[Longfic] Bắt đầu từ một kết thúc

Cảm nhận của mọi người về fic?

  • Hay

  • Bình thường

  • Tệ

  • Fic hay quá! Chúc Au ngày viết hay hơn

  • Cũng hay đó, nhưng cần điều chỉnh 1 số chỗ

  • Không hay lắm! Cần học hỏi tìm hiểu để nâng cao tay nghề

  • Dở quá! Au nên suy nghĩ về việc drop fic hoặc tạm ngưng để tìm cách viết hay hơn

  • Đây mà gọi là Fanfic sao? Tốt nhất là Au nên drop fic cho đỡ chật đất!


Bạn chỉ được xem kết quả sau khi tham gia bình chọn.

Angelcute

Chúng ta của sau này... sẽ rất tốt
Thành viên thân thiết
Tham gia
29/1/2015
Bài viết
3.370

Title: Bắt đầu từ một kết thúc.

Author: Angel cu te hột me^^

Pairings: ShinRan, KaiAo, HeiKaz.

Rating: T

Genre: romance, action,...

Status: đang tiến hành

Disclaimer: nhân vật của bác Ao, tui chỉ mượn trong fic thui:p

Summary:

Giới thiệu nhân vật
Ran Mori as Rachel Moore: (17t) Một cô gái hoàn hảo về mọi mặt, thành tích học tập, gia cảnh và cả vẻ ngoài. Nhưng cô luôn mang 1 mặt nạ vô cảm và lạnh lùng vì dư âm của bóng tối trong quá khứ luôn bao trùm lấy cô. Trưởng nhóm của Black Angel


Kudo Shinichi as Jimmy Kudo: (17t) Một chàng trai hoàn hảo. Nhưng gương mặt đẹp như tạc tượng ấy chưa hề và có lẽ sẽ không bao giờ nở một nụ cười. Xem con gái là một trò tiêu khiển. Tàn nhẫn và lạnh lùng. Trưởng nhóm của White Demon


Nakamori Aoko as Aoko: (17t) Một cô gái lạnh lùng, luôn bị mọi người chế giễu vì quá khứ của bản thân. Cô tìm đến sự tàn nhẫn để quên đi sự đau khổ đó. Liệu tình cảm của cô có lặp lại như quá khứ?


Kuroba Kaito as Kaito: (17t) Một chàng trai sống bất cần đời, coi tình cảm là thứ nghèo nàn, tồn tại chỉ có tiền không phải tình yêu. Chưa hề nở một nụ cười đúng nghĩa. Cánh tay phải trong White Demon


Toyama Kazuha as Kazuha: (17t) Một cô gái đẹp, lạnh lùng, cá tính nhưng cũng có lúc nhí nhảnh dễ thương. Nghiêm túc trong công việc. Là bộ não của Black Angel


Hattori Heiji as Heiji: (17t) Một chàng trai coi trọng thứ tình cảm chưa đến, nhưng chơi bời với thứ tình cảm lẳng lơ. Luôn mang bộ mặt vô cảm. Bộ não của White Demon


Một cô gái luôn che đậy quá khứ bằng bộ mặt vô cảm và lạnh lùng.
Một chàng trai tự rèn luyện mình trở thành một cỗ máy giết người không cảm xúc, phải gánh mọi trọng trách nặng nề
Hai trái tim băng lãnh liệu sẽ làm tan chảy đối phương ?

Một cô gái khi bị ép đến mức đường cùng quay lại dùng sự tàn nhẫn để trả thù, tình cảm là thứ khó khăn đối với cô
Một chàng trai coi trời bằng vung, kiêu ngạo, sống độc tài, thay đổi để quên đi
Hai cực trái dấu có khi nào hoà lại làm một ?

Một cô gái với cuộc sống hai mặt, có thể biến thành thiên thần mà cũng có thể trở thành ác quỷ. Cô sẽ giết bộ mặt nào của bản thân
Một chàng trai với tình yêu thầm kín không được đáp trả. Điều đó liệu sẽ làm thay đổi chàng trai.
Hai người khi đến cuối con đường sẽ nhận ra nhau ?

Thế giới của sự khởi đầu
Những con người của một tuổi trẻ bồng bột
Tình yêu và tình bạn
Mất mát và chia ly
Nụ cười lẫn nước mắt
Cả ước mơ cùng dũng khí thuở xưa
Sẽ mãi trường tồn...

Bắt đầu từ một kết thúc



~Mục lục~
Chap 1: Khởi đầu
Part 1
Part 2
Part 3
Chap 2: Con người thật
Part 1
Part 2
Part 3
Chap 3: Che giấu sự thật
Part 1
Part 2
Chap 4: Gặp gỡ
Part 1
Part 2
Chap 5: Định mệnh...?
Part 1
Part 2
Chap 6: Đừng bao giờ khinh thường đối thủ
Part 1
Part 2
Part 3
Chap 7: Lời yêu không thành thật
Part 1

Part 2
Chap 8: Game...start!
Chap 9: Tình cờ...?
Part 1
Part 2

Part 3
Part 4
Chap 10: Cuộc chơi không hồi kết
Part 1
Part 2
Part 3
Chap 11: Nhân vật mới

Part 1
Part 2
Chap 12: My Last Emotion
Part 1
Part 2

Chap 13: Cô bé năm xưa
Part 1
Part 2
Part 3
Ngoại truyện - Không chỉ trong lời nói
Chap 14: Rắc rối
Chap 15
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
❤Angelcute❤, phần giới thiệu của bạn có vẻ hấp dẫn đây. Dường như các nhân vật của chúng ta đều có nỗi đau riêng và nhũng gian nan cần phải vượt qua. Song, sao mình thấy các nhân vật tính cách đều lạnh lùng như thế. Tuy mang trong mình nỗi bất hạnh nhưng tính cách khác nhau rồi cũng sẽ thay đổi, ngụy tạo bề ngoài theo chiều hướng khác nhau. Mình chỉ nghĩ vậy thôi , không biết suy nghĩ của bạn ra sao. Không phải cách tốt nhất để làm rõ vấn đề này chính là cho ra lò chap mới hay sao? :D Mau ra chap mới nhé. Thân!~^o^~
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Để lại cái com làm dấu ấn Thần chết ta đã từng đến đây!
Giờ mới chính thức chào au!:) Rất vui được biết au cũng như fic của au.
Cái sum nghe khá hấp dẫn nhưng sau này au có đăng chap mới thì cách dòng ra một chút được không? Những đọc giả bị cận như mình sẽ vô cùng vất vả để xem được chap với mật độ chữ dày đặc thế kia. Vả lại au đừng sử dụng màu vàng nhé, nó chói và không thể đọc được đâu!
Mình xin lỗi vì mới vào mà đã làm au cụt hứng thế này nhưng đây là lời góp ý chân thành của mình. Nếu có gì phật lòng mong au bỏ qua cho! Chúc au mau ra chap mới.~^o^~ ~^o^~~^o^~
Thân!
 
Con người có thật là đáng sợ như vẻ bề ngoài mà chúng ta thường thấy không?



Chap 1: Khởi đầu
Part 1:
Cú..cúú..cúúú!...

Ánh trăng lồng lộng vào buổi đêm, toả ra thứ ánh sáng mập mờ lung linh cùng với tiếng kêu lạnh gáy của con chim ăn đêm làm cho bầu trời và mọi thứ xung quanh trở nên im ắng và huyền ảo một cách lạ thường.


Hóa ra đây là thứ gọi là 'vẻ đẹp của thiên nhiên khi về đêm' sao! Cũng đúng thật, sức hút ma mị và bí ẩn của nó khiến người nhìn không thể rời mắt được!

Ánh trăng xuyên qua những tán cây trong khu vườn rộng lớn như đuổi bắt một thứ gì đó. Hình như nó đã tìm ra được mục tiêu rồi! Ngôi nhà sang trọng theo phong cách cổ kính xuất hiện.

Chiếu qua ô cửa sổ có họa tiết bắt mắt trên tầng thứ hai là một căn phòng, căn phòng thật cô độc như cách bài trí của nó.

Ở trong góc phòng được thắp lên thứ ánh sáng loe loé của ánh trăng, cô gái ở trên chiếc gi.ường, nắm chặt tấm ga gi.ường. Hình như rất đau đớn!
Nó bật dậy

Tik! Tok! Tik! Tok....!!!!

Trong không gian im ắng, chiếc đồng hồ vẫn không lệch khỏi quỹ đạo, phát ra những âm thanh vô tình lạnh lẽo

"Hộc! Hộc! Hộc..." tiếng thở nhẹ nhưng gấp gáp của nó bao trùm lấy bóng tối trong căn phòng. Một giọt mồ hôi từ thái dương chảy dài xuống cằm nó.

Mái tóc đen dài dưới ánh trăng qua ô cửa sổ càng thêm huyền ảo, óng ánh nhưng bết lại xung quanh khuôn mặt trái xoan. Gương mặt nó đẫm mồ hôi. Tấm chăn trắng bị nó hất tung nằm dưới nền nhà lạnh lẽo.

Ánh mắt tím biếc hằn lên sự vô hồn, lạnh lùng và...sợ hãi! Ánh mắt ấy nhìn vào hư vô như muốn nuốt trọn không gian. Nó dần thu mình lại vào góc gi.ường, vòng tay ôm trọn bản thân. Thật cô đơn!

Run! Nó đang run! Nó đang sợ sao? Nhưng tại sao chứ! Tại sao cái cơn ác mộng dai dẳng đó luôn bám lấy nó không buông!!

"Cú..cúú...cúúú...!!"

Lấy tay bịt chặt. Nó càng run mạnh hơn. Không biết bao nhiêu lần nó đã phải bật dậy lúc nửa đêm vì không thể chịu nổi sự sợ hãi nặng nề đè lên. Không biết bao nhiêu lần nó đã phải ôm bản thân vào lòng để tự dỗ dành.

Không biết bao nhiêu lần nó phải nghe cái thứ tiếng rùng rợn đó, nó âm u và đáng sợ như muốn xé toạc khoảng không còn lại trong kí ức của nó. Cái kí ức chứa đựng cơn ác mộng đó. Và không biết bao nhiêu lần kể cả hôm nay...từ khoé mắt của nó một giọt nước long lanh ánh lên sự thuần khiết của ánh trăng nhỏ xuống trên chiếc ga gi.ường nhăn nhúm.

Nó khóc! Nó vẫn không thể trốn thoát được khỏi cơn ác mộng đó rồi! Nước mắt vẫn rơi! Nó vẫn khóc! Thật vô dụng!!

Mỗi khi đối mặt với thử thách, hãy tìm cho mình một lối đi chứ không phải một lối thoát

Siết chặt lấy đầu, nước mắt tuôn thành dòng, nó cắn chặt môi như không muốn phải bật ra thành tiếng, sắp chảy máu rồi! Khoảnh khắc đó

"AAAAAAAAAA..........!!!!!!"

Từ cổ họng đắng ngắt, nó không thể giữ được rồi, dồn nén của sự sợ hãi và đau đớn bùng nổ thoát ra khỏi bờ môi bị nó cắn chặt đến thâm tím. Nó bật khóc thành tiếng. Cánh cửa phòng im lìm bỗng như bị ai đó đá bật tung.

Thứ ánh sáng trắng của ngọn đèn lan toả bao phủ lấy bóng tối, xoá đi thứ ánh sáng huyền ảo của ánh trăng như muốn xua đi nỗi sợ hãi, xua đi con quỷ đang muốn chiếm lấy tinh thần nó.

Từ sau cánh cửa có cặp vợ chồng và một đám người giúp việc chạy vào. Gương mặt hốt hoảng khi bắt gặp nó, hai vợ chồng nhào đến ôm chầm lấy, ôm lấy thân hình bé nhỏ đang run rẩy của nó cả hai nhìn nhau rồi quay xuống ánh mắt xót xa và đau khổ nhìn nó.

Không nói gì, siết chặt nó hơn, nghĩ rằng nó sẽ biến mất nếu như nơi lỏng tay. Từ khoé mắt đã có nhiều nếp nhăn của cả hai, hai hàng lệ lần lượt rơi xuống. Nó ngồi im, nước mắt của nó đã thấm đẫm vai áo của bà vợ. Nó vùi đầu, muốn cảm nhận hơi thở ấm áp và vòng tay che chở của họ.

Hai vợ chồng một tay vuốt mái tóc dài của nó, một tay vỗ lưng nó, chăm sóc như một đứa bé. Cứ thế, thời gian trôi qua, tia sáng le lói cuối cùng của ánh trăng cũng mờ nhạt dần rồi biến mất chừa chỗ cho giọt nắng tí hon đang nhảy múa trên bậc cửa sổ.

"6.00.am"

Tok! Tik! Tok...Cạch!
Renggggggggg.....!!!!

"BỤP!!!!" chiếc đồng hồ chìm vào im lặng

Bàn tay thon dài ấy với lấy chiếc đồng hồ trên bàn rồi tắt đi, là nó. Đáng lẽ đã phải trở thành một đống sắt vụn sau đêm qua rồi chứ, ai ngờ vẫn còn có thể báo thức được. Mà hình như nó cũng không còn vẻ sợ sệt và run rẩy sau khi nghe cái âm thanh đó nữa- thứ âm thanh đáng sợ đối với nó đêm qua.

Nó quay bước tiến đến gần ô cửa sổ, tia nắng khẽ chạm vào làn da không tì vết của nó. Nó đứng đó đưa tay cầm cốc cà phê đang uống dở đặt trên bậu cửa sổ, nhấp thêm một ngụm, ánh mắt nhìn xa xăm rồi vô thức nhoẻn miệng. Nó đang cười bản thân mình sao? Nó cười cái bản sao của nó đêm qua sao?

Cầm cốc cà phê đặt lên bàn, nó tiến tới đứng trước tấm gương to giữa phòng. Tuyệt đẹp! Câu duy nhất có thể thốt lên khi thấy nó. Với số đo ba vòng cực chuẩn, nó khoác lên người chiếc sơ mi trắng được thiết kế đặc biệt. Váy kẻ sọc xếp li ngang đùi càng khoe thêm đôi chân thon dài của nó.

Chiếc cà vạt không quá nam tính nằm gọn quanh chiếc cổ trắng nõn của nó. Chiếc áo khoác sọc trắng đen ôm gọn thân hình của nó. Đôi vớ đen dài đến đầu gối cùng đôi cao gót không quá mĩ miều nhưng cũng đủ để làm bao người không thể rời mắt khỏi thân hình của nó. Mái tóc dài được buộc kiểu đuôi ngựa, tai bấm hai ba khuyên, cùng chiếc headphone trắng để ngang cổ. Trông nó cá tính cực!

Nó nhìn vào gương, khoé miệng vẽ lên hình cung tuyệt đẹp. Ai có thể ngờ rằng cô gái đêm qua với cô gái mang nụ cười tự tin, ngạo nghễ này lại là một. Nó có vẻ muốn quên đi những chuyện đêm qua. Đưa tay lên chỉnh lại cái bảng nhỏ treo trước ngực trái

Tên: Rachel Moore

Trường văn học văn nghệ cấp 3 Teitan

Ran Mori, dường như không ai dám hoặc là không thể gọi tên thật của nó. Nó được biết đến với cái tên Rachel, người biết được tên thật của nó chỉ đếm trên đầu ngón tay, sự bí ẩn và quyến rũ chết người của nó một phần là nhờ chuyện này. Phần còn lại là nhờ sự hoàn hảo trên từng đường nét trên khuôn mặt của nó. Phải, thật sự rất hoàn hảo.

Đôi môi hồng đào căng mọng, sóng mũi cao và đặc biệt là đôi mắt tím thẳm lạnh lùng nhưng chứa đựng sự thu hút đặc biệt nhất. Con người nó tàn nhẫn, băng lãnh, vô cảm và tàn khốc. Có lẽ vì thế mà ai ai cũng công nhận cái chức danh leader của nó trong nhóm Black Angel- đều thừa hưởng những gì của người đã lập ra nhóm.

Thành viên trong nhóm luôn tôn trọng nó và coi nó là người thân thứ hai sau gia đình. Cũng đúng, gương mặt lạnh lùng của nó không hề chứa đựng bất kì cảm xúc nào, nhưng tình cảm và sự yêu thương nó dành cho từng thành viên như một người chị cả chăm sóc cho đàn em vậy.

Sự hiện diện của bạn là một món quà của tạo hóa,
bạn là duy nhất và không ai giống bạn cả!

Mọi người đã không biết những nỗi khổ và đau đớn hằng đêm đã dằn vặt nó, làm nó chết đi sống lại. Sau gương mặt băng lãnh đó là một nỗi sợ vô hình, nó đã từng muốn chết đi. Đúng vậy! Chết đi mang theo mọi thứ xuống mồ ,không phải lo âu suy nghĩ, không phải chịu đau đớn như thế này nữa!

Nhưng nó không biết rằng chịu những đau đớn ngày qua ngày rồi khi mở mắt vẫn thế giới này, vẫn thân xác này, vẫn cái tên này. Chỉ có nước mắt của họ dành cho nó càng nhiều thêm thôi!

Đừng để những khó khăn đánh gục bạn,
hãy kiên nhẫn rồi bạn sẽ vượt qua!

Thay vì chấp nhận cái kết này, rẽ sang con đường mới liệu sẽ là quyết định đúng đắn?

 
Hiệu chỉnh:
Chào bạn, mình mới đọc chap mới của bạn xong, không ngờ mình chậm hơn nhiều so với nhiều bạn nhỉ? :D Mình thấy độ dài của chap ổn rồi, vừa đủ và cũng đủ cho mọi người hồi hộp chờ chap mới của bạn:x. Lời văn của bạn mượt mà, miêu tả nội tâm và những dằn vặt và đau đớn của Ran cũng được phản ánh rõ ràng. Mình cũng như mọi người đang chờ chap mới của bạn đó (tham quá:))). Mình tò mò về nỗi đau của Ran và sự xuất hiện của các nhân vật khác lắm, vậy nên bạn cố lên nhé. Chúc bạn vui vẻ và có thêm nhiều ý tưởng mới nhé, mong chờ chap sau của bạn.:D~^o^~
 
Tôi thích đi dưới mưa để không ai nhìn thấy tôi đang khóc...



Part 2:

Cảm nhận được sự rung nhẹ trong không khí. Đúng rồi! Nó để điện thoại ở chế độ rung mà! Ánh mắt di chuyển từ tấm gương sang chiếc bàn nhỏ đặt cạnh chiếc gi.ường. Chiếc điện thoại đang rung lên từng hồi.

Cầm lên lướt nhẹ qua màn hình, có tin nhắn, là của Sonoko- con bạn thân của nó. Nó với Sonoko là bạn thân từ bé, mọi tâm sự hay bí mật, tất cả nó đều nói với nhỏ rồi. Ở bên cạnh Sonoko nó luôn cảm thấy bình yên, tính cách năng động và nhí nhảnh của Sonoko đôi khi làm nó bật cười, ngạc nhiên thật, nó thật sự đã bật cười đấy, trên đời này vẫn còn có một nụ cười dành cho mình sao?

Nghĩ rằng ông trời đã cướp hết tất cả của mình rồi chứ? Ừ, mỗi lần như vậy những câu hỏi mà nó không biết câu trả lời cứ lởn vởn quanh đầu nó. Phiền phức!

Ai ngờ rằng hai tính cách trái ngược của nó và Sonoko lại có thể hoà hợp lại được. Mà còn là bạn từ bé nữa chứ! Nó ghen tị với Sonoko lắm chứ, gia cảnh, thành tích hay cả sắc đẹp nữa. Đùa sao! Mấy thứ đó nó thậm chí còn chẳng màng quan tâm đến nữa.

Nếu không phải Sonoko ghen tị với nó thì sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu. Điều nó ghen tị, là một thứ hết sức bình thường có phần giản dị nữa chứ, nhiều người nghĩ rằng nếu không phải là hái sao trên trời thì còn điều gì mà nó muốn nhưng không thể có được chứ.

'Gia đình' giản dị, đúng chứ! Bình thường, cũng đúng nốt. Nực cười! Ba mẹ nó chết rồi, chết cả rồi! Gia đình sao? Trong từ điển của nó không bao giờ có hai từ 'gia đình'. Người chết thì đã chết rồi, cảm giác rồi cũng sẽ nguôi thôi!

Nỗi buồn bay đi trên đôi cánh của thời gian!

Bảy năm trôi qua, nó đã lớn rồi, đã trưởng thành rồi, nó để thời gian dài đằng đẳng trôi qua cốt là để cái cảm giác đó biến mất cơ mà! Theo chân nó, lớn lên đã trở thành cái cảm giác nhớ nhung xao xuyến, muốn tìm kiếm hơi ấm của họ nhưng không thể với tới được.

Nó hận bản thân.

Nó ghét Sonoko. Đã từng thôi, lúc nhỏ mỗi khi nghe Sonoko cất lên
"Ba! Mẹ!" rồi chạy đến ôm chầm lấy hai con người đó, cảm giác khó chịu và đau đớn loé lên trong tâm hồn nó. Chỉ muốn chạy đến cào cấu, cho nhỏ một trận " Mày vui lắm phải không! Hả hê lắm phải không? Đúng đấy tao là đứa mồ côi đây, tao bị điên đây. Mày đừng có giở cái bộ mặt trong sáng vô tội ấy ra chỉ làm tao càng muốn giết mày thêm thôi!!"

Bây giờ nghĩ lại nó càng giận bản thân hơn. Nó và Sonoko trở thành bạn thân, đó đã là một điều kì diệu trong cái thế giới tăm tối của nó rồi. Ở bên cạnh Sonoko, cảm nhận được sự bình yên bao nhiêu thì nỗi sợ hãi bủa vây nó bấy nhiêu. Nó sợ lắm! Sợ rằng vì nó mà Sonoko sẽ phải chịu tổn thương rồi biến thành bản sao của mình.

Nó sợ lắm! Nó không muốn tia sáng như Sonoko rời khỏi nó vì vốn dĩ ánh sáng trong cuộc đời nó chỉ là một cái loé lên thôi. Ánh sáng này vụt tắt thì liệu nó có đủ can đảm nói rằng " Con sẽ bảo vệ mọi người" nữa không. Nó muốn bảo vệ hi vọng cuối cùng trong cuộc đời trống rỗng của nó.

Nhưng Sonoko ngốc lắm, đã bao nhiêu lần nó muốn rời xa Sonoko để bảo vệ nhỏ, để những nỗi đau này chỉ mình nó chịu thôi. Vậy mà cuối cùng vẫn không thể, ông trời vẫn cho nó cơ hội chăng?

Cuộc sống luôn cho bạn cơ hội thứ hai,
đó gọi là ngày mai

Không những vậy, Sonoko còn nói một câu làm nó lo lắng lắm nhưng lại có một niềm hân hoan, nhỏ thôi đang nhảy lên trong tim nó

"Tớ đã biết bí mật của cậu rồi! Bây giờ chúng ta chết thì cùng chết, sống thì cùng sống, đã sống thì sẽ mãi là bạn thân!" con nhỏ ngốc này! Để Sonoko gia nhập Black Angel, nó biết là rất nguy hiểm, nhưng bây giờ người điều khiển cuộc sống của nó là Sonoko rồi! Nó chỉ biết cười trừ

"Tớ đang qua nhà cậu đây! Hôm nay đi học sớm nhé, tớ có chuyện muốn nói^^!" dòng chữ hiện lên trên màn hình. Nó mỉm cười. Cất điện thoại vào túi. Vơ lấy chiếc ba lô trên gi.ường. Nó rời đi để khoảng không cô độc và lạnh lẽo lại cho căn phòng. Nhưng ánh mặt trời hắt vào qua ô cửa làm cho căn phòng thêm chút sức sống và thoáng đãng hơn.

Bước xuống bậc thang, bàn tay trắng nõn lướt theo thành cầu được chạm khắc tinh tế. Tiếng guốc gõ nhẹ theo mỗi bước đi của nó. Kéo chiếc headphone lên tai bỗng nó khựng lại, tay hạ xuống bước nhẹ rồi dựa lưng vào chiếc tủ bên cạnh.

"Agasa, chúng ta phải làm gì bây giờ!!" giọng nói lo lắng của người phụ nữ vang lên. Bà tầm trên 50 tuổi, ngồi trên chiếc sô pha giữa nhà, gương mặt với vẻ đẹp phúc hậu lộ rõ vẻ lo lắng đang lay lay cánh tay của người đàn ông ngồi cạnh. Người đàn ông cũng tầm tuổi, tay nâng cốc trà trên bàn rồi nhấp một ngụm, ánh mắt chứa nhiều suy nghĩ

"Bây giờ ông còn thản nhiên uống trà được sao!!!" người phụ nữ gắt lên

"Vậy bây giờ bà muốn tôi làm sao? Tôi cũng đâu phải vui vẻ gì!" đặt cốc trà xuống ông Agasa lên tiếng

"Hay chúng ta cho con bé uống thuốc an thần, mời bác sĩ tâm lí đến cũng được!"

"Fusae! Thuốc thì con bé đổ đi, bác sĩ nếu không bị nó làm cho bầm dập thì cũng bị nó dọa cho chạy mất. Đã bao nhiêu lần rồi mà bà không biết rút kinh nghiệm nữa!"

"Vậy bây giờ bỏ mặc con bé sao? Đã mấy ngày liền rồi, nhìn nó mà lòng tôi đau như cắt, cảm giác tội lỗi làm cho tôi mỗi đêm không tài nào ngủ được chỉ biết đứng trước cửa phòng nó, muốn vào ôm nó rồi dỗ dành!" bà Fusae nói, nước mắt rơi lã chã không ý thức được.

"Đúng vậy, chúng ta dù có chết cũng không thể trả hết cái nợ đời này, chúng ta nợ con bé và gia đình nó quá nhiều!" quay sang ôm lấy Fusae, ông Agasa ánh mắt buồn bã

Nó đứng đó, ánh mắt tím thẳm nhìn vào hai người. Nó luôn gây nhiều tội lỗi như vậy sao! Bác Agasa và cô Fusae hai người mà nó coi trọng nhất. Nó coi hai người như ba mẹ ruột vậy. Vào thời khắc đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, khi nó rơi vào hoang mang hỗn loạn vì hàng loạt đau đớn đổ ập lên người nó, người đã cứu nó chính là hai người.

Nhưng mà cái cuộc đời trớ trêu này đúng là chơi trò 'vừa đấm vừa xoa' với nó mà! Nó yêu thương hai người, khoảnh khắc hạnh phúc nhất là ở bên cả hai rồi khi mọi thứ phơi bày ra thì người đau đớn nhất cũng chính là nó. Hận hai người nhưng cũng rất yêu họ.

Nó đã thề là sẽ không bao giờ tha thứ cho họ, không bao giờ. Cho dù bị hắt hủi nhưng họ chưa bao giờ bỏ cuộc, luôn ở bên chăm sóc nó, sự tồn tại của họ chỉ là một tấm kính vô hình, một làn gió thoảng qua đối với nó. Ngày qua ngày cuối cùng nó đã cảm nhận được sự chân thành và khao khát hơi ấm của họ.

Có lẽ vì họ quá giống bố mẹ của nó! Không được, làm sao có thể chứ! Fusae, Agasa hai người và bố mẹ tôi là hai đường thẳng song song làm sao tôi có thể nghĩ một ngày nào đó nó sẽ cắt nhau được chứ! Đừng làm tôi phải coi hai người như một con vật chứ! Nó căm hận đến thế đấy!

Tất cả kho báu trên trái đất không thể sánh bằng hạnh phúc gia đình!

Gia đình! Đúng rồi, ở sâu trong thâm tâm nó muốn vậy mà, nó muốn coi họ là gia đình, nó muốn gọi họ là ba mẹ. Nó làm được rồi, nó đã coi họ là gia đình thật rồi. Ăn cơm với họ, cùng nhau chơi cờ hay quây quần xem ti vi vào mỗi đêm.

Nhưng 'bác' và 'cô' nó chỉ có thể gọi họ như vậy, có vẻ như nó thật sự chưa thể tha thứ cho họ được. Cả hai chỉ im lặng, lặng lẽ ở bên cạnh nó và thật sự họ chỉ cần có thế.

 
Hiệu chỉnh:
Cuộc sống, có những suy nghĩ đâu thể nói ra bằng lời
Có những nỗi đau đâu có thể chỉ khóc một lần là đủ



Part 3:

Trong bầu không khí u sầu đó, hai vợ chồng họ vẫn ngồi đấy, vẫn tiếp tục khóc, tiếp tục dằn vặt bản thân. Ở bên cạnh họ, là nó. Đứng đấy, ánh mắt tím biếc lạnh lùng của nó dường như tan chảy khi nhìn họ, tan chảy thành nỗi buồn, thành đau đớn. Không được rồi!

Nó lại sắp không thể kiềm chế được rồi. Cảm thấy cay xè nơi khoé mắt. Nó vẫn đứng đó, dựa lưng vào chiếc tủ, nó quay mặt đi, nhìn lên trần nhà. Nó nuốt nước mắt vào trong, không muốn thấy sự xuất hiện của những giọt nước mắt ấy nữa, làm sao nó lại muốn thấy những thứ minh chứng cho sự yếu đuối của nó chứ!

Nó mạnh mẽ cơ mà! Đúng vậy, mạnh mẽ hơn bất kì ai khác! Nó lạnh lùng, vô cảm, tàn khốc, băng lãnh. Là nó

Phải chăng đó chỉ là cái danh nó tự tạo cho mình thôi?

Tại sao nó lại khóc vì họ chứ! Giọt nước mắt của nó, có thể vì hai con người đó mà rơi sao! Đừng chọc cười nó chứ! Có vẻ như lí trí đang muốn nó cười, cười trên sự dằn vặt và đau đớn của họ.

Lí trí muốn nó chạy lại mắng chửi, rủa xả họ. Cũng đáng lắm chứ! Nhưng trái tim lại muốn nó chạy lại ôm lấy, vỗ về họ. Muốn nó bảo vệ họ. Nhưng tại sao nó không thể chứ, nó muốn nghe theo lời của...trái tim.


Nhưng lại không thể nhúc nhích được, đôi chân như hóa đá dính chặt xuống nền. Là tại sự ngăn cản này là quá lớn, khoảng cách nó không thể vươn tới được. Quá xa! Chỉ là một chiếc tủ thôi mà, nó chỉ cần bước thêm là có thể chạm vào họ rồi mà. Chỉ một chút thôi!

Lệ rơi, thật dễ để dùng ống tay áo lau đi,

Hay chỉ đơn giản là vì nó đã chọn đáp án sai...

nhưng phải làm sao để xóa vệt nước mắt khỏi trái tim mình!

Một khi trái tim đã rỉ máu thì sẽ chẳng có gì có thể làm lành lặn được cả! Với nó cũng không ngoại lệ. Vết thương của nó quá lớn.
Nó quyết định rồi, không theo trái tim nhưng cũng không có nghĩa là sẽ theo lí trí. Không chửi rủa cũng không vỗ về, chỉ sống như trước đây mà thôi.Cách duy nhất và bất hủ của nó, nói với chính mình: quên đi!

'Kẹtttttttttttt!!!'

Cánh cửa gỗ to lớn dần dần mở ra, kéo theo âm thanh dài dẳng nghe não ruột. Từ phía sau cô giúp việc từ tốn bước vào

"Thưa, tiểu thư Suzuki đã đến rồi ạ!"
Bà Fusae giật mình vội vàng quay đi, lấy khăn giấy thấm nước mắt rồi nở nụ cười hiền từ quay sang cô giúp việc

"Ừ, con bé đến rồi sa...!"

"Bác Agasa! Cô Fusae! Cháu đến rồi này!" Sonoko thò mặt khỏi cánh cửa như muốn chơi trò hù dọa với hai người vậy. Thôi, dù sao đó cũng là đặc điểm không thể thiếu và cũng sẽ không thể quên của Sonoko rồi.

Có vẻ như phi vụ làm bà Fusae giật mình lần 2 thành công mĩ mãn rồi, và còn 'ngoài mong đợi' nữa chứ.

"Aigoo! Con bé này! Lớn đầu rồi mà cứ thích chơi cái trò trẻ con này, định hù cho cô đứng tim mà lăn đùng ra đây sao!" gõ vào đầu Sonoko, trách phạt nhỏ như trách một đứa con nít. Làm sao mà bà có thể nổi giận với cô nhóc dễ thương này được chứ! Tâm trạng bà hình như đã khá hơn rồi!

"Auuu, đau đấy cô! Cháu chỉ đùa có chút thôi mà!" Sonoko nũng nịu

"Sao, đến giờ đi học rồi đúng không! Cháu chờ lát đi, con bé sắp xuống rồi đấy!" ông Agasa im lặng bỗng quay lại cười với Sonoko

"Vâng! Nhưng mà mới sáng sớm mà hình như cả nhà đã dậy hết rồi thì phải, có chuyện gì phải không ạ?" Sonoko quan sát kĩ thật, thành viên của Black Angel có khác! Nói rồi Sonoko phát hiện ra chạy lại gần cô Fusae

"Cô! Có chuyện gì vậy? Cô khóc sao?" gương mặt đỏ hoe vì nước mắt của bà, dù đã lau sạch nhưng vẫn bị Sonoko phát hiện ra. Bà quay sang nhìn ông Agasa, bỏ mặc ánh mắt lo lắng của Sonoko cho mình.

Hai người hình như đã trao đổi gì đó với nhau bằng ánh mắt thì phải!

"Nào, cháu bình tĩnh đi, cô sẽ kể cho, nhé!" thấy ánh mắt mếu máo như sắp khóc của Sonoko, bà cảm thấy xót. Hình như Sonoko rất lo cho bà ấy! Ừ, có thể nói Fusae và Agasa là bố mẹ nuôi của Sonoko với nó từ hồi nhỏ! Nhỏ rất quý hai người! Kéo Sonoko ngồi lên chiếc sô pha rồi trấn an

"Được rồi, cô không sao đâu. Mặt cháu như vậy nhìn xấu lắm đấy!" vuốt tóc Sonoko bà nói

"Nhưng cô kể cháu nghe đi, là chuyện gì vậy?"

"Là về con bé Rachel!" "Sao! Cậu ấy lại bị dở chứng ấy nữa ạ! Cô đừng quan tâm đến cậu ấy nữa, cứ bỏ mặc luôn đi, dù sao hai người cũng lớn tuổi ít nhất cậu ấy cũng phải tôn trọng một chút chứ, chỉ vì chuyện quá khứ mà cứ lôi hai người ra trách mắng thì cháu cũng không chịu nổi cậu ấy nữa!" Sonoko nói một lèo không cần biết có ăn nhập gì với câu chuyện của bà Fusae hay không.

"Không phải là chuyện đó, cháu đừng hiểu lầm! Mà cho dù là vậy thì cũng đúng thôi, ta không có tư cách gì để mở miệng giải thích hay nó chuyện với nó cả!" ánh mắt bà buồn rầu

"CÔ À!!!!" Sonoko bức xúc nói

"Thôi, bà mau vào vấn đề chính đi!" nghe ông Agasa nói bà mới cười tươi lại rồi kể

"Con bé Rachel lại gặp ác mộng nữa rồi!"

"Ác mộng! Chẳng lẽ là...!!"

"Đúng rồi! Là tối hôm qua, đến bây giờ cô cũng không biết tâm trạng nó đã ổn chưa nữa! Thức đến sáng, nó khóa phòng không cho ai vào làm cho bác và cô đây lo lắng lắm!"

"Cháu hiểu mà! Mới hết vài tuần mà bây giờ lại gặp nữa!" "Ừ, cháu giúp cô, dẫn nó đi đâu cho khuây khỏa, để nó bình tĩnh lại, buổi học hôm nay xin nghỉ cũng được!"

"Không sao đâu cô, với cậu ấy thì chỉ cần 'vận động tay chân' một lúc là quên thôi, cháu sẽ giúp cậu ấy, cô đừng lo lắng nhiều quá!"

"Cảm ơn cháu, không có cháu thì cô với bác chẳng biết phải làm sao!"

"Thôi, cháu chuẩn bị đi chắc con bé cũng xuống rồi đấy!" ông Agasa chen ngang câu chuyện

Sonoko đứng lên cầm lấy chiếc cặp rồi cúi đầu chào

"À khoan! Hôm nay có tiết thực hành hóa học phải không? Cháu nhớ nhắc con bé ở trong lớp đừng có đến phòng thí nghiệm đấy!" bà Fusae nhắc

"Vâng, cháu biết rồi! Thôi chào hai bác, cháu ra ngoài trước đây!" Sonoko trả lời rồi xách cặp chạy ra ngoài

Nó đứng đó nghe toàn bộ câu chuyện, thở dài "Đến cuối cùng, con quỷ như mình trong mắt họ chỉ mãi là một thiên thần! Các người thật ngu ngốc!"

Gương mặt lại trở về trạng thái 0°, nó có thể đổi thành nghề diễn viên rồi đấy. Có thể thay đổi tâm trạng xoành xoạch như thế! Kéo chiếc headphone lên tai, để thứ âm nhạc kia xóa đi mấy cảm xúc hỗn tạp lúc nãy! Nó bước ra bình thản như chẳng có chuyện gì!

"Cháu xuống rồi à! Cảm thấy khỏe hơn rồi chứ!" thấy nó xuất hiện bà Fusae đứng lên lo lắng quan sát sắc mặt của nó

"Không sao! Cô đừng lo lắng nhiều! Cháu đi đây!" nó nói, mặt không một chút cảm xúc, cúi đầu chào rồi bước đi. Ánh mắt lo lắng của bà vẫn dán chặt vào bóng hình nó cho đến khi nó đi khuất khỏi cửa. Riêng ông Agasa vẫn im lặng không nói gì. Cuộc nói chuyện thật ngắn ngủi

Phô trương nỗi buồn đôi khi là một cách khoe khoang tế nhị,

Nó muốn che dấu nỗi buồn ấy, quên đi tất cả. Có thể trở thành một đứa con gái hồn nhiên, không cần phải suy nghĩ hay lo buồn gì cả. Giống như Sonoko vậy! Nhưng nó sợ nó sẽ phải hối hận vì quyết định này, liệu nó sẽ nói ra những lời làm tổn thương chính mình không hay có những kí ức mà nó không muốn quên nữa! Nó bây giờ rối bời!

im lặng là sự hùng biện cuối cùng của nỗi buồn

 
Hiệu chỉnh:
Mọi thứ tốt đẹp đều phải kết thúc
Nhưng những điều đen tối cứ tiếp tục mãi mãi.



Chap 2: Con người thật

Part 1:
Cảm giác từng bước chân thật nặng nề. Tiến về phía cánh cửa gỗ, biết chắc rằng mình đã khuất khỏi tầm mắt của họ, dựa lưng vào, nó điều chỉnh lại nhịp thở của mình.

Nó đang cảm thấy áp lực đè nặng lên. Nhưng tại sao chứ! Hôm nay cũng như mọi ngày, gặp mặt họ mỗi ngày, nhưng hôm nay tại sao chứ! Vì những lời nói ban nãy của họ chăng? Nó cảm thấy mủi lòng!

"Thưa, tiểu thư Suzuki đang ở bên ngoài, xe cũng chuẩn bị rồi ạ!" cô giúp việc lúc nãy tìm nó. Không thể để ai nhìn thấy bộ dạng này của nó được!

Đứng thẳng lên, ánh mắt tím lạnh cùng giọng nói đặc trưng không cảm xúc khiến cô giúp việc thoáng lạnh người, mặc dù đã quen với chuyện này nhưng hình như hôm nay nó băng lãnh hơn mọi ngày. Cảm giác như đang đứng trước tảng băng vậy!

"Cảm ơn!" nói rồi nó bỏ đi, vô tình thật đấy! Cảm giác của cô giúp việc hình như đã minh chứng cho level tàn khốc của nó hôm nay đã tăng thêm một bậc rồi! Hôm nay giông bão sẽ nổi lên nhiều đấy!

"Đây là một thế giới tàn nhẫn, để không bị vùi dập
người ta phải tàn nhẫn để đối phó với nó!"

Bước đến gara, chiếc Lexus màu bạc quen thuộc đập vào mắt, lên xe nó phóng khỏi cửa.

"Hey! Rae, ở đây nè!" Sonoko đứng trước cái cổng sắt khổng lồ vẫy tay khi thấy chiếc Lexus chạy ra từ gara. Nó hướng mắt về phía Sonoko rồi cho xe dừng lại cạnh nhỏ. Sonoko hởn hở mở cửa phóng tọt vào.

Chờ Sonoko thắt dây an toàn, nó phóng đi để lại làn khói mịt mờ vì sức công phá của chiếc Lexus. Tay lái như nó không phải dạng vừa đâu. Nó có thừa tư cách để trở thành một tay đua mà!

Trên xe Sonoko quan sát sắc mặt nó rồi lên tiếng

"Cậu không sao chứ! Nghe nói cậu lại gặp nữa...." Sonoko ngập ngừng

"......." nó im lặng

"Hôm nay muốn cúp chứ! Lâu lâu thay 'anh hùng' làm 'mĩ nhân đánh cướp' cũng khá là thú vị đấy chứ! Nghe đâu có vài bọn....." giọng Sonoko bị chen ngang bởi nó

"Tớ nghe hết rồi! Muốn giúp thì đừng nói về chuyện đó nữa!" mắt vẫn dán lên con đường phía trước, nó nói giọng lạnh băng

"Được thôi! Coi như tớ chưa nghe gì đi!" Sonoko nhún vai

"Nói về tin nhắn sáng nay đi! Chuyện muốn nói?"

"À, nhắc mới nhớ, tớ có chuyện muốn nói mà! Là chuyện về 'bảng xếp hạng' ở trường ấy. Tụi mình mới vô thôi đã hạ gục vài đối thủ nặng kí rồi nên bây giờ Black Angel đang ở 'trang nhất' đề tài bàn tán của trường đấy!!"

"Mấy bọn tép đó mà cũng ở trên cái 'bảng' ấy thì quá thất vọng rồi! Nghĩ rằng cái trường Teitan danh tiếng này phải tiếp đón chu đáo hơn chứ! Phí công với tụi nó chỉ tổ thêm bẩn tay!" cái giọng đanh thép của nó vang lên

"Đừng coi thường chứ! Vận động một chút cho vã mồ hôi, vô trận đánh mới sung chứ! Tụi nó giúp mình không ít mà quà mình tặng thì 'hơi nhiều' nhỉ! Kì này mấy cái bệnh viện sẽ làm ăn khấm khá hơn đây!" Sonoko thích thú.

Có vẻ như nỗi đau của mấy người đó là niềm vui của nó với Sonoko thì phải! Tàn nhẫn thật, nó thì khỏi phải nói nhưng còn Sonoko bây giờ với Sonoko của 20 phút trước có thật là một không!

Flashback

Renggggggg! Tiếng chuông hết giờ reo lên. Sân trường lúc sau chỉ còn lác đác vài người. Cầm chiếc ba lô, đứng dậy nó rời khỏi lớp. Bóng nó vừa xuất hiện ở hành lang thì

"Ê!!!!!" tiếng của thằng con trai dưới sân trường vọng lên cái hành lang vắng hoe. Quay lại nhìn xuống sân, nó cười nhạt. Thằng con trai đứng đầu, đằng sau là 'đội quân' của tên đó. Trai gái có đủ. Số lượng áp đảo. Bọn này muốn gì đây!

"Rachel, đúng chứ? Sao! Thủ tục nhập học của mày còn chưa xong mà mày đã muốn nhận đơn đuổi học rồi à! Hay mày muốn nhận luôn giấy báo tử? Xử lí mấy cái vụ 'ma mới bắt nạt ma cũ' này là tao đấy! Mày đang cố biến thành cái gai trong mắt tao đấy à!!" tên đó lớn giọng hả hê

Tựa tay vào lan can, nó ngoáy tai "Xin lỗi, nghe như tiếng chó sủa mà tao lại bị dị ứng với nó nên tao chẳng nghe gì hết, mày thông cảm!" nó nói bình thản cứ như đùa

"Mày nói cái gì!!!" cột khói bốc tá hỏa trên đầu tên đó

"Mày 17 chứ không phải 71, lãng tai là bệnh già trước tuổi đấy, thể hiện ra mày không thấy nhục mặt à!"

"Tụi bay còn đứng đó? Mau lôi cổ nó xuống cho tao!!!" tên đó thực sự điên rồi. Nó cười, nói thầm

"Bọn tép riu!" một nụ cười coi thường

Vài đứa dưới sân trường lật đật chạy lên. Chưa kịp thì tứ phía của bọn nó bị Black Angel bao vây cả. Ở giữa một đứa con gái sành điệu bước ra ánh mắt lạnh tanh nhìn xoáy sâu vào tên đó như muốn làm thủng da mặt vậy.

Đứa con gái lên tiếng, hình như cũng là anh chị em gì với nó rồi, chất giọng lạnh lùng, không cảm xúc, tảng băng thứ 2 trong nhóm

"Hai điều. Thứ nhất, tối kị nhất đấy. Đừng bao giờ nghĩ Black Angel riêng lẽ. Thứ hai, tiền viện phí đã xong xuôi rồi. Đừng lo, tụi này sẽ giải quyết nhẹ nhàng thôi! Ngồi ngắm lan can bệnh viện chừng 1 tháng thì tụi bay sẽ được gặp lại bọn này, nhanh thôi!" lời nói vang lên mà không biết tụi kia đã run như cầy sấy

"Mày nín cho tao! Tư cách của mày liệu có được biết đến tên tao hay không ấy chứ đừng nói là mở cái miệng của mày mà nói chuyện với tao!" gan của tên này to như vậy thảo nào mới dám khiêu chiến với nó chứ

"Tuỳ tụi bay thôi! Tụi tao đã 'bao trọn gói' rồi đấy!" đứa con gái nhún vai

Black Angel bất ngờ xông hết vào. Tụi cầy sấy kia cũng biết, tiến thì sợ, mà lùi thì không được, chỉ biết trông vào số phận thôi. Khung cảnh hỗn loạn phía dưới, nó thản nhiên kéo headphone lên tai, chầm chậm bước xuống phía dưới.

Ngồi lên chiếc ghế đá, nó không buồn quan tâm đến cuộc hỗn chiến. Black Angel được nó đào tạo mà, là bất khả chiến bại. Phe nó chơi theo kiểu 'nhỏ mà có võ', một đứa phe nó đủ cho ba đứa phe kia phải gục rồi. Không cần phải tiêu hao nắm đấm cho mấy đứa cầy sấy đó.

Sau cuộc chiến 'thây' chất đầy ra đó. Đứng dậy, nó mỉm cười với đứa con gái kia

"Dọn sạch sẽ rồi bấm thôi!" nó nói với cả đám rồi bước đi

"Tàn nhẫn là cách duy nhất để tồn tại!"

Endflashback

Loại được thêm một nhóm, Black Angel dần khẳng định vị thế của mình trong trường đồng thời cả 'thế giới ngầm' bên ngoài.


 
Hiệu chỉnh:
Tôi luôn nhìn lại những nụ cười sẽ khiến tôi khóc
Nhưng tôi không thể nhìn lại giọt nước mắt sẽ khiến tôi cười



Part 2:


"Nhớ chứ! Là mấy đứa cầy sấy hôm qua ấy! Bây giờ tụi nó đang dưỡng thương ở bệnh viện của nhà cô nhóc Ayumi đấy! Như vậy cũng được, chữa miễn phí cho bệnh nhân. Hjhj, coi như được quảng cáo mà không mất tiền!" Sonoko khúc khích cười

"Vậy, tụi nó đứng thứ mấy trong cái 'bảng' đó?" nó cười khinh

"Hai. Thật không ngờ đối đầu với cái trường có thành tích học tập lẫn thành tích 'xã hội' cao nhất nhưng có vẻ thành tích kém cỏi lại vượt trội hơn hẳn nhỉ! Bọn trong nhóm đang cảm thấy bản thân bị hạ thấp vì cái bọn hạ lưu ấy đấy!"

"Hạ lưu? Tụi mình cũng không phải hạng thượng lưu đâu! Ngạo nghễ như vậy cho đến khi bị hạ gục không thể ngóc dậy nổi thì có đến một tỉ cái hố cũng chẳng đủ để tụi nó chui hết đâu! Về dạy dỗ lại đám đó đi, 17 tuổi chứ có phải nhóc tì đâu!" nó là kiểu như thế đấy, bênh thì bênh chứ sai thì vẫn sai thôi

"Rồi, rồi. Lâu lâu cũng phải ngạo nghễ một bữa chứ. Tụi nó biết mà, nếu như qua tay cậu thì kẻ mạnh vẫn luôn là kẻ mạnh. Cậu không nỡ bỏ rơi tụi nó đâu!" Sonoko nhe răng cười

"Với lại nếu như không có gì thì cái trường ấy đã không được 'ca tụng' như thế. Đằng sau kẻ yếu luôn là kẻ mạnh. Nói xem, đầu bảng?" nó cảm thấy thú vị

"Alexia, tụi đàn em hay gọi con nhỏ đó là Alex. Điều ngạc nhiên hơn là Alex với cái thằng cầy sấy hôm qua là bồ của nhau! Đúng là quyền lực thống trị tất cả! Hai đứa đó là 'vua' và 'nữ hoàng' của trường đấy! Sao! Thú vị đấy chứ! Muốn lãnh vụ này không?
Cơn lôi đình của nhỏ Alex chắc đã lên tới đỉnh rồi! Cái ghế đang bị lung lay, 'nữ hoàng' phải đem quân đi dẹp loạn còn phải trả thù cho 'phu quân' nữa chứ! Hôm nay thử thể hiện đi, tụi trong nhóm đang thèm xem film free lắm đấy! Còn do trưởng nhóm tài năng của tụi nó tự biên tự diễn nữa chứ. Này! Sẽ là bom tấn của mấy ngày sắp tới đấy!" Sonoko hình như rất thích thú

"Con đực như thế nào thì con cái cũng như ấy thôi! Loại chó mèo như bọn đó cũng cùng một loại!" nó cười khẩy bỗng quay sang Sonoko với ánh mắt sắc lẻm

"Con nhỏ đó mà là No.1 thì cậu nghĩ tớ là gì! Coi thường quá rồi! Đoán thử xem, có nhóm nào mà cả cái trường Teitan này cũng không có tư cách để 'mời' vào cái 'bảng' danh giá ấy?......WHITE DEMON!!!" nó nhấn mạnh, ánh mắt muốn nuốt chửng Sonoko.

Có vẻ như cuối cùng nó đã tìm thấy món đồ chơi của mình rồi!!

"Cậu cũng biết nhóm đó rồi sao?" Sonoko lúng túng

"Này, gà mắc tóc! Yes or No! Cậu sợ sao?" nó bình thản. Quyền lực cũng không có tác dụng với nó

"Nếu là Yes thì sao?" gương mặt Sonoko bỗng trở nên nghiêm túc

Kétttttt......!!!!

Chiếc Lexus tức thì quệt một đường dài trên mặt đường rồi dừng lại. Sonoko suýt thì đập mặt vào tấm kính, may là có dây an toàn giữ lại.

Đang ho khù khụ vì làn khói đang bao phủ mình. Ánh mắt của nó lia đến gương mặt Sonoko, mặc dù không chạm mắt nó nhưng nhỏ cảm thấy như có dòng điện xẹt qua sống lưng

"Yes thì biến khỏi nhóm!!!" chỉ một câu

"Này, bình tĩnh đi, tớ chỉ đùa thôi mà!" xua đám khói trước mặt, Sonoko lên tiếng. Không có tiếng trả lời, chiếc Lexus chỉ từ từ lăn bánh đi, không một tiếng động

"Không ngờ cậu dễ dàng rơi vào bẫy như thế!" gương mặt tự mãn của Sonoko lia tới ánh mắt nó. Dán mắt vào con đường, nó biết rõ cái bẫy của nhỏ là gì rồi! Bị lừa dễ thật đấy!

"Gì!!" giọng nó thoáng chút bực mình

"Tốt nhất cậu đừng nghĩ đến chuyện đó nữa!!" gương mặt Sonoko trở nên nghiêm túc. Cả hai bắt đầu im lặng! Không khí sầu não bao trùm chiếc xe. Con đường hôm nay dài thật đấy!

"Quá khứ là con quỷ, hiện tại muốn làm thanh kiếm đâm chết nó để tương lai sẽ không hối hận!"

 
Hiệu chỉnh:
Sorry mn vì mình để đất diễn của chị Ran hơi bị nhiều, thêm 1 part nữa thì anh Shin sẽ xuất hiện, như mn thấy thì có 1 buổi sáng mà mình viết thành mấy part (gãy tay lun), vậy chap sau mình sẽ bớt tả cảm xúc(chút xíu thui) để vô vấn đề lun nha. Típ tục ủng hộ mình nhoa mn!!! :KSV@03:
 
×
Quay lại
Top Bottom