[Longfic] Bắt đầu từ một kết thúc

Cảm nhận của mọi người về fic?

  • Hay

  • Bình thường

  • Tệ

  • Fic hay quá! Chúc Au ngày viết hay hơn

  • Cũng hay đó, nhưng cần điều chỉnh 1 số chỗ

  • Không hay lắm! Cần học hỏi tìm hiểu để nâng cao tay nghề

  • Dở quá! Au nên suy nghĩ về việc drop fic hoặc tạm ngưng để tìm cách viết hay hơn

  • Đây mà gọi là Fanfic sao? Tốt nhất là Au nên drop fic cho đỡ chật đất!


Bạn chỉ được xem kết quả sau khi tham gia bình chọn.
❤Angelcute❤ , mình xin lỗi vì tới giờ mới qua com cho bạn được. (Tại dạo này mình bận ôn thi quá. Ngày mai là mình đi thi rồi!)
Điều đầu tiên mình muốn nhận xét chung tất cả các chap bạn đã post. Nhìn chung thì tất cả đều rất ổn, độ dài đủ, không có những chi tiết thừa và miêu tả nội tâm nhân vật cũng rất tốt.
Mình thích một hình tượng Ran mạnh mẽ và tàn khốc thế này. Hình tượng Ran trong DC đã khóc đủ rồi. Nói thật là bấy lâu nay mình muốn tạo nên một Ran Mori như hình tượng bạn tạo ra nhưng mình không viết được, giờ có bạn rồi thì mình không cần lo gì nữa! :)
À, về phần những câu thoại giữa các nhân vật trong fic mình mong bạn có thể cách dòng ra một chút để nhìn nó thoáng hơn (và cũng cho người khác có cảm giác chap của bạn dài hơn. Đây là cách ăn gian dòng hữu hiệu nhất mọi thời đại luôn ấy!)
Cuối cùng là lỗi type, có một lỗi nhỏ ở ngay câu đầu:
"Nhớ chứ! Là mấy đức cầy sấy hôm qua ấy! Bây giờ tụi nó đang dưỡng thương ở bệnh viện của nhà cô nhóc Ayumi đấy!
Chữ này chắc phải là đứa đúng không? Bạn nhớ vào sửa lại nha!
Giờ mình cũng chẳng biết nói gì nữa, thôi thì chúc bạn ăn tết vui vẻ và sớm ra chap mới làm quà tết cho mọi người! ❤Angelcute❤ cố lên!!!! ~^o^~ ~^o^~ ~^o^~ ~^o^~
 
Hãy nhớ: mọi việc xảy ra đều có nguyên do



Part 3:


Trường cấp 3 Teitan

Chiếc xe dừng lại trước tấm bảng bạch kim khổng lồ đang ánh lên vì ánh nắng chói chang. Nó và Sonoko vẫn không ai mở miệng. Tháo dây an toàn, Sonoko cầm cặp bước ra vẫn không quên nói

"Tớ đi trước đây. Hôm nay chắc không cần phải đến đâu!" lạnh lùng bỏ đi. Nó cứ ngồi yên, tay vẫn nắm chặt vô lăng, ánh mắt khép hờ.

"Haizzzzzz!!" nó thở dài. Biết là mình đang chắn đường, nó vội lái vào bãi. Cầm ba lô bước ra khỏi xe

'Rầmm!!' nó thô bạo đóng cánh cửa lại. Mọi chuyện hôm nay hình như đi trật khỏi quỹ đạo của nó rồi! Nó ngày nào cũng vậy, sức hot ngày càng tăng nên đi đâu cũng có hàng trăm con mắt nhìn theo.

Con trai thì mê mệt, con gái thì ghen tị. Có thằng đang nói chuyện với bạn gái thấy bóng nó cũng lia mắt liên tục làm con nhỏ tức hộc máu, căm phẫn nhìn nó.

Kiểu này chắc nó sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ con gái trong cái trường này mất! Dù sao cũng đâu phải tại nó, dại gái đẹp thì chết thôi!

'Lớp 11A'
Bước vào, quăng cái ba lô lên rồi nó gục xuống bàn, mặc cho mấy cái đứa trời đánh kia đang la hú ầm ĩ. Cuối lớp có đứa con gái nhìn nó, nhoẻn miệng. Là đứa sành điệu hôm qua đây mà! Tiến tới, kéo chiếc ghế đối diện ngồi trước mặt nó

"Ê, hôm qua không đụng tay đụng chân mà sao hôm nay uể oải thế! Dành sức, lát nữa cho tụi nó xem phim chứ!". Nó ngẩng lên cười đểu

"Rồi sao! Muốn xem thể loại nào, 'nhanh gọn lẹ' hay 'mèo vờn chuột'!"

"Tuỳ vào thái độ của nhỏ Alex thôi! Nếu 'nữ hoàng' chịu quỳ trước mặt một đứa thường dân thì nhẹ nhàng chút xíu, còn không thì...lôi ra chém thôi, dễ giải quyết đúng chứ!" đứa con gái cười đắc thắng

"Aoko của chúng ta vẫn như ngày nào nhỉ! Có hơi tàn nhẫn không!".

Không trả lời Aoko chỉ nhếch miệng lên, nụ cười này có chứa nỗi buồn mà không ai nhận ra trừ nó. Nó với Aoko làm bạn từ lúc 14 tuổi, cho đến bây giờ nó, Sonoko và Aoko là bộ ba quyền lực không tách rời.

Hoàn hảo về tất cả, sắc, tiền, danh. Lúc đó nó với Sonoko học khác trường nên nó chẳng có bạn bè. Dường như nó và trường là hai thế giới khác nhau. Luôn ở một mình, cách xa tất cả mọi người.

Vì thế lực của gia đình nó nên chẳng có đứa nào dám đến gần, cũng không kết bạn. Thật sự là khoảng thời gian khó khăn của nó!

Flashback
Trên tầng thượng của trường trung học Teitan. Có một đám con gái vây quanh thân hình bé nhỏ- là Aoko.

"Mày nghĩ mày là ai hả? Cái mặt đểu của mày mà dám đi quyến rũ bạn trai tao hả!!" đứa con gái nắm tóc Aoko lớn giọng

"Sao! Mày bị đá rồi chứ gì! Heh, cái thằng dại gái đó mà cũng có đứa thích sao! Như vậy cũng đủ để phân biệt đẳng cấp của tao với mày rồi đấy!" hất tay đứa con gái ra Aoko hất hàm nói

"Cái gì? Đẳng cấp? Mày, cái tự trọng còn không có mà dám nói đẳng cấp với tao sao? Đúng rồi, mẹ mày làm 'gái' mà đúng không! Người ta hay nói 'mẹ nào con nấy', tư cách đã sớm bộc lộ của mày sau này chỉ có vác cái bụng bầu mà lẻo đẻo theo mấy thằng con trai kia thôi! Nhục nhã! Hahaha!" đứa con gái hả hê nhìn Aoko nói.

Aoko đang bị xúc phạm nặng nề. Nhỏ cảm thấy mọi thứ trùng xuống trước mặt. Tim nhỏ khẽ nhói. Đau lắm, cảm xúc rối bời! Ánh mắt băng lãnh hướng về phía đứa con gái, khoé môi cong lên nụ cười đau đớn.

Nhỏ đã từng không tin, nhưng sự thật buộc nhỏ phải tin dồn nén càng nhiều thì vết thương càng đau âm ỉ hơn!

Sự thật có khi là một cành hoa trải dài vẻ đẹp cho tâm hồn
nhưng cũng có thể trở thành con dao đâm thấu tận tim, rỉ máu

'Bốpp!!"
Đứa con gái ngã nhào xuống đất, ôm bụng đau đớn. Aoko đã tặng một cái đạp khá là đau.

"Tụi bay xông vô cho nó một trận cho tao!" đứa con gái hét lên đầy tức giận. Cuộc chiến sắp diễn ra

"E hèm!!" nó xuất hiện. Thì ra nó đang 'tận hưởng gió trời' ở đây thì có kẻ phá đám. Chứng kiến câu chuyện nó thấy thú vị, chỉ một chút thôi nên muốn xen vào. Thấy nó bọn kia cũng 'trật tự' lại. Đụng tới nó chỉ có nước cuốn gói khỏi đây không toàn thây thôi!

"Biến! Tụi bay sủa gọi đực hay sao mà không mỏi mồm hả! Phá giấc ngủ của tao đấy, biết không!" nó nhìn muốn rách mặt. Tụi kia cũng ngậm miệng lom khom chuồn thẳng. Aoko nhìn nó một lúc rồi lên tiếng

"Chúng ta cùng gu nhỉ! Bạn chứ?" Aoko chìa tay ra

"Sẵn sàng!!" nó nắm lấy. Một đứa bị cô lập, một đứa sống tách biệt. Chỉ lởn vởn quanh cái cuộc sống nhàm chán này thôi! Tàn nhẫn + tàn nhẫn chỉ thành một cỗ máy không cảm xúc mà thôi!
Endflashback

"Ê, ê, ê tụi bay tin sốt dẻo nè!" dưới sân trường thằng con trai ba chân bốn cẳng vừa chạy vừa oang oang. Chạy đến đám bạn đứng dưới gốc cây, thở gấp

"Hộc..tin..hộc..nóng..hộc..nè....." nói không nên lời thằng con trai bị cắt ngang

"Thằng điên này, mèo ăn mất lưỡi của mày rồi à! Hahaha" cả đám phá lên cười. Sau khi lấy lại hơi

"Mấy cái thằng này, lát nữa ở lớp 11A có phim hot qua đó xem! Này, hôm qua nghe nói tụi thằng Akira bị Black Angel dần cho một trận bây giờ nằm bẹp ở bệnh viện. Con Alex nổi điên lên bây giờ tìm bọn nó tính sổ nè! Tụi bay nghĩ sao, tao cược con nhỏ Rachel đấy! Bây giờ là thời đại của tụi Black Angel rồi! Con Alex rồi cũng bị tụi nó cho 'về hưu' thôi!"

"Tao cũng cược nhỏ đó"

"Tao cũng vậy!!" đám con trai nhao nhao

"Thấy gái đẹp là mê tít, các người đừng có mơ đụng vào một cọng tóc của nhỏ Rachel, đám con trai xếp cả hàng dài chỉ để ngắm nó thôi đấy! Mà muốn biết chuyện gì thì đến lớp 11A luôn đi" đứa con gái thò mặt ra nói rồi kéo nhau đi.

Bây giờ hơn một nửa trường tụ hết lại cái lớp đó. Đằng sau gốc cây có đứa con trai tay đút túi, lưng dựa tường, nghe rõ mồn một câu chuyện. Khoé miệng vẽ thành hình cung hoàn hảo. Sau mái tóc loà xòa rũ xuống, ánh mắt thích thú hướng lên tầng hai

Sự bắt đầu luôn là thời điểm đáng chú ý nhất

 
Hiệu chỉnh:
Hãy sống vì bản thân
Người không vì mình trời tru đất diệt



Chap 3: Che giấu sự thật

Part 1:
Ánh nắng hắt vào làm phản chiếu cả một góc phòng. Hắn đứng đó nhìn hình ảnh phản chiếu của mình qua tấm gương, mái tóc đen điểm những sợi đỏ lấp lánh dưới tia nắng rũ xuống gương mặt góc cạnh hoàn hảo đến từng milimét.

Tạo nên một hình tượng bad boy. Tai bấm khuyên cùng viên ngọc trai nhỏ đen tuyền. Chiếc áo sơ mi trắng không bám một hạt bụi- có lẽ cả nghĩa đen và nghĩa bóng đều đúng cả. Không vương một hạt bụi nào! Chiếc áo khoác khoác lên bờ vai rộng, cảm giác trống rỗng và cô độc!

Chiếc sơ mi buông hờ hững ở nút áo thứ ba, cà vạt cũng lơi dần lộ rõ sợi dây chuyền hình thập đen ảo trên khuôn ngực rắn chắc.

Tên: Jimmy Kudo
Trường văn học văn nghệ cấp 3 Teitan

Bảng tên cũng bị che khuất một nửa. Sau mái tóc lòa xòa là đôi mắt xanh dương thăm thẳm, giống như biển cả. Đúng thật! Ánh mắt xa thẳm cô đơn như muốn níu kéo điều gì nhưng biển cả quá rộng lớn và xa vời, bất lực!

Ánh mắt đanh lại vô cảm rồi bỗng nhắm lại! Quá sức chịu đựng rồi!

Tít! Tít! Tít...!!

Khẽ nhíu mày bởi chiếc điện thoại. Tin nhắn à! Cầm điện thoại trên tay, môi bất giác cong lên hình trăng khuyết quyến rũ, ánh mắt vẫn dán vào màn hình.

Có gì thú vị thì phải! Cầm cặp hắn bước khỏi căn phòng trống trãi có phần u buồn. Căn nhà to thật đấy! Cái hành lang nhìn sâu hun hút! Hắn tay đút túi, bước từng bước chậm rãi, chiếc cặp vắt vẻo một bên vai.

Có sức hút thật đấy! Hắn khựng lại khi thấy cánh cửa phía trước từ từ mở ra. Bước ra là một đứa con gái chắc cũng tầm hơn hắn mấy tuổi thôi, vừa đi vừa chỉnh lại quần áo, hình như không để ý thấy hắn.

Tiếp tục bước đi, ngang qua đứa con gái hắn dừng lại, chất giọng lạnh băng

"Không thấy nhục sao!" hắn quay lại, đứa con gái cũng giật mình đứng sững lại lúng túng nhìn hắn, cảm thấy lạnh sống lưng.

Hắn cười nhạt
"Cừu non tình nguyện làm mồi cho sói già! Heh, quy luật của cái thế giới này, con cừu như cô vẫn còn non lắm! Muốn chuyển mục tiêu không! Tôi cái gì cũng hơn! Món đồ chơi như cô cũng sắp phải vứt rồi, lôi cái chiêu 'hồ ly' ra hoặc sớm muộn...!!"

"Mày đang nói gì vậy hả thằng ranh kia!!!" bỗng ông ta xuất hiện trước mặt hắn, người mà hắn căm hận nhất, chính là ba hắn- Kudo Yusaku. Ánh mắt long sòng sọc nhìn thẳng vào mặt hắn

"Sao! Tiếc hả, con nhỏ này còn không bằng cái móng chân của mấy đứa của tôi đấy! Thứ đồ hạ lưu này, heh có cần tôi tặng cho không! Tôi còn chưa động đến ả đấy, ông nghĩ tôi đã đụng đến rồi thì nó còn là đồ của ông à!" ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chặp vào ông Yusaku, giọng nói thoáng chút giễu cợt.

Đứa con gái cũng chạy lại bám lấy cánh tay ông Yusaku ra vẻ ngây thơ. Ngứa mắt thật! Ông Yusaku cố kiềm chế cơn giận, tay nắm lại tức giận
"Đây không phải chuyện của mày, biến nhanh cho tao!"

"Không phải chuyện của tôi, heh vậy tôi là cái thá gì của ông, sinh ra rồi để ông biến thành cái cỗ máy giết người, nhuốm máu rồi vào tù thay ông, rồi làm sao tôi biết được khi nào là ngày tàn của mình chứ! Ông đang tự nhận mình là ba tôi trong khi con nhỏ đó liệu nó còn có cái mồ để yên thân như mẹ tôi không! Tội nghiệp! Cản
h báo đấy! Tôi có thể giết ông bất cứ lúc nào nên hãy chuẩn bị đi bởi đến cuối đời tôi cũng sẽ không hối hận về quyết định này!" ánh mắt đúng chất sát thủ, hắn nghiến răng nói qua tai ông Yasaku rồi bỏ đi.

Có vẻ như ông đào tạo thành công rồi! Cỗ máy giết người không cảm xúc nhưng không biết rằng người con trai ấy đang quặn đau trong lòng. Bước đi lạnh lùng nhưng lại cảm thấy như đôi chân rỉ máu đang lê từng bước trên nền tuyết trắng, lạnh lẽo. Đau đớn!!

Chiếc Ferrari màu đỏ chói phóng như tên bắn qua chiếc cổng cao ngất. Ánh mắt vô hồn không rời con đường phía trước. Cái cảm xúc hỗn loạn này lại được dịp ám đầu hắn. Tay siết chặt vô lăng.

Tự cắn môi mình sắp bật máu, dồn nén lại. Bây giờ hắn không biết phải nói với bản thân là phải quên đi hay tiếp tục chôn giấu

Nếu quá khứ chi phối suy nghĩ của bạn, hãy để hiện tại đốt cháy nó

Mẹ mất lúc hắn 5 tuổi. Hắn hận lắm! Hận bọn chúng, hận người đàn ông mình gọi là bố ấy! Tất cả đều tại họ! Hắn thề rằng sẽ không bao giờ tha thứ, sẽ trả thù, bắt bọn chúng phải quỳ trước mẹ mình để xin lỗi, để mang mẹ hắn trở về!

Hắn hình thành nhân cách ấy từ lúc đó. Đánh nhau với bạn bè, giết những con vật bé nhỏ, những gì tàn nhẫn hắn đều trải qua rồi. Năm tuổi, khoảng thời gian đáng lẽ đầy nụ cười nhưng lại đầy đau đớn và nước mắt. Được!

Ông trời đã không coi sự tồn tại của hắn ra gì rồi thì hắn cũng không cần phải đáp trả lại bằng sự hạnh phúc. Mất tất cả chỉ còn kẻ thù! Không thương cảm chỉ vô cảm! Ánh sáng vụt tắt thì bóng tối sẽ bao trùm!Biến thành 'sát nhân' là cái tên của hắn khi mới ra đời!

Không thể thay đổi! Trả thù trong tim hắn sẽ thay đổi bằng gì?


Sự mất mát khiến chúng ta trống rỗng,

dưới đáy u sầu chẳng thể lấp đầy

Chiếc Ferrari tiếp tục lao vun vút trên mặt đường. Trong căn nhà to, ông mệt mỏi ngồi lên chiếc ghế, xấp giấy tờ tung toé trên mặt bàn. Đôi mắt u sầu nhắm nghiền, cánh tay ôm lấy đầu, muốn xoá những hình ảnh đó khỏi đầu.

Cắn chặt môi ông run lên, cảm xúc chẳng thể giấu được nữa, đã bị đánh bại! Từ khoé mi một hàng nước mắt chảy dài, nghẹn ngào ông thốt lên

"Yukiko!!!"

 
Hiệu chỉnh:
Cho chọn giữa đau đớn và trống rỗng
Tôi sẽ chọn đau đớn



Part 2:

Trên tầng 2 của ngôi trường Teitan nói chính xác hơn là lớp 11A đang quy tụ 1 dàn những học sinh 'rảnh rỗi sinh nông nỗi' ở cửa lớp nhao nhao chờ chiến tranh thế giới thứ 3 sắp bùng nổ. Dưới sân trường có hai người con trai vẫn bình thản nhìn lên với nụ cười thích thú

"Nhắn rồi chứ?" người con trai có làn da ngăm đen, khuôn mặt điển trai, dựa lưng vào tường tay đút túi hệt một dân chơi lên tiếng không quên nhếch khóe môi

"Ok! Nhưng phá luật kiểu này, được chứ?" người con trai đứng bên cạnh quay sang, gương mặt handsome có thể đánh gục bất kì cô gái nào, tay vẫn phe phẩy chiếc điện thoại

"Heh, từ đầu vốn đã không có luật rồi mà từ khi nào mà mày biết đánh vần từ 'luật' rồi thế! Thằng điên này, mày là người tiên phong đấy!"

"Black Angel hình như rất có sức hút nhỉ! Còn chưa đến 1 tháng cơ đấy!"

"Theo tao thì có lẽ thằng Jim nó thấy ngứa mắt rồi đấy! Cho dù có là một tuần thì trong một ngày thằng Jim cũng sẽ cho tụi nó 'không nhìn thấy ánh mặt trời' luôn!"

"Đi! Dù sao hình 3D nhìn cũng hấp dẫn hơn! Lát cho thằng Jim coi clip sau!"

"Sao thế! Mày cũng không cưỡng lại được à! Cũng đúng, nghe nói sắc đẹp của tụi nó thuộc hạng 'nữ thần' mà! 'Mê gái' là 2 từ không thể thiếu trong cuộc đời của 1 đứa con trai, và tất nhiên mày cũng không ngoại lệ tao hiểu mày quá mà!"

"Ê thay vì mặt trời tao cho mày chết không kịp nhìn mặt tao đấy!!!"

"Rồi rồi! Kì này tao chắc chắn nhỏ Rachel sẽ lọt vào mắt xanh của thằng Jim đấy! Hết đường thoái lui rồi!" hai người khẽ cười rồi khoác tay nhau bước lên tầng hai

"Tụi bay biến hết ra coi!!!" từ ngoài hành lang tiếng nói xỗ xàng của đứa con gái vang lên. Nó đang cắm mặt xuống bàn nghe thấy khó chịu ngước mặt lên.

Nhỏ Alex sấn tới cửa lớp thì bị bọn đàn em của nó chặn lại, đồng minh của nhỏ Alex cũng bổ tới. Chưa kịp 'chào hỏi' thì nó ra hiệu, bọn đàn em dãn ra cho nhỏ Alex vào đám còn lại ngậm bồ hòn đứng ở ngoài

"Mày ăn gan gấu đấy à hay sao mà muốn đụng đến tao!!" vừa bước vào ánh mắt giận dữ của nhỏ xoáy thẳng vào mặt nó. Nó đứng lên

"Chuyện gì! Mày đang làm phiền tao đấy!" nó không buồn quan tâm ánh mắt lạnh băng đối mặt với nhỏ

"Phiền! Mày cũng biết cái từ này sao, tao tưởng chỉ có con cái được gia đình giáo dục đàng hoàng mới biết dùng thôi chứ! Mày tính dùng cái tài đánh đấm của mày để sớm biến khỏi đây sao! Tao nói trước đánh bạn trai tao thì chỉ có bò mà ra khỏi đây thôi!" nhỏ gằn giọng.

Nó cảm thấy tức giận khi nhỏ nói 2 từ gia đình nhưng không sao nó có thể kiềm chế được

"Sao? À thằng trói gà không chặt hôm qua là bồ mày sao, tao không biết đấy! Tao đoán nhé, thằng đó thường được thuê đi cãi lộn dùm đúng không! Hèn gì, nó làm điếc tai tao rồi đấy!"

"Mày nói gì? Con điên như mày chỉ có cái mặt bự phấn trang điểm đó tự xưng là nữ thần thôi! Nhà mày không có gương à!"

"Đúng là bồ có khác nhỉ! Tụi bay già ngang ngửa bà nội tao rồi đấy! Có cần tao chỉ chỗ cho không, bệnh lãng tai ấy!"

"Lôi cả bà nội vào đây! Heh xin lỗi cái tên Black Angel nghe chẳng lọt tai tao, cái con thiếu giáo dục như mày về kêu ba mẹ dạy dỗ lại là vừa!" không khí trong lớp học bỗng tối sầm lại.

Bọn đàn em cũng xanh mặt nhìn nó. Đứng đó tay nắm lại. Nó nổi điên thật rồi! Gia đình nó còn chịu được nhưng về ba mẹ của nó thì...con Alex đã tự bán thân cho quỷ dữ rồi! Định chơi trò 'mèo vờn chuột' vậy mà nhỏ lại làm nó hết hứng thú! Ngu ngốc!

"Sao, cứng họn....!!"

'Bụp!!' nhỏ Alex chưa nói xong thì bị nó cho 1 cái đạp vào bụng, thêm đôi cao gót nữa làm nhỏ ôm bụng rên la. Bọn nhiều chuyện bên ngoài thì nhìn nó sợ hãi. Lần đầu chứng kiến leader của Black Angel động thủ mà! Phước 3 đời đấy!

Nhỏ Alex tay ôm bụng định đứng lên thì nó tiến tới xốc cổ áo nhỏ đẩy vào tường rồi cho 1 phát vào mặt, môi nhỏ rỉ máu. Lấy chân đạp vai nhỏ dựa thẳng lưng vào tường. Hình như vai bị gãy rồi! Cúi xuống sát mặt nhỏ nó nghiến răng

"Mày không nghĩ đây là lúc cần xin lỗi à?"giọng nói lạnh lùng phả vào má nhỏ. Nó lùi lại, nhỏ Alex gượng dậy nắm lấy bả vai. Nhục nhã thật!

Tiến gần nó, nhỏ chần chừ có vẻ sợ hãi. Đúng là đánh giá thấp nó quá rồi!Chân nó bất ngờ gạt vào hai đầu gối của nhỏ. Hay thật, bây giờ thì nhỏ đang quỳ trước mặt nó. Bọn đàn em đứng bên ngoài cũng tròn mắt cứng họng.

Nhỏ khóc không ra nước mắt! Bị nó đánh bầm dập thế này!

"X..xin lỗ..i!!" nhỏ không thể nói được nữa

"Tấm chân thành của mày như vậy sao?!" má nhỏ hằn 5 dấu tay của nó. Nhỏ ngã xuống sàn. Mọi người im phăng phắc không nhúc nhích. Có vẻ chưa từng thấy ác quỷ trong đời thực rồi.

Nó là hiện thân đấy! Cố lết dậy, gương mặt lấm tấm máu. Dù sao cũng phải học nữa không nên mạnh tay quá! May đây là tiết đầu đấy, nếu là tiết cuối thì nhỏ chết chắc. Giọng run run

"Xin lỗi!..." nhỏ nhắm mắt lại sợ hãi, nó hài lòng chưa? Im lặng hồi lâu

"Out!" nó gằn giọng. Nghe thấy nhỏ Alex không dám nhìn nó, cố đứng dậy lết về lớp

Renggggg....!!

Đúng lúc chuông vào lớp vang lên. Nó bình tĩnh quay lại bàn rồi gục xuống. Cần phải trấn tĩnh lại mới được! Một buổi sáng mà nó phải gặp không biết bao nhiêu chuyện rồi! Aoko nhìn nó với ánh mắt buồn bã rồi ngồi vào chỗ.

Sonoko cùng đứa con gái bình thản bước vào lớp. Bọn học sinh mặt xanh lét cứng đờ vì sợ hãi cũng không một tiếng động quay về lớp.

Mọi người ngồi vào chỗ bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra. Bên ngoài hai người con trai lúc nãy đứng bên mép cửa sổ nhìn nó, khóe môi cong lên rồi bước đi.

Bước ra từ đau khổ ta mạnh mẽ hơn khi bước vào

Bên ngoài cổng trường, đứa con gái với nước da trắng, mái tóc ngắn màu nâu đỏ khẽ đung đưa, khuôn mặt xinh xắn nhoẻn miệng cười. Đôi mắt to tròn nhìn ngôi trường rộng lớn. Nói khẽ

"Trường Teitan! Mình nhất định sẽ vào đây. Chờ mình nhé!" hình như đang nói với cái trường thì phải! Cô gái cười tít mắt nhảy chân sáo về

Hạnh phúc chính là món quà dành cho những người đã trải qua đau khổ

 
Hiệu chỉnh:
Aida, vừa đọc xong là phải bay vào com ngay cơ đấy. :)
Chap này thật sự là quá hấp dẫn đi! Đoạn Ran đánh bầm dập Alex đó, trông thiệt là oai phong và tuyệt vời! Nói sao nhỉ, Ran lúc đó thật sự chính là hình tượng tớ mong chờ bấy lâu. Quá đỉnh! Rồi cả hai ông tám nhà kia nữa, đúng là *bà tám* có khác. Mà cô gái ở đoạn cuối cùng chắc là Shiho bạn nhỉ? Hình như cô ấy là người duy nhất còn giữ được sự trong sáng ở thế giới do bạn tạo ra này. Nhưng thôi sao cũng được. Mình vô cùng,vô cùng mong chờ lúc Ran và Shinichi đụng nhau đó. Chắc chắn sẽ là đỉnh của đỉnh đây!
Rồi, những gì mình muốn nói cũng chỉ có thế thôi. Chờ chap mới của bạn! :-h
 
Lạnh lùng - Vô cảm - Đời thanh thản
Ích kỉ - Vô tâm - Nhẹ bản thân



Chap 4: Gặp gỡ

Part 1:
Renggggg....!!!!
Tiếng chuông giờ ra chơi réo ầm ĩ làm bọn ngủ gà ngủ gật phải giật bắn. Chuông vừa dứt thì Aoko đứng dậy tiến tới chỗ nó, bọn loi choi trong lớp cũng biết ý kéo nhau ra ngoài. Nó vẫn cứ gục xuống bàn như thế. Sonoko đứng lên nhìn nó rồi quay sang đứa con gái ngồi phía trên

"Kazuha! Đi thôi!" chắc Sonoko cũng không muốn lấy hết oxi của nó bởi nhỏ biết rằng đây là lúc nó muốn ở một mình, kéo tay Kazuha ra ngoài trong lớp chỉ còn mình nó với Aoko.

Ngồi xuống cạnh nó Aoko lên tiếng
"Ổn?" giọng trầm hơn mọi khi còn chứa niềm quan tâm của nhỏ dành cho nó nữa. Ngước lên nó quay sang, vẫn là nụ cười ấy, giễu cợt, lạnh lùng, nụ cười vô cảm ấy.

Có ai biết được thứ ẩn sau nụ cười ấy là gì?

"Đừng có giở cái giọng ấy ra! Không hợp với cậu chút nào đâu!"

"Còn cậu thì sao? Đừng có cố nếu như không muốn! Cậu đang làm mất phẩm giá của cái thứ gọi là 'nụ cười' đấy!"

" Nụ cười! Heh, sống ở thế giới này cả tớ và cậu đều không có quyền biết đến nó! Hối hận sao? Nếu vậy đáng lẽ từ đầu cậu không nên chìa tay ra với tớ! Gia đình, cậu có thể bảo vệ được không? À, cậu làm gì có gia đình nhỉ, cũng là một loại với tớ thôi mà!"

Aoko không nói gì, lòng quặn lại, đau! Chỉ một giây thôi, nhìn nó như vậy. Nhỏ đau không phải vì những lời mà nó nói mà vì chính nó. Nở nụ cười buồn nhìn vào mắt nó.

Nó không nói gì lại gục xuống bàn tránh ánh mắt của Aoko. Nó nói khẽ
"Đi đi! Tớ muốn một mình!"

Aoko đứng dậy quay lưng bỏ đi, đôi mắt ngấn nước chực chờ trào ra. Nó luôn như vậy! Để giữ hình tượng 'một cảm xúc' của nó trong mắt mọi người, nó luôn như vậy!

Mỗi khi ai nhắc đến ba mẹ nó thì tất nhiên là sẽ không toàn thây nhưng ai muốn đến gần để an ủi nó thì sẽ không còn thây. Nó làm tổn thương mọi người như cách nó đã làm tổn thương Aoko.

Nó muốn giấu tất cả, nước mắt, đau khổ chỉ để mình nó cảm thấy. Nhưng làm tổn thương cả chính bản thân thì sự tồn tại của nó đã là một kì lạ trong cái thế giới này rồi. Giết bản thân để được sống, đó là điều đặc biệt của nó hay đơn giản là một sự yếu đuối cô độc.

Một lời nói có thể giết một mạng người. Khả năng đặc biệt của nó đấy!

Bước qua cửa lớp bỗng cánh tay bị ai đó túm lấy, giật mình quay sang thì nhận ra đó là Sonoko với Kazuha. Hai cô nàng chắc cũng lo cho nó lắm, núp đằng sau cánh cửa nghe lén như vậy!

Cả ba kéo nhau đi chỗ khác tránh xa lớp học. Thấy mắt của Aoko ầng ậng nước, Sonoko thở dài

"Lãng phí nước mắt với con ngốc đó, cậu không thấy tiếc sao!!"

"Cậu cũng đâu nỡ vô tình bỏ đi như lúc nãy đâu! Heh, nghe lén là phạm pháp đó, cả hai người!" quệt nước mắt ánh mắt sát khí chĩa vào

Sonoko và Kazuha. Công nhận Aoko học tập từ nó cũng được nhiều nhỉ. Thay đổi tâm trạng 360° quá nhanh!

"Vậy cứ bỏ mặc cậu ấy đi! Để xem cậu ấy có thể tự hành hạ bản thân mình đến đâu! Đau, vậy tụi mình không đau chắc! Phiền toái!"
Sonoko cằn nhằn khó chịu nhưng chất giọng có phần u buồn

"Ừ, vậy đi, cậu ấy là đồ ngốc mà! Cách sống nửa vời là đặc điểm nhận dạng của cậu ấy đấy!" Aoko cười ngượng cố làm cho Sonoko vui lên

"Ừ, vậy đi, bỏ sang một bên cho trời nó xanh! Nhìn cái mặt là tui biết hôm nay trời mưa là 2 cái mái nhà của 2 người nó bị dột nặng luôn đấy! Ủ dột đấy biết không!" Kazuha chen vào khoác cổ hai người, miệng cười nói

"Cậu đang cố thu hút sự chú ý của tụi tớ đấy à?" Aoko mặt cười toe quay lại

"Sorry nha, nếu không phải là Lee Jong Suk hay Justin Bieber thì cậu không có cơ hội đâu nhé!" Sonoko hả hê nói

"Hai cậu mắc bệnh hoang tưởng đấy hả!! Đúng là! Mà thôi, chuyện nhỏ Alex bị 'từ chức' sáng nay lan khắp trường rồi đấy, ra bên ngoài luôn! Mấy cậu nghĩ chuyện này sẽ thú vị tới mức nào đây!" Kazuha hớn hở nói

"Sao! Chúng ta lọt vào mắt xanh của bọn White Demon rồi, đúng chứ?" Aoko cười ranh mãnh

"Hai cậu bộ chưa thấy thần chết bao giờ sao mà bình thản thế! Có cần tớ mô tả cho không?" Sonoko bĩu môi

"Chưa đánh mà đã khai rồi! Cậu..sợ sao?" Aoko nhìn Sonoko với ánh mắt thích thú

"Cậu...thôi nói nhảm đi!" nghĩ rằng Sonoko sẽ lại nổi điên lên chứ

"Thôi đi hai người! Bọn White Demon thì chắc chắn sẽ không thể bỏ qua tụi mình đâu! Nhiều người so sánh Black Angel với White Demon rồi! Cái ngôi No.1 đang có nguy cơ, tụi nó không có ngu đến nỗi mà 'nước đến chân mới nhảy' đâu!"
Kazuha thích thú nói

"Tất nhiên, dù sao cái danh 'bá chủ thế giới ngầm' đâu phải để ngắm! Đợt này sẽ tốn không ít đâu!" Aoko cười gian

"Thư khiêu chiến sẽ đến sớm thôi! Chuẩn bị đi tụi mình sẽ dạy tụi nó 1 bài học, theo nghĩa đen đấy 'tự cao tự đại thì chẳng làm nên trò trống gì đâu'! Sao, tựa bài hay đấy chứ!" Sonoko hứng thú nhìn 2 đứa bạn

"Tớ đánh giá thấp cậu rồi, Sonoko!" Aoko cười đểu

Mọi chuyện xảy ra với nó chìm vào quên lãng. Giống như 1 quy luật tự nhiên. Nổi lên rồi lại chìm xuống! Lênh đênh trên bề mặt!

Lớp 11B
"Ê thằng kia, mày nghĩ 2 tụi tao là nô lệ của mày chắc! Muốn tụi tao cầm cho mày xem, có muốn uống nước không tao mua cho luôn!" thằng con trai đứng trước mặt hắn, chìa điện thoại ra cộc cằn nói.

Ánh mắt sát khí nhìn chằm chằm. Hắn ngồi đó, hai chân gác hẳn lên bàn, đôi mắt khép hờ, thờ ơ nói
"Ừ, đi lẹ đi, Coca đấy!" hắn phẩy phẩy tay ý đuổi đi

"Mày....!!!!" thằng con trai nổi điên nhào tới hắn, chưa kịp thì bị thằng con trai da ngăm ngăn lại

"Thôi Kaito, mày bị gái mê hoặc rồi hay sao mà hôm nay dễ nổi cáu vậy!" thằng con trai cười gian

"Cả mày nữa, Heiji! Hôm nay tụi bay ăn cái giống gì mà coi thường tao quá vậy hả!!" Kaito quát tháo ầm ĩ

"Vào vấn đề đi, ồn ào quá!" hắn khó chịu nói

"Mày đúng là! Nhỏ Alex đúng như mày nói, nhỏ bị con leader của Black Angel dần 1 trận rồi! Con nhỏ Rachel đó không phải dạng vừa đâu! Sao! Hai tụi tao thì khỏi phải bàn, chỉ còn mày thôi đấy!" Kaito nhìn hắn

"Để xem đã, cái tài đánh đấm với sắc đẹp của con nhỏ đó tao còn chưa thấy nữa! Tụi bay bình tĩnh! Đối thủ của White Demon phải lựa chọn sao mà cho nó thấm ấy, chứ lướt qua mà đã nhão như như bọn tép kia thì còn thể diện gì nữa!" hắn bình thản nói

"Tuỳ mày thôi! Riêng hai tụi tao thì thấy đạt tiêu chuẩn rồi đấy!" Heiji lên tiếng

Rengggg....!!!!
Chuông vào lớp vang lên. Hắn cầm cặp đứng dậy, nói không buồn nhìn hai thằng trước mặt

"Hôm nay tao cúp! Đưa điện thoại đây tao coi sau!" hắn chìa tay ra

"Heiji, mượn điện thoại!" Kaito quay sang

"Gì?" ngơ ngác nhưng vẫn đưa. Cầm điện thoại, Kaito đưa cho hắn, cầm lấy rồi 1 bước đi thẳng

"Ê thằng kia, mày không đưa cái của mày sao lại lấy cái của tao!!!" bây giờ mới nhận ra Heiji tức giận hỏi

"Ai bảo mày ngu! Có số của biết bao nhiêu em đẹp đưa cho thằng Jim thì làm sao tao biết chắc là nó không chơi khăm tao!" Kaito hả hê nói

"Thằng đứt dây kia, mày tưởng tao không có hả!!" Heiji nổi điên lên nhào tới Kaito

Hắn đi mà không quên cười vì hai thằng bạn ngớ ngẩn. Có lẽ hắn sẽ không ra ngoài đâu, đâu đó trong khuôn viên trường thôi!

Hắn không muốn học vì chuyện sáng nay cứ ám ảnh, bố hắn cả đứa con gái kia nữa!

"Buông ra coi! Thằng này! Mày nghĩ sao, trận này tao linh cảm cũng dễ ăn như mấy vụ trước thôi!" Kaito kéo tên Heiji đang lắc đầu mình ra nói

"Tao không nghĩ thế! Chỉ có chiến mới phân được thôi! Rachel, con nhỏ ngang tàng đó đâu dễ bị hạ gục như vậy!" Heiji quay lại chỗ ngồi của mình

Hãy tin vào những gì bạn tận mắt chứng kiến vì linh cảm đôi khi lại không đúng

Lớp 11A
Cả 3 đứa con gái trở lại lớp. Bỗng Sonoko giật mình

"Khoan đã! Tiết này là thực hành hóa học mà, tớ quên chưa dặn Rachel rồi!"

Cả 3 cùng hớt hải chạy nhanh về thì gặp nó bước ra từ cửa lớp. Sonoko chạy lại

"Rae! Hôm nay có tiết thực hành tớ quê...." giọng Sonoko bị cắt ngang bởi cái giọng mất hết sức sống của nó

"Biết rồi! Tớ không muốn làm đứa tự kỉ ở trong lớp một mình đâu! Ngột ngạt quá nên tớ xuống sân trường!"

"Ở trong khuôn viên trường thôi đấy! Dù sao cũng không nên cúp học!" Sonoko nói với lại. Nó bước đi không thèm nhìn Aoko với Kazuha.

"Đi thôi, sắp trễ rồi!" Aoko nhìn nó rồi chạy lại kéo tay Sonoko với Kazuha chạy đi

Điều bất ngờ luôn đến khi ta không mong chờ

 
Hiệu chỉnh:
nu than thiệt ra thì mình cũng là một con mọt cận chính hiệu đây^^ cứ khi viết mình cứ rồ ga tới bến quên trời đất lun. Xin lỗi nếu như mình làm bạn ngộ độc 'chữ' nha. Trúng độc nhưng vẫn phải ủng hộ mình đấy!! :KSV@05:

shinigami shinichi thanh kiu bạn nhìu. Mình sẽ vít cho fic lên tới đỉnh Everest lun (bị ám cảnh bạo lực là hổng phải tại mềnh nhá):KSV@09:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Thế gian đông đúc như thế, chẳng sợ không gặp nổi một người
Chỉ sợ gặp rồi, đến lúc phải quên lại quên không nổi mà thôi



Part 2:

Sân trường mấy phút trước còn là 1 bãi chiến trường mà bây giờ vắng hoe không một bóng người. Tiếng guốc của nó nện xuống nền gạch vang vọng cả dãy cầu thang. Đôi mắt tím vô hồn lướt theo thành cầu thang. Bước xuống khuôn viên trường rộng lớn, nó đảo mắt.

Thấy rồi! Ở phía xa lẫn trong hàng cây xanh thấp thoáng màu hồng phấn. Là cây hoa anh đào, trường Teitan đâu phải lúc nào cũng ồn ào như cái danh tiếng đâu. Nó tìm thấy chỗ này vào ngày đầu nhập học.

Lúc đó lang thang tìm chỗ nào yên tĩnh thay vì giáp mặt cái đám nhoi nhoi kia, nó bất ngờ khi thấy nơi này. Một vài cây anh đào, có cây nhỏ, chắc là trồng được một thời gian rồi, có cây to lợp bóng hoa rơi lả tả làm khoảng cỏ bên dưới cũng biến thành màu hồng luôn!

Không hẳn là một khu vườn, chắc là tiện tay trồng vì không muốn học sinh bị 'ngộ độc' màu xanh đây mà! Không có ghế đá nên nó ngồi dưới gốc cây, ngắm cánh hoa rơi! Chỗ này yên tĩnh thật!

Đã lâu rồi nó chưa trở lại đây nhưng có vẻ mấy cái cây vẫn được chăm sóc tốt nhỉ! Cầm cặp nó bước đi, chỉ chiếm một khoảng nhỏ thôi nhưng cũng đủ làm chỗ này trở nên khác biệt!

Bước qua cái hàng rào nhỏ, ánh mắt di chuyển theo từng cánh hoa, đưa tay lên chạm nhẹ, nó vô thức mỉm cười! Nó tìm lại gốc cây mà mình đã từng ngồi, không khó để thấy, cái cây với gốc thân sần sùi, hình như là già nhất trong đây!

Ngồi xuống nó nhìn lên quan sát toàn bộ khung trời màu hồng của nó. Nó động thủ với nhiều người quá rồi nên lại có cảm giác thật xa lạ với cái nơi yên tĩnh này. Cứ như cảm giác tội lỗi ấy! Mỉm cười lần nữa, lần thứ 2 rồi! Đôi mắt khép hờ, tay đưa định kéo chiếc headphone lên tai thì bỗng

"Chuyện gì!" đây là lần thứ mấy trong ngày mà ông trời muốn chia rẽ nó với chiếc headphone yêu quý vậy chứ! Trêu ngươi sao! Mạch cảm xúc bị đứt nó khó chịu vì giọng cộc cằn của đứa con trai nào đó.

Nó quay lại đằng sau gốc cây, có 2 người. Ánh mắt lia từ chân dần lên đến mặt. Nó bắt gặp gương mặt ấy, là hắn! Thì ra rảnh rỗi không biết đi đâu, tình cờ tìm được chỗ này, thế là chui vô, định 'tĩnh tâm' một lát mà lại bị đứa con gái phá đám.

Sự việc là bây giờ trước mặt hắn là một đứa con gái, đeo kính với dáng vẻ ấy nữa thì chắc là mọt sách rồi! Thu hút cả mấy đứa như vậy nữa thì là quá đẳng cấp rồi! Không nhìn rõ thấy mặt vì nhỏ đang chìa 1 cái hộp trước mặt hắn, quà? Đầu nhỏ cúi gằm.

Về phần nó thì chỉ nhìn được gương mặt nghiêng của hắn thôi. Đôi mắt thoáng mở to, chỉ 1 giây thôi.Gì chứ! Cũng không tệ nhưng tiếc là hệ miễn dịch của nó với các mĩ nam là không thể phá vỡ được rồi! Gương mặt trở về trạng thái thương hiệu của nó 'một cảm xúc'.

"Anh hãy nhận tấm lòng của em đi ạ!!" nhỏ con gái đứng trước mặt hắn, giọng run run. Bộ sợ hắn ăn thịt hay sao! Nó lia mắt tới nhỏ, đúng chất mọt sách.

"Mọt sách mà cũng đòi phá cách!" nó nghĩ thầm

"Heh, cô biết tôi là ai mà cũng liều lĩnh nhỉ!" không phải cái giọng cộc cằn khi nãy, hắn nói có pha chút trêu đùa. Cầm lấy gói quà xăm soi, hắn nói giọng bỡn cợt

"Kumi! Tên đẹp! Tôi hứng thú với loại con gái như em đấy!" hắn đưa tay nâng cằm nhỏ
lên

"Em không phải loại con gái như anh nghĩ đâu! Em thích anh...thật lòng!!" đẩy nhẹ tay hắn ra, nhỏ nói không run như lúc nãy.

"Cái trường này đến cả mọt sách cũng không phải dạng vừa! Mình đánh giá thấp rồi!" nó cười nghĩ thầm

"Cá tính nhỉ! Không giống vẻ ngoài của em! Làm tôi càng thích em hơn đấy!" hắn nói khóe môi không quên vẽ lên nửa hình cung hoàn hảo

"Không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, anh chưa nghe sao! Anh đừng cư xử với em như mấy đứa con gái kia! Em khác tụi nó!" con nhỏ lộ rõ bản chất rồi!

"Vậy tối nay qua nhà anh nhé! Cửa mở đấy!" hắn cười, ghé sát tai nhỏ rồi dúi vào tay 1 mảnh giấy. Địa chỉ nhà sao!

"Anh không hiểu em nói gì sao? Em không phải là hạng con gái đó!" cầm tờ giấy, nhỏ lờ mờ hiểu ra, vứt đi tức giận nói

"Không phải sao! Anh ưu đãi nhiều cho em rồi đấy! Nếu không thì em đã phải lạy lục mấy con nhỏ em coi thường lúc nãy để xin được địa chỉ nhà của anh đấy! Đưa tận tay để giữ thể diện mà em lại vô tình như thế sao!!" đôi mắt xanh lạnh lẽo ánh lên lạc giữa màu hồng thơ mộng, khoé môi nụ cười vẫn chưa tắt

"Anh...!!!" tức giận nhưng nhỏ tự biết thân phận mình là ai nên chẳng nói gì được, đụng đến hắn, chỉ có đến nhà xác mà nằm thôi!

Nó ngồi đó, chuyện càng lúc càng thú vị, hấp dẫn như vậy mà không góp mặt nó thì cũng tiếc! Ánh mắt thích thú nó kéo khóe môi thành nửa hình tròn tuyệt đẹp. Chơi đùa một chút!

Đứng dậy nó bước ra khỏi cái cây mà từ đầu đã làm khiên chắn cho nó

"Sao cô không đồng ý luôn đi! Tên đó hình như rất mong cô đấy!" dựa vào thân cây, nó khoanh tay lại giọng bông đùa. Nghe tiếng nói, cả 2 quay sang. Ánh mắt xanh thẳm chạm vào đôi mắt tím biếc, nhìn nhau không chớp mắt.

Hắn cũng bất ngờ một tẹo! Mặt đẹp, body chuẩn! Lại 1 con mồi vác xác tới đây! Thú vị thật!

"Không thấy tôi đang tiếp khách sao! Đăng kí danh sách đi có cơ may thì gặp lại tôi!" hắn cười đểu

"Cô biến đi! Không cần phải chõ mũi vào chuyện người khác! Cô là chó à?" Kumi lớn tiếng, nhỏ không biết mặt nó, cũng được thôi! Lấy cái danh leader Black Angel ra để doạ thì còn gì vui nữa!

"Tôi mà là chó thì hai người cũng không có giấy chứng nhận là người đâu! Nói phải biết suy nghĩ chứ!" nó cười nhạo

"Hai người không cần phải 'căng' như thế vì tôi đâu! Còn cô, thèm hơi tôi quá rồi à?" hắn nói hướng mắt về phía nó

"Heh, ngứa mắt quá thôi! Loại như anh còn chưa bằng một góc của thằng trai bao! Cô là Kumi, đúng chứ! Tên đẹp mà có mắt cũng như mù, làm sao cô biết chắc là lát nữa tấm lòng của cô cả gói quà kia sẽ không nằm yên vị trong thùng rác chứ! Phải gọi cô là ngu ngốc hay ngây thơ đây!" nó hất hàm nói. Hắn đứng đó, gương mặt vẫn không chút cảm xúc.

"Con nhỏ kia, mày...!!!!" Kumi tức giận nhào tới nó thì

"Đủ rồi! Cút đi, tôi muốn nói chuyện với cô ta!" ánh mắt sắc lẻm của hắn làm nhỏ phải thu 'đuôi' lại. Không thể làm gì, nhỏ rủa thầm rồi hằn học bỏ đi

"Sao, chuyển mục tiêu rồi à? Xin lỗi nhưng tôi không có hứng thú với anh!" nó nói khi Kumi đã đi khuất

"Xin lỗi nhưng dạng bad girl như em không thuộc thể loại của tôi! Cuối cùng cũng là đồ của tôi thôi, vấn đề ở đây chỉ là thời gian!" hắn cười

"Thể loại của anh à, tôi thắc mắc đấy! Phục vụ cho anh phải là dị nhân mới xứng chứ, không phải sao!" nó cười giễu

"Heh, em muốn đối đầu với tôi đấy à! Hay là muốn?" hắn cười đểu nó

"Làm anh thất vọng rồi! Tôi bad nhưng không buông thả. Sao thế, mẹ anh 'bấm' rồi hay sao mà để đứa con trai phải đi tìm sự 'an ủi' của người phụ nữ khác thế!" nó chắc hả hê lắm. Không biết rằng gương mặt hắn đã tối sầm lại. Kể cả bố cũng không có quyền nhắc đến mẹ của hắn.

Hắn cảm thấy bị xúc phạm nặng nề. Đấng sinh thành của hắn mà lại bị một đứa con gái không biết từ đâu chui ra xúc phạm dễ dàng như vậy sao! Hắn đã cố kìm nén suốt 12 năm qua, vậy mà! Hắn cảm thấy khó thở

Người mẹ là một tấm gương, có thể soi sáng hạnh phúc yêu thương
nhưng cũng có thể phản chiếu quá khứ đau buồn

Nhìn vào nó, có gì đó thật u sầu trong mắt hắn. Nở nụ cười đau đớn, hình như nó không nhận ra. Giấu đi sự yếu đuối gần như ngã khuỵu, hắn cố nói chất giọng bỡn cợt

"Cô không biết khi nào nên lựa chọn lời nói sao?" hắn cố kìm lại nếu không người con gái trước mặt hắn sẽ không toàn mạng mà ra khỏi đây đâu!

"Trong từ điển của một con bad girl như tôi, cần phải lựa chọn sao?" nó đắc thắng

Renggg....!!! Tiếng chuông giờ học tiếp theo vang lên

"Heh, tôi không mong gặp lại anh nhưng những lời nói của tôi, hãy cố thấm đi, miễn phí cho anh 1 bài học thật không đáng!" nó nói vẻ chế giễu rồi quay lưng bỏ đi. Hắn vẫn đứng đó, mặc cho cánh hoa rơi lả tả trên đầu. Đôi mắt rưng rưng bất ngờ bị hắn quệt đi, đá mạnh vào thân cây- chỗ nó đứng lúc nãy, làm cho cả cái cây chao đảo, cánh hoa rơi xuống như mưa.

Hắn tự hỏi tại sao lúc đó lại chùn bước với nó? Con nhỏ đó đã làm gì hắn vậy chứ! Thôi miên sao? Hắn vuốt mặt, cố quên đi những chuyện không đáng nhớ! Cầm cặp lên, nhìn xuống gói quà trên tay. Có lẽ hắn sẽ công nhận nó nói đúng một điều, thô bạo vứt hộp quà vào thùng rác cạnh đó rồi lặng lẽ bỏ đi.

Hai sợi chỉ đỏ định mệnh, liệu sẽ nhận ra một nửa của đời mình
hay chỉ đơn giản như hai đường thẳng cắt nhau một lần rồi xa nhau mãi mãi, như một trò chơi tự làm tổn thương bản thân rồi nhận lại một kết quả đau đớn


 
Hiệu chỉnh:
Ưm đúng như những gì mình mong đợi. Chap mới rất tuyệt, cảm giác như mình đang đứng giữa xem cả hai anh chị ý cạnh khóe nhau. Rất là vui ạ!!!! Những câu thoại đúng chất một bad girl nói với một bad boy thực thụ. Đọc rất đã con mắt! Tóm lại là quá đỉnh!!! :) :) :)
 
Khi là chính mình, bạn không có bất cứ điều gì phải sợ hãi



Chap 5: Định mệnh...?
Part 1:
Choangggg.....!!!!
Tô canh nóng hổi bất ngờ bị hất khỏi tay cô gái, nước canh văng cả lên 2 bàn tay trắng nõn. Bỏng rát! Người phụ nữ bỗng biến đổi sắc mặt chạy lại bên cạnh không quên cầm theo chiếc khăn tay.

Nắm lấy 2 bàn tay bà nhẹ nhàng thấm vào từng chỗ bỏng. Ánh mắt lo lắng của bà bắt gặp đôi mắt trầm buồn của cô gái, dúi chiếc khăn vào tay, bà vội vàng đứng dậy tránh ánh mắt của cô gái.

Bà cố nói giọng lạnh lùng nhưng lại có phần lúng túng

"Con bé này, sao lại cứ cố chấp như vậy hả!!!"

"Hôm nay là sinh nhật của mẹ mà, chỉ 1 lần trong năm thôi, mẹ không ở lại được sao? Ít nhất thì mẹ cũng nên ăn bát canh này chứ! Con đã tự làm đấy!" ánh mắt trầm buồn biến mất, cô cười tươi múc 1 bát canh khác đưa cho bà

"Trong đời ta không bao giờ có hai từ 'sinh nhật', mà nếu có không phải ăn cao lương mĩ vị còn ngon hơn gấp bội mấy thứ này sao? Đủ rồi, chuyện này đâu phải là lần đầu, con gây quá nhiều phiền hà rồi đấy!" bà nói nhưng trong lòng lại nhói đau, đang cố gây tổn thương cho cô gái ấy sao?

"Nhưng...đâu ai bắt mẹ phải làm những chuyện này chứ! Bỏ tất cả, bắt đầu lại từ hai bàn tay trắng chẳng phải đó luôn là điểm khởi đầu của những nhà doanh nghiệp lớn trên thế giới sao? Con sẽ bảo vệ mẹ mà, làm tổn thương hay đánh đập con cũng chịu hết chỉ cần mẹ ở cạnh con thôi!" nói với giọng cương quyết, đôi mắt ánh lên sự mạnh mẽ

"Shiho!! Nhà doanh nghiệp lớn? Đó là khi họ dùng những đồng tiền chân chính không phải như chúng ta!Con đâu phải con nít, vấn đề này suốt 17 năm, con muốn mẹ phải làm sao để con hiểu chứ!Quá muộn để bỏ lại tất cả! Con biết mẹ chỉ muốn bảo vệ con thôi mà! Chỉ có chết hoặc sống mà thôi! Họ cho mình tất cả, chỗ ở, tiền bạc và cả ngôi trường Teitan mà con mong muốn nữa, con muốn học ở đó mà phải không? Đổi lại việc cỏn con này thì tại sao chúng ta lại cứ phải dồn mình vào chỗ chết chứ! Tiếp tục sống như thế này có gì là khó chịu chứ, có gì là không đúng sao?"

"Con có thể vào đó bằng chính sức của mình mà! Mẹ biết đúng không? Tiền, hai mẹ con ta có thể đi làm, thuê nhà cũng được. Mẹ suy nghĩ lại đi mẹ!!" cô gái khẩn thiết

"Nãy giờ con không nghe ta nói gì thật sao?" bà nói đôi mắt rưng rưng. Cánh cửa sau lưng bà bỗng mở ra, 1 người đàn ông

"Bà Elena, đến giờ rồi, mau đi thôi!" bà nghe thấy liền chùi nước mắt

"Được rồi, tôi ra ngay đây!" quay lại nhìn Shiho, bà quay bước bỏ đi. Shiho đứng đó, cảm xúc hỗn tạp không thể nhấc chân lên được, khuỵu xuống, Shiho đưa tay lên ngực đập mạnh, giọng run run

"Không sao, mình không sao, mình mạnh mẽ mà! Con mạnh mẽ lắm, đúng không bố!" cố không để nước mắt rơi, Shiho nặn một nụ cười, quay sang chiếc bàn cầm bát cơm lên và tiếp tục ăn. Bữa cơm thật cô đơn và trống trãi!

Đừng quên hi vọng, sự hi vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn bị bỏ rơi

Trường Teitan
Sau trận đấu khẩu ấy, phần thắng có lẽ nghiêng về phía nó nên tâm trạng cũng khá hơn. Đến giờ ra về, 3 tụi kia cũng thắc mắc về cái tâm trạng 180° của nó

"Ê, bộ lúc nãy tiết thực hành có vụ gì vui hay sao mà gương mặt nó hồi xuân lại vậy?" Sonoko chạy lại bá cổ nó

"Nothing! Cái cây sắp chết còn có thể hồi sinh được, tâm trạng con người hồi xuân lại thì có gì là lạ!" vẫn giọng lạnh băng nó nói

"Vậy thì phải có người 'tưới' chứ! Sao, ai vậy?" Aoko cũng từ đâu chen vô, mặt hớn hở

"Từ khi nào mà thành viên lại có quyền tra hỏi leader vậy? Đừng có nhiều chuyện nếu như mấy cậu không muốn bị tống ra chợ làm 'đồng nghiệp' của mấy bà bán cá!" nó trừng mắt

"Là sao?" Aoko lơ ngơ hỏi, có vẻ mối quan hệ của nó với Aoko cũng tốt hơn rồi

CỐP...!!!
"Không biết thì dựa cột mà nghe! Ý nói mấy tụi mình là bà 'tám' đó!" Kazuha xông vào cho con bạn ngốc chỉ giỏi đánh đấm Aoko của mình một cục u trên đầu

CỐP....!!!!
"Lưu manh mà đòi giả danh trí thức! Cậu định dùng cái đầu của cậu mà đấu với cái nắm đấm của tớ đấy à!" sau khi xoa cục u trên đầu, Aoko trả lại cho Kazuha 1 cái cốc

"Ít nhất thì cái đầu của tớ cứng hơn cái tay của cậu!" suy luận theo kiểu khoa học thực tế, Kazuha gân cổ lên cãi

"Ít nhất là cái đầu của cậu có vấn đề thì cậu sẽ đi chầu ông bà luôn đấy!" suy luận theo kiểu dân giang hồ, Aoko cũng phản công

"Này, 2 người muốn chết à!" chất giọng 'nhẹ nhàng' chan chứa sự đe dọa của nó làm cả 2 chỉ có thể lườm nguýt nhau mà không nói được gì

"Thôi, cả nhóm đến cả rồi, còn mỗi tụi mình thôi đấy!" Sonoko cứu vãn tình hình

"Tưởng sáng nay cậu nói không cần đến chứ?" nó quay sang

"Có 'nhiệm vụ' mới!" Aoko nháy mắt rồi kéo tay nó chạy đi. Black Angel là nhóm có quyền lực, hẳn về mặt chính trị lẫn 'quân sự' nên được đặc cách có hẳn một phòng riêng toàn quyền tự do và sử dụng của tụi nó. Những chuyện liên quan đến nhóm cần phải họp đều là căn phòng đó. Hôm nay cũng không ngoại lệ!

"CÁI GÌ! Thật sao?" cả nhóm miệng há hốc khi nghe Aoko nói

"Đúng vậy! White Demon bá chủ đã gửi thư khiêu chiến cho chúng ta rồi!!" Aoko thích thú

"Em không nghĩ là lại nhanh đến vậy đấy! Chúng ta mới lên No.1 sáng nay thôi mà!" Ayumi nhanh nhảu

"Như vậy đã đủ chứng minh sức hút và thực lực của chúng ta rồi! Cậu thì sao, không nói nên lời à?" thấy nó im lặng Aoko hỏi

"Điều tra rồi?" nó hỏi

"Tất nhiên, không cần điều tra cũng biết, gia thế và lực lượng hùng hậu như vậy mà! Này nhé, trong đó có bộ ba quyền lực, người thứ nhất là Hattori Heiji, bố của cậu ta Hattori Heizo cái danh cảnh sát trưởng của sở cảnh sát Osaka dùng để nguỵ trang thôi chứ ông ấy đích thực là dân có tiếng trong thế giới ngầm đấy!" Kazuha nói

"Người thứ hai là Kuroba Kaito bố của tên đó Kuroba Toichi chỉ đứng sau quyền của ông Yusaku thôi! Gia thế và cơ ngơi không ai là không biết cả! Đụng đến đâu là chỗ đó chỉ có lụi!" Aoko nói

"Người cuối cùng và cũng là leader Jimmy Kudo, ông trùm của thế giới ngầm Yusaku Kudo chính là bố của tên đó, tàn nhẫn và băng lãnh. Ông ta chưa từng nương tay hay tha cho bất kì đối thủ nào của mình. Người kế thừa Jimmy Kudo nghe nói còn nổi trội hơn nhiều. Ba người họ được coi là thiên tài xuất chúng trong ấy đấy!" Sonoko nói một cách ngưỡng mộ

"Được rồi! Đã khiêu thì phải chiến thôi! Trong tờ giấy?" nó cười mỉm quay sang Aoko

"Không nói rõ, chỉ nói là ngày mốt thôi! Có lẽ ngày mai sẽ đưa ra 'thể lệ'!" Aoko cầm tờ giấy nói

"Chuẩn bị đi! Lần này không dễ ăn như mấy lần trước đâu! Bá chủ? Heh coi như là tìm được món đồ vừa ý đi!" khóe môi cong lên, nó đứng dậy rời khỏi phòng mặc cho cả nhóm nhìn bóng nó đi khuất mà không hiểu gì

Định mệnh có thể sắp xếp cho ta gặp ai đó trong cuộc đời,
hạnh phúc trong khoảnh khắc ấy
duyên số mà ta mong muốn
tất cả

Nhưng níu kéo một định mệnh không thuộc về mình, là một quyết định đúng?

 
Hiệu chỉnh:
Ha ha ha, ss là người đầu tiên đọc fic. Nói sao nhỉ? Part này thật sự thì không mượt như những chap trước. Nhưng tình tiết thì đúng là rất quan trọng. Ss tin từ chap này trở đi mọi thứ sẽ ngày càng phức tạp hơn cho nên em miêu tả kĩ thêm một chút nữa nha. Mà ss rất thắc mắc không biết Shiho sẽ đóng vai trò gì trong fic khi mà xuất hiện trễ (đến tận chap 4;5 mới thấy.) Hơn nữa trông có vẻ là người hiền lành, nhu mì, nhút nhát và vô tội nhất trong đám nhân vật chính. Không biết cô gái này sẽ thay đổi thế nào nữa. Mong chap mới của em để ss giải đáp hết những thắc mắc này. Chúc em buổi tối tốt lành! Bye em!!!
 
shinigami shinichi Arigatou ss nha! Tại fic này em vừa vít vừa nghe nhạc nên trộn lẫn chanh muối đường giấm nên nó hông có ra cái gì hớt! Part sau quan trọng nên em sẽ nấu kĩ hơn chút! Còn chị Shiho em chỉ cho làm mồi, nhử mấy bạn fan Shi ở mấy part đầu thui chứ đến chap..ờ....:-/thôi ss cứ đọc đi chừng nào xuất hiện rồi bít:D nhưng ss đừng lo vai trò của chỉ hết sức quan trọng lun!!
 
Gặp gỡ đã là duyên số
Bên nhau đã là định mệnh
Vậy còn tình thì đã vội ra đi



Part 2:

Kéttttt....!
Chiếc Lexus bất ngờ thắng gấp. Nó ghì chặt vô lăng, mắt khép hờ. Hình như có quá nhiều điều nó phải suy nghĩ! Mấy bọn kia chắc rủ nhau ra bar của Kazuha rồi! Ừ, lâu rồi mới tìm được đối thủ xứng tầm phải ăn mừng chứ!

Kazuha cứ nói nhỏ muốn tham gia trận này, đánh đấm thì chỉ đạt mức trung bình thôi mà đòi, bù lại được cái đầu. Black Angel là một nhóm hoàn hảo nên phải được phân chia rõ ràng, có tài nhưng cũng phải có óc.

Kazuha gia nhập nhóm không lâu nhưng hợp gu nên cũng kết thân nhanh với tụi nó. Ở nhà thì là con gia đình gia giáo chứ lên trường thì...!

Nhưng đó là tất cả những gì mà tụi nó biết về nhỏ. Chắc cũng có nhiều chuyện khó nói nên tụi nó cũng không muốn xen quá sâu vào chuyện riêng của nhỏ!

Còn có hẳn cả một vài quán bar nữa, không biết nhỏ làm như thế nào chứ tư cách để vào Black Angel nhỏ có thừa rồi! Đến cả chủ quán còn chưa đủ tuổi để vào nữa nhưng có vẻ chẳng có mùi sợ sệt nào ở đây cả!

Đóng cùng lúc cả hai vai nhỏ chịu không ít áp lực đâu! Nó suy nghĩ mông lung một hồi rồi ánh mắt nó bắt gặp ngôi nhà cổ kính quen thuộc, thở dài nó cầm cặp bước ra tay đẩy chiếc cổng sắt quá khổ. Từ xa cô giúp việc chạy lại

"Thưa, tiểu thư đã về ạ!" cô giúp việc len lén nhìn nó, tâm trạng đã khá hơn chưa?

Không nói gì cúi đầu, nó đưa chìa khóa cho cô giúp việc rồi bỏ đi. Lạnh thì lạnh chứ vẫn phải lịch sự chứ! Nhìn theo bóng nó khuất dần cô giúp việc ngao ngán lắc đầu. Mở cánh cửa gỗ nó bước vào

"Cháu về rồi à, hôm nay ở trường không có chuyện gì chứ? Chắc cháu đói rồi, để cô dọn cơm nhé, có nhiều món cháu thích lắm đấy!" bà Fusae đang sắp lại đống sách trên bàn, thấy bóng nó liền lật đật chạy lại

"Cái bà này, con bé vừa đi học về, còn chưa kịp thở nữa bà định khủng bố nó đấy à?" ông Agasa ngồi trên chiếc ghế tựa, ló mặt ra khỏi tờ báo đang cầm trên tay mà nói

"Vâng, cháu về rồi ạ, trên trường hôm nay không có chuyện gì với lại cháu đã đi ăn với đám bạn rồi! Cô và bác không cần lo lắng nhiều đâu, nếu không có chuyện gì thì cháu lên phòng đây!" nó cúi đầu rồi bỏ đi không kịp để bà Fusae nói gì.

Nó nói dối chắc là vẫn chưa thể giáp mặt hai người, dù sao thì đây cũng đâu phải là chuyện nói là quên liền được đâu! Mặt trời đã bắt đầu xuống, nó uể oải về phòng, căn phòng cô độc và trống trải khiến nó thở dài lần nữa!

Vén tấm màn ở cửa sổ lên nó quay lại nằm phịch xuống gi.ường. Không hiểu tại sao nó có thể lặp đi lặp lại chuyện này hằng ngày được nhỉ? Nó trở thành một hồn ma rồi chăng?

Trường Teitan
"Cái what? Mày bị crazy rồi à?" Heiji với cái mặt khó hiểu nhìn Kaito. Có vẻ như từ lúc 'đấu' với nó xong hắn chẳng buồn quay lại lớp!

Kaito với Heiji đợi mãi cũng rủa thầm hắn mà xách cặp đi về, như hai thằng điên ấy, tối mịt thế này đứng mãi ở hành lang lớp rồi đi về!

Vừa xuống Heiji đã há hốc vì cái tin vừa khai thác được của Kaito, quay sang Kaito cười mãn nguyện

"Cái gì mà Anh Nhật lẫn lộn vậy mày! Sao, bái tao làm sư phụ rồi chứ gì?"

"Bái cái đầu mày, mày tự tiện gửi thư khiêu chiến như vậy thằng Jim mà không chịu thì mày chỉ có nước vác cái xác của mày đến mà giơ cờ trắng thôi, nhục lắm đấy thằng ngu kia!!" Heiji nổi điên lên

"Bình tĩnh đi, người thuyết phục là tao mà, cần gì phải lo! Mà mày hơi coi thường tao rồi đấy, giơ cờ trắng sao?"

"Tao biết mày đang nghĩ gì, nhưng chơi theo kiểu của mày còn nhục hơn đấy!"

"Heh, đồ của tao thì đếch gì phải nhục! Quy luật của thế giới, tao chưa phá đấy thôi chứ đến tay tao rồi thì...!"

"Dẹp đi mày, đã ở đây thì chơi cho nó 'vui vẻ' một tí, mà tao tưởng mày không có hứng chứ?"

"Mày còn non mùi đời lắm!" Kaito nói mà Heiji không hiểu gì

"Tụi bay tìm hơi tao hay sao mà ở đây đến giờ này luôn vậy?" hắn xuất hiện từ sau lưng, vẫn giọng nói ấy hắn nhếch mép cười

"Thằng khỉ khô này! Tụi tao không phải là mấy 'em' của mày đâu nhé! Mà mày đi đâu mà vẫn ở đây vậy?" Heiji chạy lại bá vai hắn

"Tao nhìn mặt tụi bay muốn chai rồi đây, vẫn muốn tao phải ngắm à! Mà tụi bay gửi rồi?" hắn nhìn Kaito nói

"Thư khiêu chiến ấy hả? Gì đây, mày suy nghĩ thông rồi sao?" Kaito cười đểu hắn

"Xả stress thôi! Dù sao cũng không phải loại mê gái như mày" hắn cười lại

"Này!! Dẹp sang một bên đi, mày đưa ra 'thể lệ' nhanh, ngày mốt rồi, tao cũng muốn xả stress đây!" Kaito nghĩ nếu như nói tiếp thì sẽ bị gán cái tên ấy mất, tốt nhất là chấm dứt đề tài ngay tại đây

"Solo 1:1, tao chọn ai thì mày tự biết rồi, phần còn lại cho tụi bay đấy!" hắn hất hàm

"Được! Solo cho 2 tụi bay, tao lãnh vụ nhóm, tao cũng muốn xem tụi Black Angel làm bài 'test' như thế nào!" Heiji nói

"Ừ, Rachel và Aoko phải không? Để xem 'phút xuất thần' của tụi nó như thế nào!" Kaito cười thích thú. Hắn không nói gì, chỉ vẽ lên hình trăng khuyết quyến rũ trên môi rồi bỏ đi

"Ê, trả điện thoại cho tao thằng kia!" Heiji nói với lại. Quẳng lại chiếc điện thoại
rồi hắn leo lên chiếc Ferrari phóng đi

"Mày nghĩ sao, qua cái clip đó thằng Jim chắc bị nhỏ Rachel 'hớp hồn' rồi!" Kaito nhìn chiếc xe đang khuất dần

"Ê thằng kia, mày dám chơi tao sao!!!!" không quan tâm, Heiji lật đật cầm chiếc điện thoại kiểm tra rồi bức xúc hét lên khi thấy cái danh bạ trống trơn

"Xin chia buồn!" Kaito vỗ vai lắc đầu rồi bỏ đi làm Heiji chỉ biết đứng đó mếu máo

Chiếc Ferrari chói lọi phóng đi như bay trên đường, nụ cười vẫn chưa tắt, bàn tay lướt qua màn hình điện thoại, hắn nói khẽ, giọng trêu đùa

"Rachel Moore! Heh, game set....start!" tấm hình nhỏ trong điện thoại của hắn sáng mập mờ, cô gái với mái tóc đen dài, nụ cười nửa miệng, bên dưới có ghi dòng chữ nhỏ 'Ran Mori'

Thì ra duyên phận đã sớm an bài trong khoảnh khắc họ gặp nhau

Sáng hôm sau nó dậy sớm, Sonoko chắc đến trường trước rồi. Không để bị bác và cô bắt gặp, nó lén xuống gara xe rồi lái đi. Sân trường chỉ loe ngoe vài người, nó bước vào cái lớp trống trơn, hôm qua chắc chơi sung quá nên không dậy nổi đây mà!

Nhưng chắc không phải lo đâu, trận chiến kề sát rồi, ngu gì làm hao tổn sức mạnh trước chứ! Đặt cặp xuống đập vào mắt nó là tờ giấy, như hôm qua.

Heh, hình như nó đoán đúng rồi, thể lệ trò chơi được viết trong tờ giấy này! Có vẻ hơi khiêm tốn, chỉ duy nhất một dòng. Nó ngồi xuống nhẹ nhàng lật tờ giấy ra, khóe môi cong lên

"Solo 2:2! Bãi đất trống sau trường, tiết cuối!"

Lúc đó cửa lớp bất ngờ mở ra, cả 3 đứa Sonoko, Kazuha và Aoko đang khoác tay nhau cười nói vui vẻ. Thấy nó cầm tờ giấy hiểu ý chạy lại

"Solo 2:2?" Aoko thắc mắc

"Rachel và Aoko!" nó đáp

"Ừ nhỉ! Leader và cánh tay phải của nhóm, thú vị!" Aoko nhoẻn miệng

"Sonoko và Kazuha, 2 người ở lại với nhóm đi! Black Angel và White Demon sẽ có một cuộc chiến đẫm máu đấy! Mức này thì 2 cậu chơi được mà?" nó quay sang

"Tất nhiên! Cũng lâu rồi không vận động!" Sonoko háo hức nắn tay

Chuông vào lớp reo lên, bọn nó càng có hứng thú học hơn, hừng hực hơn mọi ngày thì phải. Riêng nó với Aoko chỉ im lặng nhưng vầng trăng khuyết trên môi chưa bao giờ tắt, làm 2 đứa tụi nó hứng thú như vậy!

Tiết cuối cùng, cả đám nhao nhao hò hét, mọi người đã về hết, nó đứng lên. Sonoko và Kazuha đã đi 'huy động' và sắp xếp lực lượng, cũng sắp đến lúc rồi. Cả 4 đứa trao đổi ánh mắt với nhau, kết thúc bằng cái gật đầu với nụ cười nửa miệng.

Nó với Aoko bước khỏi lớp, tiến đến hành lang sau sân trường, nơi mà chỉ có những lớp học bị bỏ hoang. Phải biết phân đẳng cấp chứ! Trong tờ giấy còn có một cụm từ nữa 'Lớp 1A' được viết bằng bút chì, tinh ý sau khi đọc nó đã tẩy đi trước khi bọn kia vào lớp.

Đúng là không tệ, chỉ là mấy bọn kia mà biết thì tụi nó sẽ kéo lên làm phiền cuộc vui mất! Có vẻ bãi đất trống bây giờ là toàn quyền sử dụng của 2 nhóm rồi! Chiếc cổng nhỏ đã cũ mòn, ổ khóa bị gỉ sét treo lủng lẳng. Nó với Aoko nhìn nhau cười thầm

"Đoán nhé, sẽ có vài con 'bướm' lởn vởn quanh đây nữa đấy, heh không nỡ!" Aoko nói giọng 'nhẹ nhàng'

"Heh, cần gì, nhắm mắt mà 'phủi' đi thôi!" nó nhún vai đẩy cánh cửa bước vào. Cánh cửa vừa mở ra, 'đội quân' của hắn tầm 20 đứa, trai gái có đủ, nhưng trai có vẻ nhiều hơn.

Đảo mắt một lượt không cần nói gì nó với Aoko xông vào. Vài phút sau, bọn kia đã nằm la liệt dưới đất. Đã là 2 tiếng 'đàn chị' thì mới chỉ một cú nhẹ thôi nhưng bọn kia đã phải tiếp thu hết mà còn thấm nữa chứ!

Phủi tay, Aoko lấy chai nước hoa trong túi ra xịt xung quanh, chắc ám mùi quá rồi! Hai đứa bước đi, một bước, hai bước, tấm bảng nhỏ lờ mờ chữ Lớp 1A đã bám bụi khẽ đung đưa trên đầu nó, cánh cửa xanh đã sờn.

Bây giờ nó mới để ý, Aoko đã biến mất, ngó quanh quất, hiểu ý khóe môi cong lên không quan tâm, ánh mắt nó hướng đến nắm đấm cửa. Nắm lấy nó đẩy vào và...

Khoảnh khắc mà bạn muốn nắm lấy trong cuộc đời, lẻ loi của hi vọng hay bóng tối của tuyệt vọng, đến cuối cùng sẽ không hối hận?

 
Hiệu chỉnh:
Sự im lặng là câu trả lời hay nhất cho mọi câu hỏi
Và sự lạnh lùng là phản ứng tốt nhất trong mọi tình huống



Chap 6: Đừng bao giờ khinh thường đối thủ

Part 1:
Cạch...!
Cánh cửa mở ra, nó bước vào. Ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, nụ cười vẽ lên thích thú. Hắn đứng đó dựa vào khung cửa sổ đã gỉ sét. Đôi mắt xanh dương lạnh lùng đối diện với ánh mắt khói tím biếc của nó. Quay lại chầm chậm mở cánh cửa ra, tia nắng le lói của hoàng hôn hắt vào hắn. Sợi dây hình thập khẽ lóe lên trước ngực cùng chiếc sơ mi hờ hững. Mái tóc rũ xuống càng làm cho đôi mắt hắn quyến rũ và bí ẩn hơn. Không ngờ lại là hắn, có qua thì phải có lại, dùng bạo lực để giải quyết trí óc không phải là hơi bị hèn sao? Hắn khẽ cười
"Không phải khách sáo đâu, chúng ta đã gặp nhau rồi mà, đúng chứ?"

"Ừ, gặp lại 'học trò' cũ, cần khách sáo sao?" nó cười, đóng cánh cửa sau lưng lại

"Cô hình như dạy nhầm người rồi, không phải sao? Heh, 'leader của White Demon mà lại đi đánh một đứa con gái, không thấy nhục sao?' hình như cô quên phải nói câu đó rồi!" hắn nhìn nó

"Phân biệt đẳng cấp với loại như anh sao, không đáng! Đấu một trận công bằng đi, ít nhất tôi có thể nhẹ tay cho! Nhưng chơi kiểu lén lút như vậy, đâu phải phong cách của bá chủ!" nó cười đểu

"Nếu cô nói con nhỏ Aoko thì đừng lo, bên ngoài sẽ có người tiếp chu đáo! Heh, suy cho cùng cô cũng chỉ là một thiên thần mang đôi cánh màu đen thôi cũng chả thuần khiết gì đâu, kiêu quá rồi cưng ạ!" hắn hất hàm nói

Nó không nói gì chỉ nhoẻn miệng, trận đấu bắt đầu. Hơn 20' mà cả hai chỉ như 'mèo vờn chuột', có vẻ đều gặp phải đối thủ rồi đây! Ánh mắt nó bỗng đổi sắc báo hiệu giờ chơi kết thúc, bây giờ trận chiến thực sự mới bắt đầu! Nó tấn công trước, hướng về hắn cho một cú đạp ngay giữa ngực. Hắn khi đó đang đứng trên cái bàn học đã mục, hụt chân cộng thêm cái đạp của nó làm hắn phải nhảy xuống thoái lui. Nói khẽ
"Nghiêm túc rồi sao!" đôi mắt xanh dương bỗng trở nên cương định, khóe môi cong lên.

Hắn phản đòn, lợi dụng những chiếc bàn xếp thẳng mà nó đang đứng, đẩy mạnh, những chiếc bàn cứ thế mà xô vào nhau đến tận cái bàn của nó mất đà nó té xuống. Hắn chạy đến định tặng lại nó cú đạp khi nãy thì nó quệt một đường dài trúng mắt cá chân khiến hắn ngã nhào ra đằng sau, lợi dụng thế đó nhắm vào mặt nó hắn đưa chân, nó kịp lùi lại rồi đứng lên.

Hắn vẫn còn 'lê lết' dưới đất, nó tiến tới thì bất ngờ hắn bật dậy. Đảo mắt, một chiếc lon rỗng, thuận chân đá về phía nó. Nó bị hụt mục tiêu, nhận ra có thứ gì đó đang bay về phía mình, nhanh trí lách người sang một bên nhưng cái lon vẫn không trật mục tiêu mà đáp thẳng vào bả vai nó. Lùi lại xoa nhẹ bả vai, ánh mắt vẫn hướng về phía con mồi. Hắn cũng đỉnh thật, bị nó cho một phát vào mắt cá mà vẫn thản nhiên được! Không quan tâm đến vết thương, lấy đà nó sử dụng chiêu Karate của nó. Nhắm vào cổ hắn nó vung chân, như một làn gió rít qua tai hắn bất ngờ né đầu tay chụp chân nó, có sơ hở hắn không biết là còn một chân trụ đất của nó. Cứ thế, nảy người cho hắn một cái ngay bụng. Vẫn nhận thức được, tay cầm cổ chân nó xoay theo đà té của hắn làm nó cũng phải đáp thẳng xuống đất.

Trong lúc cơn đau bắt đầu lan khắp người, hắn mặt ngoài thì không thể hiện gì nhưng trán ướt đầm mồ hôi thì cũng hiểu. Nhắm thẳng vào xương chậu của hắn, mất đà lần nữa nó cho thêm một cú, xương chậu lần nữa bị đập vào cạnh bàn gần đó. Dùng hết sức bình sinh, trong khi nó nghĩ hắn đã mất hết sức thì hắn lấy cạnh bàn làm điểm, nhảy lên co gối lại sau lưng nó bồi thêm một cái vào bả vai. Không chú ý, hắn phang thêm một cú ngay ót, chắc là mất sức rồi nên cú này cũng nhẹ hơn nếu không nó đã phải gục rồi. Nó nắm lấy cổ mà cắn môi, không đau nhiều thì cũng đau ít thôi! Lia mắt tới cửa sổ, nó chạy lại nhảy lên khung cửa, không quên quay lại nói
"Không đuổi theo thì trận này coi như hòa!" nói xong nó nhảy phắt xuống rồi biến mất. Hắn chạy lại định nhảy ra đuổi theo nó thì cơn đau ê ẩm lan khắp người, chỉ biết đứng đó nhìn bóng nó khuất sau mấy hàng cây. Ngồi phịch xuống hắn xoa vết thương đang đau âm ỉ, miệng cười đau đớn. Lần đầu tiên hắn đã để thoát con mồi của mình. Lần đầu tiên hắn phải thêm vào từ điển của mình chữ 'hòa'. Heh, chỉ một mình nó thôi đấy! Chưa từng có một đứa con gái nào thoát được mê lực của hắn, phần vì gia thế, ngoại hình của hắn mà mấy đứa con gái kia không dám động thủ hoặc là không muốn mà thôi! Tự nộp mạng mà không phải bẩn tay, chiến thắng có được gọi là vinh dự không? Duy chỉ mình nó tấn công hắn mạnh đến thế này! Không phải hạng xoàng rồi! Nhưng có vẻ mức độ level hứng thú của hắn đối với nó đang lên vun vút rồi! Đứng dậy cầm lấy chiếc áo khoác rồi bỏ đi.

Về phần nó, phần vì cú choáng váng khi nãy với cái cổ chân làm nó phải đi khập khiễng. Lởn vởn quanh trường nó lại chui vào cái vườn cây anh đào, ngồi xuống nó xoa nhẹ bả vai, cổ chân cũng thâm rồi! Đưa tay ra sau gáy, nó chợt lạnh người. Nếu như lúc đó nó không còn sức thì đây là cú chí mạng của nó rồi! Ra tay tàn bạo thật, đến con gái cũng không tha! Trận này hòa có nghĩa nó sẽ còn phải gặp hắn, cười đau, nó quay đầu lại phía dãy lầu đó tự hỏi không biết Aoko thế nào rồi! Chắc không phải lo xa đâu, là Aoko thì không có vụ thua được! Hai cánh tay phải của nhóm làm ăn như thế nào đây!
Trong cùng dãy lầu, lớp học đã bám bụi và mạng nhện. Aoko đang ngấm thuốc mê. Có vẻ như là khi nhỏ không chú ý xung quanh có ai đã bịt miệng bằng chiếc khăn thấm thuốc mê rồi đưa vào đây. Có lẽ cũng không xa bãi chiến trường của nó và hắn đâu! Tiếng động loảng xoảng của trận đánh đã khiến nhỏ tỉnh dậy. Đôi mắt lơ mơ, hé mở từ từ thì bỗng...

 
Hiệu chỉnh:
Bạn không thể trốn tôi, có chăng đó đã là một quy luật?



Part 2:

Mùi thuốc mê thoang thoảng xộc thẳng vào mũi, làm Aoko cứ ngỡ đây là bệnh viện. Nhỏ ghét bệnh viện, ghét thứ mùi khó chịu này! Vẫn chưa ý thức được, đưa tay lên mắt che cái thứ ánh sáng hắt thẳng vào mặt nhỏ, dụi mắt rồi từ từ mở ra. Lấy tay xua đi mùi thuốc mê lởn vởn quanh mũi, nhỏ ngồi dậy. Ánh mắt bắt đầu đảo xung quanh, chợt thấy lạnh lạnh nơi cổ áo, mắt nhỏ bỗng mở ra ngạc nhiên khi thấy hai ba nút áo đầu đã bị gỡ tung ra, chiếc áo khoác thì bị vứt bên cạnh. Hoảng hốt lấy tay túm chặt cổ áo, chắc không phải lo quá đâu, trông không có vẻ gì là nhỏ đã bị lột sạch đồ cả! Tâm trạng hoang mang bắt đầu phân tích mọi việc thì

"Còn chưa vô trận mà đã thể hiện hết ra thế kia thì còn gì thú vị nữa!" Kaito giở giọng trêu đùa, ngồi vắt vẻo trên thành cửa sổ đối diện với nhỏ

"Chưa vô hay là đã xong xuôi rồi? Đừng có chìa cái bộ mặt giả tạo ấy ra, chơi kiểu hèn mạt như thế này là phong cách của thiếu gia Kuroba sao?" nhỏ ngó quanh quất rồi mới phát hiện ra, chắc do hoảng loạn quá! Trong giọng nói dường như có chứa sự run rẩy, nhẹ thôi! Hình như nhỏ muốn kiểm chứng những chuyện đã xảy ra với mình.

"Heh, suy nghĩ trước khi nói chứ! Lời nói của cô có thể gây tổn thương cho người khác đấy!" lướt từ đầu xuống chân, ánh mắt Kaito dừng lại trước đôi mắt lạnh lùng xen kẽ tia cương quyết của nhỏ. Hiểu rồi!

"Tổn thương? Anh đang cố đặt mình vào hoàn cảnh của tôi đấy à? Anh có tư cách sao!" ánh mắt mở to hơn

"Heh, cô...đã như thế này thì chỉ cần vung vài xấp tiền thì, cược chứ! Tôi cược là đến tự trọng cô cũng đếch cần ấy chứ đừng nói đến tư cách, vì vốn dĩ cô chẳng có tư cách rồi!" Kaito tiến lại gần sát tai Aoko, cảm giác ấy lan tỏa khắp người nhỏ. Nước mắt đã chực trào rồi, nhỏ giỏi thật! Có thể dồn nén cảm xúc mà không ai nhận ra

"Heh, đã đụng đến tôi thì không ngoài thì trong, anh cũng chẳng thể thoát nổi cái kiếp nhục! Qua tay anh, phải cảm thấy vinh dự chứ nhỉ, không phải đến lượt anh sao? Vinh hạnh quá mà!" cố nói giọng bông đùa

"Đùa thôi, không ngờ cô lại mất kiên nhẫn nhanh đến vậy! Đến điều tối thiểu nhất là phép lịch sự mà cô còn chưa học qua nữa, tôi còn chưa nói xong mà, tổn thương cho người khác nhưng lại xúc phạm đến tôi đấy! Thứ đồ hạ cấp như cô đụng vào để làm mất danh dự của tôi à?" lùi lại Kaito nói

"Vậy mấy cô chân dài của anh là đồ cao cấp? Nghe ngứa tai quá đấy! Sao không để tôi tặng anh đồ chính gốc xài cho nó bền, qua tay biết bao thằng, heh anh cũng chỉ là một thằng ngu trong số đó thôi! Nói ra mới thấy anh cũng chẳng có gì đặc biệt, núp bóng cái danh 'phó chủ tịch' thế giới ngầm của bố mình thôi!" nhỏ hất hàm nói

"Ừ, dạng 'gái ngoan' như cô tôi chưa dám đụng đến! Nhưng cô không biết rằng là tôi chưa bao giờ xài thứ gì quá một lần sao? Còn điều đặc biệt về tôi, muốn nghe chứ? Là những thứ đồ đó cũng không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa!!" giọng nói nghe chợt lạnh người của Kaito

"Trong cái thế giới này, tôi và anh cũng là 'đồng nghiệp' của nhau mà thôi! Dùng mấy lời đe dọa trẻ con như vậy, không phải là hơi cũ rồi sao?" nhỏ cười nhạo

"Không biết nữa! Sao cô không tự mình trải nghiệm thử đi! Mức độ bắt đầu từ level 1 nhé!" Kaito nói đồng thời giơ chiếc điện thoại lên, là điện thoại của Aoko! Lướt qua màn hình, hàng loạt bức ảnh xuất hiện ồ ạt. Sắc mặt nhỏ bắt đầu tối sầm lại, những bức ảnh ấy là nhỏ. Khốn khiếp! Lợi dụng thuốc mê mà Kaito trút đồ của nhỏ, còn chụp lại bằng điện thoại nữa chứ! Nắm tay lại, tức giận nhỏ đứng phắt dậy
"Bây giờ anh muốn gì đây, hả! Chơi cái trò này!" nhỏ nói như hét lên

"Tôi đã nói rồi, level 1 thôi mà! Sức chịu đựng của cô phải hơn thế chứ! Lần gặp đầu tiên tôi không muốn phải động thủ với con gái, nhẹ nhàng một chút!" Kaito nở nụ cười thích thú

"Vậy thì giải quyết bây giờ luôn đi, bản mặt anh tôi cũng không muốn phải giáp lại lần nữa!" nói đến đó nhỏ vung chân vào mặt Kaito, né người sang rồi nhảy lên khung cửa sổ, tay phe phẩy chiếc điện thoại của nhỏ như khiêu khích
"Đừng có giận quá mất khôn! Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi, cô nôn nóng quá rồi! Với lại đừng lo tôi không làm cái việc hèn hạ này đâu! Trò này lượt đầu là do tôi 'xuất quân' cô chỉ cần nhận thông báo và chuẩn bị cho lượt kế tiếp thôi! Cô làm tôi hứng thú rồi đấy, tôi sẽ không để trò này phải tẻ nhạt đâu!" cất vào túi, không quên tặng cho Aoko nụ cười khiêu khích. Kaito nhảy xuống biến mất dạng

Aoko chỉ biết cay cú chạy lại, đập mạnh vào thành cửa sổ. Nghiến răng, môi cắn mạnh sắp bật máu. Nhỏ ngồi phịch xuống nền nhà, lấy tay ôm chặt đầu, ngăn cho nước mắt không rơi! Nhục nhã thật! Không nói gì được nhỏ đành ngậm ngùi cài lại cúc áo đàng hoàng, mặc lại chiếc áo khoác rồi bỏ đi.

 
Hiệu chỉnh:
Quay lại
Top Bottom