1 chút khép kín...để tránh sự ồn ào của nhiều con mắt
1 chút vô tâm...để quên đi cái phức tạp của cuộc đời
Chap 10: Cuộc chơi không hồi kết!
Part 1:
Bộp...!
Cuốn sách bám bụi từ kệ bàn bị rơi xuống. Bà Fusae luống cuống nhặt lên không quan tâm đến ông Agasa đang cằn nhằn phía sau
"Tôi nói là đừng động đến mà! Tối thế này bà không mau đi nghỉ đi, rồi cả cái phòng này nữa, bà biết là nên hạn chế vào đây mà! Mọi việc để cô giúp việc làm, nhanh ra ngoài đi!" kéo tay bà Fusae nhưng lại bị giật lại
"Vậy cho nên tranh thủ con bé đi vắng tôi muốn đến phòng nó dọn dẹp, có lạnh không, có thoải mái không, rồi sống như thế nào nữa! Suốt ngày về nhà là lại nhốt mình trong phòng, ông cứ kệ tôi đi ngủ trước đi!" bà Fusae xua tay rồi quay lại với đống sách đang xếp dở trên chiếc bàn học
"Rồi bà nhìn thấy những thứ không nên nhìn thì sao! Có...thật sự..rất nhiều thứ chúng ta không nên thấy, thì sao!" tiếng ông Agasa ngập ngừng
"Tuổi trẻ của chúng ta, đã có quá nhiều tổn thương và đau đớn, thêm một ít đau nữa thì hề nà gì!" bà cười nhẹ, tay phủi bụi trên cuốn sách, ngắm nghía
"Ông nhìn này, con bé như thế mà cũng ham đọc tiểu thuyết cơ đấy! Dày cộm thế này!" giơ cuốn sách to trước mặt ông Agasa, nụ cười hạnh phúc hiện rõ trên mặt bà. Ông Agasa nhìn bà rồi cười theo, cầm lấy cuốn sách phủi đám bụi trên bề mặt
"Bám bụi thế này thì chắc nó lại bỏ dỡ giữa chừng rồi! Để xem nào, 'Khi thiên thần trả thù'...!" sắc mặt bỗng tái đi khi ông đọc dòng tiêu đề len lỏi qua lớp bụi chưa vương, nín bặt. Mặt bà Fusae cũng không khác gì nhưng bà nhanh chóng lấy lại
"Ông làm sao thế! Tôi...biết ông đang nghĩ gì, nhưng đừng nghĩ đến hướng tiêu cực, được chứ? Ông chỉ đang làm mọi chuyện khơi gợi lên thôi, đây chỉ là 1 cuốn sách mà con bé thích thôi mà!" bà giựt lấy cuốn sách, cười tươi. Chớp mắt ông Agasa gượng cười, bà Fusae tay lướt qua dòng tiêu đề, ánh mắt buồn thẳm, đưa tay lật ra, 4 con mắt bỗng chốc trợn tròn nhìn đăm đăm vào cuốn sách.
Tấm hình đã sờn màu cũ, bị cháy xém hai bên góc thành một màu tro u ám, kẹp ngay trang đầu. Run rẩy bà đưa tay lên chạm nhẹ vào, cái sần sùi cọ xát vào tay bà. Ông Agasa vẫn sững sờ, từ cuống họng run rẩy bà thốt lên nghe thật não nề
"Ak...!"
"Hai người...đang làm gì vậy?" cái tên trong tiếng nấc sắp thoát ra thì bị ngắt, giọng nói hốt hoảng của nó làm cả 2 giật mình. Dường như đều tỉnh giấc, bà Fusae loay hoay gấp lại cuốn sách để lên bàn lắp bắp quay lại nhìn nó, ánh mắt rung theo từng cử động
"Ch..cháu về rồi sao? Nếu đói cô sẽ...!" lại lần nữa bị ngắt
"Cháu hỏi 2 người đang làm gì ở đây!!" nó gắt lên
"Rachel, bình tĩnh đi! Bà ấy chỉ giúp cháu dọn dẹp phòng thôi!" ông Agasa lo lắng. Dứt lời nó chạy thẳng về phía chiếc bàn, cảm xúc hỗn loạn, màn đêm bao trùm ánh sáng yếu ớt trong căn phòng, gió rít từng hồi. Ngó quanh quất, cuốn tiểu thuyết nằm trên bàn lúc trước ở trên kệ mà! Nó không muốn nhìn vào mắt của 2 người. Cầm lấy cuốn sách ghì chặt sau lưng, nói từng chữ
"Cháu mệt rồi! Hai người ra ngoài đi!" không ai nói gì, ông Agasa kéo bà Fusae ra ngoài, trước khi ra khỏi bà nói khẽ với nó
"Cháu mau thay đồ nhé, người ướt như vậy sẽ bị cảm đấy! Lát nữa cô sẽ kêu giúp việc mang đồ ăn lên!" rồi nhanh chóng khép cửa lại. Nó nhìn theo khẽ thở dài, hơi thở vẫn run lên từng chút một. Nhắm mắt lại nó tiến về phía chiếc gi.ường ngả người xuống. Khó chịu quá!
Lúc nãy không có ô nên nó bị dính nước mưa, nó vẫy vẫy cổ tay áo nặng trĩu nước trước mặt, bắn tung toé. Nghĩ gì đó, nó lần lại cuốn sách đang bị bấu chặt trong tay. "Khi thiên thần trả thù" nói thầm trong họng. Nó nhìn chằm chằm vào cuốn sách, mở ra tấm ảnh rơi xuống, tay chạm vào tấm ảnh, ngón tay dường như cứ để như vậy. Lâu lắm rồi nó chưa được nhìn thấy, gương mặt này. Nhớ lắm! Hận nhiều hơn!
Kí ức nào không thể quên thì hãy nhớ
Kí ức nào không thể khóc thì hãy cười
"Khỏe chứ? Em thì không đâu, không khỏe chút nào! Đồ ngốc, em đã nói rồi mà không nghe! '1+2 thì bằng 3, chúng ta có thể là bất bại' đồ ngốc từng nói như vậy mà, nhưng 3-2 thì còn 1, em cô đơn yếu đuối lạc lõng lắm, em thua rồi! Được rồi, cơ hội cuối đấy, nhưng đồ ngốc chỉ được chọn một trong hai thôi đấy! Chắc chắn phải chọn nếu không em hứa, nhất định em sẽ xuống âm phủ mà lôi lên đó! Bởi vì ở đó chúng ta lại bất bại, bởi cho dù chỉ còn mình em thì em..vẫn bất bại! Heh, con nít thật!" đôi mắt chứa nhiều cảm xúc nhưng lại bị dìm bởi chính nỗi buồn, không khóc nữa.
Nó bật dậy, để lại tấm hình vào trang giấy rồi gấp lại. Trở về vị trí nguyên thủy - trên kệ, nó bỏ vào phòng tắm. Trên dòng tiêu đề của cuốn tiểu thuyết, 2 hàng mực đỏ in đậm dưới 2 dòng chữ 'thiên thần' và 'trả thù'
6.00Am Trường Teitan
"Này, thật chứ! Bom sao?" giữa sân trường vắng hoe, đứa con gái bất ngờ thốt lên
"Wow, đúng là lâu lâu mới thấy mấy vụ, tưởng 'chỉ có trong phim' thôi chứ! Nghe nói là ở công viên Tropical Land đấy! Còn có chữ kí của hung thủ khắc lên trái bom nữa thì phải?" đứa con gái bên cạnh xoa cằm
"Thế này thì đúng chất phim rồi còn gì! Chữ kí là gì vậy??" nhỏ tặc lưỡi
"Gì nhỉ? Ừ đúng rồi khắc bên ngoài trái bom 2 chữ duy nhất - F.P!" đứa con gái nhấn mạnh
"Ể, F.P?" đứa con gái khó hiểu nhíu mày.
Đi ngang qua, Heiji cùng Kaito ngoái đầu nhìn lại. Tâm trạng Heiji hôm nay khá tốt, cũng nhờ vụ thắng cược tối qua. Không biết Kazuha thế nào nhỉ? Hẳn là trái ngược hoàn toàn. Đến giờ cũng chưa thấy mặt hắn nữa, chuồn đi đâu rồi! Bọn loi choi chắc nằm bẹp ở nhà rồi, quẩy cho lắm vào! Tin tức về vụ đặt bom ở công viên qua 1 đêm đã ngập tràn các trang báo.
"Nghĩ sao?" Heiji nhìn theo 2 đứa con gái vừa đi ngang qua rồi quay sang hỏi Kaito
"F.P! Vụ của mày mà 'bộ não của nhóm'!" Kaito cười giễu rồi bỏ đi mặc dù óc đã bị kích thích rồi
"Thằng chết bầm!" Heiji rủa rồi chạy theo
"Muốn thì mày điều tra đi, tao không có hứng với bố thằng Jimmy!" Heiji nhìn Kaito
"Đây chẳng phải là cái ghế mà tao có thể kế vị được, lấy lòng làm khỉ gì!" Kaito gằn giọng, Heiji tặc lưỡi lắc đầu. Bóng dáng quen thuộc - nó. Dáng đi ngạo nghễ vẫn chưa được thuần phục ấy. Chắc bây giờ nó khó lòng giáp mặt với tụi kia mặc dù không tham gia, mặc dù chỉ là 1 bài test phân kĩ thuật nhưng đối với đứa có lòng tự trọng cao ngất ngưởng như nó thì...heh, nực cười quá mà!
Bị cảm rồi, chỉ vì cơn mưa chết tiệt hôm qua. Giọng nó khàn nhưng nhẹ thôi chắc không ai biết đâu, không muốn để tụi 'trẻ con' kia lo lắng. Khó khăn lắm nó mới tự thừa nhận chuyện Kazuha thua Heiji, ưu nhược điểm ai mà chẳng có chỉ là nhằm trúng cái xui thôi! Điều quan trọng là lời thách đấu sắp tới, nhóm Red Rose. Từ khi 2 'con sư tử' của trường kết thân thì không ai dám đả động đến, duy chỉ bọn này!
Red Rose cái tên đẹp cũng rất mạnh mẽ hệt như 2 đứa cầm đầu, tụi chị em sinh đôi Haruno và Hatake. Nếu như Black Angel và White Demon cùng nhau thống trị No.1 và 2 trên 'bảng xếp hạng' thì Red Rose chính là vị trí số 3 trong đó. Chưa chạm mặt lần nào, đáng gờm nhưng không đủ trình độ là những gì tụi nó nói về Red Rose. Nhưng cũng thuộc top nhóm 'nếu vẫn muốn thấy mặt trời thì đừng đụng vào', 2 đứa leader có tiếng sát thủ máu lạnh, thằng em thì đương nhiên là bẩm sinh còn con chị kĩ thuật còn hơn nhiều.
Tiếng tăm của Red Rose làm bọn nó cũng tò mò nhưng đường đường là No.1 thế này, chỉ có đến chứ không có đi, và bọn Red Rose bây giờ cũng tự mò xác đến đây. Đây chính là lời thách đấu mà nó nói với hắn lần trước, trận sinh tử quyết định số phận của nhóm. Interesting!! Cả bọn đã hẹn sẽ họp sớm để nói rõ về chuyện này nhưng hình ảnh của hắn từ hôm qua đến giờ cứ lởn vởn quanh đầu nó, không hiểu tại sao? Lắc đầuxua hết những ý nghĩ vẩn vơ nó bước vào phòng, hú hét ầm ĩ vào sáng sớm thế này, bọn con nít thời này đúng là không biết mệt mà!
Ngồi phịch xuống ghế, nó hướng mắt sang bên cạnh. Kazuha tai đeo headphone tay gác lên trán mắt nhắm hờ, lạc loài quá! Mà không, cũng dễ hiểu nếu như là vì chuyện tối qua. Bất ngờ chạm mắt với Aoko, nhìn nó nhỏ lắc đầu ý 'đừng làm phiền Kazuha'. Cùng lúc đó cánh cửa mở ra hắn bước vào, bộ mặt góc cạnh quyến rũ chết người ấy vẫn không thay đổi. Giấu cảm xúc giỏi thật, nó phải học hỏi hắn mới được.
Tay đút túi, tiến về phía chiếc ghế cạnh nó, cảm giác như hắn đang nhìn nó chằm chặp. Ngả người gác chân lên bàn, hắn hỏi
"Đủ?" bây giờ mới nhận ra tại sao khi hắn bước vào tụi nó đều ổn định lại mà khi nó bước vào thì không? Gì đây, leader bù nhìn à! Coi thường Rachel này thì cái xác cũng không có mà chôn! Hậm hực nhưng nó cứ im lặng. Một đứa đứng lên định trả lời thì Heiji khoác tay Kaito đi vào, Sonoko cũng theo sau.
"6 giờ 31! Trễ 1 phút, tụi bay làm màu à!" nhìn đồng hồ đợi 2 tên kia ngồi vào chỗ hắn nói 'nhẹ nhàng'
"Tụi tao tìm mày đứt hơi mà mày thong thả tính 1 phút với tụi tao đấy hả?!!" Heiji nổi sung
"Tao không quan tâm, vào đề đi!" hắn nhìn nó. Kazuha lúc ấy bỏ chiếc headphone sang bên, hình như không biết phải nhìn đi đâu nên nhỏ cứ nhắm nó mà nhìn muốn rách mặt. Heiji nhìn cách cư xử của nhỏ, chống cằm khẽ mỉm cười. Nó lên tiếng
"Được rồi, về lời thách đấu tôi nói lần trước, cái châm ngôn 'tiến đâu đánh đó' của nhóm tạm thời dẹp sang bên đi! Red Rose - vị trí thứ 3 trong cái 'bảng' đó đã ra mặt rồi, không tập luyện thì chí ít hãy chú tâm 1 chút. Chúng ta không phải là hang cọp nữa mà là hang rồng rồi, và đứa nào là con của diêm vương thì mới dám vác xác tới đây! Chắc chắn bọn Red Rose đã chuẩn bị rất nhiều và kĩ lưỡng, nhất là cái 'không sợ chết' của tụi nó, cái 'ngạo mạn' của chúng ta không địch nổi đâu!"
"Red Rose, là tụi chị em Haruno và Hatake đúng không?" Aoko hỏi
"Um, riêng tiếng vang cá nhân của tụi nó cũng làm cho Red Rose hưởng lợi theo, leo tới tận đây! Nhưng tuyệt đối không được nhìn mặt mà bắt hình dong, cái tên Red Rose chẳng phải không hoàn toàn sao! Phải thêm 1 chút đen ảo nữa chứ!" nó gằn giọng
"Vậy đi, cái gì ra cái nấy, cảnh báo rồi có đổ máu thì tự gánh lấy!" ánh mắt sắc lạnh quét từng đứa trong phòng, nhưng chắc bọn nó cũng biết cái kiểu 'lo lắng' ra mặt của hắn rồi, nhiều đứa còn thấy dễ thương cơ đấy!
"Mà khoan, con nhỏ Haruno đó...chẳng phải là 'người quen' của mày sao? Wow, giờ mới thấy sức mạnh của đứa con gái đã từng trải như nhỏ đấy! Cẩn thận, tao sợ...!" giọng Heiji bị cắt ngang
"Mày muốn ý kiến ngoài lề thì khuất, không tiễn!" hắn lườm. Nó im lặng, mắt lại lướt qua hắn. Đã không muốn nghe rồi mà, nhưng như hắn thì tìm đâu ra đứa con gái chưa gục chứ! Nó chăng, không biết nữa! Tim nặng trĩu, muốn gặp hắn, hỏi han xem như thế nào. Mỗi khi như vậy cái tia hi vọng vô hình, không tên, mỏng manh ấy lại xuất hiện thậm chí còn không biết hi vọng về thứ gì nữa! Điên mất thôi!
Tôi...giấu 1 chút cô đơn
Giữ trong lòng không nói
Giấu 1 chút nỗi buồn
Nơi góc nhỏ trái tim
"Còn 1 chuyện nữa, hôm qua trên đường về Mikarin và Sonoko đã bị phục kích đánh lén. Nghi ngờ rằng tụi Red Rose chơi đểu test kĩ năng trước!" ngập ngừng 1 lúc nó
"Đúng đó! Bọn chúng đều là hạng tay nghề cao, tụi tôi suýt nữa thì đi chầu thần chết rồi! Nếu thật sự là bọn Red Rose thì chúng ta phải vất vả lắm đây!" Sonoko suýt xoa
"Làm sao biết chính xác được chứ! Nếu chỉ dựa vào mối quan hệ căng thẳng của chúng ta với mấy nhóm khác và đặc biệt là đối thủ sắp tới? Có khi cô tự gây thù với ai để bọn chúng nổi cáu thế này rồi kéo Mikarin bị nạn theo luôn!" Heiji hất mặt
"Tên cột nhà cháy kia! Tôi còn chưa nhìn mặt anh nói mà đã muốn gây sự rồi à!" Sonoko chỉ tay vào mặt Heiji
"Không phải! Đây là cuộc chiến có quy mô lớn, tụi nó cần số lượng người chắc chắn phải nhiều hơn dự kiến. Đánh công khai không quan tâm có bị phát hiện danh tính, cho mấy đứa quen mặt đó vào thì nghĩ xem, chuyện gì sẽ xảy ra? Sát thủ máu lạnh, tụi nó không chơi hèn mạt như vậy chỉ để test!" Kazuha bỗng lên tiếng
"Sao thế! Cô tính làm bao công minh oan cho bạn cô à? Heh, cái này gọi là gian lận đấy!" Heiji nói đồng thời đấu mắt với Kazuha
"Nếu như không phải thì điều tra sau đi! Tối nay đến nhà Aoko chúng ta sẽ bàn về địa điểm và ngày giờ!" nó nói, Aoko bỗng tái mặt.
"Ok, vậy hẹn gặp ở nhà tôi nhé!" Kaito đứng lên
"Mày còn phê thuốc đấy à?" Heiji dừng cuộc đấu ngơ ngác quay sang Kaito
"À quên, nhân tiện tôi muốn nói, ai muốn gặp Aoko thì hãy đến nhà tôi bởi tôi và cô ấy đang sống chung, ok? Con gái thì được nhưng con trai thì cần phải vượt qua hàng rào bảo vệ đã nhé. Đừng lo, không khó quá đâu!" Kaito cười tươi rói còn Aoko chỉ biết mím môi cúi gằm mặt. Cả đám vỡ òa trong im lặng, trố mắt nhìn. Haizz, thà móc mắt ra đưa cho 2 đứa tụi nó cho rồi chứ mỗi phát ngôn gây sốc là cứ phải thao láo thế này, mỏi chết được! Buổi họp kết thúc, cả đám trở về lớp. Lại một tin chấn động được lan truyền
Khu chung cư Beika
Kíng kong...!!
Hồi chuông dài vang lên và tắt ngấm sau tiếng nói của cô gái
"Ai vậy?" tiếng lạch cạch và cánh cửa xám cũ sờn mở ra, ánh mắt ngơ ngác của cô gái bỗng trân ra khi thấy người đàn ông trước mặt mình, gió lùa vào, mái tóc đuôi gà cùng chiếc dây cột màu vàng bay phấp phới. Không nói gì, người đàn ông đẩy cô gái sang bên rồi bước vào trong. Nhận thức được mọi chuyện, cô run rẩy đóng cửa lại và bước theo. Người đàn ông thong thả đi xung quanh nhìn nhắm căn phòng, cô gái chạy lại ngập ngừng
"Ông...ngồi tự nhiên!"
"Không cần! Vẫn sống tốt?" ông hỏi tiếp tục đưa mắt xung quanh
"Vâ..vâng!" cô gái cúi đầu
"Tốt, vậy tôi không vòng vo nữa! Trở về đi!" ông nhìn cô gái
"Trở về? Ý ông là sao?" cô gái nhíu mày
"Cô đã vất vả chạy trốn rồi! Tự do, không phải là điều cô muốn sao, cô...Kazuko? Trở về với cuộc sống trước đây, không nguy hiểm không lo sợ, và được làm điều mình muốn!"
"Có chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên ông lại để tôi được tự do chứ?"
"Nếu cô muốn tôi viết cam kết thì tôi sẵn sàng! Không xen vào cuộc sống của cô, trả cô về cuộc sống đời thường như trước đây. Và tất nhiên cũng sẽ không cấm cản cô về chuyện đó. Bù lại đừng hỏi tôi lí do, và chấp nhận sự thay đổi sắp tới!"
"Thay đổi?"
"Suốt mấy năm qua, thế giới bên ngoài thay đổi thế nào thì tất nhiên cô phải thay đổi để hòa nhập với nó chứ! Được rồi, coi như cô đã quyết định, đóng gói hành lí đi tôi sẽ nói cho cô mấy ngày sắp tới!" nói rồi ông bỏ đi. Cô gái vẫn đứng lặng ở đó, không tin vào những gì mình nghe được. Tâm trạng rối bời, nên vui hay buồn đây?
Người ta nói:" Đau rồi tự khắc sẽ buông!"
Nhưng vẫn có những người...đau lắm rồi mà mãi chưa chịu buông đấy thôi
Vì sao à?!!
Vì họ còn yêu...và yêu rất nhiều!!
Nhưng...sẽ có lúc bạn nhận ra...có người chỉ có thể ở trong tim bạn chứ chẳng thể...nắm tay bạn đi hết suốt cuộc đời~
"Tại sao cô lại làm vậy? Chẳng phải sẽ khó khăn hơn sao?" người đàn ông tay cầm li rượu đưa mắt về phía cô gái đang cầm lọ thuốc nhuộm
"Đây là kế hoạch của tôi, đừng bận tâm! Lấy lòng tin nhưng cũng phải làm tụi nó cảnh giác, quy luật đó ông không biết đâu!" nhìn vào gương cô gái nói, đuôi tóc ánh bạc đã biến thành màu đen tuyền.
"Nói trước, chuyện này bại lộ thì cô sẽ không thoát khỏi kiếp chết đâu! Đã hỗ trợ cô rất nhiều, và cũng cho cô điều khiển kế hoạch. Thất bại...!"
"Ông câm được rồi đó! Phản động à, muốn lấn át tinh thần tôi sao? Loại chó trông nhà thì chỉ nên sủa khi trộm vào chứ không nên cẳn chủ của nó, hậu quả sẽ rất tệ đấy!" nhỏ gằn giọng rợn người, người đàn ông bỗng im bặt tay siết chặt li rượu mím môi. Nhìn mình trong gương, nhỏ cầm tóc lên quay lại bộ mặt rạng rỡ khác hẳn với hình ảnh đáng sợ lúc nãy, diễn kịch giỏi thật!
"Thế nào? Được đấy chứ!" nghịch đuôi tóc màu trắng bạc nay đã cùng màu với mái tóc đen tuyền nhỏ hỏi người đàn ông. Ánh mắt xen kẽ thích thú.
7.00pm New York
Trong 1 con hẻm tại thành phố New York đông đúc, có 2 chàng trai đang nói chuyện vắng lặng. Mái tóc vàng rực, khuôn mặt lãng tử đầy mê hoặc cùng bộ vest sang trọng cuốn hút, không giống như nơi anh ta đang đứng. Chàng trai bên cạnh mặc nguyên cây đen, ánh mắt gấp gáp nhìn người con trai kia. Đút tay vào túi, mỉm cười
"Sir, everything has been resolved!" chàng trai mặc đồ đen cúi đầu
(Thưa, mọi chuyện đã được giải quyết!)
"Well done! Heh, bones do not eat meat to play big advantage, was all worth it to be rather obscure! That dog have to be hidden, just more polluted this place!" chàng trai nhoẻn miệng nói
(Tốt lắm! Xương không ăn muốn chơi miếng thịt lớn, giá trị lợi dụng cũng không còn! Con chó đó, phải cho khuất chứ, chỉ thêm ô nhiễm nơi này!)
"But the people there were witnesses, not the processor should always back?" chàng trai mặc đồ đen lo lắng nói
(Nhưng những người ở đó đã chứng kiến, không phải nên xử lí luôn sao?)
"No! It is our customers, skillfully put them out there and explain away!" chàng trai gằn giọng
(Không! Đó là khách hàng của chúng ta, khéo léo đưa họ ra khỏi đó và giải thích đi!)
Chàng trai mặc đồ đen khẽ cúi đầu rồi chạy đi, nhìn theo sau cái bóng đen khuất dần, lắc đầu. Cảm thấy ai đó, chàng trai kéo nhẹ khóe môi. Tiếng gió rít qua, rút khẩu HK4. Bingo! Chàng trai có làn da ngăm đang nhìn trân trối vào khẩu súng trước mắt, nhanh thật! Đẩy ra
"Có cần phải như thế không! Bạn bè mà làm tao thất vọng quá!" chàng da ngăm cằn nhằn
"Xin lỗi, ngứa nghề! Mà mày cũng chẳng phải có ý tốt gì đâu!"
"Dẹp đi! Mà đứa nào có phúc lọt vào mắt xanh của mày vậy?" chàng da ngăm nhìn theo bóng chàng trai mặc đồ đen kia
"Có gì đâu! Con chó ngứa mồm định cắn chủ thì tao ra tay trước diệt họa về sau! Bệnh dại của tụi nó cứ tái phát thất thường như vậy đấy! Mà mày làm gì ở đây?" cất khẩu súng vào áo
"Nhận lệnh thôi! Kêu về Nhật, ở đó có gì hay ho chứ! Bao nhiêu 'vũ khí hạt nhân' đều ở đây mà, tính sao?"
"Tiếc nhỉ! Tao không có hứng về!" nghĩ ngợi gì đó rồi bước đi, chàng da ngăm chạy theo
"Tao đang nói chuyện với mày mà bỏ đi như vậy đấy!"
"Anh ấy..có biết không?" dừng lại mái tóc vàng rực khẽ lao xao
"Mới hôm nay thôi nên không biết! Mà cho dù về hay không thì anh ấy cũng chẳng thể tự quyết định được!" chàng da ngăm xoa cằm. Quay lại thì tên tóc vàng đó đã biến mất, haizz tụi chó đó không thất thường bằng mày đâu! Nói rồi bỏ đi
8.00Am Nhật Bản
"Wow, cậu đẹp quá đi mất! Tại sao tớ không phải là người mặc nó chứ? Tại sao? Tại sao?" đứa con gái đang lay vai Shiho tới tấp là Higashio Maria, bạn của nhỏ
"Cậu thôi đi, chỉ là bộ đồng phục thôi mà, có gì đẹp chứ!" Shiho cứ ngắm mình trong gương tự hỏi có gì đẹp
"Cậu đúng là! Này nhé, đồng phục trường Teitan lọt top 5 bộ đồng phục đẹp nhất nước Nhật đấy! Haizz, đưa cho 1 đứa có gu thẩm mĩ kém như cậu mặc thật là uổng phí!" Maria lắc đầu ngao ngán, kết quả là khối u hình thành trên đầu. Mà có lẽ thật sự bộ đồng phục tôn lên vẻ đẹp đậm nét sắc sảo của Shiho, đôi vớ trắng cùng đôi giày thể thao, chiếc váy kẻ caro ngắn làm nổi bật làn da trắng và đôi chân thon, chiếc sơ mi và áo khoác bên ngoài, mái tóc ánh đỏ qua ánh mặt trời càng đậm sắc. Trông Shiho thật giống 1 cô nữ sinh hồn nhiên và dễ thương!
"Này, Maria, Shiho 2 cậu còn định làm màu đến khi nào nữa?!!" Mitsuhiko hét lên inh ỏi
"Tên phiền phức đó, đúng là nhiều chuyện mà! Đi mau thôi, Shiho!" nói rồi kéo tay Shiho khỏi phòng. Trước cửa chàng trai đang khó chịu vì phải đứng đây làm nền cho cái buổi sáng thanh bình này. Cùng lúc đó, Maria kéo Shiho bước ra, Mitsuhiko thoáng đỏ mặt khi bất ngờ thấy Shiho với bộ dạng này. Xinh thật!
"Này! Đừng có trố mắt ra như vậy, rớt hết ra ngoài bây giờ! Cũng đúng Shiho cậu ấy, quá xinh phải không?!!" Maria kéo Mitsuhiko ra khỏi giấc mộng
"Cái gì chứ!! Đi mau đi!" không biết nói gì Mitsuhiko bỏ đi trước. Shiho cũng cảm thấy ngượng vì lần đầu mặc. Trên cả đoạn đường 3 người tám chuyện không ngừng
"Nhưng chẳng phải...chiếc váy hơi ngắn sao?" Mitsuhiko ngại ngùng nói rồi quay đi
"Vậy mới đẹp chứ tên ngốc này! Cái gì khoe được thì phải khoe chứ, còn cậu giấu hết đi là đẹp nhất đấy! Cậu học giỏi thật đấy vô được Teitan là đỉnh của đỉnh rồi!" tức giận Maria đấm vào lưng Mitsuhiko rồi quay sang Shiho, không nói gì nhỏ cúi gằm mặt, thở nhẹ gấp gáp.
"Cậu sướng thật đấy! Trường Teitan rất nổi tiếng và học giỏi đấy, nhất là hot boy hot girl là nhiều không đếm xuể, quen được ai...nhớ giới thiệu cho tớ nhe!" Maria nhe răng cười
"Đó là những gì cậu nghĩ đến đầu tiên sao hả!!" Mitsuhiko gắt lên
"Thôi thôi, 2 cậu cho tớ xin can!" Shiho phải cười trừ lên tiếng. Hai đứa bạn vẫn đang ấm ức nhìn nhau nghiến răng. Ngôi trường khổng lồ hiện ra ngay trước mặt làm cả 3 đứng hình vài giây. Chắc nhà tụi nó chỉ bằng một góc của ngôi trường này thôi quá! Chiếc bảng khổng lồ 'Trường Teitan' làm tụi nó phải che mắt đi mà nhìn bởi độ lấp lánh dưới ánh nắng của nó.
"Thiên đường của đời tôi! Shiho, cho tớ vô đây đi, tớ nguyện làm nô lệ cho cậu suốt đời!" Maria làm nũng với nhỏ
"Dân đen như cậu chịu khó đứng ở ngoài ngắm đi nhé! Mơ mộng! Mà Shiho hôm nay cậu chỉ đi tham quan thôi hả?" Mitsuhiko tặc lưỡi quay sang hỏi Shiho nhưng lại bị Maria véo tai kéo lại. Không quan tâm đến hai đứa bạn Shiho ngắm nghía ngôi trường. Phải làm sao đây? Quyết định của mình là đúng chăng? Nhỏ muốn sống cuộc đời của chính mình nhưng lại bị bó buộc bởi chính nó.
Cuộc sống bị điều khiển chẳng khác gì con rối, còn mẹ nhỏ nữa. Đánh mất tất cả chỉ vì cái quyết định sai lầm ấy. Đôi mắt ngấn nước, Shiho lấy tay quệt đi. Cố lấy lại nụ cười tươi, quay lại thì gương mặt tái mét của Maria đập vào mắt nhỏ. Chạy lại bên cạnh lo lắng hỏi
"Maria, cậu không sao chứ?" tay của Maria bỗng đưa lên chỉ về phía trước, ánh mắt nhỏ hướng theo, cậu ấy chỉ ai à?
"Bi...biến thái!!!" cụm từ làm bùng nổ bao cặp mắt bao gồm nhỏ, Maria lắp bắp nói
"Cái gì!! Ai cơ?" Shiho bất ngờ đảo mắt tìm kiếm tên biến thái ấy. Đụng vào Maria thì nhỏ không tha đâu! Thấy rồi, cái tên có biểu hiện 'có tật giật mình' đó. Bỏ Maria ở lại với hàng trăm con mắt, tên Mitsu cũng biến luôn rồi. Maria vội chạy theo Shiho
"Này, mày thật sự không định nói tại sao lại để con nhỏ đó sống chung sao?!! Heiji gắt lên khi Kaito cứ mỉm cười thong thả đi. Giờ giải lao định kiếm chỗ nào đó hỏi cung tên Kaito mà hắn cũng bị lôi theo luôn. Hắn chẳng có hứng lo chuyện bao đồng, đối với kẻ 'thay bồ như thay áo' như Kaito thì đây là chuyện thường ngày ở huyện thôi. Bỗng
"Anh Jimmy!! Cứu em!!!" Genta từ đâu hớt hải chạy đến rên la ỏm củ tỏi. Kaito vừa nhìn đã tự suy xét
"Chắc là bị em nào rượt đây mà! Tao nói rồi, thằng đó chưa đủ trình độ với các đàn anh mà cứ muốn bắt cá nhiều tay, giờ chắc bị trơn tuột 1 em rồi đây!" nói đến đó Genta bất ngờ nhảy bổ ra sau lưng hắn. Định quay lại cho tên đàn em 'loa phát thanh' này một trận thì từ đằng xa Shiho như hổ đói chạy đến.
"Biến tháiiiiii!!!!" Shiho hét như chưa từng được hét. Maria hớt hải chạy theo chắp tay cầu rằng Shiho đừng làm gì dại dột
Chẳng hiểu gì, định mở miệng thì lúc đó thứ duy nhất tồn tại trong đầu hắn là 'màu trắng'. Biến thái thật! Kế tiếp là...
Bốp...!!
Sau đó, hàng loạt ngôi sao bay lòng vòng quanh đầu, tự hỏi chưa đêm mà đã có sao rồi ư? Thế là mặt hắn trong phút chốc đã nếm được mùi vị của cát bụi là thế nào. Nghe loáng thoáng câu nói chết tiệt của đứa nào đó
"Tụi bay đâu!!! Giấy viết máy ảnh mang hết ra đây, hôm nay ngày 11 tháng 4 năm 2015, lúc 8h 20' đã xảy ra sự kiện thế kỉ, leader Jimmy Kudo của chúng ta đã bị 1 đứa con gái làm đo đất và thưởng thức được món 'mầm đá' có 1 không 2!!!"
Định mệnh
Liệu...
Chong chóng có thể quay ngược chiều gió
Liệu...
Quá khứ có thể trở lại...
Xóa tan đi hết những đau thương...?