hay wa
toi nghiep RAn & Shin
ne! nhưng sao shin lai có sức mạnh Ma vương còn Ran lại có sức mạnh ánh sáng
mình chẳng hoi j cả ? sao shiran lại ko đén đcj vs nhau ????????
Chả hỉu j ? Có ai giải thik giùm mìn vs:KSV@06:

Sức mạnh của Shin và Ran có được đều do thân phận của họ vào 2000 năm trước, điều này sẽ được bật mí sau, còn họ ko đến được với nhau là do Quốc vương và trưởng lão sợ bi kịch của 2000 năm trước lại tái diễn!
Bạn đã hiểu chưa?



 
@conan 1997: tuj có chảnh đâu, chỉ là tuj đang bí thuj màk!!!:KSV@17:
Vì gấp quá nên chap này không hay lắm, mn thông cảm nha!!!
----------------------------------

Chap 20: Vết thẹo của quá khứ


-Anh yêu em!_Câu nói vang lên giữa những cột trụ màu trắng buốt với những dây leo xanh quấn quanh. Chàng trai với mái tóc vàng, đôi cánh trắng muốt phía sau lưng mỉm cười nhìn cô gái trước mặt mình.

Cô gái ấy hơi bất ngờ rồi 1 lúc sau, cô khẽ nói.

-Thật ra...em cũng yêu anh_Cô mỉm cười, mái tóc đen dài bay bay trong gió, đôi mắt tím hiện lên chút ngượng ngùng.

Chàng trai nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô, vẻ mặt hiện rõ sự vui mừng.

-Thật sao?

Cô gái đưa tay nhẹ vuốt lên mặt anh, mỉm cười hạnh phúc.

-Đúng vậy, từ bây giờ chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau...
.
.
.
.
"Soạt"

Gin bừng tỉnh sau giấc mơ vừa rồi, 1 giấc mợ ngọt ngào, đẹp đẽ. Và chính hắn cũng đã từng hạnh phúc với giấc mơ đó, nhưng thứ hạnh phúc ấy đã cùng giấc mơ tan biến kể từ khi cô gái đó cất bước ra đi.

Hắn xoa xoa đầu, thở dài 1 cách mệt mỏi.

-Tại sao? Tại sao nó lại xuất hiện nữa chứ? Chẳng phải ta đã xoá nó ra khỏi trí nhớ của mình rồi sao?

Gin ngồi thừ người ở đó, khung cảnh hiện trong giấc mơ cùng nụ cười hạnh phúc của cô gái ấy lại hiện lên, chúng đã từng là niềm vui của hắn, đã từng là hy vọng của hắn trong suốt 1 thời gian dài. Nhưng giờ đây, đối với hắn, đó chỉ là thủ hận.

Bước ra khỏi chiếc gi.ường rộng lớn ấy, tấm lưng trần của hắn lộ rõ với 2 vết thẹo dài trên đó, vết thẹo vẫn đau âm ỉ trong suốt ngàn năm qua.

Kéo nhẹ tấm áo choàng khoác lên người mình, hắn ta liếc nhìn người phụ nữ vừa bước vào.

-Vermouth, cô có tìm ra gì không?

Người phụ nữ xinh đẹp ấy khẽ nhếch môi.

-Làm gì gấp gáp thế Gin? Anh muốn lấy cô ta làm vợ đến thế sao?

Gin mỉm cười 1 cách khinh bỉ.

-Lấy cô ta ư? Nực cười! Thứ ta muốn là máu của cô ta, chỉ cần có thừ đó, ta có thể làm Chúa tể của cả Thế giới này, và...

-Nó có thể chữa lành vết thương mấy ngàn năm qua của anh?

Gin không nói gì, hắn ta im lặng và trở về với chiếc gi.ường của mình.

-Mau nói hết tất cả những gì cô đã biết đi_Hắn trừng mắt.

Vermouth ngồi xuống chiếc ghế gần đó, đưa tay lấy chiếc cốc máu đỏ sậm trên bàn.

-Trong phòng anh luôn có những thứ này nhỉ Gin? Nhưng tiếc quá, nó không thể thay thế được thứ máu hấp dẫn đang chảy trong người con bé đó.

"Rầm"_Gin đập tay lên bàn, dường như hắn đã không còn đủ kiên nhẫn để nghe những câu đánh trống lảng của Vermouth.

Vermouth khẽ cười.

-Được rồi, tôi nói! Theo thông tin mà tôi tìm được qua chiếc gương đó thì con bé đang ở trong lâu đài của Quốc vương Yusaku.

-Sao cơ?_Gin ngạc nhiên.

-Bất ngờ lắm hả? Tôi còn biết 1 thông tin đặc biệt hơn, Cô gái đó và kẻ nắm giữ súc mạnh Ma vương đã có tình cảm với nhau. Không chừng, "câu chuyện vui" của 2000 năm trước lại tái diễn.

Gin tiến tới gần Vermouth và bóp chặt cổ cô ta.

-Ặc...

-Nghe đây Vermouth, nếu mi còn muốn sống thì đừng nhắc đến chuyện đó nữa, nếu không, ta sẽ cho ngươi biến mất 1 cách tàn nhẫn nhất.

-T...Tôi hứa!

Gin buông lỏng tay và vứt mạnh Vermouth lên chiếc ghế gần đó.

-Còn bây giờ thì hãy chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đến và "đón" cô dâu của ta về đây!

Hắn mỉm cười, thoả mãn, đôi mắt đục ngầu vấy lên 1 nỗi oán hận cùng sự vui mừng khi sắp trả được mối hận suốt 2000 năm qua. Mối hận mà hắn đã hắn đã phải mang theo cùng 2 vết thẹo dài sau lưng.

------------------------------------


Căn phòng nhỏ với những tia nắng rọi xuyên qua bức màn, Ran nắm trên gi.ường, gương mặt đỏ lên vì cơn sốt.

-Cậu thật là, sao lại dầm mưa cơ chứ?_Aoko cằn nhằn khi lấy chiếc khăn lạnh đắp lên đầu bạn mình.

Ran mỉm cười như cố trấn an cô bạn khó tính ấy.

-Không biết vì sao đột nhiên tớ lại thích nghịch mưa, xin lỗi!

Aoko nhìn Ran, nụ cười của cô hiện giờ như đang chan chứa 1 nỗi niềm nào đó.

-Cậu...có chuyện gì đã xảy ra à?

Ran giật mình, cô quay mặt vào trong.

-Làm...làm gì có.

-Nhưng...

"Cạch" _Cánh cửa mở ra, Kaito bước vào, trên mặt cậu vẫn là nụ cười như thường ngày, nhưng giống Ran, nó thật buồn.

-Tớ nghe Ran bệnh nên đến thăm_Cậu lên tiếng.

Ran mỉm cười.

-Tớ không sao, cám ơn cậu!

Căn phòng đột ngột im ắng đến đáng sợ, Kaito và Ran nhìn nhau, 1 đôi mắt thật trầm, thật buồn, Aoko cảm thấy dường như giữa họ có 1 bí mật nào đó mà cô không thể biết được.

Suy nghĩ 1 cái gì đó, Ran lên tiếng phá tan không gian yên tình này.

-Nè, hôm trước ra phố, tớ thấy có bán sushi rất ngon, các cậu mua giúp tớ nhá!

Aoko nhăn mặt.

-Cậu đang bệnh mà ăn sushi ư?

-Đi mà_Ran nài nỉ.

-Nhưng...

-Được rồi, bọn tớ đi!_Như hiểu được ý Ran, Kaito kéo Aoko ra khỏi phòng mặc cho Aoko đang vùng vẫy.

"Cảm ơn"_Ran nhìn theo bóng dáng 2 người bạn của mình và mỉm cười
.
Có thể là hơi ích kỷ, nhưng giờ đây Ran muốn ở 1 mình, cô muốn lặng lẽ gặm nhấm nỗi đau trong tim. Ran kéo nhẹ chiếc chăn đắp kín mặt mình, những giọt nước nóng hổi lại trào ra, lăn dài trên mà, chúng rơi thật nhiều, ướt đẫm cả chiếc ra gi.ường. Ran cắn chặt môi để tiếng khóc không bật thành tiếng. Từng hình ảnh của Shinichi cứ tràn về mang theo những câu nói lạnh lùng của cậu.

-Shinichi, chúng ta kết thúc thật rồi sao?

----------------------------------


Dưới con phố đông đúc của khu chợ, Aoko cùng Kaito loay hoay tìm món sushi mà cô bạn mình thích.

-Haiz! Sao lại thế này chứ? Có thấy món sushi này đâu?_Aoko thở dài.

Kaito nhìn vẻ ủ rũ của Aoko bất chợt phì cười. Cậu luôn nghĩ trên đời này người giống nhau như 2 giọt nước chỉ có mình cậu và Shinichi nhưng từ khi gặp Ran và Aoko thì suy nghĩ đó đã thay đổi hằn.

Bất chợt, trong đầu cậu loé lên 1 điều gì đó, cô gái nhỏ mà cậu vẫn hằng mong nhớ bỗng hiện lên trong trí nhớ cậu, cậu khẽ cười.

"Giá như người đó là Aoko thì tốt quá..."

-Nè, Kaito!_Aoko lên tiếng,

-Hả?_Kaito giật mình.

-Người này chẳng phải là cậu sao?_Aoko chỉ vào tờ lệnh truy nã, trong đó là 1 chàng trai với y phục màu trắng, nụ cười nửa miệng kiêu hãnh và trên đó ghi là: Siêu trộm dưới ánh trăng đã 1 lần nữa lấy đi viên đá quý Saphie của nhà Hakuba, ai bắt được hắn sẽ được thưởng 50 vạn yên.:KSV@05:

Kaito nhìn vào thứ mà Aoko đang chỉ và giật mình khi nhận ra tất cả mọi người đều đang hướng mắt vào mình.

-À không, đùa thôi!_Cậu bịt chặt miệng Aoko, cười 1 cách miễn cưỡng mặc dù sau gáy đã đổ mồ hôi hột. Rồi sau đó cậu kéo Aoko đi thật nhanh.

Đến 1 góc nào đó, Aoko đẩy tay của Kaito ra khỏi miệng mình.

-Cậu làm gì vậy hả?_Aoko hét lên.

-Suỵt..._Kaito ra dấu im lặng. -Cậu nói khẽ thôi, kẻo người ta nghe.

-Nhưng người đó rõ ràng là cậu mà, hôm đó cậu đã cứu tớ, cũng dưới trang phục này...

-Trời ơi, cậu nói khẽ thôi_Kaito la lên 1 cách nhỏ nhất có thể.

Aoko im lặng suy nghĩ 1 hồi rồi mỉm cười.

-Ra cậu sợ bị bắt sao?

Kaito giật mình, tay chân bủn rùn, ngoài Shinichi ra đây là lần đầu tiên cậu bị người ta phát hiện ra thân phận thật của mình.

-Tớ hứa sẽ giữ bí mật dùm cậu!

Kaito vui mừng, nhưng khi cậu sắp nói lời cám ơn thì...

-Nếu như cậu hứa sẽ nghe lời tớ!!!

----------------------------------------------
 
Aoko và Kaito đúng là một cặp ăn ý. Mình thích những cặp hay đi chơi, nói chuyện, vui tươi. Lúc đầu mình rất thích cặp Ran Shin nhưng cặp này buồn quá, nếu như không muốn dùng đến từ bi quan. Đọc chuyện của cái cặp buồn thảm này thì mình cảm thấy rất mệt. Mong cho Shin Ran sẽ nhanh chóng trở lại đề không còn những chap bùn nữa.
 
Đây đây!!!:KSV@08:

---------------------------



Chap 20:
Sóng gió bắt đầu



-È è nặng quá, cậu bào tớ nghe lời cậu là nghe như thế này hả?_Kaito càu nhàu với hàng tá đồ trên tay.

Aoko dường như không để ý đến chàng trai tội nghiệp, cô chỉ lo ngắm nghía các món đồ được bày bán bên vệ đường.

-Nè, cậu có nghe gì không vậy?_Kaito hét lên.

-Hả?_Aoko giật mình. -À ừ!_Cô trả lời cách vô tâm.

Kaito gãy gãy đầu.

-Còn su...

-Woa! Bên kia đồ đẹp quá!!!_Aoko reo lên trước khi Kaito kịp nói hết câu, rồi cô kéo cậu chạy thật nhanh đến quầy bán hàng.

-Nè còn sushi_Kaito la lên.

-Mặc nó, để mua sau!_Aoko vẫn cứ chạy vùn vụt đến chỗ bán hàng, dường như cô đã quên mất nhiệm vụ mình ra phố là để làm gì.




Một lúc sau....

-Trời ơi, rốt cục cậu muốn mua đến khi nào hả?_Kaito thở hổn hển sắp không ra hơi khi những món đồ mà Aoko mua đã vượt qua cả đầu của cậu.

-1 ít nữa thôi mà_Aoko trả lời 1 cách vô tư.

Kaito tức giận trước vẻ vô tâm của Aoko, cậu buông tay để những món đồ trên tay rớt hết xuống đất.

-Cậu thôi đi có được không? Đường đường là con trai của 1 bá tước như tớ mà...

Aoko nhìn Kaito bằng đôi mắt gian xảo, cô tằng hắn giọng 1 lúc rồi hét to lên:

-KUROBA KAITO LÀ SIÊU T..R...ưhm ưhm

Aoko không kịp nói hết câu thì đã bị Kaito bịt miệng lại, cậu nhìn cô với gương mặt toát đầy mồ hôi.

-Được, được rồi! Tớ sẽ nghe theo lời cậu!

Rồi chàng trai tội nghiệp ấy phải cúi người xuống nhặt những món đồ mà mình vừa vứt xuống lúc nãy, miệng vẫn không ngừng rủa kẻ đang cười háo thắng vừa huýt sáo vừa đừng nhìn mình.

Kaito nhặt xong mọi thứ rồi đứng dậy, thở dài mệt mỏi còn Aoko thì vẫn hớn hở dạo từng gian hàng đến gian hàng nọ. Một lát sau, cô nhìn Kaito lúc với vẻ thắc mắc.

-Kaito này, sao cậu lại dùng tên Siêu trộm ánh trăng vậy?

Kaito mỉm cười kiêu hạnh.

-Vì tên đó nghe rất hay, 1 bóng trắng xuất hiện giữa nền trên đen tối làm tất cả trở nên vụt sáng chỉ bằng 1 nụ cười lạnh như tiền, thu hút sự chú ý của mọi người. Cảm giác đó, thực sự rất tuyệt.

Kaito vừa nói, gương mặt vừa thể hiện lên sự thỏa mãn của cậu hiện giờ. Aoko bất chợt phì cười khi nhìn vào cậu.

-Cậu cười gì thế?_Kaito tức giận pha chút ngượng ngùng.

-Tớ thấy cậu nên lấy tên là Kid hơn là cái tên Siêu trộm ánh trăng kiêu hãnh đó!_Aoko có nhịn cười.

-Kid? Đó là gì?

Aoko bật cười thật to.

-Là đứa trẻ đấy, đồ ngốc! Hahaha

-Cái gì?

Kaito tức giận và ôm chặt những món đồ trong tay đuổi theo cô gái đang vừa cười, vừa chạy phía trước mặt mình.

-Có giỏi thì bắt tớ này, bakaito!!!!_Aoko lè lưỡi trêu chọc Kaito.

-Đứng lại đó!

Tiếng cười giòn tan hòa vào bầu không khí nhẹ nhàng, chiếc bóng của 2 người bạn trẻ in hằn dưới lòng đất, bầu trời trong xanh không 1 gợn mây với những cơn gió nhè nhẹ lướt qua. Có lẽ đối với mọi người đây là dầu hiệu tốt báo hiệu sự bình yên, nhưng trong giờ phút này đây, bầu trời chỉ đang tận hưởng những giây phút bình lặng ngắn ngủi này trước cơn giông kéo tới.


-----------------------------------

-Vermouth, xem ra chúng ta gặp may rồi!_Gin khẽ nhếch môi cười nhìn theo bóng dáng của Kaito và Aoko đang khuất xa.

Người phụ nữ bên cạnh hắn kéo nhẹ chiếc mũ đen che đi mái tóc vàng óng ả của mình, đôi môi đỏ thắm tuyệt đẹp cũng khẽ cười.

-Giờ chúng ta sẽ làm sao Gin? Có bắt bọn chúng ngay bây giờ không?

Gin vẫn cười nhưng ánh mắt tràn đầy sự uất hận.

-Tất nhiên, chúng ta đâu thể bỏ qua cơ hội tốt này được.

Từ tay của hắn, 1 luồng sáng màu xanh xuất hiện rồi bay vút lên trời khiến cho bầu không khí yên ắng ấy trở nên âm u, ngột ngạt hơn bất kì lúc nào, những con dơi với đôi mắt đỏ lòm bay vòng xung quanh hắn cất lên những tiếng kêu nghe thật đáng sợ.

Tất cả mọi người đều nháo nhào vì hiện tượng lạ.

-------------------------------------

Những cành cây khố khốc bị cuốn mất những chiếc lá cuối cùng vì cơn gió lạ, cơn gió mạnh bất thường cuốn phăng tất cả những gì cản đường nó, bầu trời phút chốc bị bao trùm bởi những đám mây đen, tiếng gió xào xạc nghe như tiếng thét của 1 ai đó vang vọng trong không trung.

Vị trưởng lão nheo nhìn ra khung cửa sổ nhìn theo cơn gió ấy, cơn gió sặc tanh mùi máu. Bên trong chiếc gương hình ngôi sao7 cánh ấy, không phải là hình ảnh của 1 cơn gió mà là ảnh của nhưng bóng đen đáng sợ bay khắp nơi trên bầu trời.

-Trưởng lão, thế này là sao?_Quốc vương tỏ ra vẻ ngạc nhiên.

Vị trưởng lão thở dài.

-Bọn chúng đã bắt đầu ra tay rồi!

-Như vậy..._Quốc vương khẽ liếc nhìn sang cậu con trai đang ngồi trên khung cửa sổ gần đó, ánh mắt cậu buồn bã nhìn ra bầu trời u ám ấy.

Nhận ra mọi người đang nhìn vào mình, không cần quá lâu, chàng hoàng tử ấy đã hiểu ra điều mà mọi người muốn nói, cậu mỉm cười.

-Con hiểu rồi, có phải mọi người muốn nhắc đến chuyện kết hôn không? Nếu vậy, nó có thể tổ chức ngay vào ngày mai!

-Ta biết như vậy sẽ khó cho con, nhưng vì Ran và Kaito vẫn chưa có tiến triển gì nên chưa thể tiến đến việc kết hôn để bảo vệ lấy vương quốc...Vả lại, chỉ cần con và Shiho kết hôn trước thì vương quốc này cũng sẽ có được sức mạnh chống lại những điều như thế này.

Shinichi vẫn giữ nụ cười ấy.

-Con biết mà!

Rồi cậu quay lưng đi, nụ cười trên môi biến mất đổi lại bằng sự tuyệt vọng giấu sâu trong đôi mắt.

Phía sau cậu, Shiho lặng lẽ nhìn theo bóng người con trai đang khuất dần sau cánh cửa.

"Shinichi, cả tớ và cậu...đều đau..." (Câu này copy trong truyện^^)


-----------------------------------


Kaito và Aoko khựng lại trước những gì đang xảy ra trước mặt mình, 1 vòi rồng cao ngất trời đang tiến gần đến họ, dường như mục tiêu của nó chính là 2 người này.

-Chạy đi Aoko!_Kaito hét lên và nắm lấy tay Aoko chạy thật nhanh.

Kaito ngoảnh đầu lại, nghiến chặt răng.

-Chắc chắn là bọn chúng, nhưng tại sao lại là Aoko chứ? Chẳng lẽ...



Kaito giật mình vì tiếng hét, khi cậu quay lại thì đã thấy Aoko ngồi khụy xuống đất. Phía trên Aoko, những con dơi đang vây chặt lấy cô và không ngừng dùng cánh đánh vào đầu cô, có vẻ như chúng muốn ngăn cản cô và bây giờ có thể chắc chắn rằng mục tiêu của chúng chính là Aoko. Kaito vội chạy đến xua chúng đi nhưng càng lúc chúng kéo đến càng đông.

-Cậu chạy đi Kaito!_Aoko hét lên. -Bọn chúng chỉ muốn bắt tớ thôi mà!

Kaito nhìn Aoko, vẻ mặt tức giận.

-Cậu đang nói nhảm gì vậy? Sao tớ bỏ mặc cậu được chứ, có chết thì cùng chết biết chưa?

Aoko ngơ ngác nhìn Kaito, 1 càm giác quen thuộc bỗng tràn đến trong cô.

Vòi rồng ngày càng tiến đến gần còn những con dơi thì đã vây kín mít lấy 2 người họ đến nỗi không còn lấy 1 khe hở.

Kaoto ngồi xuống ôm chặt lấy Aoko che cho cô khỏi những cái cánh sắc bén của những con dơi đáng sợ ấy.

-Đừng sợ Aoko, tớ sẽ bảo vệ cậu.

Chiếc vòi rồng tiến sát vào họ, đến lúc này những con dơi mới tản ra, và...

-Á Á Á Á
.
.
.
.


Thông báo: Mik muốn nói rằng mik sẽ gạt bỏ cô gái với mái tóc đen đã xuất hiện trong chap 19 và 17. Vì nhân vật này chưa bao giờ xuất hiện chính thức nên sẽ ko ảnh hưởng tới nội dung của fic!!!:KSV@20:
 
KidxAo cute mà ... cặp đó là nền tảng cho ShinxRan đó mấy đứa/nhóc/ss/bro,... ! :KSV@07::KSV@07:
@ ShinxRan_couple : Em viết cái đoạn sau làm ss hồi hộp quá đấy ! Nhưng chắc lần này anh hùng sẽ cứu được mỹ nhân thôi, chờ chap sau của em ! :KSV@03::KSV@03: Viết nhiều nhiều vào để ss đọc cho đã !!
 
Chap 21: Nguy hiểm cận kề

Part 1

Aoko dần tỉnh lại với cơ thể mệt lã, cô sợ hãi khi thấy tay chân bị trói chặt và xung quanh là bóng tối dày đặc đang phủ vây. Bỗng Aoko sực nhớ lại.

-Kaito?_Aoko gọi.

Không nghe tiếng đáp trả, cô cảm thấy sự sợ hãi trong lòng mình ngày 1 tăng lên.

-Kaito! Kaito!_Cô không ngừng gọi chỉ mong 1 lời đáp trả nào đó từ cài màn đen đáng sợ vẫn lạnh lùng vây chặt lấy mình.

-Khụ...khụ..._Tiếng Kaito vang lên.- Tớ đây!

Aoko vui mừng nhìn xung quanh tìm nơi cậu đang ở.

-Kaito, cậu đang ở đâu?

Kaito cục cựa 1 lúc rồi cố chống 2 tay đang bị trói xuống gạch để lấy đà ngồi dậy.

-Tối quá tớ cũng không biết tớ đang ở đâu nữa, mà cậu đợi 1 chút để tớ cởi dây trói ra đã.

Tiếng sột soạt vang lên đều đặn rồi 1 lúc sau từ tay Kaito những tia sáng li ti phát ra làm cả căn phòng bừng sáng, cậu búng nhẹ tay để những tia sáng ấy trở thành những vòng tròn nhỏ bay đi khắp phòng.

-Cậu không sao chứ?_Kaito chạy đến mở dây trói cho Aoko.

-Tớ không sao_Aoko suýt xoa cổ tay mình vì bị dây trói hằn đỏ lên. -Sao chúng ta lại ở đây?

Kaito nhìn xung quanh 1 lúc, căn phòng mà cả 2 người đang ở chỉ vỏn vẹn có 1 cánh cửa ra vào duy nhất, nhưng giờ nó cũng đang bị khoá chặt, còn xung quanh chỉ là 4 bức tường kín mít.

-Có lẽ vòi rồng lúc nãy đã đưa chúng ta đến đây!

Bỗng 1 mùi tanh nồng bay vào căn phòng, tanh tưởi đến phát nôn.

-Mùi này khó chịu quá, nó là cái gì vậy?_Aoko bịt mũi với vẻ khó chịu.

-Là máu_Kaito trả lời 1 cách nhanh gọn.

-Sao cơ? Máu ư? Rốt cục đây là đâu?

Kaito trầm ngâm 1 lúc rồi tiếp.

-Cậu đã từng đến đây 1 lần rồi mà, tớ nghĩ chắc cậu không thể quên đâu nhỉ? Tớ...đã cứu cậu ở đây...

Aoko ngạc nhiên xen lẫn chút bàng hoàng.

-Tớ...đã từng đến ư? Nơi mà cậu đã cứu tớ?

Rồi trong tiềm thức của Aoko, thứ mà cô đã chôn chặt lại trỗi dậy- cái ký ức kinh hoàng về tên ác quỷ ngày nào mà cô không bao giờ muốn nhớ lại.

-Không...Không thể nào..._Aoko nói với vẻ run sợ.

-Sao lại không thể?_1 tiếng nói lạnh như băng phát ra như tiếng từ dưới địa ngục vọng lên.

Từ phía sau cánh cửa, tên ác quỷ khát máu bước vào nhìn 2 con mồi của mình với vẻ thoả mãn. Đôi mắt hắn ta đang rực đỏ chứng tỏ hắn vừa uống xong máu của 1 kẻ xấu số nào đó.

Kaito đưa tay kéo cô gái đang run sợ cạnh mình ra phía sau.

-Ngươi muốn gì? Sao lại bắt bọn ta?

Khẽ nhếch môi cười, hắn liếc nhìn cậu.

-Ta không có ý định bắt ngươi, tự ngươi chui đầu vào thôi! Mà hình như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau kể từ 2000 năm trước phải không, Ma vương? À à..._Như cố ý nói sai 1 điều gì đó, hắn che miệng ra vẻ sửa chửa. -Ta nhầm, giờ phải gọi ngươi là hoàng tử, hoàng tử Kudo Shinichi mới đúng nhỉ?

Kaito nhíu mày trước những gì hắn đang nói, "Ma vương" là gì chứ? Nhưng dù sao cậu cũng phải đính chính lại.

-Ta không phải là hoàng tử Shinichi đâu! Ta là Kuroba Kaito!

Hơi bất ngờ, hắn quay người nhìn cậu.

-Kuroba Kaito? Ngươi đừng có nói dối.

-Ta nói dối ngươi làm gì? Ta thực sự không phải là Shinichi!_Cậu chợt cười. -Chẳng lẽ ngươi mà cũng không phân biệt được ư? Thật là tệ nhỉ?

1 điều gì khiến Gin phải chau mày, ánh mắt hắn nhìn cậu như phát ra những tia sáng.

"Không thể nào, ta nhìn thấy trên người hắn rõ ràng có chứa dòng máu hoàng gia của Yusaku mà, nhưng....sao lại không có sức mạnh của Ma vương?"

-Bọn ta không có thời gian nói nhiều với ngươi, mau thả bọn ta ra!_Kaito hét lên.

Gin bừng tỉnh, hắn lấy lại vẻ lạnh lùng của mình và tiếp tục.

-Ngươi làm ta suýt nữa là quên mất rồi, lí do chính của ta...

Trên tay hắn lại hiện lên những đốm sáng màu tím nhạt, miệng hắn lầm rầm đọc câu thần chú gì đấy, ngay lập tức, cả căn phòng như chuyển động, từ trong những bức tường, hàng ngàn sợi dây túa ra vây lấy và trói chặt Kaito.

-Gin, ngươi định làm gì?_Kaito vừa nói vừa cố dùng phép thuật của mình mở những sợi dây đó ra, nhưng đều vô ích.

-Đừng tốn công nữa, những sợi đó ta đã yểm bùa vào, nếu ngươi bị nó trói thì phép thuật sẽ bị phong ấn lại.

Hắn khẽ cười bước gần đến phía của Aoko.

-Giờ thì hãy chứng kiến xem ta sắp làm gì cô gái này...

-Ngươi muốn gì?_Aoko hét lên với vẻ run sợ, cô không hề nghĩ rằng mình lại phải đối mặt với hắn lần nữa.

Hắn ta thô bạo nhấc cô lên khỏi mặt đất và bóp chặt lấy cổ cô.

-Cô sẽ biết ngay thôi mà!

Từng ngón tay của hắn bỗng mọc ra những móng vuốt sắc nhọn cứa vào cổ Aoko.

-Á Á Á Á_Cô hét lên với vẻ đau đớn.

Những giọt máu nóng hỏi tuôn ra chảy dài trên chiếc cổ bé nhỏ, tên ác quỷ mỉm cười khi chứng kiến cảnh tưởng đó.

-Dừng lại đi, cô ấy không phải là người ngươi cần tìm đâu!

-----------------------------------------------------------------

Hum nay viết hơi gấp nên ko bik cố hay ko, thông cảm nha!!!^^
 
Temmmmmmmmmmm !!^^
Ss khuyên em là đừng nên viết gấp, tạo cảm giác diễn biến đi hơi nhanh á ! :D Cứ viết cho hay là được, vấn đề thời gian không quan trọng mấy đâu ! =))=)) Nhưng không có nghĩa là không quan trọng !>.< Cơ mà trong chap này văn chương ít mượt mà hơn nên ss thấy zậy ! :KSV@05::KSV@05: By the way, chờ chap mới của em !! :KSV@03::KSV@03:
 
@Charmangel: Thật ra thì em vik chap này cho diễn biến nhanh là vì...em ko bik vik mấy cảnh hồi hộp hay hơi có tính hình sự...>.<Bắt đầu từ chap sau sẽ chăm chút hơn, em hứa sẽ ko để diễn biến đi quá nhanh đâu, còn về lời văn thì...em chỉ mượt về cảnh buồn hay lãng mạn thuj!!!:KSV@18:Nhưng tks ss đã góp ý, em sẽ cố gắng hơn!!!^^
 
Chị ơi, chap này hay lắm! Em ủng hộ! Mà câu nói cuối cùng chắc là của Kaito hoặc Ran đúng không ạ? Mà sao ss toàn nhắc đến Kaito và Aoko hoài à! Mãi mà em chẳng thấy ss nhắc đến Shin và Ran gì cả! Hic hic!:KSV@18:
 
Hừm.....
Dạo này em không vào fic .... ,vào rồi thấy tác giả đúng là vô nhân đạo ,để ran iu quý của ta phải đau khổ ..... Grừ grừzzz...
Chap mới mà còn thế nữa thì .... em không đảm bảo nhà ss không bị dội bom đâu a ~
 
×
Quay lại
Top Bottom