Chương 4: Thôn nữ Ran Mouri
Chương 4: Thôn nữ Ran Mouri
Ran và Eri luyện tập phép thuật đến tờ mờ sáng mới về
Họ chỉ được nghỉ ngơi chừng hai ba canh giờ đã phải thức dậy
Buổi sáng đã đến, ông Mặt Trời như quả cầu lửa bị ai đá lên trời xanh, chiếu những tia nắng ấm áp xuống trần gian
Bà Eri và bé Ran vừa mới chợp mắt được một chút thì đã bị gọi dậy.
Nhưng…
Hình như…
Họ chẳng có vẻ gì là mệt mỏi cả…
Bà Eri thì khỏi lo
Bởi lẽ, bà là một nữ thần
Đối với nữ thần mà nói việc thiếu ngủ dưới trần gian chẳng nghĩa lý gì. Vì một ngày của họ bằng một năm dưới trần gian lận. Như thế thì bà chẳng lo
Còn Ran thì sao
Em chẳng qua chỉ là một đứa bé tròn ba tuổi
Làm sao em có thể chịu nổi chứ
Lạ thay, khi Ran ra ngoài, được sưởi ấm bởi những tia nắng của mặt trời, em lại trở nên vui vẻ, hoạt bát như những đứa trẻ bình thường, không có vẻ gì là mệt mỏi sau đêm dài không ngủ cả
Vào buổi sáng, bà Eri dạy cho Ran về những loại cây thuốc, cách chữa bệnh. Ran rất thông minh nên vừa học thì có thể nhớ và vận dụng ngay
Nếu như Ran không phải là hoa tinh, không học phép thuật của nữ thần công lý, mà chỉ là một người bình thường như bao trẻ khác. Thì sau này, chắc chắn em sẽ trở thành một y nữ xuất chúng với tấm lòng nhân hậu
Nếu như thế, cuộc đời của Ran sẽ bình yên xiết bao, không phải gặp những mất mát, đau thương,…
Nhưng, nếu như thế, Ran cũng sẽ không bào giờ gặp được những người bạn chân chính và một tình yêu đích thực.
Có lẽ, trong cơn bão của sự bất hạnh vận còn hạt giống của sự hạnh phúc
Ran ngoài được mẹ Eri nhận làm đệ tử truyền dạy phép thuật bí truyền, em còn được người cha Kogoro Mouri dạy võ công từ lúc mới lên ba
Ngài Kogoro Mouri lúc trước từng là thượng quan võ trong triều đình Nhật Bản – hòn đảo của các loại võ thuật, nên chắc chắn ông Mouri đều am hiểu tất cả các môn võ trong và ngoài nước. Có khối người muốn đi theo ông luyện võ nhưng ông không chịu. Ông chỉ truyền dạy cho hai người duy nhất là bà Eri và đứa con trai cưng Araide Mouri, nay ông chỉ dạy thêm cho một người nữa là ái nữ Ran Mouri
Thực ra, lúc đầu ông cũng không định truyền dạy võ cho Ran. Nhưng thấy Ran rất xinh đẹp ngay từ khi còn nhỏ, lúc lớn sẽ là một tuyệt sắc giai nhân, ắt hẳn sẽ có nhiều người theo đuổi. Nghĩ đến đấy thôi mà ông đã muốn truyền hết võ công của mình cho con để sau này nó dung để phòng thân.
Cũng vào lúc ba tuổi, ông Mouri đã truyền dạy võ nghệ cho Ran
Môn võ đầu tiên của nàng là môn không thủ đạo
Không thủ đạo là môn võ truyền thống của vùng Okinawa. Có tiếng là nghệ thuật chiến đấuvới các đòn đặc trưng như đấm, đá, cú đánh cùi chỏ, đầu gối và các kỹ thuật đánh bằng bàn tay mở. Trong không thủ đạo còn có các kỹ thuật đấm móc, đấm đá liên hoàn, các đòn khóa, chặn, né, quật ngã và những miếng đánh vào chỗ yếu điểm.
Không thủ đạo đòi hỏi sự mạnh, dứt khoát, nhanh và chuẩn xác khi ra đòn.
Điều này thì khỏi lo,
Vào ban đêm, Ran đã được tập cho sức khỏe dẻo dai và thân thủ nhanh lẹ
Vì thế, khi tập các bài tập về không thủ đạo này dễ như ăn cháo vậy
Ông Mouri không biết Ran đã được tập luyện từ trước, nên khi thấy lúc Ran luyện võ, lực đấm của Ran mạnh mẽ và dứt khoát, cú đá rất nhanh mà lực lại rất mạnh, ông nghĩ thầm: “Bé Ran đúng là thiên tài về võ thuật, nếu đào tạo kỹ, sau này chắc chắn chẳng ai địch nổi nó”
Nhu đạo là môn võ thứ hai mà ông Mouri dạy cho Ran lúc nàng bảy tuổi
Nhu đạo là một môn võ chiến đấu với những đòn như bẻ tay, bẻ cổ,…, không dung binh khí mà các đòn tấn công chủ yếu là quật ngã, đè, siết khổ và khóa tay, chân
Đây là môn võ dung sự khéo léo, uyển chuyển với phương châm “lấy nhu thắng cương”, “tá lực đả lức”, “tứ lạng bát thiên cân”. Vì thế nếu địch thủ càng to, tấn công mình càng mạnh thì lãnh hậu quả càng lớn.
Có lẽ, đây là môn võ phù hợp nhất với Ran. Dùng sự uyển chuyển, nhẹ nhàng của mình để chống lại sự mạnh bạo của kẻ địch. Nhu đạo chỉ mang tính chính tự vệ cho bản thân, không đấm đá với người khác nên rất phù hợp với tính dịu dàng, thuần hậu của Ran
Ánh chiều nhè nhẹ chiếu xuống khu rừng thiêng, xuyên qua các kẽ lá. Không tươi tắn như nắng sớm, cũng không gay gắt như buổi trưa, nắng chiều nhẹ nhàng đem vào lòng ta sự thanh bình và có một chút gì đó man mác buồn.
Dạo này, vào những buổi chiều tà như thế này, Ran thường trốn ba mẹ và anh hai Araide vào khu rừng thiêng.
Trong rừng yên tĩnh, bình lặng. Chỉ nghe tiếng lá xào xạc trong gió và tiếng bước chân nhỏ bé của Ran trên con đường đất đầy lá rơi.
Lập đông khí trời se lạnh. Gió từ phương Bắc thổi tới như muốn báo hiệu một mùa đong buốt giá, lạnh lẽo sắp đến.
Bé Ran tám tuổi đang một mình rải bước trong khu rừng – nơi đang có những lá rẻ quạt vàng óng ánh rơi lả tả. Những chiếc lá rẻ quạt lộng lẫy, tung mình theo gió như những đôi chân thiên nga trên bầu trời lập đong xanh thẳm đã tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp cho khu rừng thiêng.
Ran nhẹ nhàng bước đến một gốc cây rẻ quạt.
Một người phụ nữ vận bộ áo kimono màu đen tuyền bị rách tơi tả, cứ như là vừa trải qua một cuộc đại chiến vậy. Đôi mắt sắc sảo màu xám xanh ánh lên vẻ mệt mỏi. Mái tóc màu vàng nhạt xõa xuống bị rối bời. Người phụ nữ ấy tựa lưng vào gốc cây rẻ quạt vững chắc, trên người đầy những vết thương, máu vẫn còn rỉ ra ngoài.
Tuy trong tình trạng như vậy, nhưng người phụ nữ ấy vẫn toát ra khí chất lạnh lùng, đon độc.
Ran thận trọng tiến lại chỗ người phụ nữ
Nghe thấy tiếng động, người phụ nữ quay mặt sang nhìn, ánh mắt như lưỡi dao sắc nhọn chém qua người Ran
Ran bị ánh mắt đó nhìn qua thì đứng sững người lại. Vài giây lấy lại bình tĩnh, Ran quan sát người phụ nữ ấy thật kỹ
Người phụ nữ xinh đẹp toàn thân đầy những vết thương có vẻ như vô hại, chỉ có ánh mắt nhìn như lưỡi dao thì đáng sợ thôi.
Ran tiến lại gần người phụ nữ lạ mặt ấy, thận trọng xem những vết thương trên người bà ta.
Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn Ran, rồi bà lạnh lùng cố đẩy Ran ra xa. Nhưng vì đã quá mệt mỏi, không còn đủ sức lực nữa. Bà hăm dọa:
_ Ranh con, tránh xa ta ra. Không sợ chết à?
Ran vận điềm nhiên xem vết thương của bà, dịu dàng nói:
_ Cô bị thương khá nặng, nhúc nhích còn không nổi thì làm sao mà giết cháu được. Cháu có mang một ít thuốc, để cháu băng vết thương cho.
_ Ta không cần. Mau biến đi. – Bà lạnh lùng đáp
Ran vờ như không thấy, đặt chiếc giỏ được đan bằng tre trên lưng mình xuống, lấy trong giỏ ra một cái hộp nhỏ đựng thân rễ gừng gió và lá châm mèo được giã nát sẵn ở nhà. Ran nhẹ nhàng bôi thuốc lên vét thương của người phụ nữ, rồi lấy miếng vải trong giỏ ra băng lại vết thương đã được Ran đắp thuốc. Vừa làm, Ran vừa mỉm cười nói:
_ Cháu đi đứng không cẩn thận nên hay bị té chảy máu. Vì thế trong người luôn mang theo thuốc này. Cô may lắm nhé, mới gặp được cháu. Vết thương của cô để lâu sẽ bị nhiễm trùng, nguy hiểm lắm đó.
Người phụ nữ ấy nhìn Ran. Từ xưa tới giờ, chưa có ai đối xử như thế với bà cả. Con nhóc xa lạ, không hề quan biết sao lại đối xử tốt như vậy? Là bản tính của nó chăng? Như một thiên thần … một thiên thần bé nhỏ vậy
_ Cháu tên là Ran Mouri. Cô tên gì ạ?
_ Sharon … Sharon Vineyard – bà đáo
_ À, cô Sharon. Chắc cô đói lắm rồi. Để cháu đi tìm một chút nước và trái cây cho cô ăn nhé – Ran vui vẻ nói.
Rồi Ran đứng dậy, bước chừng vài bước Ran đứng lại suy nghĩ:
_ Người cô Sharon đầy mùi máu tanh thế kia, lúc mình đi không khéo bọn dã thú tới, Như thế lại nguy to.
Ran nhặt một cành vây dài bị gãy rơi xuống đất, vẽ một vòng tròn lớn bao quanh cây rẻ quạt và Sharon
Sharon Vineyard nhìn những hành động Ran làm, bất giác giật nảy mình. Cách Ran vẽ những đường nét ấy rất nhẹ nhàng, nhưng nó lại hằn sâu hơn cả tấc. Xung quanh nét vẽ lại phát ra những tia nắng như ánh sáng mặt trời vậy.
Vẽ xong Ran nói:
_ Cho dù bất kì điều gì xảy ra, cô Sharon cũng đừng bước ra vòng tròn này nhé
_ Tại sao
_ Tại … vì … thì cô cứ nằm nghỉ ở đó đi, đừng đi đâu hết là được rồi – Ran ấp úng không trả lời câu hỏi của Sharon, vội vàng lảng đi.
_ Nếu có ai hỏi về ta thì ngươi nói không biết nhé. – Sharon nói với theo
_ Mặc dù mình không thích nói dối. Nhưng mà mẹ Eri đã dặn nhất quyết không được tiết lộ với ai, mình đành nói vậy vậy – Ran lẩm bẩm một mình khi đang trên đường kiếm thức ăn
Một lát sau, Ran trở về, trong giỏ tre hồi này Ran mang bây giờ đã đựng đầy trái cây. Ran lấy một bát nước sạch ra đưa cho Sharon
_ Cô dung tạm những thứ này đi. Hôm nay trời đã lập đông nên trong rừng còn rất ít trái cây. Mai cháu sẽ mang đồ ăn cho cô Sharon thêm.
_ Mai ngươi lại trốn lên rừng à? Không sợ bị la hay sao?
_ Dạ, không đâu. Ba mẹ và anh hai cháu rất bận nên không ai để ý đâu Với lại, nếu biết cháu cứu giúp người khác chắc cũng không la nhiều, mà có thể còn khen nữa chứ. Vì ba cháu dạy phải luôn thương yêu và giúp đỡ người khác mà. – Ran mỉm cười thật tươi
Sharon nhìn Ran, thấy Ran tóc tai hơi bù xù, chiếc áo kimono màu hồng xinh xắn em đang vận trẹn người bị méo, xộc xệch.
_ Ngươi đi hay bay mà dính lông chim vậy? – Sharon lấy một cọng long chim màu xanh từ trên mái tóc đen huyền của Ran xuống
Sharon cầm cọng long trên tay, hoảng hốt nghĩ:
_ Thôi chết, đây đích thị là long của giống vệt Lorikeet xanh đậm rồi. Không lẽ nữ thần hoa mộc đang ở đây sao?
* * *
_ Mặc dù mình không thích nói dối. Nhưng mà mẹ Eri đã dặn nhất quyết không được tiết lộ với ai, mình đành nói vậy vậy – Ran lẩm bẩm một mình khi đang trên đường kiếm thức ăn
_ Nếu mình cứ đi kiếm thức ăn như thế này sẽ rất tốn thời gian. Còn nếu mình chạy thì quá nhanh như thấy không thấy kịp cây nào có trái mà hái. Vậy thì … - Ran đắn đo suy nghĩ – Mình đành bay vậy.
Nghị sao làm thế, Ran liền sử dụng khinh công thượng thừa mà bà Eri chỉ dya5, bay đi tìm thức ăn.
Trời đất giao chuyển, trời đã lập đông. Các lá trên cây gần như đã rụng hết, hoa quả tìm vào mùa này rất khó
Ran căng mắt ra tìm những quả cây còn sót lại, rồi cẩn trọng bỏ những trái cây ấy vào chiếc vỏ tre mang sau lưng mình
Bộp …
Rầm …
Rầm …
_ Trời ơi! Mắt với cánh, bay sao vậy hả? :à, Aizawa đau muốn chết – Một giọng nói the thé cất tiếng
Ran vội định hình lại sau cú ngã vừa rồi. Thì ra đang trong lúc vay đi tìm trái cây, do không chú ý nên Ran đã đụng vào một thứ gì đó rồi ngã xuống
Ran nhìn sang chỗ có tiếng nói vừa phát ra, thấy một chú vẹt có bộ long màu xanh đậm rất đẹp. Ran vội bước lại chỗ chú vẹt, hỏi han:
_ Không sao chứ?
_ Aizawa không sao – Chú vẹt ngước lên nhìn Ran - Ủa là người sao mà bay được?
_ Đâu,… đâu có bay … Hồi… hồi nạy… à hồi nãy đang trèo cây hái quả nên không thấy Aizawa bay tới. Xin lỗi nha – Ran trả lời
_ Ờ, mà nãy giờ có thấy người phụ nữ lai nào ở quanh đây không?
_ Lai là sao?
_ À, , người phụ nữ tóc vàng, mắt xám xanh đó. Có thấy không?
Ran nghĩ thầm:
_ Sao miêu tả giống cô Sharon vậy ta. Mà hình như lúc nãy cô Sharon có dặn nếu có hỏi thì nói là không biết.
_ Không, không thấy ai hết – Ran trả lời
_ Ừ vậy thôi – Nói rồi chú vẹt cất cánh bay đi, vừa bay miệng vừa lầm bầm – Vừa để kẻ thù chạy trốn, vừa đụng phải một con nhóc, hôm nay quả thật xui xẻo. Chị Kazuha đánh nhau không xem ngày gì hết trơn.
* * *
Ran giật thót mình trước câu nói nửa đùa nửa thật của Sharon, hồi lâu sau, Ran lắp bắp:
_ Dạ … đâu có,… đâu có bay đâu… vì… vì…. Vì lo hái trái cây, cháu không để ý có chú vẹt đang bay nhanh tới nên không may đụng phải, làm cháu té đau muốn chết.
Ran vừa nói vừa xoa xoa cái mông của mình – nơi tiếp đất đầu tiên sau cú ngã
Thấy Sharon im lặng, Ran nghĩ cái lý do mà mình vịn ra đã được Sharon tin. Ran nói tiếp:
_Cô à, trời đã lập đông rồi nên bắt đầu lạnh, cô ở trong rừng một mình không tốt đâu. Hay là cô về nhà cháu ở đi
_ Không cần nđâu, ngươi về đi
_ Nhưng … nhưng mà
_ Không nhưng nhị gì hết đó – Sharon cắt ngang lời của Ran – Đừng lo ta không thấy lạnh đâu, cón nếu có thú rừng tới ta cũng không sợ vì đã có vòng bảo bệ ngươi vẽ cho ta rồi mà.
Vừa nói, Sharon vừa chỉ tay vào đường nét in sâu hơn cả tấc mà lúc nãy Ran vẽ
Ran thấy vậy cũng đã yên tâm phần nào, vội đi gom các nhánh cây lại và nhóm lửa cho Sharon. Làm xong, Ran đeo lại chiếc giỏ tre vào lưng rồi lững thững bước đi về.
Hoàng hôn đã đi, nhường chỗ cho màn đêm tĩnh mịch.
Thấp thoáng trong rừng, dưới gốc cây rẻ quạt, có bóng hình xinh đẹo sắc sảo đang ngồi trầm tư suy nghĩ.
_ Hình như con nhóc này không phải là người bình thường. Cái vòng tròn hồi nãy nó vẽ rõ ràng là tạo ra một kết giới.
Shaorn nhớ lại lúc bàn tay trắng hồng của Ran nhẹ nhàng cầm nhánh cây vẽ đường tròn xung quanh mình. Đường vẽ rất mềm mại nhưng lại hằn sâu hơn cả tấc. Rồi cả những tia sáng màu vàng tỏa ra xung quanh chúng nữa chứ
Quả thật kỳ lạ
Một đứa trẻ bình thường không thể nào làm việc đó được
Rồi Sharon nhớ đến việc lúc nãy Ran đi kiếm thức ăn, bà suy nghĩ:
_ Lạ thật đấy, trời bây giờ đã lập đông, cây trái còn rất ít. Nếu tính thời gian việc đi tìm cây nào còn trái thì đã mất gần nửa ngày, chưa kể đến việc trèo lên hái rồi trèo xuống nữa. Mà lúc nãy, con bé đó chỉ đi chừng hai, ba canh giờ là hết mức, mà giỏ lại đầy trái. Ran Mouri, rốt cuộc là ai?
Trời tờ mờ sáng…
Ông mặt trời còn đang lười biếng đắp tấm chăn bông bằng mây trắng. Chưa chịu tỉnh giấc để ban phát những tia nắng ấm áp xuống trần gian
Rạng đông se se lạnh
Sharon Vineyard đang lim dim ngủ thì cảm thấy có vật gì mềm mại, ấm áp phủ lên người mình
Đó là cô bé Ran Mouri
Ran nhẹ nhàng đắp tấm chăn ấm áp mà mình vừa đem tới lên người Sharon. Rồi nhẹ nhàng đặt bộ áo kimono màu xanh sẫm được xếp gọn gang và một cái giỏ bằng tre nứa có đựng đầy đủ thức ăn và nước uống kế bên người Sharon. Rồi Ran đi nhặt nhánh cây nhóm một nhóm lủa mới cho Sharon. Những việc làm ấy Ran làm rất nhẹ và nhanh, hầu như không phát ra tiếng động nào cả.
Khi kiểm tra xong xuôi lại tất cả mọi thứ xung quanh, Ran phi thân nhanh về nhà
Tất cả những việc Ran làm nãy giờ, Sharon đã nhìn thấy hết cả.
Hoàng hôn bắt đầu buông xuống trên xứ sở hoa anh đào
_ Sáng ngươi đến rồi mà bây giờ còn đến nữa hả? – Sharon lạnh lùng hỏi Ran
_ Sáng là sáng, còn chiều là chiều. Đáng lẽ ra cháu cũng phải mang đồ ăn trưa đến cho cô, nhưng vì bận quá nên không được. Cô tha lỗi cho cháu nhé! – Ran trả lời trong lúc đang băng bó lại vết thương cho Sharon
_ Ngươi tốt đến thế sao?
Sharon rất ngạc nhiên trước câu trả lời của Ran. Từ khi sinh ra đến nay, bà chưa bao giờ được gặp ai như thế cả. Hình như Ran là người đầu tiên thì phải?
_ Cô đang buồn à? – Ran không trả lời câu hỏi của Sharon, Ran không muốn phủ nhận hay khẳng định điều ấy, Ran chuyển sang vấn đề khác – Để cháu hát cho cô nghe nhé
Nào mời em hãy tới nắm tay cùng bước lên đồi
Nhìn làn mây trắng trôi bỗng dưng ngập ngỡ bồi hồi
Cỏ hồng say nắng sớm đón ta dạo bước trong vườn
Lòng vui với thiên nhiên, chứa chan một cõi bình yên
Giọng hát của Ran thanh cao, mềm mại và trong vắt khiến cho mọi vật đều phải dừng lại để lắng nghe.
_ Hay thật đó – Sharon khẽ nói
_ Cháu hát hay lắm phải không cô? - Ran mỉm cười nói sau khi nghe được lời khen nho nhỏ của Sharon
Sharon mỉm chi cười, hình như những lo âu, phiền muộn của Sharon đều theo những âm điệu mềm mại của Ran bay vút lên bầu trời cao. Sharon cảm thấy tâm hồn mình giờ bình yên, thanh thản
_ Ngươi hát tuy có hay. Nhưng không bằng ta – Sharon mỉm cười nói
_ Thật sao? – Ran ngạc nhiên hỏi
Từ lúc gặp Sharon Vineyard đến giờ, Sharon luôn tỏ ra lạnh lùng, xa cách. Mà bây giờ cô ấy đã cười đã nói chuyện một cách tự nhiên hơn, thân mật hơn với Ran. Khi nhìn thấy nụ cười của Sharon, tuy không tươi rói, toe toét như nụ cười của Ran mà chỉ mỉm chi, nhưng Ran cảm nhận được Shaorn đã mở lòng với mình hơn nên vui lắm
Hòa theo làn gió, ta thả trôi hết bao nỗi buồn
Cùng reo nhịp bước, cùng đắm say niềm yêu thương cuộc đời
Mình đùa vui với gió, ngắm mây và suối hẹn hò
Mọi buồn đau sẽ tan để tâm hồn thấy nhẹ nhàng
Một giọng hát trong trẻo ngân vang. Ta có thể cảm nhận thấy sự vui tươi, hạnh phúc trong giọng ca ấy
Vạn vật xung quanh ngừng động đậy, mọi vật như ngừng thở để có thể nghe rõ được giọng hát ấy
Tuyệt vời hơn cả tuyệt vời
Hay hơn cả hay
Ran trố mắt ngạc nhiên nhìn Sharon, không ngờ rằng một con người lạnh lùng như vậy mà có thể hát hay như thế kia
_ Woa, cô hát hay thật đó – Ran trầm trồ khen ngợi
_ Ngươi có chất giọng rất tốt, chỉ cần ngươi cho nó một tí cảm xúc là được.
_ Là sao ạ? – Ran hỏi
_ Có nghĩa là ngươi truyền hết tâm tư, tình cảm của mình vào lời ca tiếng hát của mình. Khi ngươi vui, người nghe có thể cảm nhận được sự vui tươi hạnh phúc trong tiếng hát của ngươi. Còn khi ngươi buồn, cho dù bài ngươi đang hát có vui đến mấy thì người nghe vẫn có gì ấy man mác buồn – Sharon giải thích
Ran cảm thấy người phụ nữ này có điều gì đó rất bí ẩn mà Ran tài nào không hiểu nổi. Tại sao một người lạnh lùng không hay biểu lộ cảm xúc của mình như Sharon mà lại biết được cách truyền hết tâm tư tình cảm vào giọng hát của mình? Tại sao cô ấy lại bảo mình giữ bí mật, nếu có ai tìm thì bảo là không biết?
_ Cô rốt cuộc là ai?
Sharon Vineyard đặt ngón tay trỏ lên đôi môi xinh xắn của Ran, cô nháy mắt:
_ Suỵt! A secret makes a woman woman.
_ Gu-mần hì ạ? – Ran ngơ ngác hỏi
Từ xưa đến nay, Ran chưa bao giờ được nghe thứ tiếng lạ như thế
_ Cô Sharon nói gì cháu không hiểu?
_ Thôi, Angel về nhà đi, mai ta sẽ chỉ cho Angel cách hát.
Ran quay qua quay lại, tìm kiếm. Xung quanh khu rừng tĩnh lặng, chỉ có tiếng động khẽ của chiếc lá bị gió cuốn xuống mặt đất, ngoài ra chẳng còn ai khác. Ran chỉ tay vào mình, hỏi:
_ Cháu à?
_ Ừ ngươi đó, Angel về đi, trời sắp tối rồi kìa.
Ran mặc dù không hiểu nổi tại sao Sharon lại gọi mình là Angel, nhưng khi nhìn lên bầu trời, Ran thấy ông mặt trời đã từ từ lặn xuống, nên liền vội vã tạm biệt Sharon rồi đi về nhà.
Từ đó, hàng ngày Ran đều đến chăm sóc Sharon. Ran chăm sóc cho Sharon thật chu đáo, tử tế. Nếu người ngoài nhìn thấy thì sẽ nghĩ ngay là cô con gái nhỏ đang chăm sóc người mẹ của mình, chứ không hề nghĩ rằng đó hoàn toàn là hai người xa lạ.
Sharon dần dần bình phục trở lại. Những vết thương trên người cô từ từ lành lại và biến mất, không hề còn một vết sẹo nào. Ngày ngày, Ran đến chăm sóc cho Sharon, trò chuyện cùng cô. Sharon cũng ngày càng mở lòng với Ran hơn, cô chỉ Ran hát, dạy Ran cách truyền cảm xúc của mình vào trong lời ca.
Kìa hoa khoe sắc thắm tiếng chim rộn rã trên cành
Hồn say với thiên nhiên
Ngất ngây tựa cõi thần tiên
Tiếng hát trong trẻo ngân vang trong khu rừng thiêng lúc chiều ra. Tiếng hát vui tươi , hồn nhiên của đứa bé lên tám khiến người ta cứ muốn nghe mãi. Ran vui vẻ nhảy chân sáo đến chỗ cô Sharon để đưa giỏ thức ăn mình cầm trên tay cho cô ấy.
Đã một tuần trôi qua trong khu rừng thiêng. Một tuần tuy không dài nhưng đủ làm cho những vết thương của Sharon lành lại. Đủ làm cho ác quỷ địa ngục cảm kích những việc làm mà thiên thần bé nhỏ làm cho bà.
Dưới gốc cây ẻ quạt trống rỗng, kh6ong một bóng người. Không còn thấy nữa bóng hình cô độc, lạnh lùng của người phụ nữ xinh đẹp dựa vào gốc cây
Ran vội vàng chạy lại gần, hốt hoảng nói:
_ Cô Sharon đâu rồi?
Ran chạy khắp nơi trong khu rừng tìm Sharon. Hình như Sharon đã tan biến vào không khí hay sao ấy, ngay cả một dấu vết cũng không để lại
Ran buồn bã quay trở lại gốc cây rẻ quạt với hy vọng mong manh rằng Sharon vẫn còn đang ngời ở đó, lúc nãy chỉ là muốn đùa với Ran một tí.
Vẫn không có một ai ngồi dưới gốc cây rẻ quạt. Khu rừng hoang vu, mênh mông vô tận chỉ có một hình bóng nhỏ bé.
Những giọt nước mắt óng ánh như những viên pha lê lặng lẽ rơi xuống:
_ Cô Sharon không cần Ran nữa sao?
Ran bật khóc. Tuy Sharon và Ran là hai người xa lạ, chỉ mới quen biết nhau một tuần. Nhưng đối với Ran cho dù mới quen nhau có vài tiếng thì đã là bạn bè. Huống chi Ran và Sharon đã gặp nhau cả tuần nay, Ran đã có ít nhiều cảm tình với Sharon nên mới chăm sóc cho cô chu đáo như vậy. Lại thêm việc ngày nào Sharon cũng dạy cho Ran hát, đối với Ran mà nói, việc này làm Ran rất cảm kích nên Ran đã xem Sharon như một người thầy, một người thân trong gia đình mình. Giờ đây Sharon bỏ đi không một lời từ biệt làm Ran buồn vô cùng.
Ran trầm mặt xuống, nhìn vào gốc cây rẻ quạt nơi Sharon từng ngồi. Lúc đầu, Ran muốn Sharon mau bình phục để có thể dẫn Sharon đi tham quan khu rừng xinh đẹp này. Ai ngờ sau khi Sharon khỏi thì lại bỏ đi như thế này.
Ran nhình thật kỹ thì nìn thấy mặt đất dưới gốc cây rẻ quạt có ghi vài chữ khá to, nét chữ mềm mại thanh đẹp rõ rang đây là nét chữ của người phụ nứ:
Cám ơn thời gian qua đã chăm sóc ta
Tạm biệt Angel
Dòng chữ này hình như được viết cách đây vài giờ rồi, nhưng chắc lúc nãy vội đi tìm nên Ran không để ý đến
Ran nhìn dòng chữ hồi lâu, khẽ mỉm cười, thì thầm:
_ Có thể cô Sharon có việc gấp phải đi liền nên không kịp tạm biệt mình. Cô ấy đã để lại lời nhắn như thế này chắc sợ mình lo lắng đây mà. Cô ấy quan tâm đến mình như vậy mà mình lại trách cổ. Mình thật ngốc
Ran khẽ nói:
_ Tạm biệt cô Sharon
_ Tạm biệt Angel – Từ đằng xa, một người phụ nữ với mái tóc màu vàng nhạt cùng với đôi mắt màu xám xanh xinh đẹp sắc sảo khẽ nói. Sharon nhìn thiên thần nhỏ bé của mình lững thững bước đi trong một buổi chiều hoàng hôn ngày đông
Ông Mouri truyền dạy môn kiếm đạo vào năm Ran mười tuổi.
Đây là môn võ “nhất chiêu tất sát”. Các đòn đáng thường nhằm vào chỗ yếu hại trên cơ thể như đỉnh đầu, hông nơi giữa xương sườn và xương chậu, cổ tay và cổ họng
Vì thế loại võ này chỉ được dùng khi vào tình thế “thập tử nhất sinh”, không còn cách nào khác để bảo vệ tính mạng của mình.
Lúc đầu, ông Mouri không định dạy cho Ran loại võ có tính sát thương khá cao này. Nhưng chẳng hiểu sao Ran càng lớn càng đẹp ra, càng khiến người ta mê hồn lạc phách. Nên ông Mouri sợ con mình sẽ “hồng nhan bạc phận”, luôn bị người xấu h.ãm hại. Cũng chỉ vì lí do đó mà ông Mouri đã truyền dạy kiếm đạo cho Ran với ước muốn mong con có thể tự bảo vệ mình.
Có lẽ
Điều ông Mouri lo sợ là hoàn toàn đúng
Hồng nhan luôn bạc phận
Bởi lẽ đó là quy luật tất yếu của trời đất
Ran Mouri
Người con gái xinh đẹp tuyệt trần
Liệu nàng có thể vượt qua bao song gió
Đắng cay
Để thoát khỏi quay luật này
~ ♥ HẾT CHƯƠNG 4 ♥ ~
___________________________________________________________________________________________
Giới thiệu một chút về chương 5: là chương đầu tiên xuất hiện những sóng gió trong cuộc đời của Ran và cũng là chương đầu tiên mà nam nhân vật chính xuất hiện ^^
Mấy bạn đọc rồi góp ý cho mình nha