Chương 6
Chương 6:
Hàng mi đen nhánh nổi bật trên khuôn mặt tái xanh khẽ động đây. Đôi mắt tím bíếc dần mở ra. Ran từ từ lấy lại nhận thức của mình.Toàn thân cô ê ẩm, không nhấc nổi tay chân.
Hít một hơi thật sâu cô khẽ nhấc tay mình lên
Bàn tay trắng hồng mềm mại của cô giờ lạnh ngắt, xanh xao
Một cây trâm bằng vàng được chạm khắc tỉ mỉ, phía dưới đuôi treo lủng lẳng một cán cân công lý bằng vàng ròng, nom rất đẹp mắt
Cô nắm chặt cây trâm ấy trong tay, như nắm chính sinh mạng của mình.
Rồi nhẹ nhàng, cô buông xuôi tay mình.
Dáo dác nhìn xung quanh, Ran thấy mình đang nằm trong một căn phòng rộng lớn. Xung quanh được phủ một lớp sơn trắng tinh khiết. Căn phòng không được trang trí cầu kỳ, ngược lại rất sang trọng, tao nhã. Những chiếc cột trụ to được chạm khắc những bông hoa hồng nhẹ nhàng, tinh xảo. Các vật dụng trong phòng đều sơn màu trắng và đường viền ở ngoài màu hồng xinh xắn được bày trí một cách khéo léo.
Cô đang nằm trên một chiếc gi.ường lớn, êm ái và ấm áp.
Két….
Cánh cửa phòng mở ra. Một bóng người bước vào
Bóng hình bé nhỏ bước đi nhẹ nhàng, uyển chuyển.
Tấm màn bằng voan trắng tinh được mở ra.
Từng tia nắng ấm áp của mùa xuân chiếu qua cửa sổ, nhảy nhót trên tấm thảm màu hồng mềm mại.
Đến bên cạnh Ran, khẽ khàng đấp lại tấm chăn cho cô.
Giờ đây, Ran nhìn kỹ vào người ấy.
Đó là một cô gái khoảng đôi mươi. Trên người vận bộ áo Tsumugi màu cam. Mái tóc đen nhánh của cô gái được búi lên cao lộ rõ khuôn mặt tròn đầy đặn, đôi mắt một mí, hàng lông mày nhạt và chiếc mũi không được cao lắm – một vẻ đẹp truyền thống của người con gái Nhật Bản. Đôi mắt tí hí ấy nhìn Ran một cách thật ấm áp:
_ Ôi, em tỉnh rồi sao? Em đã ngủ ba ngày ba đêm rồi đó. Lúc thiếu gia bế em về đây. Toàn thân em ướt sũng, sốt cao. Đến mãi bây giờ mới hạ
_ ...
Thấy Ran không nói gì, cô gái ấy vẫn vui vẻ nói tiếp:
_ Woa, em đẹp thật đấy. Lúc ngủ nhìn đã đẹp. Lúc thức còn đẹp hơn vạn lần. Đúng là một tuyệt sắc giai nhân hiếm thấy trên thế gian. So với em, các công nương đã là gì?
Ran hờ hững nhìn lên những đường nét tỉ mỉ được khắc trên trần nhà. Đẹp để làm gì khi mà ngay cả những người mình yêu thương nhất cũng không bảo vệ được? Nếu được đổi, cô muốn có sự dũng cảm, gan dạ và sức mạnh phi thường để có thể bảo vệ người mình yêu. Cô thà xấu xí còn hơn xinh đẹp mà cô đơn. Hoa tinh ư? Xinh đẹp ư? Thật là nực cười!
_ Em tên gì? – Cô gái hỏi
_ ...
_ Lin, hãy để cô ấy nghỉ ngơi – Giọng nói ấm áp của một chàng trai truyền đến
_ Vâng, thưa thiếu gia. – Nói rồi cô gái tên Lin vội vã bước ra khỏi phòng, trước khi đi, cô quay người lại nói với Ran – Đây là thiếu gia. Thôi, em ở lại nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Rồi Lin đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép hờ cánh cửa to bằng gỗ lại.
Chàng trai ấy từ từ tiến lại gần Ran. Đôi mắt của chàng xanh thẳm – màu xanh của đại dương bao la nhìn vào Ran. Mái tóc đen nhánh, ôm sát gương mặt hoàn mỹ của chàng trai. Một nét đẹp thật nam tính mà cũng thật lạnh lùng.
Nếu đứng trước chàng trai này mà không bị si mê bởi vẻ đẹp của chàng thì đó không phải là người phụ nữ thật sự.
Nhưng, giờ Ran đang nằm trong tình cảnh như thế này thì không hơi sức đâu mà chú ý đến mấy ch.uyện ấy. Bây giờ, đối với Ran mà nói thì xấu hay đẹp cũng chỉ như nhau mà thôi.
_ Em khỏe hơn chưa?
_ ...
_ Hãy nghỉ ngơi đi, đừng bận tâm gì hết.
Đôi mắt tím biếc nhìn vào đôi mắt màu xanh của dại dương. Như hiểu được ý nghĩ của Ran, chàng trai nói tiếp:
_ Tôi tìm thấy em trong khu rừng. Lúc đó thấy người em ướt sũng, lại sốt cao nên tôi đã bế em về. Tôi đã cho người đi điều tra. Gần đây chỉ có một ngôi làng duy nhất. Nhưng người trong ngôi làng đã bị chết hết. Có thể em là người may mắn duy nhất còn sống. Hãy ở đây tịnh dưỡng cho khỏe.
Ran đau đớn nhìn vào chàng trai, khóe mắt cô bắt đầu ngấn nước. Cô không biết nên cảm ơn hay oán trách chàng trai này? Phải chi chàng để cô ở đó, để cô có thể chết đi thì tốt biết mấy. Cô chẳng còn thứ gì trên đời này nữa.
Thấy nỗi xúc động của trên gương mặt của người thiếu nữ, chàng trai không kìm nén nổi, nhẹ nhàng cầm bàn tay lạnh ngắt của cô nói:
_ Đừng buồn nữa. Hãy sống vì người thân của en, sống nốt quãng đời của họ. Nếu biết em như vậy thì dưới cửu tuyền họ sẽ không vui đâu. Bây giờ em nghỉ đi, nếu cần gì thì cứ gọi Lin.
Thấy người thiếu nữ trước sau vẫn im lặng, Chàng trai nhẹ nhàng đặt tay Ran xuống, đắp lại tấm chăn cho cô. Chàng đứng dậy bước ra ngoài. Gần ra khỏi cửa chàng quay lại nói:
_ Tôi là Shinichi Kudo, cứ gọi tôi là Shinichi.
Rồi chàng khép của lại, để lại người thiếu nữ lẻ loi một mình
Trong căn phòng to lớn, sang trọng
Có bóng hình cô đơn của một người thiếu nữ
Từng dòng ký ức cứ hiện về trong tâm trí cô
Ký ức về cái ngày định mệnh
Tách ...
Tách ...
Tách ...
Từng hạt nước rơi xuống, loang khắp nơi. Xung quanh ngôi làng nhuốm một màu đỏ tươi.
Tiếng la hét
Sợ hãi
Vang lên
Nhưng giờ đây...
Im lìm
Chết chóc ...
Những thi thể chồng chéo lên nhau.
Hoảng loạn
Đáng sợ
Ran sững người trước cảnh tượng mình đang nhìn.
Ngôi làng nhỏ bé, xinh tươi của cô
Bây giờ
Hoàng tàn
Tan tốc
Chuyện gì thế này? Lúc nãy vừa xảy ra chuyện gì thế?
Lúc ấy, cô thật sự rất sợ. Ngôi làng vốn thanh bình, xinh đẹp của cô giờ đây là một bãi chiến trường. Các căn nhà, ruộng nương bị ngọn lửa độc ác thiêu tàn, các thi thể nằm chồng chất lên nhau. Cô sợ, sợ lắm. Muốn chạy thật nhanh, muốn đi tìm mẹ, muốn đi tìm ba, muốn đi tìm anh hai, nhưng tại sao cô lại không nhấc được chân của mình lên? Sao người của cô lại cứng đờ như khúc gỗ cơ chứ? Từ nhỏ, cô đã được học phép thuật, được học võ, nhưng tại sao khi gặp nguy hiểm, cô lại đứng trơ người ra, không phản ứng được gì. Ngay cả bản thân của mình cũng chẳng bảo vệ được. Thât vô dụng!
Bỗng.
Một bàn tay gầy gò nắm lấy Ran
Ran đứng lặng người
_ Chạy, chạy đi Ran – Giọng người ấy khàn khàn lên tiếng
_ Mẹ!
Bà Eri đôn hậu nhìn Ran. Bà biết cho dù có kề dao ngay cổ thì đứa con gái cứng đầu này cũng không chịu bỏ đi. Bà lấy chiếc trâm cài tóc đang búi trên đầu mình. Từng lọn tóc nâu xõa xuống. Eri dúi nó vào tay Ran nói:
_ Con giữ cái này dùm mẹ được không?
_ Không. Nếu muốn thì mẹ tự giữ đi – Ran nói
Eri mỉm cười nhìn Ran. Từ cơ thể của bà phát ra một vòng hào quang sáng chói khiến Ran mờ mắt. Lúc đó, Ran thấy mình nhẹ bỗng như được nhấc lên.
Phịch
Bị một lực đẩy rất mạnh, Ran văng xa ra chỗ mình đang ngồi cùng mẹ.Ran mau chóng đứng dậy, định chạy lại chỗ mẹ đang đứng nhưng cô đã bị một nguồn lực rất mạnh cản lại. Chỉ có thể lùi, không sao tiến lại gần được.
_ Mẹ, mẹ ơi
_ Ran cho dù có chuyện gì thì con cũng phải sống. Ta yêu con, ba Mouri yêu con, anh hai cũng yêu con. Vì thế con phải sống. Con mãi là thành viên của gia đình Mouri chúng ta. Dù thế nào đi nữa...
_ Mẹ. – Ran hét lên
Một vùng sáng hiện lên
Chói mắt.
Nóng rực
Ai tiến vào trong đều sẽ bị thiêu chết
_ Mẹ ... mẹ ơi
Một lần nữa, mẹ lại đến bên cô, bảo vệ cho cô. ”Mẹ ơi, đứa con này của mẹ thật vô dụng phải không? Không thể bảo vệ được mẹ, mà bắt mẹ phải bảo vệ con. Vì cứu con mà mẹ phải chết. Mẹ, con xin lỗi. Con đã không hiểu, đã có lần thầm trách mẹ vì sao lại lừa dối con? Nhưng giờ con đã hiểu. Không cần tình ruột thịt mà mẹ vẫn thương con, vẫn che chở cho con. Con cám ơn mẹ, và con cũng thật xin lỗi mẹ”
Ran khóc nức nở, cô cầm chặt cây trâm cài tóc trong tay
_ Con hứa với mẹ, con sẽ sống
Rồi Ran chạy thật nhanh vào khu rừng thiêng
_ Con sẽ sống. Mẹ.
Vùng sáng ấy tạo ra một tiếng nổ lớn. Rồi cũng từ từ tắt lịm
Nắm chặt cây trâm trong tay như một báu vật cô khẽ nói:
_ Con sẽ sống thật tốt. Mẹ, ba, anh hai hãy yên tâm
Những tia nắng chiếu xuyên qua khung cửa, chiếu lên người của Ran như muốn sưởi ấm cho cô.
Một cuộc sống mới bắt đầu!
_ Em à, đừng làm như vậy nữa. Thiếu gia sẽ không hài lòng đâu. – Lin nói
Mặc cho sự ngăn cản của Lin, Ran vẫn cặm cụi quỳ xuống lau sàn gỗ.
Lâu đài của gia tộc Kudo tuy không lớn lắm, chừng ba trăm mét vuông với các tầng lầu và dãy nhà khác nhau, nhưng nếu lau dọn trong một ngày là điều không thể tưởng. Vì thế Ran phải dậy từ sớm, nhưng đến tối mịt như thế này mà vẫn chưa xong.
Đã hơn một tháng nay cô ở đây, mọi người đều đối xử với cô rất tốt, phục vụ cô như một nàng tiểu thư đài cát. Nhờ sự ân cần của họ, cô đã phục hồi lại sức khỏe của mình. Làn da của cô lại trắng hồng như trước, không còn tái xanh nữa. Nhưng có vẻ vết thương trong lòng cô vẫn chưa thể hồi phục được. Cô không chịu nói chuyện với ai cả, cứ suốt ngày lầm lũi, im lặng. Mặc cho những lời hỏi han, những cuộc chuyện trò cô cũng đều không nói một tiếng. Và chắc cũng vì thế, họ tưởng cô là một cô gái câm
“Thiếu gia Shinichi Kudo là một người lạnh lùng, cao ngạo” mọi người trong lâu đài thường nói như vậy. Nhưng cô lại nghĩ khác. Nếu lạnh lùng thì cậu ấy có cứu cô - một người không quen, không biết, hoàn toàn xa lạ với cậu hay không?. Đã vậy, còn dặn người hầu chăm sóc cô thật chu đáo, tử tế. Hàng ngày, cậu cũng đều đến thăm, hỏi han sức khỏe, trò chuyện với cô, an ủi cô cho dù cô không nói dù chỉ một lời. Hơn nữa, cô cũng đã thấy trái tim của cậu – nó thật đẹp với một màu đỏ tươi, không hề bị vấy bẩn bởi màu đen của tội ác. Đối với Shinichi, cô nhìn thấy rõ ở cậu một sự quyết đoán, nhân đức và cả sự cô độc.
“Đã ở đây lâu như vậy mà không làm gì thì ngại quá” Ran thầm suy nghĩ. “Ngày mai là mình đã hoàn toàn khỏi bệnh, mình sẽ bắt đầu làm việc”
Từ đó, Ran bắt đầu làm công việc như bao người khác trong lâu đài. Từ tưới hoa, quét sân, lau dọn cô cũng đều làm tất.
Thoạt đầu Shinichi nhìn cô có vẻ khó chịu, nhưng cậu lại không nói gì về việc làm của cô, chắc cậu đã chấp nhận.
Mắc dù thế, chị Lin vẫn cố ngăn cản cô, không cho cô làm việc.
_ Em à, đừng làm như vậy nữa mà, xin em đó. Thiếu gia sẽ la chị cho xem. Em đã làm việc này hơn một tuần rồi đó
_ ...
_ Xin em đấy. Nếu muốn thì ngày mai chị em mình làm tiếp. Em xem, trời đã khuya thế này rồi kìa. – Lin cố gắng nài nỉ nhưng hình như cô gái ấy vẫn bướng bỉnh không chịu nghe.
_ Dạ, xin chào thiếu gia – Lin vội vã cúi đầu chào, giọng nói có vẻ lo sợ
Đôi mắt xanh bao la của đại dương nhìn vào cô gái đang cúi đầu cặm cụi lau sàn gỗ.
_ Em thích làm việc đến thế sao? – Shinichi hỏi
_ ... – Ran không đáp lại mà vẫn cứ tiếp tục làm công việc của mình
Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuyên qua cửa sổ, chiếu lên bóng hình xinh xắn của Ran. Đêm đã khuya.
_ Lin, cô hãy tập trung mọi người trong đại sảnh.
_ Vâng ạ - Lin cúi đầu vâng lệnh, rồi vội vã đi triệu tập mọi người
Shinichi cúi người xuống, lấy tấm giẻ từ trong tay của Ran, nói:
_ Em xem, sàn gỗ này có thể biến thành gương để soi rồi đấy.
Cậu để tấm giẻ sang một bên, cầm tay kéo Ran đứng dậy:
_ Đi theo tôi
Nắm bàn tay mềm mại, Shinichi dẫn Ran đến một cái sảnh lớn. Trần nhà cao ngất, các bức tường màu vàng – màu của hoàng gia - được chạm khắc thật công phu và trang trí bằng những bức tranh cổ quý giá. Nền sàn được lót bằng thứ gỗ đắt tiền sáng bóng. Những cái cột trụ to vững chắc ngay giữa căn phòng cũng được chạm khắc một cách thật tỉ mỉ khéo léo. Trong sảnh, tất cả những người trong lâu đài đều đã có mặt ở đây.
Shinichi nhẹ nhàng thả tay Ran ra, đứng trước mặt mọi người nói:
_ Từ nay, cô gái này sẽ là người hầu riêng của ta
Những cô gái trong lâu đài nhìn Ran bằng một ánh mắt ghen tị. Shinichi nói tiếp:
_ Các việc liên quan đến ta đều do cô ấy làm. Ngoài ra, các ngươi không được bảo cô ấy làm thêm việc nào nữa. Rõ chưa?
_ Dạ vâng – Tất cả đồng thanh lên tiếng
_ Thôi được rồi, các ngươi về phòng nghỉ đi. Cả em nữa, về phòng nghỉ đi. Mai bắt đầu làm việc.
Rồi Shinichi lạnh lùng quay lưng đi.
Ran đứng ngây người ra giây lát, gương mặt cô thoáng ửng hồng khi nhớ lại cái nắm tay lúc nãy.
_ Đi về phòng đi em – Lin vừa nói vừa đẩy Ran đi về căn phòng của cô.
Vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời đầy sao. Nhẹ nhàng mỉm cười nhìn về bóng hình của chàng trai và cô gái. Một mối tình mới sắp bắt đầu!
Sớm
Khi ông mặt trời còn chưa chịu thức dậy, chiếu những tia nắng ngày xuân ấm áp xuống trần gian
Một bóng hình người thiếu nữ xinh đẹp, vận trên người mình bộ áo Tsumugi màu trắng muốt.
Tuy vận bộ áo thường dân trên người, nhưng cô gái ấy vẫn toát lên vẻ kiều diễm lạ thường.
Ran đứng trước chiếc gương to trong căn phòng của mình
Trên chiếc gương ấy phản chiếu hình ảnh mỹ lệ của người thiếu nữ, nàng đang sửa sang y phục và tóc của mình sao cho gọn gàng, chỉnh tề nhất
Đây là ngày đầu tiên cô làm việc cho thiếu gia.
Tuy công việc có vẻ như không được cao sang cho lắm nhưng
Được trả ơn người đã cứu mạng sống của mình thì còn gì bằng?
Từ khi được cứu về, cô đã muốn làm việc gì để đền đáp
Có lẽ đây là cơ hội của cô
Cô sẽ làm thật tốt
Trên chiếc gương to, một nụ cười khẽ thoáng qua trên gương mặt thanh tú cô gái
Khẽ thôi, nhưng đủ làm thế giới quanh cô phải xiêu lòng
Đôi chân nhỏ nhắn khẽ khàng lướt đi trên tấm thảm hồng mềm mại. Ran nhẹ nhàng đóng cửa căn phòng của mình.
Ngày đầu tiên làm việc của cô bắt đầu!
Soạt
Cánh cửa lớn mở ra một cách thật nhẹ nhàng
Ran bước vào một căn phòng lớn
Mùi thơm của đồ ăn lan tỏa ra căn phòng. Làm căn phòng vốn lạnh lẽo cũng trở nên vô cùng ấm áp.
Chàng trai nhắm nghiền đôi mắt màu xanh bao la của đại dương lại, yên giấc trên chiếc gi.ường gỗ sang trọng
Ran đặt chiếc mâm cơm lên một chiếc bàn gỗ khá lớn ngay giữa phòng. Rồi đi đến khung cửa sổ, kéo chiếc màn bằng voan trắng sang một bên.
Những tia nắng chiếu xuyên qua khung cửa sổ, chiếu sáng lên khuôn mặt hoàn mỹ của chàng. Shinichi nhắm chặt mắt lại, khó chịu quay người qua bên trái. Kéo tấm chăn trùm qua đầu mình, cố xua đi những tia nắng phiền phức.
Ran khẽ mỉm cười. Nhìn điệu bộ đang ngủ này của Shinichi đáng yêu hơn nhiều so với bộ mặt lạnh lùng mà thường ngày cô gặp.
“Có lẽ thiếu gia cần ngủ thêm một chút nữa”
Ran thầm nghĩ, rồi cô nhanh chóng bước ra khỏi phòng, đóng chặt cánh cửa lại.
Lát sau, Ran quay lại, trên tay cô là một chậu nước ấm và một chiếc khăn bông mềm mại. Ran nhìn lên thì thấy Shinichi đã dậy tự lúc nào
_ Em đến rồi sao?
Ran khẽ gật đầu, rồi cô mang chậu nước lại để trên một chiếc bàn gỗ đặt bên đầu gi.ường.
Shinichi cũng đứng dậy, bước lại bên bàn, cúi người xuống, múc từng ngụm nước lên rửa mặt. Dưới ánh sáng của mặt trời từng giọt nước còn vương trên gương mặt của Shinichi trở nên lóng lánh, huyền diệu lạ kỳ.
Ran đưa chiếc khăn bông cho Shinichi
Vùi mặt trong chiếc khăn mềm mại, Shinichi cảm thấy dễ chịu, tỉnh táo hơn thường ngày. Để chiếc khăn lên vành của chậu nước, Shinichi quay người bước đến bên bàn ăn và ngồi xuống
Trên chiếc mâm cơm bằng bạc, các món ăn được bày trí đẹp mắt, mùi thơm bốc lên nức mũi khiến người ta chảy cả nước bọt.
Một bát cơm màu trắng. tinh trộn với rong biển nori màu xanh đen làm bát cơm trở nên bắt mắt, cùng súp miso thơm lừng, nóng hổi làm bụng Shinichi trở nên cồn cào không thể chịu được.
Cậu cầm chiếc muỗng, múc từng muỗng cơm đúc vào miệng. Vị ngọt của cơm trắng cùng với vẻ ngọt thanh mát của rong biểng nori hòa quyện lại với nhau. Shinichi múc một muỗng súp misu cảm nhận được sự ấm nóng cùng với vị mặn đang trưng của miso. Chậm rãi, cậu nuốt những thứ ngon lành ấy xuống thực quản của mình.
_ Là do chính em nấu phải không?
Shinichi nhìn vào cô gái đứng kế bên mình, dò hỏi.
Từ xưa đến nay, cậu ăn không thiếu gì những thức ăn ngon
Nhưng có lẽ, đây là một bữa Choshoku tuyệt vời nhất từ trước đến nay.
Không cầu kỳ, xa hoa, ngược lại rất giản dị. Nhưng cậu cảm nhận được sự ấm áp lạ thường. Rất ấm. Rất dễ chịu
Shinichi uống tách trà ấm nóng mà Ran vừa mới rót cho cậu
Mùi hoa lan thoang thoảng dễ chịu xông vào mũi
_ Trà hoa lan à?
Ran khẽ gật đầu
_ Cách pha trà của em thật độc đáo. Nhưng ... tôi rất thích – Shinichi nói
Khuôn mặt xinh xắn của Ran thoáng ửng hồng. Lúc xưa, cô đã từng nhận được rất nhiều lời khen, nhưng có vẻ như đây là lời khen thật lòng nhất mà cô từng nhận.
Đặt tách trà xuống bàn, Shinichi nói tiếp:
_ Em quay về phòng chuẩn bị đồ đi.
Đôi mắt tím biếc nhìn Shinichi, không giấu nỗi vẻ thắc mắc
_ Chúng ta đi kinh thành.
Ran gật đầu, cô bước đến bên chiếc tủ đầu gi.ường, bưng chậu nước và bước ra khỏi phòng
Shinichi nói với theo:
_ Nói Lin lấy cho em vài bộ Kimono.
Chiếc cửa lớn nhẹ nhàng đóng lại. Shinichi mỉm cười nhìn theo bóng cô gái, rồi cậu dùng tiếp bữa sáng của mình.
Shinichi sững người nhìn thiếu nữ đứng trước mặt mình
Người thiếu nữ có đôi mắt trong sáng to tròn màu tím biếc e ngại nhìn cậu
Cô ấy vận trên người một bộ kimono. Màu của bộ áo không rực rỡ quá như màu đỏ, cũng không quá nhạt nhòa, đó là màu hồng phấn nhẹ nhàng làm tăng thêm vẻ đẹp dịu dàng, nữ tính và có phần mỏng manh của cô gái. Trên áo là một vài bông hoa to màu trắng cùng với chiếc nơ xinh xắn màu xanh lá ở đai lưng.
Sau vài giây trấn tĩnh, đôi mắt màu xanh bao la của đại dương trở lại như xưa – lạnh lùng và kiêu ngạo. Nhưng giờ đây nó đã có thêm một phần nào ấm áp. Giống như mặt biển phẳng lặng được những tia nắng của mặt trời sưởi ấm. Thật ấm. Thật đẹp.
_ Em lên xe ngựa đi.
Shinichi vừa nói vừa tiến lại cầm chiếc túi đồ của Ran để lên xe. Rồi đỡ Ran lên chiếc xe ngựa được làm bằng thứ gỗ xoan đắt tiền.
_ Boh, khởi hành.
Vừa nói với người đánh xe, Shinichi vừa nhảy lên chiếc xe ngựa ngồi cùng với Ran.
_ Vâng, thưa thiếu gia – Người đánh xe vâng lệnh, lập tức lấy roi quất vào mông hai con hắc mã.
Hai con ngựa hí lên một tiếng, rồi cũng bắt đầu kéo xe lên đường.
Đôi mắt tím biếc nhìn những khung cảnh đang lướt qua bên ngoài cửa sổ của chiếc xe. Đã khoảng hơn một tháng nay cô không bước ra ngoài. Từng cảnh vật lướt qua trên mắt của cô. Mọi thứ xung quanh vẫn vậy. Cây vẫn xanh tốt, hoa vẫn nở, mọi sinh vật đều vui tươi dưới những tia nắng ấm áp của mùa xuân. Nhưng khác với những năm trước. Năm trước cô còn ba, Năm trước cô còn mẹ. Năm trước cô còn có anh hai và những người hàng xóm thân thiện của cô. Còn năm nay, cô chỉ có một mình. Mặt trời vẫn mọc ở hướng đông, lặn ở hướng tây. Mọi sinh vật đều tiếp tục vui sống. Nhưng cô đã mất đi những người thân yêu của mình, cũng có thể nói cô đã mất đi tất cả mọi thứ.
Đã nhiều lần, cô muốn trốn về để xem làng cô bây giờ thế nào. Nhưng cô sợ mình sẽ yếu đuối, mình sẽ khóc, mình sẽ không còn thiết sống nữa. Cô đã hứa với mẹ mình sẽ sống dù bất cứ giá nào. Vì thế cô đã không trở về
_ Đừng suy nghĩ nữa. Ngủ đi. Khi nào tới, tôi sẽ gọi em dậy – Giọng Shinichi lạnh lùng ra lệnh
Ran gật đầu rồi nhắm chặt đôi mắt mình lại, cố ngăn cho những giọt nước mắt không thoát ra ngoài.
Shinichi nhìn cô, khẽ lắc đầu. Đã hơn cả tháng rồi mà cô gái này vẫn không thể quên được những chuyện buồn đó. Ban đêm khi đi ngang qua phòng, cậu vẫn còn nghe thấy tiếng khóc của cô. Thật đau lòng!
Trưa,
Ông mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời cao, chiếu những tia nắng nóng bỏng xuống trần gian. Tuy không gắt gỏng như mùa hè, nhưng cũng đủ làm cho người ta nóng bức.
Ran lờ đờ tỉnh dậy.
“Sao xe dừng lại rồi? Dù có nhanh đến mấy thì ít nhất cũng khoảng hai, ba canh giờ nữa mới tới”
Nhớ lại hồi xưa, lúc Ran mười tuổi. Ngày nào Ran cũng cùng mẹ Eri bay đến kinh thành. Tuy họ bay rất nhanh, chừng khoảng nửa tiếng là đến. Nhưng nếu đi với tốc độ này thì ít nhất cũng phải bảy, tám tiếng, chứ không thể nào hơn được.
Ran chợt nhớ đến Shinichi, anh ta đã biến đâu mất tiêu. Ran mở tấm rèm cửa sổ ra. Trước mắt cô hiện lên là một cái đền thờ được dựng bằng gổ. Xung quanh đền có vài người mặc áo của pháp sư, và người dân. Họ đang quỳ gối khấn nguyện
Ran đi xuống xe ngựa, bắt gặp người đánh xe
_ Tiểu thư. Tiểu thư đi đâu vậy?
Ran gật đầu chào Boh, rồi cô đi đến chổ đang thực hiện lễ tế.
_ Tiểu thư, khoan đã. Thiếu gia dặn người phải ở lại trên xe – Boh nói với theo
Vờ như không nghe thấy, Ran vẫn tiếp tục bước đên
_ Ôi, thần linh. Chúng con quỳ lạy ngài. Cầu xin ngài hãy cho chúng con thoát khỏi kiếp nạn này.
Tiếng nói của vị pháp sư vừa dứt, hàng loạt người dân pía sau đều cúi đầu vái, giọng cần khẩn:
_ Xin ngài hãy giúp chúng con.
Ran tiến lại gần người thanh niên bận bộ Karusan-bakama màu xanh dương
Mùi hoa lan thoảng thoảng lan khắp mọi nơi.
Mùi lan này át hẳn đi mùi nhang khói, hay các thức ăn dùng để tế thần linh.
Mọi người đồng nhất dừng lại ngước nhìn lên
Một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần đang tiến lại gần họ.
Shinichi quay lại nhìn người thiếu nữ
Người dân trong làng không ai bảo đều quỳ xuống nói:
_ Ôi thiên thần, người đã xuống giúp đỡ chúng con sao?
Ran ngạc nhiên nhìn mọi người xung quanh. Cô thật không hiểu vì sao mọi người đều quỳ trước mình như vậy. Hơi bối rối Ran chạy về phía sau lưng của Shinichi, ánh mắt nhìn chàng có vẻ cầu cứu.
Shinichi cảm thấy khá thú vị trước những gì đang diễn ra. Cậu tằng hắng giọng nói:
_ Xin lỗi đã làm phiền mọi người. Nhưng đây là con người bình thường, không phải thần thánh.
Người dân nhìn Shinichi như một hiện tượng lạ. Cậu ta nói cô gái này không phải là thiên thần sao? Chắc bị gì rồi? Người xinh đẹp thế kia trên đời này làm gì có được? Không phải là thiên thần thì là ai đây?
Một vị pháp sư đã có tuổi nhìn vào cô gái, rồi mỉm cười nói:
_ Cô không phải là thiên thần thật sao?
Ran gật đầu thật mạnh.
Shinichi nói:
_ Vâng cô ấy không phải. Chúng tôi vô cùng xin lỗi vì đã làm gián đoạn buổi lễ.
_ Không. Không sao – Một vị trưởng lão nói – Nhưng cũng tiếc thật đấy. Cứ tưởng …
- Xin cho cháu hỏi? Buổi lễ tế này để làm gì?
Vị trưởng lão ấy nói:
_ Vì dạo này, chẳng hiểu sao, trong làng này , người dân đều bị chết cả. Không phải là dịch bệnh gì hết, vì đã mời rất nhiều thầy thuốc giỏi.
_ Chết sao? – Shinichi hỏi
_ Đúng vậy. Cả già, trẻ, lớn, bé đều không chừa một ai – Vị trưởng lão trả lời
_ Tại sao mọi người không điều tra mà lại làm buổi lễ này? – Shinichi thắc mắc
Từ nhỏ đến giờ cậu không bào giờ có ma quỷ hay thần thánh trên đời này. Mọi việc gì đều có nguyên do của nó.
_ Mọi người đều tin đây là do một con quỷ làm. Nó phá làng phá xóm từ lâu rồi. Cứ khoảng một thời gian là nó lại đến. Vì thế ta lập buổi lễ này cầu xin thần linh trừng trị nó.
Shinichi định nói gì thêm, nhưng vị trưởng lạo lại nói tiếp:
_ Cậu và cô gái này chắc là không phải người ở đây rồi. Đi đường chắc mệt lắm. Ta mời cậu và cô gái này vào làng uống tách trà được không?
_ Nhưng còn buổi lễ - Shinichi nói
_ Không sao, dù sao đã làm lễ hết một buổi sáng rồi. Nào mọ người hãy vào làng nghỉ ngơi đi. Cậu và cô gái này đi chứ?
Hơi ngập ngừng, nhưng Shinichi cũng nhận lời
_ Vậng, xin làm phiền ông.
Nói rồi cậu ra hiệu cho Ran đi theo mình.
“ Ở đây một chút để điều tra thì cũng không mất mát gì” – Shinichi thầm nghĩ.
Ran vội đi theo Shinichi. Bước chân cô có phần thẹn thùng vì ánh nhìn của mọi người xung quanh.
_ Có khi nào thần linh thử lòng mình không. Xem chúng ta có thật lòng không rồi mới giúp – Một chàng trai trong làng nói
_ Cũng có thể lắm. Chứ tôi không tin trên đời này lại có người con gái nào đẹp đến thế. _ Một người khác nói
Người dân còn đứng chỗ buổi lễ cũng gật đầu đồng ý vói hai người vừa phát biểu.
Rồi cả bọn nhìn theo bóng dáng của người thiếu nữ.
Ran và Shinichi bước đến một căn nhà nhỏ trong làng. Trong căn nhỏ nhỏ bé, các vật dụng khá cũ kĩ nhưng lại được sắp xếp ngăn nắp, sạch sẽ.
Cả hai ngồi xuống một chiếc một chiếc ghế.
Vị trưởng lão bưng bình trà vừa nấu xong đến chỗ hai người, đặt lên chiếc bàn. Rồi rót trà vào ly mời cả hai uống.
Sự ấm nóng, thơm ngon của trà bốc lên
Và cả xen lẫn mùi … máu tanh
Chỉ thoảng qua như làn gió nhẹ, nhưng Ran đã nghe thấy được.
Rõ ràng là mùi của máu.
“Có thể người dân uống nước này mà đổ bệnh chăng. Mình nghe thấy mùi máu của loài rắn độc trong tách trà này”
Ran cầm tách trà lên, đưa trước mụi, rồi đặt xuống bàn, trầm ngâm suy nghĩ
“Tuy trong đây mùi máu rất ít, có thể nói là rất khó có thể ngửi thấy được. Nhưng khi uống nước này vào người, chất độc từ từ sẽ ngấm vào cơ thể, rất nguy hiểm. Nếu mỗi ngày đều uống, chết là điều không thể tránh khỏi.”
Một nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua trên khuôn mặt xinh xắn của Ran
“Vậy là rõ rồi. Mình đã tìm ra được nguyên nhân của…”
Đang suy nhĩ Ran bỗng quay người qua nhìn Shinichi
Cậu đang cầm tách trà, đưa vào miệng và …uống!!!
~ ♥ HẾT CHƯƠNG 6 ♥ ~
__________________________________________________________________________________________________________
May quá, cứ tưởng ko kịp hoàn thàn chap mới rồi chứ. Vì bây giờ mình đang bận nên không chèn nhiều hình được. Mấy bạn thông cảm
Mình cảm thấy mình viết hơi bị xuống tay. Các bạn đọc rồi góp ý cho mình nha
Tháng 5 mình sẽ ra chap mới nhanh hơn
Hình như fic mình hơi bị ế thì phải