Chap 2: Mối thù từ qúa khứ
Sống mà không có khả năng yêu thương được nữa thì cũng xem như đã chết rồi. Yêu và tồn tại.Yêu và tha thứ. Tha thứ và yêu thương…
Bình minh, những tia sáng chiếu dần len lỏi vào trong căn phòng sang trọng. Trên chiếc gi.ường kingsize trắng muốt, chàng trai với ngũ quan tuyệt mĩ vẫn đang say ngủ. Vẻ đẹp đó làm say đắm lòng người. Dường như những ánh sáng buổi ban mai cũng ghen tị với nét đẹp ấy làm đôi lông mày cậu khẽ nhíu lại. Khẽ mở đôi mắt ra, có lẽ chưa quen với tia nắng mặt trời đó, anh chớp mắt vài cái. Bước khỏi gi.ường, anh hơi lảo đảo vì có chút chóng mặt. Thử hỏi có mấy ai uống cả chục chai Brandy Remy Martin mà vẫn có thể như anh không? Kudo Shinichi, anh....có thực sự là con người?
Nhìn quanh căn phòng , những vỏ chai rượu đã được dọn sạch, mảnh vỡ vụn từ chiếc ly cũng không còn. Cười nhẹ, tên Hattori này cũng được việc đấy chứ? Chắc hắn đã kêu người dọn dẹp rồi. Khuôn ngực với những cơ bắp săn chắc phập phồng hơi thở theo từng bước chân. Phòng tắm này hẳn là làm để dành cho các vị đế vương. Bệ rửa mặt được dát vàng, tấm gương được trang trí bằng những viên kim cương sáng lấp lánh. Thả mình cho những giọt nước mát rơi trên khuôn mặt anh tuấn. Kudo Shinichi tự nhìn mình trong gương, những hồi ức về người con gái ấy lại hiện lên trong tâm trí.
Thứ người ta gọi là duyên phận chẳng qua cũng chỉ là một món nợ của trái tim phải trả lại cho con người...
Chọn cho mình chiếc áo sơ mi trắng cùng bộ vest đen. Mà thực sự tủ đồ của anh cũng toàn màu đen thì phải. Người ta nói màu đen là màu lạnh, rất dễ để che đậy cảm xúc. Kudo Shinichi cần che đậy cảm xúc gì đây khi anh hoàn toàn là một kẻ vô cảm và máu lạnh kể từ bốn năm trước? Với tay lấy chiếc đồng hồ Piaget Emperador Temple Watch được bán với giá gần 4 triệu đô được nạm kim cương và đá quý toàn bề mặt. Vừa đeo chiếc đồng hồ lên, Kudo khẽ nhăn mặt. Nhìn xuống vết thương ở tay cũng đã được băng bó, bôi thuốc.
Vết thương d.a thịt tuy đau nhưng chỉ cần rửa sach và băng lại là liền ngay. Giá như trái tim con người cũng được như thế thì tốt biết mấy...
"Anh thật là! Sao lại để mình bị thương như vậy?" - tiếng một cô gái vang lên lẫn trong đó là sự trách cứ nhưng cũng đầy giọng quan tâm.
"Anh phải bị thương thì em mới có thể chăm sóc chứ? Chẳng phải em luôn muốn chăm sóc anh à?" - Chàng trai ôm cô gái vào lòng khẽ cười. Nụ cười xuất phát từ tận trái tim. Có thể dễ dàng nhìn thấy vẻ mặt yêu chiều của chàng trai dành cho cô.
Nhìn đôi bàn tay thanh mảnh đang bôi thuốc cùng gương mặt lo lắng của cô gái, trong lòng cậu trào dâng một tình cảm đặc biêt: "Ran, anh yêu em!"
"Ai chả biết anh yêu em, nhưng em không yêu anh đâu đấy" - Cô gái lè lưỡi tinh nghịch nhìn cậu.
_____Flash Back_____
Lại nghĩ đến cô ấy rồi. Quá khứ ấy đến bao giờ mới buông tha anh đây? Vừa yêu, vừa hận, làm thế nào anh có thể quên cô ấy? Người đã cho anh biết thế nào là yêu thương và cả những đau đớn xát đầy trái tim. Anh dĩ nhiên phải hiểu bây giờ là hiện tại, ch.uyện ấy sẽ không thể xảy ra nữa. Nhưng liệu....anh có thể có chút hi vọng dù là mong manh như những bong bóng nhiều màu sắc nhưng cũng dễ vỡ dưới ánh mặt trời được không? Thả chiếc đồng hồ xuống, anh mở ngăn kéo ra, ngắm nhìn chiếc vòng tay đơn giản hình cỏ bốn lá do cô tặng. Đó chỉ là một món đồ bằng bạc nhỏ nhưng được anh nâng niu hơn bất cứ báu vật nào trên thế gian. Đã từ lâu rồi, anh không đeo nó. Anh sợ nó hỏng, sợ nó bị vấy bẩn hay chỉ đơn giản là anh không dám đeo, không dám đối mặt, không dám nhớ về quá khứ? Cô liệu có còn nhớ đến anh? Bao nhiêu câu hỏi miên man trong đầu. Những câu hỏi mà anh biết người có thể trả lời nó hiện không ở bên anh.
Cô ấy không cười với tôi nữa nên tôi lục lại trong kho ký ức những nụ cười của cô, vừa nhìn, vừa tưởng tượng, cô ấy đang nói chuyện đùa vui với tôi như lúc trước. Cảm giác cô đơn xâm lấn trái tim không sao tả nổi...
"Cậu Kudo! Bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời cậu xuống dùng bữa!" - Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ trong anh, đặt chiếc vòng vào chỗ cũ, ánh mắt anh thay đổi hoàn toàn. Nét bi thương vụt biến mất mà thay vào đó là sự vô cảm, lạnh lẽo.
Bình thản thưởng thức bữa sáng, không gian bên cạnh trở nên căng thẳng đến tột cùng, những người giúp việc bên cạnh đứng im cúi đầu im lặng . Khác với cậu Hattori luôn tươi cười, nói năng nhẹ nhàng với mọi người, tất cả gia nhân trong nhà chưa ai thấy nụ cười trên gương mặt Kudo Shinichi. Hay có chăng chỉ là nụ cười khinh bỉ tàn nhẫn. Anh đặc biệt rất ghét bị làm phiền nên không ai, trừ ông quản gia đã chứng kiến cậu lớn lên dám nói một lời nào trước mặt anh khi không được hỏi. Có lẽ căn biệt thự này cũng chỉ chìm trong im lặng như chính trái tim người chủ nhân của nó.
Anh bước lên chiếc siêu xe Ferrari 250GT Spyder 1961, siêu xe đắt nhất hành tinh, chỉ có 36 chiếc trên toàn thế giới. Nhìn chiếc xe có thể đoán được chủ nhân của nó là người như thế nào, địa vị ra sao, quyền lực lớn đến nhường nào. Anh lái xe đến trụ sở chính của tập đoàn FY. Con người ấy, gương mặt vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào. Xe đi ngang qua công viên Tropical Land, một chút thay đổi trên gương mặt anh. Đôi mắt khẽ xao động nhưng rồi biến mất không để lại chút dấu vết gì. Nơi ấy, trong quá khứ, anh và cô đã từng đến. Nơi đó, anh đã nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô. Nơi ấy bình yên, bình dị, làm cho tâm hồn anh thấy nhẹ nhàng hơn trong cuộc sống đầy xô bồ này. Nụ cười của những đứa trẻ con vui đùa làm anh có chút chua xót. Chẳng phải, anh và cô đã có lúc được như thế rồi sao. Hạnh phúc dù chỉ là thoáng qua...
Trụ sở chính của tập đoàn FY nằm trên khu phố Shibuya đông đúc, tấp nập và cũng là một trong những nơi đắt đỏ nhất thế giới. Công việc của anh hôm nay chỉ bao gồm một cuộc họp cổ đông thường kỳ và quan trọng hơn là cuộc gặp mặt với đối tác làm ăn của tập đoàn JK - một tập đoàn ngầm thao túng thế giới xã hội đen. Mọi thông tin về những người đứng đầu tập đoàn đều được phong tỏa. Cái phần nổi mà người ta biết đến chỉ là tên hai người có quyền lực điều hành tập đoàn chủ tịch Mori Kogoro cùng phó chủ tịch cũng chính là vợ ông ta - Kisaki Eri. Nghe nói họ còn có một đứa con gái duy nhất nhưng thông tin về cô ta cũng hoàn toàn được bảo mật như chính thông tin về gia đình thượng lưu của mình. Cô ta chưa từng xuất hiện trước giới truyền thông cũng như tham gia cuổi tùng của tầng lớp xã hội cao. Cái tên, chỉ duy cái tên Zoe Lu mà cô ta thường dùng là được nghe nói nhiều. Zoe Lu - sát thủ máu lạnh nổi tiếng giết người không ghê tay. Cô ta cũng chính là người đã ra tay trong phụ thảm sát gia tộc Tomizawa chỉ bởi vì gia tộc này có ý định tranh dành quyền làm chủ giới xã hội đen Yakuya Nhật Bản. Bí ẩn và độc ác đến thế sao? Dù anh không có hứng thú với những người con gái khác nhưng cô gái này cũng đáng để người ta tò mò chứ? Thú vị rồi đây.
Việc ký kết hợp đồng từ trước tới nay thường do Hattori Heiji đảm nhận, anh rất ít khi xuất hiện thế nhưng không hiểu sao đột ngột mấy hôm trước vị tổng giám đốc trẻ tài ba của tập đoàn FY lại có hứng thú với vụ này đến thế. Đương nhiên lợi nhuận hàng chục tỉ hay thậm chí có thể lên đến cả trăm tỉ yên của bản hợp đồng buôn bán quốc tế này không phải là nhỏ. Thực ra thì điều chính khiến anh hứng thú với cuộc làm ăn này là cái tên người chịu trách nhiệm. Harri Borison! Đây là cái tên mà bốn năm trước cô thường nhắc đến và muốn cho anh có thể gặp mặt nhưng chưa thể. "Người rất quan trọng đối với em!" Quan trọng với em sao? Liệu có bằng anh hay không? Hay đối với em, anh thực sự không là gì? Bất kỳ lời nói nào của cô anh đều nhớ rất rõ. Lần này là do trùng hợp tên người giống người thôi phải không? Ngẫu nhiên hay là do định mệnh?
Tình yêu là sự đam mê, là ám ảnh, là ai đó mà ta không thể sống nếu thiếu vắng họ...
Phòng họp cấp cao tập đoàn FY, 3p.m
Phòng họp sang trọng với những con người đứng đầu. Mỗi quyết định của học ảnh hưởng đến cuộc sống của hàng chục ngàn nhân viên, hàng trăm ngàn con người. Không khí vẫn yên lặng và căng thẳng đến ngột ngạt. Tiếng giấy bút sột soạt, tiếng bàn phím máy tính gõ lạch cạch vẫn vang lên đều đều. Không một tiếng nói...
- Việc đầu tư vào dự án Khu nghỉ dưỡng Royal Resort và quần đảo tư nhân Royal Island lần này sẽ giao cho Phó tổng giám đốc Hattori Heiji. Tất cả mọi việc liên quan đều do Phó tổng giám đốc điều hành và quyết định, không ai có quyền can dự vào kể cả thành viên gia tộc và hội đồng cổ đông! - Cậu cất giọng khàn khàn thản nhiên ra lệnh mà không cần hỏi ý kiến hội đồng quản trị hay qua bất cứ một cuộc bàn bạc, thương lượng nào. Đúng! Con người cậu là vậy, lạnh lùng, bá đạo và ngang tàng.
- Thưa tổng giám đốc, theo tôi thấy.....
- Tôi đã quyết định ông không cần nói thêm bất cứ lời nào nữa. Ông Kudo Amakasu, nhiệm vụ của cấp dưới như ông là tuân theo mệnh lệnh của cấp trên. Tôi trả tiền cho ông là để thực hiện mệnh lệnh của tôi chứ không phải là hỏi lại tôi. Có lẽ ông già rồi và cần được nghỉ hưu chăng? Cuộc họp kết thúc!
Anh và Hattori bước ra khỏi phòng họp để lại gương mặt tức tối cùng không cam chịu nhưng nhưng vẫn phải cúi đầu im lặng của Amakasu - giám đốc điều hành.
- Hừ! Lão Amakasu chết tiệt. Tưởng mình là một trưởng lão trong gia tộc Kudo mà lên mặt này nọ. Có lẽ cậu cần phải giải quyết những lão già này rồi. Tốt nhất là đánh rắn phủ đầu cho mấy lão chỉ biết ngồi ăn không ngồi rồi ấy hiểu. - Hattori hậm hực thành tiếng.
- Nể tình lão già ấy mang học Kudo, cho lão sống thêm một thời gian nữa. - Anh nhếch mép cười lạnh. Nụ cười khinh bỉ trên khuôn mặt băng giá đó làm cho không khí xung quanh như bị đóng băng lại. Những nhân viên đi ngang qua không khỏi sợ đến lạnh run người.
Hattori thở dài: " Cậu vẫn vậy. Vẫn không thay đổi gì Kudo ạ. Không thể bớt tàn nhẫn đi được sao? Có lẽ chỉ người con gái ấy mới cứu được trái tim này của cậu"
Làm sao con có thể tìm được cô ấy?
Hãy quên đi lý trí và lắng nghe con tim mình.
Khách sạn Royal Hotel, 7.30p.m
Royal Hotel là một khách sạn nằm trong chuỗi hệ thống cấp cao của tập đoàn FY. Đây là khách sạnh hoàng gia nổi tiếng nhất Nhật Bản. Khách sạn này là nơi diễn ra các hội nghị cấp cao, tiệc tùng của giới thượng lưu. Không phải cứ có tiền mà cần phải có địa vị thật cao mới có thể có tư cách bước chân vào nơi này. Kiến trúc cổ đại của khách sạn dường như theo hơi hướng của cố đố Kyoto cổ kính nhưng cũng xa hoa một thời. Những chiếc đèn chùm được các nghệ nhân làm tỉ mỉ bằng tay từng chi tiết nhỏ. Cầu kỳ và sang trọng. Đại sảnh rộng rãi có thể chứa được tới hàng nghìn người. Kudo Shinichi vừa bước vào đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người có mặt. Nhưng nào có ai dám nhìn trực diện, họ chỉ dám cúi đầu im lặng. Con người hòan mĩ đó sao lại không thể chiêm ngưỡng được? Phong thái toát lên từ người đó làm cho ta cảm thấy sợ, một mối nguy hiểm luôn thường trực.
Có lẽ giờ này vị khách kia cũng đã lên đến nơi. Căn phòng anh cần đến nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà, được đảm bảo an ninh tiên tiến, vô cùng tuyệt mật. Thiếu nữ mặc bộ Kimono màu đỏ có in hình những bông hoa lan trắng to đang quỳ dưới sàn gỗ nhẹ nhàng kéo cánh cửa. Một không gian thanh tĩnh. Một vẻ đẹp mang đậm nét văn hóa truyền thống của xứ sở Phù Tang.
Tiếng bước chân ngày một gần. Anh nhìn từ đằng sau, âm thầm đánh giá chàng trai đang ngồi trêm tấm nệm. Quả là một thiếu niên anh tuấn, tuổi chắc có lẽ không quá 25. Có thể ngồi lên vị trí này của tập đoàn JK, chắc chắn không phải kẻ tầm thường.
- Đã lâu không gặp! Kudo Shinichi! - Chàng trai trẻ quay đầu lại, nở nụ cười nhếch mép thường trực. Đôi mắt nhìn thẳng vào đối phương. Không ai đoán được nó đang có suy nghĩ gì. Hai đôi mắt không chớp, không khí như đóng băng lại. Không e sợ, không cảm xúc, chỉ đơn giản là thăm dò nhau. Gương mặt này, anh Kudo Shichi sẽ không bao giờ quên.
Đôi mắt đen tĩnh lặng như dòng nước mùa thu
Đôi mắt xanh băng giá của bậc đế vương.
Trong đó liệu đang chất chứa điều gì?
Nếu chỉ là cuộc chơi và không yêu say đắm, anh chưa thực sự sống cuộc đời này chút nào...
P/s: Anw, Enjoy it! hi vọng mọi người thích đọc và nhớ like + comt cho mình nhé. Nếu mà ít người quan tâm hay like quá, mình sẽ dừng fic này lại vì ko ai thích thì chả có tí động lực nào. Mọi người cũng cùng đoán xem chàng trai đó là ai nhé? <3