Part 2


Căn phòng vẫn tràn ngập trong sự u buồn, cô gái nhỏ vẫn ôm chặt chiếc gối mặc cho nước mắt đã làm ướt đi 1 phần của nó. Và...cô đã ngủ quên, ngủ quên trong chính nỗi đau của mình. Để rồi khi cô thức dậy, màn đêm đã vây đặc lấy lâu đài.

Ran choàng tỉnh, cô dụi dụi đôi mắt đỏ hoe của mình, gương mặt cô thẫn thờ như 1 cái xác đã mất đi linh hồn. Ran ngạc nhiên khi thấy 1 mảnh khăn ướt mới được đắp lên trán mình cùng 1 số thuốc phía dưới.

"Chắc là Aoko"_Ran thầm nghĩ rồi lên tiếng gọi.

-Aoko!

Không có tiếng đáp trả, căn phòng lặng im chỉ còn âm thanh vang dội tiếng gọi của Ran lúc nãy.

-Sao thế nhỉ, chẳng lẽ cậu ấy không ở đây? Nhưng...đã tối thế này rồi mà!

Bỗng, Ran cảm thấy có cái gì đó như đang đè chặt lấy trái tim cô- 1 cảm giác vô cùng bất an.

-Sao lại...? Aoko!_Ran lại gọi và quyết định đi tìm Aoko mình.

Khẽ mở cánh cửa, cô đi ra ngoài với với những bước chân loạng choạng. Cô đi lang thang khắp tòa lâu đài tìm kiếm cô bạn thân với những tia sáng thấp thoáng của ánh đèn trên tay. Trong bóng tối, tiếng ho khù khụ của cô gái được dội lại rõ ràng hơn.

Ran bỗng thấy có bóng người đang đi trước mặt mình.

-A! Tổng quản!_Cô vui mừng reo lên.

Vị Tổng quản người hầu quay nhìn lại với nụ cười hiền hậu.
images
(Kiếm hok ra tấm hình phù hợp, quơ đại tấm này, bả cười" hiền" hok ta!!!=.=)

-Giờ này con chưa ngủ sao?_Bà khẽ nói.

Ran cúi chào và lễ phép hỏi.

-Bà có thấy Aoko đâu không ạ?

Hơi bất ngờ, vị Tổng quản nhìn vào cô.

-Aoko chưa về sao? Ta thấy thấy nó cùng cậu Kuroba ra ngoài từ sớm, thế mà giờ chưa về sao?

Ran bắt đầu cảm thấy lo lắng.

-Nghĩa là Aoko vẫn chưa về ạ?

-Ừ!

-Nhưng...À mà bà có vào phòng con không?

-Không, ta không vào, mà bệnh con sao rồi? Sáng giờ ta bận quá nên...

-Con không sao ạ!_Cô khẽ cười.

Bỗng chốc, trong đầu Ran lóe lên 1 điều gì đó.

-Vậy Kaito thì sao ạ?

Tổng quản suy nghĩ 1 lúc rồi nói.

-Ta không biết, từ sáng giờ ta cũng không thấy cậu ấy về! Con thử tìm hoàng tử hỏi xem, vì họ luôn quấn quít bên nhau mà!

-Hoàng tử ạ?_Ran ấp úng.

-À mà nếu muốn tìm thì con chờ đến sáng nhé, giờ chắc không được đâu! Mà ta nghĩ con bé Aoko cũng không xảy ra chuyện gì đâu vì có cậu Kuroba mà! Thôi con đi ngủ đi, có gì để mai tính, con đang sốt mà!

Rồi vị Tổng quản ấy nhanh chóng đi về phòng, mất hút sau màn đen của lâu đài.

Ran thở dài, cô nghĩ Tổng quản nói đúng, có Kaito chắc Aoko không sao. Nhưng cái cảm giác lo lắng lại trào lên khiến cô không thể an tâm mà trở về phòng được.

Bước từng bước chân nặng nề trên nền đất lạnh, Ran từ từ tiến đến với căn phòng sang trọng nằm tách biệt với khu người hầu.
Căn phòng ấy rất quen thuộc với Ran bởi vì đã biết bao nhiêu lần cô vào đó để dọn dẹp. Nhưng lần này, để mở được cánh cửa ấy ra đôi với cô là 1 điều vô cùng khó khăn. Bởi vì, bên trong đó, chứa đựng trái tim cô.

Ran đứng lặng trước căn phòng ấy, cô đưa tây đến chốt cửa rồi nhanh chóng rụt lại, cô cứ như thế và đã không biết bao nhiêu lần. Rồi cô hít 1 hơi thật sâu đưa tay đến cánh cửa ấy thêm 1 lần nữa.

-Cô đang làm gì ở đây thế?_Từ phía sau, 1 giọng nói quen thuộc vang lên.

Ran giật mình, cô quay lại. Dù bóng tối chỉ đang được thắp sáng bởi những ánh sáng nhỏ nhoi nhưng Ran vẫn có thể nhận ra khuôn mặt của người đó- người đã gieo vào lòng cô những nỗi đau khôn nguôi.

Ran cúi mặt xuống, vừa để thực hiện theo lễ nghi, vừa để che giấu những cảm xúc đang hiện rõ mồn một trên mặt mình.

-C...Chào hoàng tử ạ!

Shinichi cúi nhìn Ran, đôi mắt xanh biếc ấy vẫn vậy, vẫn nhuốm 1 màu lạnh lẽo dưới đại dương nhưng lại buồn bã đến vô tận.

-Sao cô lại đến đây vào giờ này?_Shinichi lạnh lùng hỏi.

-À à tôi..._Ran ấp úng, không hiểu sao khi đối mặt với cậu, cô gần như đã quên hết tất cả những điều mà mình muốn nói.

Shinichi nhìn Ran 1 lúc sau đó cậu quay phắt đi, đưa tay mở cửa phòng mình.

-Nếu không có gì thì tôi đi ngủ đây!

-A nè!_Ran nhanh chóng đưa tay kéo Shinichi lại.

-Thật ra là có chuyện gì?_Shinichi với vẻ bực tức hỏi.

Ran hơi ngập ngừng nhưng dù sao cô cũng phải hỏi cho ra lẽ mọi chuyện.

-Tôi...Tôi muốn hỏi từ sáng đến giờ cậu có thấy Kaito đâu không?

Shinichi bỗng im lặng, cậu đứng đó và cứ nhìn chằm chằm Ran khiến cô đỏ mặt.

-Thật ra cậu có thấy không?_Ran lặp lại câu hỏi 1 lần nữa và vẫn cúi gầm mặt.

-Ran Mori!_Shinichi khẽ nói. -Nhìn vào tôi!

Ran hơi bất ngờ, cô định hỏi tại sao nhưng chưa kịp mở lời thì cằm của cô đã bị nâng lên 1 cách nhanh chóng. Và Ran càng bất ngờ hơn nữa khi cô nhận ra gương mặt của Shinichi đang kề sát mặt của mình.

-Cậu...Cậu làm gì vậy?_Ran đưa tay muốn đẩy Shinichi ra nhưng không đủ sức.

Cô bị cậu trần vào tường, không còn đường nào để thoát nữa. Cô quay đi lảng tránh ánh mắt hiện giờ của cậu.
Nó thật sự...thật sự rất kì lạ.

Shinichi kề sát mặt mình hơn nữa, cậu khẽ thì thầm vào tai cô, làn hơi nóng tỏa ra khiến mặt Ran đỏ bừng.

-Cô đến đây chỉ để tìm Kaito thôi sao?

-Ơ tôi...

Ran như không còn ý thức nữa, điều mà cô biết bây giờ chỉ là 1 trái tim đang đập loạn nhịp.

Mặt Shinichi ngày càng kề sát hơn nữa, vầng trán của cậu đã chạm vào trán cô, Ran như bất động, cô không biết mình phải làm gì nữa, đúng ra cô phải ngăn chuyện này lại chứ.

-Tôi không thấy!_Cậu nói 1 cách lạnh lùng rồi nhanh chóng buông Ran ra.

Ran vừa ngạc nhiên, vừa có 1 chút thất vọng nhưng cô lại tự hỏi liệu mình đang hy vọng cái gì? Ran cố cười.

-V...Vậy à! Cảm ơn! Cậu đi ngủ đi!

Shinichi liếc nhìn Ran trước khi bước vào phòng.

-Cô cũng đi ngủ đi, cô còn đang sốt mà!

Rồi cánh cửa khép chặt lại để lại cô gái với gương mặt bàng hoàng với dấu chấm hỏi to tướng trong đầu.

-Tại sao cậu ta lại biết?

Nhưng dù có thắc mắc đến cỡ nào thì sự lo lắng trong lòng cô vẫn là trên hết, Aoko à Kaito vẫn chưa về, 1 điều không tốt chút nào.

------------------------------------------


Những giọt máu đỏ tươi cứ thế rơi xuống nền đất lạnh, phút chốc nó như nhuộm cả căn phòng trong sắc đỏ tươi thắm.

Gin trừng mắt nhìn Kaito, hắn gầm gừ.

-Ý ngươi là sao?

Kaito mỉm cười khiêu khích.

-Ngươi không biết mình đã bắt lầm người sao? Cô ấy không phải là người nắm giữ sức mạnh ánh sáng mà ngươi vẫn tìm.

Aoko cố nhướng mày dưới sự đau đớn của thể xác.

"Cô gái nắm giữ sức mạnh ánh sáng ư?"

Tên Gin nói với vẻ ngạc nhiên.

-Ngươi nói gì?

-Không tin ngươi cứ thử đi!

Ngay lập tức, Gin quệt tay lấy 1 giọt máu nhỏ, hắn đưa lên miệng nếm thử và gáo lên 1 cách kinh khủng, hắn buông thõng Aoko 1 cách thô bạo.

-Khốn kiếp! Tại sao lại là loại máu bình thường này, rõ ràng là khuôn mặt này mà! Tại sao?

Hắn như điên loạn uống lấy từng giọt máu trên sàn đất như hy vọng 1 kỳ tích sẽ xảy ra.

-Ha ha ha! Ngươi đã lầm rồi!_Kaito cười thật to như muốn chế giễu sự ngu ngốc của tên quỷ khát máu.

Gin liếc nhìn Kaito và chợt cười, dường như hắn đã có 1 âm mưu mới. Hắn tiến đến và nắm chặt lấy cổ áo của Kaito.

-Như vậy thì chắc ngươi biết cô ta là ai! Nói!

Hắn bóp chặt lấy cổ cậu, dùng huy quyền của 1 chúa tể để có được thứ mà mình muốn.

Kaito vẫn cười mặc cho máu đã tuôn ra đến miệng.

-Dù có biết ta cũng không nói!

Gin bóp chặt tay hơn nữa nhưng vẫn không thể khuất phục được cậu, hắn ta gào lên 1 cách điên dạy.

-Đồ chết tiệt! Ngươi hãy chờ đó!

Rồi hắn tức giận đi nhanh ra bên ngoài chuẩn bị cho 1 kế hoạch mới.

Trong căn phòng, tất cả trở về với bóng tối ban đầu, những sợi dây trói biến mất. Mọi thứ mang 1 vẻ bình yên đến đáng sợ, chỉ khác 1 điều, giờ đây cả căn phòng tanh nồng mùi máu tươi.
 
Hơ ... mai ss ktra rùi mà vẫn mò lên tìm fic em đấy ! :KSV@18::KSV@18:

Nhớ ra chap mới lẹ nhé, em ra part vừa rồi cứ "lửng lơ" thế, chưa đâu vào đâu cả !! Định câu giờ hả ?? :KSV@07::KSV@07: ** mà sao hội đác-uyn & zero thích chơi màn câu thế không biết, ngày Cá qua lâu rồi cơ mà :KSV@16::KSV@16: **
By the way, tặng cho em cái thanks, khơi nguồn cảm xúc !! :KSV@06::KSV@06:
 
@Charmangel: Em ko có câu giờ ạ, hum wa định vik lun vào trọng tâm thế màk cái máy tính lại cà rởn cà rảng, ko vik được!!!:KSV@16:Nhưng từ chap sau em sẽ vik vô trọng tâm ko đi vòng vòng TĐ nữa!!!:KSV@09:Từ chap sau fan Kid xem xong đừng lo lối nhá!!!:KSV@05:
@Vader: Tủi thân cho fic gì hả? Bạn có bik là rất nhìu người đang chuẩn bị thành hươu cao cổ vì fic của bạn ko? Mau post chap mới ngay lập tức!!!:KSV@07:
@quynhkimchi: Mik cũng đang định post chap mới của ending or starting nhưng phải hoàn thành fic này trước đã, tks bạn đã ủng hộ!
 
Trễ hẹn, sory!!
04.gif
Vừa đọc xong 1 phần truyện nói về Vampire thấy hay hay nên copy 1 khúc vào nên chap này hơi bị...
917943.gif

Dành cho ai iu cặp KaixAok!!
16.gif


--------------------------------
Part 3



Phía sau chiếc cửa đóng sầm nơi căn phòng của vị hoàng tử danh giá, tiếng bước chân ai đó cứ mỗi lúc 1 xa dần làm trái tim mạnh mẽ kia phút chốc vỡ tan. Cậu muốn níu cô lại nhưng làm sao được khi sự sống còn của đất nước này đã và chỉ đang đè nặng lên đôi vai ấy.

Shinichi vẫn đứng yên ở đó, dựa sát người vào cánh cửa tuyệt đẹp đã bị khoá kín, cậu đưa tay lên xoa xoa mái tóc mình và đang tự hỏi tại sao mình lại làm như thế.






---------Flashback---------

Cánh cửa từ từ mở ra để lộ khuôn mặt đang ngủ say của cô gái nhỏ cùng những giọt nước long lanh vẫn đang trải dài nơi khóe mắt.
Shinichi bước lại gần Ran, đôi mắt cậu nhìn cô không phải là vẻ lạnh lùng hàng ngày mà là sự bị thương, đau đớn tột cùng.

-Ngốc à, tại sao phải khóc chứ? Chỉ cần cố quên là được mà, sao phải tự làm khổ bản thân mình như vậy?

Shinichi nói, giọng nói thật trầm buồn, cậu đưa tay lên lau khô những giọt nước trên mặt cô và bàng hoàng nhận ra cái nóng hổi tỏa ra từ vầng trán bé nhò.

-Con bé ngốc này, sao không biết tự chăm sóc bản thân mình chứ?_Với cái giọng hằn học pha lẫn sự lo lắng, Shinichi kéo cái xô nước ấm lại gần mình và nhúng khăn vào đó rồi đắp lên trán Ran.

Shinichi nhìn cái, gương mặt cô lúc ngủ thật thành thiện và trong sáng như 1 Thiên thần, mà không, vốn dĩ cô ấy cũng đã là Thiên thần rồi mà. Trong thực tế lẫn trong trái tim cậu. Bỗng dưng, trong vô thức, cậu lại cúi xuống hôn lên trán cô. Dường như trong giây phút ấy lí trí của cậu đã không thể thắng nỗi cái cảm xúc đang dâng tràn trong trái tim.

Nụ hôn ấy thật ngọt ngào và cậu ước gì nó không bao giờ kết thúc, nhưng ai cũng biết, hiện thực và giấc mơ luôn luôn trái ngược nhau.

Khẽ cúi mặt xuống, cậu thì thầm.

-Anh yêu em...

Rồi Shinichi đứng dậy bước ra phía cánh cửa, cậu ngoảnh lại nhìn cô gái đang ngủ say ấy thêm 1 lần nữa.

-Mau khỏi bệnh nhé! Đồ ngốc!

---------End Flashback---------




Shinichi thở dài và tử từ tiến về phía chiếc ghế sang trọng gần chiếc gi.ường, cậu ngồi xuống 1 cách mệt mỏi. Đối với Shinichi bây giờ có lẽ không gì có thể làm cậu vui lên được.

"Cốc cốc"

Tiếng gõ cửa vang lên và đột nhiên Shinichi lại nghĩ đó là Ran. Với cái ý nghĩ đó cậu rất vui nhưng cũng phải cố làm ra vẻ lạnh lùng để Ran không hy vọng gì nữa.

Cánh cửa bật mở nhưng trái với những gì mà cậu hy vọng, người đứng ở trước cửa không phải là Ran mà là Quốc vương Yusaku.

-Phụ...Phụ vương..._Shinichi hơi bất ngờ.

Quốc vương bước vào phòng 1 cách tự nhiên.

-Hình như ta làm con thất vọng!_Ngài mỉm cười.

-Không...Không ạ!

Yusaku thoáng nhìn vẻ mặt Shinichi và vẫn mỉm cười rồi ngồi xuống 1 chiếc ghế nào đó.

-Phụ vương đến đây có chuyện gì thế ạ?_Shinichi hỏi và cũng ngồi đối diện với Quốc vương.

Ngài thở dài rồi nói.

-Thông qua sự biến đổi kí lạ của chiếc gương và sự tiên đoán của nữ phù thủy Elena, ta cho rằng Kaito và Aoko đã bị bọn Bóng đêm bắt!

-Sao cơ!_Shinichi đứng phắt dậy.

Quốc vương bước đến trấn an cậu.

-Con đừng lo ta nghĩ tạm thời chúng không làm gì họ đâu, có lẽ lí do bọn chúng bắt Kaito và Aoko là do nhầm lẫn giữa Aoko và Ran vì họ quá giống nhau mà.

-Vậy chúng ta phải làm sao để cứu họ?_Shinichi ngồi phịch xuống ghế với vẻ lo lắng.

Quốc vương im lặng 1 lúc rồi nói.

-Muốn cứu họ chúng ta không còn cách nào khác là phải đến đó thôi vì bọn chúng không bao giờ chịu thả người dù biết đã bắt lầm mà bọn chúng sẽ biến họ thành những kẻ tay sai cho chúng.

Nghe đến đây, trong lòng Shinichi bỗng dấy lên 1 sự bất an tột độ, vì nếu ai bị bọn Bóng đêm hạ độc thì người đó sẽ vĩnh viễn mất đi nhân cách vốn có và biến thành 1 con người hoàn toàn khác. Không nhớ đến quá khư, không biết đến tương lai, mãi mãi chỉ là những cái xác không hồn...

-Vậy chúng ta phải mau chóng cứu họ thôi!_Shinichi nói.

Quốc vương khẽ gật đầu nhưng gương mặt vẫn tràn đầy sự lo lắng.

-Tuy cứu họ là 1 chuyện gấp nhưng muốn đến đó thực sự là 1 điều rất khó khăn. Vả lại, cho dù chúng ta không đến thì khi nhận ra Aoko không phải là người cần tim thì chúng cũng sẽ tự đến đây.

-Như thế Ran sẽ gặp nguy hiểm sao?

Quốc vương gật đầu, ngài quay đi và nói 1 cách nhanh chóng không để cho vị hoàng từ có cơ hội để hỏi nữa.

-Đúng, nên vì an toàn của cô ấy chúng ta sẽ bào cô ấy rời khỏi hoàng cung trở về nhà Công tước Kogoro và lập 1 màng chắn bảo vệ cô ấy với thế giới bên ngoài.

-Phải bào Ran rời khỏi hoàng cung ạ?_Shinichi nói, đôi mắt lặng đi.

Quốc vương quay lại vỗ vào vai con trai mình.

-Đừng đặt tình cảm lên lý trí con trai ạ, muốn bào vệ được đất nước này cần có sự hy sinh của con.

-Vâng! Con hiểu!_Shinichi cười gượng.

Khi đó Quốc vương Yusaku mói tiếp tục.

-Song song đó chúng ta sẽ đến cứu Kaito và Aoko, nhưng người có thể xâm nhập vào lãnh địa của bọn chúng chỉ có ta, con, trưởng lão và những người mang trong mình dòng máu nữ phù thủy bậc nhất- Elena và Shiho- người kế vị. Nhưng ta không thể bỏ mặc vương quốc, Elena thì phải tiếp tục dùng sức mạnh dể chống đỡ với lực cản phá của bọn Bóng đêm còn trưỡng lão thì tuổi tác đã cao nên...

-Con và Shiho sẽ đi đúng không ạ?_Shinichi nói, nụ cười buồn lại thoáng hiện lên trên khuôn mặt tuyệt đẹp ấy.

Quốc vương Yusaku không nói gì, ngài lặng đi 1 lúc rồi bất giác thở dài.

-Nhưng ta đang lo...

-Sao ạ?

-Con quên rồi sao? Hôm nay là ngài trăng tròn, vào ngày nào loài Ma cà rồng chúng ta đều cần phải uống máu loài vật nào đó để duy trì sức sống.. Kaito đang ở cùng Aoko, ta sợ nó không chịu nổi mà...

-Nhưng nếu hút 1 chút máu thì có sao ạ?

-Con quên rồi sao? Aoko là người!

Bây giờ, gương mặt Shinichi cũng trở nên lo lắng, cậu đã quên mất điều đó, nó là điều cấm kị của loài Ma cà rồng....
...
..
.
.
.
.
.
.
Ánh trăng rọi sáng khung cảnh bên ngoài bằng 1 trắng tinh khiết và tuyệt đẹp, nhưng ở đâu đó trên đất nước này, mùi máu tanh nồng vẫn bốc lên trong căn phòng tối om, mù mịt.

Aoko choàng tỉnh với cái đau buốt của vết thương ở cổ. Cô ngoái nhìn xung quanh và...

-Kaito!_Aoko hét lên khi thấy Kaito đang nằm sóng soài trên mặt đất với gương mặt trắng bệch. -Cậu sao vậy?

Kaito từ từ mở mắt trước tiếng gọi của Aoko nhưng rồi 1 cách nhanh chóng, cậu đẩy cô ra xa người mình.

-Cậu đừng đến gần tớ!

Kaito đứng dậy và chạy ra xa Aoko mặc dù đã không còn đứng vững trên đôi chân của mình nữa.

-Kaito! Cậu sao vậy?_Aoko ngạc nhiên.

Kaito vịn chặt ngực trái của mình với vẻ rất đau đớn nhưng cậu vẫn cố hét lên.

-TRÁNH XA TỚ RA!!

-Thật ra cậu làm sao vậy Kaito?

Không thể chịu nỗi cơn đau đó nữa, Kaito khụy xuống đất.

-Cậu...đừng đến gần tớ...

Nhưng mặc cho những điều mà Kaito nói, Aoko vẫn bước đến đỡ lấy cậu vì bây giờ, trong cô chỉ là nỗi lo lắng cho chàng trai trước mặt mình.

-Kaito! Kaito_Aoko lay nhẹ.

Kaito lặng đi 1 lúc rồi bất chợt, cậu đưa tay lên nắm chặt vai của Aoko 1 cách thô bạo.

-Đau...

Aoko rên khẽ rồi mặt cô bỗng biến sắc khi thấy Kaito ngước mặt lên. Gương mặt cậu lạnh lùng với đôi mắt nhuốm màu đỏ rực, đôi mặt ấy nhìn kẻ đối diện như muốn ăn tươi nuốt sống.

-Kaito, cậu...

Dường như bừng tỉnh 1 chút, Kaito nhanh chóng đẩy Aoko ra, cậu nói với hơi hở hổn hển.

-Cậu...làm ơn...đừng...đừng đến gần tớ, nếu không...tớ...

Vẫn với vẻ mặt lo lắng ấy Aoko hét lên.

-Thật ra có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?

Kaito cắn chặt môi.

-Hôm nay là...ngày trăng tròn...Tớ là Ma...cà rồng nên cần phải uống máu 1 loài động vật nào đó để duy trì sự sống...Cậu đừng...đến gần tớ...

Aoko đứng yên ở đó với sự bàng hoàng đang trỗi dậy, cô bỗng nhớ đến 1 điều.

-Máu ư? Hình như mình đã từng nghe Ran nói đến điều này...

-Hự..._1 tiếng động nhỏ từ Kaito bỗng khiến Aoko giật phắt mình.

Aoko quay sang thì thấy trên tay Kaito đã đầy những vết máu do cậu tự cào xước để khống chế bản thân.

-Kaito, cậu đừng làm như vậy mà!_Aoko chạy đến kéo lấy tay cậu ra khỏi cánh tay đối diện.

-Không được! Nếu không làm vậy tớ sẽ...

-Vậy cậu hút máu tớ đi!_Aoko hét lên.

Kaito bất ngờ, cậu ngước mặt lên nhìn cô gái với những giọt nước trắng buốt đang rơi lã chã trước mặt mình.

-Aoko, cậu...

-Cậu hút máu tớ đi, tớ không muốn thấy cậu như thế này đâu!

Kaito lặng nhìn Aoko 1 lúc, bất chợt trong trái tim cậu, 1 cảm giác quá đỗi quen thuộc bỗng tràn về, đây là cái cảm giác cậu đã cố gắng tìm kiếm từ rất lâu rồi nhưng...tại sao lại là với Aoko?

Rồi bỗng, Kaito quay phắt đi.

-Không, không được, nếu tớ làm như vậy sẽ hại cậu?

-Hại gì chứ? Tại sao lại hại đến tớ?

Kaito cắn chặt môi nhưng rồi bất chợt cậu lại hét lên.

-BỞI VÌ CẬU LÀ CON NGƯỜI!

Dưới ánh mắt bàng hoàng của Aoko, Kaito lảng đi, cậu biết mình đã nói ra điều không nên nói nhưng giờ đây cậu không còn sự lựa chọn khác nữa. Nhìn Aoko cậu có thể biết cô đang nghĩ gì và muốn hỏi gì.

-Tớ biết cậu biết hỏi tại sao tớ lại biết nhưng việc đó tớ sẽ giải thích sau...C...còn bây giờ..._Cơn đau ấy bất chợt ập đến thêm 1 lần nữa, nhưng nó mạnh mẽ hơn và khiến cho cậu cũng không thể khống chế được bản thân mình nữa. -Aoko...Aoko...làm ơn trói tớ lại, tớ...

Những giọt mồ hôi cứ thế thi nhau chảy dài trên gương mặt của Kaito, đôi mắt cậu liên tục chuyển màu từ màu xanh biếc của viên đá sapphire tuyệt đẹp sang màu đỏ lừ của những giọt máu tanh nồng, chết chóc.

Aoko vẫn đứng đó, đôi mắt chan hòa dòng lệ nhìn người bạn của mình đang cố chống chọi với sự đau đớn. Kaito nhìn Aoko, 1 ánh mắt như van xin, cầu khẩn.

-Tớ xin cậu đấy...Aoko...Mau trói tớ lại...Hự...

Dưới ánh mặt đó của Kaito, Aoko lấy 1 mảnh khăn đang nằm lê lết dưới sàn rồi xé mạnh nó ra thành từng mảnh. Cô bước đến gần Kaito với 1 sợi dây dài trong tay. Nhưng...sợi dây ấy đang run rẩy trong lòng bàn tay của cô, trái tim nhỏ bé của cô tại sao bỗng nhiên lại đau đến thế?

Aoko chạy đến ôm lấy Kaito, sợi dây rơi xuống nằm vương trên nền đất.

-Tớ không thể, Kaito! Cậu hãy hút máu tớ đi, tớ không muốn nhìn cậu đau đớn thế đâu!

-Không...Không được...Nếu tớ hút máu cậu...cậu sẽ...

-Tớ không cần biết gì hết, tớ chỉ không muốn nhìn thấy cậu như thế này thôi! Vả lại không phải lúc nãy tên ác quỷ kia cũng đã uống máu tớ đấy ư? Tớ cũng không sao mà!

-Nhưng...hắn ta không phải là 1 Ma cà rồng mà là...Á Á Á..._Sự đau đớn ấy dường như đã biến thành ngàn mũi kim đâm xé vào trái tim cậu, đau đớn và nhức nhối.

Aoko chộp lấy 1 mảnh vỡ thủy tinh gần đó rồi cứa vào tay mình, những giọt máu nóng hổi, đỏ tươi lại tuôn ra. Mùi máu tanh nồng như hấp dẫn chàng Ma cà rồng kia. Cậu ngước mắt nhìn Aoko. Cô mỉm cười.

-Vì tớ mà cậu mới ra nông nỗi này, tớ không thể đứng yên nhìn cậu như thế, hãy uống máu của tớ đi!

Kaito nhìn Aoko, đôi mắt cậu đã không còn đủ sức giữ lại cái màu xanh sapphie kia nữa, nó đã chuyển sang màu đỏ nhạt và đang dần đậm lên.

-Nếu vậy cậu phải hứa với tớ 1 điều...

-Sao cơ?

-Hãy kết hôn với tớ!


----------------------------------

Kaka, ta end đây nhé!!
469262.gif
 
T mới đọc nèk, hèn gì thấy wen wen ra mày chôm 1 khúc trong Vampire Heart ấy hả!!
m009.gif
Đừng có chôm lun cái khúc "chết chùm" ấy nhé!! Kid-sama iu quý của t mà chết là ko xong đâu àk nha!!
m185.gif

Với lại mở nick dùm cái, onl mà sao ko bao giờ chịu mở nick vậy!!=.=!!
Có chuyện cần nói, mở nick gấp!!!
 
............................................

...................................

............................

......................

.................

............

........

.....

...

..

.

Đọc com của con nhỏ mà tim đập rầm rầm ! :KSV@18: :KSV@18: Đã đợi mỏi cổ giờ còn phang cho một câu "xanh rờn" như rứa ... <-> tiu nghỉu ! :KSV@19::KSV@19:

By the way, thi tốt nhé bé iu !^^ Ss vẫn hay la hét vậy chứ không làm áp lực gì em đâu ! :D Đừng để chuyện viết fic ảnh hưởng tới học hành, cứ lo học cho tốt rồi khi nào thi xong hẵng viết, mọi người luôn ủng hộ em ! Đừng lo nhé ! :KSV@03::KSV@03: Nhớ đạt kết quả tốt, ráng buồn ngủ với văn và nhức đầu với toán ! =))=)) ** nói thía thui chứ ss biết em giỏi 2 môn ý lắm ^^ **
 
*Phù phù*
Ta đã trở lại và đang hì hụt phủi bụi cho fic
55.gif

Ta đang ở đây nhưng đầu óc đang phiêu du nơi chân trời góc bể nên ko đảm bảo lắm chất lượng của part này
40.gif
Đừng chém mạnh tay quá nhé đồng bào thân iu!!
67.gif


-----------------------------------

Part 4



Căn phòng tối đen chìm vào khoảnh khắc im lặng đến rợn người, Aoko nhìn Kaito với vẻ ngỡ ngàng, tim cô đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Còn Kaito, cậu vô cùng nghiêm túc, ánh mắt màu đỏ rực nhìn thẳng vào cô gái đang đứng trước mặt mình.

-Ư..._Kaito bỗng nắm chặt lấy ngực áo mình.

-K...Kaito...c...cậu...

"Soạt"

Nhanh như 1 cơn gió, Aoko cảm nhận được rằng có 1 bàn tay đang kéo mình xuống và trong thoáng chốc, cô đã nằm phía dưới của Kaito từ lúc nào.

Kaito ghìm chặt đôi vai Aoko xuống nền đất, đôi mắt cậu ánh lên 1 màu đỏ hoang dại, đục ngầu, những giọt mồ hôi theo từng đường nét của khuôn mặt mà rơi xuống, hơi thở cậu gấp gáp như 1 người đang hấp hối.

-K...Kaito?_Đôi mắt Aoko mở to hiện rõ sự ngạc nhiên.
-Xin lỗi cậu, Aoko! Tớ ...tớ không thể kìm chế nỗi bản thân mình nữa rồi! (Câu này nghe có vẻ...hơi đen tối
27.gif
)

Và như thế, gương mặt cậu từ từ hạ xuống, chiếc nanh trắng dần lộ ra, Aoko run lên và cảm thấy sợ hãi khi cảm nhận được sự lạnh toát khi chiếc nanh ấy chạm vào cổ mình.


"Phập"

Chiếc nanh lún sâu vào trong, dòng chất lỏng đỏ tươi tràn ra, thơm nồng như muốn kích thích kẻ khát máu kia.

Kaito ghìm chặt vai Aoko hơn nữa, cậu say mê nuốt những giọt máu nóng hổi- thứ có thể giải toả cơn đói khát của cậu hiện giờ, cậu bây giờ hệt như con dã thú khát mồi, cậu không để ý đến mọi thứ xung quanh, không cần biết mình đang như thế nào, không cần biết "con mồi" của mình là ai, cậu chỉ biết 1 điều, cậu đang rất đói..

Aoko bấu chặt vào chiếc áo sơ mi của Kaito, cô cố cắn chặt môi để không bật thành tiếng vì cơn đau. Trong giây phút ấy, cô bỗng cảm thấy sợ hãi người đang ở trước mặt mình, sợ hãi những âm thanh khi cậu nuốt từng giọt máu của cô nhưng cô không cảm thấy hối hận về điều mình đang làm, điều ước cả cô bây giờ là cứu được cậu.

Ánh trăng tròn dần khuất dạng sau những đám mây, ánh sáng dìu dịu của nó cũng không còn nữa, bầu trời hiện lên những tia sáng nhợt nhạt của bình mình. Những con cú đêm thu mình vào hốc nhỏ, những giọt sương buông mình xuống mặt đất.

Và...1 ngày mới lại bắt đầu.


--------------------------------




Chiếc váy trắng bay nhẹ trong gió, mái tóc đen trải dài theo sống lưng, đôi mắt tím buồn bã hướng về 1 phía xa xăm- nơi hoàng cung lông lẫy và uy nghi.

Tiếng gió thổi nhẹ qua mang theo những ký ức xưa trở về, những ký ức tuyệt đẹp nhưng đau đớn, những ký ức cô muốn chôn sâu trong trái tim và không bao giờ muốn nhớ lại nữa.


-------Flashback-------


-Cái gì? Tại sao cháu lại phải trở về lâu đài Công tước?_Ran đứng phắt dậy sau khi nghe được những gì mà Tổng quản nói.

Vị Tổng quản thở dài khẽ lắc đầu.

-Ta cũng không biết nhưng đây là mệnh lệnh từ hoàng tử, người muốn con ngay lập tức phải rời khỏi đây!

-Ng...Ngay bây giờ? Nhưng Aoko vẫn chưa biết rõ tung tích mà!

-Hoàng tử nói người sẽ lo việc này, người bào con cứ an tâm mà trở về lâu đài Công tước.

Ran chau mày lại, ánh mắt giận dữ.

"Hắn ta muốn đuổi mình khỏi đây sao? Không được, mình sẽ rời khỏi đây nhưng đó là khi nào tìm được Aoko"

Rồi Ran chạy nhanh ra phía cánh cửa 1 cách vội vã.

-Cháu đi đâu vậy, Ran?

-Cháu đi tìm Shinichi!

-Nè!


Ran lao như gió đến phòng của Shinichi, cô thầm rủa tên hoàng tử đáng ghét ấy và nhất định muốn hỏi cho ra lẽ mọi chuyện.

Đột ngột dừng bước trước cánh cửa, Ran áp tai vào cửa để nghe rõ những tiếng nói đang phát ra từ trong phòng của Shinichi.

-Sao cậu lại ra lệnh bắt Ran phải trở về lâu đài Công tước Mori? Chẳng phải cậu thích cô ta lắm à?_Giọng Shiho vang lên.

Shinichi đáp trả, giọng điệu hời hợt.

-Thích à? Chỉ là đùa 1 chút thôi mà, tớ không muốn thấy cậu ghen vì cô ta, cậu là hoàng phi của tớ mà.

-Thật không?

-Tất nhiên, ngay từ đầu tớ tiếp cận cô ta chỉ vì thấy cô ta có vẻ thú vị, tớ chỉ muốn đánh cá rằng mình sẽ làm cô ta phải động lòng. Và bây giờ điều đó đã xảy ra, trò chơi kết thúc rồi.

Giọng cười khúc khích của Shinichi và Shiho vang lên như cứa vào trái tim cô gái trẻ nhưng vết thương không thể nào nguôi ngoai, Ran chạy đi, mặc cho những giọt nước mắt lã chã rơi.

"Ngay từ đầu đối với cậu tôi chỉ là 1 trò chơi sao? Ngay từ đầu tôi đã không là gì trong mắt cậu? Vậy tại sao cậu còn mang đế cho tôi hy vọng?...Đúng rồi, là tại tôi ngu ngốc, tự nghĩ là cậu có tình cảm với tôi, là tại tôi ngu ngốc tự tìm hy vọng cho mình, là tại tôi ngu ngốc, tôi ngu ngốc đã yêu cậu. Đáng lẽ ngay từ đầu tôi đã phải biết rõ, 1 hoàng tử không thể sánh đôi cùng 1 kẻ có giai cấp kém hơi mình và 1 ma cà rồng cùng 1 con người mãi mãi sẽ không có kết quả! Là tại tôi quá ngốc!"

Những ý nghĩ đó cứ hiện lên khiến Ran không ngừng chạy, chạy mãi, chạy mãi, cô mong ước mình có thể chạy, chạy đến khi không còn sức, chạy đến khi kiệt quệ để hình ảnh cậu thôi ám ảnh tâm trí cô. Những cái ôm ấm áp, những nụ hôn nóng nàn, tất cả...tất cả chỉ là giả dối, tất cả chỉ là 1 trò chơi của kẻ đầy quyền uy, tất cả vốn dĩ chưa từng tồn tại.


Ran cứ chạy mãi cho đến khi 1 hòn đá khiến cô ngã nhào nắm sóng soái trên mặt đất, chân tay đầy vết trầy xước và những vệt máu đỏ, cô không đứng dậy mà nắm yên ở đó để mặc nước mắt tuôn rơi. Cô khóc, khóc thật nhiều, đôi mắt đỏ hoe và dần khép lại. Cô đã ngất đi....Và điều cô mơ ước hiện giờ là không bao giờ tỉnh dậy nữa.






Tiếng bước chân đạp lên những chiếc lá vàng khô tạo nên âm thanh lao xao sáo rỗng, 1 bóng người đến bên cạnh Ran nhìn cô 1 cách buồn bã, cậu bế cô lên, hôn lên vầng trán cao, khẽ thì thầm.

-Xin lỗi...


---------End Flashback--------




Ran nắm chặt tay vào thành cửa, cô nhớ lại lúc cô được bế đi, hơi ấm cùng mùi hương của người con trai ấy vô cùng que thuộc nhưng cô không tài nào nhớ ra nổi và cũng trong khoảnh khắc ấy, cái tên ấy đột nhiên xuất hiện- Kudo Shinichi.

Ran xoa xoa vầng trán của mình khẽ cười.

-Không thể nào, hắn ta...không thể....

Kudo Shinichi...Cái tên ấy từ bây giờ có lẽ sẽ phải biến mất trong đầu cô mãi mãi...




"Cạch"

Cánh cửa bật mở, bà Eri bước vào, bà vẫn đẹp, vẫn quý phái như xưa. Nhìn nét buồn bã trên gương mặt cô con gái, bà khẽ nói.

-Ran, con lại nhớ đến hoàng tử nữa sao?

Câu nói ấy khiến cho Ran giật mình.

Nhớ ư? Không phải? Cô không nhớ mà là đang hận. Hận kẻ đã làm trái tim cô vỡ tan.

Quay nhìn bà Eri, cô mỉm cười.

-Không đâu mẹ, chỉ là con đang lo lắng cho Aoko và Kaito thôi, họ đã mất tích 3 ngày nay rồi.

Bà Eri lặng im không nói gì bởi bà biết cho dù bà có nói thêm nữa thì những thứ nhận được chỉ là 1 nụ cười gượng cùng những lời biện hộ qua loa.

Bà bước đến gần Ran, kéo cô ngôi xuống, đưa tay lấy những sợi tóc còn vương trên mặt cô.

-Đừng lo, họ sẽ không sao đâu!_Bà mỉm cười dịu dàng.

Ran nhìn bà Eri với 1 chút phân vân.

-Mẹ! Có thực sự người cứu con 3 hôm trước là bố không?

Bà Eri giật nảy mình, mồ hôi chảy ra, bà trả lời 1 cách lúng túng.

-À...À tất nhiên. H...Hôm đó bố con...vào rừng đi săn thì thấy con ngất ở đó nên đưa con về, con không tin thì đi hỏi bố ấy.

Ran hơi chau mày nhưng rồi cô thở dài và cười nhẹ.

-Vâng ạ!

Bà Eri nhìn cô cũng mỉm cười đáp lại.

Tiếng chim líu lo bay lượn trước căn phòng nhỏ, ánh sáng ấm áp tràn vào, sự vật đang đầy ắp sức sống.

Bà Eri đứng dậy bước ra khỏi phòng, và ngoảnh lại nhìn cô con gái của mình 1 lần nữa và dặn dò.

-Suýt nữa mẹ quên, bắt đầu từ hôm nay con không được rời khỏi lâu đài Công tước này trong phạm vi 200m.

-Tại sao ạ?_Ran ngạc nhiên.

-Vì dạo này xuất hiện nhiều tên khát máu nên mẹ sợ con sẽ xảy ra chuyện, con biết mà...con là...

Ran chạy đến ôm lấy mẹ của mình.

-Con biết rồi thưa mẹ!_Cô thì thầm.

-Ừ!_Bà Eri mỉm cười dịu dàng rồi đi ra.

Ran thở dài đưa 1 cái nhìn buồn bã ra phía bên ngoài, cảnh vật vô cùng tươi đẹp nhưng trong lòng cô lại là những đợt gió lạnh buốt. Dù sao thì bây giờ cô củng không muốn rời khỏi nhà, trong khoảng không yên tĩnh này có lẽ cô sẽ bình tâm hơn. Đột nhiên cô lại cảm thấy hối tiếc, nếu như ngày trước cô không 1 mình lén ra khỏi lâu đài Công tước thì cô sẽ không gặp Shinichi và cô...cũng sẽ không trở nên thảm thương như thế này.

--------------------------------



Căn phòng trở nên sáng sủa hơn khi những tia nắng lọt được vào trong từ những kẻ hở.

Kaito nhìn cô gái đang thiếp ngủ trên đùi của mình, ánh mắt cậu buồn bã ánh lên chút hối hận, cậu đã làm 1 điều vô cùng tệ hại, cậu đã hại 1 cô gái trong sáng vô tội như thế này trở nên vấy bẩn bởi loài Ma cà rồng khát máu như cậu. Kaito chạm nhẹ vào gương mặt xanh xao vì mất máu quá nhiều của Aoko, cậu thầm rủa chính bản thân mình.

-Ưh..._Aoko khẽ chau mày, cô đưa tay che đi những tia nắng nhỏ làm chói mắt mình.

-Cậu tỉnh rồi à, Aoko?_Kaito vui mừng.

Aoko mở mắt ra và cô ngay lập tức bật dậy khi nhận ra mình đang nằm trên đùi của Kaito, cô ngượng ngùng nói.

-Xin...Xin lỗi...tớ...

Bỗng Aoko cảm nhận 1 vòng tay ấm áp đang ôm chặt lấy mính.

-K...Kaito?_Aoko đỏ mặt.

Kaito cúi sát mặt vào vai Aoko, cậu khẽ nói.

-Mai quá, cậu không sao! Cậu đã ngủ suốt 3 ngày qua! Cậu làm tớ sợ quá!

-C...Cái gì? 3 ngày á?_Cô hốt hoảng. -Làm sao tớ...

-Là tại tớ?

-Sao cơ?

-Là do tớ đã hút máu của cậu, nếu không thì...

-Cậu...

Aoko ấp úng và cô bỗng nhớ lại thứ quan trọng mà mình đã quên mất, tên ác quỷ quỷ hung hãn tìm kiếm 1 Thiên thần, mùi máu tanh nồng nặc và....Kaito đã hút máu của cô.

Đẩy nhẹ Kaito ra, Aoko ngồi xuống bên cạnh cậu.

-Cậu...ổn chứ?_Kaito lên tiếng.

Aoko mỉm cười, khẽ gật đầu.

-Ưhm, chỉ là còn cảm thấy hơi mất sức chút thôi!

-Xin lỗi...Là tại tớ._Kaito cúi mặt.

-Không sao đâu mà!_Cô mỉm cười vỗ vào vai cậu.

Căn phòng chìm vào yên lặng khoảng 1 lúc, Aoko liếc Kaito với vẻ ngượng ngùng.

-Kaito à, việc cậu nói lúc đó, kết hôn...nghĩa là sao?

Kaito đứng dậy tiến đến phía những tia nắng mỏng manh len lỏi qua các khe nứt.

-Đây là 1 luật lệ nghiêm cấm của loài Ma cà rồng bọn tớ đó là không được phép hút máu loài người.

Aoko nhìn Kaito, vẻ mặt bất ngờ.

-Loài người? Chẳng lẽ cậu biết...

Kaito gật đầu.

-Đúng vậy, không chỉ cậu mà cả Ran nữa, cả 2 đều là con người đúng không?_Cậu cười nhẹ.

-Cậu...

-Việc bọn tớ bị cấm hút máu loài người là do khi bị hút máu, trong cơ thể của con người ấy sẽ bị nhiễm chất độc từ răng nanh của loài ma cà rồng và không bao lâu sau, người đó cũng sẽ biến thành ma cà rồng. Nhưng đó lại là 1 ma cà rồng khát máu, cho nên, muốn ngăn chặn việc đó xảy ra, người đó phải giết chết kẻ đã hút máu mình và uống cạn máu của hắn hoặc...kết hôn với kẻ đó để ngăn chặn sự bộc phát của chất độc.

-Ý cậu là..._Mặt Aoko hơi đỏ ửng.

Kaito nhìn cô, mỉm cười.

-Tớ biết cậu không thể giết chết tớ nên chỉ còn lại 1 cách...

Kaito quỳ xuống, đưa bàn tay ngang với tầm tay Aoko.

-Kết hôn với tớ nhé!

------------------------------------------

Phù...

Post tới đây thôi nha, ta mỏi ta quá rồi, với lại đây sẽ là chap cuối cùng ta post trong vòng tháng 5 và tháng 6, chap mới có lẽ sẽ tới tận...tháng 7
101.gif
(Chưa chắc lắm^^) vì ta bận ôn thi túi bụi
75.gif
Đời ko còn gì khổ hơn
81.gif
.
 
Nak`, cái nì ss nói thiệt * ss k biết chém đâu *, em viết chap này vẫn hay lắm, nhưng có 1 điều là đoạn cuối nó hơi bị nhanh.... :KSV@01: Ss cũng chả biết nói sao nhưng hình như chap này em viết chưa thấm bằng mấy chap trước ** trừ đoạn Kai hút máu Ao :KSV@05: **. Thôi nói chung là chắc tại lúc này ss k bình thường lắm, ngóng chap sau của em !! :KSV@12::KSV@12:
 
Nak`, cái nì ss nói thiệt * ss k biết chém đâu *, em viết chap này vẫn hay lắm, nhưng có 1 điều là đoạn cuối nó hơi bị nhanh.... :KSV@01: Ss cũng chả biết nói sao nhưng hình như chap này em viết chưa thấm bằng mấy chap trước ** trừ đoạn Kai hút máu Ao :KSV@05: **. Thôi nói chung là chắc tại lúc này ss k bình thường lắm, ngóng chap sau của em !! :KSV@12::KSV@12:

ss nói đúng đấy ạ, khúc cuối em cố tình...tua nó nhanh 1 chút để...nó ngắn hơn đấy ạ!!
57.gif
 
đọc xong fic này buồn nhiều hơn vui!
vui vì sau bao tháng ngày chờ mong cũng có chap mới!
buồn vì kaito và aoko đã thành đôi(thik ran kid hơn)
nhưng buồn ghê gớm vì 2t nữa mới có chap mới!
Nhớ lại 5n trc mình thi vào chuyên thật khủng khiếp mệt hơn thi đại học!
Nên chúc bạn thi thật tốt nha!
cốoooooooooooooooooooooooooooolênnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn!
 
Tác giả sắp thi chuyển cấp rồi nên mọi người cũng đừng đặt áp lực bạn ấy quá ! :KSV@01: Chờ bé yêu thi xong đòi cũng không muộn mà ! :KSV@01: ** ta chuẩn bị vũ khí hạt nhân/bom nguyên tử xong hết rồi đó bé yêu ạ :KSV@05::KSV@05::KSV@05: **
 
Chap mới đây, ta hok quỵt đâu mà lo!!=.=
Hok hay lắm, chém nhẹ tay nha!!^^

--------------------------------------


Chap 22: Starting



Những con gió lạnh thổi qua cuốn theo chiếc lá khô xoay vần trong không ttrung, những hạt tuyết trắng nhẹ đáp xuống mặt đất báo hiệu sự bắt đầu của mùa đông lạnh giá.

Tuyết rơi, lạnh buốt, nhuộm trắng không gian.
Tuyết, màu trắng thuần khiết nhưng đau buồn.

Gió thổi, tuyết bay, xen qua khung cửa nhỏ trong nhà giam của tên Lãnh chúa tàn ác, 1 vài hạt tuyết lọt qua bay đầy phòng, không gian tù túng nồng tanh mùi máu phút chốc trở nên đẹp đẽ bởi vẻ đẹp mà tuyết mang đến.
1 khung cảnh mà bất cứ ai cũng ao ước, 1 lời cầu hôn lãng mạn trong 1 không nhuộm màu tuyết.

Aoko ngập ngừng, gương mặt đỏ ửng lên vì đây là lần đầu tiên cô nhận được sự cầu hôn như thế này.
Kaito vẫn như thế, giữ nụ cười nửa miệng tuyệt đẹp trên môi, lời cầu hôn là 1 sự ép buộc nhưng không hiểu vì sao nó không khiến cho cậu cảm thấy khó chịu.

Không gian yên tĩnh hòa cùng tiếng gió và màu trắng ngập trời, ta còn có thể nghe thấy tiếng đập đều đều của 2 trái tim mới lớn.

-Xem ra các ngươi có vẻ vui quá nhỉ?

Giọng tên Lãnh chúa vang lên kèm theo tiếng mở cửa khô khốc, hắn bước vào, mỉm cười, 1 nụ cười lạnh lẽo và tàn ác, trong nụ cười đó dường như chứa đựng cả những nỗi niềm của hắn.

Kaito đứng phắt dậy đưa tay đẩy Aoko ra phía sau mình.

-Ngươi muốn gì nữa đây?

Hắn vẫn cười, chua xót và ai oán, hắn cúi mặt xuống để mái tóc vàng che đi 1 phần nào đó thứ cảm xúc đang hiện hữu trên mặt hắn.

-Ngươi có biết, thứ ta căm ghét nhất là tình yêu không? 1 thứ tình cảm nhảm nhí với những lời hứa mãi mãi bên nhau nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhận lại là sự phản bội. Ta ghét! Ta căm ghét nó!

Hắn siết chặt tay, nghiến răng ken két, có lẽ khung cảnh lãng mạn vừa rồi đã gợi đến cho hắn những ký ức xa xăm tràn đầy hạnh phúc mà hắn đã từng trải qua, từng chìm đắm trong giấc mộng bên nhau vĩnh hằng, từng 1 thời in sâu trong tâm trí hắn và cũng từng làm trái tim hắn quặng đau.

Hắn căm hận nó, căm hận thứ được gọi là tình yêu bởi cô gái mà hắn từng yêu say đắm đã phản bội hắn và khiến hắn trở thành như thế này. Cho nên, kể từ giây phút mất đi người con gái mình yêu, hắn đã thề, hắn thề rằng hắn sẽ khiến cho tất cả mọi người đều phải chịu đựng nỗi đau khổ như hắn và nhất là cô gái mà hắn từng yêu.

Aoko nhìn hắn, cô chợt hiểu ra tên Lãnh chúa này không phải là 1 kẻ vô tình, hắn trở nên độc ác, tàn nhẫn như thế này chỉ là do hắn đã từng mất đi tình yêu và vết thương ấy quá lớn kèm theo nỗi căm hận đã biến hắn thành 1 tên ác quỷ lãnh khốc, tàn ác.

-Có phải...ông đã bị người mình yêu phản bội không?_Aoko lên tiếng.

Gin giật mình, hắn ngẩng đầu lên nhìn cô, dù biết là không phải nhưng gương mặt của Aoko lại gợi lên trong tâm trí của bóng hình của người con gái năm nào, nụ cười thuần khiết và đôi mắt tím long lanh ngây thơ. Bóng dáng ai đó đã từng làm hắn hạnh phúc nhưng giờ đây chỉ mang đến cho hắn sự oán ghét và căm thù.

-Gin! Ta không biết chuyện gì đã xảy ra với ngươi nhưng dù gì đi nữa bán rẻ linh hồn cho ác quỷ cũng là ngu ngốc nhất. Cô gái mà ngươi nói không có lỗi gì cả, tất cả chỉ là do tham vọng và sự khao khát chiếm hữu của mi thôi_Kaito nói.


Siết chặt tay hơn nữa, hắn hét lên.

-Im đi, ngươi thì biết gì mà nói, ta làm tất cả, tất cả chỉ vì muốn cô ta được hạnh phúc không bị ràng buộc bởi những thứ gọi là quy luật, ta đã cố gắng để đưa cô ta lên ngôi vị tối cao dù cho có phải từ bỏ địa vị của chính mình hoặc phản lại cả Thế Giới. Thế mà cuối cùng cô ta lại rời bỏ ta và đến bên cạnh kẻ khác để nhận lại là cái chết thảm khốc. Ta không có lỗi gì cả. Tất cả lỗi đều do cô ta. Phải, ta ngu ngốc, ta ngu ngốc vì đã yêu cô ta.


-Ngươi....Ngươi thật là 1 kẻ điên rồ!_Kaito nghiến răng nhìn kẻ trước mặt mình 1 cách căm phẫn xen lẫn chút hối tiếc cho hắn.


Aoko kéo nhẹ tay áo và nép dần ra phía sau Kaito, Gin bây giờ là 1 kẻ vô cùng đáng sợ, có lẽ bản tính hắn không như vậy nhưng chính vì yêu đã biến hắn thành 1 kẻ tàn ác và lạnh lùng. Đúng như người ta nói tình yêu có thể là 1 viên kẹo ngọt ngào nhưng cũng có thể là liều thuốc độc chết người.


Hành động đó của Aoko như làm Gin chú ý đến, 1 ý nghĩ xoẹt ngang qua đầu hắn, hắn chợt cười- nụ cười lạnh tanh của ác thần. Tiến tới phía 2 con mồi trước mặt mình, hắn bất ngờ nắm lấy Aoko và kéo ngược về phía mình.


-Gin, ngươi muốn làm gì?_Kaito hét lên và lao tới nhưng không kịp giữ Aoko lại thì những sợi dây xích đã trói chặt cậu vào vách tường.


Aoko bất ngờ vì lực kéo, đến khi cô định hồn lại thì thấy mình đã nằm gọn trong tay tên lãnh chúa đáng sợ kia.


-Ngươi muốn gì? Thả ta ra!_Aoko vùng vẫy nhưng sức lực của cô thì thấm vào đâu so với hắn.


Đáp lại cô gái tội nghiệp kia chỉ là 1 ánh mắt vô hồn, tàn nhẫn đến ghê người.



-Thật ra ngươi...


"Bốp"



Aoko chưa nói hết lời thì 1 sức mạnh nào đó đã đập vào cổ cô khiến cô ngất lịm đi.


-Aoko!!_Kaito gọi to, cậu nhìn Gin bắng 1 vẻ mặt giận dữ. -Nếu ngươi động vào cô ấy ta sẽ không tha cho ngươi đâu!



-Hừm_Hắn lại cười. -Ngươi có thể làm gì ta nào? 1 hoàng tử bị bỏ rơi như ngươi thì không thể làm nên tích sự gì đâu!


-Gì cơ?


Hắn nhìn cậu, 1 cái nhìn khinh bỉ.


-Ngươi không biết cũng phải, ngay từ khi sinh ra ngươi đã mang dòng máu người kế vị chính thống của hoàng tộc bởi ngươi là đại hoàng tử nhưng chỉ vì ngươi là 1 ma cà rồng bình thường mà Yusaku đã quyết định vứt bỏ ngươi mà chọn lấy Kudo Shinichi. Ngươi cam tâm sao?


2 bên tai Kaito ù, cậu vô cùng ngạc nhiên trước những gì mình nghe được, đại hoàng tử ư? Đó là gì chứ?


-Hình như ngươi đang ngạc nhiên lắm hả? Ngươi không tin ta sao?



-Ngươi im đi, đừng nói những điều nhảm nhí như thế! Ngươi nghĩ nó có thể lừa được ta sao? Đại hoàng tử gì chứ, vương quốc này chỉ có duy nhất hoàng tử là Kudo Shinichi thôi.



Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi và bế xốc Aoko lên.


-Ngươi tự nghĩ lại xem, lẽ nào con trai của 1 bá tước lại có đầy đủ những phép thuật của hoàng gia chứ?
Ngươi chính là anh trai của Kudo Shinichi, con trai trưởng của hoàng tộc Kudo


-...! Ngươi...



-Ngươi hãy tự suy nghĩ lại xem những điều mà ta nói. Với lại...ta muốn nhắc nhở ngươi, nếu để cô gái này bị tên Ma cà rồng khác hút máu thì...


Câu nói đó của Gin như làm tim Kaito muốn vọt ra khỏi lồng ngực, ý nghĩ đang hiện hữu trong đầu cậu khiến cậu sợ phát khiếp, cố sức vùng vẫy khỏi những sợi xích sắt, cậu hét lên.


-Không được, thả cô ấy ra, Gin!!


-Hãy từ từ tận hưởng cái cảm giác đau đớn khi vừa là 1 đứa trẻ bị bỏ rơi và vừa mất đi người mà mình yêu đi!! Hahaha...


Hắn bước ra khỏi căn phòng đó, tiếng cười của hắn vẫn văng vẳng vang lên như thỏa thê trước sự đau khổ của người con trai đang bị giam lỏng trong ngục tối ấy, hắn đang nghĩ đến tâm trạng của cậu bây giờ, rồi chính cậu cũng sẽ phải chịu đau khổ như hắn vì mất đi người mình yêu. Nhưng khác hắn, cậu sẽ phải trơ mắt nhìn người con gái mà cậu yêu chịu sự dày vò đau đớn để rồi nhận lấy cái chết nhục nhã và thảm hại nhất.

----------------------------------------------










Ran ngồi dậy xoa xoa vài cái nhẹ lên đầu, dù đã ngủ suốt cả 1 ngày nhưng hình như nó chẳng thấm vào đây so với cái cảm giác mệt mỏi mà cô đang chịu đựng.


Bây giờ trời cũng đã khuya lắm rồi, mặt trăng bị mây che kín chỉ còn thấy được vài tia sáng nhợt nhạt sau những làn mây mờ ảo. Sao cũng chỉ còn vài ngôi nhỏ nhắn lập lòe rồi cũng tắt hẳn. Bầu trời không có dấu hiệu sẽ mưa nhưng sao nó lại âm u và mờ mịt thế này.


Vươn vai, hít 1 hơi dài để cái không khí lạnh đi vào cơ thể, Ran bước ra khỏi phòng, cái ý nghĩ đi dạo giữa đêm khuya thế này cũng rất thú vị.


Bước xuống cầu thang, Ran đến phòng của ông bà Mori để xin phép, cô đang định gõ cửa thì giọng nói của họ đã vọng ra.


-Hình như hoàng tử đã lên đường rồi đúng không? Cùng pháp sư Shiho?_Bà Eri khẽ nói.


-Ta nghe nói là vậy, ta cảm thấy lo quá, nơi họ đang đến vô cùng nguy hiểm!


Tuy không nhìn thấy trực tiếp nhưng Ran vẫn nghe thấy tiếng thở dài của bố mình.


-Em nghĩ họ sẽ không sao đâu vì hoàng tử có 1 sức mạnh vô cùng to lớn còn Shiho thì có đủ quyền phép để vượt qua mọi nguy hiểm!!


"Shinichi và Shiho, họ đi đâu thế? Nguy hiểm gì cơ?"


-Ta chỉ sợ nơi mà họ phải vượt qua để đến được Lãnh địa bóng tối thôi!


-Ý anh là rừng Sương Ảnh?


"Rừng Sương ảnh? Đó là gì? Còn Lãnh địa bóng đêm nữa"



-Đúng vậy, rừng Sương Ảnh nằm bên phía bên kia đồi là nơi bất kì ai cũng khó mà vượt qua bởi muốn vượt qua nó thì phải tự chiến đấu với nỗi đau của bản thân mình mà hoàng tử hiện giờ thì...Ta nghĩ việc vượt qua đó còn khó huống hồ để cứu Kaito và Aoko!


"Kaito và Aoko làm sao chứ?"_Ran xiết chặt tay vào cánh cửa để giữ lấy bình tĩnh.



Tiếng bước chân vang lên đều đều trong căn phòng, bà Eri trấn an chồng mình.


-Em nghĩ...không sao đâu...


-Ta cũng nghĩ vậy nếu như là trước kia, bởi lẽ hoàng tử đã từ bỏ tình yêu để hoàn thành sứ mệnh của mình và đó cũng là nỗi đau lớn nhất của người, không khéo...người sẽ...



-Nếu để Ran ở bên cạnh hoàng tử thì có lẽ người sẽ vượt qua được!


"Rầm"


Tiếng đập bàn vang lên khiến Ran giật mình, ông Mori nói to.


-Đừng nghĩ điên rồ như vậy, hoàng tử làm tất cả chỉ để bảo vệ sự an toàn cho con bé, người không hề muốn vì người mà con bé phải bị nguy hiểm, nàng không được nói với nó điều gì biết chưa?


-Vâ...Vâng...


Gió thổi khẽ qua, tai Ran ù đi và chỉ nghe thấy tiếng gió, Shinichi, Shinichi mà cô yêu quý chẳng lẽ vì muốn bảo vệ cô nên mới đối xử với cô như vậy. Nhưng vì bất cứ lí do gì thì điều đó cũng thật ngu ngốc. Tại sao cậu lại phải bảo vệ cô? Thật ra chuyện gì đã xảy ra với Kaito và Aoko? Tại sao không ai cho cô biết chuyện gì đang xảy ra? Tất cả câu hỏi hiện lên và cứ quay xung quanh đầu Ran. Có lẽ cô phải đi tìm câu trả lời, cô muốn chính miệng cậu phải giải thích với cô và hơn nữa, cô muốn bảo vệ cậu khỏi sự nguy hiểm nơi rừng Sương ảnh.


Rời khỏi tòa lâu đài tráng lệ, bóng dáng nhỏ bé nhanh chóng bị màn đêm nuốt chửng. Bỏ mặc nỗi sợ hãi, cô chỉ biết chạy và chỉ chạy, hướng đến nơi có cậu, vùng đất mang tên Lãnh địa bóng tối.


--------------------------------------------------------





@mn: Ta viết xuống tay lắm rồi, dạo này học riết mà văn chương cũng bay mất tiêu. Mong mn xem đỡ chap này vậy, mấy chap sau ta sẽ cố rèn lại văn chương, thông cảm nha!!:KSV@18::KSV@18:
 
Soc khi nghe n ma Gin yêu tới nỗi căm thù là Ran.ối trời ơi,kì này chị RAn nhà ta gặp....nguy rồi
 
M vik xuống thật đấy vì có vài chỗ miêu tả hok đc kĩ lưỡng vào cảm xúc nhân vật cũng hok đc bộc lộ rõ ràng!!
Ráng chăm chút 1 tí yk hok bị chém ráng chịu à!!:KSV@05:
 
Rồi đây, hối quá ta vik dở thì đừng có la nha!! ToT

---------------------------------------------------

Chap 23: Cận điểm

Part 1

Những sợi xích sắt từ từ nới lỏng, những vết máu chảy dài theo từng đường nét trên khuôn mặt Kaito rồi rơi tõm xuống nền nhà, cậu khụy xuống, thở hồng hộc, sức lực của cậu đã bỏ rơi cậu mất rồi. Đầu cậu đang sắp phát điên lên vì những gì mà tên Lãnh chúa kia nói, cậu mệt, cậu buồn ngủ, cậu rất muốn ngủ nhưng không phải là lúc này vì cô gái ấy đang ở trong tay hắn và nếu cậu bỏ cuộc thì không chỉ là cái chết mà là cô sẽ phải nhận lấy 1 cái hậu quả thảm khốc nhất. Bởi nếu 1 cô gái loài người đã từng bị hút máu nhưng lại bị 1 ma cà rồng khác hút máu nữa thì mỗi ngày cô gái ấy sẽ chịu sự dày vò vô cùng đau đớn vì 2 chất độc khác biệt đang hòa lẫn vào cùng 1 dòng máu và rồi th.ân thể sẽ nhanh chóng lở loét, thối rửa và nhận về cái chết đau đớn nhất.

Đứng dậy 1 cái mệt mỏi, Kaito nhìn xung quanh để tìm 1 lối thoát, và đôi mắt cậu dừng lại ở cánh cửa chính, ổ khóa bị lòng. Cậu tiến đến gần và chạm vào nó nhưng 1 sức mạnh vô hình đã cản cậu lại, những tia sáng xanh như những tia điện vô hình khiến cậu đau đớn tột cùng. Cắn nhẹ môi, cậu tự bảo chính bản thân mình rằng không được bỏ cuộc bởi nếu cậu bỏ cuộc, Aoko sẽ chết và cậu không muốn điều đó xảy ra. Rồi cậu thử lại, nhưng bao nhiêu lần vẫn vậy, ổ khóa tuy bị lỏng nhưng với sức mạnh này thì cậu khó mà ra được bên ngoài.

Ngồi phịch xuống nền đất vì kiệt sức, đôi mắt cậu trầm đi và lắng đọng thành 1 nỗi buồn vô tận.

-Mình là đại hoàng tử bị bỏ rơi ư? Nực cười!!

Không phải cậu chưa từng thắc mắc về việc tại sao mình lại có đủ tất cả loại phép thuật, cậu đã từng thắc mắc, thắc mắc rất nhiều lần là đằng khác nhưng mọi thắc mắc của cậu đều chỉ nhận về 1 câu trả lời duy nhất từ cha của mình: "Đó là vì năng khiếu của con hơn người!"

-"Năng khiếu" ư?_Trên môi cậu bất chợt nở 1 nụ cười.

Cậu nhận ra điều vô lí đó từ lâu rồi, bởi cho dù có năng khiếu đến đâu nhưng làm sao có thể có được phép thuật của hoàng tộc khi không có dòng máu di truyền chứ.

Bất chợt cậu lại nghĩ lí do mình bị bỏ rơi, theo luật của đất nước thì mỗi hoàng tộc chỉ có thể có 1 người kế thừa nhưng dì vậy người được chọn cũng nên là đại hoàng tử, vậy nếu là sự thật...lí dó cậu bị bỏ rơi...là gì?

1 ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu: "Vô dụng"

"Liệu lí do mình bị bỏ rơi có phải là vô dụng?"

Cậu lại cười, cái cười đầy đau buồn.

-Có lẽ mình vô dụng thật, ngay cả 1 cô gái cũng không bảo vệ nổi...Hơn nữa, chính mình lại là người hút máu cô ấy...mình...

Trong sự dằn vặt với những câu hỏi không có lời giải đáp ấy, cậu bất chợt khép mắt lại, cậu muốn buông xuôi tất cả. Rồi bỗng đâu, từng mảng kí ức xưa cũ bỗng ùa về, 1 giọng nói dịu dàng, 1 nụ cười đáng yêu, 1 đôi mắt tím nhạt long lanh tuyệt đẹp, 1 cái tên mà đã bị cậu quên đi, tưởng như sẽ chìm vào.


---------Flashback---------

Tokyo 10 năm trước...

Bầu trời Tokyo trong xanh không 1 gợn mây, tiếng chim trong veo hòa cùng bầu không khí nhộn nhịp thường ngày. Những người qua đường nhanh chân đi đến với công việc của mình và hình như không ai để ý đến cậu bé với bộ trang phục kì lạ đang ngồi co ro ở chiếc tháp đồng hồ.

Người cậu bé run lên vì sợ hãi khi 1 mình ở 1 thế giới xa lạ, miệng cậu bé lẩm nhẩm.

-Bố ơi...con sợ quá...

Không những chỉ sợ hãi mà cậu bé còn hối lỗi, hối lỗi vì không nghe lời bố lén mò vào cấm địa của trưởng lão, chạm vào chiếc gương sau đó thành ra thế này.

Cậu bé úp mặt lên đầu gối và thút thít khóc.

Bỗng đâu từ xa, 1 bóng người nhỏ nhắn đến gần cậu. cậu bé ngước lên, trước mặt cậu là 1 cô bé đáng yêu với mái tóc đen ngắn ngang vai, đôi mắt màu tím nhạt cùng với 1 nụ cười vô cùng đáng yêu. Trên tay cô bé là 1 đóa hồng trắng tuyệt đẹp.

-Sao cậu lại khóc vậy?_Cô bé hỏi.

Cậu bé hơi sợ hãi vì người lạ đang nói chuyện với mình nên quay đi.

-Sao thế? Cậu sợ tớ à?

-...!

-Vậy chúng ta làm quen nhé!!_Nụ cười rạng rỡ trên môi cô bé như 1 liều thuốc giảm đi đáng kể nỗi sợ hãi trong cậu.

Nuốt nước bọt, cậu bé rụt rè trả lời.

-Tớ...bị...lạc...

Cô bé nghe xong, nhìn quanh, sau 1 lúc suy nghĩ gì đó, cô bé chợt hét lên.

-Ở ĐÂY CÓ AI LÀ NGƯỜI NHÀ CỦA CẬU BÉ NÀY KHÔNG Ạ?

Tiếng nói của cô bé khiến mọi người đang đi qua đường chợt dừng lại, họ nhìn vào 2 đứa trẻ 1 lúc rồi lại quay đi, có lẽ họ tưởng đây là 1 trò đừa của bọn trẻ.

Sau 1 lúc chờ đợi mà không thấy ai trả lời, cô bé quay lại nhìn cậu bé rồi mỉm cười buồn bã.

-Xem ra ở đây không có ai là người nhà cậu rồi!!

-..!_Cậu bé lại ngồi co chân lại, gương mặt lại trở nên ủ dột.

Nhìn cậu bé 1 lúc, cô bé bất chợt lại mỉm cười, cầm lấy tay cậu bé, cô bé nhét cành hoa hồng trắng của mình vào tay cậu.

-Đây là..._Cậu bé ngơ ngác.

-Hoa hồng trắng tượng trưng cho tình yêu, tình bạn, sự cao quý, thuần khiết và cả những điều may mắn. Tớ chắc với cậu rằng chỉ cần có nó thì cậu sẽ mau chóng tìm được bố mẹ thôi!!

Cậu bé nhìn cành hoa hồng, gương mặt bất chợt đó ửng lên.

-Từ nay chúng ta sẽ là bạn nhé!!_Vẫn nụ cười đó, cô bé chìa tay ra.

-À...ừ..._Cậu bé ấp úng.

-Vậy cậu tên gì?

-Tớ là...

-Này, Aoko!!_1 giọng nam từ phía sau cất lên, là 1 người đàn ông khoảng 30 tuổi.

Cô bé quay nhìn người đàn ông rồi nhìn vào cậu bé rồi bỗng nghĩ ra 1 ý gì đó, cô bé nheo mắt mỉm cười rồi nói với cậu bé.

-Cậu đợi tớ 1 chút nhé, tớ có cách giúp cậu về nhà rồi!!

Rồi cô bé tung tăng chạy đến bên người đàn ông với vẻ mặt hớn hở để lại cậu bé ngồi ngơ ngác với cành hoa hồng, trên môi cậu bé bỗng nở lên 1 nụ cười, cậu bé ngồi yên đó là chờ cô bé trở lại.

Bỗng đâu 1 con gió là thổi tới, phía sau cậu bé xuất hiện 1 luồng sáng hình ngôi sao 7 cánh rồi 1 bàn tay từ giữa luồng sáng ấy vươn ra, kéo cậu bé vào trong.

-Qu...Quốc vương?_Cậu bé ngạc nhiên nhìn người đang ở phía sau mình.

-Đi thôi, Kaito!!

...


---------End Flashback---------



"Này, Aoko"

"Aoko"

"Aoko"

Kaito giật mình và mở mắt ra.

-Aoko? Cô bé đó...

Suy nghĩ vừa loé lên trong đầu cậu khiến cậu bật dậy, tay cậu chạm phải sợi dây xích sắt.

-Đúng rồi ,cái này cũng do hắn tạo ra vậy thì có thể chạm vào ổ khóa!

Dường như nghĩ ra 1 điều gì đó, cậu cầm lấy sợi dây xích mặc cho những cảm giác ran rát vì bị hút cạn phép thuật nơi bàn tay, cậu quất mạnh vào ổ khóa.

-Không được, mình phải cứu cô ấy. Mình không phải là kẻ vô dụng...Aoko chờ tớ...Tớ sẽ cứu cậu...

Sau những cú đập liên hồi phát ra những tia lửa đỏ, ổ khóa đứt ra, buông lỏng sợi dây nhìn ra phía bên ngoài, Kaito dùng phép thuật khiến 2 tên canh gác ngủ say rồi chạy đi.

-Aoko...chờ tớ...tớ nhất định cứu cậu....

-------------------------------------------------------



Shinichi và Shiho đã đến được khu rừng Sương trắng, gió thổi lạnh buốt d.a thịt, khu rừng già hiện ra trước mắt với vẻ huyền bí đáng sợ, không thấy gì ngoài lớp sương dày đặc cùng bóng tối đang bao trùm lấy họ.

-Đi thôi, Shiho!_Shinichi nói.

Shiho nhìn sang cậu trai bên cạnh mình với vẻ ái ngại và lo lắng.

-Shin...Shinichi...

-Đừng lo cho tớ, đi thôi!!

Nói rồi cậu nhanh chóng lướt qua những hàng cây và lao thẳng vào khu rừng già trước mặt, bóng tối che kín lối, những bụi cỏ rậm rạp như cản bước chân họ, tiếng sói tru cùng tiếng lao xao của các động vật khác như thử thách trái tim của những kẻ gan dạ.

Nắm lấy tay áo của Shinichi, Shiho lần bước theo cậu, tuy đã có ánh lửa phép thuật dẫn đường nhưng hiện giờ vẫn không thấy sáng hơn chút nào.

Gió thổi qua, lửa tắt, tất cả chìm vào màn đêm tối om, sương mù bỗng ùa đến vây kín lấy họ, những cây cổ thụ như có chân, chúng cũng ngày 1 đến gần họ hơn.

-Shin...Shinichi!_Shiho níu chặt tay Shinichi hơn nữa.

-Đừng lo, Shiho, bình tĩnh.

"Shinichi"

1 giọng nói bỗng vang lên bên tai cậu.

-Ai đó?_Cậu hét lên và nhìn quanh.

"Shinichi"

Lại là tiếng nói đó, 1 âm thanh vô cùng quen thuộc.

-Ran?_Shinichi bỗng bật ra tên người con gái đó.

Trước mắt cậu, 1 ánh sáng nhạt nhòa, mù mờ, bóng dáng của cô gái ấy xuất hiện, mái tóc đen dài ngang lưng, đôi mắt tím buồn thăm thẳm cùng nụ cười thuần khiết nhưng đượm buồn trên môi.

-Đến đây...Shinichi!!

--------------------------------------

End ở đây, mệt bở hơi tay!!>.<
 
Quay lại
Top Bottom