Ss oi, em mới qua đọc fic mới của ss hay quá trời hay luôn. Nhưng mà ss thiếu mọi ngưòi chap mới của fic này đó, chừng nào thì ss trả nợ. Mà fic kia chắc ss cho end trước chap nay luôn đúng hok????:KSV@13:
Fic đó chắc chắn end trước rồi, 2 chap nữa thôi!!!:KSV@09:
Mà em đòi nợ ss ghê wá hà!!!:KSV@18:
 
Đừng doạ mik thế chứ, mik post ngay đây mà!!!:KSV@18:
----------------------------------

Chap 15:
Hoàng hôn...

(Second kiss chăng???:KSV@05:)



Vị trưỡng lão giật mình, đôi mắt kinh hoàng nhìn vào những vệt đen đang bao phủ lấy chiếc gương, những ngọn nến tắt phụt đi vì cơn gió lạ vừa thổi qua, cơn gió mang theo mùi tanh của máu.

-Có chuyện gì vậy?_Quốc vương bàng hoàng hỏi.

-Có kẻ vừa vượt qua ranh giới của chiếc gương._Gương mặt vị trưởng lão trở nên trắng bệch.

-Sao cơ? Chẳng lẽ là cô gái đó đã tìm được đường trở về nên...

Vị trưởng lão lắc đầu lo lắng.

-Không!_Ngài nhìn thẳng vào những vệt đen kinh tởm ấy. -Đó là bọn Bóng đêm, có lẽ chúng đã tìm được chiếc gương và đang trong quá trình tìm kiếm cô gái đó.

Phút chốc, gương mặt của Quốc vương cũng trở nên sợ hãi.

-Vậy, chẳng lẽ chúng...

-...!

Vị trưởng lão không nói gì lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, đôi mắt có vẻ trầm tư, suy nghĩ.

Phía sau cánh cửa, 1 bóng trắng vụt qua, hướng về toá lâu đài của sự tàn ác.

------------------------------------

Aoko từ từ tỉnh giấc, cô mở mắt ra với cơ thể mệt mỏi. Xuất hiện trước mắt cô là 1 căn phòng tuyệt đẹp giáp toàn vàng và bạc, rồi những viên kim cương lấp lánh đính trên ra gi.ường và nệm.

"Két"

Cánh cửa bật mở, tên Gin bước vào, ánh mắt nhìn trừng trừng vào cô gái nhỏ đang ngồi nép vào góc tường.

-Ông là ai?_Cô hỏi.

Tên Gin chợt mỉm cười, đôi mắt nhìn về phía cô gái 1 cách thoả mãn, hắn cứ bước tới gần Aoko mặc cho cô đang chết điếng người vì sợ hãi.

Hắn đến gần Aoko, cúi người xuống đè chặt 2 tay cô lên phía trên, hắn kề vào sát mặt cô và mỉm cười.

-Cuối cùng ta cũng tìm được cô._Hắn bật cười.

Aoko đưa chân đá vào bụng hắn nhưng dường như chẳng có tác dụng gì. người hắn cứng như 1 thỏi sắt.

Hắn kề sát miệng mình vào cổ cô và lướt dần xuống.

-Mùi máu của cô, thật khiến người ta thèm thuồng.

Aoko sợ hãi và bật khóc, cô không hề nghĩ rằng sẽ có 1 ngày mình rơi vào tay 1 tên ác quỷ.

-TRÁNH XA TÔI RA!!!_Cô hét lên nhưng tất cả dường như chỉ là vô vọng.

"Cốc Cốc"

Tiếng gõ cửa vang lên khiến hắn cảm thấy bực mình, hắn buông Aoko ra rồi tiến về phía cánh cửa, tên hầu cận thì thầm vào tay hắn 1 điều gì đó. Hắn quay lại nhìn Aoko 1 lúc rồi ra ngoài.

-Chờ nhé, ta sẽ trở lại ngay, cô dâu của ta!!!_Hắn nói cùng với 1 nụ cười đáng sợ.

Câu nói của hắn như khiến Aoko rùng mình, cô ngồi bật dậy chỉnh lại cái cổ áo và chạy xung quanh tìm đường thoát. Căn phòng ấy được xây bằng đá và thép, tất cả những cánh cửa đều được khoá thật chặt.

Aoko chạy đến cánh cửa sổ và mở nó ra, bên dưới và 1 khoảnh không sâu hút, có thể nói cô giống như đang ở trên 1 sân thượng của toà cao ốc nào đó.

Aoko đóng chặt cánh cửa lại và ngồi khuỵ xuống đất, những giọt nước mắt lăn tăn trào ra mãi, đến giờ cô vẫn không thể hiểu tại sao mình lại đến nơi này và tại sao mình lại gặp phải tên ác quỷ đó. Chẳng lẽ cuộc đời cô lại kết thúc như thế này?

Aoko cúi mặt xuống và khóc nức nở, những ngọn nến mờ nhạt le lói khắp cả căn phòng như chia sẻ nỗi buồn cùng với cô gái trẻ.

...

"Cạch"

Cánh cửa thêm 1 lần nữa được mở ra, lại là tên ác quỷ đó, hắn bước đến gần cô, khẽ thì thầm.

-Giờ thì không ai ngăn cản chúng ta nữa!_Hắn cười 1 cách ngây dại.

Aoko cứ lùi dần ra sau và đến sát ngay thành cửa sồ.

-Đừng đến gần đây, nếu không tôi sẽ nhảy xuống.

Hắn mỉm cười và cứ bước đến, trong lòng hắn đinh ninh rằng Aoko sẽ không dám nhảy.

Nuốt cái gì đó ở cổ họng, Aoko cúi nhìn xuống khoàng không đó, cô nhắm tịt mắt và lao xuống. Đối với cô bây giờ mà nói, tên ác quỷ kia còn đáng sợ hơn cái chết.

Tên Gin nhìn vào khung cảnh vừa xảy ra trước mặt mình 1 cách kinh hoàng.

-Mau mở cửa đi tìm cô gái đó cho ta!_Hắn hét lên 1 cách điên dại.





"Bộp"

-Á Á Á

"Rầm"

Aoko ngã xuống 1 vòm cây nhỏ, cô nhìn dáo dác xung quanh.

-Mình chưa chết sao?_Cô tự hỏi.

-Cô có đứng lên không hả?_Tiếng 1 ai đó hét lên.

Aoko nhìn xuống dưới chổ mình đang ngồi, 1 chàng trai với y phục màu trắng nằm ngay chừ ở đó, vẻ mặt vô cùng đau đớn. Chiếc kính phản quang rơi xuống lộ ra gương mặt thật của cậu ta.

-Xin...Xin lỗi._Aoko ngập ngừng.

-Suỵt

Kaito bịt miệng Aoko lại và nép sát vào bụi cây gần đó khi thấy những đốm sáng của lửa đang được thắp lên.

-Chạy khỏi đây thôi!_Nói rồi Kaito bế lấy Aoko, cậu hóa trang thành bộ quần áo màu đen rồi tung chiếc cánh giả bay vào nền trời tăm tối.


--------------------------------------

-Phù!_Cậu thở hồng hộc và đáp xuống 1 nơi gần đó.

Cậu quay sang cô gái ngồi bên cạnh mình và hỏi.

-Cô có...

Kaito chưa kịp nói gì hết thì đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy gương mặt của Aoko đang hiện ra trước mặt mình.

-Ran? Sao cậu lại ở đây?_Kaito ấp úng.

-Hả?_Aoko bất ngờ. -Cậu biết Ran sao?

Nhìn vẻ mặt của cô gái trước mặt mình, Kaito lúng túng hỏi.

-Cậu...không phải là Ran sao? Chẳng lẽ lại có người giống người đến thế?

"Giống nhau ư? Vậy chẳng lẽ..."

-Cậu có thể đưa tớ đến gặp cô gái tên Ran không?_Aoko hỏi.

-Nh...Nhưng để làm gì?

Cô nắm chặt lấy cổ áo của Kaito và lay mạnh.

-Tớ hỏi cậu là có được không?_Cô hét lên.

-Dừ...Dừng lại, tớ sẽ đưa cậu đi gặp Ran!_Kaito van xin với hàng tá sao đang quay quay trên đầu cậu.

----------------------------------------------









Hoàng hôn trải dài trên toà lâu đài ngất ngưỡng 1 màu cam tuyệt đẹp, ánh sáng vàng nhạt của mặt trời le lói sau những rặng núi xa xa hoà cùng tiếng gió lay xào xạc gợi cho người ta 1 cảm giác buồn man mác.

Ran đã làm xong tất cả công việc do Shinichi đưa ra, cô trèo lên tầng cao nhất của lâu đài và ngồi đó ngắm cảnh mặt trời lặn, đôi mắt tím nhìn về 1 khung trời xa xăm nào đó.

Những ký ức ngày xưa bỗng trồi dậy, những ký ức về bạn bè, về người thân và về tất cả những gì cô có ở cái thế giới thuộc về mình. Cuộc sống ở đây của cô đã ổn định nhưng đến giờ cô vẫn không thể tìm được chiếc gương ngôi sao 7 cánh đó và cũng chưa tìm được cách trờ về nhà.

-Này, cô đang làm cái gì trên đây vậy?_Shinichi gãy gãy đầu và từ từ bước lên. Cậu bỗng khựng lại khi nhìn thấy những gì xảy ra trước mắt.

Ran với chiếc váy trắng dài ngang gối, mái tóc đen phất phơ trong gió, đôi mắt tím buồn xa xăm. Hình ảnh đó giống hệt như cô gái Thiên thần đã từng xuất hiện trong các giấc mơ cậu.

Nghe tiếng gọi, Ran quay lại, khuôn mặt với những giọt nước mắt đang lăn dài, ánh chiều tà lấp lánh phía sau lưng Ran làm cô trở nên xinh đẹp và rực rỡ hơn bất kì lúc nào.

-Sao cô lại khóc?_Shinichi nhẹ nhàng hỏi.

Ran chùi đi những giọt nước và giữ thái độ hung hăn như mọi khi.

-Ai khóc chứ? Đừng có đùa.

Shinichi bước đến nhìn Ran 1 lúc rồi đưa tay lên quệt đi những giọt nước còn sót lại.

-Đừng có nói dối, rõ ràng là cô đang khóc mà.

-Tôi không có khóc._Ran hét lên.

Tuy đã cố kiềm nén, nhưng những giọt nước mắt kia vẫn không nghe lời của chủ nhân nó, chúng vẫn cứ tuôn ra, lăn dài trên khuôn mặt của cô.

Shinichi bước đến, cậu ôm chặt lấy Ran vào lòng và nhẹ vuốt mái tóc cô.

-Đồ ngốc, muốn khóc thì cứ khóc đi, sao lại cố kiềm nén chứ. Tôi sẽ cho cô mượn vai.

Ran không hề cam tâm để Shinichi ôm thế này, nhưng bây giờ đối với cô, bờ vai cậu là 1 chỗ dựa vững chắc để cho cô trút hết những nỗi buồn trong lòng. Và Ran đã khóc, khóc rất nhiều, khóc như chưa bao giờ được khóc. Chiếc áo trắng của Shinichi cũng ướt đi vì nước mắt của cô.

Rồi bỗng dưng, không biết là trong vô thức hay vì muốn an ủi cô gái trước mặt mình, Shinichi cúi xuống và đặt lên môi Ran 1 nụ hôn nhẹ nhàng. Ran cũng không thể khống chế được bản thân mình nữa, cô đã đón nhận nụ hôn đó. Nồng nàn và ấm áp.




Thời gian như ngưng đọng để khoành khắc đó kéo dài mãi mãi...
Nụ hôn thứ 2...không phải là nụ hôn miễn cưỡng hay vô tình...
Đó là nụ hôn minh chứng cho 1 tình yêu vừa mới bắt đầu...


---------------------------------------
 
ss đăng kí vào đây cũng vì fic của em đấy!!!:KSV@01:
E vik rất dễ hiểu, ko dùng từ ngữ quá hoa mĩ hay trau chuốt quá nhìu.
Nói chung là ss thấy nó rất đạt, cố gắng post nhanh nha e!!!:KSV@06:
Mình nghĩ giống bạn đó !^^ Không cần quá mỹ miều và khó hiểu, văn chương đi vào lòng người bằng những gì chân thật nhất !

Anw, ss chờ fic em .......... từng ngày ......................... ! :KSV@18::KSV@18:
 
Bộ ko có gì làm nên z6 đây nói xấu tui hả bà cô dark_wings???:KSV@07: Muốn chết à???:KSV@07:---------------------------------------
Chap 16
:
Tình yêu chớm nở

Part 1


Cánh cửa cung điện bật mở, Ran đứng bật dậy nhìn cô gái vừa bước đến, không thể tin nỗi vào mắt mình, Ran lắp bắp:

-Ao...Aoko?

-RAN!!!_Aoko hét lên và ngay lập tức chạy đến ôm chặt lấy cổ của cô bạn thân mình.

-Sao...Sao cậu lại đến được đây?

Giọng Aoko có chút nghẹn ngào.

-Chuyện dài lắm, để tớ từ từ kể cậu nghe...

Rồi Aoko bắt đầu kể cho Ran nghe câu chuyện của mình. Trong lúc đó, Shinichi bị Kaito lôi ra ngoài.

Màn đêm trong hoàng cung luôn luôn cô tịch và lạnh lẽo, hàng sương dày đặc phủ kín cả lối đi sau hậu viện. Tiếng những con dơi kêu rít lên rồi vỗ cánh phành phạch bay ra khỏi gốc cây hoà vào nhau nghe thật đáng sợ.

-Sao cậu lại kéo tớ ra nơi này?_Shinichi nhìn quanh, cậu có vẻ khó chịu.

Kaito im lặng 1 lúc rồi lên tiếng.

-Chuyện lúc nãy...cậu và Ran trên lâu đài...tớ đã thấy hết rồi.

Hơi đỏ mặt, Shinichi quay đi.

-Sao cậu lại làm thế?_Kaito hỏi.

-Sao cơ?

-Tớ hỏi sao cậu lại làm thế?_Kaito ghì chặt lấy cổ áo của Shinichi, đôi mắt cậư tỏ vẻ bực tức. -Cô ấy là của tớ! Chẳng phải cậu cũng đồng ý sao?

Shinichi bàng hoàng đẩy tay Kaito ra khỏi người mình.

-Xin lỗi, nhưng tớ...

-Cậu thích cô ấy sao?_Kaito nhìn Shinichi bằng 1 đôi mắt nghiêm nghị, 1 đôi mắt rất khó để thấy ở cậu.

Shinichi quay nhanh đi và giữ sự im lặng, nhưng điều đó thôi cũng đủ để tất cả mọi người hiểu được câu trả lời.

Kaito thở dài, có vẻ như cậu đã lấy lại được sự bình tĩnh.

-Có lẽ cậu vẫn chưa quên nơi này, đây là nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau, và cũng chính nơi này chúng ta đã không màng đến địa vị và trở thành bạn thân của nhau.

Kaito quay lưng lại với Shinichi, cậu nhìn quanh nơi này, hẻo lánh, âm u- nơi duy nhất bị lạc lõng giữa hoàng cung tuyệt đẹp này- nơi chứa đầy kỉ niệm đẹp của 1 tình bạn.

-Sao tớ có thể quên chứ?_Shinichi bước đến gần Kaito. -Đây là nơi tớ và cậu vẫn hẹn nhau để trốn ra khỏi hoàng cung, và cũng chính tại nơi này, tớ đã phát hiện ra thân phận của cậu- Đạo tặc bóng đêm!_Cậu quay sang nhìn Kaito và mỉm cười.

Kaito cũng nở 1 nụ cười nhẹ.

-Tớ và cậu luôn nhường nhịn nhau mọi thứ, nhưng Ran thì không!_Kaito nói 1 cách chắc chắn.

Không quá bất ngờ, Shinichi quay nhìn cậu bạn của mình.

-Tại sao cậu lại thích Ran?

Kaito vẫn giữ nụ cười đó.

-Vì cậu ấy là người đã thay đổi cuộc đời tớ.

Shinichi nhìn Kaito bằng 1 đôi mắt ngạc nhiên, Kaito thì không buồn cậu bạn của mình và trên tay cậu bỗng xuất hiện 1 cành hồng trắng.

-Cậu không thể biết đâu! Tớ đã thích cô ấy, từ rất lâu, và tớ sẽ không bao giờ nhường cho cậu.

Quay đi bỏ mặc người bạn của mình, cành hồng trắng bị quăng nhẹ ra phía sau.

-Tớ cũng sẽ không nhường đâu!

Shinichi chụp lấy cành hoa và nói vọng ra.

Kaito chỉ lẳng lặng mỉm cười.

Nơi hậu viện cô tịch, lạnh lẽo bây giờ trở thành nơi bắt đầu của cuộc đua tình yêu. Ai thắng ai thua chắc mọi người cũng biết!!!:KSV@05::KSV@05::KSV@05:(Câu này t/g nói, đừng bận tâm^^)

-------------------------------------------

Hôm nay post nhiu đây, mốt bù, giờ bận wá, sorry nhen!!!:KSV@18::KSV@18:
 
Giữ lời hứa đây!!!
--------------------------

Part 2





Tán cây rẻ quạt với những cánh hoa trắng bay lả tả trong không trung, 1 vùng trời rực ánh chiều vàng cùng tia nắng nhạt đang chiếu rọi xuống mặt sông biên biếc.

Cô gái với mái tóc đen ngồi dưới tán cây, ôm sát chân vào ngực mình, cảm nhận hơi lành lạnh của những cơn gió khẽ thổi qua đang đùa nghịch với mái tóc cô.

-Aoko!_Kaito gọi lớn.

Aoko khẽ ngước mặt lên, tia nắng hình như đã làm cô lóa mắt, hiện ra trước mặt cô không phải là 1 người con trai 17 tuổi mà là 1 cậu bé với đóa hồng trên tay đang chạy đến bên cô. Có lẽ Aoko sẽ giữ đôi mắt ngạc nhiên đó mãi nếu Kaito không gọi tên cô thêm 1 lần nữa.

-Aoko! Cậu đang làm gì vậy?_Kaito cúi mặt xuống.

Gương mặt Aoko hơi đỏ ửng, cô quay đi.

-Chỉ là tớ muốn ở đây thôi!

Suy nghĩ 1 lúc, Kaito cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

-Cậu và Ran đã nói gì vậy? Chắc 2 người lâu lắm rồi mới gặp nhau nên có nhiều chuyện để nói lắm nhỉ?

-À ừ!!!_Aoko ấp úng, cô nhớ đến chuyện mà Ran đã nói với cô.

Thật ra thì không cần Ran phải nói, ngay từ khi gặp tên ác ma kia thì cô đã biết nơi mình đến không phải là thế giới con người. Nhưng thật sự cô cũng rất bất ngờ khi loài Ma cà rồng luôn bị cho là độc ác trong những cuốn tiểu thuyết kia lại có thể hiền lành và hơn nữa lại cứu giúp cô như thế này.

Cánh hoa rẻ quạt bị gió cuốn bay phất phơ theo chiều gió, ánh mặt trời dần tắt sau những vừng mây, tiếng gió thổi vi vu nghe như điệu của 1 khúc sáo ngân nga trầm bổng.

-À à, Kaito này...tớ...muốn hỏi cậu 1 chuyện..._Aoko hơi đỏ mặt.

-...!

-Kaito này, cậu có biết tháp đồng hồ không?

-...!

-Tớ từng gặp 1 cậu bé ở đó, rất giống cậu, câu bé với cành hồng trên tay. Cậu có biết không...

Aoko chưa nói hết thì đã thấy 1 cái gì đó nằng nặng đè lên vai mình.

-Kaito?_Aoko khẽ liếc nhìn qua thì thấy Kaito đã ngủ từ bao giờ, cô đỏ mặt và định đặt đầu cậu xuống thì 1 lực gì đó đã khiến đầu cậu ngã xuống đùi của cô, và hình như điều đó cũng chẳng phá được giấc ngủ của cậu.

Aoko thở dài, cô không còn cách nào khác ngoài việc phải ngồi ở đây làm gối cho Kaito. Khẽ liếc nhìn gương mặt Kaito đang chìm say trong giấc ngủ, cô cười nhạt.

-Mình thật ngốc quá, làm sao là cậu ấy được. Kaito...vốn không thuộc thế giới của mình mà...

Ánh sáng cuối cùng cũng tắt hẳn, màn đêm bắt đầu vây phủ lấy bầu trời, gốc cây rẻ quạt cũng đắm mình trong đêm, màu trắng tinh khiết của nó cũng bị màn đêm nuốt chửng. Mặt sông thay cho mình 1 chiếc áo mới, những vì sao như nhảy lung tung trên bầu trời. Bây giờ, ở nơi này, màn đêm trông thật huyền ảo.

-------------------------------------------



-Sao cô lại ở đây thế? Không sợ lạnh sao?_Shinichi lên tiếng.

Ran quay lại nhìn cậu và mỉm cười.

-Hôm nay sao rất đẹp, cậu không thấy như thế à?

Shinichi đứng ngang tầm với Ran và nhìn lên bầu trời, suốt 17 năm qua, chưa 1 lần nào vị hoàng tử này lại cảm thấy ngắm sao thú vị đến thế này.Trước giờ cậu chỉ nghĩ rằng đây là 1 công việc nhạt nhẽo.

Liếc nhìn gương mặt của cô gái đang say mê với những vì sao, cậu khẽ nói.

-Ran này! Cô nghĩ...Kaito như thế nào?

Ran hơi bất ngờ trước câu hỏi đó nhưng rồi cô vẫn mỉm cười và trả lời.

-Cậu ấy là 1 người rất tốt, rất quan tâm và hay giúp đỡ người khác, nói chung tôi rất thích có 1 người bạn như cậu ấy.

Shinichi quay đi với vẻ bực mình.

-Cậu ta tốt tới vậy sao?

-Hả?_Ran bất ngờ.

-Không có gì!_Shinichi trả lời qua loa rồi quay đi.

-Cậu không ngắm sao nữa à?

-Tôi không rãnh làm mấy chuyện dư hơi đó._Cậu cáu gắt.

-Shinichi này! Cậu...có thề cho Aoko ở lại đây với tôi không?_Ran khẽ hỏi.

-Cô muốn làm gì thì làm._Cậu nói to.

Rồi Shinichi đi mất, Ran đứng lặng 1 lúc mỉm cười nhìn theo phía cậu. Bỗng chốc cô cảm thấy tên hoàng tử này trở nên thật đáng yêu. Rồi cô lại quay lên tiếp tục chiêm ngưỡng những vì sao của mình.

"Soạt"

Ran cảm thấy có 1 cái gì đó âm ấm được đắp lên người mình, cô quay lại thì thấy đó là chiếc áo choàng của Shinichi.

-Cậu..._Ran hơi đỏ mặt.

Shinichi với vẻ mặt bẽn lẽn quay đi.

-Đừng có hiểu lầm, tôi chỉ sợ nếu cô bị cảm thì tôi sẽ gặp phiền phức vì không ai sai vặt!

Rồi 1 lần nữa cậu lại đi mất hút phía sau cầu thang, Ran cảm nhận được bên trong cái vẻ bướng bỉnh, kiêu căng và lạnh lùng là cả 1 trái tim ấm áp nằm ẩn trong Shinichi.

--------------------------------------



Cánh cửa phòng bật mở, chiếc gương ngôi sao 7 cánh to lớn vẫn đang bị vây phủ bằng mây đen, vị trưỡng lão và Quốc vương ngồi trên chiếc ghế đặt trên cao. Gần đó là người phụ nữ với quả cầu pha lên màu xanh nhạt, bên cạnh là Shiho và 1 cô gái với mái tóc đen dài, khuôn mặt thanh tú, hoàn hào không gì sánh nồi.

Từ sau cánh cửa, bóng người từ từ xuất hiện.

-Hãy nói cho ta biết con đã biết được những gì...

-----------------------------------------
 
Có vẻ Shin đang cố tiếp cận Ran để tìm hiểu gì đó nhỉ :KSV@13: chuyện càng ngày càng hấp dẫn rồi

Thực ra mình nghĩ từ đầu Shin tiếp cận Ran là đã có mục đích rồi,và các cuộc trò chuyện của 2 người đều được theo dõi
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
ss Charm angel để ý tới cái avatra ý hả, bữa hổm nhấn vô ảnh ShinichixRan tự nhiên nó ra ý!!!:KSV@05:


------------------------------------------

Chap 17:
Hãy ở bên tôi...1 ngày...



Căn phòng lặng đi trước câu nói của vị trưởng lão, quả cầu pha lê trên tay người phụ nữ kia tỏa ra 1 chút ánh sáng mờ nhạt như muốn sưởi ấm lại căn phòng trước nụ cười lạnh lẽo của bà ta.

-Nào, hoàng tử, hãy nói đi...Nói tất cả những gì cậu đã biết..._Tiếng bà ấy vang lên- lạnh lùng như chính cái tên của bà ta vậy- Nữ phù thủy đệ nhất của Thánh địa bóng đêm- Elena.

Vị hoàng tử khẽ ngẩng đầu 1 chút, đôi mắt đượm buồn, màu xanh của đại dương như nhấn chìm cả căn phòng trong sự lạnh lẽo.

-Vâng, đúng như mọi người dự đoán, Ran chính là người mà mọi người cần tìm. Nụ hôn của cô ấy, thực sự có thể mang đến năng lượng cho loài ma cà rồng chúng ta.

Vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, Elena khẽ nói.

-Và cậu đã được ban cho nguồn năng lượng đó...

Shinichi quay đi, lảng tránh tia nhìn chết chóc của nữ phù thủy.

Quốc vương và vị trưỡng lão thở dài.

-Còn cô gái tên là Aoko thì sao?_Shiho lên tiếng.

Hơi do dự, Shinichi nói tiếp.

-Không biết nữa, nhưng chắc cô ấy cũng là con người vì họ là bạn của nhau.

Khẽ liếc nhìn chàng hoàng tử, nữ phù thủy đưa tay sờ nhẹ lên mặt quả cầu pha lê.

-Cậu...đã yêu cô gái đó...cậu đã yêu Ran...đúng không, hoàng tử?

Câu nói của bà ta khiến cả căn phòng im bặt đi, những đôi mất lạnh lẽo hướng về phía cậu, quả cầu pha lê bừng sáng và xuất hiện trong đó là hình ảnh của cô gái với đôi cánh trắng bạc cùng 1 thanh gươm sắc bén nhuộm thắm màu đỏ của máu tươi.

-Có lẽ cậu vẫn chưa quên lời ta nói hôm trước, cậu và cô ta là không thể. Nếu cậu yêu cô ta thì cả vương quốc này sẽ diệt vong.

-Nhưng...bà vẫn chưa nói tôi biết là tại sao?_Cậu nhìn thẳng vào Elena không chút ghê sợ.

-Đó là lời tiên tri..._Quốc vương lên tiếng. -Con có thể đến với Ran, nhưng rồi Ran phải chết, để trả lại món nợ của 2000 năm trước. Và đồng thời điều đó cũng sẽ gây tai họa cho cả nơi này. Cho nên cách tốt nhất là hãy để Ran trở thành vị thần bảo vệ cho chúng ta.

-Vậy, muốn để cô ấy trở thành người bào vệ cho chúng ta thì phải làm thế nào?

Vị trưởng lão đứng dậy bước đến phía cậu.

-Muốn bảo vệ được vương quốc này cần có được 4 yếu tố. 1 là người đầu tiên kế thừa huyết thống của hoàng gia, cũng chính là Đại hoàng tử của nơi này. 2 là người bạn cho sức mạnh của loài Ma cà rồng mạnh nhất, 1000 năm mới xuất hiện 1 lần- Ma vương. 3 là nữ phù thủy nắm giữ những lời tiên tri liên quan đến vận mệnh của vương quốc. Và cuối cùng là cô gái có được sức mạnh của ánh sáng, được ban cho 1 trái tim thuần khiết có thể thanh tẩy mọi vết ô trên thế gian. Khi đó, Ma vương và Phù thủy sẽ kết hợp với nhau tạo nên 1 sức mạnh cực đại cho vương quốc. Còn Đại hoàng tử sẽ kết hôn với cô gái đó dể tạo nên sự hưng thịnh, bảo vệ vương quốc khỏi bọn Bóng đêm và giúp cho những loài Ma cà rồng khác không bị chi phối bởi tham vọng.

Shinichi chau mày lại, cậu vẫn chưa hiểu lắm những gì mà vị trưởng lão đang nói.

-Vậy 4 người đó là ai? Hơn nữa Đại hoàng tử chẳng phải là con sao?

Quốc vương thở dài, và vịn nhẹ vai của đứa con trai mình.

-Ta sẽ kể cho con nghe mọi chuyện...

Nụ cười trên lạnh lẽo trên môi của Elena dần tắt đi, vị trưởng lão nhắm mắt lại rồi đến bên cạnh chiếc gương mà mình vẫn hằng canh giữ. Căn phòng giờ thật âm u, không có 1 chút sinh khí, những người có mặt ở đó đang chuẩn bị để đón nhận 1 sự thật kinh hoàng.
.
.
.
.
.
.
.
.
Trên tầng cao nhất của tòa lâu đài, chàng hoàng tử đứng xoay mặt về phía mặt trời. Khung cảnh đượm buồn trước những tia nắng nhạt của bầu trời. Những cơn gió bay qua khiến những chiếc là lay động kêu lên xào xạc. Chiếc áo choàng của cậu bay bay theo gió đẹp tựa như 1 bức tranh điêu khắc nổi tiếng nào đó.

Ran từ cầu thang bước lên, bộ váy hồng cũng bị gió cuốn nhẹ lên không trung.

-Sao cậu lại gọi tôi lên đây?_Ran nói.

Shinichi lặng đi 1 chút rồi quay lại, đôi mắt mang sự buồn bã, âm u như dưới tận cùng đại dương, 1 nụ cười nhạt nở trên môi cậu như cố xóa đi những nét buồn trên gương mặt.

-Cô đến rồi sao?

Giọng cậu nhẹ nhàng cất lên bay theo chiều gió, ánh nắng nhạt rọi trên gương mặt cậu khiến người ta vẫn cảm thấy được sự đau đớn của cậu.

-Cô mau đến đây đi!_Shinichi khẽ gọi.

Ran lặng đi 1 lúc và nhìn cậu. Chưa bao giờ cô thấy được vẻ mặt này của cậu, nó như đang cố kìm nén sự đau đớn nào đó và dường như sắp vỡ tung ra.

Mỉm cười nhẹ nhàng, cô bước đến bên cậu.

-Cậu sao vậy? Có chuyện gì à?

Vẫn nụ cười nhạt đó, Shinichi lắc đầu.

-Không!

-Nhưng...

Shinichi đặt nhẹ 1 ngón tay lên môi Ran, cậu đưa tay và ôm chặt lấy cô vào lòng.

-Đừng nói gì cả. Hãy để yên như thế này đi, được chứ?

Ran lắng nghe được nhịp đập trong tim của Shinichi đang nhanh, rất nhanh. Cô giữ im lặng và vòng tay qua ghì chặt lấy lưng cậu, hòa mình vào vòng tay của cậu.

-Hãy ở bên tôi hôm nay nhé, chì 1 ngày thôi!_Cậu khẽ thì thầm.


...



-Woa, đẹp quá!_Ran reo lên và nhìn xung quanh mình. Cô đã đến đây nhiều ngày nhưng đây là lần đầu tiên cô được đi dạo xung quanh vương quốc này.

-Không ngờ nơi này lại có nhiều thứ đến vậy, đẹp thật!

Shinichi nhìn cô từ phía xa và mỉm cười. Cậu bước đến và nắm chặt lấy tay cô.

-Đồ ngốc, coi chừng lạc đấy!

Ran hơi đỏ mặt.

-Đừng xem tôi là trẻ con chứ!

Shinichi quệt đi vết của cây kem trên môi Ran và trêu chọc.

-Như vậy không phải là con nít sao?

Ran ngượng ngùng và lảng đi.

-Thì sao?

Shinichi đưa tay vịn chặt vào vai cô và kéo cô sát vào người mình.

-Đừng tự ý rời bỏ tôi, chẳng phải cô đã hứa sẽ ở bên tồi cả ngày hôm nay sao?

Ran ngơ ngác nhìn chàng trai đang ở trước mặt mình, cậu nói đó dường như đã khiến cậu rất đau đớn. Chàng hoàng tử kiêu căng ngày trước mà cô biết đâu mất rồi mà giờ đây trước mắt cô lại là 1 người với đôi mắt buồn man mác.

-Cậu là hoàng tử! Ra đây không sao chứ?_Cô đánh trống lảng.

-Tất nhiên là không sao rồi! Hôm nay chúng ta phải chơi cho thật vui nhé!

Ran mỉm cười.

-Ừ!

Bóng dáng 2 người họ khuất dần sau đám đông. Thời gian như trôi chậm đi để họ có thể ở bên nhau lâu hơn bởi vì khi bình minh của ngày mai ló dậy, họ có thể phải rời xa nhau...mãi mãi....

--------------------------------

Từ chap sau sẽ rất buồn đấy!!! Chuẩn bị tinh thần nha bà con!!!!:KSV@18:
 
Chap 18: Quên đi...


Màn đêm buông xuống nơi kinh thành tráng lệ, những tòa lâu đài ẩn hiện trong màn đêm, những chú đom đóm như mất phương hướng bay lung tung khắp nơi tạo nên 1 vùng sáng tựa như 1 dải ngân hà nơi mặt đất.

-Hôm nay vui thật đấy!_Ran mỉm cười thật tươi đi bên cạnh Shinichi.

-Ừ!_Cậu cũng mỉm cười nhưng thật gượng gạo.

Ran khẽ liếc nhìn Shinichi.

-Hôm nay tôi thấy cậu rất lạ, sao trông cậu cứ có vẻ buồn buồn thế!

Shinichi không nói gì, chỉ quay đi, lặng ngắm những vì sao như đang nhảy tung tăng trên nền trời rộng lớn.

-Hết 1 ngày rồi, sao lại nhanh thế này?

-Nhanh là sao?

-À không!_Shinichi bối rồi. -Tôi hơi tiếc vì không thế cùng đi chơi với cô được nữa.

Ran mỉm cười.

-Có sao đâu! Chúng ta có thể đi vào ngày khác mà!

Đôi mắt Shinichi khẽ lắng xuống, màu xanh sâu thẳm, lạnh lẽo dưới đáy đại dương như chiếm hữu toàn bộ ánh mắt cậu.

-Còn ngày khác nữa sao?_Cậu khẽ nói.

Ran ngơ ngác

-Sao lại không chứ?

Shinichi quạy lại, cậu nhìn vào mắt Ran, thật lâu, cái nhìn trầm buồn như khiến Ran phải hóa đá. Ran cảm thấy như nghẹt thở, cô có 1 linh cảm rất lạ, 1 linh cảm thật xấu thông qua cái nhìn của Shinichi hiện giờ.

-Cô...có thể quên ngày hôm nay không?_Cậu phát ra câu nói 1 cách khó khăn.

Ran nhìn Shinichi với đôi mắt ngạc nhiên, im lặng 1 lúc cô trả lời.

-Tất nhiên là không rồi! Tôi sẽ nhớ nó...mãi mãi...Nhưng...tại sao cậu lại hỏi vậy?

Shinichi chau mày 1 cách đau khổ, cậu đưa tay vịn nhẹ vào vai Ran.

-Không được...Cô hãy quên đi...quên tất cả...tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm nay. Và cả chuyện này nữa, cũng hãy quên đi.

Không để Ran kịp nói gì, bờ môi của Shinichi đã khóa chặt lấy môi cô, nhẹ nhàng, ngọt ngào và ấm áp. Nụ hôn thật dài tưởng chừng là mãi mãi. Nụ hôn mà cả 2 người đều đã mong chờ. Nụ hôn của 1 tình yêu tuyệt đẹp...

Nhưng có ai hiểu, đây cũng là nụ hôn của sự chia ly...



-------------------------------


Bình minh lại đến nhưng không có lấy 1 tia nắng nào, bầu trời âm u với những cơn gió to và những đợt sấm tưởng chừng như muốn xé tan cả không trung. Bầu khồng khí này khiến ai cũng phải có cảm giác buồn man mác.

Ran đứng từ khung của sổ trong phòng mình nhìn ra bầu trời, những giọt mưa bất chợt rơi xuống bắn nhẹ vào mặt cô.

"Không được...Cô hãy quên đi...quên tất cả...tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm nay. Và cả chuyện này nữa, cũng hãy quên đi."

Câu nói của Shinichi lại vang bên tai cô khiến cô không khỏi suy nghĩ đến nó.

-Tại sao cậu ta lại nói vậy chứ? Và...tại sao cậu ta lại hôn mình?

Khẽ chạm nhẹ vào bờ môi của mình, ở đó, nó vẫn còn vương lại 1 chút hơi ấm của ai đó...

-Nè! Cậu đang suy nghĩ gì vậy?_Aoko từ phía sau vỗ vào lưng Ran khiến cô giật mình.

Dường như không để ý đến điều đó, Ran thở dài.

-Aoko này, cậu có thích 1 ai chưa?

Aoko bất ngờ.

-S...Sao cậu lại hỏi vậy?

Ran hơi ngượng ngùng.

-À, không...

-Có phải là hoàng tử Kudo không?_Aoko bất chợt mỉm cười. -Cậu thích cậu ta đúng không?

Ran quay đi với gương mặt đỏ bừng.

-Làm...làm gì có!

-Thật là không có không?

-Đã nói là không mà...

Bỗng Aoko nhìn thấy 1 điều gì đó, cô chỉ tay xuống phía dưới lâu đài.

-A! Hoàng tử Kudo kìa!

Ngay lập tức, Ran xoay người lại và nhìn loang quanh.

-Đâu đâu?

Aoko bật cười.

-Vậy mà nói không thích sao?

Mặt Ran đỏ bừng lên.

-Cậu gạt tớ hả?

-Đâu có, cậu ta kia kìa.

Rồi Ran cúi đầu nhìn xuống, Shinichi đứng gần ngay cổng thành với 1 người lính và hình như cậu đang bảo ông ta làm 1 điều gì đó. Dù rất xa, nhưng Ran vẫn có thể nhận ra đôi mắt của Shinichi hiện giờ, nó rất lạnh lùng và...đau buồn.

-Xin lỗi, tớ có việc 1 chút!_Rồi Ran tạm biệt Aoko và chạy xuống phía dưới. Aoko không nói gì chỉ khẽ thở dài.

-Ran...Tình cảm này...không có kết quả đâu...

------------------------------------

Shinichi vừa bàn xong chuyện gì đó với người hầu thì Ran chạy đến, cô chống 2 tay lên gối thở hồng hộc.

-Nè, tôi muốn hỏi...hôm qua cậu bảo tôi...quên hết là sao?_Ran vừa nói vừa thở.

Shinichi khẽ liếc nhìn cô, ánh mắt trầm ngâm, lạnh lẽo.

-Cô cứ làm theo là được! Đừng hỏi nhiều nữa!_Shinichi nói 1 cách lạnh lùng rồi nhanh chóng quay đi.

-Cậu làm sao vậy?_Ran kéo Shinichi.

Cậu quay lại, cầm lấy bàn tay đang nắm lấy áo mình rồi đẩy mạnh ra khiến Ran bật ngã.

-Sau này đứng tự tiện động tay động chân như vậy. Hãy nhớ lại địa vị của mình và cư xử theo cách của 1 tì nữ với hoàng tử. Nếu chuyện này còn xảy ra 1 lần nữa thì tôi sẽ không tha thứ đâu!

1 lần nữa, cậu lạnh lùng quay đi để mặc Ran ở đó với sự ngạc nhiên. Shinichi bây giờ, không phải là người cô quen biết. Không biết vì sao, nhưng cô ghét cái cảm giác bị cậu lạnh lùng quay lưng đi, cái cảm giác này khiến tim cô đau nhói. Những giọt nước mắt tên mi bỗng tuôn ra, lan tràn trên má, nóng hổi...


-------------------------------------

Mấy ngày sau...

Ran ủ rủ đi lại trong hoa viên 1 mình, cô không không thể thoát khỏi những suy nghĩ liên quan đến Shinichi về mấy hôm trước. Cậu thay đổi quá đột ngột, mấy ngày nay cậu luôn tránh mặt cô, hoặc có gặp nhau thì cô luôn phải đối mặt với ánh mắt lạnh lùng và giữ khuôn phép của hoàng cung với cậu. Ran rất muốn hỏi rõ Shinichi mọi chuyện nhưng cậu lại vô tình đẩy cô ra xa mình.

-Nè, Ran!_Kaito reo lên.

Ran quay lại nhìn Kaito, đôi mắt tím mang theo sự buồn bã.

Kaito khẽ nhíu mày.

-Cậu sao vậy? Có chuyện gì à?

Ran cười nhạt.

-À không...

Kaito liếc nhìn Ran với gương mặt ra vẻ giận hờn.

-Cậu giấu tớ chứ gì! Không tin tớ thì thôi.

Ran khẽ thở dài, dù biết Kaito đang muốn làm mình vui nhưng cô bây giờ không thể nở nổi 1 nụ cười nào.

-Dạo này...Shinichi rất lạ, cậu ấy luôn lảng tránh tớ, luôn đối xử lạnh lùng với tớ..._Ran khẽ nói.

Kaito nhìn lên trời suy nghĩ 1 lúc.

-Ừm, mấy ngày nay muốn gặp cậu ta thật khó, hình như cậu ta đã gặp chuyện gì thì phải...

Rồi cậu lại nhìn sang Ran, cô gái vui tươi hồn nhiên, sở hữu nụ cười thiên thần ngày nào giờ trở nên buồn bã, và đọng lại đôi mắt cô bây giờ là 1 màu mây xám, ảm đạm.

-Shinichi...làm cậu đau khổ đến vậy sao?_Cậu cúi gầm mặt, mái tóc che đi 1 phần nào đó của gương mặt.

Vẫn nụ cười nhạt đó, Ran khẽ nói.

-Không biết từ lúc nào, nhưng...cậu ấy đã trở nên quan trọng với tớ rất nhiều. Ánh mắt lạnh lùng của cậu ấy khiến tớ...rất đau.

Những giọt nước mắt lại trào ra, dường như Ran đã không thể ngăn được nó nữa. Hình bóng người con trai với nụ cười kiêu căng mà vẫn hằng căm ghét giờ lại như giày xéo trái tim nhỏ bé của cô.

Khẽ nhìn Ran, đôi mắt của Kaito cũng đượm buồn. Suy nghĩ 1 điều gì đó, cậu đứng phắt dậy và kéo Ran đi.

-Nếu phải đoán mò thì cứ đi hỏi thử xem.

-Nè, Kaito...

Kaito kéo Ran chạy thật nhanh ra vườn hoa của hoàng cung, những cành hồng không tươi như lúc trước mà giờ nó đang ủ rũ vì thiếu ánh nắng mặt trời.Thời tiết bây giờ cũng giống như tâm trạng của Ran, u ám và ảm đạm, đã mấy ngày rồi mà không có lấy 1 tia nắng.

-Cậu kéo tớ ra đây làm gì?_Ran thở hồng hộc và nhìn xung quanh mình.

Kaito mỉm cười và chỉ tay về phía trước.

-Nhìn đi.

Ran ngước lên và thấy người đang đứng phía trước mình chính là Shinichi, hơi ngượng ngùng, cô định quay đi nhưng bị Kaito kéo lại.

-Shinichi_Kaito hét lên và kéo Ran chạy nhanh về phía cậu.

-Ran có chuyện muốn nói với cậu!

Kaito mỉm cười rồi đẩy Ran ra trước mặt Shinichi.

-Chuyện gì thế?_Shinichi hỏi, vẫn ánh mắt lạnh lùng đó.

-À...tôi..._Ran ngập ngừng.

-Shinichi!_Bỗng từ phía sau, giọng 1 cô gái vang lên.

-Shiho..._Cả Ran và Kaito đều ngạc nhiên.

Shinichi trầm ngâm 1 lúc rồi đến bên cạnh Shiho và nắm lấy tay cô.

-Tôi cũng có chuyện muốn nói. tôi và Shiho sắp kết hôn rồi...


--------------------------------------

End ở đây nhá!!!:KSV@01:
 
Ss ơi, lâu ngày không gặp, truyện của ss lại càng hay mà ss cũng ngày càng ác vậy ( không có ác ý) Ran của chúng ta lại phải khổ rồi huhuhu...Bắt đền ss đó :KSV@16:
Mà tại sao ss không hành hạ Shin mà đi hành hạ Ran thế, sao fic nào cũng làm khổ Ran hết vậy, thiệt là bất công cho Ran.:KSV@17:
 
Ss ơi, lâu ngày không gặp, truyện của ss lại càng hay mà ss cũng ngày càng ác vậy ( không có ác ý) Ran của chúng ta lại phải khổ rồi huhuhu...Bắt đền ss đó :KSV@16:
Mà tại sao ss không hành hạ Shin mà đi hành hạ Ran thế, sao fic nào cũng làm khổ Ran hết vậy, thiệt là bất công cho Ran.:KSV@17:

ss hanh` ha Shin do' chu', Ran kho? 1 ma` Shin kho? 10!!!:KSV@05:
Noi' chung la` Shin, Ran, Kaito, Aoko se~ chang? aj hanh phuc' trong may' chap sau dau!!!:KSV@05:(Mik dung' la` cang` ngay` cang` ac'!!!:KSV@08:)
Nhung neu' co' the? ss se~ cho ho 1 ngay` hanh phuc' trong chuoi~ ngay` dau kho? do'!!!:KSV@10:
May' hok co' vietkey, sory!!!

----------

bạn hya~ viết cho nó thêm buồn đi, càng bi kịck càng zui ma`, hãy đê~ ran khóc và đau đớn thật nhiu` zo6 rồi mới đê~ co^ ấy hạnh phúc, như thế thi` hay hơn:KSV@05:
Dug' y' mik wa', nhung lam` z co' hoi ac' hok inixao!!!:KSV@09:
 
Để mọi người khỏi chờ, mik viết lun vậy, ủng hộ nha!!!
---------------------------------


Chap 19: Buông tay...



Đôi mắt Ran nhìn Shinichi...kinh hoàng, đau đớn...Câu nói của cậu vang bên tai cô như xoáy sâu vào trái tim nhỏ bé ấy 1 vết thương thật sâu.

Shiho đứng đó, đôi mắt lạnh lùng thoáng lên chút buồn bã, cô bước đến cạnh Shinichi và nắm lấy tay cuậ.

-Đúng vậy! Hôn lễ của chúng tôi vốn đã được định từ trước, và thực thi theo điều đó là là lẽ đương nhiên. Ngày đó không còn xa đâu, mọi người nhớ đến dự nhé!

Nụ cười nhạt nở trên gương mặt thanh tú cũng được đáp trả bằng 1 nụ cười, nhưng nó thật miễn cưỡng.

Kaito bước đến nắm lấy cổ áo của Shinichi, tay nắm chặt thành hình nắm đấm. Cậu hét lên:

-Cậu có biết mình đang nói cái gì không? Cậu đã quên sao, ngày hôm đó, cậu đã nói...

-Tớ không nói gì cả!_Shinichi chen vào. -Với địa vị là 1 hoàng tử như tớ thì phải lấy 1 người có địa vị nagng mình chứ, vả lại Shiho cũng là người được các vị trưởng lão chọn, lấy cô ấy là điều tất nhiên.

Kaito nắm chặt lấy cổ áo Shinichi hơn.

-Ra là vì địa vị sao?

Shinichi mỉm cười.

-Đúng vậy!

-Cậu...

Kaito vung tay lên định đấm vào mặt Shinichi.

-Thôi đi Kaito!_Từ phía sau, Ran nắm nhẹ lấy áo của cậu.

Nụ cười bất chợt nở trên đôi môi nhỏ nhắn của Ran:

-2 người quả thật rất xứng đôi, tôi...cầu chúc cho 2 người.

Phát ra câu nói đó đồng nghĩa tự đâm vào trái tim mình thêm 1 vết dao nữa, dùng sức lực cuối cùng, cô gái bé nhỏ ấy vụt chạy ra khỏi đó, che đi những giọt nước tuôn tràn trên khóe mi.

-Ran!_Kaito đẩy Shinichi ngã xuống rồi vụt chạy theo Ran.

Bầu trời vần vũ mây đen, những cơn gió gào thét 1 cách tan thương cuốn phăng chiếc lá ra khỏi cành rồi cuốn đi thật xa, bay về 1 phương trời nào đó.

Shiho đứng lặng nhìn Shinichi 1 lúc, giọng nói lạnh lùng cất lên.

-Tốt chứ?

Shinichi ngồi đó, cúi gầm mặt, nụ cười xót xa nở trên môi cậu.

-Rất tốt.

Shiho quay đi 1 cách lạnh lùng bỏ mặc Shinichi ở đó, vì cô biết, vết thương này, không ai có thể giúp cậu chữa khỏi.

-Tớ biết là rất đau, nhưng vì vương quốc này...buông tay đi...Shinichi...

Rồi cô gái ấy khuất dạng sau tòa lâu đài, chàng hoàng tử vẫn ngồi đó, bất động.

"Buông tay ư?"

-------Flashback-------

Cả căn phòng như nín thở chờ đợi những gì mà Quốc vương Yusaku sắp nói.

-Có 1 điều này chỉ có Quốc vương mới biết, trong luật lệ của đất nước ta có 1 điều luật dành riêng cho những người đứng đầu vương quốc, đó là mỗi thế hệ chỉ được có 1 hoàng tử nối dõi, thế nhưng mẹ con lại sinh ra 2 hoàng tử cùng 1 lúc. Lựa chọn bỏ 1 trong 2 là 1 điều vô cùng khó, nhưng khi con sinh ra ta và các vị trưỡng lão đã cảm nhận được sức mạnh đang tìm ẩn trong con- sức mạnh của Ma vương, để tránh sức mạnh đó bị lợi dụng làm chuyện xấu, nên ta đã quyết định chọn con và đưa anh con cho người khác nuôi dưỡng rồi nói dối với mẹ con rằng anh con đã chết. Người được ta giao anh con là...Bá tước Kuroba...

Shincihi bật dậy, cậu vô cùng ngạc nhiên và sửng sốt.

-Chẳng lẽ, anh trai con là...

Quốc vương khẽ gật đầu.

-Đúng vậy! Đại hoàng tử của vương quốc này- người được chỉ định kết hôn với Ran-cô gái nắm trong tay sức mạnh của ánh sáng chính là Kaito, Kaito Kuroba.

Shinichi không còn tin vào tai mình nữa, cậu không thể chấp nhận được sự thật này, người bạn thân nhất của cậu lại chính là anh trai cậu, và cũng chính là người sẽ cướp đi cô gái mà cậu yêu.

-Ta biết chuyện này rất khó cho cậu, nhưng vì vương quốc này, ta muốn cậu chấp nhận nó. Cậu phải lấy con gái ta và để Ran kết hôn với Kaito, như vậy hòa bình vương quốc mới được giữ vững. Hãy quyết định nhanh đi, thế lực bóng đêm ngày càng hùng mạnh, nếu không nhanh thì vương quốc này sẽ diệt vong. Cậu là hoàng tử, đừng để bị tình cảm chi phối._Giọng nữ phù thủy Elena lạnh lùng cất lên.

Cô gái với mái tóc đen bên cạnh bà bỗng trở nên buồn bã.(Nhân vật này sẽ được giới thiệu sau, tuy chỉ là nhân vật phụ nhưng không có là không được!!!^^)

Shinichi khụy xuống trên nền đất, cậu đang phải đứng giữ ranh với tình yêu và lí trí. phải từ bỏ người mình yêu nhất để bảo vệ vương quốc sao? Giá như, giá như cậu không phải là 1 hoàng tử, hoặc cậu được sinh ra trước thì tốt biết mấy.

Nuốt 1 cái gì đó ở cổ, cậu khẽ nói.

-Nếu vậy, hãy cho con...được ở bên cạnh Ran 1 ngày, và sau đó, tất cả sẽ kết thúc.

Đôi mắt của những người trong căn phòng đó đều trầm xuống, dường như họ đều cảm nhận được sự đau đớn của Shinichi.


-------End Flashback-------

"Tóc"

Mưa rồi...Mưa rơi nhấn chìm tòa lâu đài tráng lệ trong màn nước lạnh buốt, mưa rơi ướt tóc của Shinichi, lăn dài trên gương mặt hoàn mỹ ấy. Mưa rơi thật nhiều, như cố xóa đi vết thương trong lòng chàng hoàng tử trẻ.

--------------------------------

Mưa rơi, bao trùm hoa viên trong sự cô đơn, ảm đạm. Cô gái với chiếc váy trắng ướt sũng ngồi trên thành hồ, ngắm nhìn những hạt mưa rơi xuống hồ tạo ra những vòng tròn nước.

Mưa rơi trên khuôn mặt của cô gái, chạy dài xuống bờ môi bé nhỏ...chua chát...

Nước mắt không thể trào ra nó, nó đã đông cứng lại thành từng mảnh nhọn càu xé trái tim cô. Không khóc không phải vì không đau, mà nỗi đau đó, nó quá lớn, lớn đến nỗi không thế bật ra thành nước mắt.

Khẽ ngước đầu nhìn quang cảnh xung quanh, chẳng còn lại gì ngoài 1 màn mưa trắng xóa. Nơi này, 1 ai đó đã ở bên cô và trao cho cô nụ hôn say đắm...Hơi ấm vẫn còn đọng trên môi nhưng người đó đã ngoảnh mặt bỏ cô mà đi...

"Cô hãy quên đi...quên tất cả...tất cả nhưng gì đã xảy ra..."

-Đây là lí do mà cậu bảo tôi quên hết ư? Nếu như cậu đã biết trước là như thế này thì tại sao lại gieo vào tôi bao hy vọng, tại sao lại khiến tôi mơ ước thật nhiều rồi lại vô tình kéo tôi trở về thực tại? Tại sao? Tại sao chứ? Làm sao tôi có thể quên hết đây?

Tiếng gào thét của cô gái nhỏ bị màn mưa áp đi, không ai nghe thấy, trừ cô và mưa...
Có phải đây là lời an ủi của ông trời dành cho cô, muốn nhờ mưa xóa sạch hình bóng ai đó trong tim cô? Nếu là như vậy, thì lời an ủi này, không bao giờ thực hiện được...

Làm sao cô có thể quên hết? Làm sao cô có thể quên đi người con trai ấy, người con trai đã khắc sâu hình bóng mình vào tim cô, người con trai đã cho cô biết thế nào là yêu rồi lạnh lùng bỏ rơi cô ra đi theo người con gái khác...

"Soạt"

Tiếng bước chân dừng lại trước mặt cô, trong làn mưa trắng xóa ấy, gương mặt cậu vẫn hiện lên, thật rõ...

-Shin...Shinichi?

Người con trai mỉm cười, xót xa.

-Cậu ta đã vô tình như vậy, tại sao cậu còn nhớ làm gì?

Ran biết mình đã lầm, cô quay đi.

-Xin lỗi, tớ...

Kaito ngồi xuống cạnh Ran, ôm chặt lấy cô vào lòng.

-Nếu cậu muốn khóc thì hãy khóc đi, nhìn cậu như vậy, không giống Ran chút nào.

Và Ran đã khóc, khóc thật nhiều, dù rằng biết nước mắt cũng chẳng thể làm vơi đi nỗi đau...

Mưa rơi thật nhiều, như gột rửa thế gian, để rồi ngày mai lại đến với bình minh chói sáng...
Nhưng...nỗi đau thì vẫn mãi tiếp diễn...

------------------------------

Viết 2 lần, mệt quá!!!:KSV@17::KSV@17::KSV@17:
 
Quay lại
Top Bottom