Author trở lại sau gần 1 năm vắng bóng :KSV@18:
Thật tình thì do dạo này mik ham đọc đam mỹ rồi lại nổi hứng edit truyện, ôm cho 1 đống hàng nên ko có thời gian viết fic. Nhưng vào đây thấy m.n vẫn đợi mik như vậy, mik cũng ko nên tiếp tục kéo dài nữa, mik sẽ tiếp tục đoạn cuối của fic này coi như cảm ơn m.n đã ủng hộ mik suốt thời gian qua.
Mai sẽ post chap mới, vì hôm nay ra tiệm ko định post nhưng lại có bạn vào face ủng hộ mik viết tiếp nên mới vào nói trước cho m.n thôi!
Một lần nữa cảm ơn m.n vẫn luôn ủng hộ mik!! :D
 
Post bài đây, nhưng cho xin lỗi trước là, trong suốt thời gian qua chỉ chỉ lo edit truyện, vì bị ảnh hưởng của quá nhiều lối văn khác nhau nên văn phong của mik ko còn đc như lúc trước, xuống dốc trầm trọng T________T~ Cho nên mong mn ném ít gạch đó thôi nha *trầm nước mắt*

------------------------------------


Chap 27:
Tan biến và hồi sinh


Kiến trúc hai bên vách giống nhau như đúc, khiến người ta tưởng chừng như mình vĩnh viễn chỉ bước đi ở một nơi, vĩnh viễn không có lối thoát.


Bọn họ không biết, nếu con đường cứ mãi mãi vô tận như thế này, nếu thứ cuối cùng chờ đợi bọn họ chỉ là một ngõ cục, thì bọn họ sẽ ra sao.


Không ai biết được, cũng không ai muốn biết.


Con người là vậy, một khi chưa đối diện với hiện thực tàn khốc thì bọn họ vẫn sẽ luôn cho mình một ảo tưởng, một hy vọng. Để rồi cuối cùng nhận lại, là hạnh phúc, hoặc là vô vọng rồi gục ngã.


Đi thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi bọn họ tưởng như dài đến cả thế kỷ, con đường cuối cùng cũng đến điểm chốt, thứ ánh sáng nhỏ nhoi phía trước lại như quang minh của thiên đường soi rọi hy vọng của bọn họ..


Ra khỏi con đường dài đằng đẵng, trước mặt bọn họ là một căn phòng trống rỗng, được chiếu sáng bởi những ngọn đuốc treo trên vách, ngoài ra xung quanh ngoại trừ bốn bức tường thì không còn gì nữa.


Kaito ngồi bệch xuống đất, thở dài.


-Thoát khỏi một cái lồng rồi lại bị nhốt vào một cái lồng khác sao?


Ba người còn lại cũng có chút hoảng hốt, không lẽ là sai rồi sao, nơi bọn họ đang ở vốn dĩ không có lối thoát?


-Không phải chứ, chẳng lẽ phải ở trong đây cả đời sao?_Aoko sợ hãi, giọng nói cũng có chút run rẩy.


Kaito đứng dậy vỗ vỗ vai cô, cười trêu chọc.


-Thì đã sao? Cứ ở trong này đi, bốn chúng sẽ sống với nhau cả đời. Yên tâm, dù không có hôn lễ hoành tráng nhưng tớ vẫn sẽ lấy cậu mà.


Aoko đá qua một cước.


-Ai muốn lấy cậu, đi chết đi!


Hai người lại rượt nhau chạy vòng trong phòng trống, nhưng điều đó lại làm cho bầu không khí nặng nề hiện tại được thư giãn một chút.


Ran kéo lấy tay Shinichi.


-Chẳng lẽ thật sự không có đường ra sao?


Shinichi nhíu mày suy xét xung quanh. Gin vốn dĩ muốn bọn họ chết, nhưng với tính cách của hắn mà nói, hắn càng muốn khiến kẻ thù chết một cách đau đớn trước mặt mình hơn là tuyệt vọng mà chết trong này.


Vì vậy, ở đây chắc chắn có lối ra.


Nhưng là ở đâu?


Aoko và Kaito sau một hồi rượt đuổi mệt nhọc cuối cùng cũng dừng lại, cả hai ngồi bệch xuống đất thở dốc. Aoko tựa người vào tường, ánh mắt nhìn xa xăm.


-Nếu phải ở lại đây thật, thì thế nào đây?


Kaito nhìn cô, ánh mắt trầm xuống, đây là người con gái thuộc về cậu, cậu muốn bảo vệ cô, muốn cô vĩnh viễn mỉm cười, chứ không phải muốn cô lộ ra vẻ mặt đượm buồn như hiện tại.


Cậu ôm lấy vai cô, khẽ thì thào.


-Yên tâm đi, có tớ ở đây, tớ sẽ giải quyết hết thảy mọi vấn đề. Cậu đừng lo lắng gì cả, tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu, bảo vệ cậu!


Aoko nhìn cậu, mỉm cười ấm áp, đưa ngón út tay phải lên.


-Hứa đó!


Cậu cũng đưa tay ngoéo tay với cô.


-Ừ, hứa!


Khoảnh khắc hiện tại, tựa như vĩnh hằng, nào biết, sẽ là dư âm của một khúc nhạc buồn…


-Được rồi!_Kaito phủi vạt áo đứng dậy, đưa tay ra kéo lấy Aoko. –Bắt đầu tìm kiếm thôi!


Căn phòng thật sự trống trải đến không thể trống trải hơn, trên nền đất một điểm nhô lên cũng không có, bốn vách tường cũng bẳng phẳng không chút lồi lõm, khiến hy vọng có cửa bí mật gì đó của bọn họ cũng tiêu tan.


-Xem xét kĩ hết mọi nơi rồi, không có gì lạ cả, phải làm sao đây?_Ran bắt đầu có chút hoảng.


Shinichi cũng đau đầu, nếu Gin không muốn giết bọn họ lúc này thì chắc hẳn nơi này phải có lối ra, nhưng bây giờ lại tìm không thấy, rốt cục là vì sao.


-Tường không có gì, đất cũng không có gì, rốt cuộc là thế nào đây?_Kaito phẫn nộ đập mạnh vào vách tường, nhưng sau đó đôi mắt cậu lẫn Shinichi lại lóe lên một tia sáng.


Khoan đã…


Tường không có gì, đất cũng không có gì… nhưng vẫn còn một chỗ chưa tìm.


-Trên nóc phòng!_Gần như là đồng thời, cả hai người họ cùng hô lên, bốn mắt nhìn lên phía trên.


Từ lúc vào căn phòng này đến giờ, bốn người họ đều lo tìm xung quanh mà quên mắt căn phòng vẫn còn có một không gian nữa, trên nóc. Đến bây giờ nhìn lại, mới phát hiện trên đó dù màu sắc giống hệt với bốn bức vách, nhưng ở giữa lại có khảm một viên hồng ngọc xinh đẹp, đỏ thẫm như máu.


-Nó sẽ giúp chúng ta ra khỏi đây?_Ran nhíu mày nghi ngờ.


-Dù sao cũng không cỏn cách khác, phải thử thôi!_Shinichi nói, sau đó giương cánh bay về phía viên ngọc.


Kaito ngẩn người một lát, cậu chợt nhớ, mình cũng có đôi cánh đó, là người của hoàng tộc, là anh trai của đệ nhất hoàng tử Thánh địa bóng đêm Kudo Shinichi. Thế nhưng cậu lại là kẻ bị từ bỏ, là kẻ không được thừa nhận. Cậu vốn dĩ, phải tên là Kudo Kaito nhỉ?


Cười xùy một tiếng, cậu không cảm thấy tiếc rẻ thân phận của mình, mà chỉ cảm thấy buồn bã một chút. Bất kỳ ai cũng vậy, một khi không ở trong tình cảnh của cậu thì không thể hiểu được, cảm giác bị ruồng bỏ, luôn đối diện với cha mẹ ruột của mình nhưng lại bị họ xem như là hai người xa lạ, thật sự rất tệ hại.


Aoko vươn tay nắm lấy cánh tay cậu, có chút lo lắng hỏi.


-Cậu không sao chứ?


Nhìn cô gái trước mắt, cậu chợt nghĩ gì đó, nụ cười trở nên vui vẻ hơn.


-Không có gì!_Cậu đan tay cô vào tay mình. –Chỉ cảm thấy, tớ gặp được cậu, thật may mắn…_Câu cuối cùng này, như phiêu tán trong làn gió, thật khó có thể nghe được.


Chỉ cần có người trước mặt này ở bên cạnh, không phải đủ rồi sao! Tất cả cứ diễn ra như trước đây, cậu vẫn là Kuroba Kaito, không cần thay đổi gì cả, vậy là tốt rồi!


Lại nói về Shinichi, viên hồng ngọc khảm trên trần nhà không thể xoay cũng không thể ấn, vậy chỉ còn một cách là phá hủy. Vì vậy cậu lùi ra sau một chút, miệng niệm chú ngữ, một tia sáng lam sắc tựa như một thanh kiếm bén nhọn đánh về phía viên ngọc.


Tiếng rắc rắc vang lên, viên hồng ngọc nứt một đường, bong ra từng mảnh. Theo từng mảnh ngọc rơi xuống, xung quanh lại phát ra tiếng ùn ùn của một vật nặng va đập vào vách tường.


Quay đầu nhìn lại, bốn vách tường vốn dĩ trơn láng giờ lại hiện ra từng vết nứt, mà từ trong khe nứt, những giọt nước dần dần rỉ ra.


-Không xong, Shinichi, bên ngoài là nước, mau giữ cho viên ngọc đừng vỡ!_Kaito hét lên.


Nhưng đã muộn, viên ngọc rắc rắc thêm vài tiếng rồi vỡ toan, bốn bức tường cũng theo đó sụp xuống, dòng nước như sóng thần đổ ập vào, ngay cả chú ngữ cũng chưa kịp niệm thì cả bốn người đã bị dòng nước cuốn đi, rẽ theo hai hướng.


.

.

.

.

.


Gin bỏ xuống viên thủy tinh cầu đang hiện lên mọi sự việc xảy ra trong căn phòng trống đó, nhếch môi cười.


-Sắp hạ màn rồi!_Liếc mắt nhìn qua người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh, hắn lạnh lùng ra lệnh. –Vermouth, bắt đầu đi!


Vermouth cúi đầu nhận lệnh, lấy ra con rối giấu trong người, khoát lên áo choàng phù thủy đi đến trước tế đàn. Bà đặt con rối dựng đứng, dùng thanh kiếm sắc bén đâm vào ngực mình, từng dòng từng dòng máu chảy xuống, thấm ướt con rối bằng rơm, lại phảng phất hiện lên ánh sáng đen nhàn nhạt.


Chú thuật cao nhất của cấm chế thuật, liên kết sinh mạng của người điều khiển cùng con rối.


Chú thuật này chỉ dùng cho những con rối có sức kháng cự quá lớn khiến người sử dụng chú thuật không thể tự do điều khiển.


Nhưng nó bị cấm chế, là vì nó giống như một ván cược, cược sinh mạng của chính mình.


Sống hoặc chết, chỉ cách nhau một ý niệm mà thôi.


Vermouth chấp nhận cược ván này, vì hắn, vì người đàn ông ngạo nghễ bên cạnh.


Vì bà đã từng thề như vậy.


Lời thế ngàn năm ấy.


Cũng chỉ mình bà còn nhớ…


.

.

.

.

.


Ran dần tỉnh lại, đầu choáng đau, đôi mắt khó khăn lắm mới có thể mở to lên được.


Thứ phản chiếu vào trong mắt cô đầu tiên, chính là một đôi mắt, một đôi mắt rực đỏ, lạnh lẽo, vô hồn.


-Shinichi?


Shinichi tiến sát vào người cô, gương mặt lạnh lùng.


-Cậu làm sao vậy, Shinichi?_Ran chặn cậu lại, Shinichi hiện tại rất lạ.


Từ đôi môi lạnh lẽo kia, bỗng chốc bật ra hai chữ.


-Phiền phức!


Ran khó hiểu hỏi lại.


-Phiền phức? Cậu đang nói gì vậy?


-Tôi nói, cô thật phiền phức!


-Gì cơ?


Shinichi đưa tay mơn trớn trên chiếc cổ thon dài của cô, đáy mắt có chút ý cười, nhưng tàn khốc đến đáng sợ.


-Nếu không phải vì dòng máu đang chảy trong người cô, nếu không phải vì mối thù 2000 năm trước của chúng ta. Thì còn lâu tôi mới muốn ở bên cạnh người như cô.


-Món nợ 2000 năm trước? Cậu…


Ran mở to mắt, phát run, toàn thân đang phát run, bởi vì cô nhìn thấy, qua lớp áo sơ mi trắng bị nước thấp ướt, một vết sẹo dài và mảnh do kiếm gây ra đang hiện lên rõ ràng.


Vết sẹo này…


Chẳng lẽ chính là vết sẹo do cô gây ra như lời tên lãnh chúa bóng đêm kia đã nói?


Shinichi theo tầm mắt cô nhìn lại, cũng phát hiện vết sẹo đã lộ ra, như cười như không nhìn cô.


-Nhận ra phải không?_Cậu đưa tay siết lấy cổ cô. –Đây là vết sẹo chính tay cô đã gây ra cho tôi. Theo ngàn năm trôi qua, nó vẫn chưa từng biến mất, giống như thù hận của tôi đối với cô, chỉ càng ngày càng sâu đậm.

Giọng nói nhẹ nhàng, đầy ma mị, phảng phất như chỉ đang nói một câu bâng quơ đùa giỡn.


-Cô vẫn nghĩ là tôi yêu cô sao? Đúng là nực cười, từ khi cô dùng thanh kiếm kia đâm vào ngực tôi và ban ra lời nguyền đó, thì tôi đối với cô chỉ có chán ghét cùng thù hận. Trước giờ chỉ là một trò đùa, cô chỉ là một kẻ bị lợi dụng, tôi đùa bỡn cô, còn phụ vương cùng trưỡng lão thì lợi dụng cô, cô nghĩ họ thật sự tốt với cô sao, họ thực chất chỉ muốn dùng sức mạnh thuần khiết của cô một lần nữa phong ấn đường liên thông giữa hai thế giới, để tiêu diệt Gin, và rồi… nếu ý thức của Ma vương một lần nữa thức tỉnh trong người tôi, thì cũng phải nhờ cô tiệu diệt cả tôi!


Ran hô hấp khó khăn, không khí có thể hít vào càng lúc càng ít, nhưng cô vẫn kiên trì, vẫn muốn hiểu rõ mọi chuyện, cô thật sự không thể tin những thứ đang diễn ra trước mắt.


Shinichi mà cô quen biết không phải như vậy, người làm cô rung động không phải kẻ lãnh khốc trước mặt này.


Cô bắt lấy cánh tay Shinichi đang siết chặt cổ mình, đứt quãng lên tiếng.


-C…Cậu…không phải…Shinichi, Shinichi, không…phải như thế này…


Shinichi kề sát miệng vào tai cô, khẽ thì thầm.


-Đúng, tôi không phải là Shinichi, tôi là Coolguy, là Ma vương của cả thế giới này, là kẻ mạnh nhất trong tộc ma cà rồng. Từ cái lúc Shinichi tỉnh lại trong khu rừng Shiorikiri thì tôi cũng đã hồi sinh, là nhờ vào cô đã đánh thức tôi đó, tôi đã cùng Shinichi mà cô yêu thương dùng chung một thân xác, à không phải, thân xác này là của tôi mới đúng, Shinichi mà cô biết chỉ là một kẻ đang thay tôi trông chừng nó thôi. Nói thật, những lúc tiềm thức cậu ta ngủ say, ý thức của tôi thay vào rồi nhìn thấy cô dựa dẫm tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt tràn đầy yêu thương, tôi cảm thấy rất tức cười, kẻ từng oán hận tôi, từng giết tôi, nhưng nay lại ngoan ngoãn sà vào lòng tôi, làm tôi cảm thấy thật kinh tởm. Mà tôi cũng đã từng cho cô một cơ hội để nhận ra mọi chuyện đó thôi, tôi đã nói, tất cả chỉ là một trò đùa, đây mới là tôi thật sự, thứ tôi cần, chỉ là máu của cô mà thôi. Nhưng tại cô quá ngu ngốc, cứ cho đó là một giấc mơ.


Giấc mơ, giấc mơ khi bị giam trong con đường vô tận kia, chẳng lẽ là sự thật? Cái kẻ đáng sợ khi đó, không còn là Shinichi nữa, mà là Coolguy đã thức tỉnh sau giấc ngủ ngàn năm?


-Cô và Shinichi rất giống nhau, từ khi ý thức tôi sống lại, ký ức của kiếp trước cũng trở về, nhưng Shinichi cũng như cô, không thể chấp nhận nó mà cho đó là một giấc mơ. Cậu ta không biết sự tồn tại của tôi, lại càng không biết cứ càng trốn tránh thì càng yếu đuối, càng không thể làm chủ thân xác này mà thôi.


-Ngươi…ngươi không phải Shinichi, vậy…vậy cậu ấy ở đâu?


-Ở đâu à?_Shinichi, không, Coolguy mỉm cười, chỉ chỉ vào ngực mình. –Cậu ta quá yếu đuối, sau tai nạn vừa rồi thì tiềm thức đã không đủ mạnh để tỉnh lại nữa, cho nên hiện tại đã ngủ say trong thân xác này, vĩnh viễn cũng không tỉnh lại, mà cũng có thể, đã tan biến khỏi thế giới này mất rồi.


-Không thể nào!_Ran vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi kiếm chế của cậu, nhưng tất cả là vô ích, nó chỉ khiến cô thêm khó thở hơn mà thôi. –Ngươi…nói dối, Shinichi, không thể…không thể thua ngươi được_Cô hét lên đầy phẫn nộ.


-Rất tiếc, nhưng đó là sự thật!_Coolguy mỉm cười đầy tàn nhẫn. -Cô có biết mình rất phiền hay không, tại vì cô mà cái thân xác này của tôi bị cái tên Kelbelos chết tiệt kia đùa bỡn hết lần này đến lần khác. Bây giờ nếu lấy được máu của cô…_Coolguy thả lỏng cảnh tay đang siết cổ Ran, móng tay dần chuyển thành màu đen rồi mọc dài ra, vuốt dọc theo chiếc cần cổ trắng nõn, dòng máu đỏ sậm cũng theo đó tràn ra. –Tôi sẽ lấy lại được sức mạnh của Ma vương lúc trước, tôi sẽ đánh bại Kelbelos kia lần nữa, và cô cũng không còn là vật cản đường của tôi, bởi tôi sẽ không vì cô mà bỏ lỡ cơ hội làm bá chủ thế giới này nữa đâu!


-Thử nghĩ xem, nếu bây giờ tôi rút cạn máu của cô, sau đó giao lại cái xác đã khô kiệt cho Kelbelos, hắn sẽ như thế nào nhỉ, có lẽ là sẽ phát điên lên đấy, thật thú vị! Ha ha ha!_Coolguy cất tiếng cười to, điên cuồng như một con dã thú khi sắp giết chết con mồi tội nghiệp trước mặt, sâu trong đôi mắt đã từng chứa đựng vô vàn ấm áp kia là một mảnh tối đen tràn ngập hung quang cùng khát máu.


Ran cảm thấy sức lực của mình đang theo từng giọt máu chảy đi, Shinichi, Shinichi mà cô yêu thương đã không còn, chỉ còn lại người trước mặt, là Coolguy, là Ma vương, là kẻ từng thống lĩnh ma cà rồng tiêu diệt thế giới loài người, kẻ đã tắm nhân gian trong biển máu, kẻ tàn nhẫn và độc ác kia sao.


Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức cô không thể nắm bắt được. Nước mắt, bật trào khỏi khóe mi.


Shinichi, cậu thật sự biến mất rồi sao?


Coolguy liếm đi những giọt nước mắt ấy, cười tà nói.


-Khóc sao? Đau khổ à? Yên tâm, sắp kết thúc rồi, sau khi chết, tôi sẽ trả cô lại cho Kelbelos, người mà cô đã từng yêu thương. Hoặc là, cô có thể ngủ yên trong cái giấc mơ về tên Shinichi luôn che chở, bảo vệ cô chẳng hạn.


Ran không còn nghe được gì nữa, người trước mắt quá đỗi xa lạ, còn Shinichi, Shinichi của cô thật sự đã biến mất, triệt để biến mất sao? Vậy cô…sống còn ý nghĩa gì, cứ theo như Coolguy đã nói, chết đi, rồi mơ một giấc mơ vĩnh hằng, trong đó có cậu, có hạnh phúc mà cô vẫn luôn mong chờ, không còn đau khổ, không còn đấu tranh, chỉ có bình yên, ấm áp…


Phải,


Chết đi!


(TBC)
 
ShinxRan_000 Ôi ôi ôi ! Cuối cùng tác giả đáng iu cũng đã trở lại ^^. Comt cho au nè :

Ưu điểm chap mới : Nội dung hay nè, văn phong cũng không khác trước là mấy ^^ , không có type *tìm đỏ mắt rầu :3 * chap mới dài ^^
Nhược điểm : Quá nhiều thoại, ăn gian dòng cả chap nên nhìn cảm giác nó dài =.=.

Cuối cùng, chúc Au sớm hoàn thành fic và....khỏe mạnh nhé :)

Thân,
Kato-chan <3
 
vuongnhatanh *Ôm ôm*, cảm ơn vì lời nhận xét, ta đây cũng biết khuyết điểm là nhiều lời thoại, nhưng lỡ thành thói quen rồi, ta thjk để nhân vật bộc lộ cảm xúc qua lời thoại thay vì tả khuôn mặt hay cảnh xung quanh, ta sẽ cố gắng khắc phục, lại cảm ơn em lần nữa nhé^^~ (Nhớ ko lầm thì em nhỏ tuổi hơn ta đúng ko?≧◔◡◔≦~)
 
Post đây a~~~ Ta thật đúng hẹn mà , dù chả có đc mấy lần :hee_hee:

**************************

Chap 28: Kiếm thánh

Gin nhìn hình ảnh phản chiếu trong thủy tinh cầu, tựa như nhìn thấy được tình cảnh của năm tháng xa xưa.


“Ngươi rốt cục muốn làm gì?” Một tiếng hét vang lên, kèm theo đó là thanh âm vang dội của xiềng xích bị kéo lê, đôi mắt đỏ ngầu như máu tươi nhìn chằm chằm vảo kẻ đang ngự trị trên ngôi cao.


Gin hoàn hồn lại, tia bi thương nhàn nhạt trong mắt triệt để biến mất, chỉ còn lại ý tứ đầy khinh miệt, mỉa mai.


Nhìn xuống kẻ bị dây xích trói chặt bên dưới nhưng vẫn không ngừng phản kháng, tựa như một con mãnh thú đang giãy chết, hắn bật cười to.


“Ha hả, ngươi không thấy sao? Hoàng tử của Thánh địa bóng đêm Shinichi Kudo trở thành Ma vương, một lần nữa muốn giết chết Thiên thần. Rốt cục bị những người thân xung quanh hợp sức giết chết. Vở kịch này thật thú vị, thú vị. Ha ha ha…”


“Ngươi điên rồi, tại sao lại làm như vậy chứ? Tại sao lại biến cậu ấy thành như vậy?” Giữa không gian lại vang lên âm thanh một người, là giọng của một cô gái, mang theo đắng chát cùng chua xót không nói thành lời.


Gin tà nghễ liếc nhìn cô, ý cười khinh miệt chỉ tăng không giảm.


“Ngươi đau lòng sao? Vì ngươi yêu hắn?” Hắn nhướn mắt, rồi như phát điên mà lao đến xiết lấy cổ cô gái. “Bây giờ ngươi còn dám yêu hắn không, hắn đã biến thành một con quỷ mất hết tính người, ngươi còn dám yêu hắn không?”


Cô gái cắn chặt môi, gần như sắp bật máu, đôi mắt mang theo kiên định cố gắng nhìn chằm chằm vào kẻ đang ở trước mặt. Đôi môi cố gắng hé mở.


“Tại…Tại sao lại không dám, ta yêu cậu ấy, cho dù cậu ấy có biến thành hình dạng gì đi nữa, ta cũng yêu cậu ấy…”


Gin trừng lớn hai mắt, đau đớn cùng thù hận trong lòng cùng nhau dâng trào, bên tai như văng vẳng nghe được tiếng nói của người đó, cũng giống hệt như bây giờ. Người đó dùng ánh mắt cố chấp không buông, nhìn thẳng vào hắn, từng chữ từng chữ chậm rãi nói.


“Ta yêu cậy ấy, cho dù cậu ấy có là ma là quỷ, ta vẫn yêu cậu ấy…”


Quá khứ lẫn hiện tại khiến đầu óc hắn hỗn độn, thù hận như một con quái vật gặm cắn từng tế bào trong cơ thể hắn, khiến hắn phát điên, muốn hủy diệt tất cả, hủy diệt thứ mà bọn ngu ngốc gọi là tình yêu kia.


Hắn cười lạnh, bàn tay rời khỏi cổ cô gái, hai tay chuyển về phía dây xích đang trói chặt trên người cô.


“Rắc” một tiếng, toàn bộ dây xích rơi xuống, hắn nhìn cô ngã quỵ trên mặt đất, giọng nói đầy khinh miệt vang lên.


“Vậy để ta xem xem, cái ngươi gọi là tình yêu mạnh mẽ tới mức nào.”


Phất tay, ánh sáng xanh bao phủ lấy th.ân thể cô gái, trong giây phút ánh sáng tiêu thất, thân ảnh cô gái cũng không còn.


“Ngươi đã làm gì cô ấy?” Người cũng bị xiềng xích trói chặt ở bên cạnh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Gin, sắc đỏ trong đôi mắt dần dần biến đậm, tựa như ác thú sắp phá kén mà ra.


Gin nâng tay, áng sáng xanh xen lẫn những tia sáng ầm ầm giáng xuống người đó. th.ân thể đầy máu vốn không còn chỗ lành lặn giờ lại toát ra thêm mấy vết thương. Chiếc áo trên người cũng không còn nhìn ra màu sắc nguyên bản. Thế nhưng người đó vẫn không rên rỉ một tiếng, hai tay nắm chặt dây xích đã rướm máu từ lâu, nhưng vẻ kiên nghị kia không hề biến đổi.


Gin cười đến tàn khốc, đi đến nâng lên khuôn mặt người nọ, tà tà nói.


“So với tự tay hủy diệt một thứ gì đó, ta càng muốn nhìn thứ đó tự mình hủy diệt. Ta muốn để đứa con gái kia tự mình chứng kiến người mà cô ta yêu đã biến thành ma quỷ, rồi thì thứ tình yêu mà cô ta luôn miệng nói kia sẽ chết dần chết mòn. Ha ha, như vậy không thú vị hơn tự mình ra tay sao. Ngươi nói xem, có đúng không?”


Hắn cười điên dại, hắn nắm chắc mình sẽ thắng, trò chơi này, hắn sẽ không thua lần nữa.

.

.

.

.

.

.

Bên trong khu rừng rậm, mây đen giăng tứ phía, gió lạnh thổi xào xạt, tiêu điều như một khu nghĩa trang lặng ngắt. Máu đỏ rơi xuống đất, tựa như một cánh hoa hồng mĩ lệ nở rộ không đêm đen. Đẹp đến yêu dã.


Trưởng lão tay cầm gậy mộc, chỉ vào người đang bị lưới pháp thuật trói chặt. Người đó chẳng ai khác chính là Coolguy.


Lúc trước khi Shiho theo Shinichi đến đây, Elena đã phong ấn một loại chú thuật trên người cô. Một khi bị áp đặt loại chú thuật này lên người, thì cho dù người bị phong ấn đi đến đâu, người phong ấn cũng có thể tìm được.


Trưởng lão, quốc vương Yusaku và Elena dựa theo phong ấn mà đến chỗ của Shiho, đường đi thuận lợi đến mức kỳ quái, những ma cà rồng bảo vệ bên ngoài Lãnh địa bóng tối một tên cũng nhìn không thấy. Vốn định điều tra xem đây có phải bẫy rập không, nhưng lưỡi kiếm hóa hình từ chiếc gương ngôi sao bảy cánh trên tay Trưởng lão lại phát ra từng tầng ánh sáng kì lạ, hơn nữa còn tự động bay về một nơi nào đó.


Mọi người đuổi theo hướng mà lưỡi kiếm đã đi qua, đến được khu rừng này. Tình cảnh đập vào trong mắt chính là Shinichi một tay bóp chặt cổ Ran. Đôi răng nanh nhọn hoắt vừa chạm vào làn da cô. Nhìn đôi mắt đỏ ngầu kia, mọi người liền hiểu, Ma vương đã thức tỉnh rồi.


Lưỡi kiếm kia như tự có sinh mệnh của chính mình, nó bay vụt về phía trước, hướng thẳng Coolguy đâm tới, bức hắn không thể không buông tay lùi về phía sau. Trưởng lão nhân cơ hội đó, nhanh chóng dùng niệm chú ngữ tạo kết giới trói chặt hắn lại.


Shiho chạy tới đỡ lấy Ran, lo lắng hỏi.


-Ran, cậu không sao chứ?

Ran không trả lời, hay nói đúng hơn cô không hề nghe thấy gì cả, cô vẫn đang chìm trong thế giới riêng của mình.


Shinichi đã biến mất, triệt để biến mất rồi…


Cậu ấy, không còn nữa.


Nước mắt chảy xuống, cổ họng đắng chát. Trong đôi mắt tím biếc kia, đau đớn, tuyệt vọng, bi thương hòa lẫn với nhau lại trở nên trống rỗng.


Shiho ôm lấy cô, cô hiểu được cảm xúc của Ran lúc này. Ngay cả chính cô, khi nhìn thấy người bạn thân trở thành như vậy còn khó chấp nhận, huống chi là Ran. Nhưng đó đã là sự thật, là sự thật không thể thay đổi, mà bọn họ lại không có quyền trốn tránh, chỉ có thể đối mặt.


-Ran, đừng khóc!_Shiho thì thào.


Ran nắm lấy tay áo Shiho, vùi đầu lên vai cô, tiếng nói hòa lẫn thanh âm nức nở vang lên.


-Shiho, Shinichi…Shinichi không thể biến mất, cậu nói đi, Shinichi không thể biến mất, chúng ta có thể cứu cậu ấy, phải không?


Ran đang cố gắng, cố gắng níu kéo hi vọng cuối cùng.


Shiho im lặng, nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu.


Yusaku bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Ran.


-Ran, ta biết con đang rất đau khổ, nhưng Shinichi hiện tại đã ma hóa, bọn ta không còn cách nào để cứu được nó. Ngoại trừ, giải thoát cho nó.


Ran ngẩng đầu, nhìn ông.


-Giải thoát?


Yusaku gật đầu, trong ánh mắt của vị quốc vương cao quý kia chẳng còn vẻ uy nghiêm của ngày trước, chỉ có đau buồn. Ánh mắt nhìn sang lưỡi kiếm vì đánh trật mục tiêu mà ghim trên mặt đất, câu trả lời đến bên miệng rốt cục không thể thốt ra.


Giữa không gian âm u, lại bất chợt vang lên một giọng nói già nua, lại có chút mệt mỏi.


-Tiêu diệt nó!


Một câu nói, chặt đứt tất cả đường lui của mọi người.


Trưởng lão vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn Coolguy đang cực lực giãy dụa trong kết giới, hồi ức quay lại ngàn năm xưa cũ.


-Hơn 2000 năm trước, Ma vương lật đổ hòa bình giữa thế giới nhân loại và Ma cà rồng, giết chóc vô số, muốn làm bá chủ. Sau đó, hắn bị một Thiên thần dùng thanh kiếm kia đâm một nhát, nhưng sức lực của Thiên thần khi đó không còn đủ để khiến hắn hoàn toàn hủy diệt, chỉ phải dùng chính sinh mạng mình phong ấn linh hồn hắn cùng toàn bộ Ma cà rồng vào không gian khác. Không ngờ linh hồn Ma vương lại có thể trọng sinh một lần nữa, trở thành Shinichi Kudo - Hoàng tử của Thánh địa bóng đêm này. Bọn ta vốn tưởng có thể nuôi dưỡng nó như một Ma cà rồng bình thường, áp chế linh hồn Ma vương ẩn trong người nó. Nhưng tưởng tượng vẫn là tưởng tượng, hôm nay Ma vương đã thức, nếu không muốn thế giới này xảy ra thảm họa lần nữa, ngoại trừ tiêu diệt hắn ra, chúng ta đã không còn cách nào khác.


Trưởng lão quay sang nhìn Ran, trong đôi mắt già nua phủ đầy tang thương năm tháng.


-Ngay từ khi cháu đến đây, ta đã biết cháu chính là Thiên thần kia trọng sinh. Bởi vì năm đó trước khi Thiên thần tử vong đã phát ra lời nguyền, khi phong ấn của chiếc gương hình ngôi sao bảy cánh biến mất, cả hai người họ sẽ gặp lại nhau trong kiếp sau thì sẽ đòi lại hết nợ nần trong kiếp trước. Cháu đến đây, đồng nghĩa với phong ấn bị phá vỡ, bọn ta sợ rằng nếu để cháu và Shinichi bên nhau sẽ khiến hai người nhớ lại kí ức kiếp trước cho nên đã buộc cháu và Shinichi phải xa nhau. Nhưng xem ra, không hề hữu dụng, kết cục hôm nay, vẫn không thể tránh khỏi. Mà lời của Coolguy vừa rồi cũng không phải không đúng, ngay từ đầu, bọn ta thật sự đã muốn lợi dụng cháu, muốn cháu ở bên Kaito tạo sự hưng thịnh cho vương quốc, hoặc nếu như phải đi đến kết cục ngày hôm nay, thì nhớ cháu…_Trưỡng lão chợt dừng lại, nuốt xuống thứ gì đó đang nghẹn trong cổ họng, kiên trì nói tiếp. -…Nhờ cháu, tiêu diệt Ma vương lần nữa.


Nhìn đôi mắt tím vốn trong sáng, ngây thơ giờ đây lại tràn ngập bi thương cùng bàng hoàng. Tất cả mọi người đều biết, chuyện này với cô mà nói thật sự quá tàn nhẫn. Nhưng dù có tàn nhẫn hơn nữa, bọn họ vẫn phải làm, cho dù có phải trở thành những kẻ máu lạnh đi nữa. Trưởng lão, quốc vương và Elena đều là những người cai trị Thánh địa bóng đêm này, bọn họ không thể suy nghĩ cho lợi ích của riêng mình. Nếu phải lựa chọn giữa bản thân và đất nước, bọn họ không thể không gạt bỏ thứ đầu tiên. Có lẽ là vô tình, có lẽ là tàn ác, nhưng bọn họ chỉ có một con đường để bước đi.


Elena vốn chỉ đứng yên một bên đột nhiên di động, bà kéo lên lưỡi kiếm đang ghim chặt trên mặt đất, đi đến bên cạnh Ran. Giọng nói lạnh lùng khẽ vang lên.


-Phải giết người mà mình yêu thương, thật tàn nhẫn đúng không. Thế nhưng ngươi cũng như bọn ta, không còn lựa chọn nào khác. Ngươi nên hiểu một điều, hắn đã không còn là Shinichi mà ngươi biết nữa, hắn đã trở thành Ma vương, là một kẻ vô cùng tàn ác.


Khi mọi người đang nói, một ánh sáng đen tuyền từ từ tích tụ trên người Coolguy, càng ngày càng dày đặc. Nó như đang cùng kết giới âm thầm đối chọi lẫn nhau, khiến những tia sáng của kết giới dần dần nhạt đi, nhìn qua như sắp bị phá vỡ.


Mà Coolguy đang bị trói chặt kia ngay giây phút bị ánh sáng đen xâm nhập vào người, đôi mắt vốn đã đỏ tươi giờ càng thêm sậm màu, móng vuốt trên tay đen sì và đang không ngừng dài ra, mà bên má trái, một đường hoa văn màu đen từ trong cổ áo chui ra, như có sinh mệnh mà dần dần phủ lên toàn bộ gương mặt hắn. Hắn thét dài một tiếng khiến cả khu rừng chấn động, toàn bộ cây cối trong phạm vi gần đó đều gãy đổ. Hai tay hắn dùng sức xiết lại, oanh một tiếng, toàn bộ kết giới vỡ tan.


Trưởng lão nhanh chóng niệm chú ngữ, từng đạo tia sáng như dây thừng dùng tốc độ sét đánh giáng xuống người Coolguy, nhưng lại không thể chạm vào người hắn dù là một chút. Quốc vương lập kết giới bảo vệ Ran và Shiho ở bên trong, sau đó cùng đi lên giúp đỡ trưởng lão. Theo sự xuất hiện của quốc vương, từ trên bầu trời vốn tối đen nổi lên tầng tầng sớm chớp, đánh xuống người hắn, nhưng vẫn như cũ chẳng thể chạm đến hắn. Tầng ánh sáng đen phủ đầy người Coolguy như một lớp áo giáp vững chắc ngăn chặn mọi tổn thương từ bên ngoài.


Elena buông lưỡi kiếm, nhíu mày nhìn trận đấu đang diễn ra bên ngoài kết giới.

-Ta biết ngươi đang giữ chiếc gương hình ngôi sao bảy cánh, đó là một phần của thanh kiếm này. Hợp hai thứ đó lại nó sẽ trở về hình dạng vốn có.


Sau đó bà xoay người ra khỏi kết giới, bàn tay vung lên, ngàn vạn khối băng hình dạng cung tiễn sắc nhọn từ phía sau lao về người Coolguy. Nhưng vừa chạm đến tầng ánh sáng đen liền biến mất ngay lập tức. Thế nhưng băng tiễn vẫn ồ ạt như cũ, không ngừng lao đến.


Coolguy giang hai tay, từ trong rừng sâu vô số dây leo bò đến, ra sức đánh về phía những người đang công kích hắn. Nhưng tất cả mọi người đều đã được kết giới bảo hộ, dây leo chỉ có thể quấn ở bên ngoài, không ngừng ra sức quất vỡ kết giới.


Đám người của Trưởng lão một bên công kích, một bên phải tự bảo vệ, dây leo lại che chắn tầm mắt khó xác định rõ mục tiêu, trong chốc lát đã tiêu hết một phần sức lực.


Cuồng phong giăng tứ phía, đất đai xung quanh vì không chịu nổi áp lực mà phát nổ, có nơi còn xuất hiện khe nứt dày đặc. Mà từ dưới khe nứt đó, vô số rắn rết lại chui ra. Kết giới dù có thể bảo hộ được quanh người, nhưng lại không thể bảo vệ được phía dưới nếu chân vẫn chạm đất.


Nơi trưởng lão đứng xuất hiện một khe hở khiến ông không kịp phòng bị mà bị rắn rết quấn vào chân. Mà nơi nào bọn chúng chạm tới, đều bị hóa thành đá. Trưởng lão không còn cách nào khác đành phải ngăn lại bọn rắn rết đang muốn tiếp tục bò lên. Những đạo tia sáng như dây thừng ở bên ngoài nhạt đi, thế công của ông đã không còn.


-Trưởng lão!_Yusaku chỉ kịp hô một tiếng thì dưới chân cũng đã xuất hiện khe nứt, không thể suy nghĩ nhiều, ông đành phải giương cánh bay lên.


Elena dù là phù thủy của Hoàng cung nhưng không thuộc Hoàng tộc, không có cánh, chỉ có thể dùng thuật pháp nâng thân mình lơ lửng giữa không trung. Nhưng vận dụng loại thuật pháp này lại rất tốn sức, một bên phải nâng th.ân thể, một bên phải tự lập kết giới bảo hộ, sức lực không đủ để duy trì công kích bên ngoài cho nên số băng tiễn giảm đi rõ rệt.


Trong phút chốc, chỉ còn lại công kích của quốc vương là còn đủ sức mạnh, nhưng cũng không thể duy trì mãi được.


Mà trong kết giới của Shiho và Ran, tuy xuất hiện một vài khe nứt, nhưng bọn rắn rết dường như kiên kị lưỡi kiếm kia, chỉ ngóc đầu lên chứ không dám bò ra ngoài.


Shiho thấy tình thế bên ngoài đang nghiêng về một phía, trong lòng vô cùng lo lắng, lại nhìn Ran vẫn còn ngỡ ngàng bên cạnh, không khỏi hét lên.


-Cậu mau giúp bọn họ đi, bây giờ chỉ còn cậu mới có thể đối phó được với hắn, cậu mau làm đi!!


Ran ngước mắt nhìn Shiho, đôi mắt kia vẫn chỉ là một mảng trống rỗng, lại nhìn kẻ được bao bọc bởi một tầng sáng đen bên ngoài, dù gương mặt phủ đầy hoa văn quỷ dị, nhưng đó rõ ràng vẫn là gương mặt của Shinichi.


-Shinichi, đó là Shinichi, tớ không thể, không thể!!_Ran ôm đầu, hét to.


Shiho tức giận, nắm chặt vai Ran, quát vào mặt cô.


-Chẳng lẽ cậu vẫn chưa hiểu, Shinichi đã không còn, kẻ kia là Coolguy, là Ma vương, là kẻ hủy diệt. Nếu cậu không giết hắn, hắn sẽ tiêu diệt tất cả chúng ta, tiêu diệt toàn bộ thế giới. Nếu Shinichi vẫn còn, cậu nghĩ cậu ấy sẽ muốn th.ân thể mình bị kẻ khác điều khiển làm ra những chuyện tàn ác đó sao. Cậu nghĩ Shinichi sẽ muốn bản thân trở thành như vậy sao?


Ran cắn môi, cúi đầu xuống không trả lời.


Phía bên ngoài lại nổ vang một tiếng, Elena không đủ sức để điều khiển ba thuật pháp cùng một lúc, dây leo nhân cơ hội đó đánh tan kết giới sau đó lao đến quấn chặt người bà vào một thân cây. Coolguy cười lạnh một tiếng, toàn bộ băng tiễn vốn dĩ trong suốt giờ đây hóa thành đen tuyền. Không những không tấn công hắn, ngược lại đâm thẳng về phía Elena đã không còn sức kháng cự.


Yusaku lao tới chắn trước người bà, băng tiễn đen kịt chạm vào kết giới của ông rồi tức khắc tan ra như một loại axit dần ăn mòn màn kết giới, nó từ từ nhạt đi, gần như sắp không thể trụ nổi.


Coolguy ở bên kia cười điên cuồng, băng tiễn từ sau lưng hắn bắn ra càng lúc càng nhiều, toàn bộ đều là băng tiễn mà Elena đã bắn ra lúc nãy. Tầng áng sáng đen kia đã hấp thụ và chuyển hóa nó.


Nhìn quốc vương bên ngoài sắp không trụ nổi, Shiho buông Ran ra, cầm lấy lưỡi kiếm, bởi vì không có chuôi, cô chỉ có thể trực tiếp cầm lấy, sau đó xông ra ngoài. Cũng dùng kết giới bao quanh mình lao về phía quốc vương, dùng lưỡi kiếm chặn lại băng tiễn đang xông tới, bàn tay nắm chặt lưỡi kiếm, máu đỏ theo đó trào ra thế nhưng cô dường như chẳng hay biết, chỉ dốc sức dùng kiếm chém về phía trước.


-Shiho, mau đi đi, lưỡi kiếm trong tay con không có tác dụng gì đâu!_Yusaku hét lên.


-Cho dù không có tác dụng cũng hơn không làm gì!_Shiho đáp, tay vẫn tiếp tục huy kiếm, máu vẫn chảy ổ ạt, kết giới của cô quá yếu, dưới sự công kích của băng tiễn sớm đã vỡ vụn, chỉ có thể cố sức huy kiếm đánh văng băng tiễn.


Yusaku thấy Shiho sắp không trụ được nữa, trên tay và chân cô bị băng tiễn cắt qua đã chảy rất nhiều máu, băng tiễn mang theo tác dụng như axit còn đang không ngừng ăn mòn từng tấc thịt của cô. Không suy nghĩ nhiều, ông liền đưa tay ra sức đẩy Shiho ra ngoài, nhưng muốn làm vậy phải hủy đi kết giới trước đó, cho nên vào ngay khoảnh khắc kết giới vừa tắt đi, băng tiễn đã nhanh như chớp đâm xuyên bả vai ông, tạo ra một lỗ thủng sâu tận xương.


Shiho bị đẩy khỏi không trung, một lần nữa rơi vào kết giới cũ, lưỡi kiếm trong tay rơi xuống, trên mặt kiếm đầy máu tươi. Thế nhưng cô vẫn không chịu buông, một lần nữa muốn gượng dậy nắm lấy lưỡi kiếm.


Nhưng nhanh hơn Shiho, một bàn tay khác đã chạm vào lưỡi kiếm, trong bàn tay đó còn cầm theo một chiếc gương nhỏ, ngay tức khức khi hai thứ đó chạm vào nhau, một tầng ánh sáng trong suốt thánh khiết liền xuất hiện, bao phủ toàn bộ không gian, rắn rết xung quanh toàn bộ chết sạch, ngay cả dây leo và băng tiễn cũng rơi xuống đất.


Trong ánh sáng đó, một thanh kiếm xuất hiện, chuôi kiếm trắng muốt, cán kiếm có hình một ngôi sao bảy cánh, đang không ngừng phát ra hào quang.


-Ran?_Shiho nhìn chủ nhân cánh tay kia, có chút ngạc nhiên, cũng có chút vui mừng.


Ran chuyển mắt nhìn cô, trong ánh mắt kia đã không còn mơ hồ nữa, một mảng trong suốt. Cô khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói.


-Cậu nói đúng, Shinichi sẽ không muốn, cậu ấy sẽ không muốn bản thân trở thành như vậy. Cho nên, tớ sẽ thực hiện điều cậu ấy muốn!


Cô cầm lấy thanh kiếm, hào quang dần biến mất, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng về phía trước. Sau lưng, đôi cánh trắng dần lộ ra, sau đó giương thẳng lên không trung.


Coolguy liếc mắt nhìn cô, trong mắt không một tia hoảng sợ, cười như khinh miệt.


-Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi tiêu diệt bằng thanh kiếm đó lần nữa sao? Mơ tưởng!


Nói rồi, tay vung lên, gió mạnh thổi qua, dây leo cùng băng tiễn vốn nằm trên nền đất như được tiếp thêm sức mạnh, toàn bộ bắn về phía Ran.


Ran nắm chặt thanh kiếm, bay thẳng về phía Coolguy, băng tiễn cùng dây leo vừa chạm đến ánh sáng trắng muốn kia liền bị nát thành từng mảnh, nhưng thế công vẫn không ngừng.


Cô vung kiếm, muốn đâm vào ngực Coolguy, hắn ta chỉ cười nhạt, sao đó đưa tay cách không chặn lại mũi kiếm.


Trong phút chốc, đen trắng giao nhau, chấn động kinh người.


Yusaku nhân lúc đó liền cứu lấy Elena và kéo Shiho đến chỗ trưởng lão chân đã hóa đá mà không thể cử động, lập kết giới phòng hộ.


Elena nhìn tầng sáng đen đang bao bọc Coolguy, bỗng nhiên chau mày, lên tiếng.


-Trưởng lão, quốc vương, hai người không cảm thấy sức mạnh của Coolguy có chút kì lạ sao?


Hai người kia nhìn lên phía không trung, trưởng lão bỗng nhiên trừng to hai mắt, vừa rồi không có thời gian quan tâm, hiện tại nhìn lại, đó quả thực không giống sức mạnh mà Coolguy nên sử dụng, nó giống như…


-Đó…là sức mạnh hắc ám của Gin!


-Sao lại như thế…


Trong lúc mọi người đang suy nghĩ, một tiếng hét như vận dụng toàn bộ sức lực vang vọng giữa không trung.


-Dừng lại đi! Cậu ấy không phải Shinichi---------!

*************************
Hí, tự dưng muốn viết fic cổ trang quá, có ai ủng hộ ta ko a??? :laughing: Mặc dù với cái tốc độ rùa bò còn nhanh hơn này hk biết tới năm nào tháng nào mới xong:worried:~~~
Vampire's love còn 3 chương nữa thôi, đếm ngược nào :laughing:~~~~
 
Oh my god đọc cái chap này sao mà đầu óc nó cứ quay mòng mòng í cái đoạn đầu hơi rắc rối, mà cái đoạn xáp lá cà thì hay hết ý * chậc chậc* tiếc nhỉ phải chi làm thành phim 3D nhể hắc hắc. Nếu Au muốn viết fic cổ trang thì em ủng hộ nhưng phải coá cả Aoko và Kaito nữa nhá.... Mà fic này coá phải HE không zậy Au, đừng để ai chết nhá.... Momg Au mau mau ra chap mới
 
Chỉ góp ý nho nhỏ. Khi viết thoải co trên hai nhầm vật bạn nên cẩn thận việt miêu ta biểu cảm,tránh bị phô hoặc nhầm nhân vật cho một lời thoai cua nv khác .
Vd:-Hình như là:" Cháu chính là chủ nhân của chiếc gương này, hãy luôn mang theo nó vì nó sẽ như 1 lá bùa hộ mệnh bảo vệ cháu. Nhưng cháu cũng nên nhớ, nó cũng có thể mang lại tai hoạ cho cháu nếu như..."

-Nếu như...?_Sonoko và Aoko thúc giục

-Xin lỗi, tớ quên mất rồi._Ran mỉm cười

Gương mặt Sonoko và Ran tỏ vẻ thất vọng.
Tại sao la ran ma không phai aoko
 
Mình nghĩ Kaito bị trúng thuốc độc nên nghe theo lệnh của VerMouth giả thành Shin.Mình ủng hộ bn viết fic cổ trang
 
*mình đọc đến page 20 mới dám cmt*
Fic này bạn viết rất hay
sự việc càng ngày càng gay cấn, chỗ nào cũng tuyệt...(à mà t/g nhớ sửa mấy lỗi type đi nhá, đọc mất hứng lắm :) )
Cuối cùng, chúc t/g sớm hoàn thiện fic nha
#yêu t/g
 
Fic bạn viết sáng tạo quá đó
Ngưỡng mộ quá đi hà
Mềnh ko thích fic cổ trang lắm( chắc dị ứng vs mấy bộ film cổ trang mama hay xem) nhưng nếu bạn viết thì mình sẽ vào like nhiệt tềnh
 
Fic của ss hay quá à!sao ss nỡ làm e nghiện fic mà còn bắt e phải đợi dài thế :v T.T Ra chap mới đi ss ra chao mới đi ss ra chap mới đi ss ...ra chap mới đi ss >.<
 
Ba năm rồi ư. Người quen cũ nay đâu rồi.
Đã sớm qua cái tuổi để đọc mấy cái fanfic này rồi. Nhưng mà vẫn nhớ. Nhớ một thời ngày nào cũng mò lên diễn đàn để ngó có chap mới hay chưa. Mà au có vẻ im hơi lặng tiếng không biết vì lý do gì.:KSV@17:
 
Suddenly i remember with this FF. I hope the autor will be come back sooner. Please. Because im really corius with the ending
 
×
Quay lại
Top Bottom