Tình hình là đã trốn nợ dài hạn nên hum nay ta post bù, cái này là 2 part đấy nhé bà kon đừng tưởng ta post 1 chap mà nói ta ăn gian à!!T^T
Mong còn người ủng hộ_._Hơi dài nhé, ráng đọc nha!!^^"
------------------------------------------------
Chap 24: Khu rừng Shiorikiri
Sau buổi trò chuyện với chồng mình là công tước Mori, bà Eri đến phòng Ran, mục đích là để xem đứa con gái của bà có được ngon giấc không, nhưng bên trong căn phòng không có sự có mặt của Ran và 1 linh cảm bất an chợt ào đến. Bà xuống lầu và tìm khắp nơi trong khuôn viên của lâu đài nhưng vẫn không thấy Ran đâu.
-Rei!!_Bà Eri gọi.
Từ trong lâu đài, cô hầu gái Rei bước ra 1 cách nhanh chóng với vẻ kính cẩn.
-Thưa phu nhân, có chuyện gì ạ?
-Cô có thấy tiểu thư đâu không?
-Dạ, lúc nãy con thấy tiểu thư đứng bên ngoài phòng của công tước và phu nhân 1 lúc thì chạy đi, con cứ tưởng tiểu thư ra ngoài vườn, vậy...
Khoảng dừng của cô hầu gái càng làm sự lo lắng trong bà Eri tăng lên gấp bội, nhìn theo hướng của cánh cổng phủ 1 màn đêm đen kịt, bà bất chợt bật khóc, phải chăng bà đang lo lắng cho đứa con gái mình yêu thương hay lo cho 1 điều gì đó khủng khiếp hơn sắp xảy ra? Khi 3 con người đó cùng đối mặt nhau thì liệu...quá khứ có mãi được ngủ yên hay sẽ tỉnh giấc và mang theo những phận người chìm sâu vào tăm tối.
-Eri!! Eri!!_Tiếng ông Mori vang lên.
-Anh à, anh à!!_Bà Eri lên tiếng trong sự đứt quãng.
Nhìn gương mặt thất thần và những giọt nước mắt đang lăn trên khuôn mặt bà, ông Mori lo lắng hỏi.
-Có chuyện gì vậy?
Bà Eri nắm lấy vạt áo chồng mình bằng đôi bàn tay run run, gương mặt hiện lên đầy vẻ lo lắng và sợ hãi.
-Ran...em sợ...nó đã nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta và..._Bà Eri im lăng, hướng đôi mắt về phía con đường xa xăm mờ mịịt.
Ông Mori nhìn theo hướng ánh mắt của bà Eri và nỗi bất an cũng dâng trào, ông hét to.
-Người đâu, mau lập tức men theo con đường đến khu rừng Shiorikiri tìm tiểu thư ngay lập tức.
Tiếp đó là 1 đoàn người nhanh chóng chạy ra khỏi lâu đài và đi theo con đường tối tăm trước mắt.
-Anh à, liệu...có kịp không?_Bà Eri hỏi.
Ông Mori im lặng 1 lúc rồi thở dài.
-Có lẽ chúng ta phải trông chờ vào vận may thôi em ạ! Nếu như không thể ngăn cản được sự an bày của số mệnh thì hy vọng...câu chuyện của 2000 năm trước sẽ kết thúc tại đây...bằng 1 kết thúc tốt đẹp...
Gió đêm rít lên liên hồi...
Xoáy vào lòng người những nỗi sợ vô hình
Những ánh mắt nhìn về 1 hướng xa xăm nào đó tràn đầy nỗi bi ai...
Liệu tiếp nối 1 bi kịch, có phải là 1 bi kịch khác hay không?
--------------------------------------
Giữa màn đêm đen đặc tưởng chừng như là vô tận chợt lóe lên những tia sáng nhạt nhòa, mờ mờ ảo áo. Bóng hình người con gái ấy hiện ra, mái tóc đen dài buông thả theo gió, đôi mắt tím long lanh, nụ cười thuần khiết nhưng chứa đựng nỗi bi thương.
-R...Ran? Ran?_Shinichi khẽ gọi trong sự ngạc nhiên tột cùng.
Cô khẽ mỉm cười đáp lại.
-S...Sao cậu lại ở đây?
Ran vẫn cười, cô bất chợt đưa tay về phía Shinichi.
-Em đi tìm anh_Giọng cô nhẹ nhàng vang lên. -Đi với em nhé!!
-Đi? Đi đâu?
-Đến 1 nơi không còn đau khổ, đến 1 nơi chỉ có ánh sáng và hạnh phúc...Nơi mà...chỉ có anh và em.
Ran tiến gần phía Shinichi hơn, bất giác cậu ngửi được 1 mùi hương dễ chịu nhưng nó lại khiến cho đầu óc của cậu trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì.
Ran tiến gần hơn, cô vẫn mỉm cười, bàn tay của cô giờ đã chìa ra trước mặt cậu.
-Nắm lấy tay em và nơi chúng ta đến sẽ là thiên đường.
Đôi mắt màu đại dương sâu thẳm kia bỗng trở nên trống rỗng, trong đôi mắt ánh không hiện diện bất cứ thứ gì ngoài hình ảnh của cô gái ấy. Đầu óc cậu...đã ngưng hoạt động mất rồi... Trong vô thức, cậu đưa cánh tay về phía trước.
-Shinichi, kh...không được_Tiếng Shiho vang lên.
Shiho vấn là 1 phù thuỷ đầy quyền năng và trong cô hiện giờ cũng không có những thứ như yêu và hận nên cô có thể thấy được mọi thứ đang diễn ra lúc ra. Trước mắt vẫn là 1 khoảng trời đen tối mịt đầy sương ảo, xung quanh là những thân cây đang chuyển động, và Ran mà Shinichi thấy được chỉ là 1 ma cây với thân gốc xù xì và 2 hốc mắt đen ngòm.
Shiho cố gắng hét to nhưng hình như Shinichi cũng không nghe
thấy được gì, suy nghĩ 1 lúc cũng chỉ còn cách phá huỷ ma cây đó. Cô nhắm mắt lại, đưa 2 tay ra trước ngực và đọc thần chú, và những tia sáng lấp lánh màu bạc dần xuất hiện. Nhưng trong lúc chăm chú đọc thần chú cô không biết rằng phía sau mình 1 bóng đen đang tiến đến gần...
"Soạt"
-Chuyện gì vậy?_Shiho hoảng hốt khi nhận ra rằng 1 sợi dây bằng gỗ đang quấn chặt lấy mình, 2 tay cô bị giữ chặt nên không thể thi triển phép thuật được nữa.
Sợi dây kéo Shiho ra phía sau và va mạnh vào thân cây.
-Shinichi, tỉnh lại đi, đó không phải là Ran, cậu mà cứ tiếp tục thế này sẽ bị chúng hút đi linh hồn đó. SHINICHI!!!!!!!
Tiếng gào thét của Shiho bị cả rừng cây nuốt chửng, Shinichi giờ đây đã chẳng thể nghe thấy được điều gì nữa rồi...
Bàn tay cậu chạm vào bàn tay trước mắt, 1 cảm giác lạnh toát chạy dọc theo sống lưng của cậu, cả cơ thể cậu dường như đông cứng. Cậu cảm thấy mình đang được bay lên, bay lên 1 khoảng không trắng xóa cùng với cô gái mà mình yêu thương...1 nơi tràn đầy ánh sáng và hạnh phúc...1 nơi chỉ có tiếng cười mà không có nước mắt...
Nhưng...nơi có sự hạnh phúc ấy...nơi trong giấc mơ của cậu...chỉ có thể là Thiên Đàng...
Sợi dây trói Shiho bỗng biến mất, lũ ma cây cũng trở lại là những gốc cây bình thường, phải chăng chúng đã có được thứ mà mình muốn? Trước mắt Shiho, Shinichi ngã khụy xuống nền đất lạnh, mặt tái đi và cả thân lạnh như băng.
-Shinichi!!_Shiho chạy đến và đỡ Shinichi dậy nhưng trong 1 khoảnh khắc nào đó, trái tim cô bất chợt lệch mất 1 nhịp khi cô nhận ra rằng...Shinichi đã không còn thở nữa...
.
.
.
.
.
.
.
-Ha ha ha_Tiếng cười sáng khoái vang lên trong căn phòng tràn ngập bóng tối, tên lãnh chúa ngồi chễm chệ trên chiếc ghế màu đỏ thẫm và vui vẻ nốc hết 1 cốc máu.
Phía sau tấm rèm, Vermouth xuất hiện, bà ta đứng dựa vào thành tường, 2 tay khoanh trước ngực và trên môi vẫn là nụ cười kiêu hãnh như ngày nào.
-Trên đời này có chuyện làm ngài vui thế sao?
Gin vẫn cười và liếc mắt nhìn vào tấm gương 7 cánh- 1 phiên bản của chiếc gương hình ngôi sao 7 cánh thần thoại trước mặt mình mà không nói lời nào nhưng bao nhiêu đó thôi cũng đủ để Vermouth mình phải làm gì. Trong tấm gương là toàn bộ sự việc đã diễn ra với Shinichi và Shiho như vậy có thể biết rằng Gin đã theo dõi họ từ rất lâu và tất nhiên là hắn cũng đã biết chuyện Shinichi đã chết.
-Chậc...Thật không ngờ, kẻ mang dòng máu Ma vương mà lại..._Vermouth cười 1 cách khinh bỉ.
-Hắn chỉ là Ma vương khi mà sức mạnh ấy thức tỉnh, còn lúc này, hắn cũng như tất cả các ma cà rồng bình thường mang 1 trái tim biết yêu thương nên chắc chắn hắn sẽ không thể thoát ra khỏi khu rừng Shiorikiri ấy.
Sau câu nói vẫn là tiếng cười thỏa mãn và tiếp tục theo dõi những hình ẩy thích thú ấy qua tấm gương. Nhưng...đôi mắt hắn dừng lại ở sự kinh hoàng tột độ, cốc thủy tinh trên tay hắn rơi xuống đất...vỡ tan...thứ chất lỏng màu đỏ đặc sệt ấy chảy dài trên nền đất. Nơi trái tim tưởng như đã chết của hắn như được hồi sinh, nó bắt đầu đập loạn nhịp. Thấy hành động kì lạ của Gin, Vermouth cũng nhìn thử vào gương xem chuyện gì đang xảy ra thì y như rằng toàn cũng không thể thoát khỏi sự ngạc nhiên, nụ cười trên môi biến mất để lại trên gương mặt tuyệt đẹp kia là 1 nỗi sợ vô hình...
Trong chiếc gương ấy, thân ảnh nhỏ bé len lỏi qua từng bụi cây rậm rạp,gương mặt hốc hác đi vì mệt mỏi, những vết trầy rướm máu trên cánh tay vì bị gai cào xước, nhưng người đó vẫn không lùi bước, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Cái hình ảnh thân quen ấy như lục tung lại mọi kí ức, mọi quá khứ dường như đã ngủ yên trong tâm trí của tên ác quỷ ấy. Cô gái ấy- lần này không thể nhầm lẫn được nữa bới chỉ khi thật sự là người đó thì trái tim hắn mới có thể phản ứng đến như thế- Ran Mori.
Vermouth tiến lại gần, đôi môi bà ta run rẩy phát ra âm thanh 1 cách khó khăn.
-An...Angel?
Cái tên đó vang lên bên tay gin, xoáy mạnh vào trong tâm trí hắn, những kí ức buồn vui lẫn lộn, những cảm giác yêu thương ngập tràn hạnh phúc ngày nào chợt bừng tỉnh giấc nhưng càng nhớ bao nhiêu thì hắn lại càng cảm thấy thù hận bấy nhiêu, sự thù hận trong hắn bây giờ đang dang trào hơn bao giờ hết và sẵn sàng bùng phát bất cứ lúc nào. Thứ bây giờ mà hắn muốn là bóp nát kẻ thù đang ở ngay trước mặt mình ngay lập tức.
-Hừm!_Môi Gin bất chợt nhếch lên tạo 1 thành đường cong đáng sợ.
Vermouth nhíu mày khi nhận thấy nụ cười mang đầy sát khí từ Gin.
-Ngài đang nghĩ gì vậy?
-...! Ta nghĩ chúng ta nên giúp cô ta đi!!
-Giúp?
-Đúng! Giúp tìm người!!
1 câu nói ngắn gọn kết thúc bằng 1 cái cười nham hiểm và đầy bí ẩn, nhưng đó đã đủ để Vermouth biết Gin đang toan tính chuyện gì. Suốt hàng ngàn năm qua, bà luôn hắn, và cứ mãi nuôi hy vọng rằng sự thù hận trong Gin sẽ phai bớt đi phần nào vì như thế có nghĩa là tình yêu của hắn năm xưa đã có thể phai nhạt. nhưng rốt cục đó cũng chỉ là 1 mơ tưởng viễn vông vì người ta nói có yêu thì mới có hận và yêu càng nặng thì hận càng sâu. Mối hận của hắn hơn ngàn năm chưa từng nguôi bớt 1 phần nào và ngày càng tăng lên chứng tỏ tình yêu của hắn dành cho Angel chưa bao giờ là kết thúc...
Gin vẫn mỉm cười, hắn không hề để ý đến người đang ở phía sau hắn đang ôm trọn 1 nỗi buồn như thế nào, ngoắc tay ra hiệu cho Vodka bước vào. Hắn nói:
-Hãy dẹp hết tất cả đám rừng cây kia sang 1 bên và giúp cho cô gái kia đến khu rừng Shiorikiri càng nhanh càng tốt.
-Nhưng...t...tại sao ạ?_Vodka ấp úng.
-NGƯƠI KHÔNG CẦN HỎI NHIỀU, MAU ĐI LÀM ĐI!!_Hắn hét lên và quăng 1 cái ly rỗng vào mặt Vodka.
-V...Vậng!!_Vodka ôm gương mặt đang chảy máu với điệu bộ sợ hãi chạy đi.
Vermouth sau 1 hồi im lặng cũng lên tiếng, đôi mắt không còn sự quyến rũ và tự tin như ngày nào mà thay vào đó là 1 nỗi buồn xa xăm nào đó.
-Gin..._Giọng bà ta nhẹ tênh. -Có cần phải như vậy không?
Gin nhếch môi.
-Tất nhiên là cần, phải để cho cô ta được nhìn thấy xác người yêu mình lần cuối chứ!!_Nói xong hắn lại cười.
Vermouth cũng im lặng và khẽ mỉm cười- 1 nụ cười bi ai hơn bất kì lúc nào...
------------------------------------------------------------
Ran chạy theo lối mòn phía trước mắt, cô cứ chạy đi trong màn đêm tĩnh lặng, xung quanh không có gì ngoài bóng tối và sự im lặng hoặc có chăng cũng chỉ là những tiếng cú vọ đêm đêm đi tìm mồi. Cô chẳng nhìn thấy gì cả mà chỉ cảm nhận bằng xúc giác để biết rằng khắp mọi nơi đều là những ngọn cây đầy gai khiến da cô tóe máu.
Ngồi xuống 1 nơi nào đó để nghỉ chân, cô chợt cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, cơn đau ấy cứ liên tục kéo đến, 1 cảm giác tràn ngập đến trong cô, nó...bất an đến khó chịu...
Phải chăng có chuyện gì đã xảy ra?
Ý nghĩa chợt lóe lên mang theo những hình ảnh của Shinichi tràn đến và bỗng xuất hiện trong đầu cô là 1 Shinichi với đôi mắt nhắm chặt với cả thân hình đầy máu...Cô cảm thấy người mình đang run lên, cảm giác sợ hãi ùa đến, hình ảnh đó...rất thực...là tưởng tượng hay là...
Nó cứ ùa đến, tất cả những suy nghĩ đáng sợ ấy đều ùa đến và nó thúc giục cô phải tiếp tục đi, tiếp tục bước về phía trước bởi cô có cảm giác rằng nếu cô dừng lại thì cô sẽ mãi mãi không thể gặp được cậu nữa...
"Xoẹt"
1 tia sáng màu xanh đậm từ đâu bỗng xuyên qua rừng cây mà vụt đến khiến tất cả bừng sáng, tia sáng ấy như muốn dẫn lối cho cô, nó chiếu thẳng theo 1 con đường trài dài phía trước và những nơi mà nó chiếu mọi loài cây đều chết sạch và biến mất nhanh chóng. Bây giờ trên đường không còn bất kì vật cản nào. Dù thấy hơi sợ nhưng cô cũng phải thử, bước theo thứ ánh sáng ấy, cô có cảm giác như mình đang đi trên không trung và chớp nhoáng, tia sáng ấy chợt lóe sáng cực độ nó khiến Ran phải nhắm nghiến mắt lại. Và sau đó ít phút tia sáng dần tắt đi và rồi biến mất không để lại chút vêt tích gì....ngay cả cô cũng biến mất theo đường sáng ấy...
--------------------------------------------------------
Khu rừng vốn đã tĩnh mịch giờ càng yên ắng như chìm vào 1 khoảng không thinh lặng, tất cả bây giờ chỉ còn là những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên khuôn mặt thanh tú cùng với tiếng nấc nghẹn ngào và thân xác chàng trai trẻ đang lạnh dần vì đã mất đi sự sống.
Shiho mím chặt môi, cô chắp 2 tay lại và đọc thần chú, những đợt ánh sáng màu bạc cứ thế mà dần xuất hiện, cô đưa những ánh sáng ấy vào người Shinichi và hy vọng phép thần kì sẽ linh nghiệm nhưng tất cả...chỉ là con số 0. Cậu không hề tỉnh dậy...
Những ánh sáng màu bác lấp lánh dần tắt, cả khu rừng lại trở thành 1 màn đêm u tối, ánh sáng biến mất cũng như hy vọng đã lụi tàn...Shinichi...đã chết thật rồi sao?
Vào giây phút ánh sáng cuối cùng sắp biến mất thì từ đâu 1 tia snag1 vụt ra như ban phát thêm hy vọng cho 1 người nào đó, trong luồng sáng ấy, Ran bước ra, tỏa sáng như 1 thiên thần trong bóng tối.
-R...Ran?_Shiho ngạc nhiên.
Ran cũng bàng hoàng khi thấy người phái trước mặt mình là Shiho, cô cũng không hiểu tại sao mình lại ở đây chỉ nhớ rằng mình đã đi vào 1 luồng sáng lạ. Lẽ nào...là do nó đưa cô đến? Nhưng chưa kịp biết chuyện gì đã và đang xảy ra thì đập vào mắt cô là 1 Shinichi đang nằm bất động đến nền đất.
-S...Shinichi?!
Chẳng biết tại sao cổ họng cô lại nghẹn ắng, cô lao vụt đến bên cạnh người con trai ấy, chạm tay vào thân xác lạnh buốt kia và cùng lúc đó, trái tim cũng tưởng chừng như hóa đá.
-S...Shinichi!!_cô gọi tên cậu trong sự kinh hoàng.
Shiho khẽ chạm vào vai cô, giọng trầm đi.
-Tớ xin lỗi, nhưng Shinichi...Shinichi đã...đã..._Không có nước mắt nhưng trong lời nói của Shiho đã thể hiện được sự đau buồn và chua xót tột độ, mất đi người bạn thân từ thuở nhỏ, cảm giác đó...cũng không hề dễ chịu...
-T...Tại sao? Tại sao Shinichi lại...?_Cô hỏi khi nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra, cô không thể và cũng không muốn tin đây là sự thật.
-Cậu ấy...đã thấy ảo ảnh của cậu và bị thôi miên...tớ không cứu kịp cậu ấy...cậu ấy đa bị những ma vật ở đây cướp đi linh hồn.
Bàn tay Ran run run lướt nhẹ lên gương mặt hoàn mĩ kia, gương mặt thân quen nhưng giờ lại không hề có 1 chút dấu vết cùa sự sống...Cô đã đến trễ, phải chăng cô đã đến quá trễ, nếu cô có thể đến sớm hơn thì có lẽ...mọi chuyện đã không ra thế này.
Bờ môi cô run run kéo nhẹ lên thành nụ cười 1 cách khó khăn.
-Shinichi!! Không đâu, không phải đâu đúng không!! Cậu làm sao có thể chết được? Cậu là ma cà rồng cơ mà, cậu sẽ không chết đâu đúng không?_Cố gắng giữ nụ cười như giữ lại 1 chút hy vọng cho mình nhưng đến cuối cùng trong đôi mắt tím kia vẫn chỉ là 2 hàng nước mắt mặn đắng trào ra.
-SHINICHI, CẬU TỈNH LẠI ĐI, LÀM ƠN ĐI MÀ, NÓI VỚI TÔI 1 CÂU ĐI, TÔI XIN CẬU!!_Ran hét lên nhưng tất cả đều đã bị màn đêm nuốt chửng.
Nước mặt thiên thần rơi ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng mà Shinichi đang mặc, cô ôm lấy cậu vòng lòng cầu mong cảm nhận chút hơi ấm của sự sống từ cậu nhưng chỉ nhận lại được là cái giá buốt của 1 cơ thể đã mất đi sự sống.
.
.
.
.
.
.
-Hừm!!_Gin nhìn vào tấm gương và cười nhưng trong nụ cười ấy không hề chứa đựng 1 chút niềm vui mừng nào cả, nụ cười ấy thật buồn, thật bi ai...
Tay hắn siết chặt thành hình nấm đấm, trông Gin bây giờ thật thảm hại, không còn sự tàn nhẫn và kiêu hãnh của 1 vị lãnh chúa ngự trị 1 vùng nữa mà chỉ là 1 kẻ thua cuộc trong tình yêu.
-Gin, ngài không vui sao?_Vermouth nhíu mày, giọng nói buồn pha chút chua xót.
-Ngươi đang nói gì vậy?_Hắn khẽ giật mình rồi lấy lại tư thế trước kia. -Sao ta lại không vui!! 2 kẻ thù của ta, 1 kẻ chết, 1 kẻ sống trong đau khổ, sao ta lại không vui cơ chứ!!
Dù hắn có nói thế nào nhưng trong lòng Vermouth cũng đã có 1 câu trả lời vô cùng rõ ràng. Suốt hàng ngàn năm qua bên cạnh hắn, tháu độ này là lần thứ 2 mà bà ta thấy ở hắn. Lúc đó...cũng là cảnh tượng này...cũng là nụ cười ấy...nhưng lúc đó, hắn không phải là 1 ác quỷ...
-Nhưng...Shinichi...chắc chắn đã chết thật chứ?_Vermouth chợt bật ra câu hỏi đó, 1 câu hỏi khiến tên lãnh chúa khựng lại.
Gương mặt Gin giờ lạnh như băng, hắn suy nghĩ điều gì đó 1 lúc rồi tiếp.
-Nói như có phép màu xảy ra thì hắn sẽ sống!!
---------------------------------------
-Đây là đâu?_Shinichi mơ màng nhìn khung cảnh trắng xoá xung quanh mình. -Sao mình lại ở đây!!
Cậu đi lang thang trong 1 khoảng không trống rỗng, xung quanh cậu là những làn khói bạc và những gam màu sắc toả sáng. 1 mùi hương xốc vào mũi cậu, 1 mùi hương nhẹ nhàng và dễ chịu. Không gian trắng bất chợt sáng rực lên, cậu nheo mắt lại và khi ánh sáng đó dần biến mất, xung quanh cậu hiện ra là 1 vườn hoa xinh đẹp đủ màu sắc. Cảnh sắc ấy tựa như Thiên Đàng nhưng rất đỗi quen thuộc.
-Đây...đây là...?_1 cái gì đó dường như đã chìm vào quên lãng từ rất lâu bỗng nhiên trỗi dậy trong kí ức của cậu, đó là...
1 bản nhạc du dương vang lên từ phía xa xăm đánh vào lòng người những cung bậc cảm xúc khác lạ, 1 giọng hát ngọt ngào trong veo rất đỗi quen thuộc. Và vô thức, cậu bất chợt bước đi, sải từng bước dài trên vườn hoa xinh đẹp dù không biết mình đang đi đâu.
Từ phía xa xa, 1 hình dáng với bộ váy tinh khôi và đôi cánh trắng lấp lánh màu bạc dần xuất hiện, mái tóc đen vì gió mà bay lên, đôi mắt tím huyền ảo xinh đẹp. Shinichi bất chợt khựng lại, đó không phải là người hằng xuất hiện trong giấc mơ cậu mỗi đêm sao? Nhưng gương mặt của cô ấy...là Ran!? Cô gái ngồi trên 1 chiếc xích đu với 2 dây buộc bằng hoa và lá đung đưa mình theo từ điệu nhạc mà cô đang ngân nga, bây giờ, cô gái ấy đúng thực là 1 thiên thần tuyệt đẹp.
-R...Ran!!_Shinichi khẽ gọi là chạy đến định chạm vào cô nhưng cậu lại xuyên qua cô như 1 lớp sương vô hình.
Trong lúc còn ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra thì xuất hiện trong lớp sương mờ ảo đàng xa xa là 1 bóng người khác, khi nhìn thấy hình bóng ây, trên môi cô gái chợt nở lên 1 nụ cười xinh đẹp.
-Coolguy!!_Cô gái vẫy gọi với sự hớn hở.
Bóng hình xa xa tiến lại gần và lần này Shinichi càng ngạc nhiên hơn khi người mang tên là Coolguy ấy là 1 người thanh niên có gương mặt giống hệt như mình. Người thanh niên ấy tiến lại gần cô gái và mỉm cười nhẹ nhàng. Cô gái đứng phắt dậy và ôm chặt lấy cổ anh nhưng chợt...trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cả vườn hoa đỏ thẫm 1 màu máu và trong mắt Shinichi hiện giờ là những cánh lông vũ màu đỏ thẫm đang bay lượn lờ trong không trung. Đôi mắt của cô gái mở to nhìn người con trai trước mặt mình trong những giây phút ngắn ngủi rồi ngã khuỵ xuống nền đất còn người con trai đó vẫn đứng im nhìn cô gái dần ngất đi với 1 nụ cười khinh khỉnh và đôi mắt đỏ tươi nhuốm màu nhơ nhuốc của ác quỷ nhưng nó... thật chua xót.
Đầu Shinichi chợt đau nhức dữ dội, trái tim cậu như bị co thắt dữ dội, khoảng không trắng xoá tuyệt đẹp kia phút chốc trở nên tối tăm và lạnh lẽo. Những cánh lông vũ nhuộm đỏ màu máu kia cứ liên tục xuất hiện cùng đôi mắt đau khổ của cô gái khi nãy. Tại sao? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
.
.
.
.
.
Chùi đi những giọt nước mắt thấm đẫm khoé mi, Ran nuốt 1 cái gì đó nghẹn ắng ở cổ, cô cúi người xuống hôn nhẹ lên môi của Shinichi-1 đôi môi lạnh toát.
-Em xin anh, hãy tỉnh lại đi!!
Bỗng chốc từ đâu, 1 ánh sáng cực mạnh xuất hiện bao quanh lấy 2 người họ và cả khu rừng như sáng tực cả lên.
Shiho hơi nheo mắt, cô bất ngờ trước những chuyện đang xảy ra trước mặt, phải chăng đây là thứ ánh sáng mà mẹ cô đã nói? Thứ ánh sáng của thiên thần?
Từ trong khoảng không tối mịt mà Shinichi đang đứng bỗng hiện ra 1 con đường nhỏ bằng áng sáng, con đường trài dài đến xa tít, không thấy được gì ở phía trước.
"Shinichi, em xin anh, hãy tỉnh lại đi!!"
Tiếng của Ran từ đâu vọng đến như đánh thức kẻ đang chìm đắm trong những kí ức mơ hồ kia và nó như thôi thúc cậu đi theo con đường ánh sáng phía trước mặt.
...
Đôi môi lạnh toát của Shinichi bất chợt có lại hơi ấm như trước, đôi tay cậu khẽ nhúc nhích và vươn lên ôm chặt lấy người con gái đang ở bên cạnh mình. Ran khẽ chớt mắt khi cảm nhận được vòng tay ấy, cô ngước mặt lên và hiện ra trước mắt là gương mặt của cậu tràn đầy sự sống đang mỉm cười với mình.
-S...Shinichi!!_Cô khẽ gọi khi nước mắt vẫn đang tuôn ra.
-Tôi chưa chết mà!!_Cậu khẽ cười nắm lấy tay cô áp vào má mình.
Cảm nhận được làn hơi ấm từ d.a thịt cậu, nước mặt cô càng tuôn ra nhiều hơn, không phải vì buồn mà là giọt nước mắt của hạnh phúc.
-Shinichi!! Cậu sống rồi, cậu thật sự còn sống!!_Cô nói và ôm chặt lấy cậu như thể sợ buông tay ra thì cậu sẽ biến mất thêm 1 lần nữa.
-E hèm!!_1 tiếng ho khan từ phía sau khiến 2 con người đang lân lân trong hạnh phúc kia phải dừng lại. -Còn có người ở đây đó nhé!!_Shiho nói với vẻ lạnh lùng nhưng có ý trêu chọc.
Ran buông Shinichi ra với vẻ ngượng ngùng nhưng bị cậu nắm kéo lại.
-Cậu ghen tị à?
Shiho đứng dậy và mỉm cười khiêu khích.
-Đừng quên là cậu phải kết hôn với tôi đấy!!
Đáp lại lời nói của Shiho cũng là 1 cái cười từ khoé miệng của Shinichi.
-Vậy sao? Hình như đâu có luật tôi không được cưới 2 vợ đâu nhỉ!!
Sau câu nói đó thì Shinichi hoảng hồn nhận ra có 2 tia lửa điện đang dán chặt vào mình.
-Cậu muốn lắm sao?_Ran nói xoay xoay 2 tay vào nhau.
-Hớ...không...không phải!!
Shinichi chưa kịp phân bua gì thì 1 áng đòn Karatedo đã đánh tới tập vào mặt. Lúc nãy không chết nhưng lần này may lắm cũng phải bầm mắt. Sau khi đã dần cho cậu 1 trận tơi tả, Ran nắm lấy tay Shiho và lạnh lùng quay đi.
-Mặc kệ cậu ta đi, chúng ta đi thôi!!
Shiho cũng cười bước theo để lại chàng hoàng tử tội nghiệp nằm chỏng chơ ở đó. Nhìn theo bóng dáng 2 cô gái gần khuất sau hàng cây, Shinichi khẽ cười buồn bã, những cánh lông vũ màu đó thẫm bay bay trong gió lại chờn vờn trong đầu cậu.
-Nếu đó là sự thật...thì..._Cậu khẽ nói, giọng trầm buồn, đôi mắt cậu hướng về 1 nơi nào đó thật xa xăm...
-------------------------------------------
"Xoảng"
Tiếng thuỷ tinh vỡ ra và rơi xuống khắp sàn, tên lãnh chúa với đôi tay nhuốm đầy máu hét lên 1 cách phẫn nộ.
-Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao mi vẫn không chết?
Vermouth lặng đi rồi bất giác lên tiếng.
-Hoá ra dù có chuyển kiếp thì sức mạnh của cô ta vẫn không hề thay đổi!!
Gin tức giận đập tan tất cả mọi thứ trong phòng với sự tức giận đã lên đến cực độ.
-Đáng ghét, tại sao vậy!!
Vermouth khẽ chau mày.
-Gin...nếu ngày thật sự muốn giết người đó thì vẫn còn 1 cách mà.
Gin chợt khựng lại và ngoáy nhìn Vermouth.
-Gì cơ?
-Chúng ta vẫn còn 1 quân bài mà!!_Nụ cười nham hiểm nở trên môi người phụ nữ xinh đẹp kia và đó cũng là minh chứng cho sự bắt đầu của 1 kế hoạch tàn khốc.
---------------------------------------------