Chương 8: Kí ức – Ran –Sự xuất hiện của các mỹ nam
Part 2: Đừng coi thường khả năng của Amuro
Ran dừng trước cổng một ngôi nhà… Khóa kín.
Đương nhiên, trong nhà chẳng còn ai.
Thế nhưng có ai nói cho cô biết, vì sao, vì sao cô lại xui xẻo đến nỗi không mang theo chìa khóa hay không?
Amuro mặt không đổi vẫn mang trên khuôn mặt một nụ cười nhẹ nhàng, cúi nhìn biểu hiện rối rắm của cô gái nhỏ. Trời, như cũ vẫn còn nặng nề mưa.
“Thật trùng hợp Ran à!” – Amuro lên tiếng – “Phải nói rằng em rất có duyên với anh đấy”, giọng nói của anh mang theo một chút ý cười.
Ran ngước lên nhìn anh, nghi hoặc, dường như cô gái đơn thuần này chẳng hề nhận ra ý nghĩ ám muội của Amuro khi anh nói hai chữ “có duyên” ấy. Chỉ đơn giản là cô không hiểu vì sao anh lại nói vậy?
Amuro không nói nhiều chỉ khẽ lách người ra, đưa tay về một ngôi nhà cách đó khoảng 5 căn, ngắn gọn nói cho Ran biết, đó là nhà của anh. Ran cũng ngạc nhiên không thôi. Tháng trước ngôi nhà đó mới được mua lại, nhưng cô không ngờ được chủ nhân mới của ngôi nhà lại là người đứng kế bên mình nãy giờ.
“Qua đó một chút, đợi người nhà của em về. Hẳn em cũng không muốn anh và em đứng đây đợi cho tới lúc họ quay về chứ?” – Amuro ngỏ ý mới, đương nhiên Ran cũng không tìm được lý do để từ chối, đành cùng anh hướng tới ngôi nhà kia mà bước.
Ngôi nhà không lớn, nhưng trong cả khu, Ran thực sự thích nó nhất. Với diện tích trung bình cùng khoảng sân vừa đủ có một giàn nho che rợp khiến Ran bị thu hút thật sâu, cô thích cảm giác ấy, thật nhẹ nhàng mang lại cảm giác của gia đình. Hàng rào của căn hộ được làm bằng gỗ, trạm trổ những chi tiết phức tạp, không hề sơn màu mà chỉ phủ một lớp keo chống mọt, càng nhìn càng toát lên phong vị khác người. Ngôi nhà không cao chót vót như những tòa nhà đồ sộ mới xây xung quanh, chỉ có hai lầu. Mái nhà lợp ngói màu gạch cua, tường sơn màu ghi, không phải tinh khiết thanh thuần như màu trắng, nhưng cũng không đen tối, u ám như màu đen. Ran nghĩ màu sắc trung tính ấy rất nhã nhặn, trang trọng nhưng không giả tạo, xa cách. Khoảng sân được lát bằng những viên gạch đồng màu với màu ngói trên mái nhà. Trước nhà có một hồ nhỏ với hòn giả sơn, được bài trí khá đẹp, mơ hồ trong nước, một vài chú cá màu lửa đang bơi lội. Mái hiên ở ngay bên cạnh đặt bộ bàn ghế gọt đẽo từ đá, chất đá xanh mướt, trong như ngọc, có lẽ là nơi dùng để phẩm trà hay chơi cờ.
Bước vào bên trong, Ran lại thêm yêu thích không thôi. Nội thất có vẻ không hoa lệ thái quá, chất liệu chủ yếu là gỗ, rất mộc mạc, tuy nhiên chỉ cần để ý kỹ cũng sẽ thấy được, những đồ nội thất nơi đây có giá trị không nhỏ.
Amuro dẫn Ran vào bên trong, xếp chiếc dù lại dựng vào góc phòng rồi lưu loát lấy cho cô và mình hai đôi dép đi trong nhà. Dưới sàn gỗ, hệ thống sưởi hoạt động rất tốt, nhanh chóng xua đi cảm giác lạnh giá của Ran.
Cô ngoan ngoãn theo anh đi tới phòng khách, Amuro nói Ran ngồi đó chờ một lát.
Chỉ khoảng 10 phút sau anh đã quay lại, trên tay là một bình trà cùng một dĩa bánh.
“Thử coi, trà hoa anh đào và bánh hoa anh đào anh mua được từ tiệm bánh Sukura. Haha! Mẹ… mẹ anh ngày trước rất thích chúng.”
Amuro cười sáng lạn bước tới, đặt trà và bánh lên bàn, Ran mơ hồ cảm thấy con người luôn mỉm cười rạng rỡ này đang muốn dùng nụ cười vui vẻ để che giấu một điều gì đó, rất thống khổ. Anh nhẹ nhàng rót cho Ran một tách trà, trong không gian lập tức được lấp đầy bởi mùi hương đặc trưng của hoa anh đào. Màu nước trà trong suốt, phơn phớt hồng làm nổi bật lên hình ảnh xinh đẹp của nhánh hoa anh đào nhỏ bé bên trong tách.
Ran rất thích hoa anh đào, và đương nhiên, cả những món ăn được làm ra từ anh đào cô cũng yêu thích không thôi. Cô khẽ đưa tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ, ngay lập tức, trong khoang miệng là vị trà dịu nhẹ, thanh khiết, mùi hoa anh đào phảng phất, lưu đọng thật lâu, vừa có vị như hồng trà thượng phẩm lại mang vị mặn đặc trưng dìu dịu của hoa anh đào muối, hậu vị còn đọng lại thì ngọt ngào thanh khiết. Phải nói, người pha trà này cũng có tay nghề cực cao, Ran cũng có chút ngạc nhiên hỏi lại:
“Là senpai đã pha trà sao?” – giọng nói không che dấu sắc thái nghi ngờ vì quá mức khó tin, cô nghĩ rằng những người như Amuro hẳn là khả năng phẩm trà không thấp, nhưng đến mức này, hẳn phải luyện tập từ rất lâu đi. Lần trước cô theo cha dự một buổi tiệc cao cấp, nhân đó mới được thưởng thức hương vị trà do một bậc danh sư pha chế, so với người đó, Amuro chỉ có hơn chứ không hề kém.
“Phải rồi… Sao? Không quá mức khó uống chứ cô bé?” – Amuro tinh nghịch nháy mắt một cái với Ran.
Đối với sự trêu ghẹo của anh, Ran lại khẽ đỏ mặt thêm một tầng, cô lí nhí đáp:
“Không… Không đâu ạ! Quả thực rất ngon. Chỉ là, em không ngờ senpai…” – cô ngừng nói, quả thực bối rối, ai lại nói là không ngờ senpai pha được loại trà như vậy. Haizz, cô thật là ngu ngốc mà.
Không hề để ý đến việc đó, vì cô cũng không biết ngay từ khi 4 tuổi anh đã tập pha trà, tới nay cũng 13 năm, cũng không thể không có chút thành tựu như ngày hôm nay, thế nhưng anh nhận ra, trêu chọc cô bé này, rất, thú vị.
“A! Cô bé… Em không nên coi thường khả năng của Amuro” – giọng điệu của Amuro lúc này có 10 phần thì có tới 10 phần ai oán, nếu có ai đó quen biết Amuro từ trước nghe thấy giọng điệu này của anh sẽ ngay lập tức thu âm lại và đăng lên trang nhất diễn đàn trường trung học Teitan với tiêu đề “Hội trưởng hội học sinh AMURO với giọng nói của OÁN PHỤ - CỰC HOT” – đảm bảo sẽ thu hút được lượt view khổng lồ cho mà coi.
Tuy nhiên, cô gái trước mặt là lần đầu tiên tiếp xúc với anh, không hề phát hiện ra ý định trêu ghẹo của vị hội trưởng “đáng kính” này, lại nghĩ rằng anh bị mình đả kích, không ngừng luống cuống hướng anh giải thích:
“A! Không… Không phải là… Không phải là em có ý đó… Senpai… Thật xin lỗi, em quả thực không có ý đó đâu.” – vì gấp gáp, giọng nói cũng trở nên lắp bắp, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.
Amuro thấy vậy cũng bật cười thành tiếng, anh thật sự còn muốn trêu chọc cô nhưng lại không đành lòng nhìn bộ dáng vội vã giải thích ấy của cô, đành cất tiếng:
“Anh không để ý đâu. Chỉ là muốn đùa một chút thôi, em không cần gấp gáp như vậy. Được rồi, ăn bánh đi, bánh ở cửa tiệm này nổi tiếng là tinh xảo, hôm nay tiện đường nên anh mua về, cũng không nghĩ sẽ có khách nên... Ừm… Nên không mua nhiều lắm!” – Amuro nói vậy nhưng thầm nghĩ, anh không thực sự thích loại bánh này, nhưng anh nhớ, người đó không phải rất thích sao? Hôm nay trùng hợp là sinh nhật người ấy, anh mới mua một chút về tưởng niệm một chút, không ngờ gặp được cô bé này. Bất giác anh lại nhớ về một bóng hình xinh đẹp, đôi mắt tím, giống như Ran, ngập nước, vẻ mặt xinh đẹp chứa đầy thống khổ và đau đớn. Nhắm chặt mắt xua đi cảm giác khó chịu trong lòng, anh lại hướng Ran đẩy dĩa bánh qua - “Ừm… Lần sau em tới anh sẽ mua nhiều hơn. Thế nào?” – Đuôi mắt anh khẽ cong lên, từ lời nói, điệu bộ tới vẻ mặt đều toát lên một sự hòa ái cùng thực lòng ấm áp.
Ran nhẹ nhõm thở ra một hơi, cảm giác như phạm nhân mới được đặc xá, cô đưa mắt nhìn qua dĩa bánh. Trong dĩa là 4 chiếc bánh nhỏ nhắn hình hoa anh đào, thoạt nhìn đã thấy được sự tinh xảo. Cô khẽ cầm lên một chiếc, hướng tới Amuro đang ngồi đối diện, mỉm cười dịu dàng:
“Senpai!”
Lời nói nhỏ nhẹ, nụ cười mảnh mai, khéo léo như bộ dáng anh đào bay trong gió, đôi bàn tay với những ngón tay thon dài đẹp đẽ khẽ ôm lấy chiếc bánh hình hoa anh đào tinh xảo của Ran khẽ khàng khiến Amuro cảm thấy chấn động. Nhưng rất nhanh, anh lại lấy lại vẻ mặt tươi cười, vừa rồi, thực sự quá giống. Haizzz, may mà anh không hành động gì sai sót nếu không hẳn đã hù dọa cô chạy mất rồi? Anh đưa tay nhận lấy, ngón tay lạnh giá mơ hồ quẹt vào những ngón tay ấm áp của cô, nhẹ nhàng đưa lên miệng.
“Ừm! Không tồi. Ran… Em cũng thử đi!”
Ran, không hề để ý sự va chạm mơ hồ đó, cũng làm theo, vị bánh ngọt nhẹ, thơm mùi hoa anh đào, hòa hợp với vị trà quả là sự kết hợp hoàn hảo.
Rất nhanh 4 khối bánh nhỏ đã được hai người xử lý hết. Căn phòng rơi vào im lặng. Trời bên ngoài bắt đầu tối, Ran khẽ liếc nhìn điện thoại, ông Mori chắc sẽ ở lại Osaka vài ngày rồi, còn Aoko, vẫn không thấy cô bé nhắn lại… Quả thực, ở lại trong nhà của một người chưa mấy quen thân như thế này… có chút… Ừm… có chút ngại ngùng…
Amuro cũng nhận ra được sự ngượng ngùng trong không khí, anh quyết định lên tiếng, phá vỡ sự trầm mặc…
“Ừm! Trời đã tối rồi. Anh cũng khá đói bụng, ngoài trời mưa vẫn không ngừng không thể ra ngoài được. Như vậy… Ran, em có phiền hay không cùng anh chuẩn bị và ăn bữa tối???”
Tuy là câu hỏi nhưng câu nói của anh đã chỉ ra những lý do mà Ran không thể từ chối: Thứ nhất, là anh đói bụng, cô không đồng ý, anh lại bỏ mặc cô mà đi ăn một mình được sao? Thứ hai: Trời vẫn đang mưa, anh không thể ra ngoài ăn, nên chỉ có thể tự nấu ăn, Ran cũng không thể ra ngoài nên chỉ có thể ở lại. Thứ ba: Anh hoàn toàn dùng một bộ dáng của chủ nhà mời khách, lời nói vừa chân thành tha thiết, lại mang một cỗ từ tính khó lòng chối từ. Vì thế Ran khẽ gật đầu một cái:
“Làm phiền rồi… Senpai!”
Amuro nhanh chóng dẫn Ran về phía phòng bếp. Ran lại thêm một lần nữa kinh ngạc.
Phòng bếp của Amuro rất rộng, màu chủ đạo là trắng và đen, hai màu tưởng như đối lập lại được kết hợp khá hài hòa, không tìm thấy một khuyết điểm.
Amuro nhìn vào những nguyên liệu có trong tủ lạnh rồi quay qua hỏi Ran:
“Sukiyaki thế nào?”
Ran cũng không ngờ phòng bếp của anh lại có thực phẩm phong phú như vậy, nhẹ nhàng hỏi:
“Senpai! Sao em không thấy người nhà của anh?” – đúng vậy, nãy giờ Ran để ý, không thấy ai trong căn nhà này cả, khắp nhà cũng hoàn toàn sạch sẽ cứ như… cứ như chỉ có mình Amuro sống ở đây vậy. Nếu như chỉ có hai người mà ăn sukiyaki thì có phần… Ừm…
“Anh sống một mình” – Amuro lên tiếng, hóa giải nghi ngờ trong lòng Ran.
“Không sao… Anh có một nồi lẩu cỡ nhỏ, bình thường vẫn chỉ có mình anh, nay hai người ăn là vừa đủ, không sợ lãng phí…” – rồi không đợi cô ngạc nhiên hay tò mò hơn, Amuro khẽ vẫy tay “Lại đây, em giúp anh xử lý chỗ rau này được chứ” – nói đoạn anh đưa cho cô một ít nấm tươi, tần ô, cải thìa và negi. Còn anh, anh lấy thịt bò ra, làm sạch và bằng thủ pháp nhanh nhạy, tinh tế, nhanh chóng biến chúng thành những lát mỏng đều nhau, xếp trên một khay sứ màu trắng, đẹp đến ngây người.
Ran lúc này đúng là ngây người thật. Một màn đi dưới mưa kia cô đã biết anh là cao thủ nhưng không ngờ, cách sử dụng dao của anh lại… quá mức kinh ngạc như vậy. Luận về tốc độ - quá nhanh, luận về độ chuẩn xác – tất cả đều như nhau, nếu có ai đó chắc chắn sẽ phát hiện, chúng đều mỏng như nhau, đồng dạng dày đúng 1mm, mà thớ thịt vẫn đều đẹp, không hề nhận ra đường cắt. Thật quá dọa người mà. Với một người say mê võ học như Ran, Amuro lập tức được thăng cấp trở thành thần tượng.
“Oa! Không ngờ… Senpai, anh thực sự là cao thủ!”
Trước ánh mắt ngưỡng mộ của Ran, anh cũng chỉ cười nhẹ, hướng cô mà nói:
“Cô bé! Anh đã nói rồi. Em không nên khinh thường khả năng của Amuro anh. Bây giờ thì làm nhanh lên, anh không muốn bị chết đói đâu”
Ran cũng bật cười vì lời nói của anh, không khí nảy sinh một cảm giác ấm áp, Amuro mơ hồ nghĩ, thật giống một gia đình.
Amuro nhanh chóng chuẩn bị thêm một phần tôm, thêm chút đậu hũ, mì Jelly và trứng gà.
Lát sau hai người ngồi xuống, trên chiếc bàn tròn là nồi lẩu, Amuro tỏ rõ tác phong của chủ nhà, nhanh nhẹn xếp thịt bò, tôm, đậu, và các loại rau vào, bỏ chung với hỗn hợp gồm đường, nước tương và mirin, hầm nhỏ lửa.
Trong lúc chờ đợi, anh lại giúp Ran đập trứng gà vào chén, tỉ mỉ, tự nhiên như đã làm vậy từ lâu rồi. Không lâu sau, mùi hương hấp dẫn nhanh chóng len lỏi khắp phòng. Hai người vui vẻ thưởng thức bữa ăn,
Ran ăn rất no, vì quả thực cách chế biến của Amuro quá tuyệt vời, cách anh nêm nếm gia vị vừa miệng vô cùng, những miếng thịt bò là loại hảo hạng, thủ pháp xử lí cũng tốt khiến chúng càng phát huy được vị ngon đến ngây người, rau cũng rất tươi ngon.
Sau bữa ăn, Ran tình nguyện đi rửa chén, Amuro cũng không để mặc cô, anh lấy cho cô một chiếc tạp dề màu trắng, mình thì đứng bên cạnh cô. Đợi Ran rửa xong cái chén nào, anh lập tức đón lấy, dùng khăn lau khô rồi xếp chúng ngay ngắn lên kệ.
Lúc hai người dọn dẹp xong cũng là lúc Aoko nhắn tin gọi Ran về. Cô nhanh chóng cảm ơn Amuro về tất cả, anh đưa cho cô một cây dù rồi để cô ra về.
Bóng dáng mỏng manh của người con gái nhanh chóng khuất vào màn đêm và cơn mưa mờ ảo.
Trong không khí còn chút mùi hương thanh nhã như hoa anh đào của người con gái. Mơ hồ phảng phất. Một đạo ánh mắt, không đổi vẫn nhìn vào bóng đêm nơi Ran biến mất, tựa như có thể xuyên qua bóng đêm u tĩnh mà nhìn thấy thân ảnh tựa thiên thần của cô, Amuro khẽ lẩm bẩm:
“Ran! Tôi sẽ có được em! Vì tôi không nghĩ, cảm giác có một gia đình này, tôi sẽ tìm được ở một ai khác ngoài em… Ran, tôi cần một gia đình… Ran, tôi… cần em!”
Tiếng nói rất khẽ, nhanh chóng tan ra hòa vào tiếng mưa, lan nhanh trong bóng đêm vô tận.
Lời của Au: Amuro cũng là một đứa trẻ đáng thương a~
Thời gian này ta thực sự là bận ngập đầu ~~~>^<~~~ nên chỉ có thể post tạm như vậy thôi a~.
Part sau: những cô nàng xấu tính sẽ lên sàn nhưng sẽ không thể vùi dập được Angel nhà ta...
Món cơm hộp "tình yêu" và sự ghen tức của anh Shin ...
Subaru xuất hiện, anh có mối quan hệ như thế nào với Shiho??? hú hú... hãy đón đọc part tiếp theo để biết thêm thông tin chi tiết (trắng trợn quảng cáo )
Câu hỏi kì này: Amuro chỉ là hội trưởng hội học sinh đơn giản vậy sao? Tại sao thủ pháp của anh lại lợi hại như vậy (nhất là cách dùng dao ấy)? Thực ra đâu mới là con người của anh? "Người ấy" trong suy nghĩ của anh là ai? Nỗi buồn anh cất giữ là gì???
CHAP TRƯỚC