Chương 12: Truy tìm dấu vết
“Cạch” –tiếng mở cửa vang lên trong không gian im lặng chỉ có tiếng hít thở đều đặn càng trở nên rõ ràng. Âm thanh ấy, với Ran giờ đây, lại có ý nghĩa hơn bao giờ hết.
“Có người tới?” - đó là suy nghĩ ngay lập tức nảy sinh trong đầu cô. Tình hình của Shinichi khá là tệ, đã gần hai ngày kể từ lúc họ bị giam cầm. Không nước. Không đồ ăn. Không vật dụng hữu ích. Không biết thời gian, không gian. Và khi Shinichi lâm vào cơn mê sảng, cô không còn tiếng nói. Chỉ còn tĩnh lặng. Tĩnh lặng đến đáng sợ vây quanh cô.
Ran nhanh chóng quay đầu về phía cửa, cô hy vọng, có thể xin sự trợ giúp gì đó, dù biết điều đó khá là nực cười, nhưng, cô vẫn muốn thử.
Cánh cửa chỉ hé ra một chút, đủ để một người đi vào bên trong. Ánh sáng qua khe hở rọi vào trong phòng. Không nhiều ánh sáng lắm, có lẽ nơi đây cũng là một địa phương khá u tối, thế nhưng với những kẻ lâu ngày không được chân chính tiếp xúc cùng ánh sáng như Ran, thứ ánh sáng ấy, thật chói mắt.
Len qua khe hẹp, một người con gái bước vào. Cánh cửa ngay lập tức đóng lại. Trong thoáng chốc được tiếp xúc với ánh sáng kia, Ran cũng quan sát được người con gái đang bước tới. Đó là một cô gái tầm tuổi Ran, thậm chí có thể còn nhỏ tuổi hơn cô. Khuôn mặt thanh tú, dễ nhìn, ánh mắt mơ hồ mang theo nét thánh thiện khó lý giải nổi, mái tóc ngắn ngang vai màu đen, mềm mượt như những sợi tơ. Nếu như không phải trên người cô gái ấy là bộ âu phục màu đen cứng ngắc mà là một bộ váy trắng, Ran sẽ khẳng định, người mới tới, chắc chắn là một… thiên thần.
“Thiên thần” bước tới, khuôn mặt không chút biểu cảm, trên tay là một khay đồ. Ran ngửi thấy trong không khí một mùi hương mấy ngày hôm nay cô không được gặp, mùi đồ ăn. Trên khay quả thực có đồ ăn, chỉ là 2 lát bánh mì cùng một ly nước, không có gì hơn. Có vẻ những người này không muốn đối xử tốt với Ran và Shinichi, nhưng cũng không hoàn toàn muốn tước đoạt mạng sống của hai người. “Này… hai lát bánh mì… Mỗi người một lát sao? Haizz… thôi vậy… Có còn hơn không” – khi nhìn rõ những thứ trên khay, đôi mày của Ran khẽ chau lại một chút, nhưng cũng thu hồi dáng vẻ đó ngay lập tức. Bây giờ bọn họ là tù nhân, cô biết, bây giờ cô có bị bỏ đói tới chết, với những kẻ kia, cũng là điều bình thường.
“A…” – Ran khẽ cất lời, lời nói đầu tiên sau một thời gian im lặng, giọng nói có vẻ trầm khàn, khác hẳn giọng nói trong trẻo thường ngày:
“Cảm… cảm ơn…”
“Không cần cảm ơn” – cô gái kia lên tiếng, ngắt ngang lời nói của Ran, “Là hắn nhờ tôi, với lại, ông ấy cũng không muốn cô chết” – ngừng một chút, cô ta mới tiếp “Phần ăn chỉ để duy trì cho cô còn sống mà thôi, còn hắn” – cô ta lại nhìn về phía Shinichi - “Không có phần”
Trong lời nói của cô gái kia, Ran phần hiểu, phần không. Cô không biết “hắn” là ai, “ông ấy” là ai, nhưng, nội dung chính cô vẫn nắm bắt được. Người mà bọn họ muốn khống chế, muốn nắm giữ, muốn duy trì mạng sống. Chính là cô. Ran thực sự cảm thấy được, bản thân cô đang hốt hoảng. Thực sự từ lúc bị bắt, tuy không đề cập tới nhưng cả hai người đều tâm tâm niệm niệm rằng, những kẻ bắt cóc dù vì lý do gì, kẻ mà chúng nhắm tới, hẳn là Shinichi. Nhưng mà, đây… rõ ràng nói mục tiêu bọn chúng nhắm tới, là cô.
Vậy là cô đã làm anh bị liên lụy sao? Ran thực sự trở nên hốt hoảng, lo lắng và nhiều hơn là… hối hận. Nếu không phải vì Shinichi đợi cô, nếu không phải đi cùng với cô, anh, sẽ không gặp chuyện này, sẽ không bị bắt, không bị thương, không bị bỏ đói, bỏ khát.
Lồng ngực cô, một cảm giác nhói đau dần dần phát sinh, dâng lên tới cổ họng rồi nghẹn lại ngay nơi ấy. Khóe mắt không tránh khỏi có chút ẩm ướt. Thật tình cô cũng không biết mình đã chọc trúng ai mà phải gánh tai ương lần này, nhưng, điều quan trọng hơn là Shinichi lúc này… sợ rằng không kiên trì được quá lâu. Ran hít sâu vào một hơi, đánh bạo nói với người trước mặt:
“Cái này… Bạn của tôi bị thương, liệu có thể… Dù sao cậu ấy cũng là người vô tội…” – cô ngước lên nhìn vào phía trước, tuy rằng cô không chắc người phía đối diện có thể nhìn thấy sự thành khẩn của cô trong lúc này hay không, nhưng đó là thói quen, khi nói chuyện, cô muốn thông qua ánh mắt, truyền đạt lời mình muốn nói.
Yue khác Ran, cô là một sát thủ chân chính, những cử chỉ trong những nơi thiếu hụt ánh sáng như thế này, với cô, hoàn toàn không có chút mơ hồ nào. Tất cả đều như bình thường, vì vậy, mọi hành động của Ran đều lọt vào mắt cô.
“Bốp” – một tiếng va chạm vang lên, trong không gian tĩnh mịch như nổi lên rõ hơn, như khảm vào lòng người, đau nhói.
Khí lực của Yue rất mạnh. Ran cảm giác được, khóe môi mình có một thứ chất lỏng ngai ngái đang trào ra. Máu… Là máu. Ngoài đau đớn, càng nhiều hơn, trong cô chính là không hiểu và kinh ngạc. Ran không hiểu vì sao đối phương ra tay với mình. Kẻ mà cô ngỡ tốt đẹp như thiên thần, nay ra tay lại mạnh mẽ, giống như một sát thần thực sự. Nhanh, gọn, chuẩn xác và đầy đủ lực đạo.
Như để giải thích cho những nghi hoặc của Ran, Yue thẳng tiến tới, nắm cổ áo cô, khẽ nhấc lên. Ran ngày thường không phải một kẻ yếu đuối tầm thường, nhưng… trong hoàn cảnh này… thực sự, cô, vô lực chống đỡ hết thảy, chỉ ỉu xìu như một loại búp bê mặc cho người khác túm lên, hai chân mơ hồ rời khỏi mặt đất.
Yue hét lên vào mặt Ran:
“Cô nghĩ mình là ai? Ra yêu cầu với chúng tôi? Tôi nói cho cô biết, tính mạng của hắn, chúng tôi mặc, không cùng liên quan. Cô. Tôi nhắc cho cô nhớ. Bây giờ, cô chính là tù nhân ở nơi đây… Hãy biết điều một chút” – nói xong Yue cũng thả tay ra, để mặc Ran vô lực ngã xuống dưới. Hừm… Một cô gái ngốc nghếch… Vừa rồi một tát kia, Yue cũng chính là dùng 8 phần lực đạo. Cô chịu không nổi khi cô gái đó dùng ánh mắt đầy tình cảm như vậy để nhìn cái tên nằm dưới nền kia, trong khi… trong khi thiếu gia lại vì cô ta mà chịu nhiều khổ não như vậy… Chính vì thế mà cô cảm thấy tức giận… Haizz… Với một sát thủ chuyên nghiệp, điều này, tuyệt đối là nhược điểm, nhược điểm chí mạng. Nhưng cuối cùng cô vẫn hy vọng cô gái ấy… Đủ kiên cường.
Từ một căn phòng, qua camera giám sát, người nào đó có vẻ rất hài lòng vì biểu hiện của Yue, khóe môi khẽ nâng lên.
*****
Tại sở cảnh sát Tokyo. Lúc này, trong phòng họp ngoài thanh tra Megure còn có không ít người. Đó là 2 vợ chồng ông bà Kudo, ông Mori, Aoko và… Subaru cùng… Kaito.
Việc Kaito và Subaru xuất hiện ở đây cũng là một việc tình cờ. Thực ra là do chiều nay Kaito tìm đến Aoko để nhờ cô làm "hướng dẫn viên du lịch" ngay lúc nhà Mori nhận được thông báo nên cùng cô tới đây luôn. Lúc nhìn thấy Kaito, rõ ràng Mori, Yusaku cùng Yukiko cùng nhau giật mình một cái. Một lát sau, Subaru nghe Kaito nói vị trí hiện tại của mình, anh sau khi biết chuyện Ran và Shinichi cùng biến mất cũng có chút lo lắng, vì vậy ngay lập tức cũng xuất hiện tại sở cảnh sát cùng với những người này.
“Đứa bé nói….” – ông Megure lên tiếng – “một chiếc Porsche 356A màu đen, đã bắt hai đứa trẻ đi… Chúng có khoảng mười mấy người. Hành động rất nhanh, mạnh và… tàn nhẫn”
Khi nghe tới “một chiếc Porche màu đen” nhất thời trong phòng, có 4 người đồng loạt rùng mình… Porsche…Porsche 356A? Màu đen? Chính là hắn…
“Nhưng chúng có lẽ chỉ là 1 phần thôi… thế lực đứng sau có thể... mạnh hơn thế nhiều. Một nhóm mười mấy người không thể sắp đặt một vụ bắt người hoàn hảo như vậy được.” – Megure hít vào một hơi, không quên nhắc nhở mọi người. Tuy nhiên có vẻ, lời nhắc nhở ấy của ông không cần thiết lắm bởi Yusaku, Kogoro, Subaru và Kaito đều đã biết, bọn chúng là ai. Tuy mỗi người lại có sự lí giải riêng của mình nhưng hiển nhiên lại có cùng một loại lo lắng.
Thanh tra Megure áy náy nhìn mọi người một cái, khó khăn mở miệng:
“Tôi đã dùng mọi cách, chỉ biết được chừng đó… Tất cả camera giám sát tại khu vực đó đều bị vô hiệu hóa, không thu được bất cứ manh mối có giá trị nào… Thực xin lỗi”
Mọi người đều biết Megure đây là xin lỗi với tư cách một người bạn, với cương vị của mình, ông đã làm hết chức trách không ai có thể oán than gì. Nhưng Megure không hề hay biết, thông tin ông cho rằng không hề có nhiều giá trị kia lại là thông tin khiến mọi người trong cuộc đã sáng tỏ phần nào chân tướng.
Ông Mori là người lên tiếng đầu tiên sau câu nói của thanh tra Megure:
“Megure… Cảm ơn anh. Anh đừng nói như vậy. Thông tin vừa rồi quả thực rất hữu ích. Phần việc còn lại để chúng tôi… tự xử lí được không. Nếu cần sự hỗ trợ từ phía cảnh sát… đương nhiên không khỏi lại làm phiền anh rồi”
Những người còn lại cũng tỏ vẻ đồng tình với quan điểm của ông Mori, Subaru lúc này lại lên tiếng:
“Thực ra, nếu là những kẻ máu lạnh, bọn chúng hoàn toàn có thể giết chết nhân chứng, hành động này sẽ không có chút sơ hở… Việc chúng ta tìm ra đứa bé là hoàn toàn nằm trong dự tính của kẻ đó… Hắn… cố tình lưu lại dấu vết cho chúng ta. Không biết là muốn cùng chơi trò mèo vờn chuột hay… thực ra kẻ đó cũng không có ý định thương tổn con tin?”
Lời nói của Subaru thốt ra, vô cùng bình thản, ngữ khí vẫn mang vẻ nhàn nhạt vốn có thường ngay của anh, nhưng lúc này thực sự là liều thuốc trợ tim tốt nhất cho mọi người. Nếu như suy đoán… Vậy thì tậm thời con tin sẽ không gặp nguy hiểm. Nhưng… còn lâu hơn thì… không ai biết được điều gì có thể xảy ra…
Nếu Gin có thể nghe được lời suy đoán của Subaru hẳn là hắn cũng phải công nhận khả năng của người này. Không hổ danh là “cộng sự” nhiều năm của hắn. Suy nghĩ rất tốt… Gin chính là cố tình lưu lại cho họ một dấu vết… Hắn làm theo lệnh của Boss mang cô bé ấy về chính là vì nhiệm vụ, mặt khác… là để chọc tức tên nhóc kia… Lưu lại nhân chứng là… Haha hắn không phải là kẻ lương thiện gì… Nhưng hắn thực sự muốn coi giữa con cáo già và tên tiểu hồ ly của lão. Rốt cuộc. Kẻ nào sẽ thắng trong trò chơi này… Trò chơi thú vị như vậy… Hắn lại là kẻ bắn phát súng khơi mào… Không phải là… rất thú vị sao?
Mọi người ra khỏi sở cảnh sát, trong lòng ai cũng có dự tính của riêng mình. Lặng lẽ rời đi, vội vã.
*****
Trong “chiếc hộp giam cầm”, Ran vẫn còn đang suy nghĩ mông lung về người con gái kia. Đầu óc cô đã có chút mơ hồ. Trong khoảnh khắc cô gái đó túm Ran lên đã nói với cô bằng giọng ní nhỏ đủ để 2 người nghe thấy: “Có camera, tôi là Yue… Cậu ấy nói cố duy trì thanh tỉnh, ngày mai”… Tuy chỉ là một vài từ rời rạc nhưng Ran cũng đủ thông minh để hiểu, người con gái này cùng “cậu ấy” không phải là người muốn hại mình. Hẳn là phòng này đã bị giám sát đi, “cậu ấy” trong lời của Yue nói cô duy trì thanh tỉnh. Ngày mai? Là nói muốn giải cứu cô sao? Dù là hy vọng mong manh thôi, nhưng cô vẫn ôm ấp một niềm tin, mình sẽ ổn.
Cô đưa tay lên xoa xoa má, Yue diễn quá mức chân thật như vậy hẳn vì kẻ đang âm thầm rình coi là một kẻ rất rất nguy hiểm đi? Nghĩ vậy Ran lại càng âm thầm cảm tạ người con trai cô chưa biết danh tính cùng với cô bé tên Yue ấy.
Việc cô cần làm bây giờ, chính là như lời Yue nói lại, cần giữ thanh tỉnh. Phải, phải giữ thanh tỉnh. Đến lúc được giải cứu, ít nhất cô vẫn có thể dựa vào chính bản thân mình mà chạy, không thể trở thành gánh nặng cho ân nhân được. Nhất là khi tình trạng của Shinichi như thế này, cô càng phải giữ cho mình tỉnh táo. Nghĩ vậy, Ran xé một mẩu vải nhỏ có vẻ sạch sẽ trên y phục, chấm 1 chút nước từ từ giúp Shinichi tiếp nhận chút nước. Đôi môi Shinichi lúc này đã tái nhợt cùng với nứt nẻ do thiếu nước nay được nhận nguồn nước mát lành liền khẽ động. Lúc này Ran mới đỡ đầu anh lên cao một chút, nhỏ nhẹ đút cho anh uống thêm một chút nước. Sau đó cô từ từ lấy một lát bánh mì xé nhỏ thành từng mẩu nhỏ thấm vào nước cho hơi mềm đưa tới miệng Shinichi. Shinichi trong cơn mê man cũng khó khăn nuốt xuống. Khi Ran giúp Shinichi ăn hết hơn 1 miếng bánh cùng 2/3 số nước cũng đã tốn không ít thời gian. Cô khẽ thở ra một hơi, như vậy, cũng sẽ tốt hơn. Cánh môi anh đào hơi khô nứt cũng vẽ ra một nụ cười dịu dàng. Cầm chỗ bánh và nước còn lại, cô cũng bắt đầu chậm rãi nhấm nuốt. Xong xuôi, cô cũng khẽ nhắm mắt nằm xuống sát Shinichi rồi nghỉ ngơi. Lúc này, tâm trạng của cô cũng buông lỏng phần nào. Ít ra, cảm giác bất lực cùng vô hướng đã giảm bớt đi phần lớn. Cô biết có một người nào đó, đang tìm cách giúp đỡ cô, cô cần tin tưởng vào người đó, tin tưởng vào số phận của mình, sẽ không quá bi thảm. Vả lại, lo lắng vào lúc này, là điều ngu ngốc và vô ích, chi bằng cứ nghỉ ngơi cho tốt. Chờ ngày mai thôi.
*****
“Nhìn thấy chưa?” – người đàn ông cất giọng nói âm trầm, cả hơi thở cũng đè thấp xuống một bậc, thói quen của một kẻ lâu ngày ẩn thân trong bóng tối – “Cô ta có vẻ rất mãn nguyện khi được ở cùng tên nhóc đó”
“Ưm!??” – Amuro hờ hững đáp một tiếng tỏ vẻ “Ta cũng chẳng cần quan tâm”
Người ngồi đó, quay lưng về phía anh, cả thân hình ngập trong bóng tối, giọng nói thốt ra lạnh lẽo thêm vài phần, tựa như lời nói tư một nơi âm lãnh đến tột cùng – địa ngục:
“Con muốn vì thứ người như vậy mà chống đối lại ta?”
Người nói có ý cảnh cáo, nhưng người nghe lại hoàn toàn coi như mình không hiểu được ý tứ của hắn, vẫn ung dung mà nói:
“Thứ người như vậy? Ông có tư cách để nhận xét về tư cách của cô ấy sao ch… Boss??? Ông nên nhớ, mẹ tôi đã chết như thế nào. Dù cô ấy là người như thế nào, liệu có thể đáng ghê tởm bằng ông sao? Bất cứ ai cũng có thể đi đánh giá nhân phẩm người khác… Ngoại trừ ông” – giọng điệu lười biếng thốt ra nhưng cách thức nhấn giọng của Amuro lại không che giấu sự miệt thị và tức giận bên trong… Hừm… Loại người như vậy? Chính là cô quá tốt đẹp, quá thiện lương, chính anh mới không xứng được đứng bên cô… Mọi việc anh làm bây giờ, chẳng phải là cố gắng tới gần cô sao? Chống đối lại hắn? Việc này anh cũng muốn làm lâu rồi. Nay… Là hắn ép Amuro anh đến bước này. Lâu rồi, anh buông xuôi phó mặc cho hắn sắp đặt nên có lẽ hắn đã quên, Amuro này cũng là một con người thậm chí là… con của hắn…
Kẻ được gọi là Boss kia, cũng chính là cha của anh. Nhưng từ 10 năm trước anh đã nguyện cầu… Nếu có thể, anh nguyện ý không có người cha như vậy. Ác quỷ, hắn là ác quỷ. Không tim, không phổi, không cảm xúc, không tình thân. Với hắn cái gọi là quyền lực của lợi ích mãi mãi được đặt lên hàng đầu. Với hắn người vợ hiền cùng đứa con như anh đây căn bản, không bì được với một món hàng. Chỉ sợ nếu không phải hắn ta chỉ có một người con trai duy nhất là anh thì hắn cũng chẳng lưu luyến gì việc giữ anh ở lại tổ chức, đào tạo anh thành kẻ kế nghiệp.
Đương nhiên, anh cũng chỉ hy vọng anh không phải con trai duy nhất của hắn. À, không. Anh là hy vọng mình không có bất cứ quan hệ gì với người đàn ông này. Anh cũng không hy vọng mình bị đào tạo thành một cỗ máy… một cỗ máy giết người đáng ghê tởm. Anh lại càng không hy vọng mình là kẻ kế nghiệp gì đó. Tương lai, anh sẽ trở thành kẻ máu lạnh vô tình, không ai cần như vậy sao? Không, anh không cần. Thứ anh cần là một gia đình, có anh, có cô. Hai người cùng nhau thưởng trà, làm bánh, cùng nhau nấu những món ăn ngon, cùng thưởng thức cái dư vị ấm áp của gia đình. Hai người sẽ cùng nhau nắm tay đi đến cùng trời cuối đất. Hai người sẽ có một, hai, à không, là rất nhiều, rất nhiều đứa nhỏ. Rồi họ lại cùng nhau nuôi chúng lớn lên… Đó là một loại hạnh phúc to lớn đến nhường nào.
Nhưng chính kẻ là cha trên danh nghĩa của anh lại muốn phá vỡ cái ước mơ nhỏ nhoi ấy. Phía đối diện vẫn duy trì trầm mặc, có thể là đang tức giận? Amuro khẽ cười khẩy một cái, hướng người kia nói:
“Ông có thể không tin nhưng… Tôi sẽ cứu được cô ấy ra… Còn nữa… Nếu mấy người muốn sắp đặt cuộc đời tôi nữa thì… Nên tỉnh mộng đi. Tôi sẽ không tùy tiện để người khác điều khiển như một con rối nữa. Chào tậm biệt. Boss” – nói đoạn, anh dứt khoát xoay gót, rời đi. Muốn đấu? Được. Anh sẽ chơi đến cùng.
Trong căn phòng tối tăm, người đàn ông ngồi trên chiếc ghế lúc này rốt cuộc không kiềm chế được nữa... “Cách” – theo tiếng kêu, chiếc tách chứa đầy thứ chất lỏng màu đỏ tươi mê người, tựa như màu của máu, cứ như vậy vỡ thành từng mảnh nhỏ… Những mảnh nhỏ của chiếc ly đâm vào lòng bàn tay hắn, máu tươi cùng chất lỏng kia hòa vào nhau tạo thành một màu đỏ tuyệt mỹ đến mê người. Nhưng, người ta cũng biết, thứ màu sắc mê người như vậy, chắc chắn chỉ xuất hiện trong một thời khắc, thời khắc của sự hủy diệt…
Bỏ qua đau đớn trên bàn tay, Boss cất tiếng phân phó:
“Gọi Yue tới”
Không biết là bên ngoài có người nghe hay không, nhưng trong căn phòng, một chút thay đổi cũng không có. Người đàn ông vẫn giữ nguyên hiện trạng như vậy, tầm mắt khẽ nhìn vào khoảng không vô định, cho tới khi có tiếng gõ cửa vang lên:
“Cốc! Cốc! Cốc!”
“Vào đi”
Oé... Ta đã trở lại muahaha~~~ có ai nhớ ta hk nào
Ta đang ở nhà T^T thời gian onl hk dc nhiều như trc a~~... Tuy hôm qua đã lỗi hẹn vs cái bạn đón shot KR nhưng dù sao t6 cũng đã có chap nên chắc cũng hk sao nhỉ
lần này ta giữ lời hứa post chap nhé ^^~
Chap viết trong thảm cảnh bị ngắt quãng liên tục cứ type vài dòng lại bị ngừng ... Vì vậy nếu đọc thấy mạch cảm xúc hk ổn lắm thì các bạn nhớ góp ý để ta sửa lại a~~
tks all <3
CHAP TRƯỚC