Part mới khá dài á... đền bù cho mọi người đợi chờ ^^
vừa mới viết xong, tính beta lại rồi mới post nhưng... thôi mọi người cứa đọc rồi góp ý, có j mình sẽ sửa sau ... dự là chap này sẽ có 3 part luôn... part 2 sẽ cho anh BB thêm đất diễn và part 3 sẽ là sự xuất hiện của anh Su đẹp trai
Chương 8: Kí ức – Ran – Sự xuất hiện của các mỹ nam
Part 1: Tình chưa bắt đầu đã xuất hiện tình địch
“Ken! Nhìn kìa!” tiếng người con gái vang lên giữa không gian thanh bình của miền quê, sinh động như một loài chim nhỏ.
“Hửm?” – Shinichi trưng ra một bộ dáng biếng nhác, nhướng mắt lên một chút, coi như đáp lại Ran. Anh thật không hiểu nổi vì sao cuối tuần mình lại có thể ra ngoài cùng với cô gái này. Vốn dĩ anh vừa xuất viện vào thứ 6, muốn nghỉ ngơi 2 ngày trước lúc chính thức bắt đầu năm học, cuối cùng chỉ vì một cú điện thoại của Ran, anh lại theo cô đến cái địa phương “khỉ ho cò gáy” này.
Có chết anh cũng không thừa nhận rằng lòng mình đã ngứa ngáy khi nghe âm thanh mềm mại từ đầu dây bên kia của cô, anh cũng không thừa nhận rằng lúc ấy anh đã tưởng tượng ra khuôn mặt thanh tú cùng ánh mắt tím biếc trong veo của cô và thầm ước được gặp cô ngay lập tức, và đương nhiên, anh cũng chẳng thể nói rằng lúc ấy mình hầu như không để ý tới nội dung của cuộc trò chuyện mà hoàn toàn chìm đắm vào những suy nghĩ về cô. Đúng, anh sẽ không bao giờ thừa nhận.
“Chỉ là cô ấy đã hứa sẽ giúp mình tìm lại ký ức. Vậy thôi! Haizz” – Shinichi tự nghĩ cho mình một lý do như vậy, ừm, một lý do vụng về, nhưng cũng là lý do duy nhất mà anh chấp nhận được.
Rõ ràng lòng anh không bài xích cô, thậm chí trong lòng anh, ở một nơi nào đó, cũng có cô hiện hữu. Nhưng anh cô đơn quá lâu rồi, gần gũi với sự giả dối quá lâu rồi. Với cô anh không thể nhanh chóng buông bỏ mà chấp nhận rằng mình “thích” cô được. Anh nghĩ, thích một người chắc hẳn phải là một quá trình, sao anh lại có thể thích một người mới gặp có vài lần cơ chứ? Trong lòng anh có cô phải chăng vì quá khứ chưa được làm rõ của anh có cô hiện hữu, có cô lấn chiếm và tác động?
Không hề để ý đến thái độ hờ hững của Shinichi, Ran vẫn cười rạng rỡ, hướng về phía Shinichi, lúc này đang uể oải tựa vào gốc cây gần đó, không ngừng dùng tay vẫy vẫy:
“Ken… Lại đây coi đi. có rất nhiều nòng nọc đó nha”
Shinichi âm thầm thở dài, “Rõ là ấu trĩ, nòng nọc thì có gì hay ho chứ. Chỉ là loài động vật sống dưới nước sau này phát triển thành ếch, không phải sao? Điều đó ngay cả đứa bé còn biết. Chẳng có gì hay ho cả”
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng anh vẫn đứng dậy, hai tay cho vào túi quần, thả từng bước thong dong về phía Ran. Bởi bây giờ, Ran đứng trong nắng thực sự rất đẹp, nụ cười rạng rỡ, trong veo, chiếc mũ màu trắng khẽ che trên đầu nhưng mái tóc vẫn bay lên mỗi khi có một cơn gió thổi tới. Chiếc váy dài bằng lụa mềm mại, vừa qua đầu gối, màu tím nhạt, không hề có nhiều chi tiết phụ kiện nhưng càng làm Ran trở nên xinh đẹp, tinh khôi, nhẹ nhàng mà dung dị.
Trong lúc Shinichi bước tới, Ran cũng âm thầm ngắm nhìn anh. Anh lúc này khoác trên mình một chiếc áo T-shirt màu tro cùng một chiếc quần jean không quá dài, kiểu dáng đơn giản, chất liệu nhìn sơ cũng cảm nhận được sự thoải mái, rất phù hợp cho những buổi đi dã ngoại. Không hề phô trương, cầu kì nhưng lúc này anh lại toát ra một phong vị khác hẳn khi mặc đồng phục lúc ở trường, hay âu phục như lần đầu cô gặp anh. Anh bước tới ngược với hướng sáng, vài tia nắng khẽ len qua những kẽ tóc anh, lấp lánh, khiến cô bất giác ngẩn ngơ trong giây lát.
Mắt thấy Shinichi sắp bước lại gần, Ran dường như không đợi được nữa mà bước lên trước một chút, thật tự nhiên, nắm lấy một bên tay của anh, trên môi, không đổi, vẫn nở một nụ cười ngọt ngào, rạng rỡ, khẽ kéo anh lại sát bờ của hồ sen. Cô kéo Shinichi ngồi xuống, mặt cúi xuống gần mặt nước, dùng tay kia chỉ chỉ, “Anh thấy không? Chúng thật đáng yêu. Ngày trước, anh rất thích nghịch với chúng đó”
“Không phải chứ? Mình mà cũng có lúc ấu trĩ như vậy sao?” – Shinichi nghĩ, rõ ràng là không tin. “Không lẽ lúc mình nhỏ tính cách lại hoàn toàn khác biệt với bây giờ, kiểu như bị nhân cách phân liệt ấy”
“Angel... Em có chắc không?”
“Chắc gì cơ?” – Ran nghi hoặc hỏi lại, không hiểu ý của Shinichi.
“Em có chắc là tôi đã làm những hành động ấu trĩ này không? Chắc là làm như vậy sẽ giúp tôi tìm lại ký ức không?” – Shinichi đưa ra những nghi hoặc của mình.
Mặt Ran khẽ trầm xuống, “Quả thực là không nhớ gì”
“Những hành động của anh. Em sao có thể quên chứ. Nơi này là một nơi đặc biệt. Bởi vậy, em nghĩ… có thể anh sẽ nhớ ra điều gì đó. Nhưng...” – cô nhìn vào Shinichi, khuôn mặt khẽ ửng hồng, không biết là do nắng hay do tâm trạng ngại ngùng “Nhưng… em không chắc làm như vậy có thể giúp anh nhớ lại điều gì hay không. Em xin lỗi… Thực sự… Đã hứa với anh rằng sẽ cùng anh tìm lại ký ức nhưng, dường như, em không có biện pháp nào chắc chắn cả. Có lẽ anh… anh đi tìm các bác sĩ để trị liệu sẽ tốt hơn”
Shinichi dường như vô tình, lời nói thốt ra, như thói quen, thẳng thắn, trực tiếp, mang theo sự lạnh nhạt một cách thản nhiên. Quả thực, thói quen rất đáng sợ, không thể thay đổi trong ngày một ngày hai được.
“Chết tiệt! Shinichi... Mày không thể dịu dàng một chút được sao? Cất cái giọng điệu mày vẫn dùng để đối phó với mấy lão già trong tập đoàn qua một bên đi. Cô gái này không giống họ. Không giống họ” – Shinichi tự trách bản thân rồi quay sang nói với Ran:
“Thật xin lỗi Angel. Em có thể đừng tự trách được không? Thực ra em không có lỗi gì hết. Những vị bác sĩ kia mà có tác dụng thì tôi đã tìm lại ký ức từ lâu rồi. Thực ra tôi không có ý định chất vấn hay trách móc em. Chỉ là…” - Shinichi rũ hàng mi xuống, che đi đôi mắt đỏ đang mang đầy nỗi cô đơn của mình, “Chỉ là… tôi đã cô dơn và đối diện với những giả dối tầm thường đã quá lâu rồi. Tôi không muốn làm tổn thương em. Nhưng ở thế giới của tôi… Không làm tổn thương kẻ khác, đặt quá nhiều niềm tin cùng cảm tình lên kẻ khác cũng chính là hành vi tự làm tổn thương chính mình. Tôi muốn thay đổi. Tôi không muốn đối xử với em giống họ, vì tôi biết, em khác họ. Nhưng tôi chưa thể sửa được thói quen bao năm qua trong ngày một ngày hai được. Angel? Sao em lại khóc? Ngừng lại đi… Tôi sai rồi… sai rồi… Tôi sai rồi không được sao? Đừng khóc!” – Shinichi bối rối nhìn cô gái đang đẫm lệ trước mặt, anh không hiểu, là mình đã nói sai gì sao? Tại sao anh càng giải thích, cô gái nhỏ này lại càng khóc thương tâm như vậy? Hai tay anh bối rối đưa ra, khẽ ngừng một chút trong không khí, rồi lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi gò má xinh đẹp của cô.
“Đừng khóc, được không?” – Ngữ khí của anh trở nên mềm mỏng, dịu dàng, đến chính anh cũng ngạc nhiên là tại sao mình có thể nói chuyện với một người bằng ngữ khí như vậy.
“Em khóc… tôi… tôi rất đau lòng” – Đúng, anh thừa nhận, nhìn cô khóc, trong lòng anh, không hiểu vì sao, có một nỗi đau đớn không tên vội vã xâm nhập, rất đau, anh không muốn cô khóc, muốn được lau hết nước mắt của cô, muốn làm gì đó để cô ngừng khóc, vì thế anh mới nói ra những lời như vậy mà không hề để ý rằng, những lời nói này, thực sự, rất… rất giống một lời bày tỏ.
Ran ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Shinichi, bối rối khẽ nói:
“Em không trách anh… chỉ là… nghĩ tới việc bao nhiêu năm qua anh đều phải sống như vậy, nước mắt… nước mắt cứ không ngừng trào ra…. Em… cũng không biết vì sao nữa”
Shinichi khẽ thở ra một hơi, “Thì ra cô ấy không trách mình. Người con gái này quá lương thiện, lúc nào cũng vì người khác mà suy nghĩ, hay vì “người khác” ở đây là Ken nên cô mới vậy? Quá khứ giữa cô và Ken ra sao mà khiến một đứa bé 8 tuổi nhớ mãi tới bây giờ?” – bất giác Shinichi tự cười nhạo mình một hồi, anh đang làm gì vậy? Ghen tị sao? Ghen tị với bản thân mình trong quá khứ sao???
Anh mỉm cười, hướng về Ran:
“Được rồi. Không khóc nữa. Tôi không sao… Tôi đã quen rồi…” – giọng nói anh mang một tia thản nhiên như đó chỉ là một chuyện rất bình thường, ánh mắt bỗng mang thêm chút dịu dàng, nhìn Ran “Bây giờ không phải tốt rồi sao? Em khác bọn họ, em sẽ giúp tôi thay đổi, không phải sao?” – anh hỏi Ran, nhưng cũng như hỏi chính mình. “Tất cả sẽ ổn vì người con gái này. Mày đã tin là như vậy mà, không phải sao Shinichi?”
“Thôi được rồi…” – Ran ngưng khóc, nói “Chúng ta qua gốc cây bên kia đi, em sẽ nói với anh một số chuyện”.
Hai người cùng bước đi bên nhau, hai cái bóng đổ về phía sau, như, hòa vào làm một.
Ran tìm được một tảng đá tương đối sạch sẽ bên gốc cây, nhẹ nhàng ngồi xuống. Shinichi cũng ngồi xuống, đối diện với cô. Ran lúc này mới lên tiếng:
“Anh gặp em khi chúng ta 6 tuổi. Anh biết không, anh lúc đó thực sự, thực sự rất rất đáng ghét” – Ran bắt đầu chìm vào quá khứ, quá khứ tươi đẹp của cô và Ken, trên khuôn mặt cô từ lúc nào, ngoại trừ đôi mắt còn hơi ướt, đã không còn bóng dáng gì của vụ khóc lóc om sòm vừa rồi, đôi môi hồng nhuận khẽ vẽ lên một nụ cười tươi tắn. Shinichi cũng im lặng, anh biết mình không nên phá vỡ thế giới ấy của cô.
“Anh tới võ quán của gia đình em để học võ. Rõ ràng em là người học trước, lúc nào cũng được cha khen là người có năng khiếu, là kỳ tài võ học, ấy vậy mà anh lại xuất hiện. Từ lúc anh trở thành đệ tử cưng của cha, em như bị dẹp qua một bên ấy. Lúc ấy em ghét anh vô cùng. Anh rõ ràng là bằng tuổi em vậy mà dám lừa gạt, bắt em kêu anh là anh. Nhưng chẳng biết từ lúc nào, em đã thực sự coi anh như một người anh vậy. Dù anh không bao giờ nói về gia đình, em cũng không hỏi anh, cũng thấy được sự buồn phiền của anh. Có khi anh còn không biết, mỗi chiều anh lén đứng ở sau nhà khóc lóc đã bị em thấy hết. Haha… Thật là mất mặt đúng không? Em cũng là con một nữa, cả nhà chỉ có cha với em. Cha thì suốt ngày bận rộn vì võ quán, không hề bỏ bê em nhưng cũng không thể chu toàn mọi thứ được. Anh lúc đó khẽ khàng bước vào, trở thành một người thân của em. Lúc anh vì em khóc mà mua kem dỗ dành em, lúc anh lên tiếng bênh vực em khi em bị trêu ghẹo – dù những người đó không mạnh bằng em được, lúc anh rơi nước mắt khi em bị thương, lúc anh nấu cho em gói mì khi em bệnh, lúc anh nhường em đôi bao tay khi trời đông lạnh, lúc anh dung túng em trừng trị mấy đứa con trai bắt sâu dọa các bạn nữ trong lớp… còn rất nhiều, rất nhiều những lúc anh bảo vệ em, yêu thương, chiều chuộng em. Những lúc ấy, anh còn tuyệt vời hơn cả những siêu anh hùng. Thật đấy. Ken. Anh là người thân. Là thần tượng. Là người bảo hộ tốt nhất của em”
Thần tượng? Người thân? Người bảo hộ? Là cô đang nói về anh sao??? Shinichi không kìm được mà mỉm cười hạnh phúc, “Hóa ra mình đã từng có một đoạn ký ức vui vẻ như vậy. Hóa ra mình với Ran lại quan trọng như thế”. Anh hình dung trong đầu những hình ảnh theo lời Ran kể, thật hạnh phúc, ngọt ngào. Nhưng anh vẫn còn cảm thấy rất mơ hồ, không chút ấn tượng. Là do trí nhớ bị mất sao??? Hay là….
Vẫn không ngừng lại, Ran chỉ tay về phía hồ sen vừa rồi:
“Anh nhớ không? Cái hồ sen đó là nơi khiến em bắt đầu thay đổi thái độ khó chịu đối với anh…” –Ánh mắt cô nhìn thẳng vào phía hồ sen, lúc này chỉ có xanh xanh màu lá, thỉnh thoảng khuất sâu trong đám lá ấy, ẩn ẩn một nụ sen nhỏ màu hồng như e lệ trốn tránh, đôi mắt tím như khoác một tầng sương, mơ hồ, Shinichi biết cô lại đang lạc vào thế giới riêng của mình, thế giới của Ken và Angel.
“Nhớ lúc ấy em thật nghịch ngợm, dám tự mình chèo thuyền ra hồ để hái hoa sen. Em luôn nghĩ khí lực mình rất tốt lại biết bơi nữa, nên sẽ chẳng có chuyện gì xảy. Ai ngờ, lúc đưa tay với lấy bông sen ấy lại bị ngã xuống nước. Mấy cái rễ sen như là cạm bẫy chỉ chờ có người rơi xuống là cuốn lấy. Tay chân em lúc ấy khua loạn cả lên, nước cũng uống vào mấy ngụm. Chắc anh không biết chứ, lúc ấy em thực sự hoảng loạn, không ngừng nghĩ “Xong rồi! Thực sự là xong rồi”. Khi em định buông xuôi hết thì lại nghe thấy tiếng gọi của anh, đầy hốt hoảng. Em thậm chí còn trẻ con mà nghĩ, không phải anh rất ghét em sao, nếu em chết anh sẽ được cha quý hơn đúng không, vậy đương nhiên anh sẽ không cứu em mà để mặc em thôi. Thế nhưng ngay lập tức em nghe được âm thanh một vật rơi xuống nước, ừm, chính xác là anh đã nhảy xuống nước, không do dự, cứu em, người suốt ngày tìm anh gây sự. Sau lần ấy, em có hỏi anh, vì sao lại làm thế, anh chỉ đáp, thấy người gặp nạn phải cứu là đương nhiên, cần có nguyên nhân sao. Từ đó, em mới nhận ra, anh chẳng có điểm nào đáng ghét cả, tất cả là do tính khí trẻ con của em mà thôi. Anh là một người rất lương thiện, hào phóng với mọi người, nụ cười anh thật dịu dàng, tỏa sáng, cử chỉ của anh với em luôn là ân cần bảo hộ. Với em anh lập tức thăng cấp lên ngôi “Thần” rồi. Dù sau này biết anh lừa mình về tuổi tác em vẫn muốn gọi anh là “anh” vì em thực sự rất thích, rất ngưỡng mộ cùng kính trọng anh” – Hít vào một hơi, Ran tiếp tục nói:
“Vậy nên, 8 năm trước anh đột nhiên biến mất, không nói một lời khiến em và cha đều rất lo lắng. Những năm qua, em không biết đã bao nhiêu lần đuổi theo một người có mái tóc màu hạt dẻ, ánh mắt đen để rồi cuối cùng thất vọng vì người đó không phải là anh. Ngay khi gặp anh vào cái ngày tháng 3 đó, em đã muốn bật khóc hét lên rằng, cuối cùng em đã tìm được anh, Ken. Nhưng anh lại nói rằng em nhầm. Lúc ấy em đã đau buồn biết chừng nào. Nhưng, bây giờ em biết, là do anh mất đi trí nhớ. Haizzz… À! Phải rồi. Có điều em muốn hỏi anh…” – Cô hơi nhìn về phía Shinichi như đợi sự đồng ý của anh.
Shinichi khẽ nhìn vào mắt cô, đầu hơi gật nhẹ tỏ vẻ đồng ý.
“Tại sao anh lại mang kính sát tròng? Làm em luôn nghĩ mắt anh màu đen. Lần đó, anh bỏ kính sát tròng để lộ ra đôi mắt màu đỏ em đã rất thất vọng đó”
Lòng Shinichi khẽ nhói một chút, anh cười, một nụ cười ẩn giấu nỗi chua xót, nói với cô:
“Từ nhỏ, ngoài cha mẹ, những kẻ khác khi nhìn thấy đôi mắt màu đỏ của tôi đều tỏ ra kinh sợ. Họ cho rằng, mang đôi mắt màu máu chính là hiện thân của ma quỷ. Họ luôn nhìn tôi với vẻ ghê sợ cùng khinh thường, có lẽ, trong mắt họ, tôi, hoàn toàn không phải con người. Vậy nên từ lúc ý thức được, tôi đã mang kính sát tròng. Tôi… không muốn người ta dùng ánh mắt như nhìn quái vật để nhìn mình”
Ran âm thầm sợ hãi, là vì vậy sao? Vì vậy nên anh mới phải giấu giếm như vậy sao? Cảm giác ấy sẽ đáng sợ như thế nào, cô không biết, nhưng cũng có thể cảm nhận ra. Chắc hẳn sẽ vô cùng kinh khủng. Người con trai bề ngoài tưởng chừng rất mạnh mẽ này bên trong lại là một tâm hồn bị tổn thương và đầy vết sẹo. Anh thực ra chỉ dùng bề ngoài để bảo vệ mình không bị tổn thương thêm nữa mà thôi.
“Nhưng tôi cũng nhận ra, ngoài người thân của tôi, còn có em. Angel! Em không sợ hãi màu mắt của tôi. Ngày ấy tôi nhận ra em ngoài sự kinh ngạc cùng khổ sở ra không có lấy một chút chán ghét hay kinh sợ. Em… thực sự rất đặc biệt Angel à”
Nghe những lời nói đầy từ tính và dịu dàng của Shinichi hai gò má của Ran khẽ nóng lên. Cô vội đứng dậy, quay lưng lại với anh, khẽ nói:
“Ừm… Bây giờ đi ăn cái gì đã. Cũng đã trưa rồi”
Rồi không đợi anh đáp lại, cô chạy vụt đi như đang lo lắng bị người khác trông thấy biểu tình đáng xấu hổ lúc này.
Hai người đi một đoạn khá dài mới tìm thấy một quán ăn nhỏ ven đường. Ran nhìn thực đơn, khẽ e ngại nói với Shinichi:
“Ken… Xin lỗi! Em không nghĩ nó là một nhà hàng cá…” – trên thực đơn hoàn toàn là các món cá.
Shinichi thoáng ngạc nhiên, cá thì có sao đâu? Hay là cô nghĩ đại thiếu gia tập đoàn Kudo không ăn được những món ăn như vậy? Khẽ bật cười, Shinichi lên tiếng, coi như trấn an cô:
“Cá thì có sao đâu? Tôi ăn được. Thực ra, tôi cũng khá thích cá”
Ran rõ ràng là ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì, đã 8 năm không gặp có thể anh cũng đã thay đổi một số thói quen chăng, ngày xưa, Ken rất ghét, à, phải nói là rất sợ cá. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống cùng Shinichi. Hai người chọn một phần cá nướng thêm chút canh cá cay và gỏi cá kèm với cơm trắng.
Sau bữa cơm, hai người cùng nhau thả bộ, ở đâu, Ran cũng ríu rít kể cho anh nghe những kỷ niệm ngày xưa, Shinichi chỉ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng anh nhìn cô, khẽ mỉm cười.
Đã lâu lắm rồi anh mới cười nhiều như vậy, có lẽ là nhờ cô. Một người con gái kỳ lạ. Lúc đầu ai cũng nghĩ cô là một cô gái trầm lặng, nhưng càng tiếp xúc lại càng thấy cô hoạt bát đáng yêu. Hai kiểu tính cách tưởng như trái ngược đặt trên người cô lại không kiếm tìm được bóng dáng của sự giả tạo.
Bỗng tiếng chuông của Shinichi vang lên, nhìn vào cái tên đang hiển thị anh khẽ nhíu mày.
“Anh nghe máy đi kìa” Ran khẽ nhắc nhở anh.
Shinichi bắt máy, dường như đầu dây bên kia có chuyện gì đó khiến khuôn mặt anh trầm trọng hẳn lên, cuối cùng, anh đáp một chữ “Được!” rồi gác máy.
Trời ban sáng còn ngập nắng, bây giờ đã kéo mây đen… Shinichi ái ngại nhìn cô nói:
“Tôi có việc gấp phải quay về tập đoàn tại Tokyo. Em…”
“Em sẽ tự mình quay về”- Ran lên tiếng, nghe giọng điệu cùng sắc mặt của anh cô biết, anh thực sự có việc rất gấp, cô không muốn mình làm chậm trễ anh.
Shinichi có hơi nhíu mày, tỏ vẻ lo lắng, nhưng anh biết mang cô theo lúc này anh cũng không thể lo lắng chu toàn cho cô được bèn gật đầu một cái:
“Được, chú ý an toàn. Có thể trời sắp mưa rồi, em cũng nên quay về sớm đi. Tôi đi đây”
Nói đoạn anh quay người đi, bước chân thật dài và gấp gáp.
Ran nhìn bóng người ra đi, khẽ lo lắng, không biết đã có chuyện gì? Nhưng cô biết mình lo lắng cũng vô ích, vì mình không thể giúp gì cho anh vào lúc này.
Khi Ran trên xe trở về, trời, quả thực đổ mưa, cơn mưa xối xả hơn bình thường, mang theo hơi lạnh len lỏi qua khe hở cửa sổ, ùa vào trong xe.
“Thật tệ hại” – Ran nghĩ “Mình lại không mang theo dù. Haizz… Không lẽ chịu cảnh ướt như vậy sao? Cha và Aoko biết sẽ mắng mình chết mất”
Lúc này, cô, một thân váy lụa mỏng manh, đứng dưới mái hiên của nhà chờ xe bus, trông như một chú thú nhỏ, thật đáng thương cùng khả ái. Amuro không biết vì sao mình lại hướng tới người con gái mà bước. Có lẽ, vì anh cảm nhận được người con gái trước mắt có nét gì đó thu hút mình, rất mạnh mẽ, ánh mắt tím biếc của cô dù trong màn mưa vẫn tỏa sáng như một vì tinh tú, rất giống người đó. Anh khẽ cười.
Trong màn mưa, một người con trai cầm chiếc dù đang tiến lại gần Ran, ánh mắt màu bạc, mái tóc sáng rực như hoàng kim, nụ cười dịu dàng ấm áp cùng vóc người cân đối nhanh chóng thu hút ánh mắt của các cô gái. Ran cũng tò mò đưa mắt về người đang bước tới, Anh mặc đồng phục của trường Teitan, nhưng hôm nay là chủ nhật mà, có thể là người trong hội học sinh, Ran đoán vậy. Quả thực khi anh bước tới gần hơn Ran có thể nhận thấy phù hiệu của hội học sinh trên tay áo bên trái của anh.
Đôi chân thon dài của anh bước đi nhẹ nhàng trong mưa làm người ta nảy sinh ảo giác từng bước đi của anh là thuộc về một bộ môn nghệ thuật nào đó. Quả thực rất đẹp. Những giọt mưa mơ hồ không làm ống quần anh ướt dù chỉ một chút, Ran thầm ngưỡng mộ “Quả là cao thủ”.Thực sự Ran nhận định không sai, Amuro quả thực là cao thủ, những bước chân tưởng như nhẹ nhàng của anh lại rất linh hoạt, nhanh nhạy, thử nghĩ coi, có mấy người có bản lĩnh để đi trong mưa mà không hề bị dính nước?
Đôi chân anh khẽ dừng trước Ran. Cô nghi hoặc nhìn vào anh. Amuro hiểu ý nghĩa của ánh mắt ấy, anh cười, nụ cười mang theo chân thành và ấm áp vô hạn, cất tiếng trầm ấm:
“Chào em, anh là Amuro Tooru - Hội trưởng hội học sinh trường Teitan. Nếu anh không nhầm thì em là học sinh mới nhập học đúng không?”
“Dạ???” – Ran không khỏi ngạc nhiên. Đây là hội trưởng hội học sinh Amuro Tooru sao? Phải biết rằng cô em họ Aoko của cô thực sự đã phát huy được khả năng thích nghi cực đại của mình khi đến Tokyo. Trong khoảng thời gian chờ đợi ngày học chính thức, Aoko đã điều tra đầy đủ về thông tin của trường. Và trong những câu chuyện đó, cái tên Amuro là cái tên được xuất hiện nhiều nhất. Aoko đã dành hàng giờ để nói Amuro senpai tài giỏi như thế nào, đẹp đẽ xuất chúng ra sao, thành tích và tính tình tốt như thế nào, fan nữ đông ra sao... vân vân và mây mây… Ran thật không ngờ mình lại gặp được nhân vật trong truyền thuyết này ngay trước ngày học chính thức như vậy. Và cô lại càng không ngờ anh thế nhưng lại biết cô là học sinh mới.
Thấy biểu tình của Ran, Amuro khẽ bật cười thành tiếng, “Thật dễ thương, bao nhiêu suy nghĩ đều hiện ra trên mặt rồi. Thật là một cô bé ngốc”. Anh lên tiếng giải đáp nghi vấn của Ran:
“Hôm nhập học ấy, anh vô tình nhìn thấy em. Ừm… Em là một cô gái khá đặc biệt. Anh rất ấn tượng với em” – Amuro không nói dối, quả thực ngày nhập học một màn kia anh đều chứng kiến đầy đủ, anh cũng là người duy nhất tinh tế thấy được những giọt nước mắt trên khóe mắt cô ngày ấy, tâm tư anh lúc ấy có chút xao động. Mấy ngày nay công việc của hội bắt đầu nhiều lên, công việc cũng khiến anh quên đi hình ảnh đó. Thật không ngờ, hôm nay anh lại gặp cô. Phải chăng, đây là thứ mà người ta hay gọi là duyên phận?
Nhận ra nãy giờ mình vẫn thất thố, Ran khẽ cúi đầu che đi đôi má đỏ bừng vì xấu hổ, cô gập mình một góc 90 độ, cất tiếng lễ phép:
“Dạ. Xin chào senpai! Em là Ran Mori. Mong senpai sau này giúp đỡ ạ!”
Câu chào “cổ điển” có vẻ công thức của các hậu bối hay dùng khi đối mặt với tiền bối của Ran khẽ thốt lên lại khiến tâm trạng Amoru thực sự vui vẻ. Ran Mori sao? Anh sẽ nhớ kỹ cái tên này.
“Em không mang dù sao? Trời mưa khá là lớn đấy. Sao em không gọi ai đó mang dù cho mình?”
Điều Amouro đưa ra không phải Ran không nghĩ đến, nhưng hôm nay ông Mori đã đi Osaka để “giao lưu” cùng những người bạn cũ, sau đó sẽ đi du lịch khoảng 5 ngày mới về. Aoko thì có vài người bạn từ bên Mỹ qua, hôm nay cô đã xếp lịch đưa họ đi thưởng thức ẩm thực Nhật Bản – những món cô nếm được trong nửa tháng qua. Thế nên Ran chỉ có thể hành động như bây giờ thôi, hy vọng mưa nhanh tạnh một chút.
“Ừm! Họ bận cả rồi nên... Em định mưa ngừng hoặc bớt sẽ trở về ạ” – Ran nhỏ nhẹ lên tiếng. Khu nhà cô không có bus chạy ngang, muốn đi từ trạm bus này tới nhà cô cũng mất chừng 15’. Nếu như bình thường thì không sao nhưng dưới trời mưa thế này, cô lại mặc một chiếc váy mỏng nên cũng có chút e ngại. Cô nhìn vào Amuro hỏi:
“Còn senpai? Senpai đi đâu vậy ạ?”
“Ừm, anh vừa mới từ trường trở về, có chút công việc của hội, trời mưa nên anh muốn đi bộ một lát. Nhà em ở đâu Ran? Anh có thể đưa em về. Đương nhiên nếu em không từ chối ý tốt của anh” Amuro cười rộ lên, nụ cười của anh khiến Ran có chút ngại ngùng, tiếng từ chối chuẩn bị thốt ra cũng ngừng lại.
“Em ở khu Beika, đường xxxx…” Ran lên tiếng – “Nhưng senpai không phải đưa em về đâu ạ. Em nghĩ cơn mưa sẽ qua nhanh thôi” – tiếng nói càng ngày càng nhỏ, rõ ràng cô biết cơn mưa này chưa tới đêm sẽ không dừng lại.
Amuro lại cười nữa, ý cười lần này càng sâu đậm.
“Không ngờ đó Ran. Chúng ta ở cùng một khu. Anh cũng ở khu Beika, đường xxxx, nào… Vậy là không có gì hết, cũng là chung đường thôi! Không phải rất tiện sao? Nào cùng đi thôi” – anh thật vui vẻ, không ngờ mình và cô bé này lại có duyên như vậy.
“Cùng một khu sao? Ran… Em rồi sẽ không chạy thoát được đâu vì có vẻ như… anh có chút thích em rồi” – Amuro thầm nghĩ, một tay kéo Ran bước gần lại chỗ mình, tay kia nắm chắc chiếc dù.
Ran cũng không ngại ngùng lâu, cô cũng không muốn bị chết lạnh ở đó.
Hai người cùng bước đi trong mưa. Mưa lạnh. Nhưng trong lòng ai đó đang thật ấm áp…
*dụi dụi* ta đã rất cố gắng đó... thấy ta lần đầu tiên hk drop, có giỏi hk nào ốc-ngốc-thích-ngủ ?
cobebuongbinh1999 hát cho ss đi, hk được trốn đâu
SR_ranichi ss tình ôm hết mà dài quá *khóc* có j em cứ góp ý nha
À... ngoài lề chút... part này cả 5000 chữ của ta đấy xót xa quá... hình như tên chap/part càng dài thì nội dung cũng dài theo thì phải
có ai thắc mắc sao Ran nhà ta hay đỏ mặt vậy hk @@~ ta cũng hk để ý nhưng đọc lại thấy z á... nhưng thôi đi, dù sao người ta cũng rất lương thiện, thật thà (thì thiệt thòi) nên cứ để z đi (cái chính là lười sửa)
còn anh BB thì lại rất hay cười (như bị bệnh ấy) nhưng thôi, với ta trai đẹp mà lạnh lùng thì... vứt hết... ta thích người ấm áp cơ thế nên để cho anh BB nhà ta ấm áp chút (chưa đâu part sau mới PR ảnh một cách triệt để, đây mới là màn ra mắt thôi )
Ơ mà "bạn bên Mỹ của Aoko" là ai đây? ai đây? hóng các chap kế đi anh ấy sẽ trở lại và lợi hại gấp hai, đẹp trai gấp bốn, khiêm tốn gấp mười
À!!! cho ta hỏi mọi người nek`... ta muốn ở đây chen 1 cái ngoại truyện KaiRan về đoạn 2 người còn bé ấy (vì theo lời kể của Ran chưa được rõ lắm, cũng hk có mấy sâu sắc)... Mọi người thấy sao???
Mong mọi người đọc vui vẻ ^^~, luôn ủng hộ mình và góp ý để fic ngày càng hoàn thiện hơn... tks all
CHAP TRƯỚC