Mik ko rớt đâu, đậu rồi!!!^^
---------------------------------------
Part 2
Shinichi lao nhanh như gió trở về với nơi có cô bạn gái đang đợi mình.
Và đến nơi, Shinichi đã vô cùng ngạc nhiên pha lẫn sửng sốt khi thấy tên tóc vàng cùng nụ cười lạnh lẽo đứng gần Ran.
-Gin, sao ngươi lại ở đây?
Hắn không trả lời, đưa đôi mắt cứ như đùa cợt nhìn vào cô gái đang cúi gầm mặt.
Cô đứng yên ở đó, mặc cho những cơn gió bông đùa với tóc mình.
Cô đứng yên ở đó, đôi mắt tím không đọng lại gì ngoài sự xa xăm ở 1 nơi nào đó.
Giờ đây, cô gái ấy...
...Cứ như...1 kẻ vô hồn...
Đến lúc này, Shinichi mới phát hiện ra điều kì lạ ở Ran.
-Cậu sao vậy, Ran?_Cậu níu nhẹ lấy tay cô và nhẹ nhàng hỏi.
Ran im lặng 1 lúc rồi đẩy tay Shinichi ra, cô nhìn cậu, những giọt nước trắng tinh khiết bật thành dòng rồi chảy dài trên khóe mi.
-Ran, cậu..._Shinichi bất ngờ trước hành động của Ran.
Rồi bất chợt, cậu nhìn sang hắn, cái cười tàn ác và thỏa mãn.
-Ngươi đã làm gì cô ấy?_Cậu hét lên.
Vẫn nụ cười đó, tên "hung thần" trả lời với vẻ nhạo báng, khinh bỉ.
-Ta không làm gì cả, ta chỉ nói cho cô ta biết sự thật thôi! Lí do cô ta gia nhập tổ chức này...
-Cái gì?
-Ngươi đừng ra vẻ ngạc nhiên như thế, không phải chính ngươi đã lựa chọn Shiho và suýt đưa cô ta vào cõi chết nếu không có tổ chức chúng ta sao?_Hắn lại cười. -Đứng giả vờ nhân nghĩa nữa, ngươi cũng chẳng khác gì tổ chức chúng ta đâu, bỏ rơi cô ta rồi quay lại cứu giúp, thật là 1 hành động tồi tệ, nếu cô ta là người quan trọng nhất của ngươi thì ngươi đã không bỏ mặc cô ta trong lúc nguy kịch đến thế! Ta nói không phải sao, Kudo Shinichi?
Rồi hắn bật cười thật to còn Shinichi thì lo lắng nhìn vè phía Ran chờ đợi những biểu hiện từ cô.
Nhưng...không có gì cả, cô vẫn nhìn cậu bằng đôi mắt đó, 1 đôi mắt mà cậu không bao giờ muốn thấy ở cô...1 đôi mắt thật đau buồn, bi thương...
Cậu đã phải đối diện với ánh mắt ấy rất nhiều lần, ánh mắt ấy đã xuất hiện khi Shinichi đột nhiên biến mất và thay thế bằng đứa
trẻ mang tên Edogawa Conan, khi cậu chọn lựa Shiho và bỏ rơi cô...
Và những tưởng, ánh mắt ấy sẽ không còn xuất hiện, nhưng lại 1 lần nữa, nó hiện diện nơi cô, phải chăng cái ký ức mà cậu vẫn luôn muốn tìm kiếm đã làm cho vết thương ngày nào lại đau âm ỉ trong cô...
-Ran...
-Đừng có đứng nhìn nhau như trời trồng nữa, rồi mọi ân oán của các ngươi sẽ được giải hết thôi!_Gin lên tiếng và rút từ trong túi ra 1 khẩu súng màu đen. -Bằng cách xuống địa ngục...
"Pằng"
Phát đạn vang lên như xé tan không trung, nó khiến những người xung quanh chạy nháo nhàu.
Shinichi ôm chặt lấy Ran tránh khỏi đường đạn ấy.
-Giỏi thật, nhưng để xem ngươi có thể bảo vệ cô ta và tránh khỏi 5 phát đạn còn lại của ta không nhé?_Hắn lại cười.
Shinichi đưa tay kéo Ran ra sau lưng mình.
-Đùng lo Ran, tớ sẽ bảo vệ cậu...
-Shinichi...?_Ran nhìn Shinichi, tất cả các cảm xúc đã tràn về trong đôi mắt ấy.
"Phải rồi, cậu ấy luôn bảo vệ mình như thế, nhưng tại sao hôm đó...Cậu ấy lại bỏ rơi mình?"
-Ha ha ha! Để xem ngươi tài giói đến cỡ nào.
-Chạy thôi Ran!_Shinichi nắm lấy tay Ran chạy nhanh ra khỏi tan hung thần tàn ác.
"Pằng"
Rồi phát súng thứ 2 trúng vào cầu dao điện khiến cả khu vui chơi chìm trong bóng tối. Tên Gin mất phương hướng lục tung mọi nơi tìm 2 con mồi của mình trong bóng tối.
-Im lặng nhé, Ran_Shinichi ra hiệu khi đã kéo Ran vào 1 góc an toàn.
Cậu nhìn ra phía Gin đang ở 1 khoảng cách khá xa rồi nhìn vào cánh cổng phía trước.
-Ran, cậu có thấy cánh cổng đó không? Tớ sẽ cố đánh lạc hướng hắn, cậu hãy chạy thật nhanh ra đó nhé, sau đó cậu hãy đi báo cảnh sát, tớ sẽ giữ chân hắn ở đây!
-Nhưng còn cậu..._Ran hỏi với vẻ lo lắng.
Shinichi mỉm cười.
-Tớ sẽ không sao đâu, đi nhé!
-Nhưng...
Ran định từ chối nhưng nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị của Shinichi, ý nghĩ đó bỗng biến mất. Cô cũng mỉm cười.
-Tớ sẽ đi, và cậu cũng nhất định phải sống, vì cậu đã hứa, khi tớ trở về là Ran như ngày xưa thì cậu sẽ giải thích mọi chuyện với tớ, đúng không? Vì thế, tớ sẽ chờ!
Shinichi khẽ gật đầu rồi nhìn ra phía tên Gin đang đứng.
Cậu nheo mắt canh vị trí rồi ném 1 đồng xu ngước hướng với cánh cổng tạo nên 1 tiếng động nhỏ gây sự chú ý của hắn.
Theo đó, Ran vụt chạy đến nơi mà Shinichi đã nói.
Gin nhìn theo phía đồng xu và chợt nhận ra những tia sáng lấp loáng trên mặt nó, hắn ta mỉm cười xoay lại.
-Định lừa ta sao? Mấy con chuột nhắt!
"Pằng"
Phát súng của hắn vang lên nhắm hướng chạy của cô gái nhỏ.
-Ran, coi chừng!_Shinichi hét lên.
"Phập"
Ran quay lại với sự kinh hoàng, dù trong bóng tối nhưng cô vẫn nhận ra người đang ngã xuống là ai.
-Shinichi!_Cô hét lên.
Ran chạy đến đỡ lấy Shinichi cố gắng cầm lại những giọt máu đang chảy dài trên vết thương của cậu.
-Cậu có sao không, Shinichi!_Ran nói, giọng nói nghẹn ngào trong tiếng khóc, trên mặt cô, những giọt nước mắt tuôn ra như suối.
Shinichi cố mở mắt ra, nghiến chặt răng vì vết thương đau.
-Chạy đi Ran, chạy đi!
-Không, Shinichi, cậu phải cùng đi với tớ!
Từ đâu đó, tiếng cười bỗng vang lên.
-Đừng khóc chứ Roses, cô sẽ mau gặp lại hắn thôi...bằng phát đạn cuối cùng này!_Gin giơ súng lên chĩa vào con mồi cuối cùng của mình.
Ran ngước mặt lên nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy nỗi oán hận, không phải ánh mắt của Ran mà là kẻ thứ 2 đã từng tồn tại trong cô-Roses.
-Ta sẽ cho ngươi biết, ta đã học được gì từ tổ chức các người.
Ran đặt nhẹ đầu Shinichi xuống, cô tháo chiếc đồng hồ trên tay Shinichi xuống và bật đèn lên rồi chọi vào Gin.
Trong bóng tối như thế này, thứ ánh sáng nhỏ từ chiếc đồng hồ cũng đủ làm hắn lóa mắt.
Tranh thủ lúc đó, Ran nhanh chân chạy đến đá rơi khẩu súng trên tay của Gin xuống.
-Ngươi định làm gì?_Gin thét khi thấy Ran nhặt khẩu súng lên.
-Rồi ngươi sẽ biết, phát đạn cuối cùng này không dành cho ta, mà dành cho ngươi!_Ran nhìn vào kẻ thù của mình và...
-Khoan đã...
"Pằng"
Phát súng cuối cùng vang lên mang theo linh hồn của tên hung thần trở về cõi chết, và trước khi rời khỏi nhân gian trở về địa ngục, đôi mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào kẻ đã bắn mình 1 cách căm phẫn xen lẫn ngạc nhiên.
Ran thở phào, cô quăng khẩu súng đi nơi khác rồi chạy thật nhanh đến Shinichi.
-Shinichi, Shinichi_Cô gọi thật nhanh và lớn đế đánh thức cậu.
-Khụ..._Shinichi ho lên, máu từ trong miệng trào ra thật nhiều.
-Shinichi, cậu tỉnh lại đi, cậu không được ngủ!_Những giọt nước mắt lại bắt đầu trào ra trên bờ mi ướt đẫm.
-R...Ran!_Shinichi cố mở mắt ra nhìn vào cô gái trước mặt mình. -Tớ muốn nói...chuyện tớ chọn Shiho...
Ran bịt miệng Shinichi lại.
-Không, không tớ không muốn nghe nữa, tớ chỉ cần cậu tỉnh lại thôi!
-Nhưng...tớ sợ...sẽ không thể...
-Không đâu, cậu cố lên đi, tớ đã gọi cấp cứu rồi...
Shinichi cảm nhận được những giọt nước ấm nóng đang rơi trên mặt mình, cậu đưa tay chùi đi thứ nước ấy trên mặt cô.
-Cậu có biết không Ran? Lúc trước, khi nhìn thấy xác cậu mà Vermouth dựng lên, tớ cũng đã khóc, lần đó tớ bắn cậu...là do kế...hoạch của FBI, tớ...thật sự...k...không muốn...khụ khụ...
-Đừng nói nữa Shinichi, tớ hiểu mà, trong khoảng thời gian qua tớ đã làm cậu đau khổ nên hãy để tớ bù đắp, cậu đừng rời xa tớ có được không? _Ran cúi mặt, dòng nước mắt tuôn ra tưởng như không dừng lại được.
Shinichi nhường mày nhìn Ran.
-Đừng khóc Ran, hãy cười lên đi...Tớ...xin cậu...Tớ không...thích nhìn cậu khóc...vì vậy, xin cậu hãy cười lên đi.
Ran nhìn Shinichi, hơi bàng hoàng nhưng rồi cô cố nở nụ cười mặc dù trái tim đang đau nhói, những giọt nước mặt tuôn ra nhưng vẫn không thể che lấp nụ cười của cô hiện giờ.
Shinichi mỉm cười.
-Cậu cười...thật sự...rất đẹp...
Rồi tất cả mờ dần đi trước mắt cậu, bàn tay cậu trượt dần xuống, chiếc áo sơ mi ướt đẫm đi vì màu đỏ của máu, đôi mắt màu xanh tuyệt đẹp dần khép lại.
-Shinichi, Shinichi. Shinichi!!!!!!!_Ran hét lên tên của cậu nhưng tất cả chỉ là vô vọng khi đôi mắt cậu vẫn khép chặt.
Mưa...
Mưa bỗng trút xuống hòa lẫn cùng thứ chất lỏng màu đỏ rồi trôi đi thật xa.
Tiếng khóc của cô gái bị át đi bởi tiếng mưa dữ dội.
Những giọt nước chảy dài trên má cô rồi rơi xuống mặt chàng trai bất động.
Ấm nóng và mặn chát...
Mưa trút xuống muốn gột rửa nhân gian, cũng như chào đón vị Thiên thần ngày nào đã trở về.
Nhưng giờ đây trái tim của Thiên thần đó trở nên trống rỗng.
Thiên thần đã không thể cảm nhận bất kì cảm xúc nào khác ngoài sự đau đớn trong tim.
Mưa trút xuống thật nhiều bằng những giọt nước tinh khiết.
Nhưng khi vừa chạm đất, chính nó cũng bị vấy bẩn khi trở thành 1 dòng nước màu hồng nhạt...
Ò oe í oe
-----------------------------
Chap sau chap cuối nha pà kon!!!^^