[Longfic] Ran Mori - Thiên thần đen

Chap 8: Cảm xúc




Câu nói của Shinichi như tạt vào tim tôi 1 cái gì đó đau nhói, 1 cái cảm giác lạ kì, đôi mắt u buồn của cậu ấy lúc này làm cho tôi cũng có cảm giác buồn man mác.

Nén chặt những cảm xúc hỗn tạp ấy, tôi vẫn mỉm cười.

-Nếu như cô ta là người quan trọng nhất của cậu thì cậu đã không chọn lấy Shiho và để mặc cô ta tự sinh tự diệt. Mà cậu nói điều đó với tôi làm gì? Chẳng có ý nghĩa gì cả.

Shinichi lặng nhìn tôi 1 lúc lâu.

-Nếu cậu là Ran thì tớ sẽ giải thích với cậu, nhưng bây giờ thì không phải.

Tôi quay mặt đi 1 cách lạnh lùng.

-Vậy thì có lẽ cậu sẽ không bao giờ giải thích được rồi. Vì tôi không phải là cô ta.

Vẫn với ánh mắt đó, Shinichi nắm chặt lấy vai tôi..

-Tớ sẽ làm cho cậu nhớ lại tất cả, tớ sẽ để cậu trở lại là thiên thần của ngày xưa.

-Thiên thần ư?_Tôi bật cười và đẩy 2 tay của Shinichi ra khỏi người mình. Tôi không phải là thiên thần hay thiên sứ gì đó của cậu, bởi vì tôi thực chất không phải là cô gái tên là Ran Mori ấy. Với lại, cậu nghĩ, tham gia vào cái tổ chức ấy, thì còn là thiên thần sao?

Tôi quay sang nhìn cậu ấy bằng 1 đôi mắt lạnh như băng cùng với 1 nụ cười của ác quỷ.

Shinichi như chẳng để ý gì đến điều đó, cậu ấy vẫn thản nhiên cười.

-Tớ có thề làm điều đó.

Cậu ta nói câu nói đó 1 cách chắn chắn rồi quay lưng ra bên ngoài, trước khi cánh cửa khép lại, cậu ta còn nói vọng vào.

-2 người lúc nãy thật sự là bố mẹ cậu, chẳng lẽ cậu không hề có cảm giác gì sao?

Rồi cánh cửa phòng khép chặt lại, giờ đây chỉ còn mình tôi với 4 bức tường, và giờ đây tôi đang phải đối diện với những cảm xúc hỗn tạp ấy.

Buồn bã, đau nhói...

Đó thật ra là cảm giác gì chứ?


---------------------------------------------

3 ngày sau...

Tôi được FBI cho xuất viện, nhưng bên cạnh tôi ngoại trừ cảnh sát thì là Shinichi hay Shiho theo dõi.

Cặp vợ chồng đó đến đón tôi xuất viện, theo lời FBI thì tôi phải đến sống chung với họ, không hiểu vì sao nhưng ở bên họ tôi lại có 1 cảm giác bình yên, thoả mái.
Người đàn ông láy chiếc xe từ từ qua những con phố, phía sau vẫn là 1 vài chiếc xe cảnh sát đi theo. ông ta đã tả lại hết những ký ức mà con gái ông ta-Ran Mori đã từng có ở đây. Tuy nhiên đối với tôi đó chỉ là hững ký ức xa lạ, chưa từng có.

Chiếc xe dừng lại ở 1 toà nhà cũ kí.

-Văn phòng thám tử và luật sư Mori?_Tôi cúi người ra ngoài đọc dòng chữ in trên tầng 2 toà nhà.

Người phụ nữ mỉm cười, mặt hơi đỏ ửng.

-Trước kia nó chỉ là Vặn phòng thám tử Mori thôi, nhưng sau khi bọn ta nghĩ là con đã...-Người phụ nữ dừng lại và nhanh chóng lảng sang chuyện khác.

-Ta đã dọn về đây, từ nay chúng ta có thể sống cùng nhau mãi mãi.

Tôi nhìn bà ta và bất chợt cười theo, lòng tôi bỗng vui hơn hẳn. Họ dìu tôi lên nhà, chiếc xe cảnh sát ngoan ngoãn dừng lại trước sân.

Căn nhà nhỏ với những trang thiết bị đơn giản nhưng lại ấm cúng vô cùng. Họ đưa tôi đi tham quan khắp căn nhà, và cuối cùng là căn phòng của con gái họ.

-Đây chính là phòng của con._Người đàn ông lên tiếng.

Tôi bước vào, nhìn tất cả mọi thứ 1 cách lạ lẫm, tôi đưa tay quét nhẹ lên bàn, không có 1 hạt bụi.

-Từ khi nghe tin con mất, ta đã luôn đến đây dọn dẹp, bởi vì ta luôn nghĩ rằng 1 ngày nào đó con sẽ trở về, và...ngày đó đã đến._Người phụ nữ tươi cười, có 1 cái gì đó chua xót đọng trong lời nói của bà.

Tôi lại tiếp tục quan sát căn phòng, 1 khung hình nhỏ bị úp ngược xuống, tôi đỡ nó dậy và vô cùng ngạc nhiên khi nhìn vào nó. Cô gái ấy, cô gái tên Ran Mori ấy giống hệt như tôi, bên cạnh cô ấy chính là Kudo Shinichi.
Bây giờ thì tôi mới hiểu tại sao họ lại tin tôi là cô gái đó đến như vậy, bởi vì chúng tôi quá giống nhau.
Nhưng chúng tôi vẫn có điểm khác biệt, nụ cười thành thiện của cô gái ấy trong bức ảnh là thứ mà tôi không bao giờ có được.

Người phụ nữ cầm lấy bức ảnh và nhìn tôi.

-Con không nhớ gì sao? Đây là bức ảnh chụp con và Shinichi ở Tropical Land. Ngày hôm đó bỗng nhiên Shinichi biến mất 1 cách bí ẩn, sau đó 1 cậu bé tên là Edogawa Conan xuất hiện, và không ai có thể ngờ rằng 2 người đó lại là 1.

Câu chuyện mà bà ta vừa kể như gợi ra 1 cái gì đó trong đầu tôi, nhưng những hình ảnh đó...quá mờ nhạt.

Tôi quay đi với vẻ hơi bối rối.

-Xin lỗi, nhưng tôi...không nhớ tên 2 người.

Họ nhìn nhau 1 lúc rồi bật cười.

-Không sao đâu! Ta là Kogoro Mori, còn người này là Kisaki Eri. Khi nào con quên, ta sẽ nhắc lại đến khi con nhớ.

-À mà con đói rồi phải không? Để mẹ nấu đồ ăn cho con nhé_Bà Eri reo lên.

Bất chợt, ông Mori lùi về phía sau và nói.

-Tôi nghĩ chúng ta nên vào quán Poirot thì tốt hơn.

-Ý ông nói tôi không thể nấu ăn._Người phụ nữ chau mày.

-Kh...Không...

Khung cảnh trước mắt tôi khiến tôi bật cười, họ nhìn vào tôi phút chốc cũng cười theo. Không khí bây giờ thật ấm áp.
Nếu mọi chuyện là sự thật thì tôi bằng lòng làm con của họ mãi mãi.


"Cạch"

Cánh cửa bật mở, 1 cô gái tóc nâu bước vào với hơi thở hổn hển, cô gái ấy nhìn tôi với đôi mắt rưng rưng, rối bất chợt, cô ấy ôm chặt lấy tôi và oà khóc.

-Ran, tớ cứ nghĩ sẽ không còn gặp lại cậu nữa! Tớ nhớ cậu lắm.

Nghe câu nói của cô gái ấy, tôi phần nào đoán được cô ta chính là bạn thân của cô gái tên Ran ấy.

-Xin lỗi nhưng...tôi không nhớ cô._Tôi hơi ấp úng.

Cô gái đó đứng dậy chìu những giọt lệ nơi khoé mắt.

-Không sao, tớ đã nghe tên thám tử đó kể lại rồi. Tớ là Sonoko, là bạn thân của cậu, tuy bây giờ cậu không nhớ, nhưng tớ vẫn sẽ là bạn thân của cậu.

Rồi cô gái ấy mỉm cười với tôi.
Lần đầu tiên từ khi thức tỉnh ở tổ chức đó, tôi có được cảm giác hạnh phúc đến thế.
Chẳng lẽ Ran Mori vẫn luôn luôn sống trong cảm giác hạnh phúc này?
Có bố mẹ, bạn bè và được tất cả mọi người yêu quý?
Tôi thật sự...ghen tị với cô ấy.

---------------------------------------

Những ngày qua đối với tôi là những ngày thật bình yên và hạnh phúc. Cuộc sống thật giản dị nhưng ấm áp.
Tôi thức dậy và vươn vai, bất chợt tiếng chuông cửa vang lên, tôi chảy sơ mái tóc rồi chạy ra ngoài.

Cánh cửa vừa bật mở, tôi đã thấy Shinichi ở đó.
Cậu ta mỉm cười và nhìn tôi.

-Cậu đến đây làm gì? Có bao nhiêu FBI đó theo dõi tôi vẫn chưa đủ sao?_Tôi lạnh lùng hỏi.

Shinichi vẫn giữ nụ cười đó.

-Tớ đến đây đón cậu đến Tropical Land.

-Hả?_Tôi hơi bất ngờ. -Đến đó làm gì?

-Chẳng phải tớ nói là giúp cậu nhớ lại mọi thứ ư? Nơi đó có thể giúp được cậu!

-S...Sao chứ? Tôi không đi!

-Bây giờ cậu mau thay đồ đi, nếu không cậu sẽ phải đi với bộ quần áo ngủ này đấy! Tớ cho cậu 5 phút.

-Cái gì?_Tôi hơi đỏ mặt.

-Cậu còn 4 phút 30 giây!_Cậu ta nhìn vào đồng hồ.

-Được rồi!_Tôi đóng sầm cửa lại và đi thay đồ.
 
Mình bày tỏ quan ngại sâu sắc về tình hình diễn biến khá phức tạp trong fic. Mình mong các tuyến nhân vật trong truyện sớm ổn định tình hình vì một happy ending cho họ và đọc giả.
 
Chap 9: Quá khứ xa mờ


Tôi đứng đợi Shinichi trên đài tiềm vọng trong khi cậu ta đang đi đâu đó. Dù không thích nhưng tôi cũng cảm thấy thoải mái khi người canh chừng tôi bây giờ là cậu ta chứ không phải mấy tên FBI đáng ghét đó.

Tôi dựa lưng vào tường rồi nhìn xung quanh, 1 cảm giác nào đó bất chợt ùa đến với tôi. Nhìn những cặp tình nhân vui cười với nhau không hiểu sao tôi lại cảm thấy buồn bã. Tôi có cảm giác mình đã đến đây rồi, và lúc đó, tâm trạng của tôi cũng như thế nào, cô đơn và trống rỗng.

"Tại sao chứ?"_Tôi tự hỏi với những thứ cảm xúc hỗn tạp bây giờ.

-Nè!_Giọng Shinichi vang lên.

-Á!_Tôi kêu lên vì thứ gì đó lành lạnh trên má.

Quay người nhìn lại, Shinichi thảy vào tay tôi 1 lon coca lạnh ngắt. Tuy hơi giận nhưng tôi cũng không nói gì.
Cậu ấy tiến tới gần tôi, chống 2 tay lên thành tường và nhìn ra cửa sổ, 1 nụ cười nhẹ hiện lên môi cậu ta.

-Cậu nhớ nơi này không? Lúc trước chúng ta đã từng đến nơi này, cũng như thế này, tớ đưa cho cậu 1 lon coca. Và cũng chính tại nơi này, lúc cậu bị tên bác sĩ Kazato truy sát, cũng nhờ nó mà tới tìm được cậu.

-Tôi...không nhớ gì cả!_Tôi phát ra câu nói đó 1 cách miễn cưỡng.

Shinichi nhìn tôi 1 lúc rồi mỉm cười.

-Không sao, còn nhiều nơi sẽ giúp cậu nhớ lại mà!

1 lúc sau, 2 chúng tôi ra khỏi đài tiềm vọng, cậu ta lại kéo tôi đến chơi trò Tàu lượn bí mật.
Ngồi vào ghế, tôi thở dài khi phải chơi những trò trẻ con này.
1 người đàn ông khác cũng lên tàu, ông ta giành chỗ của 1 đứa trẻ, hành động ấy gợi cho tôi hình ảnh về Vodka và Gin. Tôi chợt cười, 2 tên máu lạnh đó không thể nào ở đây.

"Cậu biết không, Homes và Watson..."

Giọng Shinichi bỗng vang lên bên tai tôi, tôi quay sang nhìn thì thấy cậu ta không hề hé miệng.
Nhìn tôi, Shinichi mỉm cười.

-Cậu nhớ ra điều gì rồi phải không?

-Không!_Tôi trả lời dứt khoát.

Chiếc tàu từ từ đi lên cao, những làn gió mát thổi qua cộng thêm độ cao như thế này thì ai cũng phải sợ, kể cả tôi.
Bất chợt, tôi thấy có 1 cái gì âm ấm chạm vào tay tôi, Shinichi-cậu ta đang siết chặt lấy nó.
Hơi đỏ mặt, tôi cố rút tay ra nhưng không được.

-Buông ra!_Tôi kêu lên.

Shinichi càng siết chặt hơn.

-Cậu đang sợ mà, đúng không?

Chiếc tàu lượn lên tới định cao rồi trượt xuống nhanh như 1 muỗi tên đang lao xé gió, không quá lâu, nó đã đến nơi miệng của hang động.
Trong không gian tối om ấy, tôi đột nhiên thấy có 1 thứ nước ấm nào nó bắn vào sau gáy mình.

"Máu?"

Đột nhiên thứ đầu tiên tôi nghĩ đến là máu, chất lỏng sóng sánh màu đỏ cùng những tia sáng yếu ớt của chuỗi ngọc trai hiện lên trong đầu tôi. Người đàn ông với thân xác không đầu, cô gái ôm mặt khóc vì bị phản bội.
Tất cả, tất cả hiện lên như 1 cuốn phim kinh dị, nhưng cuốn phim đó, tôi không nhớ là mình đã từng xem.

Chiếc tàu dừng lại, tôi và hành khách trước đi xuống, Hơi ngượng ngùng, tôi hỏi.

-Xin lỗi, nhưng nơi này, đã từng xảy ra vụ án đúng không?

Shinichi lại cười, nụ cưởi mãn nguyện.

-Cuối cùng cậu cũng nhớ...

Tôi quay đi nhanh chóng để không phải nghe thêm những gì cậu ta sắp nói.
Bất chợt, tôi cảm thấy rùng mình.
Tôi cảm nhận được nụ cười lạnh lẽo của ai đó đang vang lên.
Ngạo nghễ...

-Đi thôi!_Shinichi kéo tôi đi thật nhanh, ra khỏi nơi đó, gương mặt cậu ta, rất nghiêm túc.

Đi được 1 lúc, tôi vùng lấy tay mình ra.

-Sao cậu kéo tôi đi nhanh thế?_Tôi cáu gắt.

Shinichi nhìn quanh 1 lúc rồi nhìn vào tôi.
Chiếc đồng hồ trên tay cậu ta bỗng kêu lên tích tắc.

-Trễ rồi!_Shinichi hét lên rồi 1 lần nữa kéo tôi đi thật nhanh.

Nơi đó-Đảo khoa học vũ trụ.

-Sao lại kéo tôi đến đây?_Tôi nhìn vào vòng tròn đang vây quanh mình.

Shinichi im lặng, chiếc đồng vẫn kêu lên.
Tích tắc...

10

9

8
...

Tôi ngạc nhiên,
Vẻ mặt Shinichi hiện giờ...
Quá quen thuộc...
Không cần đợi đến giây cuối cùng, tôi vẫn có thể biết chuyện gì sẽ xảy ra.

2

1

Cột nước phun lên bao trùm lấy chúng tôi.
Màu xanh của nước thật đẹp, nó bắn lên tạo ra những hạt nước li ti tựa như những hạt mưa.
Cầu vồng xuất hiện...
Mờ nhạt, nhưng tuyệt đẹp...

-Nếu như cả nơi này cậu cũng không nhớ, thì tớ...thật sự không còn cách nào._Shinichi lên tiếng, đôi mắt cậu ta nhìn tôi, trầm buồn.

Tôi lảng tránh ánh mắt đó.
Ký ức đã trở về với tôi...1 chút.
Tôi đã có thể tin vào điều mà cậu ta nói...

Giờ tôi đã hiểu vì sao những cảm xúc hỗn tạp ấy lại xuất hiện trong tôi.
Vì tôi không phải là Roses, mà tôi là Ran, Ran Mori...
Cái tên mà Vermouth đặt cho tôi, cũng có ẩn ý nói về Ran Mori.

Ran Mori trong mắt mọi người, luôn là 1 thiên thần tuyệt đẹp.
Nhưng giờ, cô ấy chính là tôi?
1 kẻ tội lỗi, tàn ác?

Cột nước từ từ hạ xuống, những tia bọt của cốc coca trong đầu tôi cũng biến mất.
Shinichi nhìn tôi.

-Chẳng lẽ, cậu vẫn...

Bóng đen bỗng lướt qua khiến Shinichi im lặng, gương mặt cậu ấy bây giờ là cả 1 cảm giác lo sợ.

-Ran, cậu đợi ở đây!

Nói rồi Shinichi lao vút theo bóng đen đó. rời xa tôi.
Tôi bỗng cảm thấy khó chịu.
Tôi không muốn cậu ấy đi.
Tôi sợ, cậu ấy không trở về nữa.
Khung cảnh như thế này đã từng xuất hiện.
Và tôi vẫn còn nhớ được, lần đó, Shinichi cũng đi như thế này.
Và rồi, không trở lại nữa.

Tôi chạy nhanh đến nắm lấy áo cậu ấy. Tôi cúi gầm mặt và nói, giọng tôi như nghẹn đắng lại.

-Tớ xin cậu, đừng đi...

Shinichi quay lại nhìn tôi và mỉm cười, không còn sự bi ai, nụ cười của sự hạnh phúc.

-Cậu, đã nhớ lại.

-1...1 chút.

Shinichi vịn nhẹ lấy vai tôi.

-Đừng lo, tớ sẽ trở về.

Cậu ấy thì thầm vào tay tôi rồi chạy mất, lần này tôi không đuổi theo kịp.
Tôi...đã để vụt mất cậu ấy lần nữa...
Những giọt nước mắt tuôn dài nên khóe mi.
Trái tim tôi quặn lên từng cơn đau.
Rất đau...

Từ phía sau, tôi bỗng cảm nhận được làn gió lạnh kèm theo múi tanh của máu.

-Roses...
 
Hay wá ak bạn ơi. Vậy là Ran nhớ lại rùi. Thanks bạn cái nek. Vậy là cổ ngắn hơn rùi, hì. Mong chap mới của bạn.
 
Vui quá ! Vui quá !! Cuối cùng bạn cũng viết lại rồi !!!! Cảm phục bạn nhiều lắm * Xúc động trong nước mắt *
 
Ran da nho ra rui.ma hinh nhu BO muon dua rn cho lai to chuc phai k? t/g dung de RAN bi tay nao lan nua toi nghiep lam. Chap nay hay lem, mong chap moi
 
truyện đang hấp dân~ sao tự dưng thông báo chap end z!. hjxhjx:KSV@17::KSV@17::KSV@17:
mặc du` ko muốn nhưng chắc vân~ p? kết thúc thui!!!
*vi` mik` cug~ muốn bjt kết truyện quá*:KSV@09::KSV@09::KSV@09:
mong tác giả mau zư~ đúng hẹn nhé
 
Fic có nội dung không mới, nhưng cách diễn đạt khá hấp dẫn. Các tình tiết có đi hơi nhanh một chút, đôi chỗ mình cảm thấy nó hơi thiếu gì đó trong mạch truyện. Một lỗi cần khắc phục là bạn xuống dòng nhiều quá (nhất là ở mấy chap đầu), làm fic trông giống như... thơ vậy. Chờ chap mới của bạn. (mình có nhận xét quá ngắn không nhỉ ><)

Còn đối với các bạn comment cho fic, mình nghĩ các bạn cũng nên chú ý một chút. Đừng comment quá ngắn, đại loại như "Hay thế", "Viết tiếp đi bạn",... Khi comment cho fic của người viết, tức là bạn đã tỏ thái độ quan tâm đến fic của người đó, vậy nên mình nghĩ các bạn không nên com những câu sáo rỗng như vậy. Nếu chỉ com như thế thì mình nghĩ là các bạn chỉ cần bấm tks cho tác giả là được.

Mình mong là trong topic này (cũng như tất cả các các topic fic khác) sẽ không còn xảy ra tình trạng như fic chỉ có 9 hay 10 chap mà làm người đọc phải lội 20 page lận ><.

Thân,
Lavender Norwood.
 
@ Lavender: Tks bạn đã góp ý, đây là fic đầu tiên của mik nên còn nhìu sơ sót, thông cảm nha!!!^^
------------------------

Chap 10:
Ký ức và nỗi đau


Part 1


Shinichi đuổi theo bóng đen đang lao vun vút trong dòng người.
Rồi đột ngột, bóng đen đó dừng lại.

Nơi này...
Nơi đã khiến số phận của cậu thay đổi.
Nơi đã khiến cậu bị teo nhỏ...khiến cậu phải rời xa cô gái mà cậu yêu...
Nơi cậu đã chứng kiến tận mắt vụ trao đổi phi pháp của Gin và Vodka.

-Thật ra ngươi là ai?_Giọng cậu cất lên, run run, căm phẫn.

Người đó đứng lặng 1 lúc...
Chiếc mặt nạ từ từ được kéo ra...
Mái tóc vàng óng ả buông xuống xoã ngang hông...
Người đó quay lại, nụ cười nở trên môi, lạnh lùng, băng giá, nhưng tuyệt đẹp.
Nụ cười ấy, làm người ta ghê sợ, vì nó...xuất hiện ngay cả khi giết chết 1 con người...

-Vermouth!

Nụ cười của Vermouth khẽ nhướng lên 1 chút, nụ cười ấy thật hợp với bà ta. Hợp với vị nữ chúa trời cai quản nhân gian lẫn con Quỷ dữ sau lớp mặt nữ thần ấy.

-Tại sao bà lại ở đây?_Shinichi hỏi.

Vermouth tặc lưỡi.

-Ta đến đây, để giết cậu.

"Pằng"

Cùng với lời nói, tiếng súng vang lên, viên đạn sượt ngang qua mặt cậu để lại 1 vết thương dải trên khuôn mặt tuyệt đẹp ấy.

Shinichi lấy tên quệt đi vết máu trên mặt mình.

-Bà thật sự, muốn giết tôi?

-Đó là lệnh!

Shinichi nhìn Vermouth, mỉm cười 1 cách khiêu khích.

-Bà có thể sao?

Vermouth cũng đáp trả cậu bằng 1 nụ cười lạnh lẽo.

-Cậu luôn đặt ta vào thế bí, Coolguy!

Rồi Vermouth bước đến gần Shinichi, đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt cậu.

-Dù bị thương, nhưng cậu vẫn rất đẹp. Và ta, thích vẻ đẹp kiêu hãnh của cậu.

Shinichi đẩy Vermouth ra khỏi người mình.

-Bà đến đây để giết tôi mà, mau ra tay đi.

Vermouth mỉm cười.

-Ta đùa đấy, ta không tài nào có thể giết cậu, cậu biết mà.

Bà ta nhìn Shinichi, cùng với nụ cười đó, đôi mắt màu xanh ấy, thoáng chút gì đó nuối tiếc.

-Vậy thì tôi đi đây, tôi không có thời gian đùa với bà.

"Pằng"

Phát súng thứ 2 vang lên cản bước chân cậu để lại 1 vết trầy trên nền gạch.

-Xin lỗi, ta không thể giết cậu, nhưng cũng không thể để cậu rời khỏi đây!

Shinichi khẽ nhíu mày nhìn người phụ nữ xinh đẹp ấy, ánh mắt bà ta, thật buồn bã.

"Chẳng lẽ..."

Shinichi dường như hiểu ra tất cả, cậu vụt chạy đi nhưng những phát súng cứ vang lên cản bước chân cậu.

-Mục tiêu của các người là Ran ư?

Cậu nói, vẻ mặt đầy sự tức giận.

Vermouth lặng im, không trả lời.

Tiếng gió vi vu lướt qua thổi tung mái tóc vàng óng ả lên bầu trời, những giọt máu trên mặt Shinichi cứ thế mà rơi xuống, thấm đẫm chiếc áo sơ mi của cậu.

Shinichi hít 1 hơi dài nhìn người phụ nữ trước mặt mình.

-Thật ra bà không muốn làm hại Ran, đúng không? Vậy tại sao bà lại ngăn cản tôi?

Vermouth chợt cười.

-Sao cậu biết tôi không muốn làm hại cô ta? Tôi là thành viên của tổ chức ấy nên cậu biết mà...tôi không có tình cảm.

-Bà nói dối, chính bà đã cứu Ran, không phải sao?

Vermouth lặng đi, khẩu súng trên tay chợt run lên.

-Hãy để tôi đi, nếu bà không muốn Thiên thần ấy biến mất thêm 1 lần nữa!

---------------------------------------


Ran rợn người khi nghe thấy tiếng của "người đó" vang lên. (Nhớ lại rồi nên gọi bằng Ran lun nha!^^)
Dù không quay lại nhưng vẫn quá đủ để cô đoán được đó là ai.
Nén chặt nỗi sợ hãi vào lòng, cô quay lại.

-Sao ngươi lại ờ đây?

Gin khẽ nhếch môi.

-Ta đến đây để đón cô, Roses! Tổ chức bây giờ chỉ còn lại 3 chúng ta thôi.

-Ai là thành viên của tổ chức các người? Chính các người đã bắt cóc tôi và biến tôi thành kẻ máu lạnh mang tên Roses ấy chứ! Tôi không bao giờ trở lại đó đâu.

Gin khẽ nhíu mày, rồi bất chợt nụ cười lạnh lẽo nở trên môi hắn.

-Cô đã nhớ lại rồi à? Thật không còn thú vị gì cả.

Ran mỉm cười.

-Đúng vậy, tôi đã nhớ lại, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để tôi hiểu tất cả nên từ bây giờ tôi sẽ không làm con rối cho các người nữa.

Vẫn giữ nụ cười đó, Gin dường như chẳng có chút dao động nào trước câu nói của cô gái.

-Vậy, cô có nhớ đến điều đó không? Tại sao cô lại bị chúng tôi bắt dễ dàng như vậy...

Ran mở to mắt, cô bàng hoàng.

-Sao cơ?

-Để ta kể cho cô nghe nhé...

---------------------------------------


Không gian lặng đi chỉ còn nghe thấy tiếng gió xào xạc đang thổi bay mái tóc vàng lên bầu trời. Đôi mắt màu xanh ngọc ấy đã không thể giữ lại nổi sự lạnh lùng của nó. Trong đôi mắt ấy, giờ chan chứa sự buồn bã.

"Angel..."

Cái tên ấy bỗng hiện lên trong đầu Vermouth cùng nụ cười thành thiện của cô gái trẻ đã bị bà tước đoạt.
Phải, bà đã lấy đi tất cả của cô gái được gọi là thiên thần đó.

Gia đình...

Bạn bè...

Nụ cười thành thiện...

Và cả người cô yêu nhất.

Bà đã lấy đi tất cả.
Bà đã biến 1 thiên thần suýt nữa trở thành quỷ dữ.
Và bây giờ, bà sẽ lặp lại sai lầm đó sao?

-Để tôi đi chứ, Vermouth?_Giọng Shinichi vang lên đánh thức người phụ nữ xinh đẹp đang đắm chìm trong sự hối hận về tội lỗi của mình.

Khẩu súng từ từ hạ xuống.
Có lẽ bà đã bị ảnh hưởng bởi cô gái ấy.
Trong thâm tâm bà hiện giờ, dường như tình cảm đã chi phối mất lí trí.

Shinichi vụt chạy thật nhanh, trở về bên cô bạn của mình.
Để lại Vermouth ở đó...

"Pằng"

Tiếng súng lại vang lên, người phụ nữ xinh đẹp ấy ngã xuống, máu loang khắp nơi, vấy bẩn mái tóc vàng óng ả.

"Ta đã không làm theo nhiệm vụ, giống như phản lại tổ chức, phản bội lời thề của ta với "ông ấy". Điều đó đồng nghĩa với cái chết..."

"Angel...em nhất định phải sống..."

Đôi mắt xanh khẽ khép lại chìm vào giấc ngủ của đời mình, nụ cười bất chợt nở trên môi người phụ nữ ấy, không lạnh lùng, không ghê tởm, nó thật ấm áp.
Có lẽ đối với con người ấy, đây chính là sự giải thoát tốt nhất.

"CoolGuy...Angel...cả 2 nhất định phải được hạnh phúc"
...
..
.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
hồi hộp quá đi mất ko biết shin có kịp cứu Angel của cta ko * chắc la` kịp thôi nhỉ* :KSV@09::KSV@09::KSV@09:
ma` sao lại post nửa chap thui z! định lam` cho ng` đọc hồi hộp đến vơ~ tim luôn a'k...
mong t/giả sớm ra chap mới. iu fic t/giả quá :KSV@03::KSV@03::KSV@03:
 
×
Quay lại
Top Bottom