Chap 6: Good Bye
Căn phòng họp kín đáo của FBI được đặt tại trụ sở cảnh sát Tokyo, tất cả mọi người đều đang xôn xao vì có thêm 1 vụ đánh bom nữa vì xảy ra ở ga Shinjuki khiến cho rất nhiều người bị thương. Tất cả mọi người đều lo lắng không biết sẽ còn bao nhiêu người phải chịu thảm hoạ từ bọn Áo đen tàn nhẫn kia.
"Cạch"
Cánh cửa bật mở, Shinichi bước vào, không còn là đôi mắt vô hồn nữa mà đã là cậu học sinh mang đầy kiêu hãnh như xưa.
Nhìn thấy cậu, ai cũng thở phào nhẹ nhõm, còn Shiho thì lặng lẽ mỉm cười.
Shinichi ngồi xuống bàn, tham gia vào cuộc họp của mọi người.
-Kudo này_Cô Jodie lên tiếng. -Em có biết nơi tiếp theo bọn chúng đặt bom là ở đâu không? Bọn chúng vừa gửi cho ta 1 mảnh giấy ghi thời gian phát nổ của quả bom là 2 phút bắt đầu tính từ lúc hoàng hôn, hơn nữa chúng còn nói thêm nơi tiếp theo là nơi có màng chắn bảo vệ.
Shinichi nhìn theo bản đồ vị trí của những nơi đã bị đặt bom, 1 lúc sau cậu chợt mỉm cười còn tất cả mọi người thì đều lo lắng, hồi hộp.
-Mọi người xem, tất cả địa điểm mà bọn chúng đã đặt bom nếu nối với nhau thì sẽ ra sao?
Những người của FBI đứng vây xung quanh tấm bản đồ, cô Jodie dùng bút nối lại những điểm đã bị đặt bom trên bản đồ. Và tất khi đã nối xong thì mọi người đều nhận thấy nững địa điểm đó đều bao quanh khu Haido
-Chẳng lẽ nơi tiếp theo là Haido_Cô Jodie hỏi.
-Đúng vậy, là Haido, các điểm nối này chằng phải là giống 1 màng chắn lắm sao?.
-Nhưng làm sao biết được là chính xác ở đâu trong khi Haido rất rộng lớn?_Shiho lên tiếng.
-Mọi người hãy nhìn thật kĩ vào bản đồ đi, có thấy những điểm nới này giống 1 cái gì đó không?
Ánh mắt của mọi người đều được đổ dồn về tấm bản đồ, 1 người reo lên.
-Là hình ảnh của bệnh viện trung ương Haido.
Shinichi mỉm cười khe khẽ thay cho việc đồng ý.
-Hoàng hôn xuống lúc 6.00, bây giờ là 5.30 rồi, chúng ta phải xuất phát thôi!_Cô Jodie ra lệnh.
-Cô Jodie này, anh Akai đâu?_Shinichi hỏi.
-Anh ấy vừa nhận cuộc gọi của 1 ai đó thì đi ngay, không sao đâu, chúng ta đi thôi!
-Vâng!
---------------------------------
Gin nhìn theo thiết bị theo dõi trên máy tính và mỉm cười.
-Cưối cùng chúng cũng nhận ra, không có thằng Akai và Shinichi thìlluũ FBI kia chỉ là vô dụng.
-Nhưng đại ca này, sao mật mã lần này lại dễ quá vậy?_Vodka hỏi.
Vần giữ nụ cười đó, tên Gin khẽ nói.
-Lần này ta không có ý định thử tài bọn chúng, ta chỉ muốn Kudo Shinichi gặp 1 người.
Hắn khẽ liếc ra khoang xe phía sau.
-Roses! Đi thôi!_Hắn khẽ gọi.
Cô gái với bộ váy đen, gương mặt thanh thoát, đôi mắt tím lạnh băng khẽ nang cốc Roses lên nhấp môi.
Cô khẽ cười, nhưng không phải là nụ cười thánh thiện, ngây thơ của ngày xưa mà là 1 nụ cười băng giá và đầy căm phẫn.
-Người đầu tiên là ngươi sao? Kudo Shinichi...
--------------------------
Chiếc xe cảnh sát dừng lại trước cổng bệnh viện, các FBI tập trung giải tán mọi người.
-Kudo, nơi đặt bom là nơi nào?_Shiho hỏi với vẻ gấp gáp.
-Tớ cũng chưa biết, mọi người thử tìm xung quanh xem.
Các nhân viên FBI lục tung tất cả mọi nơi trong bệnh viện nhưng câu trả lời vẫn là KHÔNG.
"Câu hỏi lần này quá dễ, bọn chúng thật sự muốn gì đây?"_Shinichi nghĩ thầm.
"Khoan đã! Nếu như quả bom không đặt trong khu vực bệnh viện thì chẳng lẽ là..."
1 ý nghĩ vụt qua trong đầu Shinichi và cậu lập tức lao nhanh lên sân thượng.
-Đúng vậy, quả bom không hề có thật, bọn chúng thật sự chỉ muốn chơi trò trốn tìm thôi sao? Nhưng tại sao...?
"Két..."
Cánh cửa sân thương bật mở với vẻ mặt đầm đìa mồ hôi của Shinichi.
Chưa kịp định thần lại thì cậu đã vô cùng bất ngờ với dáng người đang đứng trước mặt mình.
Cô gái với mái tóc dài cùng chiếc váy màu đen sẫm bay bay trong gió, cô đứng xoay lưng với cậu.
-Ran?_Trong vô thức cậu khẽ gọi.
Cốc rượu từ trên tay cô gái rơi xuống vỡ tan, cô xoay lại, đôi mắt tím nhìn con người trước mặt mình đầy vẻ căm thù.
Shinichi như chết lặng đi, khuôn mặt của cô gái đó, cậu không thể lẫn vào đâu được, khuôn mặt đã gắn liền với ký ức của cậu suốt 17 năm qua, khuôn mặt của cô bạn thân với nụ cười thiên thần trên môi.
Nhưng bây giờ, tại sao cậu lại cảm thấy cô như 1 con người khác.
-Ran! Là cậu sao?_Shinichi bước đến gần nhưng cậu bỗng khựng lại, trên tay cô gái là 1 khẩu súng ngắn và nó đang chĩa về phía cậu.
-Ran? Cậu đang làm gì vậy?
-Ngươi đang nói với ai vậy?_Cô gái cất tiếng, giọng nói lạnh lùng.
-Ran, cậu...
-Ran_Cô gái khẽ nhíu mày. - Ngươi nhầm người rồi, ta là Roses.
-Roses, đó chẳng phải là 1 mật danh của tổ chức Áo đen sao? Cậu...là người của bọn chúng?
Cô gái khẽ mỉm cười.
-Ta đúng là người của tổ chức đó và ta đến đây để trả thù ngươi. Kẻ đã hại ta nhà tan cửa nát.
-Cậu đang nói gì vậy? Cậu không nhận ra tớ sao? Tớ chính là Shinichi đây!
-Ta biết ngươi chính là Shinichi, ngươi cũng là người của FBI. Tất cả bọn người của FBI đều phải chết, trong đó ngươi và Shiho là kẻ phải chết đầu tiên.
-Ran, sao cậu lại trở nên như thế? Chúng đã nói gì với cậu?
-Chuyện đó ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần chịu chết thôi!
"Pằng"
Tiếng súng vang lên trúng ngang vai cậu, từ bên kia của toà nhà cao ốc, tên Gin khẽ mỉm cười.
-Cảm ơn anh, Gin_Cô gái nheo mắt tinh nghịch nhưng đầy ác ý.
Shinichi khuỵ xuống, tuyết trên trời bỗng đổ xuống như mưa hoà cũng vết máu đang lan tràn trên nền đất.
-Cậu tậht sự...không nhận ra tớ sao?_Giọng nói Shinichi yếu dần đi.
-Tôi không biết cậu và tôi trước đây như thế nào? Nhưng tôi biết cậu là kẻ thù của tôi!_Giọng nói lạnh như đá của cô gái vang lên như 1 lưỡi dao xoáy sâu vào trái tim của người con trai trước mặt cô.
-Tớ không phải kẻ thù của cậu, hãy nhớ lại đi Ran, chính bọn chúng mới là kẻ thù của cậu! Hãy tin tớ!_Shinichi cố phát ra tiếng nói với cơ thể đầy máu.
Cô gái chợt mỉm cười, 1 nụ cười băng lãnh hút hồn người khác nhưng giờ đây nó sặc mùi tanh của máu, nòng súng trên tay cô dần được nâng lên cùng với ánh mắt và nụ cười hài lòng của những kẻ máu lạnh tàn ác phía sau cô.
-Nếu tôi nói...Tôi không tin thì sao?_Cô gái vẫn mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự căm thù xen lẫn thoả mãn khi con mồi trước mặt mình đang rơi xuống hố sâu tuyệt vọng.
Shinichi nhìn cô gái bằng 1 ánh mắt đau thương.
-Good Bye!
"Pằng"
Tiếng súng vang lên, cả 1 vùng trời nhuộm trong sắc đỏ và mùi tanh của máu...Những hạt tuyết trắng tinh khiết bị vấy bẩn bới những chấm hoa li ti nhỏ vương trên nền đất...
Tử thần vung cao lười hái của mình cùng với tiếng cười thoả mãn...
...
..
.
Từ phía xa xa, Vermouth nhìn vào cô gái ấy, đôi cánh trắng thuần khiết ngày nào đã bị bà làm cho vấy bẩn và đã biến thành 1 màu đen u ám.
Ran Mori- Thiên thần ngày xưa đã biến mất và nhường chỗ cho 1 Thiên thần khác, tàn ác, lạnh lùng và nhẫn tâm.
Ran Mori- 1 Thiên thần đen