[Longfic] Ran Mori - Thiên thần đen

dark_wings

Get Out Of My Life
Thành viên thân thiết
Tham gia
14/12/2011
Bài viết
68
Author: dark_wings

Gerne: Romantic, tragedy

Pairings:
...

Rating:
K+

Disclaimer:
Họ không thuộc về tôi nhưng số mệnh của họ trong fic là của tôi.

Sumary:
Ran bị tổ chức áo đen bắt và tẩy não, chúng biến cô thành 1 kẻ lạnh lùng và nhẫn tâm. Bọn chúng gieo vào đầu cô những điều xấu xa, trái sự thật khiến cô cho rằng Shinichi và tất cả mọi người xung quanh cô đều là kẻ tử thù của cô.

Liệu Shinichi có mang Thiên thần trước đây trở về? Liệu Ran sẽ ra sao khi đôi tay cô đã nhuốm máu?


Liệu, có thể hay không, khi muốn hồi sinh 1 Thiên thần đã chết...



Thiên thần đen

-Tôi không biết cậu và tôi trước đây như thế nào? Nhưng tôi biết cậu là kẻ thù của tôi!_Giọng nói lạnh như đá của cô gái vang lên như 1 lưỡi dao xoáy sâu vào trái tim của người con trai trước mặt cô.

-Tớ không phải kẻ thù của cậu, hãy nhớ lại đi Ran, chính bọn chúng mới là kẻ thù của cậu! Hãy tin tớ!_Chàng trai cố phát ra tiếng nói với cơ thể đầy máu.

Cô gái chợt mỉm cười, 1 nụ cười băng lãnh hút hồn người khác nhưng giờ đây nó sặc mùi tanh của máu, nòng súng trên tay cô dần được nâng lên cùng với ánh mắt và nụ cười hài lòng của những kẻ máu lạnh tàn ác phía sau cô.

-Nếu tôi nói...Tôi không tin thì sao?_Cô gái vẫn mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự căm thù xen lẫn thoả mãn khi con mồi trước mặt mình đang rơi xuống hố sâu tuyệt vọng.

Chàng trai nhìn cô gái bằng 1 ánh mắt đau thương.

-Good Bye!

"Pằng"

Tiếng súng vang lên, cả 1 vùng trời nhuộm trong sắc đỏ và mùi tanh của máu...Những hạt tuyết trắng tinh khiết bị vấy bẩn bới những chấm hoa li ti nhỏ vương trên nền đất...

Tử thần vung cao lười hái của mình cùng với tiếng cười thoả mãn...

...

..

.



 
Truyện nó kỳ kỳ sao sao ấy ! Đi ngược lại tất cả những gì chúng ta biết về truyện của bác AG, có điều nó hơi nghịch lý một chút
 
Chap 1: Gục ngã


Tôi lê từng bước chân nặng nhọc cùng với vết thương đang rỉ máu trên nền tuyết lạnh lẽo. Từng giọt máu đỏ thẫm rơi xuống và bị kéo dài trên mặt đất.

Đau?

Không hề!

Vết thương đó có là gì so với nỗi đau mà tôi đang gánh chịu.

Shinichi Kudo- người mà tôi yêu thương nhất lại chính là người đã gây ra cả 2 vết thương này cho tôi.

Người ta nói khi đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, người ta luôn bộc lộ thật tâm trạng của mình. Và đúng như vậy, khi buộc phải bắn vào tôi hay Shiho thì cậu ấy đã chọn bắn vào tôi- Ran Mori.

Bây giờ tôi mới nhận ra sự xoay chuyển của cuộc đời này quả là không lường trước được, nó thật nghiệt ngã làm sao.

Tôi ngồi phịch xuống nền tuyết lạnh lẽo, mặc cho vết thương ngày càng chảy nhiều máu hơn, tôi bật cười cho sự ngốc nghếch của mình. Hoá ra từ trước đến giờ cái tình yêu mà tôi luôn mơ mộng cũng chỉ là ảo tưởng. Tình cảm suốt 17 năm giữa tôi và Shinichi cũng không bằng tình cảm của cậu và cô gái ấy trong 3 năm qua.

Tôi cười. Phải, tôi đang cười nhưng sao nơi khoé môi lại mặn đắng.
Thật chua chát...

Tôi đưa bàn tay đẫm máu ra trước mắt mình, hình ảnh Shinichi lại hiện về trong tâm trí tôi. Vẫn nụ cười kiêu hãnh, vẫn đôi mắt xanh nghiêm nghị, vẫn giọng nói thân quen ngày nào nhưng giờ đây bên cạnh cậu ấy không phải là tôi mà là người khác.

Tôi đã dần cảm thấy cái đau của vết thương, tôi thở dốc. Tôi bỗng nghĩ liệu cậu ấy có đến cứu tôi không, chẳng phải cậu ấy luôn tìm ra tôi và là người đến bên cạnh tôi đầu tiên mỗi khi tôi gặp nguy hiểm đó sao.
Tôi lại bật cười, sao đến giờ tôi vẫn ngu ngốc như vậy, sao đến giờ tôi vẫn ảo tưởng về cậu ấy trong khi sự thật đã bày ra trước mắt.
Tôi luôn như vậy, ôm hy vọng để rồi tuyệt vọng...




Mọi thứ trước mắt tôi mờ dần, rồi tất cả dần biến thành 1 màn mây trắng xoá. Tôi ngã khuỵ xuống nền đất.
Còn 1 chút ý thức, tôi bất chợt nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, thật gần...

Nhưng tôi không quan tâm, tôi không hề quan tâm đó là ai, vì tôi cũng chẳng quan tâm đến sự sống của mình. Tôi muốn ngủ, ngủ 1 giấc thật dài và không bao giờ tỉnh lại nữa. Tôi muốn mãi mãi chìm trong những giấc mơ của mình và ôm ấp những kỷ niệm tuyệt đẹp về Shinichi. Tôi không muốn phải đối mặt với cái hiện thực tàn khốc này, tôi không muốn nhìn thấy cảnh họ ở bên cạnh nhau.
Tôi van xin đấy, hãy để tôi được yên...







" A secret makas a woman woman"

1 giọng nói lạnh lẽo hơn cả tuyết vang lên giữa màn không trắng xoá, người phụ nữ giương đôi mắt đau thương lặng nhìn Thiên thần của bà đang rơi dần vào hố sâu tuyệt vọng. 1 giọt lệ chảy tràn trên đôi mắt người phụ nữ đó.

-Ta sẽ cứu em, Angel!
 
@Dark wing : ko phải vậy đâu em :"> fic em hay lắm, ss đang mong mỏi mòn ra chap mới nè :"> câu văn của em rất mượt ngoại trừ em viết quá ngắn, còn lại thì rất là ok :KSV@12:
thông thường ss viết 1 fic như vậy tối thiểu là 5 trang word, nhưng dù sao thì tuổi em cũng còn rất trẻ nên viết đc nhiêu đó là tốt lắm rùi, cố lên nha em :"> ss hi vọng chap sau e viết dài hơn tý nữa :KSV@12:
motif fic em rất mới so với các fic về DC couple ShinxRan mà ss đọc đấy :KSV@12:
 
Chap 2: Tuyết và linh hồn



Những hạt tuyết trắng cứ thế mà rơi rơi mãi khiến bước chân của Shinichi trở nên nặng nề hơn. Cậu dựa lưng vào 1 vách tường gần đó và thở dốc, cậu đã chạy gần hết cả khu phố Beika hoặc nói đúng hơn là gần như cả thành phố Tokyo này nhưng vẫn không thấy tăm hơi người con gái ấy đâu cả.

Cậu ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm tối tăm, lạnh lẽo.
Đôi mắt cậu vô hồn, chứa đầy đau đớn và tuyệt vọng...

Cậu đang đi tìm cô- Ran Mori, người con gái mà cậu đã nhẫn tâm bỏ rơi lúc nãy.
Cậu biết sự lựa chọn của cậu là quá tàn nhẫn đối với cô, nhưng biết làm sao được khi phải lựa chọn giữa người cậu yêu và người cậu cần phải bảo vệ.
Lúc nào cũng vậy, lựa chọn luôn khiến người ta đau khổ...

Shinichi nhớ lại khoảnh khắc đó, khoảnh khắc 2 người con gái cùng đưa đôi mắt đau thương nhìn về phía cậu.
Trái tim cậu bảo phải cứu lấy Ran nhưng lý trí lại bảo cậu phải thực hiện lời hứa sẽ bảo vệ Shiho.
...

Và...lý trí đã thắng.
Cậu đã chọn lựa đẩy Ran đến bờ vực Tử thần.
Cậu không thể nào quên được đôi mắt của Ran lúc đó.
Ngạc nhiên, đau đớn và thất vọng.

Cùng lúc đó, tên trùm cất vang tiếng cười của kẻ chiến thắng nhưng hắn đâu ngờ 1 kế hoạch vạch sẵn của FBI và CIA đã giết chết hắn và tiêu diệt gần như là toàn bộ tổ chức của hắn.
Khi tất cả dường như đã thành công, Shinichi quay lại tìm Ran thì cô đã biến mất cùng với vết thương vẫn đang rỉ máu và cậu đã như 1 tên điên lao đi tìm kiếm.



Shinichi thở dài, từng làn khói trắng từ hơi thở của cậu bay lên không trung rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Sau khi đã lấy lại sức cậu lại chay đi tìm Ran.
Bất chợt, cậu dừng lại bên 1 con hẻm nhỏ và 1 tia hy vọng vụt lên trong cậu.

Những vết máu...Những vết máu bị kéo lên trên mặt đất...

Với trí thông minh vốn có của mình đủ để cho cậu biết đó là ai.

-Ran_Shinichi vui mừng kêu lên và chạy vào con hẻm đó.

Đột nhiên, nụ cười trên môi Shinichi tắt hẳn, thay vào đó là 1 đôi mắt kinh hoàng.

-Ran_Cậu gọi, đôi mắt vẫn không hề thay đổi.

-RAN..._Cậu hét lên và vụt chạy về phía trước.

Người con gái mà cậu đang tìm kiếm đang ở đó.
Cô đang ở đó với những hạt tuyết rơi đầy trên thân hình bé nhỏ.
Cô đang ở đó, nằm giữa vũng máu màu đỏ thẫm.
Cô đang ở đó với gương mặt tái xanh, vô hồn.

Shinichi bước đến gần Ran, đôi chân cậu run run, lần đầu tiên trong đời cậu có cảm giác sợ hãi đến thế.
Cậu sợ, Ran đã rời xa cậu.
Cậu đến bên cô, đưa tay quệt đi những sợi tóc vương trên mặt cô.
Đột nhiên, cậu khựng lại
....
Hơi thở của Ran. đã không còn nữa.

Cậu nâng thân hình bé bỏng của cô trong vòng tay và siết thật chặt.

-Ran_Cậu khẽ gọi.

-Ran, tỉnh lại đi!

-...

-Tớ xin cậu, hãy tỉnh lại đi!

Như 1 lời cầu khẩn không được Thương đế chấp nhận, cô vẫn nằm đó, thân xác lạnh lẽo với đôi mắt nhắm chặt, không 1 dấu hiệu nào của sự sống.
Những giọt nước trắng lăn tăn chảy dài trên má cô.
Shinichi đã khóc...Lần đầu tiên trong đời cậu đã khóc...

-Xin lỗi Ran, tớ xin lỗi!

Lời xin lỗi muộn màng vang lên giữa bầu trời tuyết lạnh lẽo của 1 linh hồn đang mang sự hối hận tột cùng với 1 linh hồn đã bị Thần chết tước đoạt.
Từng cơn gió lạnh lùng thổi qua mang theo những hạt tuyết táp vào Shinichi và cô gái đang nằm bất động như muốn an ủi và vùi lấp đi sự đau đớn của cậu.



Shinichi cởi chiếc áo khoác của mình đắp lên người cô và bế cô lên.

-Cậu lạnh lắm phải không? Để tớ đưa cậu về nhà nhé!

Shinichi nói.
Không có lời đáp trả.
Cậu mỉm cười.
Một nụ cười thật bi ai.
Rồi cậu bế cô ra khỏi nơi lạnh lẽo và tối tăm đó...

Từ trên bầu trời, những hạt tuyết trút xuống nhiều hơn như khóc thay cho sự nghiệt ngã của số phận.




Ở đằng xa, người phụ nữ với mái tóc vàng lặng lẽ nhìn theo bước chân của cậu bằng đôi mắt u buồn.

-Sorry, CoolGuy...
 
típ đi bạn, hay lắm. bạn hãy viết fic nay` cang` đau thương thì càng hay đấy!

----------

ma` bạn viết văn hay thât, 1 fic cang` bi ai se~ cang` lấy đi được nhiu` nước mắt cua~ đọc gia~!
va` từ đó se~ đê~ lại nhiu` nuối tiếc và lôi kéo được nhiu` đọc gia~ hơn nhưng bên cạnh đó, 1 mặt khác bạn hay~ viết cho nó có được 1 cái kết hay và có hậu như mọi người đều mong muốn, và mỗi chap hãy đễ cho fic đó co' 1 tia sáng có như thế đọc gia~ vời nóng long` đợi chap típ theo theo vừa hy vọng và hồi hộp theo doi~ các nhân vật trong truyện , như thế mới vui chứ!
tuy fic rất bi ai nhưng bạn viết 1 đọan kết đầy hạnh phúc, thế là bài cua~ bạn se~ trơ~ nên hoan` hao~!
mik` chi~ noi' thê' thuj, đừng cho la` mik` lên mặt dạy đời bạn nha!
 
Tất nhiên là ko rồi, cảm ơn bạn đã thẳng thắng góp ý cho mik!!!:KSV@03:
Nhưng mik ko thể hứa chắc với bạn sẽ là 1 cái kết hoàn hảo nhưng mik hứa sẽ để các nhân vật có được hạnh phúc!!!:KSV@09:
Với lại chap nào mik cũng để 1 tia sáng hết mà.:KSV@08:
 
Part 3: Kết thúc...

-Sorry CoolGuy...
(Xin lỗi, CoolGuy...)

-But I had to carry her away...
(Nhưng tôi phải mang cô ấy đi...)

Tiếng gió tuyết nổi lên nghe như tiếng gào thét của 1 ai đó, nó nhấn chìm tất cả mọi vật bằng màu trắng tinh khiết của mình.
Người phụ nữ với mái tóc vàng tuyệt đẹp quay lưng đi, trên tay bà là 1 cô gái với mái tóc màu đen, gương mặt nhợt nhạt và mang 1 vết thương đang rỉ máu trên người.
Bất chợt, người phụ nữ quay lại, nhìn bóng người con trai đang bị tuyết che lấp, bà mỉm cười, 1 nụ cười buồn bã.

-I can not pay her back for you, but I would rather you defend her.
(Tôi không thể trả cô ấy lại cho cậu, nhưng tôi sẽ thay cậu bảo vệ cô ấy.)

-I promise...
(Tôi hứa...)

Sau câu nói của người phụ nữ, tất cả mọi vật đều đã bị cơn bão tuyết nhấn chìm, hình ảnh người con trai cũng biến mất sau lớp tuyết dày đặc.

Tất cả mọi thứ tưởng chừng đã kết thúc nhưng hoá ra nó chỉ mới bắt đầu.
Mùi máu tanh lại 1 lần nữa bốc lên nồng nặc.
Tử thần lại cất vang tiếng cười và vung chiếc lưỡi hái của mình lên cao.
Như chờ đợi...
Để chào đón linh hồn kế tiếp...

...

--------------------------------------------

Khu nghĩa trang đượm 1 màu trắng tang thương.
Ngôi mộ vừa mới xây vẫn còn thoang thoảng mùi nhựa cứng.
Tất cả mọi người đều mặc chiếc áo mang màu đen tang tóc.
Và...ai ai cũng khóc.

Ông Mori khóc.
Bà Eri khóc.
Sonoko khóc.
Bà Yukiko khóc.
Tất cả mọi người đều khóc...
Họ khóc thương cho 1 Thiên thần nhân hậu.

Nhưng bây giờ...
Thiên thần đó đã không còn nữa.
Thân xác cô, đã bị vùi sâu trong lòng đất lạnh.

Hôm nay, tất cả bạn bè, người thân của cô đều có mặt để tiễn cô đến đoạn đường cuối cùng của đời mình.
Chỉ riêng 2 người không đến...
Kudo Shinichi và Shiho Miyano.
Và, mọi người đều hiểu rõ lí do sự vắng mặt của họ.

Sonoko quỳ xuống bên chiếc mộ, nụ cười của cô bạn thân cô vẫn được thấy hằng ngày nhưng giờ đây cô chỉ có thể ngắm nhìn nó qua bức ảnh vô hồn.
Ran Mori- cô bạn ngốc nghếch luôn chờ đợi 1 kẻ bạc tình.
Sonoko luôn nghĩ như vậy.
Và bây giờ cũng không thay đổi.
Kết cục của sự chờ đợi là cái chết này sao?
Nếu như chứng kiến việc này, thì liệu, còn ai dám tin vào thứ được gọi vào tình yêu vĩnh cửu nữa chứ.

Bà Eri gào lên tên con gái mình và chạy đến ôm lấy chiếc bia lạnh lẽo vào lòng.
Làm sao bà có thể chấp nhận được khi đứa con gái mà bà yêu quí nhất lại bỏ bà ra đi.
Ông Mori cũng không ngăn những giọt nước trên mi mình.
Ông hối hận.
Hối hận khi không thể cho Ran 1 gia đình toàn vẹn như cô từng mơ ước.
Hối hận, khi để cho cô tự chọn lựa con đường tình cảm của mình.
Và, ông hối hận tại sao lại không giữ cô lại vào cái ngày tuyết rơi hôm ấy.
Tại sao ông lại để cô đi để bây giờ nhận lại là 1 kết cục đau thương như thế này.


Trên bầu trời vần vũ mây đen, những hạt mưa rơi xuống như thay cho lời từ biệt.
Tất cả mọi người đều ra về, ai cũng ngoảnh đầu nhìn lại trước khi đi.
Những bó hoa trắng trước mộ cô cũng bị cơn gió kéo đi mất.
Từng cánh hoa rơi lã tã trên nền đất lạnh.

Tiếng bước chân.
Có người đến.
Chàng trai cầm chiếc ô màu đen đến đứng trước mộ cô.
Đôi mắt xanh giờ vương bao buồn bã.
Kudo Shinichi đã đến.

Cậu không đến trễ.
Cậu đã đến từ rất lâu nhưng vì sợ phải đối mặt với ánh mắt của những người xung quanh nên cậu chỉ dám đứng từ xa nhìn cô.
Đôi mắt cậu bây giờ trở nên vô hồn.
Thiên thần của cậu đã rời bỏ cậu mà ra đi...

Cậu ngồi xuống, đưa tay chạm vào tấm ảnh trên chiếc bia.
Những cơn gió thổi mạnh hơn và mang những hạt mưa táp vào mặt cậu.
Rát buốt...
Nhưng cậu mặc kệ, cậu vẫn ngồi ở đó,
Vẫn với đôi mắt vô hồn nhìn chăm chăm vào cô gái trong bức ảnh.
Cậu đã mất cô thật rồi...

Tiếng mưa vang lên khắp 4 bốn bề nghe như lời than trách của 1 ai đó.

-Tớ đã trở về nhưng chính cậu lại bỏ rơi tớ mà ra đi._Cậu khẽ nói.

-Tại sao cậu không ở lại?

-Tại sao cậu không ở lại để trách mắng tớ. Kẻ đáng ghét này đang đợi cậu đến dạy bảo đây.

Cậu gào lên, tiếng nói chan hoà cũng những giọt nước mắt hối hận.
Tiếng gió thét vùi lấp đi những lời cầu khẩn đó.
Chiếc ô rơi xuống và bị gió quật bay lên không trung.

Cậu biết, cho dù có làm thế nào đi nữa, cô cũng không trở về bên cậu.
Đó chỉ là những lời cậu tự trách mình.
Những lời cầu xin vô vọng.
Cậu khuỵ xuống, mái tóc bị mưa ướt rũ xuống che đi 1 phần khuôn mặt cậu.
Những giọt nước chảy dài má cậu.
Nhưng...là mưa hay nước mắt?
Ai có thể biết được...

Từ xa xa, phía sau gốc cây rẻ quạt, 1 cô gái với mái tóc màu nâu đỏ ngắn ngang vai lặng lẽ nhìn về phía cậu.
Shiho Miyano, cô cũng đã đến.
Chợt, cô buông tay.
Chiếc ô màu xanh rơi xuống đất.
Cô vịn vào 1 cánh tay của mình, dựa đầu vào gốc cây.
Trên gương mặt cô cũng xuất hiện những giọt nước trắng.
Khác với mưa,
Nó lăn trên mặt cô,
Nóng hổi.

Cơn mưa mang theo linh hồn 1 cô gái trở về bên kia Thế Giới và nhấn chìm trong nó là 2 linh hồn đang mang sự hối hận và tổn thương sâu sắc.
Tiếng sét vang lên như báo hiệu sự kết thúc.

-----------------------------------

...

..

.

Sợi dây điện được tháo ra khỏi trán 1 cô gái đang ngủ say.
Người phụ nữ nâng chiếc cốc Vermouth với đôi mắt buồn bã.
Người đàn ông quăng tàn thuốc sang 1 bên và mỉm cười.

-Cùng chào đón thành viên mới nào! Roses (Four Roses)...
 
vô cùng ghét Shin trong fic này, nhưng dù sao em viết hay lắm, nhưng phải nói là vô cùng căm ghét Shin, nói thật trong DC ss cũng ko thik Shin như hồi đầu đọc Conan cách đây 10 năm về trước, hix.

hành hạ Shin nhiều vô em nha :( ss nghĩ nếu em cho khúc Sonoko chửi thẳng vào mặt Shin thì sẽ hay lắm đó, và có thể làm hả dạ cho những độc giả khó chịu (chẳng hạn như ss đây =)))

chờ chap mới của em, nhanh lên nha em :( hix
 
Bạn ledinhquy1811, nếu bạn cảm thấy fic mình wá dở thì bạn có quyền ko đọc, với lại fic mình thì có liên quan gì tới V-pop mà lại bào là thảm hoạ! Mong bạn ko vào đây cm như vậy nữa!

Còn các bạn khác rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ fic mình, tặng mỗi người 1 thanks nhé!!!:KSV@03:

---------------------------------

Chap 4: Thật và giả

Tôi ngồi cạnh khung cửa sổ của căn nhà lộng lẫy và hướng mắt nhìn ra khung cảnh ảm đạm.
Bao bọc căn nhà là 1 bờ tường vửng chãi, nó là thứ đã ngăn cách tôi với Thế Giới bên ngoài.

Ở đây, thứ duy nhất mà tôi có thể ngắm nhìn được là cảnh những chiếc non lớn lên rồi từ từ vàng úa, và cuối cùng là rơi xuống đất từ giã cõi đời.
Ở đây, mọi thứ trở nên rất vô vị và nhàm chán.
Có những lúc tôi muốn bước ra khỏi nơi này nhưng khi đến cạnh bờ tường thì đôi chân tôi lại run lên.
Bởi vì tôi không hề biết gì về Thế Giới bên ngoài.

Tôi bây giờ thậm chí không nhớ gì về tên họ của mình và cuộc sống trước kia. Trong đầu tôi, thứ duy nhất mà tôi có thể nhớ là người đàn ông đầu tiên đã gọi tên tôi và người phụ nữ đã nói về thân thế của tôi.


------Flashback------


Tôi ngồi dậy trên chiếc gi.ường màu trắng 1 cách mệt mỏi. Tôi đưa tay xoa cái đầu đang nhức như búa bổ của mình.
Tôi ngước lên nhìn khung cảnh xung quanh mình.
Những thiết bị hiện đại chất đầy cả căn phòng màu đen u ám.

-Đây là đâu? Và...

Tôi khựng lại và cảm thấy sợ hãi khi 1 câu hỏi bất ngờ hiện lên trong đầu tôi.

"Tôi là ai?"

Tôi quay nhìn xung quanh mong có 1 ai đó trả lời cho tôi nhưng không gian quanh tôi chỉ là 1 màu đen dày đặc. Tôi ngồi sát vào mép gi.ường và ôm chặt gối của mình.

"Cạch"

Cánh cửa bị mở tung ra, những tia sáng ấm áp lọt vào khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
1 người đàn ông và 1 người phụ nữ rất xinh đẹp bước vào.
Người đàn ông đến gần tôi, gương mặt lạnh toát đến đáng sợ, hắn ta nhìn tôi và chợt mỉm cười- 1 nụ cười khiến tôi phát run.

-Cuối cùng cô cũng tỉnh lại, Roses!

Tôi giật mình và ngước lên nhìn người đàn ông đó.

-Roses? Đó là tên tôi?

-...Đúng vậy! Từ bây giờ, đó là tên cô!_Người đàn ông nói.

-Vậy, ngươi...là ai?_Tôi nói, giọng đầy run rẩy.

Hắn ta cúi xuống gần tôi thì thào.

-Hãy nhớ kĩ! Ta là Gin, là "sếp" của cô!

Nói rồi hắn quay đi để lại tôi với người phụ nữ xinh đẹp ấy.
Bà ta nhìn tôi với đôi mắt phảng phất buồn bã, 1 đôi mắt tuyệt đẹp.

-Bà là ai?_Tôi lại hỏi.

Bà ta đưa nhẹ tay lên vuốt tóc tôi và khẽ mỉm cười.

-Ta là Vermouth, à không..._Bà ta chợt khựng lại.

-Ta là Chris Vineyard, nhưng em có thể gọi ta là Vermouth!...Ta...sẽ bảo vệ em.

-Bảo vệ tôi? Tại sao?

Bà ta không nói gì chỉ đưa 1 ngón tay lên môi và khẽ nói.

-A secret make a woman woman.

Rồi bà ấy nhẹ nhàng đỡ tôi ra khỏi căn phòng đáng sợ đó và đưa tôi đến nhà của bà ấy.
Một ngôi biệt thự đẹp đẽ nằm sâu hút trong 1 khu phố nhỏ, khó ai có thể tìm ra được.

-Em hãy ở đây với ta! Ta sẽ chăm sóc em.

-Bà có thể nói cho tôi biết tôi là ai được không?

Vermouth bỗng dưng im lặng, đôi mắt trầm buồn hẳn.

-Ta sẽ nói cho em biết...


------End Flashback------

Tôi giật mình khi 1 cơn gió lạnh thổi qua.
Cánh cửa bật mở.
Vermouth đã đến.

-Em đứng đó làm gì vậy? Roses_Vermouth vẫn giữ giọng nói lạnh lùng.

-...!_Tôi ấp úng. -Vermouth, câu chuyện mà bà kể với tôi, có thật không?

Vermouth khựng lại, mỗi khi tôi nhắc đến chuyện thân phận thật của mình, trên gương mặt bà ta luôn luôn ẩn hiện những nét u buồn, tiếc nuối nào đó.

-Em nghi ngờ sao?_Vermouth khẽ mỉm cười.

Tôi không trả lời và quay sang tiếp tục ngắm nhìn những chiếc lá bị gió cuốn đi trong không trung.
Tôi từng ước, nếu tôi cũng như chiếc lá đó, được buông mình bay theo cơn gió, phó mặt cho số phận thì tốt biết mấy.
Tôi luôn có cảm giác rằng mình muốn được ngủ yên mãi mãi, tôi luôn ước ao có thể không bao giờ mở mắt ra, tôi cũng không biết vì sao nữa. Tôi chỉ biết nó có liên quan đến vết thương trên ngực của tôi.
1 vết thương mà mỗi khi chạm đến đều làm trái tim tôi nhói lên.

-À đúng rồi._Vermouth nâng chiếc cốc rượu Martini và nói. -Ngày mai Gin sẽ cho người đến đây để dạy em cách bắn súng.

-Bắn súng?_Tôi rùng mình trước 2 từ đó.

Tôi đã chấp nhận học những thứ như thế để trả thù. Trả thù những kẻ đã gây đau khổ cho tôi mà Vermouth đã nói. Trả lại gấp bội những gì mà họ đã mang đến cho tôi. Trả thù tất cả.


Câu chuyện mà Vermouth đã kể cho tôi tuy tôi vẫn còn nghi ngờ, nhưng dù sao đó là điều duy nhất mà tôi có thể tin và dùng để làm mục đích cho cuộc sống của mình.






------Flash back-----







-Em là con gái của 1 nhà khoa học, em vốn có 1 cuộc sống rất vui vẻ nhưng có 1 lần, bố em có liên lạc với 1 thành viên trong tổ chức và bị nghi ngờ liên quan đến tổ chức chúng ta nên bị FBI theo dõi. Bố em vì sợ liên luỵ đến em và mẹ em nên đã để 2 người âm thầm rời khỏi Tokyo. Trong chuyến đi ấy, FBI đã lầm tưởng bố em sợ tội chạy trốn nên đã đuồi theo bắt lại, và có 1 nhân viên FBI đã bắn chết bố em. Vì lấy lí do là bố em kháng cự nên nhân viên FBI đó đã thoát tội. Mẹ em trong lúc đưa em chạy trốn đã bị bệnh nặng và qua đời. Ngay lúc đó, ta đã gặp em và đưa em về đây nhưng em lại bị trọng thương nên mất đi trí nhớ. Gin là người có quyền lực cao nhất trong tổ chức, vì thấy tồ chức cũng có phần trách nhiệm nên đã quyết định cứu em và giúp em trả thù.

Vermouth kể lại câu chuyện của "tôi", gương mặt bà ấy có chút gì đó buồn bã.

Tôi hơi băn khoăn.

-Tại sao bố tôi lại liên lạc với tổ chức các người? Tổ chức các người không phải là 1 tổ chức xấu xa sao?

Vermouth im lặng 1 lúc.

-...Đúng, chúng tôi là 1 tổ chức xấu nhưng việc liên lạc đó là do tổ chức muốn nhờ bố em kiểm nghiệm 1 loại thuốc chứ hoàn toàn không hề có ác ý gì. Tuy đã giải thích nhưng FBI hoàn toàn không hề tin nên mới xảy ra bi thảm như vậy.

-...!

Tôi im lặng, 1 chút gì đó căm phẫn bỗng hiện lên trong lòng tôi, câu chuyện đó thật khiến người ta tức giận. Nếu tôi thật sự là cô gái đó thì trả thù là 1 việc không thể tránh khỏi.

-Vậy..._Tôi lên tiếng. -Tên của tôi là gì?

-...!

-Angela....(Cái này đặt đại, mik chỉ bik hình như Angela bên tiếng Nhật là thiên thần thôi:KSV@08:)

-Angela...?

-Phải! Angela, Angela Moura!

-...!

-Làm sao tôi có thể tin các người?

-Vết thương trên người em. Vết thương đó là do bọn FBI gây ra.

Tôi như bất động. Tôi đưa tay lên ngực mình, vết thương ở đó quả thật vẫn đang đau âm ỉ.

-Vậy....Tôi phải làm sao để trả thù.

-Tổ chức sẽ cho người đến đào tạo em, lúc đó em có thể tự tay giết kẻ thù để trả thù cho bố mẹ mình.

Tôi như chết đứng vì câu nói đó.

"Giết người"

Tôi rất sợ 2 chữ đó nhưng để trả thù nhất thiết phải dùng 2 chữ đó sao.
Vermouth như hiểu được tâm trạng của tôi, bà ấy đến cạnh tôi, đặt tay lên vai tôi.

-Không hẳn là phải giết, em có thể làm bất cứ những gì đối với kẻ thù của mình để thoả mãn cơn giận dữ.

"Làm...bất cứ điều gì?"

-Kẻ thù của tôi là ai?

Hơi bàng hoàng, Vermouth quay mặt đi và phát ra câu nói 1 cách nặng nhọc.

-Kudo Shinichi và Shiho Miyano...


------End Flash back-----



---------------------------------

Có lẽ mình phải thay đổi Summary 1 chút. Ran không đến nỗi tay phải nhuốm máu đâu!!!
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
viet tip dy ban! seo mjnh` thay ban vjet lau wa ak! choa Ran ác ác xju dy! ghet shinichi ghe! luc nao` kug~ shiho kug~ dk ưu tjen sau doa moj den Ran! choa Ran tra~ thu` tan` nhan~ vao`!!! nhug dug` koa aj chet la` dk! :KSV@05:
 
×
Quay lại
Top Bottom