Với tôi, tình yêu là một ý niệm rất thực song cũng rất mơ hồ và thật khó để nắm bắt. Yêu và được yêu luôn là niềm hạnh phúc lớn lao nhưng không hẳn lúc nào chúng cũng song hành cùng nhau.
Yêu được nhau đã khó nhưng để có thể bên nhau trọn đời còn khó hơn.
Dẫu vậy, đôi khi, tuổi trẻ chúng ta vẫn tin tưởng đến ngông cuồng rằng tình yêu ấy sẽ là mãi mãi… nhưng… tôi tự hỏi: “Mãi mãi là bao lâu? Một năm… hai năm… mười năm… hay cả một đời người?”.
Bản thân từ mãi mãi không chỉ là chiều dài của một kiếp sống, nó còn vượt qua cả cái hữu hạn của những điều mà ta nhận thức được.
Tôi tin vào tình yêu nhưng tôi cũng tin rằng tình yêu là một thứ có thể thay đổi.
Và tiếc thay, đôi lúc, sau tất cả, ta vẫn phải chọn cách buông tay. Phải chăng khi đó ta đã từng cho rằng: Không có anh, không có em trong đời ta sẽ chết, thiếu vắng bóng hình thân thương ấy ta sẽ chẳng còn lí do để tồn tại…
Cuối cùng thì sao?
Gió vẫn thổi, mây vẫn bay, chim vẫn cất cao tiếng hót, nhịp sống vẫn vội vã và thời gian vẫn trôi đi chẳng chờ đợi ai bao giờ. Còn riêng ta, cũng chẳng thể mãi ôm ấp một bóng hình xa xăm nào đó… riêng ta… cũng sẽ phải đi tìm một thứ gọi là “lãng quên”…
Tôi nhớ author Shinran trong fic “Trạm dừng cuối” đã nói rằng: “
Điều làm một cô gái hạnh phúc, đến tận sau này, tôi mới biết , đó không phải là theo đuổi một bóng hình viển vông, một tình yêu khởi đầu từ mộng tưởng mang nhiều sắc thái hão huyền mà là đến tận cùng có ai đó đợi mình và tình nguyện sánh bước trên con đường dài đi qua cả những đau đớn của quá khứ!”. Tôi cho rằng điều này là đúng đắn.
Vậy thì phải chăng chúng ta nên lau khô đi những giọt nước mắt cuối cùng còn sót lại, nên mỉm cười nhìn về phía trước, nên bước tiếp những bước đi dù nó còn lắm chông chênh… bởi có thể… nơi cuối con đường… vẫn có ai đó đang đợi ta…!!!
Part cuối:
Em sẽ mạnh mẽ đi qua bão giông cuộc đời
Qua thời gian con người rồi sẽ thay đổi, chẳng ai còn là người của ngày hôm qua.
- CẢM ƠN ANH ĐÃ TỪNG NẮM LẤY TAY EM!!!
Cô hét lên thật to, như muốn xé toạc bầu không khí đặc quánh nơi đây nhưng cuối cùng lại không thể. Tiếng hét ấy lọt thỏm giữa không gian bao la vô định rồi như mất hút dần trong cõi xa xăm. Cô không biết anh có nghe được không nhưng tận sâu trong thâm tâm cô vẫn muốn nói ra lời ấy, cảm ơn anh về những gì đã qua… những ngọt ngào và đắng cay… những hờn ghen và giận dỗi… nụ cười và giọt nước mắt … tất cả đều đáng trân trọng. Chẳng còn kịp để yêu lại từ đầu, cũng chẳng còn cơ hội để bên nhau mãi mãi thế nhưng cô vẫn muốn một lần nữa đối mặt với nó. Sau này, giữa những bộn bề cuộc sống cô tin mình vẫn sẽ có đủ dũng khí để hoài niệm về một thời thanh xuân cô có anh bên đời.
Nhìn về phía anh, cô chỉ thấy độc một màu trắng xóa, dáng hình cô độc của anh như chìm sâu vào cái giá lạnh cuối đông. Phút giây này những gì đã qua như một thước phim quay chậm hiển hiện ngay trước mắt, hiện tại, quá khứ đan cài vào nhau thành một dòng chảy bất tận trong tâm thức, vừa chân thực lại rất mơ hồ…
Gió vẫn thổi
Bông tuyết khẽ ngiêng mình
Lặng yên lắng nghe câu chuyện tình yêu một thời dĩ vãng
Có bi thương hoan hỉ, có uất hận đam mê
Câu chuyện tình yêu
Anh vẫn thường kể em nghe…
Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Cái lạnh ngọt ngào của ngày cuối đông dần len lỏi tới từng ngóc ngách cơ thể khiến cô rùng mình. Một bông tuyết bé nhỏ theo cơn gió xoay tít giữa không trung nhẹ nhàng đáp lên vai áo cô. Cẩn thận lấy tay nhẹ nâng tinh linh mỏng manh đặt trong tâm mắt, vẻ đẹp tinh khôi, thuần khiết ấy khiến lòng cô xao xuyến đến lạ. Ngẫm nghĩ một hồi, cô thổi nhẹ, bông tuyết lại được gió cuốn đi thật xa…
Cô quay lưng bước đi. Giữa cái lặng yên chung quanh, có thể nghe thấy tiếng bước chân lún sâu vào trong tuyết, chậm rãi nhưng chắc chắn. Phía cuối con đường là màn mưa dày đặc nhưng đâu đó cô vẫn có thể thấy ành tà dương le lói đang cố len mình, một cánh chim non lẻ loi giữa bầu trời rộng lớn. Tất cả như báo hiệu mùa đông nữa sắp đi qua.
Lặng ngắm những bông tuyết cuối mùa, cô biết, cái mùa cô yêu quý đang dần rời xa từng chút một. Vậy thì, phải chăng, khoảnh khắc này, cô nên ghi lại một cách trọn vẹn?
Em nghe lại những bản tình ca
Vẫn dịu dàng, vẫn thiết tha như thế
Vẫn say mê như chưa hề cũ
Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau?
Xa xa nơi cuối con đường, cô vẫn tưởng rằng sẽ chẳng còn gì ngoài mênh mông một màu trắng xóa, sẽ chẳng còn gì ngoài hiu hắt đến u buồn nhưng không, trong một phút giây nào đó, cô thấy thấp thoáng một dáng hình. Vì là ngược sáng nên chẳng thể nhìn rõ đó là ai nhưng trong tim cô vẫn thấy rộn ràng đến lạ. Thật khó để diễn tả… có lẽ, tựa như cảm giác của một người lạc lõng giữa trùng khơi tối tăm không lối thoát, chưa biết hướng nào mình nên đi bỗng nhìn thấy ánh sáng le lói của ngọn đèn hải đăng vậy. Hóa ra, trên con đường này cô không hề đơn độc, ít ra là vào lúc này.
Một cách hoàn toàn bản năng, cô tiến về phía dáng hình ấy như cái cách họ đang tiến về phía cô. Vẫn những bước đi chầm chậm, kiên định mà chắc chắn nhưng lại chẳng thể che giấu sự mừng vui, bối rối trong lòng. Hơn bao giờ hết, cô nghe thấy trái tim mình dường như đang thổn thức, chút xao động nhẹ vương lên ánh mắt tím biếc tĩnh lặng thường ngày. Mặt đối mặt với người đó, cô nên nói gì đây?
- A…Araide – sensei.
.
.
.
Nhận từ anh cốc cà phê còn nóng hổi vừa mua ở một cửa hàng tiện dụng gần đó, cô đưa nó lên gần sát mặt mình. Làn khói mỏng cùng hương thơm ngào ngạt phả vào mặt khiến cô dễ chịu hơn hẳn. Ánh mắt tím biếc nhìn chăm chú vào lớp cà phê sóng sánh như muốn xuyên qua nó để xuống đến tận cùng. Hít một hơi thật dài thâu tóm hết cái hương vị ngọt ngào phảng phất xung quanh, giữ cái ấm nóng đó thật sâu trong lồng ngực, bỗng nhiên cô thấy bình thản đến lạ.
- Anh Araide?_ Cô lên tiếng phá tan sự im lặng nãy giờ giữa hai người.
- Ừ!
- Sao chưa khi nào anh hỏi về cuộc sống trước kia của em vậy?_ Xoay xoay chiếc cốc trong tay, cô bất chợt hỏi anh câu hỏi mà cô vốn thắc mắc từ lâu, có lẽ là từ cái ngày cô gặp anh hai năm về trước. Cô không hiểu. Với một người hoàn toàn xa lạ không gì ngoài cái tên Ran Mori mơ hồ, anh vẫn đưa tay ra cho cô nắm lấy, vẫn chở che, chăm sóc cô như người thân trong gia đình, điều đó chẳng phải rất lạ sao? Nhiều lúc cô tự hỏi là anh quá bao dung, độ lượng hay là quá ngờ nghệch? Nhưng, nghĩ lại, đó quả là điều may mắn cho cô, một cuộc sống mới mà không ai biết mình là ai chẳng phải vẫn tốt hơn sao?
- Điều đó có cần thiết không?
Anh nhấp một ngụm cà phê đen đắng của riêng mình, mắt vẫn hướng về phía chân trời xa xa tựa như đang tìm kiếm điều gì đó giữa bao la vô định. Không gian bỗng chốc trầm xuống hẳn. Chỉ còn một vài cánh chim nhạn bay ngang trời là thứ duy nhất chứng minh vạn vật vẫn đang chuyển động. Anh… cô… lặng lẽ ngồi bên nhau trong một chiều cuối đông, mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một cảm xúc nhưng là cùng nhìn về phía có ánh sáng mặt trời le lói - ánh sáng của ngày tàn.
.
.
.
Anh lặng yên không nói, cô cũng vậy, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn anh như để chắc chắn rằng anh vẫn đang bên cạnh rồi lại quay đi thật nhanh. Nhưng chỉ là thoáng qua cũng đủ cho cô nhận thấy hôm nay anh có đôi chút khác thường. Ánh mắt anh, không chỉ là dịu dàng và ấm áp, dường như trong nó còn chứa đựng một nỗi xót xa, tiếc nuối nào đó cô chưa được biết. Nghĩ đến đó, một cảm giác khó chịu len lén dâng lên trong lòng, anh sao thế, Araide – sensei?
- Thực ra em không phải người Tokyo gốc, quê em ở Hokkaido cơ.
- …
- Quê em tuy không giàu có như Tokyo, không tiện nghi như Tokyo, không nhộn nhịp như Tokyo nhưng lại bình yên và trong lành hơn hẳn… hì… tính ra cũng đã 7 năm em sống ở đây rồi vậy mà chưa khi nào em quen được với nhịp sống nơi này cả. Em vẫn là yêu Hokkaido hơn…
Cô lại một lần nữa chủ động lên tiếng. Cô không biết nhưng cô thực sự muốn phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng đang hiện diện nơi này. Kể cũng lạ, mọi khi đây thường là cô cách chọn cho riêng mình, vậy mà giờ đây nó lại khiến cô ngột ngạt đến thế.
Có vẻ như cô cũng đạt được chút thành công. Anh quay sang nhìn cô, bằng một ánh mắt rất lạ, ánh mắt ấy cô không hiểu được. Có thể chỉ vì hôm nay anh như trở thành một người khác nên mọi thứ về anh với cô bỗng nhiên trở nên thật lạ lẫm, nhưng, cũng có thể, vốn dĩ từ trước tới nay cô đã không hiểu mà cũng không muốn hiểu … chỉ là… đến bây giờ cô mới nhận ra! Phải chăng với anh, cô đã quá vô tâm?Giữa anh với cô luôn chỉ có một chiều, anh cho đi, cô nhận lấy. Như vậy liệu có công bằng?
.
.
.
Một cơn gió lạnh nữa lại ào ạt thổi qua. Bờ vai cô khẽ run lên từng hồi nhưng cô vẫn mặc kệ. Đã lâu lắm rồi cô không có cơ hội đón nhận cái mát lạnh của chiều cuối đông một cách bình thản thế này. Dẫu đâu đó trong lòng vẫn còn những gợn sóng nhưng với cô tất cả đều đang dần phủ lên mình tấm áo choàng bình yên. Cô đưa tay ra với tới một cơn gió vô hình nào đó, còn anh, chỉ đơn giản là nhìn cô và mỉm cười.
- Anh Araide?
- Ừ
- Có khi nào anh thắc mắc em là ai chưa?
- Ừm... đôi lúc… có lẽ vậy!
- Vậy anh đã từng thử suy đoán về điều đó?
- Anh chưa từng thử, nhưng anh biết chắc một điều.
- Sao?
- Em là một cô gái tốt, là một thiên thần!
Cô tròn xoe mắt nhìn anh. Cô? Là một thiên thần? Điều này cô chưa từng ngĩ đến. Nhưng khi cô quay sang anh, để bản thân hoàn toàn chìm vào ánh mắt ấm áp, bình yên nhưng kiên định ấy, cô tin những gì anh nói là thực lòng. Chỉ có điều, cô nghĩ, những gì anh biết và hiểu về cô là không nhiều để có thể đưa ra một phép so sánh như vậy. Hay niềm tin anh dành cho cô đã vượt qua những gì cô có thể cảm nhận rồi?
.
.
.
Lại một thoáng yên lặng nữa trôi qua. Vạn vật dần chìm sâu vào giấc ngủ. Tất cả như đang ngưng đọng trong cái tĩnh mịch khi ngày tàn. Chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ của hai người là vẫn vang lên đều đều.
- Anh Araide…
- Ừ…
- Em không phải là thiên thần gì cả đâu.
- Ừm… Vậy sao…?
- Vâng.
.
.
.
- Anh Araide…
- Ừ…
- Anh biết Kudo Shinichi chứ?
.
.
.
- Kudo… Shin… i… chi?_ Anh lẩm bẩm cái tên đó trong đầu mình rất lâu trong khi ánh mắt vẫn không rời người đối diện? Ra là Kudo Shinichi – tổng giám đốc tập đoàn Kudo lừng danh đây sao? Đã nghe danh từ lâu nhưng anh không nghĩ có ngày anh lại có cơ hội gặp gỡ. Thật không ngờ cậu ta còn trẻ như vậy, chỉ tầm khoảng 25 – 26 là cùng. Lời đồn quả không sai. Cậu ta, nét mặt anh tuấn, phong thái lịch lãm, điềm đạm, thái độ không hồ hởi cũng chẳng quá lạnh lùng, vừa đủ để có thể tạo nên một mối quan hệ. Thực đúng với khí chất của một bá chủ trong giới kinh doanh. Lần này diện kiến, anh đã được mở rộng tầm mắt rồi. Anh cũng đã hiểu vì sao mọi người lại kính nể và tung hô cậu như một tài năng kiệt xuất rồi. Nhưng, với anh, sau tất cả, điều làm anh chú ý nhất vẫn là ánh mắt xanh thẳm toát lên sự kiên định và lạnh lùng. Có thể do cậu giỏi che giấu cảm xúc hoặc cũng có thể anh còn quá kém cỏi trong việc nắm bắt tâm lí kẻ khác, vậy nên khi nhìn vào đó anh không thấy được gì… một chút cũng không. Nhưng anh lại có cảm giác, người con trai trước mặt đã hiểu rất rõ về mình… từ rất lâu rồi….
- Vâng. Chào cậu. Tôi là Araide Tomoaki. Rất vui được làm quen với cậu_ Theo phản xạ, anh bắt tay cậu như một quy tắc xã giao thông thường, trong đầu vẫn chứa đầy những thắc mắc. Là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, anh tự hỏi cậu ta còn cần gì nơi anh? Đích thân đến tận bệnh viện thế này, chắc không phải chỉ để khám chữa bệnh đâu chứ nhỉ? Anh cười, đấy là anh nghĩ vậy.
- Cậu Kudo, cậu cần gặp tôi có chuyện gì sao?
- Phải
- Tôi vẫn lắng nghe cậu đây?
- Là chuyện về Ran Mori.
.
.
.
- Kudo Shinichi... Anh ấy đã từng là chồng em… cũng đã 5 năm rồi.
- ….
- Gia đình em ở Hokkaido. Ba em là một thanh tra cảnh sát, mẹ em là luật sư, tuy không được giàu sang gì nhưng cả nhà đã sống cùng nhau rất vui vẻ.
- …
- Em, thực sự, đã rất hạnh phúc….
Cô ngừng lại, hít một hơi dài để kiềm chế cảm xúc. Hồi tưởng về một thời đã qua luôn là điều khiến cô đánh rơi lí trí của mình một cách dễ dàng nhất. Những hình ảnh của quá khứ, về thảo nguyên xanh trải rộng đến tận chân trời, về ngôi nhà nhỏ tràn ngập tiếng cười nói, về ba mẹ, về tất cả những bình yên cô từng có chợt ào ạt ùa về mà cô không cách nào ngăn được. Chính vì để bản thân một lần nữa được sống trong những hồi ức đó nên vô tình cô đã khiến trái tim nhỏ bé đang cố gắng tự xoa dịu vết thương nay lại âm thầm rỉ máu thêm một lần nữa, rất đau, tựa như có chiếc gai nhọn đâm xuyên qua, nhịp thở cũng vì thế trở nên dồn dập hơn hẳn. Hóa ra vốn từ trước tới nay chưa khi nào cô thôi không còn đớn đau cả, chỉ là cô đã mạnh mẽ hơn và học được cách quen dần với nó mà thôi
- Ba mẹ em mất trong một tai nạn giao thông, khi em mới 16 tuổi. Thực ra vết thương không quá nặng nhưng vì đưa đến viện muộn nên cuối cùng đã không qua khỏi. Thần may mắn đã không mỉm cười với họ.
- ….
- Em được gia đình Kudo – là bạn thân của bố mẹ em đón về nuôi dưỡng. Họ rất thương yêu em, coi em như con đẻ của mình vậy. Vì bằng tuổi nhau nên em và Shinichi được sắp xếp học chung một lớp_ Cô cười nhẹ, nụ cười không mang nét bi thương.
- ….
- Khi chúng em tốt nghiệp cũng là lúc ba mẹ Shinichi quyết định sang Mỹ định cư và chuyển giao quyền điều hành tập đoàn cho anh ấy. Trước khi đi, cả hai đều muốn thấy chúng em sớm ổn định cuộc sống. Ba mẹ nói chỉ tin tưởng giao em cho Shinichi, nên đã tổ chức đám cưới cho em và anh ấy. Không ai trong số chúng em đồng tình chuyên này nhưng cũng không ai lên tiếng phản đối. Có lẽ, sai lầm bắt đầu từ đó…!
- …
- Tuy vậy, kể từ khi bọn em kết hôn, chưa hề xảy ra bất cứ mâu thuẫn nào và em đã nghĩ rằng, có lẽ, số phận mình sẽ gắn chặt với anh ấy. Em đã tin rằng cuộc đời mình sẽ như dòng nước mà bình lặng trôi đi nhưng…
Cô quay sang phía anh, ánh mắt tím biếc đầy xao động. Cô nhìn anh lâu, rất lâu, chính cô cũng không biết mình làm thế để làm gì, chỉ là, cô có cảm giác mình sẽ có thêm động lực để nói ra, để đối diện với điều mà cô đã ấp ủ trong lòng bao lâu nay một lần nữa.
- Hai năm trước, một cô gái đã xuất hiện, không, phải nói là đã trở lại mới đúng. Cô ấy là mối tình đầu của Shinichi.
- …
- Em biết, Shinichi, tình cảm anh ấy dành cho cô gái còn nhiều lắm, cả cô gái kia cũng vậy. Chỉ là em cố tình không chịu hiểu mà thôi. _ Cô hít một hơi thật dài_ Nhưng dù trốn tránh đến đâu thì cuối cùng em vẫn phải lựa chọn cách buông tay, em nghĩ, họ được bên nhau là một điều hoàn toàn xứng đáng. Cô gái ấy là một cô gái tốt, cả anh Shinichi cũng vậy. Thế nên hạnh phúc dành cho họ là một điều đương nhiên_ Cô mỉm cười_ Em cũng không oán trách gì thêm nữa.
- …
- Hôm nay em gặp lại Shinichi. Anh ấy nói tháng sau sẽ sang Pháp và tổ chức lễ cưới tại đó_ Một lần nữa cô lại quay sang anh nhưng lần này, ánh mắt cô bình thản đến lạ_ Thực lòng em rất muốn chúc hai người ấy hạnh phúc nhưng mà cuối cùng lại chẳng nói được thành lời. Em ngốc nhỉ…!
...
- Ran…
- ….
- Hứa với anh…
- ….
- Sau này, khi phải đối mặt với khó khăn, hãy để anh che chở cho em!
-
Cậu sẽ kết hôn?_ Anh nhìn người trước mặt đầy vẻ hoài nghi. Từ khi bắt đầu gặp anh đã thấy cậu là một người không hề đơn giản và rằng cuộc gặp sỡ này sẽ rất thú vị, nhưng anh đã không nghĩ nó lại đi đến tình huống này. Không ngờ người trước mặt lại từng là chồng của Ran, cũng không ngờ cậu ta lại thẳng thắn đề nghị anh thay cậu ta chăm sóc cho Ran như thế. Cậu nghĩ gì, anh chưa hiểu hết nhưng trong khoảnh khắc khi nói ra lời đề nghị đó, nhìn thẳng vào mắt cậu, anh tin rằng mình đã cảm nhận được một điều gì đó, dù còn rất mơ hồ nhưng có thực, chắc chắn là như vậy.
- Tôi không nghĩ là mình có đủ khả năng… Có lẽ cô ấy cần điều gì đó nhiều hơn thế… điều mà tôi sẽ chẳng bao giờ có được.
- Araide – sensei, trên đời không có điều gì là không thể thay đổi, chỉ là ta có thể tạo ra sự thay đổi đó hay không thôi.
- ….
- Araide – sensei, chẳng lẽ, đến cuối cùng anh vẫn chọn lấy sự chờ đợi sao?
- Cậu thực sự chưa không yêu cô ấy?_ Anh hỏi, một câu hỏi có vẻ chẳng ăn nhập gì với cái mà từ trước tới giờ cả hai vẫn nói. Nhưng, anh vẫn muốn hỏi, như là tìm một sự khẳng định cho những gì mình vẫn hoài nghi nãy giờ. Quả nhiên, cậu ta có dừng lại đôi chút, khẽ nhíu mày, ánh mắt xám đục hẳn đi. Những biểu hiện dù chỉ là lướt qua nhưng anh vẫn kịp thu gọn trong tầm mắt ấy khiến anh hồi hộp. Vì một lẽ gì đó, anh rất mong chờ câu trả lời cho câu hỏi này.
- Điều đó chẳng còn quan trọng nữa. Dù thế nào nó cũng là của ngày hôm qua rồi. Cái chúng ta muốn bước tới chẳng phải là ngày mai sao?
- ….
Quả thực, anh hơi thất vọng về câu trả lời đó nhưng cũng không hỏi gì thêm nữa. Anh với cậu, mặt đối mặt, mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một cảm giác nhưng anh tin rằng, có một lúc nào đó, hai người đã hiểu về nhau rất rõ. Vì vốn dĩ, cả hai đều đang kiếm tìm con đường bản thân sẽ đi. Nhưng tại nơi giao nhau lại vô tình chạm mặt. Rồi sẽ là mỗi người một hướng nhưng… anh tin… đã từng gặp thì sẽ không quên được.
Không gian lại một lần nữa chìm vào tĩnh lặng. Không hẹn mà gặp, hai ánh mắt cũng hướng về ô cửa kính ngắm nhìn một cánh chim nhạn chao nghiêng về phía cuối trời.
.
.
.
Nhiều năm sau đó
Từng cơn gió mát lành thổi qua làm cho cánh đồng hoa chuyển động tựa như những làn sóng. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, chúng đua nhau vươn mình khoe sắc như chẳng còn vướng bận điều gì.
Mùa xuân đang về trên thảo nguyên.
Giữa cái bao la của đất trời, giữa sắc xanh tươi mát của vạn vật, có một cô gái mang trên mình bộ váy trắng thuần khiết đang vui vẻ bước đi.
- Anh Araide, nhanh lên chứ.
- Rồi… rồi… chờ anh lát. Em có cần đi nhanh vậy không?
Một chàng trai dáng người thư sinh cố gắng đuổi theo cô, xem chừng anh đã thấm mệt rồi. Nhưng có vẻ cô gái vẫn cố tình không để ý đến bộ dạng đó của anh, bằng chứng là cô vẫn không ngừng thoăn thoắt bước đi như một chú chim non say sưa với lần đầu được dang cánh giữa bầu trời rộng lớn. Cô nhìn anh cười.
- Không ngờ anh lại yếu thế…
- Ai bảo em như thế. Chẳng qua anh chưa quen thôi.
- Anh thấy Hokkaido đẹp không…?
- Ừ…
Cả hai lại song song cùng nhau bước đi. Đến trước con dốc nhỏ mà theo cô là sẽ dẫn lên đồi hoa Valender rất đẹp, bỗng nhiên cô ngừng lại, ánh mắt mơ màng như đang suy nghĩ về điều gì đó. Biểu hiện ấy khiến anh thấy lạ nhưng anh chỉ lại gần cô và yên lặng chờ đợi.
- Anh Araide...
- Ừ
- Ngày trước, đã nhiều lần em tự nhủ, chỉ cần bước lên con dốc này, em sẽ có cơ hội gặp được làn gió xuân ấm áp. Bất kể là đang ở mùa nào. Lại còn tin rằng, may mắn hơn, em có thể gặp được bà Chúa xuân và được bà ấy ban cho một điều ước.
- ….
- Em thật ngốc nghếch phải không?
- ….
- Anh Araide …
- Ừ
- Nếu có một điều ước, anh sẽ ước mong gì?
Bất chợt cô nghiêng đầu quay sang hỏi anh, ánh mắt tím biếc tĩnh lặng những dịu dàng. Anh tưởng như mình đã dắm chìm hoàn toàn trong màu tím man mác ấy. Nở nụ cười nhẹ trên môi, một cảm giác ngọt ngào và ấm áp đang dần lan tỏa. Anh muốn tận hưởng nó lâu hơn chút nữa.
- Anh sẽ không nói đâu.
- Aaaaaa…..
.
.
.
Ran à… những thứ anh mong muốn thì có rất nhiều, nhưng nếu chỉ có một điều ước, anh ước sao giữ mãi được nụ cười của em lúc này. Thật đấy.
Ran à… những điều anh muốn em biết cũng có rất nhiều nhưng anh sẽ không nói ra đâu, anh muốn em tự cảm nhận. Hãy lắng nghe trái tim mình thật kĩ em nhé.
Ran à… Có rất nhiều người đã hỏi anh: Lựa chọn em giữa bao người con gái tốt khác, anh có hối hận không? Anh thề rằng cả ngàn vạn lần vẫn chỉ có một câu trả lời duy nhất. Em biết đó là gì rồi đúng không?
Ran à… ngày mai… anh không biết nó sẽ ra sao, nhưng anh biết chắc một điều, chỉ cần trái tim anh còn đập thì anh nhất định vẫn sẽ nắm chặt tay em không rời. Hãy yên tâm em nhé.
Ran à… Nếu anh nói: dù thế nào đi nữa anh cũng không hối hận vì tình yêu anh đã dành cho em. Em sẽ tin anh chứ?
Ran à… Con đường này... Cho anh được bước đi cùng em, được không?
.
.
.
Có người đã hỏi tôi: Liệu chúng ta có thể yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên? Liệu chúng ta có thể một lần nữa chấp nhận yêu, chấp nhận hi sinh khi những kí ức xưa cũ vẫn còn ám ảnh? Về cuộc chia tay đong đầy nước mắt, về những khoảnh khắc chỉ còn mình ta với cô đơn, về những điều tốt đẹp vốn tưởng là mãi mãi nhưng cuối cùng lại chóng vỡ tan như bong bóng xà phòng?
Tôi nói rằng: Mỗi ngày, mọi người đều nhận được và xứng đáng nhận được yêu thương: hôm qua, hôm nay, ngày mai và cả những ngày sau nữa… chúng ta đều có thể cho bản thân mình thêm một cơ hội để yêu và được yêu. Chỉ có điều, sau tất cả, chúng ta cần có đủ bao dung, đủ niềm tin, đủ bản lĩnh.
Nhưng quan trọng hơn, ngày đó phải là…
Ngày ta muốn yêu.
Au: Deconlaulinh