Chap 1: Khởi đầu.
Đứng trước cánh cổng quen thuộc, Shiho muốn tìm chút cảm giác lạ lẫm. Không được rồi, cô đã quá quen thuộc với ngôi nhà này, ba năm qua sống tại đây, mọi cảm xúc có vui, có buồn, có lo lắng, có sợ hãi, đôi khi, còn là cả đau khổ, tất cả đều trải qua xoay quanh nơi này. Xem ra, để diễn như cô đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ có vẻ sẽ khó khăn.
Cô và Kudo Shinichi chỉ vừa mới trải qua trận chiến kinh hoàng đó một tháng trước, và cả hai cùng uống thuốc giải APTX4869, lấy lại cơ thể của chính mình cách đây ba tuần. Sau một thời gian theo dõi tình trạng sức khỏe, khi đã được xác nhận là không để lại di chứng gì, cũng hoàn toàn không có biến chứng nào khác về sau, họ chính thức được tự do.
Shinichi, sau ba năm, trở về là chính mình, cậu trở về với cuộc sống êm đềm vốn có. Trong cuộc sống ấy, cậu có bạn bè, có gia đình, có cô ấy. Còn cô, trở về, cô có gì?
Cánh cổng nhà bên cạnh chợt được mở ra, chầm chậm, nhẹ nhàng, như người con gái ấy. Đầu thu, Ran dịu dàng trong bộ váy liền màu chocolate ngọt ngào, hơi dừng bước chân, cô khép lại cánh cổng sắt, rồi quay sang nhìn Shiho bằng vẻ tò mò.
Trở về, người đầu tiên gặp lại là cô ấy. Shiho mỉm cười, gật đầu chào lịch sự, rồi kéo vali lại trước cổng nhà bác Agasa. Bàn tay vừa đưa lên, còn chưa kịp bấm chuông đã nghe tiếng Ran nói:
- À… Bác tiến sĩ vừa ra ngoài một chút, có lẽ cũng sắp về rồi. Hay là cậu vào trong nhà Shinichi đợi một lát đi…
Nói như thế là sao, giống như họ đã thân nhau từ lâu rồi vậy.
- …Miyano-san.
Vẻ thờ ơ trên mặt lập tức biến mất, Shiho quay lại nhìn thẳng vào Ran, mới vừa nãy, cô ấy gọi cô là gì cơ?
- Rất vui được gặp cậu, tớ là Mori Ran – đưa bàn tay ra phía trước, Ran vui vẻ giới thiệu – dù cũng chẳng phải xa lạ gì, nhưng đây là lần đầu tiên tớ được gặp Miyano Shiho, nhỉ?
Nhìn chằm chằm vào Ran không chớp mắt, Shiho hoang mang tự hỏi, thực sự là chuyện gì đang xảy ra thế này?
- Ran, cậu quên danh sách đồ cần mua…
Tên thám tử ngớ ngẩn nào đó một tay đẩy cổng, một tay cầm tờ giấy đã lên hàng loạt danh sách dài dằng dặc nói. Hắn khựng lại một chút nhìn Shiho, nhìn sang vali của cô, chớp mắt, lại quay lên nhìn cô và lặp lại loạt động tác ấy.
- Cậu đang làm cái gì vậy? Còn muốn bấm chuông, cậu ở đây suốt còn gì.
Shiho tròn mắt nhìn hắn, cậu ta có ý thức được bản thân đang nói cái gì không thế?
- Vào nhà đi Shiho… à – Ran ngập ngừng nhìn cô gái lạnh lùng đối diện – tớ có thể gọi cậu như thế không?
Vừa lúc đó, chiếc xe Beatle màu vàng quen thuộc tiến đến, dừng lại ngay trước cánh cổng đóng im lìm. Tiến sĩ Agasa xuống xe, tay xách theo bao nhiêu túi lớn túi nhỏ đồ mới mua. Nhìn thấy ba người, ông vội vàng lật đật đi đến, khuôn mặt đỏ bừng, có lẽ do phải xách đống đồ kia. Hướng một bên tay về phía Shiho, tiến sĩ vội nói:
- À, Ran hả, ừm, Shinichi, đây là cháu gái của bác mới du học bên Mĩ về. Con bé tên Shiho, Miyano Shiho. Shiho, đây là Kudo Shinichi, thám tử. Thằng bé chuẩn bị mở một văn phòng thám tử đặt ngay tại nhà, chính là nhà sát vách chúng ta đây. Cháu có gì cần điều tra có thể nhờ nó giúp đỡ. Mấy đứa cũng tầm tuổi nhau, cùng làm quen đi, ha ha…
Bây giờ lại đến lượt Shinichi và Ran cùng nhìn ông tiến sĩ bằng ánh mắt kì cục. Shiho đứng khoanh tay bên cạnh, chợt nghĩ đến một khả năng.
- Này, đừng nói với cháu là bác chưa bảo gì cậu ta về vụ này nhé.
***
- Ha ha ha ha ha……
Shinichi ôm bụng cười đến muốn chảy nước mắt, lăn lộn trên ghế bành mãi vẫn chưa ngồi dậy nghiêm chỉnh được. Ngồi phía đối diện, khuôn mặt Shiho tối sầm lại.
- Cậu nghĩ cái gì thế Shiho? Mới du học về? Không quen biết tớ? Cậu rảnh quá hả? Ha ha ha…
- Cậu cười đủ chưa?
- Ừm…hừm… Tớ không cười nữa là được chứ gì.
Nhìn sắc mặt đã sánh ngang được với nước da tên Hattori của Shiho, Shinichi cố gắng nín nhịn ngậm miệng lại.
- Còn bác nữa, tại sao lại có thể quên một việc quan trọng như thế chứ? Cháu đã dặn bác nói trước với cậu ta về kế hoạch của cháu cơ mà.
Quay sang tiến sĩ Agasa vẫn ngồi im bên cạnh, Shiho chất vấn. Ông bác này, lại để cô xuất hiện trong tình trạng xấu hổ như thế, trước mặt cô ấy…
- Thôi nào Shiho – Ran đặt xuống một ly nước ép trái cây, nhìn cô cười thân thiết – cậu không cần phải nghĩ nhiều như thế đâu. Khi trở về, Shinichi đã nói hết mọi chuyện cho tớ rồi. Cậu ấy có kể về cậu, tớ hiểu là cậu lo lắng tớ khó chấp nhận sự thật nên mới như thế, nhưng tớ hiểu mà, Ai-chan.
Nháy mắt tinh nghịch, Ran ngồi xuống bên cạnh Shinichi. Shiho hơi ngoảnh mặt đi, một hồi im lặng kéo dài. Cô không quen đối diện với cô ấy trong hình dáng này, trong tình huống này. Không quen chút nào. Nhất là khi cô ấy đã biết mọi thứ về cô, kể cả quá khứ.
- Phải rồi, cậu đã nói với Shiho chưa?
Ran vỗ hai tay vào nhau, quay sang Shinichi hỏi.
- Hả?
- Cậu đúng thật là… Mải cười mà quên luôn chuyện đó – nói rồi quay sang Shiho, Ran tiếp – tối nay bọn tớ dự định sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ để mừng Shinichi trở về. Sẽ vui lắm, Shiho cũng nên kết bạn nhiều hơn mà. Vừa nãy là tớ chuẩn bị đi chợ thì gặp cậu. A… – chợt thốt lên, Ran đứng phắt dậy – nói mới nhớ tớ quên đi chợ rồi. Shiho, cậu cứ nghỉ ngơi đi, đừng quên bữa tiệc tối nhé.
Nói rồi Ran xách túi lên nhanh chóng biến mất sau cánh cửa, vội đi để kịp mua được hết những thứ đã liệt kê trong tờ danh sách dài ngoằng.
Đứng dậy, Shiho xách đồ đi lên phòng trên tầng hai. Tay cô vừa chạm vào chiếc vali thì Shinichi đã giành cầm trước. Cô chẳng nói gì, cứ mặc kệ cậu ta giúp cô mang đồ lên theo sau. Đặt vali xuống trước cửa phòng, Shinichi nhìn cô một lúc rồi nói:
- Shiho, tớ không muốn giấu Ran bất cứ điều gì.
Ừ, cậu không muốn giấu cô ấy bất cứ điều gì, đáng lẽ tôi nên hiểu điều ấy chứ nhỉ. Giữa cậu và cô ấy vốn dĩ không hề tồn tại bí mật, chuyện tổ chức có lẽ cũng chỉ là một đoạn thời gian nằm ngoài quỹ đạo mà thôi. Sau khi tất cả đã ổn định trở lại, bí mật sẽ không còn là bí mật nữa. Chỉ là, tôi đã từng nghĩ chuyện đó sẽ là bí mật nho nhỏ của chúng ta. Chỉ là, tôi đã từng hi vọng khoảng thời gian ba năm ấy có thể dành riêng cho tôi và cậu. Ít nhất, để tôi được sở hữu một khoảng hồi ức ba năm cùng cậu sát cánh bên nhau, ba năm nằm ngoài quỹ đạo tươi đẹp mà cậu có.
Nhưng, cậu lại không muốn giấu cô ấy bất cứ điều gì.
***
Căn phòng rộng rực rỡ ánh đèn, nhạc mở du dương êm dịu rất thoải mái, kết hợp cùng hương thơm của những món ăn đầy hấp dẫn trên bàn, tất cả tạo nên không khí của một bữa tiệc hoàn hảo. Những vị khách đều rất hài lòng tận hưởng bầu không khí này.
- Nhưng mà, cậu có thể giải thích tại sao cậu lại có mặt ở nhà tôi không?
Shinichi một tay cầm đĩa thịt nướng, một tay cầm ly rượu champanh hỏi cái gã mặc đồ tây lịch lãm thản nhiên dùng đồ ăn trên đĩa của mình.
- Trên đường không hiểu xúi quẩy thế nào mà tôi đụng phải cái tên đầu nóng da đen đằng kia, chỗ takoyaki của cậu ta làm bẩn đồ của tôi, sau đó cãi nhau đến tận nhà cậu lúc nào không biết nữa.
Hakuba nhún vai, rồi lại đem đĩa đi lấy thêm đồ ăn. Shinichi trố mắt nhìn theo hắn, lại quay sang một gã khác đang nhồi nhét gà rán một cách hăng say.
- Và cậu, Hattori Heiji, cậu làm cái quái gì ở nhà tôi vậy hả?
Chớp chớp mắt vài cái, nuốt chỗ gà rán nhồm nhoàm trong miệng, Heiji mới cười nói:
- Nào Kudo, chúng ta là hiến hữu mà, mừng cậu trở về sao mà thiếu phần tớ được chứ? Ran gọi điện tíu tít với Kazuha một hồi, và bây giờ bọn tớ đã ở đây. Ha ha…
- Cậu thì thôi đi, nhưng mà mình cậu chưa đủ loạn à, còn kéo được cả tên Hakuba đó đến. Tính phá nhà tôi sao?
Đẩy khay bánh ngọt ra khỏi tầm với của tên bạn, Shinichi hằm hằm.
- Gã đó là do tớ đen đủi đụng phải ngoài đường, sao trách tớ được. Hắn cứ lằng nhằng mãi vụ vết sốt dính trên áo, rồi đến luôn đây mà chẳng hay. Mặc xác hắn – vừa tăm tia đĩa tôm đằng sau Shinichi, Heiji vừa nói – chúng ta cứ tận hưởng bữa tiệc tuyệt vời này đi, quan tâm nhiều làm gì.
Shinichi vẫn còn hậm hực vụ có thêm khách không mời, đáng lẽ buổi tiệc tối hôm nay chỉ để họp mặt những người thân quen và gia đình mà thôi. Phía sau bàn nước chanh, Hakuba đang cẩn thận chọn cốc có miếng chanh gài bên miệng hoàn hảo nhất. Quá chăm chú, cậu không cẩn thận đụng phải một cô gái đang đà chạy đến.
Ran đang chạy lại phía Shinichi, cô không kịp tránh va vào một chàng trai bên bàn nước giải khát, ngã chúi xuống. Hakuba nhanh tay đỡ lấy Ran, giữ cho cô khỏi ngã.
- Không sao chứ?
- Xin lỗi, do em vô ý quá. Làm phiền anh rồi.
Ran đỏ mặt cúi người xin lỗi, dáng vẻ bối rối của cô làm Hakuba bật cười. Rõ ràng người phải xin lỗi là cậu mới đúng.
- Cậu là bạn gái của Kudo Shinichi?
- Dạ? Sonoko lại nói linh tinh gì với anh sao? – đỏ bừng mặt khi nghe thấy hai chữ “bạn gái”, Ran vội ngẩng lên giải thích – Không phải đâu, bọn em chỉ là bạn… A…
Nhận ra sự khác biệt ở cách xưng hô, Ran thốt lên một tiếng. Mỉm cười, Hakuba nói:
- Thứ nhất, cô gái tóc nâu nhí nhảnh đó cả buổi chỉ bám lấy anh chàng đeo kính da ngăm đằng kia, chẳng nói câu gì với tôi cả. Thứ hai, đây rõ ràng là tiệc tại gia của Kudo Shinichi mà người chạy đông chạy tây lo cho bữa tiệc lại là cậu. Cậu rõ ràng không có quan hệ huyết thống với nhà gã đó, vì cậu gọi bố mẹ hắn là cô chú, và vừa rồi tôi tình cờ nghe được bố mẹ hai cậu từng là bạn học. Vậy nên tôi tạm kết luận cậu là bạn gái cậu ta.
Nhìn vào biểu cảm ngạc nhiên hiển hiện trên gương mặt Ran, Hakuba cười lịch lãm:
- Cuối cùng, tôi cũng chỉ bằng tuổi cậu thôi. Nhưng nếu như cậu đã muốn, vậy thì rất vui được làm quen với em, tôi là Hakuba Saguru, thám tử.
- Ơ… Thám tử?
- Phải, giống như Kudo Shinichi, tôi cũng từng là một thám tử học sinh. Có điều, em không phải là bạn gái cậu ta, nghĩa là tôi vẫn còn cơ hội nhỉ.
Đón lấy bàn tay Ran, Hakuba cúi mình hôn nhẹ lên bàn tay xinh đẹp, như một nhà quý tộc Anh quý phái. Gương mặt Ran đỏ bừng, cô vốn đã ngượng ngùng bối rối nay còn bị lời nói và hành động của chàng trai trước mặt làm cho càng rối thêm. Anh ta và Shinichi rốt cuộc có quan hệ gì vậy?
Cầm đĩa salad đứng tựa vào khung cửa sổ, Shiho lặng lẽ quan sát sự náo nhiệt của căn phòng. Thế giới tràn ngập ánh sáng, âm nhạc và tiếng cười này, cô không quen. Thế nào nhỉ? Cảm giác lạc lõng, giống như người ở hai thế giới không thể hòa nhập được vậy. Cậu là người của thế giới này, khác với tôi, một đứa trẻ từ khi sinh ra đã được định sẵn sẽ ở trong bóng tối.
- Shiho – tiến sĩ Agasa đã đứng bên cạnh cô từ bao giờ – cháu đã suy nghĩ sẽ vào trường đại học nào chưa?
- Đại học? – Shiho ngạc nhiên quay sang hỏi lại – bác Agasa, bác quên là cháu đã tốt nghiệp đại học từ lâu rồi à? Bây giờ cháu cũng đã hai mốt tuổi rồi.
- Hai mốt là độ tuổi năm ba đại học mà – ánh nhìn chất chứa đầy quan tâm, tiến sĩ ôn tồn nói – những năm tháng ấy cháu đâu được tận hưởng niềm vui giảng đường. Shiho, cháu muốn trở về được với cuộc sống bình thường, trước tiên cháu phải được trải nghiệm niềm vui từ những thứ bình thường nhất.
- Đúng đấy.
Ông Kudo Yusaku cũng bước đến tiếp chuyện, cô gái này đã là cộng sự, là chiến hữu sinh tử của con trai ông. Thật lòng, ông cảm thấy may mắn vì Shinichi đã có được một người bạn như thế ở bên.
- Shiho, chú đã sắp xếp một buổi sát hạch vượt cấp cho Shinichi và cháu, nếu cháu đồng ý, để vào thẳng chương trình đào tạo theo đúng độ tuổi. Cháu nên có những trải nghiệm cuộc sống như một sinh viên bình thường, cháu xứng đáng có điều đó.
Học đại học, cùng với cậu? Shiho cảm thấy bất ngờ với cái ý tưởng mới mẻ ấy. Đôi mắt bất giác kiếm tìm một dáng hình vừa quen thuộc vừa xa lạ, cô mỉm cười. Ừ, tại sao không?
***
Không giống như tên thám tử chẳng bao giờ biết thế nào là đủ, Shiho hiểu rõ giới hạn mình cần đặt ra cho cuộc sống bình thường. Kết quả sát hạch của cô vừa đủ đạt chuẩn để được vào học đại học. À, tất nhiên giới hạn cũng có tiêu chuẩn của nó, là vừa đủ để vào lớp ưu tú của ngành dược đại học Tokyo. Có điều, Shiho không rõ lắm về trình độ đào tạo đại học ở Nhật, vì thế mà những hiểu biết về dược học cô thể hiện trong quá trình sát hạch hơi vượt trội, thành ra cô vào học vượt luôn lên năm thứ tư. Cũng được, ít ra cũng còn hơn ai đó.
Về tên đó, cậu ta đã đến muộn rồi thì thôi, lại còn gây náo loạn một hồi với một tên tội phạm của vụ giết người trên đường từ cổng trường vào phòng sát hạch. Đồ nam châm hút xác. Kết quả, thể hiện chói lóa trong vai trò một thám tử xuất sắc với khả năng phân tích hiện trường siêu việt, khả năng điều tra với tốc độ chóng mặt xong, Kudo Shinichi trở thành cái tên nóng nhất lan truyền với tốc độ ánh sáng trong trường đại học Tokyo.
Và thế là, ngày đầu tiên đặt chân đến trường đại học, cậu ta lại tiếp tục vai trò minh tinh của mình, như suốt từ xưa vẫn vậy. Có điều, với Shiho, là minh tinh hay là sao chổi còn chưa biết được.
- Miyano…phải không?
Vừa hết tiết học cuối cùng, một chàng trai tiến lại phía Shiho mỉm cười bắt chuyện. Shiho nhận ra người này, anh ta là bạn cùng lớp của cô, ngồi bàn cuối cùng dãy bên phải.
- Chào em, anh là Akira Akira – đưa tay về phía trước, Akira nở một nụ cười rạng rỡ như nắng – Miyano Shiho, hai mốt tuổi, vì một vài lí do mà chưa vào học đại học. Em thật sự rất ấn tượng đấy, trong lớp học này, không có ai là không nỗ lực học ngày học đêm để giữ vững thành tích, để không bị đào thải ra khỏi lớp ưu tú. Vậy mà em qua một buổi sát hạch lại có thể vượt cấp vào thẳng đây.
- Anh có vẻ hứng thú với thông tin về tôi nhỉ.
Chẳng mặn mà gì với cuộc nói chuyện, Shiho cất đồ vào cặp sách, trả lời lại một câu.
- Muốn không rõ về em cũng không được, em bây giờ nổi tiếng là thiên tài của lớp dược ưu tú năm tư mà.
- Vậy điều anh muốn nói là gì?
Thu dọn xong sách vở, Shiho đứng lên hỏi lại anh chàng sinh viên ưu tú với cái tên đặc biệt vẫn đứng chắn trước bàn của mình. Anh ta đứng như thế này, cô không đi ra được.
- Tan học rồi, anh có thể mời em bữa trưa không, thiên tài?
- Xin lỗi nhé, thiên tài có hẹn với tôi rồi.
Đứng ở cửa phòng học, Shinichi đút một tay vào túi quần vừa làm động tác gõ cửa vừa nói. Akira quay người lại nhìn, cậu thanh niên này là Kudo nổi tiếng khoa Vật lí năm hai đây sao? Hừm, cùng là sinh viên dựa vào một buổi sát hạch vào thẳng trường với Miyano. Hôm đó, cậu ta đến cùng một vụ ầm ĩ không nhỏ, nên dù là sinh viên khoa khác muốn không biết cậu ta cũng khó.
- Shiho, đi thôi. Cậu muộn quá đấy.
Shiho nhướng mày nhìn cậu, rồi nghiêng người đi qua Akira vẫn đứng đó. Ra đến ngoài, Shinichi quay sang hớn hở:
- Cậu nợ tớ lần này nhé.
- Này, tên kia, có biết đang nói chuyện với ai không hả? Cậu lải nhải cái gì thế?
Liếc mắt nhìn qua bản mặt nở rộng nụ cười nham nhở, Shiho lạnh lùng nói. Xách chiếc cặp đưa qua vai, Shinichi tiếp:
- Tớ thấy cậu rõ ràng chẳng hứng thú gì với gã đó. Nên tớ đã nhanh chóng quyết định vào giải cứu mĩ nhân.
- Chứ sao cậu tự nhiên rảnh rỗi chạy sang bên khoa tôi mà giải cứu vậy?
- Nhà chúng ta ở ngay cạnh nhau mà, cùng cậu đi về có gì không được? Ha ha, được rồi – vội vàng tránh qua một bên khi bắt gặp ánh mắt sát thủ của Shiho, Shinichi nói – Ran nói muốn cả nhóm cùng đi ăn trưa, nên tớ sang đây tìm cậu.
À, là do cô ấy bảo, nên cậu đi tìm tôi.
Grey