Rồng Tiên lược truyện

377 - GẶP NHAU

Trên Facebook

Tôi tình cờ gặp nàng

Thường chuyện trò

Thường gọi tên nhau

Và cũng từ đây

Và cũng từ đây

Sanh ra

Mối tình nồng thắm

Qua nhịp cầu

Facebook gặp nhau

Qua duyên đời

Nhịp bước Rồng Tiên

Tôi muốn nói

Lên trọn đời gần nhau

Bằng con tim

Bằng bao lời yêu mến

Nhưng sợ nàng từ chối

Tan vỡ mau

Nên chưa dám nói

Nên tôi chần chờ

Ôm trong lòng

Nỗi buồn xa xăm

Nàng ơi nàng ơi

Thời gian gần gủi

Tuy được chưa lâu

Nhưng tôi ôm ấp

Mình mãi gần nhau

Nếu xa em rồi

Tôi rất u buồn

Cuộc đời lẽ loi

Em ơi em ơi

Thà đừng quen nhau

Thà không gặp gỡ

Tôi không ôm ấp

Tôi chẳng buồn đau

Trên facebook

Tôi đã nhìn em

Như rất quen

Gặp gỡ từ lâu

Nghe thương nhớ

Thổn thức tim tôi

Nghe trái tim

Rung lên bồi hồi

Ước gì

Sống chung một nhà

Không bao giờ

Chia lìa cách xa

* * *

Tôi muốn nói

Lên trọn đời gần nhau

Bằng con tim

Bằng bao lời yêu mến

Nhưng sợ nàng từ chối

Tan vỡ mau

Nên chưa dám nói

Nên tôi chần chờ

Ôm trong lòng

Nỗi buồn xa xăm

Nàng ơi nàng ơi

Thời gian gần gủi

Tuy được chưa lâu

Nhưng tôi ôm ấp

Mình mãi gần nhau

Nếu xa em rồi

Tôi rất u buồn

Cuộc đời lẽ loi

Em ơi em ơi

Thà đừng quen nhau

Thà không gặp gỡ

Tôi không ôm ấp

Tôi chẳng buồn đau

Trên facebook

Tôi đã nhìn em

Như rất quen

Gặp gỡ từ lâu

Nghe thương nhớ

Thổn thức tim tôi

Nghe trái tim

Rung lên bồi hồi

Ước gì

Sống chung một nhà

Không bao giờ

Chia lìa cách xa

* * *

Em ơi em ơi

Thà đừng quen nhau

Thà không gặp gỡ

Tôi không ôm ấp

Tôi chẳng buồn đau

Trên facebook

Tôi đã nhìn em

Như rất quen

Gặp gỡ từ lâu

Nghe thương nhớ

Thổn thức tim tôi

Nghe trái tim

Rung lên bồi hồi

Ước gì

Sống chung một nhà

Không bao giờ

Chia lìa cách xa

* * *

Văn Hóa Cội Nguồn
 
378 - DUYÊN TÌNH

Trên nhịp sống

Tôi tình cờ quen nàng

Ngồi bên nhau

Thường nhìn nhau

Tiếp chuyện đôi lời

Để rồi thân nhau

Duyên đã đến

Như hoa gặp nắng

Như gió gặp mây

Như đôi cánh chim

Liền cánh để bay

Cơn mưa gặp hạn

Diều bay theo chiều

Ôi duyên tình

Một vài giờ vui

Duyên đã đến

Tình như muốn nói

Bao lời êm đềm

Gắng chặt đôi ta

Duyên Tình, Tình Duyên

Bằng con tim

Bằng tấm lòng

Trọn cuộc đời

Sum hiệp cùng nhau

Duyên sanh tình

Tình sanh bạn

Bạn sanh yêu

Thời gian gần gũi

Nào được bao nhiêu

Nhưng khi xa cách

Lòng đầy cô liêu

Tình luôn ôm ấp

Kỷ niệm gặp nhau

Ước gì

Gặp lại lần thư hai

* * *

Trên nhịp sống

Tôi tình cờ quen nàng

Ngồi bên nhau

Thường nhìn nhau

Tiếp chuyện đôi lời

Để rồi thân nhau

Duyên đã đến

Như hoa gặp nắng

Như gió gặp mây

Như đôi cánh chim

Liền cánh để bay

Cơn mưa gặp hạn

Diều bay theo chiều

Ôi duyên tình

Một vài giờ vui

Duyên đã đến

Tình như muốn nói

Bao lời êm đềm

Gắng chặt đôi ta

Duyên Tình, Tình Duyên

Bằng con tim

Bằng tấm lòng

Trọn cuộc đời

Sum hiệp cùng nhau

Duyên sanh tình

Tình sanh bạn

Bạn sanh yêu

Thời gian gần gũi

Nào được bao nhiêu

Nhưng khi xa cách

Lòng đầy cô liêu

Tình luôn ôm ấp

Kỷ niệm gặp nhau

Ước gì

Gặp lại lần thư hai

* * *

Duyên đã đến

Tình như muốn nói

Bao lời êm đềm

Gắng chặt đôi ta

Duyên Tình, Tình Duyên

Bằng con tim

Bằng tấm lòng

Trọn cuộc đời

Sum hiệp cùng nhau

Duyên sanh tình

Tình sanh bạn

Bạn sanh yêu

Thời gian gần gũi

Nào được bao nhiêu

Nhưng khi xa cách

Lòng đầy cô liêu

Tình luôn ôm ấp

Kỷ niệm gặp nhau

Ước gì

Gặp lại lần thư hai

* * *

Văn Hóa Cội Nguồn
 
379 - LINH HỒN BƠ VƠ

Thôi hết rồi

Người đã xa Nguồn

Cây mất Gốc

Cành khô ngọn héo

Đời ngậm ngùi

Lạc lõng lênh đênh

Quên Ông Cha

Quên đi nền truyền thống

Cảnh đời tàn

Nụ héo nhành hoa

Vui với khổ

Là hai đường hai lối

Đã bước vào

Thời nhận lấy khổ vui

Ôi thời gian

Một quảng đời quý hiếm

Vì sai đường

Làm uổng phí thời gian

Đời chỉ còn

Là niềm thương đau

Sống cuộc đời

Tựa giấc chiêm bao

Đời lạc Cội

Lệ tuôn đẩm lệ

Bao ước mơ

Chìm ngập sương mù

Sống cuộc đời

Họa nhiều hơn phúc

Đường trái ngang

Ngang trái đắng cay

Thôi còn chi

Khi xa lìa Nguồn Cội

Lạc đường mây

Và cũng lạc lối đi

Sống gian khổ

Niềm vui được mấy khi

Đến bạc đầu

Công dã tràng

Lúc lìa trần

Vật chất

Nào có mang theo

Thôi hết rồi

Rời bỏ Cội Nguồn

Trắng tay tay trắng

Linh hồn bơ vơ

* * *

Ôi thời gian

Một quảng đời quý hiếm

Vì sai đường

Làm uổng phí thời gian

Đời chỉ còn

Là niềm thương đau

Sống cuộc đời

Tựa giấc chiêm bao

Đời lạc Cội

Lệ tuôn đẩm lệ

Bao ước mơ

Chìm ngập sương mù

Sống cuộc đời

Họa nhiều hơn phúc

Đường trái ngang

Ngang trái đắng cay

Thôi còn chi

Khi xa lìa Nguồn Cội

Lạc đường mây

Và cũng lạc lối đi

Sống gian khổ

Niềm vui được mấy khi

Đến bạc đầu

Công dã tràng

Lúc lìa trần

Vật chất

Nào có mang theo

Thôi hết rồi

Rời bỏ Cội Nguồn

Trắng tay tay trắng

Linh hồn bơ vơ

* * *

Thôi còn chi

Khi xa lìa Nguồn Cội

Lạc đường mây

Và cũng lạc lối đi

Sống gian khổ

Niềm vui được mấy khi

Đến bạc đầu

Công dã tràng

Lúc lìa trần

Vật chất

Nào có mang theo

Thôi hết rồi

Rời bỏ Cội Nguồn

Trắng tay tay trắng

Linh hồn bơ vơ

* * *

Văn Hóa Cội Nguồn
 
380 - MỚI LÀ NGƯỜI KHÔN

Thôi hết rồi

Non nước điêu tàn

Cội Nguồn không còn

Truyền thống

Cũng ra ra đi

Con người

Đánh mất lương tâm

Sa chân

Vào con đường tội lỗi

Rồng tiên rời bỏ

Rắn sói rước vào

Để cho chúng nấu

Chúng xào chúng xơi

Lắm thương đau

Cảnh xé xâu

Hóa ra hận sầu

Cảnh yên bình

Sống an lành

Biến mất xa xôi

Đời chỉ còn

Là niềm thương đau

Sống ngen ngào

Nô lệ cúi đầu

Bể dâu cuộc sống

Thịt xào lộn da

Lạc Nguồn

Ra quỷ ra ma

Mất luôn quyền sống

Âm no thanh bình

Không có

Dân chủ nhân quyền

Làm thân trâu ngựa

Chúng cày chúng xơi

Chỉ còn

Nuốt lệ khum lưng

Rưng rưng nước mắt

Sầu ơi là sầu

Cây mất Gốc

Còn gì sự sống

Đành héo khô

Tơi tả lá cành

Sông mất Nguồn

Sông đành trơ đáy

Nước đâu con

Nước mất cạn khô

Ai ơi

Đường bỏ Ông Cha

Cội Nguồn trụ vững

Mới là người khôn

Làm cho

Non nước nước non

Đơm hoa kết trái

Vàng son nước nhà

* * *

Lạc Nguồn

Ra quỷ ra ma

Mất luôn quyền sống

Âm no thanh bình

Không có

Dân chủ nhân quyền

Làm thân trâu ngựa

Chúng cày chúng xơi

Chỉ còn

Nuốt lệ khum lưng

Rưng rưng nước mắt

Sầu ơi là sầu

Cây mất Gốc

Còn gì sự sống

Đành héo khô

Tơi tả lá cành

Sông mất Nguồn

Sông đành trơ đáy

Nước đâu con

Nước mất cạn khô

Ai ơi

Đường bỏ Ông Cha

Cội Nguồn trụ vững

Mới là người khôn

Làm cho

Non nước nước non

Đơm hoa kết trái

Vàng son nước nhà

* * *

Ai ơi

Đường bỏ Ông Cha

Cội Nguồn trụ vững

Mới là người khôn

Làm cho

Non nước nước non

Đơm hoa kết trái

Vàng son nước nhà

* * *

Văn Hóa Cội Nguồn
 
381 - NỖI NHỚ NIỀM THƯƠNG

Nhớ nước nhớ non

Nhớ rừng nhớ biển

Nhớ con sông chiều

Thương lắm là thương

Những con xuồng

Xuôi nguộc trên sông

Nỗi nhớ niềm thương

Một màu xanh

Đất mẹ quê hương

Lũy tre đồng ruộng

Núi non sông hồ

Thương gió đưa mây

Rồi mây đưa gió

Gió mây lặng rồi

Ai đó đưa ta

Đưa trong

Nắng ấm chiều mưa

Chiếc xuồng ba lá

Ngược xuôi sông hồ

Người thương

Kẻ nhớ đợi chờ

Quê hương đẹp quá

Đất trời quê hương

Trăng soi

Trăng sáng trăng in

Đáy sông đáy suối

Đáy ao đáy hổ

Đã thương thời

Chín đợi mười chờ

Xuân cười khe khẻ

Xuân mời rừng hoa

Biết bao

Cô gái chàng trai

Thương thương nhớ nhớ

Dệt bao mối tình

Nước non

Non nước quê mình

Biền ôm dãi đất

Hình rồng Địa Long

Niềm thương

Nỗi nhớ quê hương

Đất trời Nam Việt

Quê hương Tiên Rồng

* * *

Nhớ nước nhớ non

Nhớ rừng nhớ biển

Nhớ con sông chiều

Thương lắm là thương

Những con xuồng

Xuôi nguộc trên sông

Nỗi nhớ niềm thương

Một màu xanh

Đất mẹ quê hương

Lũy tre đồng ruộng

Núi non sông hồ

Thương gió đưa mây

Rồi mây đưa gió

Gió mây lặng rồi

Ai đó đưa ta

Đưa trong

Nắng ấm chiều mưa

Chiếc xuồng ba lá

Ngược xuôi sông hồ

Người thương

Kẻ nhớ đợi chờ

Quê hương đẹp quá

Đất trời quê hương

Trăng soi

Trăng sáng trăng in

Đáy sông đáy suối

Đáy ao đáy hổ

Đã thương thời

Chín đợi mười chờ

Xuân cười khe khẻ

Xuân mời rừng hoa

Biết bao

Cô gái chàng trai

Thương thương nhớ nhớ

Dệt bao mối tình

Nước non

Non nước quê mình

Biền ôm dãi đất

Hình rồng Địa Long

Niềm thương

Nỗi nhớ quê hương

Đất trời Nam Việt

Quê hương Tiên Rồng

* * *

Trăng soi

Trăng sáng trăng in

Đáy sông đáy suối

Đáy ao đáy hổ

Đã thương thời

Chín đợi mười chờ

Xuân cười khe khẻ

Xuân mời rừng hoa

Biết bao

Cô gái chàng trai

Thương thương nhớ nhớ

Dệt bao mối tình

Nước non

Non nước quê mình

Biền ôm dãi đất

Hình rồng Địa Long

Niềm thương

Nỗi nhớ quê hương

Đất trời Nam Việt

Quê hương Tiên Rồng

* * *

Văn Hóa Cội Nguồn
 
382 - VỀ ĐI MỌI NGƯỜI

Còn gì đâu

Những tháng ngày mất gốc

Còn gì đâu

Những tháng năm lạc Nguồn

Những tháng năm buồn

Còn gì đâu

Còn gì đâu

Cay đắng càng thêm

Lê lê cảnh lênh đênh

Không Trời phù hộ

Không Trời chở che

Con đã lạc Cha

Con đã lạc Mẹ

Đàn gà con

Lạc lõng bơ vơ

Khổ thời nhiều

Vui thời ít

Khốn khổ điêu linh

Thôi về đi anh

Thôi về đi em

Về Nguồn

Nhận lại Mẹ Cha

Chánh Thân Chánh Mẫu

Tối cao đất trời

Về đi mọi người

Cội Nguồn Ta đó

Đang chờ ta đến

Đời đã cho ta

Bao nhiêu cơn sầu

Chẳng được gì

Càng trôi nổi hồn linh

Về đi anh em

Về đi mọi người

Chỉ cần về

Là cuộc đời xanh tốt

Đi vào hạnh phúc

Cuộc sống âu ca

Mãn trần trở lại

Quê hương cõi trời

Về đi mọi người

Về với Cha Trời Mẹ Trời

* * *

Còn gì đâu

Những tháng ngày mất gốc

Còn gì đâu

Những tháng năm lạc Nguồn

Những tháng năm buồn

Còn gì đâu

Còn gì đâu

Cay đắng càng thêm

Lê lê cảnh lênh đênh

Không Trời phù hộ

Không Trời chở che

Con đã lạc Cha

Con đã lạc Mẹ

Đàn gà con

Lạc lõng bơ vơ

Khổ thời nhiều

Vui thời ít

Khốn khổ điêu linh

Thôi về đi anh

Thôi về đi em

Về Nguồn

Nhận lại Mẹ Cha

Chánh Thân Chánh Mẫu

Tối cao đất trời

Về đi mọi người

Cội Nguồn Ta đó

Đang chờ ta đến

Đời đã cho ta

Bao nhiêu cơn sầu

Chẳng được gì

Càng trôi nổi hồn linh

Về đi anh em

Về đi mọi người

Chỉ cần về

Là cuộc đời xanh tốt

Đi vào hạnh phúc

Cuộc sống âu ca

Mãn trần trở lại

Quê hương cõi trời

Về đi mọi người

Về với Cha Trời Mẹ Trời

* * *

Về đi anh em

Về đi mọi người

Chỉ cần về

Là cuộc đời xanh tốt

Đi vào hạnh phúc

Cuộc sống âu ca

Mãn trần trở lại

Quê hương cõi trời

Về đi mọi người

Về với Cha Trời Mẹ Trời

* * *

Văn Hóa Cội Nguồn
 
383 - ĐƯỜNG LÊN CÕI TRỜI

Đường lên cõi trời

Nhớ câu thuộc lòng

Sống đời hành thiện

Sống không

Trái ngược Lương Tâm

Rời vào tần dương

Thiện nhiều

Sanh lên trời cao

Thiện ít sanh lên

Cõi trời thấp

Đường lên thiên giới

Chẳng có đâu xa

Chính là

Trở về Cội Nguồn

Sống theo Lương Tâm

Xa rời hành ác

Xa rời tối tăm

Quốc Tổ ra đi

Quốc Tổ trở lại

Con đường đã quen

Thương tiếc cho ai

Không theo lời dạy

Quốc Tổ Vua Hùng

Để rồi lạc mất

Con đường về trời

Rơi vào tần âm

Sa đọa nơi Địa Phủ

Xót thương những ai

Rơi vào Ma Quỷ

Tiếc cho những ai

Xa rời Quốc Tổ

Trách ai đây

Duyên Trời bỏ lỡ

Lạc Nguồn lạc Cội

Đau khổ triền miên

Kiếp nầy đã lỡ

Khó mong

Trở lại làm người

Còn gì nữa đâu

Thế gian nầy

Chỉ là nơi nghỉ tạm

Người mê không biết

Người Giác

Thời rõ thấu như in

Xót thương cho ai

Đường về

Quê trời lạc mất

Muôn đời vạn kiếp

Sa đọa khốn khổ hồn linh

* * *

Đường lên cõi trời

Nhớ câu thuộc lòng

Sống đời hành thiện

Sống không

Trái ngược Lương Tâm

Rời vào tần dương

Thiện nhiều

Sanh lên trời cao

Thiện ít sanh lên

Cõi trời thấp

Đường lên thiên giới

Chẳng có đâu xa

Chính là

Trở về Cội Nguồn

Sống theo Lương Tâm

Xa rời hành ác

Xa rời tối tăm

Quốc Tổ ra đi

Quốc Tổ trở lại

Con đường đã quen

Thương tiếc cho ai

Không theo lời dạy

Quốc Tổ Vua Hùng

Để rồi lạc mất

Con đường về trời

Rơi vào tần âm

Sa đọa nơi Địa Phủ

Xót thương những ai

Rơi vào Ma Quỷ

Tiếc cho những ai

Xa rời Quốc Tổ

Trách ai đây

Duyên Trời bỏ lỡ

Lạc Nguồn lạc Cội

Đau khổ triền miên

Kiếp nầy đã lỡ

Khó mong

Trở lại làm người

Còn gì nữa đâu

Thế gian nầy

Chỉ là nơi nghỉ tạm

Người mê không biết

Người Giác

Thời rõ thấu như in

Xót thương cho ai

Đường về

Quê trời lạc mất

Muôn đời vạn kiếp

Sa đọa khốn khổ hồn linh

* * *

Thế gian nầy

Chỉ là nơi nghỉ tạm

Người mê không biết

Người Giác

Thời rõ thấu như in

Xót thương cho ai

Đường về

Quê trời lạc mất

Muôn đời vạn kiếp

Sa đọa khốn khổ hồn linh

* * *

Văn Hóa Cội Nguồn
 
384 - CON ĐƯỜNG XƯA

Tôi đã đi theo

Với con đường xưa

Con đường Cha Ông

Gầy dựng nước non

Chống quân xâm lược

Bảo vệ giang san

Làm lên tên tuổi

Đất nước Văn Lang

Làm nên tên tuổi

Đất nước Việt Nam

Năm nghìn năm

Danh vang rực rỡ

Lũ ngoại xâm

Lặng yên cúi đầu

Ngọn đèn trời

Soi sáng thế gian

Nghìn năm đến

Nghìn năm đi

Luôn mãi bình an

Tôi đã đi theo

Con đường

Quốc Tổ Hùng Vương

Con đường

Truyền bá kinh thơ

Độ nhân trở lại

Quê hương cõi trời

Con đường

Làm chủ linh hồn

Làm chủ vận mệnh

Đất trời càn khôn

Con đường

Làm chủ tử sanh

Không còn sanh tử

Tử sanh luân hồi

Con đường

Trở lại quê trời

An vui tự tại

Vĩnh hằng an vui

* * *

Tôi đã đi theo

Với con đường xưa

Con đường Cha Ông

Gầy dựng nước non

Chống quân xâm lược

Bảo vệ giang san

Làm lên tên tuổi

Đất nước Văn Lang

Làm nên tên tuổi

Đất nước Việt Nam

Năm nghìn năm

Danh vang rực rỡ

Lũ ngoại xâm

Lặng yên cúi đầu

Ngọn đèn trời

Soi sáng thế gian

Nghìn năm đến

Nghìn năm đi

Luôn mãi bình an

Tôi đã đi theo

Con đường

Quốc Tổ Hùng Vương

Con đường

Truyền bá kinh thơ

Độ nhân trở lại

Quê hương cõi trời

Con đường

Làm chủ linh hồn

Làm chủ vận mệnh

Đất trời càn khôn

Con đường

Làm chủ tử sanh

Không còn sanh tử

Tử sanh luân hồi

Con đường

Trở lại quê trời

An vui tự tại

Vĩnh hằng an vui

* * *

Tôi đã đi theo

Con đường

Quốc Tổ Hùng Vương

Con đường

Truyền bá kinh thơ

Độ nhân trở lại

Quê hương cõi trời

Con đường

Làm chủ linh hồn

Làm chủ vận mệnh

Đất trời càn khôn

Con đường

Làm chủ tử sanh

Không còn sanh tử

Tử sanh luân hồi

Con đường

Trở lại quê trời

An vui tự tại

Vĩnh hằng an vui

* * *

Văn Hóa Cội Nguồn
 
385 - ĐỜI ĐẸP NHƯ MƠ

Hai ta

Giờ được an vui

Không như ngày xưa

Khổ cực đắng cay

Nhờ theo

Con đường Hùng Vương

Con đường ngày xưa

Rực rỡ vinh quang

Em yêu

Nguồn Cội Cha Ông

Anh yêu

Tổ quốc non sông

Chung con đường

Đại Đạo Rồng Tiên

Hai ta

Sánh bước cùng nhau

Có phước cùng hưởng

Có họa cùng chia

Vui bên nhau

Cuộc sống ấm êm

Đời đẹp như mơ

Đâu như ngày xưa

Hai ta

Khổ cực biết bao

Ngẫn ngơ cuộc sống

Lao đao cuộc đời

Làm thời nhiều

Những chẳng có dư

Tiền vô nhà khó

Gió vô nhà rách

Dư đặng mấy khi

Cầu nguyện suốt đêm

Nhưng chẳng thấy linh

Nhưng từ khi

Hai ta

Về Nguồn về Cội

Thời vận mệnh đổi thay

Báo cái mắn

Lắm cái may

Làm đâu được đó

Dư ăn dư để

Giàu lên từng ngày

Đúng như

Lời dạy Cha Trời

Vững Nguồn vững Cội

Cuộc đời giàu sang

Giờ đây

Hai chúng ta

Trên con đường bình an

Đời đẹp nhơ mơ

Duyên tình thêm đậm

Hưởng sang hưởng giàu

* * *

Hai ta

Giờ được an vui

Không như ngày xưa

Khổ cực đắng cay

Nhờ theo

Con đường Hùng Vương

Con đường ngày xưa

Rực rỡ vinh quang

Em yêu

Nguồn Cội Cha Ông

Anh yêu

Tổ quốc non sông

Chung con đường

Đại Đạo Rồng Tiên

Hai ta

Sánh bước cùng nhau

Có phước cùng hưởng

Có họa cùng chia

Vui bên nhau

Cuộc sống ấm êm

Đời đẹp như mơ

Đâu như ngày xưa

Hai ta

Khổ cực biết bao

Ngẫn ngơ cuộc sống

Lao đao cuộc đời

Làm thời nhiều

Những chẳng có dư

Tiền vô nhà khó

Gió vô nhà rách

Dư đặng mấy khi

Cầu nguyện suốt đêm

Nhưng chẳng thấy linh

Nhưng từ khi

Hai ta

Về Nguồn về Cội

Thời vận mệnh đổi thay

Báo cái mắn

Lắm cái may

Làm đâu được đó

Dư ăn dư để

Giàu lên từng ngày

Đúng như

Lời dạy Cha Trời

Vững Nguồn vững Cội

Cuộc đời giàu sang

Giờ đây

Hai chúng ta

Trên con đường bình an

Đời đẹp nhơ mơ

Duyên tình thêm đậm

Hưởng sang hưởng giàu

* * *

Giờ đây

Hai chúng ta

Trên con đường bình an

Đời đẹp nhơ mơ

Duyên tình thêm đậm

Hưởng sang hưởng giàu

* * *

Văn Hóa Cội Nguồn
 
386 - NỞ HOA XÂY MỘNG

Từ lúc quen nhau

Như hoa tìm bướm

Như bướm tìm hoa

Do hương mà đến

Do mật mà qua

Duyên tình nẩy nở

Chiêm mộng đã sa

Mỉm cười duyên kiếp

Thương nhớ đầy vơi

Từ khi gặp nhau

Vui không thể nói

Vừa nghe hơi gió

Biết rằng mình yêu

Nắm bắt tương lai

Nhìn nhau thay nói

Hồn bay theo gió

Hồn quyện lấy nhau

Hôm nay đôi ta

Như đôi oanh yến

Niềm thương lưu luyến

Chẳng rời chẳng xa

Chỉ thấy bầu trời

Rưc rỡ ngàn hoa

Đón em vào mộng

Mở rộng vòng tay

Niềm vui hạnh phúc

Lên tận tần mây

Nở hoa xây mộng

Ong bướm ngất ngây

Không gian đọng lại

Nhịp tình nồng cay

Lá thu rơi chậm

Gió đưa lá bay

Tình yêu ngọt lịm

Tình yêu đã say

Mỉm cười duyên phận

Duyên đắp tình xây

Nở hoa xây mộng

Từ lúc quen nhau

* * *

Từ lúc quen nhau

Như hoa tìm bướm

Như bướm tìm hoa

Do hương mà đến

Do mật mà qua

Duyên tình nẩy nở

Chiêm mộng đã sa

Mỉm cười duyên kiếp

Thương nhớ đầy vơi

Từ khi gặp nhau

Vui không thể nói

Vừa nghe hơi gió

Biết rằng mình yêu

Nắm bắt tương lai

Nhìn nhau thay nói

Hồn bay theo gió

Hồn quyện lấy nhau

Hôm nay đôi ta

Như đôi oanh yến

Niềm thương lưu luyến

Chẳng rời chẳng xa

Chỉ thấy bầu trời

Rưc rỡ ngàn hoa

Đón em vào mộng

Mở rộng vòng tay

Niềm vui hạnh phúc

Lên tận tần mây

Nở hoa xây mộng

Ong bướm ngất ngây

Không gian đọng lại

Nhịp tình nồng cay

Lá thu rơi chậm

Gió đưa lá bay

Tình yêu ngọt lịm

Tình yêu đã say

Mỉm cười duyên phận

Duyên đắp tình xây

Nở hoa xây mộng

Từ lúc quen nhau

* * *

Lá thu rơi chậm

Gió đưa lá bay

Tình yêu ngọt lịm

Tình yêu đã say

Mỉm cười duyên phận

Duyên đắp tình xây

Nở hoa xây mộng

Từ lúc quen nhau

* * *

Văn Hóa Cội Nguồn
 
387 - TÌNH YÊU
KHÔNG CHUNG LỐI


Sống kiếp đời trần gian

Trên con đường tình yêu

Gian nan trắc trở nhiều

Thường hay đem lại u buồn

Lắng đọng suy tư

Thấu rõ sự tình

Đường tình không chung lối

Mang nối tiếc cho nhau

Tình yêu không bờ bến

Tình yêu thường rẽ đôi

Ngày nào tay trong tay

Lối về không cùng đường

Dù hẹn hò cho mấy

Cũng rẽ lối sang sông

Dù dìu em vào mộng

Nhưng lạc Cội lạc Nguồn

Tình yêu không vững Gốc

Dẫn đến cảnh rã tan

Dù tháng ngày lưu luyền

Suốt ngày trong thương nhớ

Mà sống đời vô Cội

Tình yêu tình sang ngang

Lệ sầu thấm ước đôi mi

Tình yêu không vững Gốc

Tình yêu thường là thế

Dù cho níu kéo

Tình yêu cũng vội bay đi

Tình yêu sang ngang rồi

Để lại bao nỗi buồn

Để lại bao nỗi đau

Xin cho tôi

Một lần hiểu thấu

Tình yêu vững bền

Là tình yêu cùng đường

Chung lối cùng nhau

Tình yêu thấm sâu

Tình yêu đồng cảm thương yêu

Tình yêu không còn rẽ chia

Sống an vui

Ru nhau vào hồn

Bờ môi luôn nở nụ cười

Trọn đời có nhau

Không còn

Nỗi nhớ niềm thương

Nối tiếc chia ly

* * *

Sống kiếp đời trần gian

Trên con đường tình yêu

Gian nan trắc trở nhiều

Thường hay đem lại u buồn

Lắng đọng suy tư

Đi vào dĩ vãng

Đường tình không chung lối

Mang nối tiếc cho nhau

Tình yêu không bờ bến

Tình yêu thường rẽ đôi

Ngày nào tay trong tay

Lối về không cùng đường

Dù hẹn hò cho mấy

Cũng rẽ lối sang sông

Dù dìu em vào mộng

Nhưng lạc Cội lạc Nguồn

Tình yêu không vững Gốc

Dẫn đến cảnh rã tan

Dù tháng ngày lưu luyền

Suốt ngày trong thương nhớ

Mà sống đời vô Cội

Tình yêu tình sang ngang

Lệ sầu thấm ước đôi mi

Tình yêu không vững Gốc

Tình yêu thường là thế

Dù cho níu kéo

Tình yêu cũng vội bay đi

Tình yêu sang ngang rồi

Để lại bao nỗi buồn

Để lại bao nỗi đau

Xin cho tôi

Một lần hiểu thấu

Tình yêu vững bền

Là tình yêu cùng đường

Chung lối cùng nhau

Tình yêu thấm sâu

Tình yêu đồng cảm thương yêu

Tình yêu không còn rẽ chia

Sống an vui

Ru nhau vào hồn

Bờ môi luôn nở nụ cười

Trọn đời có nhau

Không còn

Nỗi nhớ niềm thương

Nối tiếc chia ly

* * *

Xin cho tôi

Một lần hiểu thấu

Tình yêu vững bền

Là tình yêu cùng đường

Chung lối cùng nhau

Tình yêu thấm sâu

Tình yêu đồng cảm thương yêu

Tình yêu không còn rẽ chia

Sống an vui

Ru nhau vào hồn

Bờ môi luôn nở nụ cười

Trọn đời có nhau

Không còn

Nỗi nhớ niềm thương

Nối tiếc chia ly

* * *

Văn Hóa Cội Nguồn
 
THIÊN ẤN THIÊN BÚT

GÒ HỘI

ĐỨC PHỔ QUẢNG NGÃI

2014



Cao Đức Thắng



QUYỂN 1

LỜI NÓI ĐẦU

Long Hoa Lược Truyện là bộ truyện nhân văn đỉnh cao khai mở trí huệ toàn diện, trên nhiều lãnh vực kinh tế chính trị, quân sự, thương nghiệp, ngoại giao, không thể nghĩ bàn.

Long Hoa Lược Truyện là món ăn bổ ích cho tâm hồn dù bất cứ hoàn cảnh nào Long Hoa Lược Truyện cũng đem lại cho cuộc sống bao tốt đẹp, nhất là về nhân cách, phẩm hạnh đạo đức, trí huệ anh hùng, loại bỏ cái ác vươn tới cái thiện, tạo ra cuộc sống mùa xuân của muôn nghìn sắc hoa sôi động rực rỡ hạnh phúc.

Long Hoa Lược Truyện là tấm gương phản ảnh hiện thực cuộc sống ca ngợi Đạo Đức, phê phán gian ác, loại bỏ phi nghĩa, tôn vinh chính nghĩa.

Đọc qua Long Hoa Lược Truyện chúng ta phân biệt được cái xấu và cái tốt rung động trước mối tình chung thủy cao đẹp nhất của tình yêu.

Ở đâu có Long Hoa Lược Truyện, thời ở đó luôn mở màn cho cuộc sống mới, cuộc sống được chọn lọc tinh tế. Từ xa xưa chưa có chữ viết. Ông Cha ta cũng đã sáng tạo ra dòng văn chương ngôn ngữ truyền miệng lưu truyền mãi cho đến ngày nay, nhờ có chữ viết đa dạng trên toàn thế giới dù cho đó là chữ viết gì, thời dòng văn chương ngôn ngữ truyền miệng được lưu chép phổ rộng tỏa sáng lên.

Có chữ viết giúp con người tiến gần với nhau hơn biết nhau hơn sống hòa hợp vui vẻ trong cuộc sống, mỗi một cốt truyện Cội Nguồn lịch sử, mẫu truyện tình yêu chung thủy, mẩu truyện anh dũng là để cho chúng ta tham quan hoặc tắm mình trong dòng thơ truyện, lau sạch những lớp bụi bám vào làm mờ kiến tánh trí huệ chúng ta, làm cho trí huệ chúng ta tỏa sáng. Nhận thấy chân trời hạnh phúc chân trời của Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa trên quê hương thiên đàng cực lạc. Quê hương không có sự chết sự chia ly và đau khổ quê hương an vui vĩnh hằng quê hương của những con người có tấm lòng yêu thương rộng lớn, cũng như tôn vinh Nguồn Cội tôn vinh Tổ Tiên, Cha Trời, Địa Mẫu ba ngôi tối cao vũ trụ. Hãy yêu Long Hoa Lược Truyện chúng ta sẽ thấy vui vẻ quên đi tất cả cực nhọc, cũng như bao sự ngang trái trong đời sống chúng ta. Nhất là chửng bị cho chúng ta những hành trang văn hóa, khi mãn kiếp trần thế chúng ta mang theo về trời làm sự giàu có cho chúng ta.

* * *

LƯỢC TRUYỆN

Long Hoa Lược Truyện kinh thư

Tiên Thiên diệu pháp hà như lạc đồ

Huyền thâm cao diệu hư vô

Ứng linh trải khắp hà đồ nước non

Trời cao dìu dắt cháu con

Rồng Tiên mở hội vinh quang Cội Nguồn

Thành tâm nhớ tưởng thường ngày

Thiên cơ ứng hóa mọi đường rõ thông

Đạo Trời là Đạo Cha Ông

Đường mây tỏ rạng con Rồng cháu Tiên

Hà sa ức kiếp vô biên

Lúc nào cũng có con thuyền đón đưa

Nghe lời Trời dạy sớm trưa

Bệnh chi cũng khỏi của thừa dư ăn

Truyền kinh thuyết giáo Trời khen

Muốn chi được nấy lộc hằng ức muôn

Phước vào thời nghịch cũng suôn

Thăng hoa tới đích mọi đường công danh

Trời ban, khô héo cũng xanh

Cuộc đời tỏa sáng đẹp lành biết bao

Hiếu, trung thời được danh thơm

Vì Nguồn vì Cội vinh quang cuộc đời

Cháu con luôn mãi sáng ngời

Thông minh trí tuệ sang giàu bình yên

Về Nguồn thời phải kính tin

Những lời Trời dạy nhớ ghi trong lòng

Lời kinh lược truyện ngọc vàng

Kính tin thoát khỏi địa đàng âm ti

Nghiền ngẫm cho hiểu rõ thông

Mãn thân hồn đặng ung dung về trời

Long Hoa Lược Truyện sáng ngời

Thành tâm tu học sớm thành Phật, Tiên

Lập công trong hội kỳ ba

Vua Hùng Quốc Tổ sắc phong bảng vàng

Thắp lên ngọn đuốc Đạo, Đời

Ra công ra sức bảng vàng ghi tên

Công danh sự nghiệp vẻ vang

Cũng nhờ truyền giáo lập công hội nầy

Long Hoa Lược Truyện diệu kỳ

Truyền cho hậu thế đạt thành ước mơ

* * *



1. NỤ CƯỜI THỎA MÁI​

Ông Tám Nhị, đi Thái Lan vừa về tới nhà con cái đứa lớn đứa nhỏ mừng rỡ chạy ra đón. Tám Nhị cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Bước xuống xe trên tay Tám Nhị vừa xách vừa cầm trông có vẻ nhiều quà hơi nặng.

Con cái thấy Cha xách nhiều quà đứa nào đứa nấy hớn hở nói để con xách bớt cho, nhất là con gái út hăm hở đòi xách cái nầy cái kia. Bước vào nhà Ông Tám thở phào nhẹ nhõm như trút hết cơn mệt nhọc đi đường.

Con gái út tên Hạnh đòi quà nhanh hơn các anh chị, quà của con đâu?

Tám Nhị ôm bé Hạnh vào lòng nói quà cục cưng của Ba đây nè. Ông thò tay vào xách lấy ra một món đồ chơi thứ xịn có lẽ rất đắt tiền, trông đẹp mắt vô cùng.

Bé Hạnh vừa nhìn thấy món quà thời mừng rỡ reo lên con thương Cha quá.

Bé Hạnh say sưa nhìn món đồ chơi rồi ngước nhìn Cha hỏi. Người Thái Lan ba đầu sáu tay phải không Cha?

Tám Nhị nghe con hỏi lấy làm ngạc nhiên, nhưng rồi cũng trả lời họ có ba đầu sáu tay gì đâu, họ cũng như mình thôi con à, đôi khi còn thua người Việt nữa là khác.

Bé hạnh nói họ đâu hơn gì người Việt mình, thế sao họ giỏi dữ vậy, cái gì cũng hơn hẳn Việt Nam, thậm chí món đồ chơi Cha mua về cho con, Việt Nam mình cũng chưa làm được, tại sao vậy hả Cha.

Tám Nhị nghe con hỏi thở dài nói, người Thái họ có Nhân Quyền Dân Chủ tự do, còn Việt Nam mình thời không con ạ. Người Thái họ tự do bay nhảy, tự do mưu cầu hạnh phúc, tự do sáng tạo sáng tác không cần phải xin ai, thi nhau mà phát triển văn minh.

Người Việt Nam mình lại khác như con chim bị nhốt trong lồng.

Bé Hạnh nói con hiểu rồi Người Việt Nam bị trói chân, còn người Thái thời thoải mái mà chạy. Người Việt Nam bị bó tay, nên làm cái gì cũng xấu, người Thái tay chân không bị bó cột. Nên chạy lẹ hơn người Việt Nam, nắn nót tạo ra cái gì cũng xinh cũng đẹp phải không Cha?

Cả nhà nghe bé Hạnh nói thế thời nhịn không được mà cười ồ lên. Bé Hạnh cũng cười theo nói con nói đúng quá phải không? Những người đi đường nghe gia đình Tám Nhị cả nhà cười vui vẻ thời xầm xì, nhà Tám Nhị không biết trúng mánh gì mà vui dữ quá.



2. CÂU CHUYỆN TỰ HÀO​

Bà Tám đang chăm sóc luống rau trước sân nhà, bà nhìn những cọng rau muống xanh mướt trông phát thèm, định cắt vài bó đem kho luộc cho bữa ăn tối ngon miệng.

Bỗng có tiếng người phụ nữ vang lên, chị Tám siêng nhỉ lúc nào cũng thấy ở ngoài sân vườn, định cắt rau muống hả, cắt bán cho tôi vài lọn đem về luộc ăn cho đỡ tức trong lòng.

Bà Tám nghe xong lấy làm ngạc nhiên nói ai mà dám chọc bà chằn lửa, không sợ bị thiêu đốt ra tro sao. Người phụ nữ mới đến tên là Hạnh, nói ai thời tôi đốt ra tro rồi đằng nầy ông xã mới tức chứ. Bà Tám nhìn người phụ nữ mới đến nghĩ, thôi chuyện người ta hỏi làm gì.

Nhưng người phụ nữ mới đến tên Hạnh trông có vẻ bực tức lắm, hằn học nói, chị Tám nghĩ xem nền Văn Hiến Bách Việt Văn Lang có gì tự hào mà ông xã nhà tôi lúc nào cũng ca ngợi còn hơn pháo nổ. Đúng là mèo khen mèo dài đuôi, các nước phương Tây họ mới thật sự là văn minh.

Bà Tám nhìn người phụ nữ mới đến lắc đầu nói tôi thừa nhận chị rất thông minh, nhưng không phải chuyện gì cũng biết, lần nầy thời chị sai rồi.

Nền Văn Hiến Bách Việt Văn Lang, là nền Văn Hiến khai sinh ra nước Văn Lang, khai sinh ra Dân Tộc Văn Lang, nền Văn Hiến Văn Hóa Cội Nguồn độc nhất vô nhị trên thế giới, ngay cả thời đại bây giờ cũng không có nước nào có nền Văn Hiến tối cao như thế.

Trên thế giới, mỗi Dân Tộc ra đời đều có niềm tự hào nền Văn Hiến của Dân Tộc đó, chồng chị Anh Lân là người Việt tự hào về Nguồn Cội của Dân Tộc mình cũng là sự đương nhiên, xét về diện văn minh ở vào thời ấy không có một Dân Tộc nào trên trái đất văn minh hơn Dân Tộc Bách Việt Văn Lang, không tự hào sao được. Chị Hạnh nghe Bà Tám nói thế liền bỉm môi nói: té ra chị cũng chẳng khác gì ông nhà tôi, được cái là nổ cho cố, mèo khen mèo dài đuôi.

Mỗi lần thấy ông nhà ca ngợi nền Văn Hiến Cội Nguồn quá tôi cảm thấy ngượng không rõ thực hư thế nào.

Tôi hỏi thật chị Tám, chị lấy cơ sở nào nói rằng nền Văn Hiến Bách Việt Văn Lang văn minh nhất thời đó, chị nói cho tôi nghe thử nào?

Bà Tám nhìn Bà Hạnh như thông cảm cho sự lạc Cội lạc Nguồn, lúc nào cũng hướng ngoại, chạy theo xu thế ngoại bang, xem thường Nguồn Cội Dân Tộc mình, vô tình trở thành trọng tội không đáng có. Bà Tám nghĩ thương cho Bà Hạnh; liền nói câu chuyện cũng hơi dài để tôi cắt xong mấy lọn rau muống tôi sẽ kể cho chị nghe. Bà Tám cắt xong rau muống vừa bó vừa kể.

* Cách đây năm nghìn năm, Quốc Tổ Vua Hùng dùng Văn Hóa Cội Nguồn gồm thâu Bách Tộc khai sinh ra nước Văn Lang, Bách Tộc trở thành Bách Việt Văn Lang không cần động đến gươm đao giáo mác Bất Chiến Tự Nhiên Thành. Trên thế giới ở vào thời đó không có nước nào khai sinh ra đời tốt đẹp như vậy, chỉ riêng có nước Văn Lang. Anh Lân nhà chị tự hào về Nguồn Cội Dân Tộc mình cũng đúng, thể hiện lòng trung, hiếu, nhân, nghĩa đối với Cha Ông. Không những tự hào về truyền thống dựng nước giữ nước, mà còn tự hào về Ông Quốc Tổ có một không hai trên địa cầu từ ngàn xưa cho đến thời nay. Chị Hạnh biết không, ở vào thời đó chỉ riêng Bách Việt Văn Lang có nền Văn Minh lúa nước đem lại no cơm ấm áo cho người dân. Đã là Văn Minh lúa nước thời Dân Tộc Văn Lang nắm rõ quy luật bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông. Tạo ra niên lịch vụ mùa nắm rõ quy trình trồng ngô cấy lúa cho năng xuất cao. Và lấy đầu năm sự khởi đầu mùa xuân, mở đầu cho việc đi vào mùa vụ, các lễ hội từ đó cũng ra đời, lễ hội gieo trồng, lễ hội tạ ơn trời đất, lễ hội uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ người trồng cây. Thành lễ hội tết Nguyên Đán, lễ hội nhân văn lớn nhất trong năm, mùng một tết Cha, mùng hai tết Mẹ, mùng ba tết Thầy. Nói chung là tạ ơn công sanh thành Ông Bà Cha Mẹ, công ơn dạy bảo của những bậc thầy. Trên thế giới ở vào thời ấy không có đất nước nào văn minh như thế, không tự hào sao được.

* Lại nữa ngoài Văn Minh lúa nước, văn minh niên lịch, còn có Văn Minh hội họa biết dùng tượng hình làm sơ khai chữ viết đi vào giao tiếp cuộc sống, không có đất nước nào Văn Minh như vậy, chưa kể đến Văn Minh sắt, thép, đồng, thau, vàng, bạc, dùng vào công nghiệp, nông nghiệp, ngư nghiệp, khai thác. Khai hoang vỡ hóa, gươm đao giáo mác cung tên tạo lên sức mạnh quân lực Bách Việt Văn Lang kéo dài độc lập mấy nghìn năm không có nước nào dám động đến.

* Nhưng theo cơ Tạo Hóa việc suy thịnh là chuyện bình thường, quy luật tuần hoàn luôn xoay chuyển, thịnh mấy nghìn năm thời phải đi vào suy mấy nghìn năm, không phải do con người mà do Ý Trời.

Sự truyền khẩu lâu dài dẫn đến tam sao thất bổn. Đi vào thất truyền Hiến Pháp Đạo Pháp nền Văn Hiến Văn Minh Văn Lang dần dần biến mất. Dẫn đến suy yếu đi vào đại loạn chia bè rẽ phái mở ra cơ hội cho ngoại bang xâm lược, bị Phương Bắc đô hộ đi vào nô lệ. Dân Tộc Việt Nam con cháu Tiên Rồng vùng lên quật khởi chiến tranh triền miên giành lại độc lập đánh bại ngoại xâm trên mười bốn lần, nhưng đâu lại vào đấy tiếp tục lệ thuộc Phương Bắc. Nguyên nhân dẫn đến lệ thuộc giặc Tàu là do lạc Cội lạc Nguồn mà ra.

Bà Hạnh nhìn Bà Tám vừa bó rau vừa kể thao thao bất tuyệt sắc mặt hiện lên vẻ tự hào không thua kém gì sắc mặt tự hào của ông xã khi nhắc về truyền thống anh linh dựng nước giữ nước của các thế hệ Ông Cha. Bà như tỉnh ngộ té ra sự thông minh của mình xưa nay cãi vã với chồng chỉ là sự ngu dốt của sự lạc Cội lạc Nguồn. Bà cảm thấy hổ thẹn mình không xứng đáng là con Rồng cháu Tiên nếu ai cũng như mình thời đi vào nô lệ, dẫn đến mất nước tiêu tan giống nòi.

Bà nhìn Bà Tám với lòng đầy kính phục liền nói: Tôi bữa nay như đã sáng mắt ra, cái ngu dốt bấy lâu nay tự cho mình thông minh của tôi cũng biến mất không còn từ đây, cảm ơn Cô Tám rất nhiều.

Bà Tám nhìn Bà Hạnh đầy vẻ ngạc nhiên nhưng sau đó nhìn ra vẻ chân thật của Bà Hạnh, Bà Tám trong lòng cảm thấy vui vì làm cho một người giác ngộ coi như đã xây cho mình một ngôi chùa. Bà Tám cầm mấy lọn rau muống đưa cho Bà Hạnh nói: tôi biếu chị.

Bà Hạnh nhận lấy mấy bó rau muống như nhận lấy cái gì đó trân quý từ Bà Tám. Bà Hạnh cảm ơn rồi ra về. Từ đó Bà Hạnh luôn tôn trọng sự ca ngợi cũng như lòng tự hào của chồng về truyền thống dựng nước giữ nước của Dân Tộc mình.



3. VỢ CHỒNG HAI KÈO​

Nhà hai Kèo vừa mua ti vi mặt phẳng loại mỏng thứ xịn hình ảnh trông rõ nét. Cả nhà Hai Kèo đêm nào cũng xúm xít để coi.

Đến chương trình thời sự. Bà Hai Kèo không chú ý đến chuyện gì khác, mà chỉ để ý đến các phu nhân Tổng Thống.

Bà hỏi nầy Hai Kèo; phu nhân Tổng Thống các nước họ xách gì vậy? Hai Kèo nói, mấy bà phu nhân Tổng Thống các nước họ xách danh dự, xách nhân cách, xách tài năng của đất nước họ, phô trương với thế giới, để thế giới hâm mộ đất nước họ.

Bà Hai Kèo lại hỏi; Còn phu nhân cấp cao của đất nước mình thì sao? Có xách theo những thứ ấy không?

Hai Kèo nói; Bà không nhìn thấy sao, các phu nhân của nước mình đâu cần xách theo danh dự, nhân cách, tài năng. Nếu muốn xách cũng không có những thứ ấy lấy đâu mà xách để phô trương với thế giới.

Mà chỉ xách vàng xách bạc, xách đô la, xách kim cương châu báu. Bà thấy có khôn không?

Bà Hai Kèo nói Ông nói rất đúng, phu nhân cấp cao nước ta khôn đấy chứ, có đô la vàng bạc, thời mặc sức mà xây cung son biệt thự, chỗ nào cũng có, muốn gì được nấy nhờ học thuyết mác lê đó Hai Kèo. Tư Bản làm gì mà hiểu thuyết Mác Lê.

Hai Kèo phụ họa thêm, Bà là con sâu trong bụng chủ nghĩa vô thần nên Bà hiểu còn sâu sắc hơn tôi. Thế giới các nước văn minh, họ nhìn thấy Mác, Lê là khiếp vía kinh hồn, tránh xa nghìn dặm làm gì học được cái tài của Mác, Lê là tóm sạch sự giàu sang của thiên hạ về túi riêng của mình, tôi cố học, học mãi mà không vô. Thời thế bây giờ mà rớ vào mấy ông tư bản đỏ kết xù, chỉ cần đụng vào của để ngoài bờ rào cũng đã ở tù mục xương không có ngày về. Tôi không dám học theo cái tài Mác Lê. Của người ta không cho mà lấy phạm luật thiên, tôi sợ quả báo, sợ tù quá.

Mấy đứa con của Hai Kèo thấy Cha Mẹ nói móc nói méo hay quá xúm nhau bịt miệng mà cười.

Hai Kèo thấy các con bụm miệng cười nhìn các con rồi nói, các con có biết không giàu chân chính, phú quý sanh lễ nghĩa đi ngõ trước.

Giàu bất chính phú quý sanh lễ nghĩa đi cửa sau, hai bên mà đụng nhau thời sứt đầu mẻ trán. Lễ nghĩa thành tang lễ. Cầu siêu hơn 40 mươi năm không biết có siêu thoát được không. Kẻ chân chính thời lên thiên đàng, người bất chính thời nơi địa ngục, rốt cuộc gieo nhân nào gặt quả nấy. Hai Kèo nói xong thời cười, lắc nghiêng lắc ngửa, con cái cũng cười theo làm dậy rạp cả nhà.



4. CUỘC ĐIỆN THOẠI​

A lô a lô Chó đây Mèo đó hả. Mèo suốt ngày ca ngợi Ông Cha, Ông Cha có gì mà ca ngợi dẹp bỏ đi.

Mèo nghe xong mừng rỡ nói. A Lô anh Chó đó hả anh tài quá tôi không theo kịp anh đâu. Tài chống phá Tổ Tiên của anh đã đến đỉnh. Tài đã thái quá là tài liền với chữ tai một vòng. Tôi sợ mang họa cho bản thân cũng như con cái ra ăn mày cả đám, nên không dám theo lời dạy bảo của anh đâu.

A lô a lô Anh Chó anh không sợ Tổ Tiên, anh chả cần Cội Nguồn, anh chống phá Cha Ông, có lẽ vì anh quá tài nên anh làm đảo lộn luân thường đạo lý. Đảo lộn cả càn khôn, đảo ngược truyền thống Ông Cha. Nghịch lại Thiên Ý tự nhiên. Con ngồi lên đầu Cha, cháu ngồi lên đầu Ông. Tài như vậy,ai mà theo kịp Anh Chó anh đã trở thành vô địch tội lỗi rồi. Chống phá Tổ Tiên quá xuất sắc. Chúc anh mau nhận bằng khen quả báo tai ương họa kiếp.

A lô a lô Anh Chó còn ở đầu giây không. Mèo tôi thời sợ xúc phạm đến Cội Nguồn Tổ Tiên Cha Ông, không dám nói những lời thất kính như thế. Tôi sợ nhất là đại nghịch vô đạo.

A lô a lô. Tôi nhắc cho anh một điều. Tổ Tiên ở trên đầu anh, hồn thiên sông núi ở sát bên anh. Thần linh có mặt khắp nơi chỗ nào cũng có. Tài hủy bán Cội Nguồn Tổ Tiên của anh là tài kéo theo vô số tai họa, tài quá hóa ra làm hại mình chữ tài liền với chữ tai một vòng. Gieo ác khẩu hành ác nghiệp, đương nhiên sẽ gặt họa không sớm thời chầy. Chúc anh Chó sớm gặt những gì mình đã gieo ra.

A lô a lô, Mèo đây còn Chó đâu rồi

Mới khoe khoang đó, cút rồi hay sao

Cây mất gốc, đổ nhào khô héo

Người lạc Nguồn, cuộc sống bơ vơ

Chữ tài liền với chữ tai

Phản Nguồn phản Cội vùi chôn cuộc đời

A lô anh Chó đâu rồi

Tài mà như thế về chầu Diêm Vương

Nghĩ đi nghĩ lại mà thương

Tài như anh Chó hết phương cứu rồi

Chờ ngày kiếp nạn phản hồi

Tiêu tan hết thảy dập vùi hồn linh

A lô anh Chó lâm nạn rồi sao

Sao không bắt máy để tôi gọi hoài

A lô a lô



5. CHẾT LÀ NIỀM VUI CỦA NGƯỜI HÀNH THIỆN; LÀ SỢ HÃI CỦA NGƯỜI HÀNH ÁC​

Nói đến thôn Lộc An thời ai cũng biết Ông Ba Cảnh. Vì Ông là người mộ Đạo nhất là tôn thờ Nguồn Cội.

Ông Ba Cảnh vừa ngã bệnh, thời cả nhà lo lắng có người khóc lóc. Ông thấy thế nói rằng chết là lẽ công bằng của Tạo Hóa. Cha đã làm lành mấy mươi năm nếu sống mãi, cũng chỉ là Ông Ba cảnh nghèo lại còn mang thân xác bệnh tật già nua vầy sao? Lẽ công bằng Tạo Hóa ở đâu? Cái xác thân già nua nầy là Cha tạm mượn của Tinh Cha Huyết Mẹ nào phải cái thân của Cha. Khi Cha đến cõi trần nầy chỉ mỗi một linh hồn với hai bàn tay trắng. Khi Cha ra đi thời cũng phải trả lại hết cho trần những gì Cha đã tạm mượn.

Sự tạm mượn cũng có thời gian nhất định, sống bao nhiêu? có chừng đã được định sẵn rồi. 60- 70- 80 những gì vay mượn của trần phải trả lại cho trần. Các con nên hiểu mượn thời phải trả, không trả chẳng lẽ muốn lấy luôn. Tạo Hóa không cho phép điều đó đâu các con. Trả lại xác thân cho trần cũng là lúc Linh Hồn của Cha thấy nhẹ nhõm.

Để thay đổi vận mệnh số kiếp con người đi vào cuộc sống mới. Cha sẽ không còn nghèo khổ, đó là nói tái sanh lại kiếp người trần gian. Với sự tu hành của Cha lúc nào cũng nghĩ đến Cội Nguồn tôn vinh ba ngôi tối cao vũ trụ. Tổ Tiên, Cha Trời, Địa Mẫu thời Cha sẽ siêu sanh về thiên giới sống an vui hạnh phúc trên cõi trời.

Các con nên biết kiếp sống con người trần gian chỉ là kiếp tạm, cõi tạm, trần gian chỉ là trường thi Tạo Hóa mà thôi, thời hạn kiếp tạm con người cũng đã định số rồi, thân xác con người sẽ chết đi, Linh hồn chuyển sang kiếp mới. Thay đổi hoàn toàn số phận của Linh Hồn ở kiếp tới theo luật nhân quả gieo gì thời gặt nấy.

Những người làm ác nếu họ sống mãi, thời luật công bằng Tạo Hóa để đâu? Tạo hóa không cho phép con người trần gian sống mãi mà phải chết đi khi hết thời gian kiếp người.

Linh Hồn phải chuyển đổi số kiếp. Gieo ác sẽ gặt họa ở kiếp tới, gieo thiện sẽ gặt lành ở kiếp tiếp theo. Những người hành ác dù giàu có đến đâu, quyền lực đến đâu, khi Linh Hồn rời khỏi xác, không thể mang theo sự giàu có. Cũng như quyền lực cõi tạm nơi chốn trần gian ấy được. Mà phải trả lại tất cả cho chốn trần gian.

Chỉ hai bàn tay trắng những thứ họ mang theo chính là nghiệp ác. Và chính nghiệp ác ấy đã hại họ đưa họ xuống Địa Ngục âm phủ chịu đủ thứ cực hình vô cùng đau đớn và khốn khổ chết đi sống lại hàng vạn vạn lần

Tóm lại: Những Linh Hồn đầu thai làm kiếp người nơi chốn trần gian không mang theo gì cả, mượn tinh Cha huyết Mẹ Âm- Dương giao hợp chuyển hóa thành thai người. Tinh Cha Huyết Mẹ được vay mượn từ Tạo Hóa tứ đại Đất, Nước, Gió, Lửa. Đã là sự vay mượn bao giờ cũng phải trả lại. Theo định số hết thời hạn của sự vay mượn. Không ai có thể làm chi khác được.

Chết có nghĩa là sự vay mượn đã hết, thời gian vay mượn không còn, mà huyền cơ tạo hóa đã ấn định cho số mạng con người. Phải trả lại tất cả những gì mình đã vay mượn nơi chốn trần. Công danh, sự nghiệp, giàu có, quyền lực.

Chỉ còn lại Linh Hồn với hai bàn tay trắng trước khi rời khỏi trần gian. Tiếp tục cuộc hành trình đi vào cuộc sống mới. Khổ vui, họa phúc, siêu đọa. Do nghiệp ác hay nghiệp thiện của mỗi linh hồn. Ông Ba cảnh giảng giải xong liền ngâm bài thơ mà Ông đã chuẩn bị từ lâu.

Nếu mai Cha chết, các con sẽ vui lên

Vì Cha đã, chuẩn bị hành trang

Mang đi theo, vào kiếp sống mới

Chết là mang đến niềm vui cho người tu phước

Là khốn khổ, cho kẻ làm ác hại người

Ông Ba Cảnh nói xong, thời cười ha hả

Nhắm mắt xuôi tay, Hồn thong thả ra đi

Cõi trần chỉ là trường thi

Dù đậu, không đậu cũng ra khỏi trường

Một là lên thiên đàng

Hai là sa Địa Phủ

Chết là chuyển kiếp sợ chi

Nếu mà sống mãi còn chi công bằng
Hay ạ, cám ơn tác giả, hóng phần tiếp
 
×
Quay lại
Top Bottom