Dạ, bạn Au trồi lên trả chap mới đây ạ.
Một lần nữa cảm ơn mọi người đã ghé qua và ủng hộ fic. Chúc cả nhà đọc chap mới nhiều niềm vui ạ
Chap 14.
Tiếng giày cao gót có quy luật gõ đều đặn trên sàn nhà. Âm thanh vang lên lạnh lùng trong tai nghe kéo Shinichi ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn.
.
Trong phòng bệnh, Ran Mori cũng theo đó mà tỉnh giấc. Cô chớp mắt, nhăn mũi vì mùi thuốc khử trùng, sau đó mơ hồ nhớ lại sự việc ngày hôm qua, sau đó lại theo bản năng xoa lên chiếc bụng vẫn còn phẳng của mình. Tiếp sau đó, cô mới nhớ đến người khách vừa xuất hiện trước mặt mình:
- Mẹ? – Ran Mori ngạc nhiên – Sao mẹ biết con ở đây?
- Thanh tra Yuri nói với mẹ, mẹ và cô ấy là bạn học. Nếu cô ấy không nói, thì con cũng không định nói cho mẹ biết sao?
Ran Mori mím môi:
- Con không sao mà mẹ, chỉ là bị thương ngoài da thôi. Con không muốn làm bố mẹ lo lắng.
Bà Eri không bình luận gì, chỉ nói:
- Mẹ có mang đến ít cháo, con rửa mặt đi rồi ăn sáng.
Bà Eri ngồi bên cạnh, quan sát Ran ăn từng ngụm cháo và trò chuyện vụn vặt. Sau khi Ran ăn xong, bà Eri lại ân cần hỏi thăm:
- Con còn thấy chỗ nào không khỏe không?
- Không ạ, con khỏe hẳn rồi, chắc đã có thể xuất viện. – Ran Mori mỉm cười.
Nụ cười trên môi tươi tắn khiến bà Eri cũng yên tâm. Bà vuốt mái tóc Ran, hắng giọng:
- Ran, con có điều gì chưa nói với mẹ không? – Ánh mắt bà quét qua vùng bụng vẫn còn phẳng lì của Ran.
Nụ cười trên môi Ran cũng theo đó mà nhợt nhạt dần, cô hơi cúi đầu, từ lúc nhắc đến thanh tra Yuri, trong lòng cô đã có dự cảm, bàn tay Ran vô thức xiết chặt lấy tấm chăn trên người, giọng nói vẫn bình tĩnh:
- Con có thai rồi.
Shinichi xiết chặt nắm đấm tay, cả thể giới dường như chỉ thu lại bằng một câu nói đó của cô, vang vọng khiến trái tim anh như bị bóp chặt, cả người anh dường như rơi vào hầm băng, anh không thể kìm chế được cơ thể mình run lên.
Bà Eri cất giọng lạnh nhạt, dù đã cố che giấu nhiều cảm xúc nhưng vẫn để lộ sự run rẩy kích động:
- Ran, con có biết điều này hoang đường cỡ nào không? Con giấu bố mẹ kết hôn với Kudo, lại im lặng ly hôn. Bây giờ còn có thai, còn không định nói cho mẹ biết. Ba đứa bé là ai?
.
Ran Mori cúi đầu im lặng.
Bà Eri cũng im lặng.
Shinichi Kudo quên cả hít thở.
.
Cuối cùng vẫn là Ran chịu thua, dù cô có bướng bỉnh đến đâu, thì Ran vẫn không đành lòng làm cho bố mẹ đau lòng, cô nhấp môi:
- Là Shinichi.
Bà Eri không thể bình tĩnh được nữa:
- Con đã ly hôn với nó, lại còn có con với nó. Ran Mori, con đang làm gì vậy?
Ran Mori cố kìm nước mắt, đôi mắt cô đỏ hoe. Bà Eri trước khi đến đây, đã định sẵn rất nhiều trường hợp và câu nói trong đầu, y hệt như những lần chuẩn bị trước khi ra tòa. Vậy mà khi nhìn thấy Ran, bà cuối cùng cũng không đành lòng, ngồi xuống bên cạnh Ran, bà thì thầm:
- Bao lâu rồi? Vậy chuyện này 2 đứa dự định thế nào?
- Đã 7 tuần rồi mẹ. – Ran Mori nhấp môi – Shinichi không biết chuyện này.
Thấy vẻ mặt sững sờ sắp nổi nóng của mẹ mình, Ran Mori vội vàng tiếp lời:
- Là con không nói cho anh ấy biết. Mẹ, dù anh ấy có thái độ như thế nào cũng không ảnh hưởng đến quyết định của con. Con có thể tự chăm sóc tốt con của mình.
Bà Eri đau lòng, bàn tay bà bao phủ lấy tay cô:
- Con có biết làm mẹ đơn thân phải đối diện với những điều gì không? Thai kỳ mệt mỏi, chỉ có một mình. Thời gian sau khi sinh khủng hoảng vô cùng, một mình con đối mặt. Đứa trẻ lớn dần từng ngày, vẫn một mình chăm sóc. Hơn nữa, những lời nói ngoài kia, con có chịu được không? Con không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đứa bé, một đứa trẻ sống trong một gia đình không hoàn chỉnh, dù con có cố gắng thế nào, cũng không thể bù đắp được.
Ran Mori không trả lời.
Trái tim anh đau nhói như bị đâm sâu vào lồng ngực. Anh không nghe thấy bất kì âm thanh gì, nhưng anh biết, cô gái nhỏ của anh nhất định đang rơi nước mắt.
- Con còn trẻ như vậy. Sau này con sẽ tìm được một người thật sự thương yêu, trân trọng và ở bên cạnh chăm sóc con. Đứng trên góc độ của người mẹ, mẹ thật sự chỉ suy nghĩ cho con thôi. Con không hạnh phúc, đứa trẻ cũng sẽ không hạnh phúc. – Bà Eri dừng một chút, bà nói từng chữ một, ý tứ đã quá rõ ràng – Ran, mẹ đã chứng kiến biết bao vụ ly hôn rồi. Chỉ mới 7 tuần thôi, đứa bé cũng sẽ không trách con.
Ran Mori lắc đầu quầy quậy, giọng cô nghẹn ngào:
- Mẹ, con đã mất đi anh ấy, con không thể mất cả đứa bé này.
.
Bà Eri ôm lấy Ran vào lòng. Dù Ran Mori có lựa chọn như thế nào, bà vẫn sẽ ủng hộ và ở bên cạnh cô, bởi vì họ là gia đình, dù có những giận hờn cãi vã, dù có bất đồng quan điểm, dù trước đây bà không phải là một người mẹ tốt, nhưng bà Eri vẫn hy vọng, bà vẫn làm được gì đó, để con gái bà có thể tựa vào mỗi khi yếu lòng. Có thể mọi thứ sẽ rất khó khăn, có thể tương lai sẽ rất mờ mịt. Nhưng chắc chắn bọn họ cũng sẽ vượt qua, cùng nhau. Dù thật lòng bà hy vọng cô có cuộc sống tốt hơn, nhưng tận sâu trong thâm tâm bà Eri vẫn hiểu, đứa trẻ là vô tội, một sinh mạng mới là một điều kỳ diệu, nên được chào đón và yêu thương.
- Có đáng không Ran?
- Đáng giá ạ – Ran Mori mềm mại, bà Eri tuy nghiêm khắc, nhưng đến cuối cùng vẫn tôn trọng sự lựa chọn của cô, cô thật sự cảm thấy ấm áp, từ gia đình, ít ra cô đã không còn phải đối diện với mọi thứ một mình – Mẹ, con sẽ không bao giờ hối hận.
.
.
.
Shinichi Kudo nghĩ, hôm nay anh nhất định đã ra đường mà không coi ngày. Bởi lẽ hôm nay quả thật là ngày chết tiệt nhất trong cuộc đời anh.
Có quá nhiều thứ, quá đột ngột, tới mức anh không biết phải làm sao để tiếp nhận. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cũng là quãng thời gian dài nhất bằng cả đời cộng lại, cảm xúc lấn át tất cả mọi suy nghĩ lý trí trong đầu anh. Tâm trạng anh đi từ lo lắng căng thẳng đến hụt hẫng tuyệt vọng, sau cùng là vỡ òa bối rối.
.
7 tuần, tầm khoảng thời gian đó, chết tiệt thật, vậy mà phải mất 10 phút anh mới nghĩ ra một khả năng. Bàn tay anh run bần bật, bấm một nút gọi. Hattori gởi cho anh một đoạn video. Sau khi xem xong, anh đưa bàn tay vuốt lại mái tóc đã rối tung, sau đó anh ôm lấy gương mặt mình. Ướt át và lạnh lẽo.
Trong video ghi lại của khách sạn, sáng hôm đó, cô gái nhỏ của anh đã lặng lẽ rời khỏi phòng. Hôm đó, quả thật là ngày anh say nhất trong suốt bao nhiêu năm qua. Một phần do anh là rể phụ, một phần thật lòng anh thấy vui thay cho Hattori, một phần, do những cảm xúc và nỗi đau trong lòng dường như nổi loạn, chồng chéo và xiết lấy trái tim anh. Trong lúc ý thức lẫn lộn và mơ hồ, anh thấy Ran Mori, hơi ấm và mùi hương quen thuộc khiến anh chỉ muốn ôm lấy cô, giữ lấy cô, và xiết cô thật chặt. Âm thanh nức nở bên tai, tựa như ấm ức lại lại tựa như nũng nịu khiến anh có phần mất kiểm soát. Nhưng buổi sáng thức dậy, bên cạnh không có ai, hiện trường sạch sẽ đến mức không có gì để hoài nghi. Shinichi Kudo nhếch môi, hóa ra sau khi học cảnh sát, cô lại dùng nó để đối phó với anh, cô xóa sạch tất cả mọi dấu vết, khiến anh nghĩ mọi thứ chỉ là giấc mơ hoang đường.
Shinichi Kudo xiết chặt nắm đấm.
Anh thật sự rất giận.
Nhưng lại không nỡ giận.
Chỉ với 3 chữ “Đáng giá ạ”, cô đã mở cho anh một con đường, anh nhìn thấy một nơi thuộc về mình, một nơi để trở về, như trước giờ.
.
.
.
Anh sẵn sàng trả bất cứ giá nào.
Con là của anh, vợ cũng là của anh.