Giờ thì nói gì nữa, chap mới thôi nàoooooooooooooooooo
Không liên quan, nhưng dạo này au bị mê bài này mọi người ạ. Nghe mà thấy đau lòng muốn tan chảy mà. Đúng lúc cũng phù hợp tâm trạng nên share cho mọi người vừa đọc fic vừa nghe nhạc nhé.
https://www.youtube.com/watch?v=JvndnNEAjnc
Chap 5.
Ran Mori bước lên tàu điện ngầm mới phát hiện mình đã bỏ quên điện thoại ở phòng làm việc. Mất thêm một chuyến tàu đi ngược lại, lúc về đến sở cảnh sát thì trời cũng đã sập tối, sở cảnh sát cũng giống như bệnh viện, lúc nào cũng sáng đèn, dù không có việc phải tăng ca thì vẫn luôn có người ở lại trực 24/24 phòng những trường hợp đột xuất. Tuy vậy, đa số các phòng ban đều đã tắt đi một nửa đèn do đa số mọi người đều đã tan ca từ sớm. Bên trong không có đèn cộng với đèn hành lang chỉ bật ở những phòng cần thiết, còn lại đều tắt để tiết kiệm điện, khiến Ran Mori chìm vào trong những mảng sáng tối đan xen. Trên đường đi, Ran đi ngang qua phòng phân tích dữ liệu, Haibara đang tựa lưng thoải mái trên ghế xoay, trên tay bưng một cốc nước, nhấp môi vô cùng nhàn nhã. Shinichi Kudo đứng bên cạnh, anh hơi nghiêng người, một bàn tay anh chống lên lưng ghế, nhìn vào màn hình máy tính của Haibara, nhìn từ phía sau, cứ như anh sắp ôm cô ấy vào lòng. Ran theo bản năng bước chân cô chậm lại, cuộc trò chuyện từ bên trong vọng ra từ cửa sổ chưa đóng kín khiến cô vô thức dừng bước bên ngoài cửa sổ, nép vào bóng tối.
- Tớ có nghe Jenny nói qua, cậu định thế nào? – Haibara nhàn nhạt hỏi.
- Tớ đã xem qua mail của Jenny, chương trình này quả thật là một cơ hội không dễ dàng có được, tớ chắc chắn không thể bỏ lỡ.
- Xem ra cô ấy bỏ không ít tâm tư vì cậu nhỉ? – Haibara nửa thật nửa đùa trêu chọc – Không biết cô ấy có bắt cậu lấy thân đền đáp không, với vị trí hiện tại của cô ấy, cậu cũng không có gì thiệt thòi nhỉ?
Shinichi hơi nghiêng đầu liếc nhẹ cô ấy, không định trả lời vấn đề ấu trĩ này. Haibara cũng tự cảm thấy nhàm chán, cô chuyển đề tài:
- Cậu đã nói với Ran chưa?
Shinichi im lặng vài giây, sau đó mới trả lời:
- Vẫn chưa. – Trong giọng nói của anh đầy sự khó xử không nói nên lời.
- Bây giờ thì hối hận rồi à? – Giọng Haibara thản nhiên.
- Ừm – Mặc dù không thấy được biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng chỉ cần nghe giọng nói cô cũng có thể tưởng tượng ra sự chán chường bên trong anh – Đúng là có chút hối hận. Khi kết hôn … có lẽ tớ đã quá nóng vội …
- Thế cậu định thế nào?
- Còn có thể thế nào? Kết hôn thì cũng đã kết hôn rồi. Cũng không thể làm lại được.
.
Những gì sau đó Ran Mori không nghe rõ nữa, chỉ một câu nói của anh, tai cô như ù đi, cả thế giới xung quanh dường như hỗn loạn cả lên, dường như rung chuyển cũng dường như sụp đổ. Ran đứng không vững, nhưng cô không biết mình ngồi xuống bằng cách nào. Cô không biết mình đã về nhà bằng cách nào, cô dường như đã đi bộ rất lâu, dường như đã khóc nhưng dường như không, cô không biết mình làm sao mở cửa vào nhà, cô dường như ngồi bệt trên nền nhà cả đêm. Tối đen và lặng băng. Tất cả kí ức như một cuốn phim đứt đoạn, không liền mạch, không ngừng tua đi tua lại, rồi dừng lại ở câu nói “Kết hôn thì cũng đã kết hôn rồi. Cũng không thể làm lại được”. Thật kỳ lạ, tâm trạng tồi tệ cứ nối liền với nhau không khiến Ran Mori suy sụp, nhưng nó kiến cô như tê liệt, cô suy nghĩ rất lâu. Cô xin nghỉ phép 2 ngày, trong 2 ngày này Shinichi cũng không về nhà. Ran Mori yên tĩnh đi rất nhiều, cô như chìm đắm trong thế giới riêng của mình, cô dọn dẹp ngôi nhà mà cô đã ở hơn 6 tháng, đôi mắt Ran thu lại rất nhiều thứ, chỉ hơn 6 tháng, thế mà có rất nhiều, rất nhiều kỉ niệm. Nước mắt chảy dài trên má, bàn tay cô lung tung lau đi, rõ ràng Shinichi yêu cô như thế, tại sao, có điều gì là chưa đủ, cho cuộc hôn nhân này?
.
Ran không biết chính xác điều anh cần, có thể Ran không đủ thông minh, nhưng cô đủ tinh tế. Cô biết, cô làm anh vướng bận. Cô có thể ở phía sau chờ anh, điều đó làm anh vướng bận, làm anh chần chừ. Cô không đủ nhanh để đi cùng anh, anh lại không thể mãi đợi cô. Dự định của anh, anh có thể thoải mái tâm sự cùng đồng nghiệp, nhưng cô lại là người cuối cùng được biết, à thậm chí còn chưa biết, nhìn xem, cô đã là người vợ thất bại đến thế nào. Ngay khi anh nói hối hận, cô biết cuộc hôn nhân này có lẽ chỉ là một phút bốc đồng của anh, khi không thể kìm chế anh muốn kết hôn, khi anh muốn sự nghiệp, anh lại ước gì mình chưa từng hứa hẹn gì với cô. Ran thở dài, có rất nhiều chuyện rõ ràng không thể phân định đúng sai, chỉ đơn giản là khi ở bên nhau, dường như anh phải ép mình luôn nhường nhịn cô, lúc yêu nhau ngọt ngào, điều đó chẳng là gì, lúc anh phải lựa chọn thì anh lại chẳng thể chọn cô.
Vùng trời bao la ngoài kia, có lẽ mới là nơi dành cho anh. Ngôi nhà nhỏ bé này, thật sự không thể giữ được anh. Ran nghĩ, vẫn nên để anh đến nơi mà anh muốn, làm điều mà anh muốn, trở thành người mà anh nên trở thành …
Ran Mori gởi cho bà Eri một tin nhắn: “Mẹ nói đúng”
.
.
.
Shinichi giải quyết xong giấy tờ để chuẩn bị sang Mỹ tham dự khóa tập huấn thì thuận tiện đi ngang tổ giao thông, không thấy cô vợ nhỏ của mình thì vờ hỏi thăm, biết cô nghỉ phép 2 ngày thì chân mày anh đã nhíu chặt đến mức có thể kẹp chặt một con ruồi. Anh gọi nhưng Ran không bắt máy, anh bỏ mặc mọi thứ chạy vội về nhà, căn nhà sạch sẽ đến mức khiến anh nghẹt thở. Lúc nhìn thấy Đơn xin ly hôn trên bàn ăn, anh cảm thấy mình như đang mắc kẹt trong một tảng băng, không thể hít thở càng không thể giãy dụa. Ran dọn sạch sẽ đến mức không còn một dấu vết gì là cô đã sống ở đây, anh cười lạnh, trong lòng anh chấn động, cảm giác vừa hoảng sợ vừa giận dữ mà anh chưa trải qua bao giờ.
.
.
.
Khi Ran Mori thấy Shinichi đứng trước cửa căn hộ cũ của cô, Ran cũng không ngạc nhiên, cô biết, với năng lực của anh, cô thật sự không trốn được. Chỉ là nhìn ánh mắt đỏ ngầu của anh làm Ran hoảng hốt, trong lòng cô run rẩy. Shinichi cố gắng kìm chế nhưng sự giận dữ tràn ra từ ánh mắt anh, chân mày anh, giọng anh lạnh lùng:
- Ly hôn không phải là chuyện mà em có thể tùy tiện lấy ra đùa được.
- Em không đùa. – Ran Mori mím môi, trong giọng nói của cô vừa nghẹn ngào lại vừa nhẹ bẫng như sắp vỡ vụn.
Shinichi nghe trái tim mình mềm nhũn ra, cơn giận của anh của bay mất, anh dịu giọng:
- Ran, rốt cuộc có chuyện gì vậy em? Anh không về nhà làm em tức giận sao? – Ánh mắt anh nhìn cô chăm chú, nửa dịu dàng, nửa cầu xin.
- Shinichi, em không phải đang gây chuyện với anh. Em suy nghĩ rất lâu rồi, chúng ta thật sự không thể tiếp tục.
Shinichi nắm lấy bờ vai cô đến phát đau, giọng anh trầm khàn lạnh lẽo:
- Lý do?
Ran Mori nhấp môi, cô đã sớm chuẩn bị, tất cả từ ngữ cũng đã sớm sắp xếp:
- Em không muốn một cuộc hôn nhân như vậy. Em không muốn lúc nào cũng là người đợi anh về, nhưng anh không về. Em không muốn nấu một bữa cơm thịnh soạn sau đó lại tự mình vứt vào thùng rác. Em không muốn sau khi kết hôn, trong những ngày em không ngủ được nhưng khi quay sang bên cạnh lại không có ai. Em không muốn lúc em cần anh, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt nào đó, em lại không dám gọi cho anh. – Ran Mori càng nói càng run rẩy, đến cuối cùng cũng không kìm được nước mắt, cô dùng bàn tay chặn lấy đôi mắt mình – Có thể lúc yêu nhau em cảm thấy hạnh phúc với tất cả những điều đó, nhưng khi trở thành vợ chồng, em cảm thấy chúng ta chẳng khác gì bố mẹ em.
Cô gạt đi nước mắt chảy lung tung trên gương mặt, cô ngước nhìn anh:
- Cứ tiếp tục như vậy, em sẽ thấy mình là một người phụ nữ thất bại, trong hôn nhân của chính mình. Em không muốn mình trở nên đáng thương như vậy.
Shinichi im lặng nhìn Ran, anh dường như tất cả từ ngữ đã bỏ anh đi, anh không tìm được một lý lẽ nào hay một lời biện hộ nào. Anh siết lấy bàn tay cô, khó nhọc lên tiếng:
- Là do anh. Ran, anh …
- Không cần – Ran Mori cắt ngang – Anh không cần thay đổi gì cả, Shinichi. Anh không sai ở đâu cả, nếu anh cố gắng thay đổi mình vì em, anh sẽ không còn là anh, em cũng sẽ không còn yêu anh như vậy nữa.
Ran xoay chiếc nhẫn từ ngón áp út, cô đặt nó lên bàn tay anh:
- Shinichi, là do em cố gắng mãi cũng không thể tìm được cách sống hạnh phúc với cuộc hôn nhân này. Em sẽ tìm được cuộc sống mà em mong muốn, thích hợp với em, làm em hạnh phúc, anh cũng phải như vậy nhé.
.
.
.
Sau này khi nhìn lại, đêm đó đối với Ran Mori mà nói là đêm cô can đảm nhất, cũng là đêm cô đau khổ nhất suốt bao nhiêu năm qua. Ran cũng không biết điều mình làm là đúng hay sai, là cao thượng hay ích kỷ, nhưng Ran biết, đây là lựa chọn đau khổ nhất mà cô từng phải lựa chọn.