[Longfic] Rất yêu, rất yêu cô ấy

Gần tết rồi nên Au bận ngoài sức tưởng tượng cả nhà ơi. Mãi mới có thời gian mở điện thoại vào xem thì thật sự vừa vui vừa cảm động vì comt của mọi người, nên phải tranh thủ mở laptop, edit chap mới thoyyyyyyyyyyy.
Một lần nữa, cảm ơn mọi người đã ủng hộ fic, hê hê :KSV@09:

Chap 8.

3 tháng sau đó, khi hoa anh đào bắt đầu nở rộ, Ran Mori nhận được thiệp mời đám cưới của Hattori và Kazuha.

.

Trong một tâm trạng hoàn toàn không có sự chuẩn bị, Ran Mori gặp lại anh, người mà đã hơn 3 tháng đến một cái tên cô còn không nghe thấy. Cô đứng từ xa, nhìn thấy Shinichi Kudo trong bộ vest đen lịch thiệp, thành thục, bên cạnh anh là cô gái xinh đẹp Jenny với bộ váy đỏ đơn giản, chỉ một màu sắc đơn giản và kiểu dáng đều bình thường, vậy mà cô gái ấy lại dễ dàng dùng khí chất của mình kiểm soát được bộ váy ấy, khiến nó trở nên vô cùng sang trọng và tinh xảo. Giày cao gót 7 cm càng khiến vóc người cô cao ráo và gợi cảm. Jenny bước đi bên cạnh Shinichi, dường như làm lóa mắt mọi người, không tìm ra được một khuyết điểm, đến một bậc thang, Jenny không chú ý nên hụt chân, Shinichi phản ứng rất nhanh vòng tay đỡ lấy cô ấy, giống như mọi sự dịu dàng của anh, đều dành cho cô gái trước mặt. Khoảnh khắc ấy, Ran Mori biết mình không xong rồi. Cô đột nhiên có một tâm trạng hoảng loạn vô cùng, Shinichi Kudo trước mặt dường như rất quen thuộc, nhưng lại rất xa lạ. Khi thấy anh bên cạnh một cô gái khác, dù Ran biết, có thể họ chỉ là bạn bè, nhưng thế giới đó lại không có cô, cảm giác đó kỳ lạ đến mức cô không biết làm sao để đối mặt. Ran không thể vờ như thoải mái chào hỏi anh, lại càng không thể nói cho anh biết mình khó chịu thế nào …

Ran thất thần đứng vào một góc của bữa tiệc, nhìn khoảnh khắc Kazuha và Heiji trao nhau nụ hôn dưới sự vỗ tay chúc phúc của mọi người. Cô cũng vỗ tay rất to, từ trong lòng chúc cô ấy hạnh phúc nhưng ánh mắt thì nhòe đi, cô còn chưa kịp mặc váy cưới bước vào lễ đường thì đã trở thành phụ nữ một đời chồng rồi. Không còn tâm trí nào để nhập tiệc, Ran Mori lẩn vào bóng tối thoát ra khỏi hội trường, Hattori vô cùng chu đáo, cả khách sạn đều được bao trọn, để những vị khách cần nghỉ ngơi có thể ở lại. Ran Mori từ Tokyo đến dự tiệc cưới cũng dự định ở lại một đêm, vé máy bay cô cũng đã đặt sáng hôm sau. Giữa Osaka xa lạ, Ran Mori cứ đi vô định, mọi cảm xúc như một chiếc bong bóng căng tràn, rồi vỡ tung, va đập vào nhau, rối bời. Ran Mori cười khổ, cô đã nghĩ mình ổn nhưng hóa ra lại không, cố gắng bao lâu cũng vô nghĩa, chỉ là một cái tên đã làm cô không thở nỗi, chỉ là một bóng hình vừa nhìn thấy đã khiến cô bại trận. Ran Mori cảm thấy có tỏ ra mình ổn cũng không còn ý nghĩa nữa, có làm người thất bại hay không cũng không quan trọng, bởi vì cơn đau cứ nhức nhói trong lồng ngực không làm sao né tránh khiến cô không còn sức lực. Cô biết mình yêu anh, nhưng không biết mình yêu anh đến đau lòng đến thế, anh bước đi bên cạnh người khác, vòng tay anh ôm lấy cô gái khác cô đã không thể chịu nổi.

Mãi đến khi trên đường cũng không còn bao nhiêu người qua lại, cả người cô ủ đầy hơi lạnh, cô đành chịu thua bắt taxi về khách sạn. Bên ngoài sảnh cưới, Hattori có vẻ đã say, đang cùng cô vợ mới của mình, tiễn những vị khách cuối cùng ra về, Ran Mori tránh đi, trở về phòng của mình.

.

Trên hành lang dài, cảnh tượng trước mắt làm cô không thở nổi. Shinichi Kudo dường như đã rất say, bước chân và cử động của anh vô cùng nặng nhọc và chậm chạp, một tay anh đỡ trán, một tay anh choàng qua vai Jenny. Jenny bên cạnh anh một bước không rời, cô ấy đỡ một tay của anh, động tác vô cùng thuần thục cũng vô cùng kiên nhẫn. Hai bóng lưng kéo dài trên hành lang mờ ảo, hình ảnh nhập nhòe trước mắt như một thước phim tua chậm, còn Ran Mori như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nào nhúc nhích. Đến khi Jenny đẩy một cửa phòng trống, thuận lợi đưa Shinichi vào bên trong, cánh cửa căn phòng đóng lại, cũng là lúc cô nghe tiếng vỡ nát từ bên trong mình, cô xiết chặt bàn tay, đầu ngón tay bấm sâu vào d.a thịt đến tê dại. Ran Mori cầu nguyện trong lòng, mỗi khắc mỗi giây trôi qua ép cô sắp phát điên. Ran muốn xông thẳng vào căn phòng kia, muốn la hét, muốn đập phá, nhưng cả người cô đông cứng, cô không chịu nổi, cô biết mình sẽ không chịu nổi.

.

.

.

Shinichi Kudo khẽ xoa thái dương, cơn đau đầu như búa bổ và cảm giác lâng lâng không điểm tựa. Cơn say rượu không phân biệt được trái phải này, rất lâu rồi anh không trải qua. Cũng phải thôi, hôm nay là ngày vui của Hattori, tình cảm giữa anh và tên da đen đó vốn không thể nói hết bằng lời. Nhìn Hattori và Kazuha cuối cùng cũng bước đến cánh cửa hôn nhân, trong lòng anh vô cùng vui vẻ. Ngược lại, anh lại cảm thấy bản thân quả thật là một tên chẳng ra gì. Nếu Ran mặc áo cưới, chắc hẳn sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất. Anh sẽ nắm lấy tay cô, trước mặt mọi người, thề sẽ chăm sóc cô suốt đời. Cô dâu của anh sẽ mỉm cười rạng ngời nhận lời chúc phúc của mọi người. Có lẽ vì những cảm xúc phức tạp trong lòng, đồng thời cũng là rể phụ, anh thay Hattori đỡ khá nhiều rượu. Lúc tan tiệc, anh có chút chịu không nổi. Jenny cùng anh trở về nước, giữa Jenny và Hattori cũng có một vài lần hợp tác, nên cô ấy cũng nhận được thiệp mời. Về tình về lý, anh đều không nên để cô ấy đi một mình. Cứ như vậy, anh cùng Jenny đến dự tiệc, trong bữa tiệc, anh nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình, chỉ là một vài khoảnh khắc thoáng qua, sau đó, dù anh tìm kiếm thế nào đi nữa, cũng chẳng còn nhìn thấy cô. Shinichi biết, trái tim anh rất khó chịu. Không nhìn thấy cô anh khó chịu, nhìn thấy cô nhưng không thể bước đến bên cạnh cô, anh lại càng khó chịu. Cô gái nhỏ đó, mềm mại, dịu dàng, vốn chẳng cần làm gì, chỉ cần một bóng dáng, cũng đủ để hành hạ anh rất lâu.

Jenny đỡ anh về phòng, chút lí trí còn sót lại, anh không từ chối. Anh nằm dài trên gi.ường, hơi thở nặng nhọc, cả người đều nóng hừng hực, những hình ảnh rời rạc cứ một đoạn phim không đầu không đuôi, không hề liền mạch khiến anh cố nắm bắt nhưng không sao nắm bắt được khiến anh cáu kỉnh vô cớ. Một mùi hương xa lạ đột nhiên ập đến khiến Shinichi cau mày, một bàn tay chạm trên ngực áo anh không ngừng di chuyển, sau đó kéo đến cổ áo vest. Shinichi mặc dù phản xạ chậm hơn bình thường, nhưng thời gian trải qua huấn luyện khiến anh ít khi nào buông bỏ hoàn toàn phòng bị, anh nắm lấy cổ tay đang sờ soạng trên người mình. Đôi mắt anh chậm rãi mở ra, tuy mệt mỏi nhưng vẫn sắc bén. Anh nhìn thấy Jenny, trên người cô dường như chỉ còn chiếc áo lót không dây, làn da như phát sáng trong ánh sáng mờ ảo, nhưng Shinichi chỉ liếc qua, ánh mắt trống rỗng như thể cô gái trước mặt không tồn tại. Anh mệt mỏi bước khỏi gi.ường, anh lấy lại chút lí trí, cả người anh toát ra vẻ xa lạ và đề phòng, anh không nói một lời, bước ra khỏi phòng.

.

Cảnh tượng trước mắt khiến anh tỉnh cả rượu. Cô vợ nhỏ của anh đang cực kỳ nhếch nhác. Cô đứng trước cửa phòng anh, cả người run bần bật. Cô mặc một chiếc váy trắng cổ yếm bằng lụa tơ tằm, ôm lấy cơ thể thon thả, chiếc váy chỉ ngắn đến nửa đùi, làm nổi bật đôi chân thon dài, sáng bóng, chất liệu lụa càng làm nổi bật làn da mịn màng, mướt mát của cô. Ran Mori cúi đầu nên anh không nhìn rõ gương mặt, chỉ thấy 2 nắm tay cô xiết chặt run rẩy, trước ngực áo cô ướt đẫm, dán vào d.a thịt, mơ hồ phát họa vị trí phập phồng bên dưới. Shinichi dưới tác dụng của rượu, suy nghĩ chậm đến mấy nhịp, hốc mắt anh đỏ bừng. Anh đỡ lấy cô, lớp trang điểm trên mặt cô đã sớm nhòe đi, gương mặt cô ướt đẫm, nước mắt cô rơi như một chuỗi ngọc bị đứt, đôi mắt ấy đỏ lên ưng ửng, lại sưng đến lợi hại, vừa nhìn đã biết khóc không ít, cô dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt nên lời, đôi môi cô run rẩy lợi hại.

Anh nghe trái tim mình đau đến sắp tan ra, anh kéo lấy cô áp sát vào ngực mình, cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô, như bao lần. Anh thì thầm:

Anh không có, cái gì cũng không có, đừng khóc, bà xã …

Ran Mori ngã vào vòng tay anh, áo vest anh vẫn còn nghiêm chỉnh, ngay cả một cúc áo cũng chưa từng mở ra, rõ ràng là không có chuyện gì xảy ra, đáng ra cô nên vui vẻ, nhưng cô lại choàng tay qua cổ anh, áp mặt vào ngực anh, khóc nức nở. Shinichi ôm lấy lưng Ran, gương mặt anh vùi vào tóc cô. Anh nghe cô ghét bỏ, không ngừng đánh vào người anh, anh không chê phiền. Anh nghe cô lầm bầm than phiền trên người anh có mùi nước hoa phụ nữ. Anh bật cười, cô muốn quản anh, vậy thì cứ quản anh cả đời. Anh đưa cô vợ nhỏ của mình vào một phòng trống gần đó. Anh cởi áo vest thẳng tay vứt vào sọt rác. Shinichi quay lại, nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình đã ngừng khóc, cô dùng đôi mắt vừa trong veo lại vừa ưng ửng nhìn anh, anh cúi người hôn lên trán cô:

Ngủ ngon, Ran.

Giọng của anh dễ nghe đến thế, cách anh gọi tên cô quen thuộc đến thế, trong một thoáng, không biết điều gì thôi thúc, Ran Mori nghĩ tại sao cô không ích kỷ thêm chút nữa, tham lam thêm chút nữa giữ anh bên cạnh mình. Cô ngước nhìn anh, môi cô chính xác chạm lên bờ môi anh. Shinichi Kudo cả người cứng đờ, anh cúi người dùng cả 2 tay ôm lấy lưng cô gái đang hôn anh đến nghiêng ngả trước mặt. Hai người ở bên nhau không phải ngày đầu tiên, một nụ hôn đầy đủ mọi tín hiệu. Shinichi thở dốc, anh áp trán mình vào trán cô, bàn tay anh nâng lấy gương mặt cô, ngón cái không ngừng vuốt ve má Ran, anh thậm chí không dám mở mắt, giọng anh khàn đặc như nuốt một tờ giấy nhám:

Nếu bây giờ em nói hối hận thì vẫn còn kịp.

Ran Mori thậm chí không hề suy nghĩ, cô nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, vô cùng thô bạo bứt tung cả cúc áo.

Cô biết, anh muốn.

Thật trùng hợp, cô cũng muốn.

Sau đó mọi thứ như có cơn lốc cuốn qua, Ran Mori bị anh quấn đến không thoát ra được, cánh tay anh căng cứng như gọng kìm, như muốn khảm lấy cô vào cơ thể. Cô nghe cả ý thức và cơ thể của cô đều buông lỏng đến cực điểm, bao lâu không có được cảm giác này, Ran cũng không biết. Cô nghe bản thân không ngừng gọi tên anh, không ngừng ngâm nga như ở một nơi khác vọng lại. Dưới tác động của rượu, Shinichi có chút mất kiểm soát, Ran có chút không chịu đựng nổi, cô không thể nhớ nổi đa trải qua bao lâu, cô khóc thút thít đến khàn giọng, đến khi tất cả ý thức tan rã …​
 
hay tuyệt cú mèo luôn, tác giả đúng là biết cách dẫn dắt cảm xúc của người đọc...Chỉ cần cuối cùng ShinRan được hạnh phúc thì ban đầu ngược ngược xíu lại càng hay, chứng tỏ dù có chuyện gì xảy ra cũng ko thể chia cắt được cặp đôi gà bông của chúng ta. Đọc các truyện bạn viết khiến mình lại càng thêm yêu 2 bé hơn. Và thật sự cảm ơn bạn dù bận rộn với cuộc sống vẫn cố gắng mang đến những fic SR thật ý nghĩa cho mọi người....
 
tuần trước chỉ có 1 chap nên t có thể tham lam hy vọng tuần này có 3-4 chap không ạ? 🥺😂
 
huhu tui đã chờ cả 1 tuần, đọc vẫn chưa đã ạ 🥹😭
hay tuyệt cú mèo luôn, tác giả đúng là biết cách dẫn dắt cảm xúc của người đọc...Chỉ cần cuối cùng ShinRan được hạnh phúc thì ban đầu ngược ngược xíu lại càng hay, chứng tỏ dù có chuyện gì xảy ra cũng ko thể chia cắt được cặp đôi gà bông của chúng ta. Đọc các truyện bạn viết khiến mình lại càng thêm yêu 2 bé hơn. Và thật sự cảm ơn bạn dù bận rộn với cuộc sống vẫn cố gắng mang đến những fic SR thật ý nghĩa cho mọi người....
sốp ơi em đói quá 😭
Hihi, thật sự rất cảm ơn tất cả tình cảm yêu thương của mọi người dành cho au và dành cho fic.

:KSV@03::KSV@03::KSV@03:
 
Trước khi post tiếp chap mới, thì Au có vài điều muốn nói ạ:
1. Fic sẽ có nhiều nhân vật bên ngoài xuất hiện, Au sẽ cố gắng hết sức để các nhân vật đó thể hiện đủ vai trò của mình nhưng trong nội dung tóm gọn, không lu mờ nội dung và nhân vật chính, không lan man hoặc làm mọi người thấy nhiều nhân vật dư thừa, rối loạn.
Mình chỉ cảnh báo trước để mọi người không choáng ngợp với quá nhiều cái tên xa lạ =)))))))))))))))
2. Fic nói về cuộc sống của 2 nhân vật chính, như một cuộc sống bình thường, nên sẽ có những mối quan hệ, tình cảm với gia đình, bạn bè, đồng nghiệp. Nên nếu bạn nào kì vọng fic chỉ tập trung vào tuyến tình cảm của 2 anh chị màu hồng như tiểu thuyết, đầy tình tiết cẩu huyết cao trào thì mình cũng xin cảnh báo trước, là fic sẽ hơi dài nhưng không thuộc thể loại như vậy, các bạn nào không thích có thể back nhé.
3. Do thời gian gần đây mình thật sự khá bận, nên rất xin lỗi mọi người là có thể fic sẽ up chậm lại, mình sẽ cố gắng ít nhất là 1 chap/tuần.
4. Và tất nhiên, đối với mình một fic như một đứa con của mình, mình nhất định sẽ không drop. Cảm ơn tình cảm và sự ủng hộ của mọi người rất nhiều :-x:-x:-x
 
Chap 9.

Cuộc sống cứ ép Ran tiến về phía trước, trước khi cô kịp thông suốt điều gì hay quyết định điều gì. Thỉnh thoảng Ran lại nghĩ về đêm đó. Vừa mơ hồ, vừa ngọt ngào, lại vừa luyến tiếc. Sâu trong tâm khảm, có điều gì đó khiến cô mãn nguyện.
Ran Mori mơ màng nghĩ về hôm đó. Lúc Ran Mori tỉnh dậy, Shinichi vẫn còn say giấc, hiếm khi nào cô thấy anh có một giấc ngủ ngon như vậy. Trong một thoáng, Ran có ảo giác như mọi thứ chưa từng thay đổi. Ran liếc nhìn thùng rác, chiếc áo vest và áo sơ mi ngày hôm qua của anh đã nằm gọn trong đó. Cô xem thời gian, cô phải đến sân bay rồi, đắn đo một lúc, cô cúi người đặt lên gáy anh một nụ hôn, sau đó lặng lẽ rời đi.
.
.
.
Sự ngẩn ngơ đó kéo dài mãi đến hơn 1 tháng sau, Ran Mori chậm chạp nhận thấy sự thay đổi của bản thân. Sau khi tan sở, cô vừa về đến nhà đã vùi mình vào sofa, nhanh chóng thiếp đi đến khi cơn lạnh và chiếc bụng rỗng đánh thức cô dậy. Sự mệt mỏi và uể oải kéo dài đến cuối tuần, lúc đó cô mới chợt nhận ra thế mà cô đã chậm gần 2 tuần, cô vội vớ lấy túi xách đến thẳng bệnh viện. Trong lòng không rõ là mong chờ hay sợ hãi. Trước đây, khi ở bên nhau anh chưa từng để cô phải quan tâm đến vấn đề này, cho nên cô cũng không nhớ đến.
Mãi đến khi nhìn tờ kết quả xét nghiệm trên tay, bên tai cô vang lên giọng nói xa xăm của bác sĩ truyền đến, dặn cô những việc phải chú ý trong những tháng sắp tới, Ran Mori vẫn chưa tin được. Ngay khi cô mắc kẹt ở một ốc đảo chỉ có riêng mình cô, thì đứa bé này lại xuất hiện bên cạnh cô. Ran nghĩ, có lẽ đây là duyên số, cô nên cảm ơn ông trời, cảm ơn đứa bé này đã xuất hiện, ngay cả khi anh không ở bên cạnh cô, thì tình yêu của cô và anh vẫn tồn tại, vẫn có kết quả. Dù sau này anh có một hạnh phúc mới, viên mãn hơn, có tìm được một người thật sự thích hợp, cô cũng không còn gì để nuối tiếc, bởi vì đứa trẻ này, sẽ là hạnh phúc của cô trong quãng đời còn lại, không còn gì để nuối tiếc.
Ran Mori hít một hơi thật sâu, cảm thấy quãng thời gian sắp tới, sẽ vừa khó khăn vừa đáng mong chờ.
.
.
.
Nửa tháng sau đó, những bông hoa anh đào cuối cùng cũng không còn, bầu trời nặng trĩu, không khí cũng ẩm ướt hơn hẳn, sắp chuyển sang mùa mưa mất rồi. Nhưng ngày hôm đó, sẽ là một ngày mà cô không thể nào quên trong cuộc đời mình. Myuki xin nghỉ phép 2 ngày trong ca trực, Ran Mori nhận được điện thoại báo có tai nạn giao thông ở ngã tư gần đó. Theo camera quan sát được, là do dừng đèn đỏ nhưng chiếc SUV trắng từ phía sau tông thẳng lên chiếc Mazda CX-3 đỏ đang đậu phía trước. Tài xế xe phía trước có vẻ bất ngờ, đạp thắng và bẻ lái theo bản năng, khiến xe đâm thẳng vào bồn hoa bên đường, trán đập thẳng vào vô lăng, choáng váng. Chiếc SUV sau khi mất mục tiêu thì lao thẳng về phía trước, nhưng bánh xe lệch về bên trái khiến chiếc xe ma sát với con lươn một đoạn dài trước khi dừng hẳn lại. Lúc đội cô đến nơi thì hiện trường rối loạn vô cùng. Tài xế chiếc xe đỏ là một cô gái trẻ, cô ấy vẫn còn giữ được chút tỉnh táo dù khá choáng váng, tài xế xe trắng đã bất tỉnh. Người dân gần đó cũng nhanh chóng gọi cấp cứu. Mọi người nhanh chóng điều tiết giao thông, để giải quyết kẹt xe, trong lúc những người khác xử lí hiện trường vụ án, Ran Mori xem xét xe trắng, cô phát hiện người đàn ông có dấu hiệu phê thuốc, hơn nữa quan sát kỹ một chút thì trong móng tay anh ta có một ít bột trắng, vô cùng bất an, cô gọi thêm một đồng nghiệp tới, cả hai nhanh chóng gọi cho tổ phòng chống ma túy. Rõ ràng là đang quá liều trong lúc lái xe nên gây tai nạn.
Ran lại cầm theo biên bản, đi một vòng xe đỏ, do bị đụng mạnh từ phía sau, nên cốp xe móp hẳn, có chỗ còn bể nứt, nước bên trong theo vết nứt nhỏ giọt ra bên ngoài, đỏ sậm, là máu. Ran rùng mình, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sóng lưng, cô cẩn thận đeo găng tay, mở cốp xe ra. Bên trong là xác một cô gái trẻ, được xử lý vô cùng sơ xài, vết máu đầy trong cốp xe khiến mùi tanh nồng xộc vào mũi. Ran Mori há hốc miệng, lùi về sau 3 bước, gương mặt cô gái trẻ trắng bệt, mái tóc lòa xòa trước mặt dần trở nên quen thuộc. Là Myuki.
Ran Mori nôn thốc nôn tháo, đến không còn gì trong bụng, nôn cả mật xanh mật vàng. Nước mắt đầy trên mặt, cô run rẩy bấm điện thoại gọi cho đội hình sự.
Lần này thì lớn chuyện rồi, chỉ là một tai nạn xe cộ lại liên quan đến đội giao thông, đội phòng chống ma túy và cả đội hình sự.
.
.
.
Toshiro đến cùng lúc với đội hình sự, anh ta kéo vội Ran qua một bên, thì thầm:
- Chuyện của tôi và Myuki tuyệt đối không được khai với đội hình sự. Chúng tôi chỉ là thoải mái bên nhau thôi, cũng không phải yêu đương nghiêm túc, tôi có thể chắc chắn vụ án này không liên quan đến tôi.
Ran Mori nổi cáu chẳng còn phân biệt cấp trên cấp dưới:
- Làm sao anh biết không liên quan đến anh? Sao anh lại khốn như thế, cô ấy cũng đã chết rồi, tôi không thể để cô ấy chết không minh bạch.
Toshiro xiết cánh tay Ran đến phát đau:
- Tôi và cô ấy thật sự chỉ trải qua vài đêm, chắc chắn không liên quan đến tôi. Cô nói ra vốn không có ích lợi gì cả.
Ran hất tay ra, thái độ dứt khoát vô cùng. Toshiro gằn giọng:
- Nếu cô nói ra, thì tôi cũng sẽ nói chuyện giữa cô và Shinichi Kudo. Shinichi vẫn còn làm việc ở Sở Cảnh sát, dù không trái quy định, nhưng qua lại với phụ nữ đã đính hôn, một khi tôi đã nói ra thì con đường sau này của anh ta sẽ không dễ dàng gì.
Ran nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng:
- Anh thật sự không có chút tình cảm gì với Myuki sao? Cô ấy chết rồi cũng không làm anh đau lòng sao? Anh chỉ quan tâm đến mỗi chiếc ghế của mình thôi sao?
.
Ran Mori mím môi, Toshiro và Myuki là cấp trên và cấp dưới trực tiếp, phát sinh quan hệ nhưng không báo cáo là không đúng quy định, chắc chắn sẽ bị xử phạt. Toshiro vừa ngồi lên chiếc ghế này không bao lâu, cho dù ngồi lại được thì vẫn là một vết sẹo trong sự nghiệp của anh ta. Nhưng dù vậy, con người vẫn nên có trách nhiệm với hành vi của mình, những gì cô biết cô đều khai với đội hình sự. Toshiro nhìn cô, nhếch môi:
- Tôi thật sự không quản nổi cô. Tôi sẽ viết đơn đề nghị cô sang tổ khác.
- Anh không cần viết, tôi sẽ tự xin chuyển. – Ran Mori lạnh lùng.
Trong lòng cô thất vọng vô cùng. Trước đây khi nhìn thấy hai người họ, cô còn thông cảm cho một đoạn tình cảm không thể công khai với mọi người. Sau đó, khi cùng Toshiro đi công tác ở Mỹ cô lại cảm thấy mình quá ngây thơ, bọn họ chỉ là quan hệ đôi bên cùng vui vẻ, cả 2 cùng tự nguyện thì cô cũng không có ý kiến gì. Bây giờ, ngay sau khi Myuki chết, tất cả những gì còn lại là sự hối hận vì đã dây vào phiền phức. Một chút tình cảm sót lại cũng không có. Sự lạnh lùng của anh ta khiến cô nổi gai óc. Một cô gái và sự nghiệp, hẳn là bất cứ người đàn ông nào cũng lựa chọn sự nghiệp, nhỉ?
.
Sáng hôm sau, bầu không khí vô cùng lạnh lẽo, mất đi một đồng nghiệp, Ran Mori lại chuyển đi, mặt ai cũng nặng nề như đeo chì. Ran cũng không cười nổi, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc.
Ran chuyển sang tổ 2. Cấp trên của cô là nữ thanh tra Yuri, một người phụ nữ mạnh mẽ, ít nói, không quá thân thiết với cấp dưới nhưng là một phụ nữ truyền thống, là một cấp trên khuôn mẫu. Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, Ran thẳng thắn nói với Yuri cô đang mang thai, hy vọng được sắp xếp công việc phù hợp. Gương mặt lạnh nhạt của Yuri như bị vỡ ra, thanh tra Yuri không buồn che giấu thái độ kinh ngạc, cẩn thận đọc lại bản tóm tắt lý lịch của cô một lần nữa, tỏ ra lịch sự, hỏi:
- Em đã có chồng à?
- Không ạ, em là mẹ đơn thân. – Ran cũng không bối rối.
Thanh tra Yuri gật đầu tỏ ý đã biết.
Nhưng Ran đọc được sự dè bỉu trên gương mặt cấp trên.​
 
Cuối cùng cũng có chap mới 🥹
Mong au nhanh hết bận và sớm ra thêm nhiều chap chất lượng nữa
 
Đáng ra phải bước sang mùng 1 mới post, nhưng bạn Au có hẹn rồi, nên lì xì chap mới sớm nha cả nhà.
Chúc mọi người một năm mới nhiều niềm vui, an khang thịnh vượng, vạn sự như ý :KSV@03:

Chap 10.

- Myuki chết rồi.
Shinichi Kudo nhíu mày, trong đầu anh đang không ngừng nhảy số. Cái tên Myuki này dường như rất quen, lại dường như không quen, anh chịu thua, đành phải khó nhọc hỏi:
- Myuki là ai?
- Đồng nghiệp chung tổ với Ran. – Haibara trần thuật đúng sự thật.
Shinichi trầm mặc:
- Cô ấy có sao không?
.
.
.
Từ việc tâm trạng không tốt, và bước vào giai đoạn đầu của thai kỳ, Ran gần như không ăn nổi. Dù cố ăn nhưng dạ dày chống đối đến cùng, chỉ cần cô nuốt vào một chắc chắn sẽ nôn ra đến mười. Mỗi lần nhắm mắt lại, Ran đều thấy hiện trường vụ án hôm đó, Myuki cuộn người thành một khối, máu chảy đỏ đến mức cô không nhìn ra được trang phục của cô ấy, chỉ thấy cô ấy nhắm chặt mắt, đôi môi trắng bệt dưới mái tóc rũ rượi bê bết máu. Ran Mori mở to mắt, hơi thở dồn dập, cả người đổ đầy mồ hôi nhưng lại thấy lạnh toát, cô mất ngủ trầm trọng. Hai ngày trôi qua, cô gầy xuống thấy rõ, gương mặt cũng xanh xao nhưng lại không thể tâm sự với ai. Ran Mori thì không sao, cô chỉ lo cho đứa bé, cảm giác bất lực này thỉnh thoảng ép cô bật khóc. Cô thầm cầu nguyện giai đoạn khó khăn này mau qua đi. Ran nhìn bầu trời xám xịt, ngày mai là đám tang của Myuki.
.
Ran Mori mặc váy đen, hòa vào dòng người đến đám tang. Tokyo một ngày đầy gió, bầu trời âm u xám xịt như tiệp với thế giới toàn đen trắng không ngừng di chuyển trước mặt cô. Ran giới thiệu cô là bạn cũng là đồng nghiệp với Myuki, mẹ cô ấy có vẻ suy sụp, gật đầu nhưng lại không rõ có thật sự nghe những gì cô nói hay không. Ran Mori nhìn tấm ảnh của Myuki mỉm cười ngọt ngào cũng không kìm được mà đỏ mắt, những gì xảy ra quá đột ngột, quá u ám, cũng quá chấn động, không ai có thể kìm được sự đau xót trong lòng.
Cùng lúc đó Ran Mori nhận được điện thoại của tổ hình sự, cần cô cung cấp thêm lời khai. Ran Mori đến thẳng sở cảnh sát, xoay nắm cửa bước vào phòng thẩm vấn. Trước mặt cô là 2 cảnh sát trẻ thuộc tổ của Shinichi. Bọn họ nhìn cô với ánh mắt kì lạ, cũng không ai mở lời. Ran Mori suốt buổi sáng bận rộn, cùng những cảm xúc lên xuống có hơi khó chịu, cô mở lời trước:
- Còn có chuyện gì sao?
Đồng nghiệp nam đẩy bức ảnh đến trước mặt cô, trong ảnh là một cuốn nhật ký viết tay, nét chữ quả thật là của Myuki, cô ấy viết: “Hôm nay vô tình nhìn thấy Ran Mori và sếp Kudo hôn nhau trong bãi xe, mọi thứ dường như vượt quá sức tưởng tượng của mình. Thì ra mọi thứ đều là giả tạo, vậy mà bao lâu nay mình vẫn luôn ngưỡng mộ Mori. Cô ấy chung thủy như thế, cố gắng nhiều như thế, nghiêm túc với công việc như vậy. Hóa ra đã sớm tìm được chỗ dựa, mọi người đều phải tìm cách để giữ chỗ đứng cho mình, mình thật là ngây thơ. Cứ như thế này, mình sẽ mãi mãi không thể có được vị trí tốt hơn.”
Vị đồng nghiệp nam kia lạnh nhạt tường thuật lại:
- Trong nhật ký cũng có kể lại những ngày tiếp theo Myuki tiếp cận sếp Toshiro. Mốc thời gian cũng trùng khớp với lời khai của cô và thanh tra Toshiro.
Ran Mori nghe đầu óc mình quay cuồng, cô há hốc miệng, tại sao mọi chuyện lại bắt đầu từ cô?
Nữ cảnh sát ngồi bên cạnh tiếp lời:
- Hôm phát hiện ra thi thể, chiếc xe Mazda đỏ vốn là của Genji, chồng sắp cưới của Myuki, nhưng hôm ấy em gái cậu ấy mượn xe lái đi đến tiệc sinh nhật bạn, hoàn toàn không biết trong cốp xe có xác một cô gái. Chiếc SUV là một chiếc xe khác của anh ta, do chính anh ta lái hôm đó. Mọi chứng cứ hiện đang hướng đến khả năng, Genji vì ghen nên đã tranh cãi với Myuki dẫn đến giết người. Chưa kịp phi tang thi thể thì cô em gái đã đến mượn xe, anh ta gấp gáp lái xe theo nhưng do dùng thuốc quá liều nên dẫn đến tai nạn xe.
Ran Mori cố gắng xử lý những thông tin quá dồn dập kia, cô khó nhọc hỏi:
- Vậy hai người muốn hỏi thêm gì ở tôi?
Nghĩ thôi cũng đã thấy khó xử, nam cảnh sát quay sang ra hiệu cho nữ cảnh sát bên cạnh, dù sao là nữ cũng dễ nói chuyện hơn:
- Về mặt nguyên tắc chúng tôi cần xác minh lại, không thể loại trừ bất cứ khả năng nào. – Nữ cảnh sát chép miệng – Mối quan hệ giữa cô và thanh tra Shinichi Kudo là gì?
- Tôi không thể trả lời câu hỏi này.
Mặc dù việc không giải thích có thể sẽ khiến cô rơi vào tình cảnh bất lợi, nhưng thật sự Ran cũng không biết phải giải thích thế nào. Thời điểm Shinichi về Sở cảnh sát, không biết anh đã xử lý hồ sơ của mình như thế nào, nhưng với tính chất bảo mật của anh, cô nghĩ hồ sơ của anh ở Sở cảnh sát cũng chẳng mấy chân thật. Sau đó, khi cô chính thức được nhận vào Sở cảnh sát, anh cũng đích thân cầm hồ sơ của cô đi nói chuyện với cấp trên, nghĩ cũng không cần nghĩ, mối quan hệ của hai người trên giấy tờ chắc cũng nằm trong danh sách tài liệu mật.
.
Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở, cũng không hề có tiếng gõ cửa. Ran Mori chưa kịp xoay người xem ai lại ngang ngược như vậy thì đã thấy hai người đối diện há hốc miệng, vài giây kinh ngạc qua đi, bọn họ nhanh chóng chào hỏi:
- Chào sếp.
Shinichi Kudo mặc chiếc áo măng tô dài, trên gương mặt toát ra chút mệt mỏi. Anh khẽ gật đầu. Anh bước vào phòng, tắt camera, sau đó quay sang nhìn Ran, anh không nói gì, nhưng với ánh mắt của anh, cô lại cảm giác như chẳng thể giấu anh bất cứ điều gì. Sau khi quan sát kỹ cô gái nhỏ trước mắt, anh quay sang nói với 2 người đang âm thầm đánh giá bầu không khí trong phòng:
- Cứ ghi vào biên bản là cô ấy không trả lời. Đích thân tôi sẽ giải thích với cấp trên. Còn nữa, chuyển hết hồ sơ của vụ án qua mail cho tôi. Làm một bản báo cáo cắt ngang, buổi chiều chúng ta họp.
Nói rồi anh quay sang nói với Ran, giọng nói vô cùng nghiêm túc:
- Đi với anh.
.
.
.
Giây phút đó, Ran Mori cứ như vậy mà đi theo anh, giống như chạy trốn cũng giống như sợ hãi những áp lực đang bủa vây ép cô phải đối mặt. Cô chẳng nói với anh điều gì, cũng chẳng hỏi anh vì sao lại ở đây. Giây phút cô nhìn thấy anh, cô cảm thấy mọi thứ, cứ như đã qua một đời, vô cùng không chân thật. Giây phút anh nói “đi với anh”, mắt Ran đỏ lên, giống như anh vừa xuất hiện, đã có thể nhìn thấu mọi ấm ức của cô.
Ran Mori yên tĩnh bước đi phía sau anh, cũng chẳng hỏi sẽ đi đâu. Điều đó cũng không quan trọng.
Nhưng cánh cửa thang máy vừa mở ra, đã bắt gặp sếp Megure bên trong, ánh mắt sếp Megure đảo qua cả hai người, gương mặt lạnh lùng không thể hiện rõ vui buồn, chỉ nói:
- Nói chuyện với tôi một lát, Kudo.
Shinichi cũng không còn cách nào, anh gật đầu, khẽ trả lời:
- Vâng ạ, vậy đến phòng làm việc của em đi.
Chẳng ai nói chuyện với sếp lại bảo sếp đến phòng làm việc của mình, nhưng Shinichi rõ ràng chẳng buồn để ý nữa rồi, còn sếp Megure cũng quen với tiểu tổ tông không có mấy phép tắc này nên cũng bấm bụng quên đi.
.
Ran Mori nhìn hình hình trước mắt, cũng thức thời, cô lùi một bước, ý tứ rõ ràng, khẽ lên tiếng:
- Vậy em xin phép …
Cô còn chưa kết thúc câu nói, Shinichi đã ôm lấy vai cô vào thang máy, bấm tầng 14, lên thẳng văn phòng anh. Shinichi đưa cô vào nghỉ ngơi trong phòng anh trong lúc chờ đợi. Ran Mori dưới áp lực lớn và cảm giác căng thẳng vừa được buông lỏng cộng với mùi hương quen thuộc thoang thoảng khiến Ran không cưỡng nổi chìm vào giấc ngủ, trong cơn mơ chập chờn, vậy mà Ran Mori lại nhìn thấy Myuki nằm bó gối, tư thế cứng đờ, cả người đầy máu, mái tóc đen rối tung che lấy cả gương mặt, bờ môi bên dưới mái tóc dường như đang mấp máy, nhưng Ran không nghe được gì cả, cả người cô lạnh toát, theo bản năng cô muốn quay lưng bỏ chạy nhưng chân dường như có đeo chì, chẳng thể nhúc nhích. Đột nhiên Myuki mở mắt, cô ấy nhìn Ran, thì thầm: “Mori, hóa ra thế mà cậu lại lén lút với sếp Kudo?”. Ran Mori thét lên một tiếng, cô bật dậy, vùi gương mặt vào hai bàn tay, cô nghẹn ngào bật khóc. Gần như cùng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở, Shinichi ôm lấy cô vào lòng, cằm anh tì trên đỉnh đầu cô, bàn tay không ngừng vỗ về lưng cô, anh thì thầm:
- Có anh ở đây, không sao cả, đều là mơ thôi, đừng sợ … đừng khóc, bà xã…
Ran Mori tựa như đứa trẻ, cô áp mặt vào ngực anh, bàn tay cô xiết lấy áo sơ mi của anh, cứ vậy mà khóc. Cô không biết, cô vừa thét lên một tiếng, Shinichi quăng vội giấy tờ trên bàn, anh lao vào phòng ôm lấy cô, bỏ mặc sếp Megure với đống giấy tờ và công việc đang bàn bạc dở ngồi chờ bên ngoài, sếp Megure liếc mắt thấy vợ chồng trẻ đang bận bịu, cảm thấy bản thân khá dư thừa, tự hỏi sao mình lại có mặt ở đây, sau đó đành phải lặng lặng bước ra ngoài …​
 
Năm mới chúc sốp sức khỏe dồi dào để viết tiếp những câu chuyện về cp mà sốp iu thích nhé 🎉🎉🎉
 
Quay lại
Top Bottom