- Tham gia
- 30/10/2016
- Bài viết
- 419
Thật à, lạnh lùng hơn ấy? Tôi đã thế sao?
Khi cậu ấy tìm đến căn nhà gỗ, đã cố tình mang cảm giác bình yên làm vũ khí dự phòng. Thật dại dột, dù vậy, cậu ấy vẫn không chống lại khi bị tấn công bởi những thứ bên trong.
"Vẫn muốn chứ!"
"Nói xem, cậu nghĩ gì?"
"Cảm giác đơn thuần của cậu, chỉ là 'nhớ' thôi sao?"
Đen đen trắng trắng, đã lâu rồi không thấy giấc mơ ấy nữa. Lần này, càng gần hơn với thân ảnh xanh lam, sắp lao mình xuống vực. Đứng yên đó, chẳng thể cản ngăn, vĩnh viễn mất đi người mình trân quý nhất.
Hôm qua, lại một người nữa.
Hứa tạo bình yên chỉ là lời dối đáng buồn, nó vẫn là loại vũ khí vô hình, vết đâm gây ra ngọt ngào như tôi, khi rút ra, máu tuôn đỏ thẫm...
Làm sao để chối bỏ cảm giác thật sự, thân phận thật sự, niềm tin thật sự? Làm sao vứt tất cả ký ức xuống vực một cách dễ dàng, để kẹt lại trên ranh giới cũ, nhàu nát dần đi?
Thêm vào đoạn ký ức bốn năm một vết cắt chát chúa, máu lại rỉ ra. Đôi mắt nhắm lại, giọt nóng hổi mà cậu gọi tên lại chảy.
Đã là người cuối cùng, khép cửa chôn căn nhà gỗ. Kéo chăn kín chặt tâm hồn, chìm đắm trong thứ ngọt ngào này...
Lại chúc ngủ ngon.
Hiệu chỉnh: