Biệt

Trạng thái
Tác giả đang khóa bình luận
1789057.jpg


Hứa với người tôi sẽ ngủ sớm, và tôi không.
Nói với người rằng tôi sẽ ngoan, và tôi không như thế...
 
Hiệu chỉnh:
Có những bình yên chỉ là bất chợt

Thời điểm ấy, khi tôi chơi vơi giữa ranh giới của tuyệt vọng và hy vọng, cõi lòng đột ngột trở nên trống rỗng. Trước tôi, bao nhiêu người đã chết ở bờ vực bên kia, thân xác họ khô quắt và đen sạm. Lại có người sống một đời an bình tĩnh lặng, mất cả sức mạnh tiềm tàng mà bản thân lẽ ra luôn có. Chẳng có ai, ở thời không này, ranh giới này, mất thăng bằng và lơ lửng như tôi.

Thế rồi, tôi gặp cậu.

Hành trình của cậu còn rất dài, với đoạn quá khứ cố tình chôn kín. Những khoảnh khắc yếu lòng cậu vùi lấp cho chặt, chẳng bao giờ thể hiện, chỉ để tạo ra bộ mặt bình ổn và ở đó, lắng nghe tôi.

Cảm ơn cậu.

Có lúc, tôi nhận ra bản năng chiếm hữu của mình, muốn tới gần bóp nát cậu ở đây. Như cách linh hồn thế chỗ linh hồn, quẩn quanh tìm bắt linh hồn khác. Tôi gào khát tự do, thứ tự do cả đời là ảo mộng. Tôi vô thức quên lãng bình yên, thứ bình yên lạnh lẽo mà cậu tạo cho tôi.

Là tôi, do tôi không biết, bản thân đã vô tình trở nên quan trọng với cậu.

Là tôi, do tôi không biết, những suy nghĩ của cậu trong quá trình tạo ra khoảng cách.

Là tôi ngu ngốc vì nhiều điều nào đó, mà đến gần cậu rồi đẩy cậu ra. Là tôi trẻ con và ích kỷ, hoặc chưa đủ trải nghiệm để nghĩ cho tâm hồn cậu.

Nhưng dù tôi có thế nào, cậu vẫn ở đó...

Và tôi hiểu rõ, nước mắt ở cạnh cậu là những giọt thật lòng. Tôi rất bình yên, rất lạnh lẽo, rất đau đớn, rất dại điên. Tôi đã thế, đã là chính tôi, hoặc phần yếu đuối trong tôi được bùng phát.

Tôi muốn làm gì đó, làm gì đó... Tôi biết mình không thể mang đến những điều như cậu. Thứ bình yên từ kẻ độc hành. Tôi không thể, nhưng muốn cùng với đứa trẻ, tiếp tục nắm lấy sợi dây.
 
213170.jpg


Mình đã biết gì về cô gái này?

Chỉ một cái tên, ngoài ra không gì cả. Lúc nào cũng xuất hiện với hình tượng như thế. Cô gái này yêu Nga đến thế sao?

Điên dại.

Trên bản đồ lịch sử ngày Liên bang Xô viết tan rã, Belarus trông nhỏ bé vô cùng...

Hãy vẽ đi. Natalie của tôi...

Đôi mắt của người con gái ấy, hãy thể hiện đi, nét mơ hồ ẩn hiện.

Cái tên N., cũng dựa vào cô gái này mà mình viết ra.

Đã đến lúc trở thành robot.

Natalie. Natalia Natasha Arlovskaya.

BELARUS...

Tôi đã thích tạo hình của em ngay từ ban đầu.

Tôi đã không thích Liên Chung như em.

Bởi vì em, trông rất giống.

Đôi mắt và khuôn mặt ấy. Mái tóc bạch kim thường nhầm với màu vàng. Em là tạo hình đẹp và hoàn mĩ đến mức, khiến tôi yêu em từ ánh nhìn đầu tiên.
 
Creepy #5

Đáng thương...

Ngươi thật đáng thương...

Không có ai ở cạnh, cả tâm hồn và thể xác đều trở nên rách nát...

Căn phòng tối tăm này giam kín linh hồn ngươi...

Bức tường đầy chi chít những dòng chữ hận thù...

Ta thấy đôi mắt ngươi thẫm màu và u tối...

Ta thấy đôi tay ngươi trầy xước vết cào, và máu cứ rỉ ra...

Ta thấy mái tóc vàng rũ lên vai ngươi, loà xoà và bẩn thỉu...

Ta thấy chân ngươi lộ ra sau lớp chăn sẫm màu...

Ta thấy ánh mắt ngươi hoảng hốt nhìn ra cửa mỗi khi choàng tỉnh...

Ta thấy hết, chỉ là ngươi không thấy ta.

Ta thật buồn vì điều đó.

Ngươi đã tìm khắp nơi, mọi chốn...

Tại sao tấm gương trước mắt, ngươi không chịu nhìn...?
 
Hiệu chỉnh:
Bất ổn

Đúng, mình đã đúng. Đúng ngay từ lần cố tình nhắc đến Viết tên trên nước của Phan Nhật Chiêu.

Dù làm mọi cách, thậm chí là viết lảm nhảm ở đây mỗi khi rảnh rỗi, vẫn không thể nào sống thật.

Ẩn hoán dụ đến mức mình không biết bản thân đang nhắc về ai, về chuyện gì. Lúc đó điều gì đã xảy ra.

Mọi thứ cứ như một bức tranh trừu tượng, mà càng thông minh càng hiểu sai mọi thứ.

Rõ ràng mình muốn biến nơi này trở thành ego thứ hai. Cảm giác thân quen này đánh lừa mình, ngày càng choán kín tâm trí.

Mình biết rằng, ở đây không có mối quan hệ nào khiến mình bận tâm.

Nhưng tại sao khi cậu ấy nói thế...

Thói quen cũ là tất cả những điều ngu ngốc nhất, nên chấm dứt trước khi tiếp tục vòng lặp. Bận tâm thêm nhiều thứ, sẽ dần không còn chỗ cho người mình muốn bận tâm.
 
1626625.jpg


Ta muốn đưa người đi...

Một đôi cánh chao nghiêng nền trời, lông vũ xoay ẩn mình trong gió.

Đến cùng nhau, một nơi yên bình, chỉ có tán rừng âm u, tiếng suối khẽ khàng, côn trùng không kêu ra tiếng...

Thế giới đó, là chiếc hộp của ta...

Đi cùng chứ?
 
Hiệu chỉnh:
904696.jpg


Ngày mai trời sẽ sáng thôi.
Và tôi với em, chúng ta lại có một khoảng trời.
 
Vẫn

Khoảng cách là thứ được tạo ra khi một trong hai trở nên mệt mỏi hay sợ hãi với mối quan hệ?

Vốn dĩ từ đầu, mình đã không ở gần cô gái ấy.

Thói quen từ những ngày ở ego, đã theo mình tới bây giờ. Bốn năm trôi qua, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, chỉ nhân cách mình là không khá lên, và những thói quen vẫn còn vẹn nguyên như vậy.

Thói quen khiến mình học được, để trở thành một người... mang nhân cách nữ.

Đôi khi, mình cảm thấy bản thân thực sự là nữ, hoặc vô tính, hoặc... robot thật. Tâm trí không muốn quan tâm, và mọi chuyện trở thành trống rỗng.

Mình biết, đó là ảnh hưởng của cậu ấy. Nhưng... cũng chính mình đã gián tiếp tạo nên.
 
Hiệu chỉnh:
594428.jpg


Phải can đảm lên bao nhiêu lần, mới có thể chạm tới nền trời?

Phải ảo tưởng thêm bao nhiêu lần, mới được sống trong riêng thế giới?

Con cá nhỏ tập bơi...

Bầu trời qua ô cửa dần rơi, hẫng hụt và mờ nhạt. Sâu thẳm trái tim, tự hỏi tại sao chân trời lại trở nên quen thuộc, thế giới chuyển thành chật hẹp nhanh như thế? Nghẹt đến mức thở không ra nổi. Hay do tự mình lừa dối, qua những điều nổi trôi? Bóp nát bản thân bằng tất cả điên rồ mà sợ hãi tạo nên, để rồi không thoát ra được...

*
Là vậy đấy.
Là tôi cố tình.
Cố tình để họ nhận ra em.
 
Chào.

Lâu không gặp. Vẫn khỏe chứ? Kẻ thay thế đáng yêu?

Ồ không, ta đùa thôi. Ta quên rằng em cũng có điểm riêng của mình.

Ta chơi trò này hơi lâu rồi nhỉ?

Ai trong chúng ta chấm dứt trước đây?


...

Một kẻ phá lệ.

Đã tìm đến đây, trong cơn mưa lê thê ẩm ướt.

Cậu ta hỏi, bình thản hướng đôi mắt trong suốt về phía ánh đèn.

"Anh có sống... vì điều gì không?"

Khi quay đầu về phía tôi, cậu ta bật khóc.

Lạnh lẽo trên mặt đường, những giọt máu đen kích thích vị giác điên loạn.

Tôi muốn đến.

Muốn chém. Muốn giết. Và cắn xé.

Tim người dơ bẩn vô cùng. Cậu biết không?

Tôi sống, không vì gì cả.

Không ràng buộc. Cũng là đau thương tận cùng.

Tôi vẫn sống, không vì gì cả.

Cậu nhìn tôi mà không hiểu sao?

...

Kết thúc sinh mạng này.

Đã đến lúc nhấm nháp vị máu nồng tanh trên lưỡi dao lấp lánh...

Đã đến lúc chết đi...

Mang theo cả những chân thành.

Đã đến lúc tiễn đưa cậu rồi...

Tôi sẽ đi nhanh...
 
Ý tưởng cho Tín dụng KSV
Chào anh, em đã mạn phép... lục tường nhà anh và thấy không ít thành viên thắc mắc về giá trị thực sự của Tín dụng.

IMG_20180614_155508.jpg

Dù anh đã ẩn phần Tín dụng đi (em nghĩ là ẩn, vì em luôn cho rằng KSV được viết trên một mẫu có sẵn, giống như forumvi.com, wapego.net đã sập, fvnn.vn...), em vẫn muốn moi nó lên với mục đích làm KSV trở nên... màu mè.

Thực ra ý tưởng của em cũng dựa trên "Hệ thống shop" mà anh nhắc đến. Cụ thể là liên quan đến... CSS.

Vừa rồi anh đã đổi nên nick cho em, nếu anh có thể biến nó trở thành một phần của Hệ thống shop thì sao ạ? Ví dụ như, thành viên được quyền "mua nick mới" với một số Tín dụng làm giá cả, giả sử là 100K.

1. Đổi tên nick
Giá cả nên cao một chút. Để thành viên săn Tín dụng, mà muốn săn thì phải đăng bài, và để lần đổi nick có ý nghĩa, tránh lạm dụng việc đổi nick.

Hạn chế số lần đổi tên nick, như anh đã nói. Có thể là 3 lần, để thành viên có thể tìm ra nhau giữa một rừng nick lạ mà không bỏ lỡ một nick đã lâu không liên lạc.

Thực ra em không biết nhiều về khoản thay thế nick này. Nếu anh có thể chuyển quyền đổi nick từ Admin sang Thành viên thân thiết trở lên chẳng hạn, và kèm theo phí Tín dụng khi thực hiện đổi nick, thì đó chính là ý kiến của em.

2. CSS cho nick

Em nghĩ đến thuộc tính class và phân cấp thành viên trong KSV (Thành viên thân thiết, Thành viên nổi bật...). Giả sử mỗi nick có một cấp độ, và mỗi cấp độ có một thuộc tính style nick riêng.

Ví dụ, Thành viên thân thiết là lv1, có CSS:

Mã:
 .lv1
{color:blue;
font-size:15px;
background-img: https://abc.xyz/xxx.jpg;
background-repeat:no-repeat;
...}

Thì khi anh thay biến nick bằng <a href="kenhsinhvien.vn/m/..." class="lv1">[Biến nick]</a> , nick đó sẽ có CSS cho trước.

Nếu anh tạo một dàn CSS nick như thế và cho vào một trang... một tệp con, như forum, wall, và dẫn link để thành viên vào... mua CSS cho nick?

Em không rõ mình có diễn đạt đúng hay không, cũng có thể đoạn code em viết hơi sai sai và... quá đơn giản.

3. Tự thay CSS nick

Em có đoạn code này.

Mã:
<a href="user_info.php?uid={{api.u.get(nick|slice(27,8)).uid}}"

class="level{{api.u.get(nick|slice(27,8)).level}}"

{% if api.u.get(nick|slice(27,8)).city== "null"%}{%else%}

style="color:{{api.u.get(nick|slice(27,8)).city|raw}}"

{%endif%}>

{{api.u.get(nick|slice(27,8)).nick|raw}}

</a>

Đoạn twig {{api.u.get(nick|slice(27,8)).nick|raw}} có tác dụng giống như biến nick, giống biến {you} của KSV ấy ạ.

Đó là đoạn code em cắt từ bố trí tin nhắn chat của một wap thuộc hệ thống wapego.com. Cụ thể phần CSS mà thành viên muốn có sẽ được điền vào mục "Thành phố"/city trong biến. Viết code như trên, thành viên có thể tự thay CSS cho nick của mình bằng cách chèn đoạn CSS có nghĩa vào một mục riêng biệt. Nếu thành viên không thay CSS, nick vẫn hiển thị như mặc định.

4. CSS tường nhà.

Cái này làm KSV màu mè hơn... Nó liên quan đến tệp wall nữa ạ. Em không chắc chắn về nó.

Cụ thể là thành viên muốn thay ảnh nền (không phải ảnh bìa) bằng một link ảnh (như các nền của blogspot), muốn có nền hoa lá .gif màu mè, mà không muốn mình đụng hàng với ai... thì họ có thể tự thay thế trên tường nhà mình không ạ?

Em nghĩ điều này tác động đến tệp wall. Và cũng không hình dung được nó sẽ viết thế nào.

Trên đây là ý tưởng của em. Thực ra em có nghĩ đến chức năng "show album ở nơi công cộng cho thành viên khác biết", nhưng vẫn chưa tìm được cơ chế của nó.

Cảm ơn anh đã đọc đến đây.
Chiều bình an ạ.
Eternal Robot.
 
Hiệu chỉnh:
@Eternal Robot Vụ này anh cũng đã tính triển khai, nhưng sau thấy nó hơi nặng làm chậm diễn đàn nên đang tắt nó đi, có lẽ sắp tới anh cũng sẽ làm hệ thống tương tự như vậy nhưng sẽ tận dụng luôn hệ thống điểm kinh nghiệm trên mình :-?
 
@Newsun

Em hiểu. Càng nhiều hình ảnh càng tốn dữ liệu.
"Hệ thống điểm kinh nghiệm" cũng có thể ạ? Em rất mong đợi. Em đang chờ và háo hức.
Vì KSV giống như một huyền thoại mà.
Cảm ơn em ^^
 
5283124564d51c9e45cdb96e574aac5d.jpg


"Muri wa shinaide..."

"Cậu... là ai?"

"...không thích hợp với cậu."

...
Cậu đã đúng.

Như trước kia cậu từng cảnh báo, về khả năng cảm nhận tâm hồn...

Nếu như hôm đó tôi không gặp cậu...

Thì có thể, con bé sẽ, không bao giờ... ra khỏi bóng đêm giam cầm nó...

Nên nói cảm ơn cả ngàn vạn lần nhưng vẫn lặng yên...

Có phải thời hạn ấy bị phá bỏ... vì tôi xuất hiện...?

Mỗi lần lặng yên trên vực gió giữa cơn mơ đen ngòm...

"Nhưng... cậu sẽ..."

Tôi chẳng bao giờ đáp trả cậu bằng nụ cười chân thật...

Tôi đã gượng ép cô bé ấy...

Những dối trá chồng chất nhau...

Nghe này, hôm qua cô bé đến tìm tôi.

Vẫn khoẻ, đừng lo nhé.
 
Screenshot_2018-07-12-23-02-42.png


Như vậy rồi... Ừ, thì tạm biệt.

Năm năm không phải quãng thời gian ngắn cho chúng ta đâu nhỉ?

Hôm nay tình cờ nhìn thấy giao diện trasuachat... tâm trí như rách nát.

Mình quá luỵ quá khứ rồi chăng?

Cứ nghĩ thời gian trở về sẽ lâu hơn dự định. Nhưng lần này, hết thật rồi...

Không phải tạm biệt đâu, nhóc ạ.

Lần này nhóc xa anh thật rồi, xa vĩnh viễn, chẳng hứa hẹn ngày trở về nữa...

Em quá tàn nhẫn...

Vĩnh biệt em.

Vĩnh biệt

em.
 
Còn 4 phút nữa là hết ngày nhỉ?
Chúc mừng... sinh nhật.
 
Who am

Tôi là ai nhỉ?

Tôi không biết.

Chuyện liên quan đến cả hai, không có bất cứ khẳng định nào.

Sai sai đúng đúng. Đúng đúng sai sai.

Này, không chỉ có cậu là hỏi tôi như thế.


"...by myself
waiting for a friend to show..."


Không phải tôi đã nói rồi sao...
 
Tôi muốn hát cho em nghe...

Thật đấy.

Tôi sẽ hát ru và em nghe nó mỗi khi em buồn nhé, thay cho bản nhạc gây nên ám ảnh cho em?

Dù giọng tôi không đủ ấm như trong bài hát đó.

Không đủ điên và không đủ cuồng dại.

Nhưng em à, tôi sẽ thu âm trong màn đêm yên tĩnh nhất, để tạo một lời ru an yên...

...đừng chết, xin em.

Đừng làm điều gì dại dột cả.

Làm ơn đi, cô bé. Em phải sống, phải sống để gặp tôi đây này!

Tôi sẽ tới đó mà. Tôi hứa, sẽ tới đó mà? Làm ơn, đừng xảy ra chuyện được không?

Em nói tôi quan trọng lắm mà?

...em có chuyện gì thì tôi sẽ đau, người quan trọng của em sẽ đau đấy...

Hứa với tôi đi... cô gái... Em sẽ trở về bình yên và không có chuyện gì?

Hứa với tôi đi, cô gái. Hãy đứng lên mà sống tiếp được không?


Mạnh mẽ lên... xin em đấy...

Anh xin em...
 
Muri wa shinaide

"Daijoubu desu."

"Genki deshita?"


Đừng lo. Mọi thứ sẽ ổn.

Chỉ là tôi không tin, rằng điều đó sẽ diễn ra đủ nhanh.

Nhưng mà đừng lo.

"Cậu biết đấy, tôi lúc nào cũng ổn."
 
"You know me too well
You know me
You know me too..."

Chúc mừng sinh nhật buồn...

Anh biết rằng năm nay, cha mẹ sẽ không ở cạnh em, dù những năm trước đó họ cũng không làm thế.

Anh biết rằng năm nay, những trận đòn lại giáng xuống cơ thể xem, đêm tối lại lạnh, cắt da cắt thịt.

Anh biết rằng hôm nay, em biến mất đi, chỉ để trốn tránh lời chúc từ bất cứ ai trên thế giới...

Anh biết rằng em vẫn chưa ngủ, em đang ngồi khóc với những đau thương chồng chất suốt một năm qua...

Em sẽ lại nghe bài hát ấy...

Anh biết rõ, nhưng đã không làm gì ngoài việc theo dõi hành trình em tự đứng lên.

Em đã rất mạnh mẽ, anh cũng biết mà.

Sinh nhật ổn. Dành cho em từ nơi rất xa.
 
Trạng thái
Tác giả đang khóa bình luận
Quay lại
Top Bottom