- Tham gia
- 30/10/2016
- Bài viết
- 419
41.
Hai tay tôi phồng rộp.
Trời xám ngắt.
Cửa sổ mở ra.
Tôi di chuyển từ từ, ghi lại từng chi tiết nhỏ mà mắt nhìn thấy được, gọi tên ra, từ đường vân đến màu sắc, để cảm nhận sự sống còn le lói đâu đó trong cơ thể mình.
Điều này khó khăn hơn nhiều so với việc tìm đến một cơn đau sắc ngọt. Điều này khó chịu, vì nó chậm rãi và bấp bênh.
Hai tay tôi phồng rộp.
Trời xám ngắt.
Cửa sổ mở ra.
Tôi di chuyển từ từ, ghi lại từng chi tiết nhỏ mà mắt nhìn thấy được, gọi tên ra, từ đường vân đến màu sắc, để cảm nhận sự sống còn le lói đâu đó trong cơ thể mình.
Điều này khó khăn hơn nhiều so với việc tìm đến một cơn đau sắc ngọt. Điều này khó chịu, vì nó chậm rãi và bấp bênh.