Ám luyến

21.

Chào Suiyōbi.

Tôi không nghĩ rằng mình có thể đợi cậu từ năm 2017. Trong suốt những năm ấy, cậu chỉ để lại cho tôi một tin nhắn vào 2019, rồi hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Detective Conan có chương mới rồi đấy. Những tương tác của Amuro và Azusa mới đáng yêu làm sao.

Sao cậu vẫn chưa về?

Tôi vẫn còn nợ cậu một tấm fanart. Cậu không định đòi tôi à...

Thật là. Lần đầu tiên tôi đợi một tác giả lâu đến vậy đấy.
 
23.

“Mùa xuân ấm áp chính thức nhào vào vòng ôm của thành thị phồn hoa.”

Cưỡng cầu, chương 12.

Tôi rất thường viết những câu thế này, về mặt trời, về màn đêm, về mùa, về những sự vật không thể hành động như con người. Sự chuyển giao ấy đôi khi đến rất chậm, đến mức mất cả hàng giờ. Tôi sẽ ngồi đó và lặng yên ngắm nghía.

Cho đến lúc nhận thức về hỗn loạn ập vào cơ thể, kéo tôi ra khỏi tĩnh lặng này. Cảm giác ấy, hệt như cánh cửa sổ bất chợt mở ra, làm căn phòng tối trải đầy ánh sáng. Người trong phòng sẽ biết đã đầu ngày, chờ đón anh ta là những quay cuồng vô nghĩa. Anh ta ra khỏi nhà, đóng cánh cửa, thỉnh thoảng quên mất mình có một nơi như vậy.

Thế nhưng, tôi tự hỏi điều nào là tốt cho anh ta, ở lại trong góc mơ tưởng của mình, hay ra ngoài kia và chạy theo những gì hiển nhiên. Lựa chọn của tôi là gì, và tôi viết về điều đó như thế nào...
 
24.

Tôi đã mong được trở về nhiều hơn, bước vào thế giới ấy, nhảy múa trong vòng tay dịu dàng của em, và nhìn ngắm những bức tường thành kỳ vĩ. Tôi đã phụ thuộc vào em rồi. Việc không có em ở đây làm tôi trống trải vô cùng...
 
25.

Còn vài giờ nữa, tôi sẽ di chuyển đến thành phố ấy.

Nếu không ở tận đầu kia đất nước, hẳn tôi đã có dịp đến thăm những người tôi quen. Tôi muốn chạm vào tóc, vào bàn tay, siết chặt người trong những vòng ôm, cảm nhận mùi hương trên vai áo mềm.

Hành trình của tôi là rong ruổi, trên những đoạn đường chẳng biết điểm dừng, trên những vệt màu chồng lên bức tranh cũ kỹ. Tôi sẽ đến tận thành phố có người, và lạc giữa dòng xe đông đúc ấy, trở nên thật nhỏ bé giữa đô thị, thầm tưởng tượng ra người đã sống thế nào trong không gian này.

Tôi mong rằng tối nay, ký ức sẽ đánh gục mình. Những gì đã cũ chưa bao giờ cần thiết đến thế. Bầu trời của nơi ấy có nhiều sao chứ? Những rặng cây hai bên đường có âm u? Buổi sáng có se lạnh và lất phất mưa bay? Thương mến ơi, tôi đã luôn muốn biết về mảnh đất có người.
 
26.

LaCoir đã về...

Cậu ấy đã về vào ngày bốn tháng này. Cậu ấy đã về và đổi tên. Cậu ấy đã về.

Tôi không biết. Tôi chỉ đợi, một cách âm thầm, những người đã từng ở nơi này.

Lồng ngực, hoàn toàn thắt nghẹn.
 
27.

Đó là năm đầu tiên tôi thực sự để ý vào chương trình ti vi, và biết sẽ có phần Chủ tịch nước chúc Tết. Sau này tôi và bạn tôi vẫn luôn nhắc lại khoảnh khắc ấy. Nó luôn ấn tượng - một giọng nói ấm áp mà bọn tôi sẽ không tìm thấy ở đâu được.

Năm ấy cũng là năm đầu tiên tôi đi xa đến thế, tiến gần về phía đất nước hơn. Thời gian đã trôi như một cái chớp mắt. Tôi không sẵn sàng cho một tin tức đột ngột. Không thể bình thản, tôi nghĩ vậy. Đây là một mất mát mà kẻ thờ ơ như tôi cũng không làm ngơ được.

Suốt bao năm qua, đó vẫn là lời chúc duy nhất trong lòng tôi.

Hôm nay là ngày mười chín tháng bảy. Điều này đau đớn. Tôi không nghĩ bản thân sẽ bắt đầu cuốn này như thế...

“Xuân này hơn hẳn mấy Xuân qua
Thắng lợi tin vui khắp nước nhà
Cả nước hân hoan mừng Xuân mới
Khải hoàn ta viết tiếp bài ca...”
 
28.

Em bảo rằng em quý tôi, không có lý do.

Chắc em bất ngờ về buổi tối hôm ấy. Khi em viết cho tôi một lá thư, tôi cũng viết những lời dịu dàng đáp lại. Tôi chưa nhận ra bản thân mù mặt, nhưng tôi đã luôn tìm kiếm em trong đám đông. Trang phục quá đặc biệt của em, cái mũ rộng vành của em, mái tóc rất dài và gương mặt xinh xắn, bao giờ cũng làm tôi thấy được.

Tôi không liên lạc với em từ lâu. Đôi lúc tôi muốn hỏi, ấn tượng của em với tôi rực rỡ đến độ nào, có còn nguyên vẹn sau những cơn điên. Tôi đã trút hết lên mọi thứ. Tôi cũng chẳng còn vẽ một cách tăm tối và bực dọc như những năm tháng ấy. Tôi không đi giữa đường với một tập tranh. Tôi đã rời khỏi em bốn năm rồi.

Em quý tôi mà không có lý do. Con người ta, có thể quý một người tồi tệ, nhiều đến thế mà không có lý do.
 
29.

Chị ạ. Em vừa khóc khi đọc "Mặt đường khát vọng".

Ban đầu em không thích "Đất nước" lắm đâu, nhưng mà...

“Đất Nước
Phải chặt tre, đóng cọc mà giữ lấy!
Đất Nước
Phải đan phên, đổ đất mà giữ lấy!
Đất Nước
Phải phá nhà, chặt cây vườn vác ra mà giữ lấy!
Đất Nước
Phải neo người xuống sông, chặn nước mà giữ lấy!
Đất Nước
Đất Nước không thể trôi được!
Máu xương, mồ mả tổ tiên đã trôi đi
Những dòng họ đã trôi đi
Nhưng hôm nay không thể nào trôi được!”


Chị ạ. Em muốn viết được như thế. Em muốn viết.

Em muốn viết trường ca.
 
30.

Dù có làm lại bài trắc nghiệm bao nhiêu lần thì ba chữ cái phía sau vẫn không thay đổi.

Tôi là một Mediator, một INFP.
 
31.

Tôi nói chuyện với sếp.

“Nói chung là phải yêu nghề, phải chịu áp lực, cuộc sống không được nhàn nhã quá...”

“Vậy sếp có mệt không?”

“...”

“Sếp có mệt không? Sếp nói thật đi!”

“Thì có mệt nhưng mà mệt kiểu khác...”


Ừm...
 
33.

Tôi thêm con mèo vào link Docs bài tập nhóm ba.

ㅤ/\_/\
= • . • =
ㅤ/ㅤ\

Chị lớn nhất nhóm viết thêm hai chữ.

"Hay quá!"

Một trò mèo.
 
34.

Lingoes.

Một thứ xịn xò như vậy mà đến bây giờ mới biết. Phí cả hai thập kỷ sống.
 
36.

Hôm 26 tôi đi học.

Tôi cứ nghĩ vài ngày là đủ để lòng nguôi ngoai, nhưng cảm xúc đau buồn vẫn ở đấy. Khi tấm ảnh của người hiện lên trên màn chiếu, tôi bắt đầu trào nước mắt. Tôi biết bản thân dễ khóc, chỉ là, tôi đã rất bình thản trước đó.

Khi nghĩ rằng vị lãnh tụ cuối cùng gắn bó với thời niên thiếu đã qua đời, tôi sụp đổ. Mỗi lần như vậy, cảm giác ngậm ngùi lại tăng lên. Người đứng cạnh tôi đã cúi gập đầu chào khi tất cả quay mặt lại. Tôi biết, sự kính cẩn này, không chỉ có một người dành cho người.

Vĩnh biệt.

Ngàn lần biết ơn người đã dẫn dắt đất nước này, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng. Một câu nói của người về “lãnh đạo” đã làm con vững lòng biết bao.

Vĩnh biệt.

Người dân Việt Nam sẽ tiếp bước người, dựng xây, gìn giữ, và nhìn ngắm đất nước này.
 
37.

Đợi tôi thêm nửa tháng nữa. Tôi sẽ về với cậu. Chắc chắn tôi sẽ về với cậu.
 
38.

Screenshot_20240802-130941.jpg


Screenshot_20240802-133941.jpg

Tim đập nhanh quá.

Tôi khóc rồi.
 
39.

Tôi bảo là hai screenshot trên làm tôi vui như đang trong pha hưng cảm của rối loạn lưỡng cực. Đó thực sự là câu đùa tối nhất của tôi cho đến thời điểm này.

Pha trầm kéo dài năm ngày, ước chừng thế, khi năng lượng của tôi bắt đầu biến thiên vào ngày thứ sáu, tâm trí tôi vẫn kiệt quệ. Lại nói chuyện ngày quay vừa rồi, vài giả thiết đã làm tâm lý tôi suy sụp. Tôi khóc trên quãng đường về nhà. Khóc, cười, và la hét. Mỗi ngày đều như thế.

Nhà tâm lý của tôi đã ở cạnh tôi trong thời điểm ấy, nhưng thái độ bất hợp tác của tôi vẫn gây nhiều rắc rối. Tôi làm theo những gì được chỉ dẫn trong các cơn đau đầu, và khi không có ai quen thuộc xung quanh mình, tôi để bản thân suy sụp. Nước mắt liên tiếp chảy ra. Tôi chỉ có thể nhìn vào khoảng không, mỗi lần nhấc tay lên, suy nghĩ đầu tiên của tôi luôn là làm tổn thương nó.

Trong khi tất cả những điều đó xảy ra, sự kiện điên rồ nhất vào tháng tám này là việc Neko có kênh broadcast của riêng anh. Những tiểu phẩm lúc hai giờ sáng hôm qua đã làm tôi nghĩ rằng, việc ai còn ở lại với chương trình đã chẳng còn là điều quan trọng. Họ vẫn kết nối với nhau. Họ đã trở nên khăng khít. Họ đã thành công khi quảng bá cho những người họ thương quý và, dựng xây cho mình những câu chuyện sẽ lưu truyền nhiều tháng năm nữa. Họ có thêm nhiều fan, một trong số đó là tôi.

Tôi thức đến sáu giờ sáng, hai tiếng để vẽ bốn trang. Tôi biết rằng nếu quen nhìn tranh của tôi, không cần chữ ký thì mọi người đều nhận ra được. Tôi viết miêu tả bằng những chữ đầu tiên nghĩ ra trong đầu. Và người duyệt bài cho tôi chính là anh.

Tôi có niềm tin vào điều đó, vì sau khi bài viết được duyệt, Insta của anh cũng xuất hiện story mới.

Tim tôi bắt đầu đập điên cuồng. Tôi đoán trước được điều này, nhưng vẫn bất ngờ, sợ sệt, xấu hổ, và xúc động. Năm ngày vừa rồi đã bào mòn tinh thần tôi đến cực điểm, khiến tôi khóc liên tục sau những ca làm. Vậy mà nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên story Insta, tôi đã không làm thế. Hóa ra xúc động cũng chỉ là tim đập liên hồi, không cần khóc cũng được.

Tôi cảm thấy quyết định đúng đắn nhất trong mùa hè này là biết đến họ, đưa ra quyết định này. Chưa bao giờ "làm fanwork" thất bại trong việc vực dậy tôi. Tôi còn sống. Tôi biết thế. Tôi có thể làm những điều đó. Tôi có thể làm nhiều điều hơn thế.

Khi Duy Khánh nói anh muốn viết hồi ký về chương trình, tôi nghĩ bản thân cũng muốn ghi lại diễn biến tâm lý của bản thân sau những chuyện thế này. Nhà tâm lý của tôi đã đề xuất điều đó từ tháng trước, nhưng nó quá khó khăn để làm. Khi tôi bắt đầu quan tâm đến gì đó, việc viết lại sẽ dễ dàng hơn.

Tôi không muốn mình lướt ngang qua những ký ức đẹp đẽ này mà không lưu lại điều gì.
 
40.

Viết xong bài ấy, nước mắt tôi cứ rơi không ngừng.
 
Quay lại
Top Bottom