YÊU (bản tứ tuyệt)
Yêu thơ để biết đa sầu
Yêu trăng để biết bắt đầu mộng mơ
Yêu hoa để biết đợi chờ
Yêu em để biết dại khờ... Thủy chung...
1995
(Tập thơ Hoa Sứ Trắng - NXB Đà Nẵng 1997)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Lời tác giả: Đây là bài thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn sáng tác từ năm 1983, hoàn chỉnh vào năm 1995, nhưng mãi đến năm 1996 báo Tài Hoa Trẻ mới cho đăng (với bút danh Nguyễn Văn Tạo - báo Tài Hoa Trẻ số 4 năm 1996), biên tập cho báo Tài Hoa Trẻ lúc đó là nhà thơ Nguyễn Ngọc Tiềm. Sau này bài thơ được in lại trong Tập thơ Hoa Sứ Trắng (NXB Đà Nẳng 1997).
Bài thơ trước năm 1990 đã được các học trò của Thanh Trắc Nguyễn Văn "phát tán" đi khắp nơi với nhiều dị bản. Sau năm 1990 bài thơ đã bị nhiều người chế lời lại thành rất nhiều bài thơ khác nhau, tiêu biểu nhất là:
"Yêu thơ là kẻ đa sầu
Yêu nhạc là kẻ bắt đầu mộng mơ
Tui iu cả nhạc lẫn thơ
Đố ai biết được tôi mơ hay sầu."
Yêu thơ để biết đa sầu
Yêu trăng để biết bắt đầu mộng mơ
Yêu hoa để biết đợi chờ
Yêu em để biết dại khờ...
Thủy chung...
1995
(Tập thơ Hoa Sứ Trắng - NXB Đà Nẵng 1997)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Lời tác giả: Đây là bài thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn sáng tác từ năm 1983, hoàn chỉnh vào năm 1995, nhưng mãi đến năm 1996 báo Tài Hoa Trẻ mới cho đăng (với bút danh Nguyễn Văn Tạo - báo Tài Hoa Trẻ số 4 năm 1996), biên tập cho báo Tài Hoa Trẻ lúc đó là nhà thơ Nguyễn Ngọc Tiềm. Sau này bài thơ được in lại trong Tập thơ Hoa Sứ Trắng (NXB Đà Nẳng 1997).
Một phiên bản khác đã đăng trên trang Lục Bát Việt Nam ngày 3.8.2014:
YÊU
Yêu thơ để biết đa sầu
Yêu trăng để biết bắt đầu mộng mơ
Yêu hoa để biết đợi chờ
Yêu em để biết dại khờ... Thế thôi...
CỎ MAY
Cỏ may may cỏ trên đồi
Một chiều gỡ cỏ anh ngồi bên em
Anh gần, em nhích xa thêm
Trên trời mây trắng êm đềm... trôi qua!
Bây giờ anh đã đi xa
Cỏ may em gỡ lệ nhòa... ướt tay!
1995
(Tập thơ Hoa Sứ Trắng - NXB Đà Nẵng 1997) Thanh Trắc Nguyễn Văn
Lời tác giả: Cỏ may là một loại cỏ mọc hoang dại khắp nơi ở nước ta. Cỏ may là một trong những loại cây cỏ sống lâu năm, có phần thân rễ cứng mọc bò. Thân cây bò lan trên mặt đất, thân mọc đến đâu thì sẽ bén rễ đến đó. Cụm hoa mọc thành từng tùy dài khoảng 5 – 10cm có màu tím than. Có một số nhánh mọc vòng và mang hoa học thành bông dài khoảng 8mm. Mùa hoa ở vào khoảng từ tháng 4 đến tận tháng 12. Phần quả chín có thể sẽ móc vào quần áo của người khi đi qua.
HẠT MƯA MÀU XANH
Hạt mưa màu xanh
Long lanh trên phố
Ướt thầm nỗi nhớ
Ướt lòng người xa
Con đường xưa qua
Hạt mưa rơi mãi
Hàng thông đứng lại
U hoài ngàn năm.
Hạt mưa màu xanh
Long lanh trên tóc
Khoảng trời đại học
Khoảng trời mộng mơ
Một thời ngu ngơ
Một thời nhung nhớ
Hạt mưa trăn trở
Rơi về xa xăm.
Hạt mưa màu xanh
Long lanh trên mắt
Mai mình xa cách
Mai tình xa xôi
Hạt mưa vẫn rơi
Giữa chiều Đà Lạt
Thành phố ngàn thông
Sao buồn mênh mông?
Hạt mưa màu xanh
Long lanh trên lá
Xanh mềm trên đá
Xanh ngời trên mây
Xanh nhẹ áo bay
Xanh nhòe cỏ ướt
Xanh như mơ ước
Như mình bên nhau.
Xin giới thiệu tập thơ Hạ Nhớ. Đây là tập thơ riêng thứ hai của Thanh Trắc Nguyễn Văn. Tập thơ được Nhà xuất bản Tổng hợp Đồng Nai cho ấn hành năm 1999.
Cũng như tập thơ Hoa Sứ Trắng, tập thơ Hạ Nhớ được Thanh Trắc Nguyễn Văn tiếp tục gởi bán ở các quầy sách báo. Tuy vẫn bán được, nhưng đã có nhiều dấu hiệu chững lại, thơ bán không còn nhanh như trước nữa. Phải hơn hai năm sau (năm 2002) mới bán hết được các tập thơ đã ký gởi.
XUÂN HÀ NỘI
Xuân đã về chưa Hà Nội ơi?
Ta về lồng lộng gió lưng trời
Sông Hồng bỗng đỏ như ngày ấy
Nửa dường nhung nhớ, nửa xa xôi.
Bóng chiều bàng bạc bóng Hồ Tây
Mây pha màu khói, khói pha mây
Mùa xuân thấp thoáng như cô gái
Nắng hồng bẽn lẽn, má hây hây.
Ta theo tìm em giữa phố xa
Bao nàng áo đỏ đẹp như hoa
Bao màu ngói đỏ tươi son mới
Lấp lánh hoàng hôn những mái nhà.
Là đã bên nhau rồi đó em
Mùa xuân Hà Nội buốt hơi kem
Hoa đào nghiêng nụ lung linh gió
Lất phất mưa bay ướt lạnh thềm.
Hà Nội 1996
(Tập thơ Hoa Sứ Trắng - NXB Đà Nẵng 1997)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Lời tác giả: Bài thơ viết kỷ niệm tác giả lần đầu tiên ra Hà Nội và được một cô bạn dẫn đi ăn kem bờ hồ. Hà Nội lúc đó sắp vào xuân nên đỏ rực màu hoa đào, màu cờ, màu ngói son mới, màu áo len đỏ và màu áo dài hồng của các thiếu nữ Hà Nội...
THU
Nắng rơi một nửa con đường
Em đi một nửa nhớ thương vọng về
Cỏ vàng một nửa bờ đê
Tay cầm một nửa câu thề...
Nửa buông
Gió lay một nửa cánh chuồn
Lá thu một nửa nỗi buồn
Nửa thôi
Hoàng hôn một nửa chân đồi...
Trăng lên một nửa
Cuối trời
Nửa rơi.
1996
(Tập thơ Hoa Sứ Trắng - NXB Đà Nẵng 1997)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Lời tác giả: Bài thơ viết khi thăm mộ một người bạn ở Định Quán.
KÝ ỨC MÙA THU
Có một chiều cha nhặt chiếc lá vàng rơi
Mái đầu xám bạc chợt cúi buồn u ẩn
Nhớ thuở chiến tranh mẹ một đời lận đận
Gồng gánh thương chồng đánh giặc miền xa.
Mấy mươi mùa xuân rồi lặng lẽ trôi qua
Cha cô độc trong nỗi buồn nhớ mẹ
Thời trăng mật, trái tim hồng tươi trẻ
Lại phải chia xa cách trở hai đầu...
Có nước mắt nào dập tắt được nỗi đau
Có hương khói nào làm nguôi ngoai nỗi nhớ
Con khôn lớn trong từng đêm cha trăn trở
Nghe biển khơi xa khắc khoải gọi về.
Rồi ngày lại ngày nắng rực chân đê
Cha vẫn bước lê trên con đường đến lớp
Ngôi trường ấy có tàng cây bóng rợp
Có mơ ước mẹ xưa tha thiết, ngọt ngào...
Một bàn chân mình cha đã gởi lại rừng sâu
Một trái tim đau cha cũng gởi vào dĩ vãng
Ký ức cũ tưởng đã lặn vào năm tháng
Lại chợt hiện về .....................lấp lánh ..............................mùa thu!
1996
(Tập thơ Hoa Sứ Trắng - NXB Đà Nẵng 1997)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Lời tác giả: Bài thơ viết tặng cho một người bạn thân khi chiến đấu ở biên giới Tây Nam đất nước năm 1980. Anh là thương binh, bị mất một chân do đạp trúng mìn cóc của Trung Quốc. Cô vợ trẻ của anh (quê ở Bình Thuận) bị bạo bệnh mất cũng là lúc chiến tranh vừa chấm dứt. Lời trong bài thơ là lời viết cho người con trai của anh.
NGÀY XƯA
Ngày xưa có một bến đò
Tuổi thơ cùng nhảy lò cò mà chơi
Có lần nước mắt em rơi
Tim tôi rụng xuống rối bời nỗi đau
Em giành một nhánh bông lau
Nhường em, nhường hết trăng sao trên trời.
Ngày xưa có một khoảng trời
Xanh xanh lá nhãn cùng ngồi mộng mơ
Chuồn chuồn đậu xuống trang thơ
Thả con thuyền giấy lạc bờ bến thương
Bến thương cách mấy con mương
Em trao quả chín nối hương vào lòng.
Ngày xưa bảy sắc cầu vồng
Bây giờ mây trắng bềnh bồng trôi qua
Em giờ lên tỉnh học xa
Quên tôi, quên cả quê nhà nắng mưa
Nắng mưa là chuyện nắng mưa
Em xưa quên hết ngày xưa. Bao giờ?
1996
(Tập thơ Hoa Sứ Trắng - NXB Đà Nẵng 1997)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Lời tác giả: Bài thơ trong chuỗi các bài thơ Hoa Mua - Ngày Xưa - Trở Về - Bi Kịch - Ly Dị - Người Hóa Đá.
Cô gái trong bài thơ Ngày Xưa cũng là cô gái trong bài thơ Hoa Mua.
Hưng Long nắng đỏ bụi hồng
Mênh mông biển lúa, bềnh bồng biển mây
Hương đồng gió chạm khẽ bay
Hoàng hôn khẽ xuống chạm ngày vào đêm...
Bình Chánh 1996
(Tập thơ Hoa Sứ Trắng - NXB Đà Nẵng 1997)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Lời tác giả: Hưng Long là một xã thuộc huyện Bình Chánh, thành phố Hồ Chí Minh. Trước năm 2000, Hưng Long chưa có đường tráng nhựa như bây giờ. Xuyên qua cánh đồng lúa là những con đường đắp đất đỏ, mùa mưa thì lầy lội còn mùa nắng thì mù mịt bụi. Bụi đỏ nhiều khi bám cả vào tóc, vào áo người đi đường...
MỘT CHIỀU TRÊN BẾN HƯƠNG GIANG
Một chiều trên bến Hương Giang
Ngó em tôi bước xuống nhầm "thuyền ni"
Em cười "Sao hỉ?" mà chi
"Rứa răng" gửi lại còn gì hồn tôi!
Bây chừ mây trắng xa xôi
Thuyền sang bến nớ biết nơi mô tìm?
Trèo lên cây bưởi hái hoa
Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân (Ca dao)
Người về tìm nụ tầm xuân
Thương màu hoa bưởi trắng ngần chợt tan
Mây buồn từ dạo lang thang
Vườn cà thuở ấy cũng hoang phế sầu.
Hỏi gì khi cá cắn câu
Khi chim xanh đã nhốt vào lồng son
Tiếc câu thề biển hẹn non
Nước chưa chảy, đá đã mòn. Ly tan.
Người ta cau bạc trầu vàng
Nên tơ chỉ thắm để nàng sang sông
Trầu tôi một mớ ba đồng
Ngẩn ngơ đem thả ngược dòng ca dao.
1996
(Tập thơ Hoa Sứ Trắng - NXB Đà Nẵng 1997)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Lời tác giả: Cây tầm xuân mọc thành bụi, hoặc có gai giúp chúng leo lên các cây khác. Cây có thể cao 1 - 5m. Toàn cây có nhiều gai. Cây có cành màu nâu sẫm.
Tầm xuân mọc thành chùm ở đầu cành. Hoa 5 cánh, đường kính khoảng 4 - 6cm. Cánh hoa rộng 1 x 1,5cm. Những bông hoa rất thơm. Màu hoa chuyển từ hồng nhạt sang hồng đậm và cuối cùng là trắng.
Anh phải về
Đành giã biệt quê em
Giã biệt dòng phù sa đỏ ngầu mùa nước nổi
Cô gái xứ dừa chợt cúi đầu bối rối
Nghe gió sông Tiền lồng lộng những hàng cây...
Rạch Miễu xa rồi bàng bạc bóng mây bay
Em vẫy nón nhìn theo cánh chim trời rong ruổi
Ăn miếng bưởi quê em nghe mát lòng vị bưởi
Uống nước dừa xiêm sao thương da diết hương dừa?
Thì thôi em về kẻo phương ấy trời mưa
Cho anh hát bài Lý Qua Cầu qua rạch nhỏ
Một mai về lại bên sông Hồng nước đỏ
Con sóng bỗng thì thầm: .................................Rạch Miễu ..............................................em ơi!
Bến Tre 1996
(Tuyển tập thơ Thơ Tìm Người Thơ – NXB Văn Hóa Dân Tộc 2001)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Lời tác giả: Bài thơ viết tặng cho một cô gái tên Nguyên nhà ở Rạch Miễu.
NGÀY XƯA NHỚ TUỔI HỌC TRÒ
Ngày xưa nhớ tuổi học trò
Những chiều tan học thập thò đợi nhau
Nhớ gì trong gió lao xao
Em cười trong mắt mà sao thẹn thùng.
Sau em, tôi cũng ngượng ngùng
Từng màu hoa phượng ngập ngừng rụng rơi
Bài thơ đã viết hết lời
Muốn trao lại ngại, ngại rồi không... trao!
Để mùa hạ ấy qua mau
Để chiều kỷ niệm đi vào tháng năm
Để giờ em đã xa xăm
Còn đây trong gió tiếng thầm thì xưa...
1994
(Tập thơ Hoa Sứ Trắng - NXB Đà Nẵng 1997)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Lời tác giả: Một phiên bản khác của bài thơ NGÀY XƯA NHỚ TUỔI HỌC TRÒ (trên báo Áo Trắng):
Ngày xưa nhớ tuổi học trò
Những chiều tan mình chờ đợi nhau
Nhớ gì trong gió lao xao
Em cười trong mắt mà sao ngượng ngùng.
Sau em, tôi cũng ngập ngừng
Từng màu hoa phượng thẹn thùng rụng rơi
Bài thơ đã viết hết lời
Muốn trao lại ngại, ngại rồi không trao!
Để mùa hạ ấy qua mau
Để rồi kỷ niệm đi vào tháng năm
Để giờ em đã xa xăm
Còn đây trong gió tiếng thầm thì xưa...