Chapter 4
Năm Ran 6 tuổi, ba mẹ cô cãi nhau nhiều hơn. Cô chỉ biết nhắm mắt nuốt nước mắt vào trong, Vào những bữa ăn, ba mẹ chẳng ai nhường ai, thay nhau trách mắng đối phương, mặc cho cô có chùng mắt xuống, tay chậm rãi múc từng muỗng cơm một cho vào miệng, cô chẳng còn khuyên ngăn hay sốt sắn lên nữa, cô biết ba mẹ cô sẽ chẳng hiểu cho đứa con gái còn nhỏ này mà nhanh chóng hòa giải. Cô ghét những bữa cơm đầy tiếng chửi mắng, ghét cả những tiếng đổ vỡ trong nhà, nhanh chóng ăn hết phần ăn của mình, Ran dọn dẹp, rồi đeo cặp đến trường, bước từng bước xuống cầu thang, bỏ lại tiếng cãi nhau ngày một lớn.
Cô thở dài, đối với một đứa trẻ 6 tuổi mà nói, cô đáng phải bị như vậy sao, cô có lỗi gì để nghe những lời cay đắng từ những người cô yêu thương chứ? Cô nhớ căn nhà hạnh phúc lúc xưa, chỉ có tiếng cười đùa của cô cùng những người yêu thương.
Bước từng bước nặng nề đến chiếc cổng đã rỉ sét, cô giờ chẳng còn tâm trạng gì để nghĩ tới việc khác nữa, ngay cả tiếng gọi của cậu bé hàng xóm cô cũng bỏ ngoài tai, cho đến khi cậu bé ấy bước lại gần mà lay cánh tay nhỏ của Ran, cô mới hoàn hồn.
“Bé Shin… ”
Đôi mắt xanh mở to, bên trong toàn là hình bóng của Ran, cậu phụng phịu
“Ran-neechan làm gì mà không nghe Shin gọi..” Đôi tay nhỏ nắm lấy tay Ran, miết nhẹ “Chiều nay, nee-chan qua nhà em chơi được không, mẹ em muốn mời chị ăn cơm, sau đó cùng chơi với em. Chị sẽ đến chứ?”
Đôi mắt xanh dương nhìn cô mong đợi, mỗi lần nhìn vào nó, cô như đúng trước một đại dương bao la rộng lớn vậy, nhìn vào nó, tâm hồn tổn thương của cô được an ủi phần nào. Ánh mắt có nét cười.
“Ừm, chị sẽ đến mà.”
Thân hình nhỏ ôm chằm lấy Ran mà vui vẻ, cười híp mắt, từ khi nào mà chính cậu bé này là người đem lại niềm vui cho Ran chứ không phải căn nhà mà cô đang sống? Vuốt lại mái tóc hơi rối của cậu tiện thể xoa đầu cậu một chút, kẻ được cái xoa đầu thì thoải mái đón nhận như một chú cún nhỏ rất vui khi chủ nhân vuốt ve mình.
…..
Tan trường, Ran mơ hồ suy nghĩ rằng cô có nên ghé nhà mình trước khi qua nhà cậu bé hàng xóm hay không, nhưng cô lại sợ, khi mở cửa, thứ chào đón cô không còn là những tiếng cười nữa.. Từ khi nào, về nhà là một áp lực vô hình đối với Ran.
Mãi suy nghĩ mà không biết bản thân đã về đến nhà bao giờ. Ngước nhìn cánh cửa gỗ màu nâu thẫm kia, cô lại tự hỏi rằng mình có nên là đứa con ngoan, vui vẻ trước mặt ba mẹ hay không…
“Ran-neechan…” Giọng nói quen thuộc kéo cô về với thực tại “Neechan về tới rồi à, đến nhà em đi, mẹ Shin có làm bánh chanh bảo Shin qua kêu chị đến ăn ngay đó!”
Ran ậm ừ, cậu nhóc nhanh chóng nắm lấy tay Ran kéo đi, miệng vẫn vui vẻ nói cười.
Nhà của cậu nhóc này ngay bên cạnh nhà Ran, khi vừa chuyển tới đây, Ran đã vô cùng kinh ngạc pha chút rùng mình nhìn căn biệt thự to khủng khiếp ở một vùng quê như thế này, vẻ ngoài của căn biệt thự cũng vô cùng u tối, bao bọc là màu đen cùng màu xám tro, trước cổng là những bụi hoa hồng gai góc nở rộ đỏ thẫm, càng làm cô luôn nghĩ đến lâu đài của những bà phù thủy. Ấy vậy mà chủ nhân của nó thì không đáng sợ như vậy, chú Yusaku là một người có học thức, điềm tĩnh, rất yêu vợ mình, cô Yukiko thì vô cùng xinh đẹp, quyến rũ, cô xem Ran như cô công chúa nhỏ, ra sức mà cưng chiều, họ cũng có một cậu con trai từ nhỏ đã vô cùng thông minh, lanh lợi. Một gia đình hạnh phúc, êm ấm như thế này, chính là thứ Ran luôn hằng mơ ước mỗi đêm…
…..
“Ran-chan” Người phụ nữ bỏ tách trà đang uống dở xuống, mặt đầy lo lắng, vuốt nhẹ tóc Ran “Không ngon sao Ran?”
Nghe lời mẹ nói vậy, cậu nhóc cũng nhìn qua Ran, tay bỏ chiếc bánh đang ăn, lo lắng hỏi.
“Ran-neechan sao vậy? Bánh không ngon sao?”
“Hưm” Giờ Ran mới để ý cô vẫn luôn cầm chiếc bánh trên tay mà không động đến nó, thấy mình hơi lơ đễnh, cô cười xòa “Không có gì đâu ạ, bánh chanh ngon lắm!”
Nói rồi cho chiếc bánh vào miệng. Lạ thật, thường ngày nó ngon lắm cơ mà, sao giờ trong miệng chỉ có cảm giác chán ngắt..
Ánh mắt của Yukiko rơi trên mặt Ran, nhìn đôi mắt tím đượm buồn mà chua xót, con bé xinh xắn, đáng yêu, hà cớ gì phải chịu những điều tiêu cực từ người lớn? Con bé lúc nào cũng hay cười, vậy mà cũng lâu rồi không còn thấy nụ cười hồn nhiên ấy nữa, cô thở dài, Yukiko đưa Ran sang nhà cũng vì có lí do.
Eri nói với cô sẽ giải quyết tất cả, nhờ Yukiko chăm sóc Ran một ngày, có lẽ con bé cũng không thể chịu đựng thêm. Eri nói, từ khi nào, cô không còn thấy Ran khóc vì bọn họ cãi nhau nữa, giọng Eri rung rung siết chặt tay Yukiko, hai người bọn họ đã sai rồi, nhưng không thể quay đầu được nữa, làm con bé tổn thương quá nhiều rồi…
Yukiko thở dài, vỗ vai Eri, nói rằng cô cứ giải quyết chuyện gia đình đi, Ran cứ để Yukiko lo.
….
“Ran-neechan” Cậu nhóc lẽn bẽn lên tiếng, nhìn người chị thân thiết của mình chốc chốc lại thở dài làm cậu cũng buồn lòng theo. Nhìn vào đôi mắt tím thăm thẳm buồn ấy toàn là nỗi niềm, có lẽ Ran đã cố kìm nén rất nhiều rồi, cậu nhoẻn miệng cười, nắm lấy tay Ran “Em có thứ này rất tuyệt, muốn cho nee-chan xem.”
“Một thứ rất tuyệt á?” Mắt Ran mở to tò mò.
“Đúng vậy, Shin dẫn chị đi.”
Hai bàn tay nhỏ, nắm chặt nhau, bước nhẹ nhàng lên chiếc cầu thang gỗ, trải một tấm thảm nâu cổ điển. Lên đến tầng 3, cậu nhóc mở cửa phòng cậu rồi bảo cô ngồi trên chiếc gi.ường rộng màu xám tro. Thật êm, Ran thầm nghĩ, nó còn thoang thoảng mùi hoa nhài, nó làm Ran thấy thoải mái và có năng lượng tích cực hơn một xíu rồi.
Trong lúc đó, cậu nhóc nhỏ lay hoay lấy ra trong hộc tủ một chiếc Hộp Nhạc màu vàng gold, cậu xoay dây cót, hộp nhạc lập tức mở ra, xuất hiện một cô công chúa nhỏ mặc một chiếc váy hồng xinh xắn xoay tròn theo giai điệu bài hát, gương mặt tươi tắn, trên môi còn nở nụ cười. Tiếng nhạc êm ái phát lên, trong trẻo, da diết, Ran nhắm mắt hưởng thụ bản nhạc êm tai này, nhoẻn miệng cười, gương mặt rất hài lòng. Những biểu cảm ấy đều thu về trong đôi mắt xanh dương ấy, nhìn Ran cười trở lại, bất giác cậu cũng cười ngốc theo.
Tiếng nhạc kết thúc, Ran mở mắt ra, trước mặt là chiếc Hộp Nhạc ấy.
“Tặng neechan!”
“Tặng chị sao? Nhưng có vẻ chiếc Hộp nhạc này rất đắt Shin, chị không nhận được đâu” Ran mỉm cười, xua tay.
“Không đắt đâu nee-chan, em sẽ nhờ ba mua chiếc khác khi có dịp ra nước ngoài. Còn cái này, Shin tặng chị! Hi vọng mỗi lần buồn Ran-neechan có thể mở nó ra và nghe, bản nhạc này rất hay đúng không?” Cậu cười tươi, đặt nó vào tay Ran.
“Nhưng chị….”
“Nó sẽ thay Shin ở bên cạnh Ran-neechan mỗi lúc buồn mà Shin không thể bên cạnh được á.” Đôi mắt xanh dương ấy xoáy sâu vào mắt cô “Shin hi vọng Ran-neechan sẽ luôn vui vẻ như cô công chúa này vậy!”
Hóa ra Shin cũng biết cô buồn. Ran cười, đón nhận chiếc Hộp Nhạc, nâng niu nó trong lòng bàn tay, nụ cười cũng trở nên tươi hơn.
“Cảm ơn em, bé Shin à!”
Bên cạnh chiếc gi.ường Ran ngồi là chiếc cửa sổ nhỏ, xuyên qua nó là những ánh nắng hoàng hôn cuối cùng của một ngày, lấp lánh, chúng rơi cả trên mặt Ran bấy giờ có chút ửng hồng, đang mỉm cười. Cậu nhóc mở to mắt mà thu tất cả những điều đẹp đẽ này vào trong kí ức mình, cảm giác như tim mình vừa đập lệch một nhịp nào đó. Chợt bối rối khi nhìn vào đôi mắt tím long lanh nhìn mình mà biết ơn, cậu xoay mặt hướng khác, không nói gì.
“Sao mặt em đỏ vậy Shin?”
“K-không hề đ-đỏ, đó là do hoàng hôn đó.” Cảm giác như ánh mắt kia đang đốt mặt cậu vậy, nóng bừng. Ran hơi ngạc nhiên, sau đó liền lấy tay chọt chọt vào chiếc má bánh bao phúng phính kia mặc cho cậu cứ tránh né.
Rồi trong căn phòng nhỏ, buổi chiều ấy, Yukiko nghe thấy 2 tiếng cười giòn tan, gương mặt hài lòng, cuối cùng con bé cũng chịu vui vẻ trở lại.
----------------------------------------
Ran nhớ… nhớ những ngày cô thật vui vẻ ở nhà cô Yukiko, không phải nghe tiếng cãi nhau, không phải nghe tiếng đập vỡ đồ đạc, cũng không cần phải giả vờ đi ngủ thật sớm để không phải đối mặt với ba mẹ.
Ran nhớ những đêm vùi mình sâu trong chăn, nén nước mắt, bịt đôi tai thật chặt, nước mắt cứ thi nhau tuông xuống, cắn chặt môi để cố gắng không phát ra một tiếng khóc não nề nào, Ran cứ vậy mà thút thít mỗi suốt một thời gian dài, vậy mà trong lòng Ran thực lòng không giận ba mẹ, cô chỉ mong chuyện này sớm kết thúc. Sáng hôm sau cũng như mọi ngày, Ran lại giả vờ vui vẻ trước mặt bố mẹ để ít nhất họ không cần phải lo lắng về cô.
Lại nhớ đến chuỗi ngày không còn áp lực ở nhà cậu nhóc hàng xóm, Ran bất giác mỉm cười. Cậu nhóc thua Ran một tuổi đó coi vậy mà vô cùng người lớn, luôn làm Ran cười bằng mọi cách, an ủi cô bằng những lời mà Ran không nghĩ một đứa nhóc 5 tuổi có thể nói được. Đôi lúc lại trẻ con, trêu chọc cô bằng những trò mèo, nhưng Ran lại không hề ghét cảm giác ấy, cảm giác được quan tâm, chú ý làm Ran thấy mình thật hạnh phúc.
Mẹ bảo Ran sang nhà cô Yukio chơi vài ngày để ba mẹ giải quyết chuyện riêng của họ, cô trầm mặc nghe lời mẹ nói, gật đầu nhẹ. Mẹ Eri cuối xuống, vuốt lại mái tóc ngắn ngang vai của con gái, cười nhàn nhạt
“Mẹ xin lỗi Ran nhiều..”
Ran lắc đầu, ôm cổ mẹ, cố hít hà hương thơm thân quen này.
Ngoái đầu nhìn mẹ lần cuối, Ran mở cổng nhà cậu nhóc hàng xóm, bước vào. Chỉ nhìn thấy ánh mắt chua xót, tiếc nuối của mẹ. Có lẽ cô đã biết kết quả sẽ ra sao rồi…
…..
Kết quả là ba mẹ cô ly thân.
Ran theo ba chuyển đến Tokyo, bỏ những đau thương lại vùng quê này, Ran cũng không phản đối.
Ngày Ran chuyển đi, mưa như trút nước, xám cả một bầu trời, có lẽ ông trời thay cô khóc than, hay phải chăng là thương xót cho tâm hồn bé nhỏ đầy tổn thương của cô.
Có điều là Ran không dám nói việc cô chuyển đi cho cậu nhóc nhà hàng xóm nghe, Ran cũng bảo cô Yukiko đừng nói với cậu. Ran sợ cậu ấy sẽ buồn, Yukiko trầm mặc, gật đầu, ôm cô gái nhỏ vào lòng, xoa nhẹ chiếc lưng, thủ thỉ rằng thời gian qua Ran đã vất vả rồi, chúc Ran sau này sống một cuộc đời bình an, vui vẻ và hẹn một ngày gặp lại. Ran nhắm mắt, vài giọt lệ trong veo rơi xuống, giọng cô thút thít.
“Con rất biết ơn cô, cô Yukiko..”
...
Sắp xếp đồ đạc lên xe gần như đã xong, cô nhìn sang căn biệt thự u ám ngày nào, thầm nói lời tạm biệt, Ran quẹt nhanh giọt nước mắt chực chờ rơi xuống.
“Ran-neechannnn…”
Ran nghe tiếng gọi, liền sững người, ngạc nhiên nhìn cậu nhóc hàng xóm phi như bay tới chỗ cô, vứt chiếc ô nhỏ sang một bên, chạy đến liền ôm chặt lấy Ran òa khóc.
“Chị đi đâu vậy neechan…?”
Giọng Ran như lạc đi, hòa lẫn vào đi mưa, đôi môi cô mấp máy nói rằng cô phải chuyển đi nơi khác cùng với ba. Chỉ thấy đôi mắt xanh dương kia mở to hoảng sợ, tay cậu run rẩy không ngừng, cậu sợ bỏ ra thì Ran sẽ đi mất, sẽ không còn cơ hội gặp lại mất.
“Không được!! Chị không được đi!!” Cậu hét to, hơn cả tiếng mưa, Ran giờ chỉ thấy tai mình lùng bùng, đôi mắt xanh dương ấy bấy giờ đã lạc lõng trong khu vườn nước mắt. Ran lau chúng cẩn thận, miết nhẹ lên cái má ửng hồng vì khóc, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên làm tin.
“Rồi chúng ta sẽ gặp lại mà… Chị lấy nụ hôn này làm lời hứa.”
Được Ran hôn một cái uy tín như vậy, cậu quyết định đặt lòng tin vào cô. Ran-neechan, chúng ta rồi sẽ gặp lại mà đúng không?
“Chị hứa đấy..” Cậu rúc vào cổ Ran, mũi nghẹt nghẹt.
Ran cười, đôi mắt tím có chút sưng, có lẽ cô cũng đã khóc rất nhiều khi quyết định không nói cho cậu biết. Nhìn mặt Ran trước khi chia tay, cậu cố ghi nhớ hết tất cả những chi tiết trên gương mặt nhỏ nhắn này và bắt bản thân không được quên, cho dù sau này có lạc nhau, cậu sẽ tìm cho bằng được.
“Ran-neechan..” Cậu thỏ thẻ, dụi đầu vào vai Ran, phụng phịu. “Em thích chị… Là em đang tỏ tình với chị, không được quên đâu đấy..”
“Ừm.. Sẽ không..”
…
Vào một ngày trời mưa như trút nước, chiếc xe đến Tokyo lăn bánh, bỏ lại phía sau là cậu nhóc thẫn thờ nhìn theo cho đến khi chiếc xe mất hút. Ran không đến Tokyo tay không, cô mang theo trái tim non nớt của cậu đi luôn rồi.
------------------