[Series] Những câu chuyện về Kudo Shinichi và Mori Ran

athud_izhere

Thành viên cấp 2
Thành viên thân thiết
Tham gia
15/1/2017
Bài viết
2.693
Title: Những câu chuyện về Kudo Shinichi và Mori Ran.

Author: AndroidSmart KIBI 14131.

Status: Đang tiến hành.

Disclaimer: Mọi nhân vật thuốc về bác Ao, nhưng số phận do mình quyết định.

Category: Funny, little romantic.

Pairing: Shinichi X Ran.

Rating: K.

Note:

_Fic này chỉ được đăng tại đây và Wattpad.

_Nếu muốn mang đi phải hỏi ý kiến tác giả.

_Mình dự định sẽ ra độ 20 đến 30 phần.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f46703973466476696b746a7546773d3d2d3339383838313636372e313462353839396532356233646237643835383532303436383737322e6a7067
 
#1

~Hãy cẩn thận với Mori Ran nhé!~

Một buổi sáng Chủ Nhật nọ, Shinichi và Ran cùng nhau đi đến Tropical Land chơi.

Ran đang rất là sung sướng, bởi lần đi chơi này cô không phải trả tiền cho bất kì khoản nào, vì Shinichi đã hứa sẽ đảm nhận hết mọi khoản. (Shinichi: Sao mình lại đồng ý nhỉ?)

Nhưng khổ nỗi cho cậu, Ran toàn chơi những trò chơi hay ăn những món... đắt tiền. =))

Chính vì lí do đó, cậu quyết định trốn cô đi chơi một mình. (Au: Anh ác dzừa thôi chứ.)

Nhưng người tính không bao giờ bằng trời tính, khi mà Shinichi đang chơi bắn súng thì...

_SHINICHI... Bốp... Binh... Rầm... - những cú đá tung lên và Shinichi bị knock out ngay tại chỗ.

Ran đã giành chiến thắng.




#2

~Đôi khi Shinichi cũng rất đen tối nhé!~

_Cậu đi chơi theo ý của Yukiko - san đi, có chết ai đâu nào. - Ran chật vật với người bạn thân của mình.

_Có tới chết đấy. - Mặt Shinichi hậm hực.

Ran bó tay với cậu luôn. Nhưng nếu không phải vì cô Yukiko thì cô cũng đâu có năn nỉ ỉ ôi chi cho mất công đâu.

Shinichi cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu. "Chỉ là một bữa tiệc thôi mà, mình không đi thì có chết... Hở? À... mình có ý này... kakaka..." Cậu thầm nghĩ.

Bất ngờ, Shinichi mạnh bạo lên tiếng:

_Nếu cậu muốn tớ đi thì được thôi. Nhưng với điều kiện...

_Điều kiện gì? - Ran vẫn chưa cảm thấy sát khí xung quanh Shinichi.

_Cậu phải - chỉ vào má mình - hôn tớ.

_Cái... Cái gì???

_Nếu vậy thì...

_Thôi được rồi, tớ đồng ý.

Ran nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má của Shinichi. Mặt cô không ngừng đỏ ửng lên.

Shinichi đã giành chiến thắng lần này.




#3

~Kudo Shinichi có vấn đề khá "nhạy cảm"~

Mori Ran cảm thấy người bạn thân của mình không được bình thường cho mấy.

[Flashback]

Ran đang đứng chờ cậu bạn thân mình về sau phi vụ của Kaito Kid - nhà ảo thuật dưới ánh trăng, nhưng chắc là tới đêm cậu mới về. ^^

_Đợi tớ có lâu không, Ran? - Tiếng Shinichi phá vỡ màn đêm tinh mịch.

Ran quay người lại nhìn cậu bạn thân đang đi với... Kaito??? Cô sững sờ đứng nhìn hai người đó, kẻ thù với nhau mà về với nhau là sao??? (Ran đã biết danh tính của Kaito Kid)

Shinichi nhìn thấy biểu cảm bất bình thường của cô bạn thân liền hỏi:

_Sao thế Ran?

_Không... Không có.. - Ran ấp úng trả lời.

_Vậy thì thôi - quay sang ôm eo Kaito (*chạy lấy cái bọc*) - tụi này vào trong chơi đây.

Ran cực kì sốc và... ngã ngay tại chỗ...

_Ran, cậu sao vậy? Ran... RAN...



#4

~Khi hẹn hò với Shinichi nhớ mang bùa chống xác chết nhé~

Hôm nay Ran với Shinichi đi chơi với nhau tại công viên khá xa căn nhà của cả 2. Cong viên năm ấy, đã giúp Ran nhận ra rằng có một người bạn vẫn luôn sẵn sàng giúp cô bằng cách rất lạnh lùng.

Cây anh đào năm xưa vẫn còn ở đấy, sừng sững ở góc cửa sổ bệnh viện hồi đó. Và ngay dưới gốc cây anh đào, cô đã biết được sự thật rất là ngọt ngào.

_Đang nghĩ gì vậy, Ran? - Shinichi bất ngờ ôm eo, khẽ thì thầm vào tai cô.

_Đâu... Đâu có... - Ran ngượng đỏ mặt, ấp úng trả lời. Bất giác, cô khẽ nở nụ cười dịu dàng ấy.

Shinichi hiểu được ẩn ý của cô, liền quay cô hướng về mình.

_Không lừa được tớ đâu.

Hai khuôn mặt bắt đầu kề sát vào nhau, gần như cả hai có thể cảm nhận hơi thở nồng ấm của nhau. Hai cái mũi bắt đầu cọ nhau...

_Á á á...

Sau tiếng la thất thần đó, Shinichi đã chạy mất, bỏ lại Ran đứng ngẩn tò te ở đó.



#5

~Thiên thần của Shinichi~

Như mọi hôm, các cô gái fan của Kudo Shinichi lại bao quanh cậu mỗi sáng cậu đến trường.

Nhìn thấy cảnh tượng không đáng để xem, Ran có ý định bỏ đi, nhưng Shinichi đã kịp giữ lấy tay cô. Ran cũng không mấy bất ngờ trước hành động này. Nhưng hành động sau đó của Shinichi mới khiến Ran bất ngờ tột độ.

Shinichi quay sang tụi fan nữ và nói:

_Lần trước có người hỏi thiên thần của tôi là ai đúng không? Vậy thì tôi xin trả lời nhé!

Lời nói luôn đi đôi hành động (phải không nhỉ?), Shinichi đặt lên môi Ran một nụ hôn nồng thấm. Mặt cô dần đỏ ửng lên, còn tụi fan của Shinichi thì thất vọng hoàn toàn.
 
Hiệu chỉnh:
#6

~Đôi lúc đùa cũng phải có giới hạn nhé!~

Một buổi sáng tinh mơ, trên con đường đến trường, Ran và Shinichi cùng nhau đến trường. Dưới cái nắng chói chang của mùa hè, Shinichi cũng có phần nổi lên cơn điên. Bằng chứng là...

_Ran, tớ có thể hỏi cậu cái này được không?

_Được, Shinichi cứ hỏi.

_Cậu... số đo...

_Số đo gì? - Ran tỏ vẻ khó hiểu

_... Vòng 1 của cậu ấy... bao nhiêu?

Ran nghe thông ngôn xong, mặt cô chuyển từ đỏ ửng sang xám xịt. Cô tiến tới, cho kẻ biến thái kia vài cước karate mới học gần đây.

_Hây da... Binh... Bốp... Và cú cuối là... quay trên không này... Daaaaaaaaa...

Shinichi vừa được hưởng một chuyến đi chơi hè tới... bệnh viện.










#7

~Shin hay Shinichi~

Hôm nay Ran đến nhà Shinichi ngủ một đêm, vì bố cô có việc phải làm ở Osaka, mà cô lại còn... sợ ma. =))

Shinichi đã dự tính sẽ tạo cho Ran không khí yên bình trước khi ngủ, nhưng cậu đã thay đổi ý định khi nhìn thấy Ran đọc... Shin - Cậu bé bút chì. =))

_Ran. - Shinichi nhịn không nổi nữa, bèn lên tiếng.

_Gì thế, Shinichi? - Ran vẫn không thèm ngó ngàng tới Shinichi.

_Giữa tớ và "Shin" đó, cậu thích ai hơn?

Ran bật cười lên khi nghe câu hỏi vô cùng đáng yêu của cậu bạn thân của mình. Cô đóng quyển truyện lại, quay sang cậu trả lời.

_Tất nhiên là Shin - chan rồi.

Shinichi tức điên lên xì khói, cậu muốn nói gì đó nhưng không nên lời.

Ran dường như hiểu ý của Shinichi, cô liền thêm ý vào câu trả lời của mình.

_Ý tớ là Shinichi mà. Yukiko - san vẫn thường gọi cậu là Shin - chan đấy thôi. ^^

Shinichi thề là nếu được đặt tên cho mình, cậu nhất định sẽ đặt là Ichi (Độc nhất)










#8

~Không biết trượt thì đừng có bày đặt nhé~

Một buổi sáng Chủ Nhật nọ, Shinichi và Ran cùng nhau đi chơi trượt băng.

Shinichi trượt qua trượt lại, trượt tới trượt lui (Í, hơi nhiều từ trượt :(( )rất là điêu luyện, khiến mọi con mắt đều đổ dồn về phía cậu. Chỉ trong vòng vài phút, hàng vạn người đổ về phía cậu, buộc cậu phải co giò chạy nhanh hết mức có thể.

(Au: hình như mình quên gì đó... À, Ran)

Trong khi Shinichi đang phải chạy trốn, thì Ran đang đứng bám lấy thành của khu băng này. Ran đưa mắt nhìn xung quanh, nỗi sợ bao lấy cô, làm cô chỉ muốn đi chỗ khác.

Một lúc lâu sau, Shinichi mới cắt đuôi được đám người đó. Cậu tiến lại phía Ran và hỏi:

_Nè, chẳng phải cậu là người đưa ra ý kiến đi trượt băng sao? Sao giờ lại đứng đây?

_Hở, tớ hả? - Ran "giả ngơ con nai tơ", bởi nếu nói ra thì chắc cô sẽ chui xuống lỗ mất.

- Tại tớ... ờm... ờm...

_Không biết trượt chứ gì? - Shinichi khẽ cười khúc khích chọc cô bạn thân.

_Làm... Làm gì có. Cậu là... ĐỒ NGỐC SHINICHI...

Ran tính tung vài phát karate thì...

_Á... RẦM... - Ran té bổ nhào xuống nền băng.

Từ đó về sau, Ran không bao giờ tới khu trượt băng này nữa.











#9

~Không nên mè nheo, khi người ta đã không muốn nói nhé~

Ran đang có chuyện không thể nói cho Shinichi nghe. Nhưng Shinichi lại một mực muốn biết. Vì vậy, Shinichi quyết định bám theo hỏi Ran. Và điều đó khiến Ran hơi bực mình.

Một ngày nọ, Shinichi vẫn bám theo dai dẳng hỏi, thì Ran nói:

_Nè, chuyện riêng của tớ, sao cậu cứ mè nheo hoài thế?

_Tớ muốn biết. - Shinichi nằng nặc.

_Cậu ngậm miệng lại cho tớ ngay.

_Không.

_NGẬM NGAY.

_Không.

Ran bực mình, tung một cú đá về phía Shinichi, làm cậu nằm chỏng vọng tại chỗ.

Shinichi chừa tiệt sau này không dám chọc giận Ran.










#10

~Bữa tiệc sinh nhật~

Hôm nay là sinh nhật của Ran.

Buổi tối hôm ấy, gia đình, bạn bè cô đến tấp nập để gửi những lời chúc tốt đẹp, ngọt ngào nhất và những món quà rất dễ thương cho cô.

Bữa tiệc đã diễn ra, với tràn ngập những tiếng cười, những câu chuyện thuở hôm nào.

Tuy vậy, Ran vẫn không vui.

Tại sao? Bởi người mà cô đang mong đợi nhất vẫn chưa đến.

Cô thừa biết là cậu vẫn sẽ đến, dù là trễ. Và Ran đã đoán đúng.

Shinichi đến nhà cô lúc 11 giờ, quần áo xộc xệch, trên tay là một món quà được bọc lại bằng giấy màu tím và một bó hoa.

_Chúc mừng sinh nhật, Ran. Xin lỗi vì tớ không thể tới bữa tiệc của cậu được.

Ran nhẹ nhàng mỉm cười.

_Không sao, dù sao Shinichi cũng đã đến đây rồi mà.

_...

_Vào nhà tớ chơi một lúc nhé!

_Ukm.

Đêm đó, hai người ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ, sảng khoái.
 
#11


~Ghen~




Hôm nay, Ran đang rất là giận. Shinichi không hiểu cậu có làm sai điều gì hay không, bèn tới hỏi cô. Nhưng cô vẫn nói là không có gì.


Mãi cho tới cuối ngày, cô mới nói là cô ghen.


_Cậu ghen vì chuyện gì thế?


Ran mặt đỏ như quả lựu, quay sang nói:



_Ghen vì cậu... đã nói chuyện rất thân mật với cô gái khác...



À, té ra là chuyện đó, cô ghen, vì cậu đã nói chuyện với một người con gái khác.



Shinichi khẽ mỉm cười, quay sang ôm Ran vào lòng mình. Hơi thở nồng ấm của cậu, khiến Ran cảm thấy rất ấm áp, mềm mịn. Cô muốn... giữ lấy nó... mãi mãi...



_Cho dù có chuyện gì, người tớ mãi yêu thương, vẫn là cậu, Ran...













#12



~Jiken~




Hôm nay là ngày diễn ra Đại hội karate, Ran nửa háo hức, vừa lo sợ, cầu Trời phù hộ cho trận đấu diễn ra tốt đẹp để không phụ lòng Sonoko đã nhiệt tình cổ vũ.



Sát giờ thi đấu, cô nhanh chóng bước vào võ đài. Phía hàng ghế khán giả, Sonoko vẫn cổ vũ, la hét nhiệt tình như mọi hôm, khiến mọi người đều phải hướng mắt nhìn mà cười. Dẫu vậy, Ran vẫn rất vui, vì cô cũng đã cỗ vũ hết sức mình rồi.



Đoạn, cô thấy Shinichi, mặt có vẻ hơi vội vàng, miệng vẫn thao thao nói cái gì đấy. Ran cố gắng đọc khẩu hình...


_Ji... ke... n... Jiken... Hả???


Cô siết tay lại thành nắm đấm, trong lòng thét: "Shinichiiiiii, lúc nào cũng vụ án là sao hả???













#13


~Tung vài cước karate đi~



Vì Shinichi đã không xem trận đấu karate của Ran, nên Ran quyết định phạt cậu. Cô cho Shinichi tự quyết định hình phạt, vì dù sao cô cũng thích cậu, mà thích rồi thì sao dám nỡ lòng làm người ấy đau.


Sau một hồi đắn đo, Shinichi quyết định:


_Tung cước karate đá thẳng vào mặt tớ đi.


_H... Hả?


_Đá đi, không tớ đổi ý đó.


_Ờ ờ...


Ran hít một hơi thật sâu, và...


_VÚT VÚT VÚT...


_Màu trắng...


_BỘP - một phát vào đầu Shinichi. =_=








#14


~Sherlock Holmes~



Một ngày Chủ Nhật nữa lại đến. Shinichi và Ran một lần nữa đến Tropical Land chơi. Rút kinh nghiệm từ lần trước, đề phòng Shinichi bỏ đi giữa chừng, Ran đã mượn bố một chiếc còng tay khoá tay mình với Shinichi. =))


Khi đi tới tàu lượn siêu tốc, Shinichi bắt đầu nói bất tận, vô phương trời về Sherlock Holmes. Ban đầu cô còn có thể chịu đựng, nhưng sức chịu đựng của con người có giới hạn. Tới khi ngọn núi lửa phun trào, cô hét một tràng:


_IM NGAY ĐI SHINICHI. TỚ NGHE MÒN LỖ TAI TỚ RỒI, KHÔNG CẦN CẬU NÓI THÊM ĐÂU!!!


Shinichi đơ cả người, chỉ có thể nói:


_Dạ... vâng...







#15


~Cần có ai đó chấn chỉnh lại Shinichi~



Đêm hôm khuya khoắc, Shinichi vác thân người mệt mỏi leo lên cửa sổ phòng Ran (Au: Có thật là mệt không thế?)


Ban đầu, Ran còn tưởng là ăn trộm viếng nhà và nhanh chóng lấy cái gối đánh bộp bộp. Đến khi phát hiện đó là Shinichi, cô đã ngừng đánh. =))


_Cậu làm gì ở đây vào đêm khuya vậy hả? - Cô lớn giọng hỏi - Cậu có biết...


Không để Ran nói thêm một lời nào, Shinichi nhanh chóng khoá môi cô bằng một nụ hôn. Ran nhanh chóng lấy cái đồng hồ gây mê mà cậu vẫn mang theo bắn cho cậu ngủ.


Sau khi Shinichi ngủ, Ran hứa rằng sáng mai sẽ chấn chỉnh cậu ta tới cùng để chừa ngay cái tật xấu này ngay.



Đã lâu không viết fic, có ai còn mong chờ ra chap mới nữa không, điểm danh nhé!
Nhân tiện, tặng mọi người vài pic về ShinRan nữa.

76dd48677a74f6fd769d9aa57a3bd803.jpg

e7899e600f2db71d6fe7b57775ac306f.jpg

428f93600a2f48ffe806f1fca7bf3aa2.jpg

5f1af1a82f5cbea325cef0fb49687b03.jpg

 
Chào Kibi,lâu lắm rồi chưa gặp cậu.Đầu tiên,chúc cậu một buổi tối ấm áp nhé.

Ghé qua đây,nhân tiện "còm" cho cậu vài dòng nhỉ,tính tớ có phần hơi thẳng nên nếu có đắc tội,tha cho tớ nhé:KSV@08:

Series của cậu,các mẩu truyện khá nhiều lời thoại khiến cho văn phong giảm độ hay lại,theo tớ cậu nên tăng độ miêu tả lên,như thế sẽ hay hơn nha;)

các câu truyện của cậu cũng khá hay đó,là fan couple Sầu Riêng nên tớ lót dép chờ,chúc cậu ra fic mới thành công nha.
__Ruruy__
 
#16

~Cái này là quan trọng một cách sặc sụa~


Ran vừa chơi xong bộ PSP khá nổi tiếng hiện nay, Diabolik Lovers. (Chém đó. =)))

Chính bản thân Ran cũng thừa nhận là các nhận vật trong game, tuy khá lạ nhưng chung quy lại là họ rất lãng mạn.

Chẳng bù cho ai đó, suốt ngày chỉ biết có án với mạng...

Khi Ran hỏi Shinichi vì sao cậu lại cứ đâm đầu vào những thứ máu me đó, thì Shinichi chỉ trả lời một cách rất sặc sụa: "Án mạng là một thứ quan trọng của cuộc đời tớ!"

Ừa, rất quan trọng... =_=




#17

~Dù cậu ở đâu, tớ vẫn sẽ tìm ra cậu~


"Dù cậu ở đâu, tớ vẫn sẽ tìm ra cậu"

Đây không chỉ đơn thuần là một câu nói, mà đó là lời khẳng định tuyệt đối của Kudo Shinichi đối với Mori Ran. Dù cho Ran có ở đâu, Shinichi sẽ tìm ra.

Và trong cái khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Shinichi đã kịp tìm thấy và cứu Ran. Cô đã tưởng rằng mình sẽ bỏ mạng ở đó, nhưng Shinichi đã không để điều đó xảy ra. Shinichi luôn bên Ran mọi lúc, mọi nơi. Và cậu tự nguyện giao bản thân mình bên cạnh Ran.




#18

~Tiệm bán chocolate duy nhất~(Phần I)


Mọi năm, Shinichi đều nhận được rất nhiều chocolate vào ngày Valentine từ các bạn nữ hâm mộ cậu. Nhưng cậu không hề muốn ăn chúng. Cậu chỉ chờ đợi chocolate từ một "tiệm" bán đặc biệt nhất. Đó là Ran. Chocolate của cô, đối với cậu, rất ngon, hương vị khác hẳn với các loại mà cậu nhận vô số kể kia.

Nhưng chờ từ sáng tới giờ, vẫn không thấy đâu.

Vậy là cậu đành ngậm ngùi những miếng chocolate kia để qua ngày sao?




#19

~Ran bị ốm rồi~ (Phần II)


Đã qua Valentine mà không thấy chocolate, cũng như Ran ở đâu, Shinichi rất tức giận. Cậu quyết định cúp học một bữa và đến Văn phòng thám tử để tìm cô. Và cậu phát hiện ra Ran đang bị cảm. Ôi, trong khi cậu giận cô, thì cô đang phải nằm đây, chật vật với cơn cảm này. Cậu cảm thấy ăn năn, liền đi mua thuốc, cháo về cho cô.

Vài ngày sau, Ran khỏe lại, Shinichi mừng lắm. Nhưng Ran thì vẫn cảm thấy tội lỗi vì đã không tặng quà Valentine mà còn bắt cậu chăm sóc cho cô nữa. Ấy vậy, Shinichi vẫn chỉ nói rằng:

_Không sao đâu Ran. Cậu khoẻ là được rồi.

Tuy Shinichi nói thế, nhưng cô vẫn luôn mong chờ một dịp để trả ơn cậu.




#20

~Ngôi nhà ma~


Bỗng hôm nay, Shinichi rủ Ran vào ngôi nhà ma.

Ran rất tức giận, vì Shinichi thừa biết cô rất sợ ma mà lại rủ cô đi. Chưa kịp từng vai cú karate thì cậu đã kéo cô đi một mạch.

Và, tại ngôi nhà ma ở đâu đó, ta có thể nghe thấy tiếng hét dữ dội của một cô gái và tiếng cười sặc sụa của một chàng trai. :))


Đã lâu không ra chap, còn tính bỏ nữa. Nhưng thôi, đã lỡ làm thì phải hoàn thành. Mong mọi người ung hộ để mình tiếp tục đi đến hết chặng đường ạ. *Cúi đầu*
 
Xin chào bạn Kibi!
Series của bạn đọc khá dễ thương, hài hước! Bản thân mình thấy đối với kiểu những mẩu truyện ngắn vầy là đủ rồi! Điều duy nhất mình không ưng là bạn dùng dấu () để chen vào tình cảm suy nghĩ hành động của chính bản thân tác giả hay nhân vật khác ở #1, #3,#8,#15,#16, bạn có thể dùng cách khác hoặc viết hẳn xuống dưới.
Mình chỉ góp ý bấy nhiêu thôi! Chúc bạn viết tốt, hóng chap mới!
Thân ái
Akame Rin
 
Quay lại
Top Bottom