[Longfic] Thế giới mới

Sau khi đọc xong chap 1 điều bạn muốn nói với au là......

  • Viết chưa hay, lời văn dài dòng, không logic

    Số phiếu: 3 15,0%
  • Tạm

    Số phiếu: 17 85,0%

  • Số người tham gia
    20
  • Bình chọn đã đóng .
À mình thấy chap này có vẻ dài hơn chap hôm bữa rồi đó au :D cơ mà mình vẫn muốn đọc tiếp nữa, au cắt chap ngay khúc gây cấn hồi hộp quá :))
 
Hihi như thế mới làm cho gây cấn hồi hộp chứ =))) giống như đang theo dõi phim vậy đó :)) Au yên tâm, mình sẽ không hành hạ au nhiều đâu, phải để au tiếp tục quăng hint ShinRan nữa chứ :KSV@05:
 
shinrankidluva sặc máu...... chap sau au tính qua viết kiểu kinh dị 1 chút mà hk pk dc hk đây.... =))
Ankiko san thì đó, ngủ chung gi.ường là phải cưới , chỉ cần bác Kogoro nói vậy thôi là có chiện hay để xem... =))
 
Nếu được thì viết lun đi au =)) mình ủng hộ mà, dù gì mình cũng thích đọc thể loại kinh dị lắm, nghe thấy hấp dẫn rồi đấy :))
 
Hello mn.... chap 16 đây..... mong mn thích.... :KSV@03::KSV@03:
CHAP 16: GIAM CẦM
- Bố ơi! Tại sao người ta lại giết lẫn nhau vậy ạ?
- Có rất nhiều lí do nhưng... một khi họ giết chính đồng loại của mình thì họ đã tự tay tước đi nhân cách của chính mình rồi con ạ. Nên Ran này, dù người khác có làm gì con, hành hạ con đến mức nào thì cũng đừng xuống tay với họ, vì đơn giản bố không muốn đôi tay xinh đẹp này phải vấy bẩn. Mà bố nói như vậy không có nghĩa là ta cho họ cái quyền sát hại ta. Con nhớ nhé........

---------------------------------

- Au.... - Vết thương ở vai khiến Ran sực tỉnh, máu đã ngừng chảy nhưng quanh miệng vết thương cứ sưng tấy đỏ lên khiến Ran phải cắn môi để không phải kêu lên vì đau.

Đôi tay bị cột chặt bằng sợi dây thừng nối với trần nhà ẩm thấp bằng gỗ, vết thương ở vai lại càng nhức lên đau điếng khi cô ở trong tư thế này. Cố nén cơn đau bằng cách cắn chặt môi đến mức bật máu, cô nhìn xung quanh phòng rồi không khỏi bàng hoàng. Phía góc tường đằng sau cô, trên trần nhà đang treo khoảng năm, sáu cái xác không đầu rũ rượi. Bàn tay của người nào cũng bị chặt hết các đốt để lại những đôi tay cụt lủn. Đám ruồi, bọ loi nhoi lúc nhúc trên cổ, trên tay những cái xác tội nghiệp khiến cô buồn nôn khủng khiếp. Cô muốn ra khỏi nơi này ngay lập tức vì nếu ở đây thêm một giây nào nữa cô sẽ điên lên và bị ám ảnh đến chết mất.

Không một nguồn sáng nào lọt vào căn phòng, nhưng mọi thứ xung quanh cô vẫn hiện ra rõ ràng. Từ chiếc bàn mổ dính nhiều máu đến nỗi chuyển sang màu đen sì, đến những ngón tay bị quăng tứ tung khắp phòng. Và cô cũng chẳng quay ra đằng sau lấy một lần nào nữa, những thân hình đang thối rữa khiến cô sợ đến mức phát khóc lên.

Soạt.... Soạt......

Nghe thấy tiếng động lạ phát ra dưới đất, cô hoảng hốt không biết còn điều gì ghê sợ ẩn chứa trong căn phòng này nữa. Định thần lại, Ran cố gắng nhìn xem vật đang tiến đến gần mình là gì.
"Ôi trời ơi, một con rết! To quá!" Ran thét lên trong tâm trí, mặt lộ rõ vẻ sợ hãi. Con vật nhiều chân cứ bò một lúc một nhanh về phía cô. Cố chịu đau, Ran nắm chặt sợi dây thừng đang cột đôi tay đã đỏ lên của mình với trần nhà, hích người lên. Vai bị dồn lực quá nhiều khiến miệng vết thương rỉ máu nhưng lại khiến cho người cô rời khỏi mặt đất tránh tình huống chú-rết-khổng-lồ ấy bò lung tung trên người cô.

Con rết vẫn bò không chút do dự về phía góc phòng, Ran thở phào thả người xuống, mùi tanh của máu xộc vào mũi cô, cũng may không xỉu vì mất máu, Ran nhủ thầm, cố gắng không cử động gì nhiều. Con rết vẫn nhanh nhẹn bò đến những cái xác đang treo trên trần nhà, nó quấn lấy chân của một cái ngoài bìa, bò từ từ lên eo rồi đục một lỗ thật to, chui vào. Lâu lâu lại chui ra ở một chỗ khác, khoét cả chục lỗ tròn trên cơ thể không may mắn ấy.

Cũng may là Ran không thấy cảnh này, nếu không cô sẽ ngất vì hãi mất. Mắt cô dần trở nên mờ mờ, đôi chân không còn trụ vững. Cô cố gắng tỉnh táo hết mức có thể, nếu cô chợp mắt, không biết chừng cô có thể là cái xác không đầu tiếp theo trong căn phòng kinh dị này, mặc dù biết bây giờ chúng có làm gì, cô cũng không còn đủ sức chống cự.

- Shinichi, cứu... tớ - Giọt nước nóng hổi rơi xuống sàn nhà, chua chát, đôi môi cô mấp máy, vết thương trên vai vẫn không ngừng rỉ máu vì những cơn run nhẹ của cô.

--------------------Căn phòng kế bên-------------------

Shiho cũng không khá khẩm gì hơn, đôi tay bị cột chặt vào chiếc cột của những vũ công thường múa trong những quán bar. Khung cảnh xung quanh nếu so với phòng của Ran thì đỡ hơn một chút. Nơi này như phòng karaoke vậy, các băng ghế dài màu nâu, trên bàn la liệt những vỏ bia, champagne. Đôi tay bị trói chặt khiến Shiho không thể khai triển pháp thuật, không biết Ran có bị gì hay không, vả lại cô ấy đang bị thương. Shiho vẫn không ngừng suy nghĩ về cô bạn thân, mong sao cho Ayumi, Kaito, Kudo bất cứ ai cũng được, đến cứu Ran mạ lên, nếu không thì... nguy mất. Bây giờ có lẽ cô ấy đang rất đau đớn, Shiho có thể cảm nhận được.

-------------------------------------

- Hey, my Angel! Is this room beautiful? (Này, thiên thần của anh! Em thấy căn phòng này đẹp chứ?) - Một giọng nói khẽ vang lên.

- Disgusting! (Kinh tởm!) - Ran khó nhọc trả lời, đôi mắt lộ rõ vẻ khinh thường, hắn- kẻ đã bắt cóc cô hôm dự prom.

- How can you be so cool? You make me sad. (Sao em có thể lạnh lùng như thế, làm anh buồn quá đi!)

Ran không thèm trả lời, cô cảm thấy hắn không khác gì hạng người mất nhân tính.
- So, where is the sign of White Wings on your body? (Vậy, dấu hiệu White Wings nằm ở đâu trên người em thế?) - Một cái nhếch miệng hiện lên, đôi mắt màu hổ phách lóe sáng giữa căn phòng u ám khiến Ran cảm thấy sợ sệt khi nhìn vào đôi mắt chứa đầy sự tàn bạo ấy.

- Don't know (Không biết) - Ran vẫn cương quyết đáp.

- Ok, so this is the person you make me become? (Ok, thì ra em muốn anh trở thành người như thế này à?) - Mái tóc ánh bạc rút từ trong túi áo ra một con dao nhỏ nhưng đủ để gây sát thương, từ từ tiến lại gần cô.

Con dao rê nhẹ trên chiếc áo dính đầy máu của cô rồi bỗng nhiên......

Rẹt.

Một đường rạch dài ở phần eo khiến chiếc áo bị rách gần như làm đôi.

- Không phải ở bụng à? - Anh cười khẽ, rồi vẫn kéo mũi dao nhè nhẹ khắp người Ran.

Lại một tiếng rẹt vang lên nhưng lần này mạnh hơn, chiếc váy bị rạch một đường dài để lộ cặp đùi trắng nõn rơm rớm máu.

- Cũng không phải ở đây?

Lưỡi dao vẫn tiếp tục xé rách bộ đồng phục trên người Ran, mỗi lúc một mạnh. Cả người cô giờ chìm trong màu đỏ đáng sợ.Chiếc áo sơ mi bị rạch nát cả phía trước lẫn phía sau để lộ chiếc áo trong nhỏ nhắn. Mấy chiếc cúc áo phía trên bị cắt mất khuy khiến chiếc áo tưởng như sắp bung khỏi người cô. Cái váy ngắn màu xanh đen cũng bị rạch không biết bao nhiêu đường, chỉ cần một đường rạch nhẹ nữa thôi chiếc váy sẽ tan tành, trông cô lúc này còn thảm hơn cả Lọ Lem.

Chợt, một đôi tay quàng qua eo cô, tay còn lại vẫn cầm dao, vuốt nhẹ lấy khuôn mặt không còn chút sức sống:

- Nghĩ xem, Kaito sẽ làm gì nếu thấy em như thế này? - Nụ cười ma quái lại xuất hiện trên khuôn mặt Amuro, hắn là Sói, không tốt đến mức thấy miếng mồi mình khao khát bấy lâu nay bị rạch tơi tả như vậy mà không đụng đến. Nghĩ đến đó, anh bật cười rồi thả Ran ra, tay vẫn cầm con dao nhọn trong tay.
"Giờ thì mình xỉu vì mất máu thật rồi!". Ran lẩm bẩm rồi mặc cho bản thân chìm vào giấc ngủ để quên đi cơn đau đang lan tỏa khắp người.

-----------------------------------------

Chiếc BMW phóng nhanh trên đường rồi bất chợt dừng lại vì có vật gì đó lóe sáng phía mép rừng. Shinichi mau chóng xuống xe, vừa nhặt lên cậu nhận ra ngay đây là điện thoại của Shiho. Đi dọc về hướng ngược lại, cậu phát hiện được vài giọt máu khô trên đường, vết máu đã đông chứng tỏ cũng được khá lâu. Vô vọng rồi sao, Shinichi lấy tay vò đầu làm mái tóc rối bù lên.

- Bị bắt đi lâu rồi sao? - Ayumi khẽ hỏi.

- Ừ, vả lại ở đây có vết máu, vậy là một trong hai người họ đã bị thương. - Shinichi nói.

- Cùng một người chứ? - Lại một câu hỏi đầy ẩn ý của Ayumi.

- Có lẽ vậy. - Shinichi nhíu mày, cậu vẫn chưa dám chắc đây có phải do Amuro làm không.

- Cũng không còn cách nào khác, điều tra địa điểm thôi. - Ayumi nói rồi leo vào xe bật vội chiếc laptop lên, tay gõ phím liên tục.

Kaito từ nãy đến giờ ngồi trong xe, không nói lời nào. Cậu biết rõ Ran bị bắt đi đâu. Chỉ có nơi đó thôi.
 
Hiệu chỉnh:
Ôi au ơi au, mình thích giọng văn của au quá :x, chap này đậm chất kinh dị lun ý chứ :)) mình không sợ thể loại này mà mình đọc mình còn thấy ớn nữa, huống gì là Ran =)))
Nhưng mà hình như Ran trong fic của au bị hành hơi nhiều thì phải, mới chap trước bị thương tích đầy mình rồi chap này lại phải chứng kiến những cảnh kinh dị như thế
Hí hí, tóm lại là sắp sửa thưởng thức màn anh hùng cứu mỹ nhân của người-nào-đó rồi :KSV@05:
Hóng chap tiếp theo của au nhóe :)
 
angela-jolly cám ơn em.... mong e thích fic của ss....:KSV@03:
shinrankidluva au viết chap này khi ở nhà 1 mình, viết tới khúc con rết hk dám để chân xuống đất luôn í..... =)) đặc biệt chap này au không cmt thêm gì hết... cho nó căng thẳng... =)) Ran còn khổ dài dài nên mn cứ yên tâm thưởng thức.... :KSV@05::KSV@05:
 
Ankiko san trễ thì có sao... hà hà... ss viết kinh dị chắc cũng hợp nhỉ... riết rồi gì cũng có trong fic của ss.....:KSV@05::KSV@05:
 
Mình cũng thấy ớn ớn khúc con rết, vốn dĩ mình sợ mấy con bò lúc nhúc lắm, đọc tới khúc đó nổi cả da gà da vịt rồi :)). Công nhận au miêu tả cảnh kinh dị hay thật :KSV@05:
Chap sau au cứ việc tung hoành, mình ủng hộ hết mình :D
 
oa, sao có nửa tháng trời tui đi trốn mà au cho ra bao nhiêu chap thế này? đọc mệt nghỉ luôn!
Nhưng sao Kaito của tui lại là kẻ hai mang? :KSV@16:, nhưng anh ý là theo phe của Shin đúng ko? đúng ko hả au?
Thấy rõ thương Ran cơ, sao xui xẻo luôn đến với những người như Ran nhỉ?
(à, quên mất, White Wings có khả năng gì nhỉ? )
Hi vọng là Shin sớm tìm được Ran!
chờ chap mới của au nhé!
 
Hia hia...... ai còn nhớ chuii hôn...... cơm bách ròi đây..... chắc bị flop quá.....:KSV@08::KSV@08:..... mong mn sẽ thích chap này...
CHAP 17: NGHỊCH CẢNH
- Không xong rồi! Không thể tìm thấy địa điểm! - Ayumi vẫn liên tục gõ bàn phím, khuôn mặt thoáng vẻ bối rối. Chưa bao giờ laptop của cô lại vô dụng đến vậy. Lục tìm khắp mọi nơi vẫn không thấy tung tích của Mori hay Amuro ở đâu.

- Chết tiệt! Rốt cuộc cô ấy đang ở đâu chứ? Chỉ với một chiếc điện thoại rỗng ngoài việc báo cho chúng ta họ đang gặp nguy thì còn lại nó hoàn toàn vô dụng. - Shinichi gần như không thể kiềm chế, cậu nói mà gần như hét lên. Kể cũng lạ, bình thường cậu vô cùng lãnh đạm với mọi thứ nhưng mỗi khi Ran gặp chuyện thì lại chẳng giữ nỗi chút bình tĩnh.

Không khí tỏa ra từ chiếc điều hòa trong xe thường mát mẻ dễ chịu bỗng trở nên lạnh lẽo đến không ngờ.

--------------------Kaito's POV-------------------

Không biết bây giờ Ran như thế nào, ngồi trong xe lạnh căm mà cả người tôi cứ như lửa đốt.
"Nếu để cô ấy rơi vào tay chúng tôi một lần nữa thì cậu nên lo hậu sự đi là vừa."

Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu khiến tôi phát điên lên. Nếu người con gái ấy có mệnh hệ gì thì..... tôi chắc chắn không thể nào thanh thản được, cả sống lẫn chết.

Hay là... nói cho Kudo biết? Không được, như vậy khác nào phản bội Tổ chức, tôi được cử đến đây để lấy thông tin, tư cách của một gián điệp không cho phép tôi nói ra bí mật ấy. Nhưng Ran đang gặp nguy hiểm, tôi không thể để mặc cô ấy như vậy, không phải chính tôi cũng đã tự nhủ với mình hàng trăm lần là sẵn sàng chống lại bọn họ để bảo vệ cho cô sao?

Không còn cách nào khác, phải nói cho Kudo biết, càng để lâu Ran càng nguy hiểm. Amuro là tên tàn bạo nhất mà tôi từng biết, kẻ khiến tất cả những ai giao đấu với hắn phải khiếp sợ, cái cách làm đối thủ sống không bằng chết khi họ không còn khả năng chống cự hắn vẫn thản nhiên tung đòn tới tấp. Ran rơi vào tay hắn, chắc chắn không cầm cự được lâu.

Chợt, cái cảnh tượng Ran ôm Kudo ngủ lại hiện về, nó như một con dao sắc lẻm cứ đâm tới tấp vào trái tim tôi. Cả những khi em choàng tay qua Kudo dạo bước, khi cậu ta nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của em trong khi tôi chỉ biết đứng nhìn em từ căn phòng Hội trưởng xa xôi. Điều đó lại một lần nữa kéo tôi lại, tôi sợ nếu nói ra, có lẽ..... tôi không còn cơ hội nữa. Ran sẽ xa khỏi tầm tay tôi mãi mãi.

-------------------------------

Không khí ngột ngạt, căng thẳng đến đáng sợ, chỉ có mỗi tiếng lách cách phát ra từ chiếc laptop của Ayumi, Shinichi ngồi bên cạnh cứ lấy tay xoa trán ra chiều mệt mỏi. Cậu đang rất bực bội, suy cho cùng tất cả cũng tại cậu, đáng ra không nên cho Ran đi bộ như vậy trong khi nguy hiểm rình rập ở khắp mọi nơi. Còn một điều nữa khiến Shinichi bận tâm, là đôi mắt của Kaito, sự hoang mang lẫn đắn đo hiện rõ trên từng đường nét trên khuôn mặt cậu.

Lặng như tờ, thời gian như bị kéo dài ra như một cái lò xo, dài mãi dài mãi........

- Tôi biết..... Ran bị nhốt ở đâu. - Cuối cùng bầu không khí căng thẳng cũng bị phá vỡ.

- Thật chứ..... - Cả Shinichi và Ayumi đều đồng loạt nói, không khỏi vui mừng và hạnh phúc. Cuối cùng điều cậu đợi đã đến, Kaito đã nói ra.

- Ở tòa nhà cũ phố Ghost.

- Không phải tòa nhà ấy bị niêm phong sao? Cả những người có chức vụ cũng chưa chắc được vào, vậy mà..... cái tên Amuro làm gì trong đó vậy nhỉ? - Ayumi tự lẩm bẩm nói với chính mình.

- Ayumi, kế hoạch thế nào? - Shinichi vừa đeo găng tay vừa hỏi, dáng vẻ vô cùng gấp gáp.
- Chưa biết được Ran ở đâu, phải thăm dò trước thôi! Sơ suất thì phiền lắm.
---------------Tòa nhà cũ -----------------
- Cháu.... cháu ơi... cái phòng của cậu Tooru gì đó ở đâu vậy? - Một ông già trong trang phục lao công hỏi tên áo đen, trông khuôn mặt cũng chẳng thiện cảm mấy.
- Hỏi làm gì? - Hắn quát.
- Tôi... tôi... được cử đến để dọn dẹp mà... lẩm cẩm quá, quên mất căn phòng nằm ở đâu. - Ông cười xuề xòa rồi lấy tay chùi chùi chiếc kính, đeo lên mắt.
- Hmm.... phiền phức.
Gã áo đen dẫn người lao công đến một căn phòng nằm sâu dưới tầng trệt.
- Đây, là phòng này. Nhớ không được thắc mắc hay đụng chạm bất cứ thứ gì đấy. - Gã vẫn cái giọng khinh khỉnh nói với người lao công.
- Vâng.... vâng - Ông gật đầu lia lịa, vừa định mở cửa phòng, chợt, tên áo đen quay lại.

- Này, ông già, đeo cái gì trên tay đấy?

- À.... ờm... là..... là máy trợ thính ạ! Tai tôi nghe không được tốt lắm.
"Hú hồn! Suýt chút thì tiêu". Một giọng nói phát ra từ trong tay người lao công. Đó chẳng phải là máy trợ thính hay loại thiết bị hỗ trợ nào khác mà chính là thiết bị liên lạc mà Ayumi đã đưa cho hai người. Lẻn nhanh vào phòng, cảnh tượng đập vào mắt cậu trông thật kinh hoàng.

Máu me vung vãi khắp mọi nơi khiến sàn nhà như được tô bởi màu đỏ chết chóc, vài ba chú rết bò qua bò lại trong phòng. Và kinh hãi nhất vẫn là những cái xác không đầu bị treo phía góc tường, bốc lên mùi hôi thối đến nồng nặc.

- Không..... không..... đừng mà.... đừng.... tôi không biết gì hết. - Một giọng nói nghẹn ngào thốt lên, mái tóc bị bết máu lắc nguầy nguậy, nước mắt vẫn rơi không ngừng trên mặt cô gái.

Không chịu được, người lao công vội vàng chạy lại, ôm ghì lấy cô, cất giọng vỗ về trầm ấm:

- Ngoan nào.... đừng khóc nữa..... anh sẽ đưa em ra khỏi đây.... Nín đi......

Đôi vai của cô gái vẫn không ngừng run lên mặc dù cậu đã cố gắng an ủi, vỗ về.

- Ô hô..... gì đây? Anh chuyển qua làm lao công khi nào thế, Kuroba! - Ngoài cửa xuất hiện một mái tóc trắng, đôi mắt hổ phách đầy ương ngạnh.

Xoạt.............

Lớp vỏ ông già lao công được cởi bỏ thay vào đó là một chàng quý tộc với ánh nhìn đầy tự tin và quyến rũ. Đôi tay cậu vẫn ôm chặt lấy người con gái đang vô cùng hoảng loạn kia.

Cộp. Cộp.

Tiếng giày gõ đều đều xuống đất từ từ tiến đến đôi trai gái trong phòng.

- Nếu anh hạ được tôi, tôi sẽ cho anh đưa cô ta đi. Dù sao thì cô ta cũng......

- Câm ngay! - Kaito gầm từng tiếng cắt ngang lời Amuro rồi lao đến cậu nhanh đến mức cậu gần như biến mất trong mắt người khác.

Bên ngoài sấm chớp xé rách bầu trời đen tuyền, những đám mây mang hơi nước như sà xuống gần sát mặt đất.

-----------------------
"Tọa độ 2 giờ 35 phút Bắc."

Đôi giày Oxford tiến thẳng đến địa điểm được chỉ định. Vừa định mở cửa thì bỗng căn phòng bên cạnh phát ra tiếng kêu thất thanh.
"Có phải...... đó là tiếng của Shiho không?". Shinichi thì thầm.
"Đúng. Cứu cô ấy mau! Mori để Kuroba lo được rồi.". Ayumi điềm đạm trả lời, cô thừa sức biết nếu lần này Shinichi cứu Ran thì cô sẽ mất hết cơ hội trở thành bạn gái của cậu. Cho nên cô mới để Kaito đi cứu Ran khiến Shinichi cứ nhặng xị lên suốt đường đi nhưng khi giải thích 1 2 lí do thì cậu cũng xuôi theo. Cuối cùng, bất chấp lời can ngăn của cô cậu tiến thẳng vào trong tòa nhà sau khi hạ đo ván cả chục tên áo đen gác cửa.

Á....... Á......... Rầm...... Choang......

Hàng loạt thứ âm thanh hỗn tạp vang lên, những tên áo đen đang vây quanh cô gái đều bị cho một đá khiến chúng bất tỉnh tại chỗ. Vài phút sau, mọi thứ trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng khóc thút thít của Shiho. Chiếc áo bị giựt mất hàng nút, rách khắp nơi để lộ đôi vai trần kiêu hãnh của một Fire Wings. Cởi chiếc áo khoác ngoài đưa cho cô, cậu nhẹ nhàng bế cô ra khỏi phòng, cố chạy thật nhanh trước khi đám áo đen gọi tiếp viện.

-------Căn phòng bên cạnh-------------

Kaito cõng Ran trên lưng, tiến về phía cửa.

- Thật sự........ tôi vẫn không hạ được cậu hay sao? - Người nằm lê lết dưới sàn cố góp tất cả sức lực của mình để nói. Mái tóc ánh bạc rũ trước trán thấm màu đỏ tươi.

- Lần sau..... tôi sẽ lấy mạng cậu. - Nói rồi, cậu cõng Ran chạy vút ra ngoài.

-------------------- Khu biệt thự--------------------

Ào ào..... Tiếng mưa dội vào cửa sổ tạo nên thứ âm thanh rợn người. Bầu trời đêm trở nên đen kịt đến nỗi không thể thấy mọi thứ xung quanh. Căn biệt thự trở nên tĩnh lặng lạ thường, đôi mắt người nào người nấy dấy lên cùng một nỗi hoang mang lo lắng.

Cạch.

Cánh cửa phòng bật mở. Người đàn ông trung niên mặc áo blue bước ra, đôi lông mày hơi nhíu lại.

- Ran.... không sao chứ? - Shinichi hỏi khi bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng.

- Thể trạng còn tốt nhưng chấn thương tâm lí sẽ khiến cô ấy......... À mà hình như cô gái ấy không có phép thuật phải không? - Ông bác sĩ vừa gãi đầu gãi tai vừa nói.

- Ông nói gì vậy? Rõ ràng.... cô ấy mang Special Magic mà. - Ayumi thốt lên.

- Chắc cô lầm rồi, tôi không thấy ma lực toát ra từ người cô ấy. Quí vị nên chú ý cô gái đừng để cô ấy bị thêm đả kích nào nữa. Nếu không thì..........

Từng lời nói của người bác sĩ khiến tai Shinichi ù đi, ngực trái như có ai đấm thật mạnh khiến cậu dường như không thể thở được, cố gắng lắm cậu mới đứng vững được. Shinichi lảo đảo bước vào phòng, ngồi bệt xuống đất kế gi.ường của Ran. Đôi tay miết dọc theo đường nét của khuôn mặt của người con gái cậu yêu thương. Vén mái tóc thoảng mùi uất kim hương sang một bên, một phát hiện khiến cậu sững người. Hình xăm đôi cánh xanh bên cổ phải của Ran đã biến mất.

-------------------------------
" Nếu anh hạ được tôi, tôi sẽ cho anh đưa cô ta đi. Dù sao thì cô ta cũng......không còn mang White Wings nữa.". Những lời nói của Amuro dội lại tâm trí Kaito, khiến cậu choáng váng. Rốt cuộc hắn lại giở trò đồi bại như thế sao? Cậu vẫn không ngừng trách bản thân mình tại sao lúc nãy không lấy mạng của tên vô liêm sĩ ấy. Liệu..... sau sự việc này, Ran có vượt qua được hay không. Câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cậu.

Suy nghĩ bị gián đoạn khi cậu lướt qua căn phòng nhỏ. Cô gái mang mái tóc nâu ánh đỏ nằm trên gi.ường. Dù đã ngủ nhưng gương mặt vẫn lộ vẻ mệt mỏi, đặt nhẹ cốc sữa nóng trên bàn, cẩn thận kiểm tra lại thân nhiệt. Khi thấy mọi thứ không có gì bất thường, cậu mới rời đi.

---------------------------------------

Ting tong.....

Tiếng chuông cửa vang vọng khắp căn phòng. Ayumi đang đọc một số tài liệu ở phòng khách vội chạy ra mở cửa.

Cạch.

Cánh cửa bật mở, một gương mặt khiến cô không thốt nên lời:

- B.... Bố.....!

- Haha, con gái yêu của ta! - Người đàn ông đi đến ôm chầm lấy Ayumi.

- Bố.... Bố đến sao không nói cho con biết? - Ayumi nắm tay ông lay lay vẻ giận dỗi. Rồi dẫn ông vào phòng khách.

- Thực ra hôm nay bố đến đây là có lí do.......

Trên lầu, Shinichi bước xuống rồi đột ngột thốt lên khi thấy người đàn ông ngồi trong phòng khách:

- Vodka!
END CHAP.
 
Chúc mừng au đã come back, chap này kịch tính quá, Amuro đã làm gì Ran vậy, không lẽ là.... Đừng bắt mình suy nghĩ theo hướng đó nha au :)). Mình không chịu đâu :(
Hi vọng là làm cách khác để mất white wings chứ không phải làm theo cách mà mình suy nghĩ. Nếu không thì mình không tha cho Amuro đâu :-L
 
×
Quay lại
Top Bottom