[Longfic] Thế giới mới

Sau khi đọc xong chap 1 điều bạn muốn nói với au là......

  • Viết chưa hay, lời văn dài dòng, không logic

    Số phiếu: 3 15,0%
  • Tạm

    Số phiếu: 17 85,0%

  • Số người tham gia
    20
  • Bình chọn đã đóng .
chap mới mừng Noel nhé................. cấm trẻ em dưới 15t........................ nhiều cảnh romantic lóm nha.........:KSV@05::KSV@05::KSV@05:
CHAP 8: KHỞI CHIẾN

- Shinichi……..

Cậu vẫn không nhúc nhích, lưng vẫn tựa vào vách tường ngay cổng trường, đôi mắt mơ màng nhìn bầu trời đen tuyền, cậu giờ đây vô cùng hờ hững với thế giới xung quanh, chẳng bận tâm đến bất cứ điều gì, ngoại trừ một người. Vì người ấy, cậu sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mình để có thể thấy được nụ cười như nắng ngày nào trên môi người ấy.

Ran lặng lẽ đứng nhìn cậu, cô có rất nhiều điều muốn nói với cậu, muốn hỏi cậu và hơn tất cả cô không còn cô đơn hay lạc lõng giữa thế giới kì lạ này nữa. Từng bước chân nhẹ nhàng tiến lại đôi giày Oxford màu nâu, lòng cô cảm thấy bình yên vô cùng. Vì đó không phải là ai xa lạ, là người cô có thể tin tưởng hoàn toàn, là người cô luôn nghĩ đến mỗi đêm, là người cô thích từ rất lâu…..

- Đoán xem ai nào? – Một đôi tay nhỏ nhắn bao lấy mắt cậu. Shinichi chẳng phản ứng lại làm Ran hơi hụt hẫng. Thường thường, khi cô làm thế, cậu sẽ gào lên “Có còn là con nít nữa đâu mà giỡn như thế” rồi đi thẳng, Ran sẽ lủi thủi chạy theo sau cậu, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất còn cậu thì ừ hử vài câu, châm chọc Ran vài câu. Những ngày tháng đó, đã qua……lâu rồi.

- Ran này, cậu không có điều gì muốn hỏi tớ sao, cậu không thắc mắc tại sao tớ tới được đây sao? – Lưng Shinichi lúc này đã thôi dựa vào tường, cậu nhẹ nhàng gỡ đôi bàn tay của Ran xuống rồi xoay hẳn người lại, vòng đôi tay rộng lớn qua người Ran. Cái ôm nhẹ như gió nhưng có thật.

Ran hồi hộp tới mức tim cô quên hẳn nhiệm vụ của mình mất vài giây. Cô nhẹ nhàng vòng tay ôm ngược lại cậu bạn, vì Ran không cao bằng Shinichi nên cô có thể nghe rõ nhịp đập trong tim cậu.

- Heart to heart – Ran thì thầm, cô cảm nhận được nụ cười của Shinichi mặc dù không nhìn mặt cậu.

Shinichi từ từ buông Ran ra, mặt cậu thoáng ửng đỏ làm Ran phì cười, thì ra cậu bạn vẫn trẻ con như ngày nào, chắc lúc nãy dũng cảm lắm mới dám ôm cô.

- Ran này, từ nay qua nhà tớ ở, sẽ thuận tiện hơn là ở trong kí túc xá. – Shinichi vừa vác cặp sau lưng vừa nói.

- Gì cơ, một nam một nữ ở chung một nhà mà thuận tiện á? – Ran lắp bắp, đầu cô toàn tưởng tưởng ra những cảnh-không-được-trong-sáng-cho-lắm.

- Thưa cô, tuận tiện trao đổi công việc của Volka và nghiên cứu về thế giới này. Cậu đang nghĩ gì thế? – Shinichi vừa nói vừa cười gian xảo làm cô nàng đỏ cả mặt.

- Ơ………Ừm…… vậy cũng được…….- Ran ấp úng, lòng vừa vui vì được ở bên cạnh Shinichi vừa buồn vì phái xa cô bạn Shiho thân thiết. Shiho là người duy nhất giúp đỡ cô khi cô ở thế giới này, vì vậy nên Ran rất quý cô nàng, không muốn xa cô ấy.

- Bây giờ tớ sẽ đến nhà cậu giúp cậu chuyển đồ, trong tối nay. Đồ của cậu chắc cũng không nhiều nhỉ? – Shinichi ung dung nói.

- Gì cơ, bây giờ á? Có cần gấp như vậy không Shinichi? – Ran sửng sốt, cô muốn có thời gian để nói tạm biệt Shiho.

- Nhất định trong tối nay phải xong – Ánh mắt Shinichi vô cùng cương quyết khiến Ran phải miễn cưỡng nghe theo.

Đi được một đoạn họ đến được khu kí túc xá của trường Sunrise, khu kí túc xá này u ám đến kì lạ, chỉ có vài ngọn đèn le lói chẳng trách sao Shinichi lại không cho cô ở đây. Ran và Shinichi đi đến phòng 13 – căn phòng của Ran và Shiho để thu dọn đồ đạc nhưng chẳng thấy Shiho đâu.

- Lạ nhỉ, giờ này đáng lẽ Shiho phải có mặt ở kí túc xá mới đúng chứ? Không lẽ………..cô ấy gặp chuyện gì rồi, phải không……….Shinichi – Giọng cô run lên một nỗi lo sợ bao trùm khắp căn phòng.

- Đừng lo, cô ấy không phải là người-dễ-bị-ăn-hiếp đâu.- Khóe miệng cậu khẽ nhếch lên, một đường cong quyến rũ.

- Sao cậu biết? – Ran không nén nổi tò mò mà quay sang hỏi Shinichi.

Cậu chỉ cười rồi nắm tay Ran kéo thẳng ra khỏi kí túc xá. Một chiếc BMW màu đen sáng loáng đậu trước cổng kí túc xá, Shinichi mở cửa cho Ran vào và sau đó cũng yên vị tại băng ghế sau.

- Shinichi này, xe này ở đâu ra thế?

- Volka.

Không khí trong xe hơi lạnh, Ran khẽ so vai cũng may là áo khoác đồng phục trường cũng khá dày nên cô cũng không thấy lạnh lắm. Còn Shinichi chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi trắng, tay áo xăn lên đến tận khuỷu, cậu khoanh tay mắt nhìn đăm đăm phía trước. Ran nghiêng đầu ra cửa sổ để ngắm cảnh bên ngoài, dù chỉ là một màu đen bạt ngàn nhưng những hàng thông ven đường luôn nổi bần bật chỉ tiếc là chúng lại mang vẻ ma mị, âm u khó đoán. Lấp ló sau hàng thông đôi mắt hừng hực sự căm phẫn lại chiếu thẳng vào cô gái nhỏ. Nhưng cô lúc này chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, đầu Shinichi đang nhẹ nhàng tựa trên vai cô, mái tóc thoang thoảng mùi bạc hà đặc trưng, chiếc mũi cao thẳng tắp vô cùng kiêu ngạo, khóe môi cậu hơi mím như gặp phải ác mộng. Mồ hôi rịn trên trán, một cái nhíu mày nhẹ, Shinichi thực sự đang rơi vào Cõi Âm U, cậu không thể tự mình tỉnh dậy được.

“Because I love your handshake, meeting my father

I love how you walk with your hands in your pockets

(Bởi vì em yêu những cái bắt tay của anh khi gặp bố em

Yêu cả cách anh đi dạo với em khi mà tay cứ đút vào trong túi áo)”

Một giọng hát trầm ấm kéo Shinichi ra khỏi cơn ác mộng quái quỷ ấy, cậu từ từ mở mắt.

- Ơ xin lỗi, tớ làm cậu tỉnh giấc à? – Ran hỏi, không dám nhìn thẳng vào mặt Shinichi.

- Cảm ơn cậu – Shinichi nói khẽ đủ để Ran nghe thấy rồi dựa lưng vào ghế, một tay gác lên trán, lại nhắm mắt. Nhưng cậu không thế nào ngủ được nữa, nếu lúc nãy không nhờ tiếng hát của Ran thì có lẽ cậu đã không thoát khỏi cái Cõi đáng sợ ấy rồi.

Ran vẫn thi thoảng ngâm nga vài giai điệu quen thuộc. Chẳng lâu sau, chiếc BMW đã đỗ xịch trước một căn nhà ( hay phải gọi là villa nhỉ? Shin nhà ta rất sang chảnh, qua đây toàn chơi sang ) Ran há hốc mồm khi nhìn thấy nguyên một cái villa to bự ngay trước mặt cô. Shinichi giúp cô đem hành lí vào trong nhà thấy Ran cứ mãi đứng như trời trồng thì khẽ càu nhàu:

- Định đứng đó đến bao giờ?

- Ơ mình xin lỗi, mình vào ngay! – Ran luống cuống chạy theo Shinichi vào trong villa.

Vào trong rồi mới thấy được sức hoành tráng của căn villa, chiếc đèn chùm vô cùng cầu kì treo chính giữa phòng khác tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng dịu nhẹ. Bàn ghế, sofa đều độc nhất một màu nâu gỗ trông vô cùng thanh lịch và tao nhã. Lúc Shinichi cứu Ran khỏi nhóm Charm cậu đã đưa cô về đây nhưng lúc đó cô không để ý nhiều về căn nhà này, đến bây giờ cô mơi có dịp ngắm kĩ từng ngóc ngách truong căn biệt thự này. Shinichi dẫn Ran lên phòng của mình, thả phịch đống hành lí của cô xuống. Ran nhìn khắp căn phòng. Phòng này rất rộng, gam màu xanh lá nhạt vô cùng đễ chịu, lại còn có 2 gi.ường nữa chứ, một chiếc màu hồng còn một chiếc màu xám, khoảng cách giữa 2 chiếc cũng không xa lắm. Ran lại đứng tần ngần một lúc lâu, thấy cô bạn như vậy Shinichi vội lên tiếng:

-Mình đi tắm đây, đừng có mà nhìn lén – Shinichi nở nụ cười đủ đốn gục hàng ngàn cô gái làm Ran đã xấu hổ lại càng xấu hổ thêm.

- Ai thèm nhìn lén chứ - Ran hét lên để che đi sự xấu hổ của mình

“Nếu có nhìn tớ sẽ nhìn trực diện luôn, cần gì phải nhìn lén vả lại lúc nhỏ tớ cũng thấy gần hết rồi còn đâu.” Cô nhủ thầm rồi bỗng dưng cô nhận ra mình thật sự rất rất…..biến thái , nghĩ như vậy là cô cũng có ý đồ nhìn cậu tắm rồi đâu cần phân biệt giữa lén hay trực diện. Cô vội vàng xua đi ý nghĩ đen tối ấy rồi chuẩn bị đồ đi tắm.

Ran quay qua quay lại một lúc thì thấy Shinichi bước ra, trên người quấn độc mỗi một chiếc khăn tắm ngay thắt lưng, tay cậu đang dùng chiếc khăn còn lại lau mái tóc ướt của mình. Ran ngẩn ngơ nhìn cậu dù biết không nên nhìn chằm chằm như vậy nhưng cô không thể nào dứt mắt ra khỏi cậu. Shinichi thật sự rất rất quyến rũ. Shinichi từ từ tiến lại gần Ran, đến khi ép sát cô vào góc tường thì cậu nở một nụ cười ma mãnh và nói:

- Cậu không định đi tắm à?

Thịch thịch thịch……. Tim Ran đập liên hồi, hơi thở mùi bạc hà của cậu như chiếm lấy đi sự tỉnh táo cuối cùng của cô. Rồi Shinichi đột ngột lấy tay xoa đầu cô rồi đi về phía tủ đồ, cậu chọn cho mình một bộ pyjama màu xám.

- Định nhìn tớ thay đồ luôn à?

Ran luống cuống bước vào nhà tắm, chiếc vòi sen phả làn nước âm ấm dịu nhẹ, Ran thả mình trong dòng nước suy nghĩ mông lung về những lời nói đầy ẩn ý của Volka.

Choang……….rầm……rầm……. Một tràng tiếng động mạnh bạo vang lên, Ran vừa tính chạy ra xem có chuyện gì thì cô nhận thấy mình đã bị khóa trong phòng tắm, không phải bằng ổ khóa mà bằng ma thuật. Bên ngoài Shinichi đang một mình đối phó với 5 người vận đồ đen từ trên xuống dưới tay ai cũng lăm lăm dao kiếm sắc bén.

- Recall, weapons disabled! Action!– Giọng Shinichi vang lên đầy uy quyền khiến bất kì ai cũng phải cúi đầu. Rồi đột nhiên tất cả những con dao sắc nhọn ấy văng thẳng ra ngoài mất hút trong rừng rậm. Shinichi khẽ nhếch miệng rồi cậu lao đến, cho 5 tên lĩnh trọn những cú đá dứt khoát mà cũng không kém phần đau đớn. Cả 5 tên đều khiếp vía sợ mà bỏ chạy mất.

“ Khá lắm, tôi biết cậu rất hợp với Recall mà, phải không Kudo?”

-Recall, unblock! – Cánh cửa nhà tắm bật mở.

- Aaaaaaaa………… Shinichi, tên biến thái! – Ran vội vàng đóng sầm cửa lại, thì ra lúc Shinichi mở cửa Ran không có một mảnh vải che thân, cậu nhất thời cũng không biết làm gì chỉ đứng im bất động, mặt đỏ ửng, tim cũng đập thình thịch.

Chừng năm phút sau, Ran bước ra, cũng là một bộ pyjama màu xám nhạt, nhìn cô thật hiền cứ như đọa thiên sứ.Ran nhẹ nhàng tiến tới chiếc gi.ường màu hồng, ngồi phịch xuống, rồi lên tiếng nhỏ nhẹ:

- Shinichi này, lúc nãy xảy ra chuyện gì vậy?

- Bị tấn công – Shinichi trả lời ngắn gọn cậu vừa nói vừa nhìn cuốn tiểu thuyết trinh thám trên tay. Thực ra nhìn có vẻ chăm chú nhưng chẳng chữ nào vào được đầu Shinichi, cậu cố kiếm việc gì đó làm để không nhìn mặt Ran, có lẽ cô nàng cũng còn bối rối đôi chút sau sự cố ban nãy.

- Ran này, cậu biết cách sử dụng White Wings rồi chứ? – Shinichi bắt đầu xoay người về phía Ran, đã đến lúc nghiêm túc để làm việc rồi, hai người không thể cứ mãi dửng dưng thế này được.

- Ừm…chưa……với lại Shiho nói White Wings của mình bị khóa- Ran thở dài thườn thượt

- Tớ đã mở khóa cho cậu rồi đấy thôi- Shinichi lại tiếp tục nói, mắt vẫn hướng về Ran.

- Gì cơ? Sao Shiho nói chỉ có những người có Recall mới mở được White Wings thôi mà…….. Shinichi, không lẽ cậu…………

Một nụ cười nhẹ ẩn hiện trên khuôn mặt của cậu, đầy cuốn hút.

- Nhưng khi nào thế? White Wings ở chỗ nào trong người tớ? – Ran thoáng ngượng ngùng, mặt cúi xuống tay vân vê mép áo.

- Lần trước khi cậu tới đây. Bên cổ phải của cậu có một hình xăm đôi cánh màu xanh, đó là nơi White Wings ngự trị bên trong cậu.- Shinichi trả lời bình thản, không chút e dè hay ngập ngừng.

Ran lấy tay chạm nhẹ vào bên phải cổ của mình, hình xăm rất nhỏ chỉ bằng một viên kẹo. Ngay thời khắc tay cô chạm vào hình xăm, một đôi cánh trắng giương ra sau lưng cô, lông vũ rơi khắp căn phòng đến Shinichi cũng phải ngạc nhiên. Ran giờ đây đã trở thành thiên thần thật rồi. Đôi cánh rất dài và rộng, mang một màu trắng tinh khiết.

- Tại sao……….- Ran quay lại nhìn sau lưng mình, nơi đôi cánh “mọc” ra.

- Một trong những công dụng của White Wings, bay và bảo vệ cơ thể như một chiếc áo giáp. – Shinichi nói đều đều.

Rồi đôi cánh đột ngột biến mất.

- Tớ cũng không ngờ White Wings lại đẹp đến như vậy. – Shinichi khẽ cười và quay sang nhìn Ran.- Từ ngày mai tớ sẽ chỉ cho cậu cách sử dụng White Wings nhưng sẽ mất rất nhiều sức lực đấy.

- Shinichi này, Recall của cậu hoạt động như thế nào, ý tớ là……….công dụng của nó ý? – Ran tò mò nên nhảy qua gi.ường của Shinichi làm cậu mém xíu là té xuống sàn vì giật mình.

- Recall rất đa dạng về chức năng, giống như lúc nãy tớ dùng Recall để tước vũ khí của kẻ thù và khóa bất cứ một cái gì đó.

- Vậy………….người khóa White Wings của tớ cũng mang ma thuật Recall?

- Chính xác. Recall khóa thì chỉ Recall có thể mở. Nguyên tắc cơ bản là vậy. Thường thì khả năng chiến đấu của White Wings không cao, cũng không đa năng như Recall nên khóa White Wings chỉ có một mục đích duy nhất : KHẢ NĂNG THANH TẨY CỦA WHITE WINGS LÀ VÔ CÙNG MẠNH.

Vì thế, cậu bị khóa White Wings ngay từ lúc bước vào cổng trường Sunrise.

- Thì ra là vậy, thế Shiho có Special Magic không Shinichi, tớ cảm nhận được cô ấy rất mạnh và luôn bảo vệ tớ.

- Fire Wings, khả năng chiến đâu rất cao, toàn diện trong mọi kĩ năng. Chỉ có một diểm yếu duy nhất: tâm hồn của Fire Wings thường bị chia thành hai ngăn: một thiện và một ác. Vì vậy tính cách của Fire Wings thường rất khó đoán.

- Này Shinichi, sao cậu có được Recall thế?

- Thế tại sao cậu lại có White Wings, hỏi thừa – Shinichi xì một tiếng.

- Tớ đã đổi các kĩ thuật Karate để lấy White Wings, Volka nói vì tớ không có gì ngoài ngón võ ấy nên ông ấy đã lấy nó,ai cần ông ấy cho tớ White Wings chứ!

- Sai rồi, Ran. White Wings chọn cậu chứ không phải Volka chọn White Wings cho cậu. Còn tớ, khi Recall chọn tớ, tớ đã phải đánh đổi…………

-……….

- Sự an toàn của mình. Tớ sẽ chìm vào Cõi Âm U bất cứ lúc nào và có thể sẽ không tỉnh dậy được. – Shinichi cười nhẹ, nụ cười phảng phất chút gì đó u buồn.

Ran siết nhẹ tay Shinichi, cảm giác bình yên trào dâng trong lòng cả hai. Họ không biết những gì chờ mình phía trước nhưng họ tin họ có thể vượt qua nếu bên cạnh vẫn có nhau.
--------------END CHAP 8---------------

Note: Bài hát được trích là bài Last Kiss – Taylor Swift

Cõi Âm U : là nơi Shinichi sẽ rơi vào khi mất đi ý thức chẳng hạn như khi ngủ, Cõi Âm U không gì ngoài một màu đen bao phủ, nhốt người rơi vào đó như một cái lồng.Rất ít cách để kéo người đã rơi vào Cõi Âm U trở về thực tại
Weapons disabled: vô hiệu hóa vũ khí đối phương.
Chap 9 is coming soon...........
 
Hiệu chỉnh:
akaixakemi cảm ơn bạn nhé......... mình sẽ cố gắng cho ra chap mới vì tiến độ của fic rất ư là rùa bò........ cmt của bạn động viên mình nhiều lắm .... arigatou. ..... :))))))
 
Tèng teng....... up sớm hơn hẹn luôn............. Ran chap này nhí nhảnh vô cùng.... lâu lâu thay đổi style cho ẻm xíu...........:KSV@01::KSV@01:
CHAP 9: TRƯỚC BÃO (1)


- Ran, dậy mau – Shinichi nói khẽ vào tai cô, mùi hương bạc hà thoang thoảng trong không khí.

Ran lờ mờ tỉnh dậy đưa tay dụi dụi mắt rồi uể oải đi vào phòng tắm. “Hôm nay sẽ mệt mỏi lắm đây!” Ran nhủ thầm, dùng White Wings rất tốn sức, hôm qua chỉ mới giương đôi cánh ra chưa tới 5 phút người cô đã muốn đứng không vững rồi, đến sáng vẫn còn thấy mệt. Vệ sinh xong, Ran lững thững bước xuống lầu, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu thiên thanh, trông vô cùng dịu dàng và nữ tính. Mái tóc dài được cột cao bằng một sợi ruy băng đỏ làm cô trông rất mạnh mẽ chứ chẳng yếu đuối như những nàng tiểu thư đài cát. Rót một cốc nước lọc đưa cho Ran, Shinichi cười nhẹ:

-Chào buổi sáng!

Cô cười, gật đầu thay lời chào rồi kéo ghế ngồi xuống nhìn Shinichi làm điểm tâm sáng. Cậu mặc một chiếc áo phông xám đơn giản, quần ngắn gối, tuy vô cùng đơn giản nhưng chúng không đủ sức làm nhòe đi vẻ lãng tử đầy cuốn hút kia. Một lúc sau, Shinichi đem ra 2 đĩa trứng chiên và khoảng 10 ổ bánh mì bơ, 2 chai nước ép táo cỡ to. Ran há hốc nhìn những thứ trên bàn tự hỏi cậu định làm gì với số bánh mì dư ấy, không phải là ăn hết đấy chứ!!! Cậu muốn vỗ béo cô rồi đem bán như gia súc gia cầm à???? Nghĩ đến viễn cảnh ấy Ran không ngừng run lên vì giận.

- Nè Shinichi, cậu định nhét hết bao nhiêu đó thức ăn vào bụng 2 đứa mình đấy à? – Ran hỏi , đôi lông mày nhíu lại.

- Ừ- Shinichi dửng dưng đáp, làm như không thấy vẻ mặt của Ran, cậu cố nín cười. Lúc đang làm đồ ăn sáng, cậu thấy Ran bước xuống, phải công nhận cô hôm nay rất dễ thương. Cậu cũng không có ý định chọc cô nhưng khi thấy cô hỏi những câu ngốc nghếch như thế, cậu đã thay đổi ý định của mình.

- Nè nè, cậu nghĩ mình là gì mà ăn hết nhiêu đó chứ? Dù sao………….mình cũng là con gái – Giọng Ran nhỏ dần, rồi đứng bật dậy sừng sổ tiến đến trước mặt Shinichi vẻ thách thức.

- Trứng là điểm tâm còn mấy thứ kia là để đem xuống thư viện phòng lúc cậu có mất sức hay đói thì có sẵn, khỏi phải quay lên lấy. – Shinichi không nhịn được nữa mà cười phá lên, cô nàng ngốc quá!

Ran nghe Shinichi nói xong cảm thấy xấu hổ vô cùng, cô lùi lại, mặt cúi gằm. Đang suy nghĩ tại sao cô lại có thể ăn quả lừa của Shinichi một cách dễ dàng như vậy thì bỗng nghe Shinichi hét lên:

- Ran, cẩn thận! – Nói rồi Shinichi chạy tới ôm Ran kéo vào người mình.

Một viên đạn bay xuyên qua tóc Ran còn đung đưa trong không khí vì cái kéo tay đột ngột của Shinichi, ghim thẳng vào cánh tủ bếp. Shinichi thở hổn hển, người cậu hơi run, nếu cậu không phát hiện kịp thì không biết Ran sẽ như thế nào. Ran đứng im trong vòng tay của cậu, vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Tay cô bấu chặt lấy áo Shinichi, người run lên từng đợt, nỗi sợ chiếm lấy tâm trí cô nhưng cảm giác ấy cũng nhanh chóng bị thổi bay đi mất khi Shinichi siết nhẹ cô vào vòng tay của mình rồi nhẹ nhàng thả ra, cậu bắt đầu tìm kiếm viên đạn vừa định kết liễu Ran không chút khoan nhượng. Tay Shinichi cầm một đầu đạn nhỏ, thì thầm như cho chính mình nghe:

- Đầu đạn 9,25mm, loại súng ngắn. – Shinichi vội cất viên đạn vào túi rồi quay sang Ran nói nhỏ nhẹ - Đi thôi Ran, cũng trễ rồi.

Ran nhanh nhẹn xếp những ổ bánh mì và 2 chai nước vào một chiếc giỏ nâu dành để đựng đồ ăn khi đi picnic, rồi chạy theo Shinichi. Chiếc váy màu thiên thanh sóng bước cùng chiếc áo thun xám phối nhẹ nhàng với quần lửng trông thật yên bình. Shinichi dẫn Ran xuống tầng hầm của căn nhà, nơi lưu trữ rất nhiều sách, những kệ sách xếp dài thẳng tắp, không gian tầng hầm được thắp sáng bởi những chiếc đèn neon sáng đến chói mắt. Ran đoán mình sẽ có một ngày nghiên cứu về phép thuật vô cùng mệt mỏi với số sách ở đây. Shinichi đi thẳng đến kệ sách đầu tiên, rút một cuốn sách bìa màu đỏ sẫm ra rồi đưa cho Ran.

- White Wings – Ran lẩm nhẩm đọc khi cầm quyển sách trên tay, cái tựa đề rất đơn giản, quyển sách cũng không dày mấy, khoảng 200 trang là cùng. Ran một tay cầm quyển sách một tay xách giỏ bánh đi đến cái bàn gần đó và bắt đầu đọc. Trong khi đó, Shinichi chọn cho mình cuốn sách bìa đen với dòng chữ nổi cũng màu đen nốt : Hell Magic.

Hai người ngồi đối diện nhau, mỗi người đều tập trung vào công việc của riêng mình, họ biết từ bây giờ, bất cứ nơi nào cũng không còn an toàn nữa, họ phải tự bảo vệ mình. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Ran vươn vai một cái rõ mạnh rồi tiếp tục chúi đầu vào đọc. Đôi lúc, Shinichi khe khẽ liếc qua Ran, xem cô nàng đọc đến đâu hay đơn giản chỉ để chắc chắn rằng cô không ngủ gật khi đọc sách. Xem ra cậu lo thừa rồi, cô rất hứng thú với loại phép thuật này, Shinichi khẽ cười rồi chuyên tâm vào quyển sách mình chọn ( không ngoài dự đoán của Shinichi, họ ăn gần hết số bánh mì và nước ép chuẩn bị sẵn vì………..buồn ngủ =)))) ). Một hai tiếng sau, khi cả hai đều nghiên cứu xong quyển sách, họ bắt đầu thực hành những kĩ năng mình vừa học được. Vốn dĩ chỉ có mình Ran là tập luyện còn Shinichi đã thuần thục hết tất cả các kĩ năng của Recall nên cậu chỉ có nhiệm vụ quan sát xem Ran sử dụng White Wings như thế nào mà thôi. Ran bước ra giữa căn phòng, ba ngón tay giữa đưa ra trước mặt, cách mắt chưa tới 5cm, mỗi một lệnh là một ngón tay nắm lại:

- Magic, White, giải phong ấn! – Đôi cánh trắng muốt hiện ra, một bên cổ tay Ran xuất hiện sợi ruy băng màu đỏ cột ngang. Cô đưa hai tay ngang với đôi cánh, từ lòng bàn tay đang giơ cao kiêu hãnh xuất hiện hai tinh cầu phát sáng.

“…… Khi triển khai phép thuật White Wings, bất kể là tấn công hay phòng thủ, cần có sự nghiêm túc tuyệt đối. Ngoài ra, nếu đã sử dụng thuần thục White Wings, nó sẽ trao cho người sở hữu những năng lực đặc biệt. Để làm được điều đó, cần có sự am hiểu tường tận về ý chí, khả năng chiến đấu cũng như tâm hồn của cả hai……..”

Phịch……….Tay Ran chống xuống đất, cô đã kiệt sức hoàn toàn. Thấy thế, Shinichi vội chạy lại, đỡ lấy cô, rồi bế cái thân hình nhẹ bỗng ấy ra khỏi tầng hầm. Gió từ cánh cửa Shinichi vừa mở thổi bay những trang sách trên bàn, quyển sách bìa đen lật mở ngay dòng chữ : Một khi White Wings duy nhất thức tỉnh, bóng đêm sẽ trỗi dậy. Cuộc chiến sẽ thực sự bắt đầu.

……..

Ran lờ mờ tỉnh dậy, đầu nặng trĩu, cô định đưa tay lên gạt nhẹ vài sợi tóc lòa xòa trước mặt thì nhận ra tay mình bị một vật gì đó giữ lại. Tay cô đang bị Shinichi nắm chặt, Ran nhẹ nhàng ngồi dậy, ngắm gương mặt đang say ngủ của cậu.

“ Kiêu thật! Y hệt bố cậu” Ran khẽ cười, bàn tay chạm nhẹ vào bờ má lành lạnh của cậu khẽ thì thầm:

- Nhất định tớ sẽ đưa chúng ta trở về - Cũng là câu nói ấy, nhưng lần này không phải của Shinichi mà là của Ran.

Shinichi tỉnh dậy lúc sập tối (vì bên đây chỉ toàn ban đêm nên họ phận định buổi theo màu đậm nhạt của đêm), trong mơ cậu cảm nhận được một nụ hôn nhẹ phớt qua trên má.

“ Chắc chỉ là mơ thôi “ . Cậu khẽ nói với chính mình rồi bước nhanh xuống lầu khi nghe mùi thơm thoang thoảng của thức ăn dưới lầu. Ran đứng trong bếp, đeo tạp dề màu hồng nhạt, mái tóc được búi cao gọn gàng. Vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, Ran đưa tay gạt nhẹ rồi tiếp tục công việc nấu nướng, khồng hề hay biết sự hiện diện của cái tên-ăn-không-ngồi-rồi ngồi ở phòng bếp, đang chăm chú nhìn cô.

-Cái tên Shinichi đáng ghét, trong khi mình tập luyện mệt muốn xỉu còn hắn thì nhởn nhơ đứng đó xem chả thèm động tay động chân một tí. Bây giờ còn nằm ngủ ngon lành nữa chứ! Trời ơi trơi ơi, sao mình giống osin của hắn quá vậy, không cho mình ở kí túc xá vì sợ không ai nấu ăn à? Hừ, thủ đoạn! Shinichi, đợi đấy, có ngày tớ sẽ cưỡi cậu như cưỡi ngựa cho xem…..Hahahaha –Ran nói xong thì cười ha hả, cứ như được trút hết mọi “ấm ức”, cô tin rằng có ai trong căn bếp này ngoài cô.

- Làm món gì thế? – Tiếng Shinichi vang lên, vẻ mặt vẫn thản nhiên không biểu lộ chút gì bất thường.

- A……….- Ran giật mình vì sự xuất hiện bất thình lình của Shinichi đến nỗi đánh rơi chiếc thìa đang cầm trên tay vào nồi canh, nhủ thầm cái tên đó lúc nào cũng thích chọc cô tức điên lên thì mới vừa lòng hay sao ấy.

- Ố ô, làm gì mà giật mình thế Ran? - Shinichi nói giọng pha chút chế giễu.

- Chính cậu làm tớ giật mình đấy – Ran hậm hực quay sang liếc Shinichi một cái muốn cháy da mặt cái tên đang rót nước uống như không có chuyện gì xảy ra ấy. Còn cậu vờ như không thấy ánh mắt của Ran tiếp tục uống nước, vẻ mặt vô cùng……bình thường làm Ran tức đến nỗi muốn bay lại bóp cổ cậu chết cho rồi.

Ran quả thật rất khéo tay, nhìn những món trên bàn không thua gì ngoài những quán ăn, vị cô nêm nếm cho thức ăn cũng rất đặc trưng, vì thế mà hồi đó Shinichi cũng hay bắt Ran nấu cho mình ăn, cô nghe thấy thế thì hỉnh mũi làm vẻ “ta đây mà phải nấu cho ngươi ăn sao” nhưng thấy Shinichi nghệt mặt ra thì Ran cũng….thương nên vẫn nấu cho cậu ăn.

- Itadakimasu – Nói xong rồi cả hai cầm đũa bắt đầu ăn. Ban sáng, vừa định ăn điểm tâm thì cái viên đạn “dễ thương” ấy nhắm Ran mà phi thẳng vào, làm cô không còn tâm trạng ăn uống gì nữa. Cô rủa thầm cái tên bắn tỉa chết tiệt ấy không biết trời đánh còn tránh bữa ăn hay sao, đợi cô ăn xong rồi bắn không được à, nhưng cô nghĩ sao rồi lại thôi.

Ran đang cầm đũa ăn yên lành thì Shinichi lên tiếng:

-Ran này, chúng mình cứ như vợ chồng mới cưới ấy nhỉ?

Cũng may là Ran cũng chuẩn bị tâm lí tưởng Shinichi nói điều gì đó quan trọng, nếu không cơm trong miệng cô chắc đã phun ra bàn hết rồi. Cái tên này, định làm cô sặc chết hay sao, nói ngay câu đó đang lúc ăn thế này, đúng là có ý đồ mà.

“Không lẽ lúc này cậu ta nghe hết rồi à? Không, không, chắc không đâu, nếu cậu ta biết thì mình “xong” rồi….. Chắc không đâu”

- Ran à……sao thế? Đang nghĩ đến cảnh cậu cưỡi tớ như cưỡi ngựa à? – Shinichi chống đũa xuống bàn nhìn Ran chằm chằm, cố nín cười khi thấy cô như thế.

“Thôi xong rồi…cậu ta nghe hết rồi……xong rồi xong rồi…….chết chắc rồi. Bình tĩnh, bình tĩnh đi Ran, phải trả thù cậu ta nữa chứ!”

- Lúc đó muốn cưỡi cậu thì cứ leo lên lưng mà cưỡi thôi, cần gì phải nghĩ.- Ran nói dửng dưng, tay lấy đũa gấp đồ ăn ngon lành.

Sặc, nhém chút nữa thôi thì cơm trong miệng Shinichi bay thẳng ra ngoài rồi. Không ngờ cô nàng đối đáp lại như thế, Shinichi thật bất ngờ.

- Với lại, a……..ai thèm lấy cậu chứ? – Ran nói lí nhí rồi cầm bát của mình để ở bồn rửa, cô không quên bồi thêm một câu làm Shinichi đứng hình – Ai ăn sau dọn bàn với rửa bát nhé.

Nói rồi, Ran khoác một chiếc cardigan mỏng rồi đi ra ngoài vườn. Quanh đây, chỉ có biệt thự của Shinichi ngoài ra không còn căn nhà nào khác, xung quanh chỉ toàn những rừng thông bạt ngàn, sâu hun hút. Đột nhiên, cô nghe tiếng sột soạt trong rừng, không kìm nổi tò mò Ran bước chân ra khỏi khuôn viên khu biệt thự, tiến thẳng vào rừng.

Hộc…………hộc………….hộc…….. Tiếng thở gấp gáp cùng với cái tĩnh lặng của ban đêm làm cho không khí trở nên ngột ngạt đến kì lạ. Trong rừng, một cô gái có mái tóc màu nâu đỏ đang cố hết sức chạy thật nhanh, đằng sau là một đám người vận đồ đen trang bị vũ khí đầy đủ cũng tức tốc đuổi theo. Cô gái cố cắt đuôi bọn áo đen, khi đã chạy được một đoạn cô mới dừng lại nép vào một góc cây thông nào đó. Bỗng cô thấy một bóng dáng quen thuộc, bô pyjama màu xám nhạt và chiếc cardigan khoác tạm đang cắm cúi kiếm gì đó trong khu rừng âm u này.

Ran bỗng giật mình khi có ai đó kéo mình vào một góc thông khi đang đi “thám hiểm”, cô định hét lên thì bàn tay đó đã nhanh chóng chặn miệng cô.

- Suỵt, tớ đây. Cậu làm gì ở đây vậy? – Cô gái nói khẽ.

- A, Shiho. Câu đó tớ hỏi cậu mới đúng. Cậu làm gì ở đây? – Ran reo lên khi nhận ra cô bạn cùng phòng.

- Ran, chạy mau đi, ra khỏi khu rừng này, nhanh lên! – Shiho lên tiếng thúc giục.

- Không, cậu đi với tớ thì tớ mới đi! – Ran quả quyết.

- Con nhỏ đó ở đây nè. Mau giết nó. – Tiếng của một người đàn ông vang lên, lập tức có khoảng chục người bao quanh Ran và Shiho.

Ran một tay nắm lấy tay Shiho, một tay bắt đầu thi triển phép thuật.

- Magic, White, giải phong ấn - Cả 3 ngón tay đều đã nắm lại, đôi cánh trắng muốt hiện ra nổi bật giữa cánh rừng bị màu đen bao phủ. Rồi Ran ôm cô bạn, bay thẳng về biệt thự, để lại những tên áo đen vẫn ngơ ngác vì vẻ đẹp của thiên sứ cũng như đôi cánh trắng đã lâu không xuất hiện.

Vừa đến cổng biệt thự , cũng là lúc Ran bị rút hết sức lực, khi thả Shiho xuống đất, Ran cũng rơi phịch xuống, người cô bây giờ đứng cũng không nổi nhưng sử dụng White Wings trong một khoảng thời gian khá dài như vậy thì cũng là tiến bộ vượt bậc rồi. Trong biệt thự, Shinichi cảm nhận được một loại phép thuật khác đang lảng vảng xung quanh căn nhà, cậu liền chạy ra xem. Còn một mối bận tâm khác nữa chính là Ran, cô nàng đã đi được một lúc cũng lâu rồi, không biết có xảy ra chuyện gì không. Vừa ra đến cổng, cậu thấy Ran đang nằm bệt dưới đất bên cạnh là Shiho đang tìm cách dìu cô vào nhà. Shinichi vội vàng chạy đến đỡ lấy Ran rồi bế cô thẳng vào trong nhà, Shiho cũng tất tả chạy theo.

………

- Tôi muốn nói chuyện với cậu, Kudo! – Shiho lên tiếng khi Shinichi đang sửa lại chăn cho Ran.

- Chuyện gì? – Giọng Shinichi lạnh tanh, không chút cảm xúc.

- Cậu đã nói gì với Ran rồi? – Giọng Shiho đanh lại, khuôn mặt thoáng chút căng thẳng

- Những gì cô ấy cần biết! – Đôi mắt Shinichi chiếu thẳng vào cô gái đối diện khiên cô thốt nhiên phải giật mình.

- Ngay cả chuyện tôi mang Fire Wings – Giọng Shiho nhỏ dần, dù Ran đang ngủ nhưng cô vẫn giữ giọng nhỏ nhất có thể, chỉ đủ cho cô và Shihichi nghe.

- Tại sao cô ấy lại không thể biết chuyện đó? – Shinichi khẽ nhếch miệng một cái, nụ cười nửa tra hỏi nửa khinh thường, xoáy thẳng vào bí mật mà Shiho đang cố gắng che giấu.

- Tại sao….cậu…….- Cô tức giận nhưng lại không thể nói gì được Shinichi.

- Tôi biết cô không muốn cô ấy suy nghĩ nhiều nhưng giấu Ran mọi chuyện cũng không phải là ý kiến hay. Dù sao thì biết rõ thực lực của nhau cũng là điều tốt. Chẳng lẽ cô không xem Ran là bạn hay cô ấy không đủ tin tưởng để cô nói về thân thế của mình?

- Không………..phải vậy. Tôi sợ Ran sẽ không nhìn nhận tôi giống như trước nữa. – Shiho nói, cô thực sự không muốn Ran nhìn cô giống như loài quỷ dữ chỉ biết giết người khi sử dụng phép thuật. Chính vì điều đó, cô rất hạn chế sử dụng phép thuật, lúc nãy khi ở trong khu rừng nếu Ran không xuất hiện thì Shiho đã cho cả bọn áo đen đó đã nát-như-tương rồi, theo đúng nghĩa đen.

-Cô không cần phải lo chuyện đó. –Một nụ cười ẩn hiện trên khuôn mặt đầy quyến rũ.

Cuộc hội thoại chấm dứt, cả hai đều nhìn ra bên ngoài qua cánh cửa sổ. Bầu trời dày đặc những đám mây đen, gió thốc từng đợt, thổi tung chiếc những rèm màu xanh nhạt. Mùi hơi đất bắt đầu nặng hơn.

Cơn bão tố đã kéo đến gần kề.

END PART 1……….

PART 2 COMING SOON.
 
Hiệu chỉnh:
mọi chuyện đã bắt đầu gay cấn.
nhưng tội cho Shin, vì Ran mà hi sinh nhiều ghê nha. *cảm động*
còn Ran thì dễ thương thế!:KSV@12:
đúng là cặp đôi trời sinh nha!
thực sự hi vọng là Ran Shin và Shiho có thể cùng nhau chiến đấu. ak, thêm cả Kaito nữa!:KSV@05:
new chap, coming soon!!!!!!!
 
Ko ai đem đi thì mình xin tem+pb nha. Chap hay lém ss ạ, nếu có Ai trong fic thì ss có bổ sung Hakuba ko vậy?
 
yukidori ss cũng đang nghĩ đến khả năng đó...... hèm, chốt lại một câu: anything could happen..... ss chưa nói trước được gì hết.... à.... còn rất nhiều bất ngờ sau nhân vật Shiho (Ai) đấy nhé =)))))
 
Chap này tăng rating nhé.......... cấm trẻ em dưới 18t nói vây thôi chứ au cũng chưa đủ tuổi để đọc...........
Thông cảm cho au chap này. đọc ngôn tình hơi nhiều nên hông có hành động dì hết trơn, chap này ta buff cho ShinRan quyết liệt luôn..........:KSV@09::KSV@09:
Klqn chúc mừng fic ra được 10 chap......... qua năm mới sẽ tiếp tục cố gắng hoàn thành fic.........:KSV@01::KSV@01::KSV@01:
CHAP 10 : NGƯỜI MỚI
Ánh nắng heo hắt nhẹ xuyên qua cánh cửa sổ tầng hai. Nhẹ nhàng, yếu ớt nhưng vô cùng đẹp đẽ. Ran khẽ chau mày, tiếp tục ôm gối ôm mà ngủ tiếp. Nhưng……..sao gối ôm mềm thế nhỉ? Cô nhủ thầm nhưng cũng chẳng bận tâm mấy rồi dụi đầu vào khoảng không ấm áp bên cạnh mà ngủ tiếp. Cánh tay vẫn siết chặt người nằm bên cạnh.

Shinichi khẽ cựa mình vì bỗng nhiên thấy cơ thể của mình bị ai đó ôm chặt. Cậu không thấy khó chịu trái lại còn thích cái cảm giác ấm áp ấy, Shinichi vòng đôi tay rộng lớn của mình khẽ ôm người con gái cậu yêu thương vào lòng. Mái tóc thoảng mùi uất kim hương dịu dàng, đôi tay nhỏ nhắn vẫn đang ôm chặt lấy cậu, không kiềm chế được chính mình Shinichi đặt một nụ hôn nhẹ như gió thoảng vào trán Ran, rồi mỉm cười.

---------------------------------

- Dậy ngay, tớ không thở nổi nữa rồi này. – Giọng nói mang mùi hương bạc hà khẽ lay động cô.

Ran từ từ hé mắt, tay vẫn chưa bỏ khỏi người cậu, chiếc áo sơ mi trắng hằn nhưng nếp nhăn vì bị cô ôm cả suốt đêm qua. Khẽ dụi mắt, Ran nhận ra trên gi.ường không chỉ có mình cô.

- Aaaaa…. Shinichi, sao cậu lại ở đây? – Sau vài giây đứng hình, Ran cũng đã nhận biết được vấn đề. Cô đang ngủ chung một gi.ường với Shinichi, thì ra cái cảm giác mềm mại ấy là cơ thể của cậu chứ không phải là của gối ôm.

Ran xấu hổ lấy tay che đi khuôn mặt đang đỏ ửng của mình. Lòng vẫn rủa thầm cái tên Shinichi không biết ông bà ta có câu “Nam nữ thọ thọ bất thân” hay sao chứ, dù là thanh mai trúc mã, dù là……. cô thích Shinichi nhưng….. nếu ngủ cùng một gi.ường thế này thì…….thật không thể chấp nhận được. Cô không phải là loại con gái dễ dãi như vậy.

- Ran, thay đồ nhanh rồi đi học! – Trong lúc Ran đang loay hoay với mớ bòng bong do chính mình tạo ra, Shinichi bước ra khỏi phòng kèm theo lời nhắc nhớ nhưng ngữ điệu lại giống ra lệnh cho cô hơn. Thế là Ran vội vội vàng vàng chuẩn bị đồng phục, cặp sách.

“ Ơ, thế Shiho đâu nhỉ? Hôm qua mình đưa cô ấy đến đây rồi mà.Không lẽ cô ấy đã quay lại Kí túc xá?”

Khoác nhẹ chiếc áo khoác đồng phục màu đen vào người, Ran bước ra khỏi phòng thì thấy Shinichi đang đứng tựa vào thành cầu thang, vì thế cô lại có thể ngắm cậu từ phía sau, có vẻ như là đang đợi cô. Bộ đồng phục của trường Sunrise tuy bình thường nhưng khi được cậu khoác lên người thì lại toát lên vẻ kiêu hãnh, quyền quý. Hơi thở đều đặn, không gấp gáp, cả người cậu toát lên hương thơm bạc hà ngây ngất. Ran bước tới vòng tay ôm ngang eo cậu khiến cậu hơi giật mình, cô cũng không thể nào ngờ rằng mình lại làm như vậy nhưng trước khi suy nghĩ thì cô đã ôm lấy cậu mất rồi. Shinichi cũng rất ngạc nhiên, cô đã mạnh dạn hơn lúc trước rất nhiều. Ran cứ chúi mũi vào tấm lưng vững chãi của Shinichi, tham lam hít hà mùi bạc hà có thể gây chết người ấy, cô có thể cảm thấy nhịp tim của cậu đang đập rất nhanh, khóe miệng của cậu đang hiện diện một nụ cười hạnh phúc, đôi mắt cậu đang khẽ nhắm lại để cảm nhận chút ngọt ngào của cái ôm từ đằng sau bất chợt ấy, bàn tay cậu đang áp vào bàn tay cô, xua tan cái lạnh lẽo của gió đã làm tay cô tê buốt. Cô biết…… mình đã yêu Shinichi mất rồi. Không còn là thích hay cảm xúc nhất thời với cậu bạn đã ở bên cô suốt quãng tuổi thơ đầy màu sắc và ký ức.

Đúng vậy, cô yêu Shinichi. Yêu rất nhiều.

- Muộn học mất. – Cậu khẽ buông một câu ngắn gọn nhưng đầy dịu dàng, giọng nói của cậu như có ma lực, không thể không nghe theo. Cũng rất tự nhiên, Shinichi nắm tay Ran bước xuống cầu thang khiến trái tim cô đập liên hồi, khuôn má thoáng ửng hồng, tay cô nằm gọn trong tay Shinichi. Khẽ siết nhẹ tay cậu, cô thấy Shinichi mỉm cười, nụ cười ấy dường như chỉ dành riêng cho cô. Không phải là cái nhếch mép đầy tự tin, không phải là nụ cười đắc thắng mỗi khi cậu phá được một vụ án, cũng không phải nụ cười nửa miệng đầy ngạo mạn mà là nụ cười mang đầy yêu thương và hạnh phúc. ( Tác giả: mi tính đầu độc Ran nhà ta đến bao giờ? -_-)

Chiếc BMW sáng loáng đã chờ trước căn biệt thự, một người mặc áo đen cung kính bước xuống mở cửa cho Ran và Shinichi. Không khí trong xe khá chênh lệch với bên ngoài nhưng lại mang đến cảm giác dễ chịu. Shinichi kéo một chiếc laptop ra khỏi cặp, tìm kiếm gì đó. Rồi cậu ngước lên hỏi người đàn ông mặc áo đen:

- Kaito Kuroba là người như thế nào?

- Ý cậu muốn nói đến Hội trưởng Hội học sinh trường Sunrise à? Cậu ấy là thiếu gia của một tập đoàn có ảnh hưởng lớn đến kinh tế của Forgetland , bố mẹ đều là những doanh nhân có tiếng trong lĩnh vực thiết kế nội thất. Cậu ấy là người sở hữu Recall duy nhất ở trường Sunrise trước khi cậu đến.

- Tính cách?

- Đa tình, phong lưu, phóng khoáng, được xem là hình mẫu bạn trai của tất cả nữ sinh cấp 3 trong trường.

Ran từ nãy giờ chỉ nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, đôi mắt dấy lên một cảm xúc lạ lẫm mà đó giờ Shinichi chưa bắt gặp. Thì ra Hội trưởng tên là Kaito Kuroba, cũng phải thôi, được hâm mộ thế cơ mà, chả trách nhóm Charm lại hành động quá khích như thế! Ran nhủ thầm.

- Ran, cậu và Kuroba…………

- Hả…..à .. ơ,ừm…..Không, không có g..ì…. tớ và cậu ta không cò gì hết….. chỉ là, chỉ là…….

- Chỉ là? – Shinichi kéo dài giọng, khẽ nhíu mày, rốt cục hai người họ có chuyện gì mà lại khiến Ran lúng túng, nói lắp ba lắp bắp. Cậu không thích Ran như thế, khó chịu thật!

- Chỉ là……..một cú va chạm ngoài ý muốn thôi – Ran cúi mặt, tay vê mép áo, không dám nhìn Shinichi.

- Ngoài ý muốn? – Khóe miệng cậu khẽ nhếch lên tạo nên một đường cong tuyệt mĩ. – Không lẽ là như thế này?

Nói rồi, cậu nhích lại gần Ran, tay choàng qua eo cô, đôi môi mỏng đầy cuốn hút từ từ lại gần má cô. Mặt Ran đỏ ửng, lại túng túng nói:

- Shi……Shinichi, cậu…..cậu làm gì vậy? Tớ và cậu ta…….

Chưa kịp nói hết câu, Shinichi đã khóa môi cô lại, bàn tay ôm lấy eo cô lại càng siết chặt, nụ hôn không sâu nhưng lại như muốn thể hiện tất cả những cảm xúc đang kìm nén trong lòng rằng không ai có thể chạm vào Ran ngoài cậu. Ran như chết đứng, cảm nhận hương vị ngọt ngào từ cái áp nhẹ môi đầy bất ngờ.

- Cảnh cáo cậu, còn ngoại tình là chết với tớ! – Shinichi bình thản nói như không rồi cậu đưa mắt nhìn ra cửa sổ cố giấu đi vẻ xấu hổ vì nụ hôn bất chợt ấy. Cô đâu biết, khi nghe từ “va chạm” phát ra từ miệng Ran, cậu đã không kiềm chế được bình tĩnh, cứ nghĩ đến Ran đã bị tên đó hôn hay làm gì đại loại vậy cậu đã muốn bay đến nện cho tên kia một trận. ( Tác giả : hừ, Shin nhà ta dạo này bạo ghê chưa? Vừa hôn con nhà người ta xong bây giờ lại muốn đánh lộn! -_-)

Két………….. Chiếc BMW bỗng phanh đột ngột làm Ran gần như chùi nhào xuống đất, cũng may là Shinichi đã kịp thời ôm cô, bàn tay ấm áp vững chãi vương mùi bạc hà mê người khiến cô quên mất cả việc chuyện gì đang xảy ra mà cứ chúi đầu vào người cậu.

----------------

Bên ngoài chiếc BMW sang trọng, một cô gái người ướt sũng đang chặn đầu xe, cô gái nhẹ nhàng nở một nụ cười đẹp như hoa …

Shinichi khẽ buông Ran ra, mở cửa xuống xe tiến thẳng về phía cô gái không biết gọi là dũng cảm hay ngu ngốc nữa.

- Có việc gì vậy, Ayumi Yoshida. Chúng ta không quen biết đến mức cô phải chặn trước đầu xe để được nói chuyện với tôi đâu. – Giọng Shinichi lạnh lùng, đôi mắt chuyển sang sắc xám lạnh lẽo.

- Em muốn quá giang đến trường! – Nụ cười đầy quyến rũ vẫn ẩn hiện trên môi cô gái lạ. Chiếc áo sơ mi bị ướt lộ rõ những đường cong trên cơ thể, chiếc váy đen cũng bết vào người, cô như một nàng tiên cá vậỵ. Tiên cá đem tiếng hát và sắc đẹp mê hoặc lòng người, dụ dỗ những kẻ khờ khạo vào bẫy rồi ăn thịt họ. Đó chính là bản chất thật sự của tiên cá.

Shinichi để cô vào xe, dù sao để một cô gái ở đoạn đường ít xe qua lại như thế này cũng không phải là ý hay. Nhận thấy có người lạ vào xe, Ran nở một nụ cười thay cho lời chào, nhưng đáp lại cô là một cái nhìn khinh khỉnh. Đối với Ayumi, một cô gái bình thường như Ran không đáng để cô bận tâm, để cô xem là đối thủ. Shinichi không thể nào không yêu cô, vì cô đẹp, cô thông minh, cô có phép thuật và quan trọng hơn hết cô tin giữa cô vá Shinichi tồn tại cái gọi là định mệnh. ( Tác giả: Ran à, cẩn thận mất Shin như chơi đấy nhá, ma mới không phải dạng vừa đâu. :3 :3 )

Một chút buồn bực len lói trong lòng Ran. Ayumi ngồi tư thế bắt chéo chân, chiếc váy đen bị kéo ngắn quá mức, tay cô ôm chặt lấy Shinichi, nép người sát vào cậu. Ánh mắt nhìn Shinichi trào dâng một cảm xúc mảnh liệt. Cậu vẫn chúi đầu vào chiếc laptop trên đùi, không để tâm đến cô gái bên cạnh, người cậu toát lên một phong thái lãnh đạm. Mùi hương nước hoa nồng nặc của Ayumi quyện với hương thơm bạc hà thật khó ngửi. Ran cứ cúi gằm mặt, chẳng dám ngước lên. Dường như cô biết, chỉ cần đưa mắt qua nhìn Shinichi thôi, cô gái đó sẽ làm những hành động khiến cô tức điên với Shinichi mất. Chưa bao giờ cô mong thời gian trôi nhanh như lúc này. Cô thầm nghĩ, tại sao Shinichi có thể dễ dàng để một người con gái chỉ mới gặp lần đầu dính chặt lấy cậu như vậy hay….đây không phải là lần đầu họ gặp nhau?

--------------

Cuối cùng cũng tới trường, Ran mau chóng bước ra khỏi xe, cắm cúi đi thật nhanh. Từ trong xe, Shinichi bước ra ngoài, chiếc sơ mi trắng vẫn được xăn đến khuỷu tay như thường lệ, chiếc cặp đen vác hờ hững phía sau. Một cánh tay nhanh chóng bám lấy tay cậu, mái tóc dài đen mượt được kéo hẳn sang một bên, bộ đồng phục được cách tân trông vô cùng thời thượng. Cả hai sóng bước đi vào sân trường trước bao ánh mắt tò mò và hiếu kì của mọi người.

-----------------------------

Sau góc sân trường, một đôi mắt long lanh nước đang dõi theo người con trai có dáng đi tao nhã nhưng đầy cuốn hút ấy. Một giọt nước khẽ lăn dài trên má. Tràn khóe mi.

- Giờ thì ai ngoại tình đây? – Đôi môi nở một nụ cười đầy chua chát.
 
Hiệu chỉnh:
oa, couple chính đã chính thức có những hành động thân mật.
nhưng Shin bá đạo thế, vừa mới nghe Ran vs Kaito thế nọ thế kia mà đã ghen rồi:KSV@05:. ngoại tình a~~
ấy thế mà lại để cho 1 con nhỏ từ đâu chạy tới, ko quen ko biết mà làm như thân thiết từ mấy đời trc rồi đấy. *thấy tức thay cho Ran*
chap này au miêu tả tâm trạng khá ổn, sớm có chap ms nhé!:KSV@12:
 
ss cơm bách ròi đây..................:KSV@01:...... hèm 11 chap rồi mà vẩn chưa tiến triển tới đâu, :KSV@16::KSV@16: ............. mn đọc xong cho ý kiến nhá......:KSV@20::KSV@20:
CHAP 11: TIỆC PROM

Trên tầng thượng của trường học, có một chiếc bóng nhỏ nhắn khẽ nép vào cánh cửa ra vào, đôi vai run lên từng đợt, trông cô nhỏ nhắn và cô độc đến tội nghiệp. Tiếng hức hức khe khẽ phát ra, xáo động màn đêm yên tĩnh. Ran ngồi bó gối lại, đôi tay đang cố lau đi những giọt nước mắt đang trào ra liên tục.

- Đừng khóc nữa, phiền chết!

Ran khẽ ngước mắt lên nhìn bàn tay đang chìa ra một chiếc khăn nhỏ màu xanh. Là Kaito Kuroba. Cậu đứng đó, một tay đút vào túi quần, khuôn mặt toát lên vẻ kiêu kì vốn có của một chàng quý tộc. Ran đưa tay nhận lấy chiếc khăn từ tay Kaito.

- Cảm ơn Hội trưởng.- Giọng nói của cô như đặc lại bởi khóc quá nhiều.

Cậu không nói gì, rồi bất chợt ngồi xuống đối diện với Ran, nói với giọng đầy trìu mến:

- Dự prom với tôi nhé!

- Prom?

- Ừ, bắt cặp với tôi đi! – Cậu nói mà cứ nhìn đâu đâu, vành tai đỏ ửng lên.

- Nhưng………….tôi….- Ran do dự, tâm trí cô đầy hình bóng của Shinichi nhưng rồi hình ảnh Ayumi khoác tay cậu ban nãy chợt hiện về, tim cô nhói lên, đôi mắt trở nên thẫn thờ.

- Em đừng hiểu lầm, vì đám con gái trong trường thích tôi quá, tôi không thể chọn họ được, có mỗi em là không thích tôi thôi, nên…….

- Ok! – Ran mỉm cười, cô biết làm thế chẳng khác nào lợi dụng Hội trưởng nhưng…. cô muốn cho Shinichi thấy cô cũng có thể khoác tay một người con trai khác ngoài cậu.- Nhưng em không có váy dự prom.

- Em không cần lo chuyện đó – Kaito khẽ nở một nụ cười. Nụ cười đó làm cô nhớ đến nụ cười của Shinichi mỗi khi nhìn cô, nhẹ nhàng và thanh thoát.

Kaito móc điện thoại trong túi ra, nói gì đó rồi kéo tay Ran đi đến lan can, nở một nụ cười có thể làm chết người, gương mặt thanh tú ẩn hiện dưới ánh trăng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của cậu. Trong lúc Ran vẫn còn ngẩn người vì nụ cười ấy thì cậu bế thốc cô lên, nhảy xuống sân trường. Cô sợ đến nỗi không dám mở mắt, đôi tay ôm ghì lấy cổ cậu. Đôi môi chàng quý tộc khẽ nhếch lên, đầy kiêu hãnh.

------------------------

Đằng sau cánh cửa có một bàn tay khẽ nắm chặt, đôi mắt lại chuyển sang sắc xám u uất. Khi biết Ran không tới lớp, cậu đã tức tốc chạy đi khắp nơi để kiếm cô. Cuối cùng cậu lên đến tầng thượng, nhận ra tiếng khóc khe khẽ của cô nhưng cậu không thể mở cửa ra được, vì Ran đã ngồi chắn ngang cửa rồi. Cậu bất lực, chỉ biết ngồi dựa lưng vào cửa, yên lặng nghe tiếng khóc của cô, tim cậu bị xé ra từng mảnh. Thực ra, cô đã hiểu lầm cậu với Ayumi rồi.

-------------------Flashback---------------

- Bỏ tay tôi ra, mau! – Shinichi nói với khuôn mặt không chút biểu cảm.

- Mồ, anh thật quá đáng! Vodka biết anh đối xử với em vậy là không được đâu – Ayumi ra vẻ giận dỗi rồi ánh mắt tinh quái của cô chiếu lên người cậu – À, thì ra là cô gái ban nãy là lí do anh đến đây à? Ghen tỵ thật đấy!

Shinichi khẽ tằng hắng một tiếng, che đi sự xấu hổ trên khuôn mặt mình.

- Dù là Cố vấn Chiến lược thì cô cũng đừng nên thân thiết quá mức với tôi như vậy. – Shinichi lấy lại vẻ nghiêm túc thường thấy. Ayumi rất được lòng Vodka, vì thế cậu mới để cô ấy tự tiện khoác tay như thế. Nhưng nếu chuyện này làm Ran giận cậu thì không đáng tí nào.

- Rồi, rồi, tôi biết. Nhưng……..tôi thích anh quá đi, phải làm sao đây? – Ayumi khẽ nũng nịu nhưng Shinichi hoàn toàn không để tâm. Vừa định quay đi, cậu nghe một câu nói:

- Tôi sẽ giành anh từ cô ấy, hai người chắc chưa có mối quan hệ nào rõ ràng nhỉ?

Nói rồi, cô dợm bước quay đi.

-----------------------------

- Có thật là chúng ta sẽ vào chỗ này không? – Ran hơi sững người khi đứng trước một trung tâm thương mại vô cùng lớn.

- Đi theo anh! – Kaito kéo nhẹ tay Ran bước vào khu thương mại.

Vừa bước vào, Ran đã bị choáng ngợp bởi sự rộng lớn và sầm uất nơi đây. Người người rảo bước qua lại, trò chuyện rôm rả. Kaito dắt Ran đến một quầy toàn quần áo cao cấp. Lấy một chiếc váy trắng tinh, cậu đưa cho Ran, cô ngần ngừ rồi cũng vào trong thử.Quả thật, trong lòng Ran chả thấy hào hứng gì đối với buổi prom này hết, vì trái tim cô vẫn cứ nhói lên khi thấy ai kia, vẫn muốn được ai kia nắm tay thật chặt, vẫn muốn ôm ai kia từ phía sau. Nhưng…. liệu vòng tay cô có giữ được cậu khi người con gái ấy chỉ mới xuất hiện mà đã choàng tay, ôm lấy cậu như thế. Cô thấy mình bất lực kinh khủng, cô không thể nào lấy danh nghĩa bạn ra mà nói với Ayumi tránh xa cậu ra nhưng… là người yêu thì không thể. Shinichi có bao giờ nói yêu cô. ( Tác giả: Ran ngốc, không yêu mà sẵn sàng biến mất khỏi thế giới thực mà đến đây à? Chỉ là người ta ngại thôi :v =)) )

Chốc sau, cô bước ra, trái tim Kaito trật mất một nhịp, chiếc váy trắng đơn giản tôn lên những đường nét quyến rũ trên người cô, nhưng…… đôi mắt ấy không phải là đôi mắt mà cậu muốn thấy, sự tổn thương và thất vọng hiện rõ trong đáy mắt. Cậu không biết tình cảm của cậu đối với Ran là gì, nhưng từ lần đầu tiên khi cô bước vào căn phòng của cậu, Kaito biết mình không thể nào rời mắt khỏi cô được nữa. Càng quan sát, cậu càng thấy Ran đáng yêu và hay hay, chẳng hạn như khi cô cố gắng chạy thật nhanh qua cổng cho đúng giờ học hay những lúc lơ đãng hay nhìn ngắm bầu trời đêm, mặc dù cậu đã chán ngấy với màu đen tuyền đã bao phủ bầu trời suốt nhiều năm qua, rồi cũng thật đau khi biết lí do cô khóc là vì cậu bạn vừa chuyển đến nhưng… cậu sẽ không từ bỏ cô, vì cô là người con gái đáng được yêu và bảo vệ ( Tác giả : Hèm, sặc mùi nguy hiểm, rối rồi đây :3 :3 )

- Gói cho tôi bộ này – Kaito quay qua nói với cô nhân viên vẫn còn đang thẫn thờ vì vẻ đẹp của Ran.

- Không. – Ran kéo nhẹ áo Kaito, ánh mắt quả quyết, cô nhẹ nhàng đi lại chiếc váy đen gần đó – Em muốn mặc bộ này.

Khuôn mặt Kaito thoáng vẻ ngạc nhiên,cô biết là mình không thể nào hợp với những màu sắc tối tăm ấy, điều gì đã khiến một White Wings phải từ bỏ ánh sáng thuần khiết của mình để hòa nhập vào bóng đêm chứ? Câu hỏi ấy gào thét bên trong cậu, nhưng lại không thể nào thốt ra.

- Em chắc chứ? – Cậu hỏi như muốn cô khẳng định lại một lần nữa, đầu óc vẫn còn chưa tiếp nhận được.

- Vâng, em muốn thay đổi phong cách một chút, làm công chúa hoài, chán lắm! – Ran nói rồi mỉm cười, nụ cười ấy buồn như những áng mây đang trôi lờ lững ngoài kia vậy.

- Ok, gói cho tôi bộ đó! – Kaito khẽ thở dài, cô đã muốn vậy, cậu còn làm được gì nữa.

Khi họ mua đồ xong cũng là lúc chập choạng, gần đến giờ dự prom, Kaito lại dẫn Ran vào một trung tâm làm đẹp. Khoảng một tiếng sau, Ran bước ra.

- Em…….- Kaito thật sự không thể nói được gì nữa, đôi mắt cứ nhìn Ran không dứt ra được.

- Trông em…. lạ lắm sao? – Ran ngượng ngùng nở một nụ cười mang chút bối rối, rồi cũng mau chóng bước vào trong xe mà không chờ câu trả lời của cậu.

----

- Em xin lỗi! – Ran cúi đầu nói.

- Chuyện gì? – Kaito đáp với vẻ hờ hững, đôi mắt nhìn chăm chăm vào cửa sổ. Để ý mới thấy, Kaito đã thay một bộ vét màu đen trông vô cùng chững chạc, có thể cuốn hút bất cứ ai. Đôi mắt xa xăm, chứa đựng một nỗi buồn thầm kín, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi mím nhẹ. Phải kìm nén lắm Ran mới không thốt lên là cậu thật sự rất đẹp trai.

- Thật sự….. em đã lợi dụng anh. Em…..

- À….. Anh cũng vậy thôi! Đừng bận tâm quá! – Kaito quay sang nhìn cô làm cô bất giác đỏ bừng mặt.

Cánh cổng trường Sunrise hiện lên huy hoàng giữa màn đêm cô tịch. Bên trong tiếng nhạc xập xình khiến cô hơi phấn khích. Kaito kéo cánh cửa chiếc Audi sang trọng cho Ran bước xuống, rồi cả hai người khoác tay nhau bước vào bên trong. Vừa bước qua cánh cửa, hàng loạt ánh mắt đổ vào hai người, ai cũng bất ngờ, Kaito trước đây chưa bao giờ dự prom, lần này lại xuất hiện cùng một cô gái.

Ran loay hoay tìm kiếm trong biển người một bóng hình quen thuộc, không biết cậu có đi dự prom không, Shinichi đó giờ không thích những nơi ồn ào nhưng….. cô vẫn không thể ngừng tìm kiếm cậu được. A, kia rồi, Shinichi đang ở bàn coktail nhưng…. bên cạnh không phải Ayumi sao? Vẫn là cú lay tay đầy nũng nịu, khuôn mặt hiện vẻ hờn giận trẻ con. Mặc dù không có cảm tình với Ayumi nhưng cô phải công nhận một điều: cô ấy rất đẹp và quyến rũ. Cứ xem chiếc váy Ayumi đang mặc thì biết, chiếc váy ngắn trên nửa đùi, tông màu đỏ sẫm, bị cắt xén nhiều chỗ để lộ ra làn da trắng nõn, cổ áo xẻ sâu xuống phía dưới để lộ đôi vai trần đầy quyến rũ. Mái tóc xõa dài tự nhiên vẫn được vén sang một bên trông cô kiêu kì và đầy tự tin. Đứng với Shinichi, xứng đôi thật! Ran tự nói với chính mình, đôi mắt vẫn đăm đăm nhìn Shinichi, bất chợt Kaito kéo Ran đến một chiếc bàn, kêu cô ngồi đó để cậu đi lấy đồ uống.

Nhưng tiếng xì xầm bắt đầu rộn lên

- Cô gái đó…….phải Ran Mori lớp 2 không?

- Chà, nhìn có vẻ sắc sảo nhỉ?

- Anh Kaito có bạn gái rồi sao? Nhóm Charm chịu để yên cho cô ấy à? Lạ nha.

Hai tiếng “Ran Mori” dội thẳng vào tâm trí Shinichi, cậu dáo dác nhìn quanh, rồi đôi mắt sắc lạnh ấy chợt dừng lại một chiếc bàn ở góc trái, nơi một cô gái đã biến mất suốt 3 tiếng đồng hồ khiến cậu đứng ngồi không yên. Shinichi hơi bất ngờ trước tạo hình mới của Ran- một Gothic Lolita. Bộ váy màu đen, xòe, ngắn ngang gối, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng dài tay làm tôn lên thân hình vừa vặn của cô, đôi mắt được trang điểm màu khói trông vô cùng cuốn hút. Chiếc băng đô được cài trên đỉnh đầu có điểm nhấn là một bông hoa to màu đen bên phải, vuốt mái tóc qua một bên. Ran giờ đây hoàn toàn đối lập với loại phép thuật mình đang mang – White Wings- cô bây giờ là “ Hắc Tiểu Thư” đầy quyền quý và xinh đẹp.

Cậu vừa định bước lại thì một bóng người mặc vét cao chắn ngang tầm nhìn của cô và cậu, thế là cậu vẫn đứng đó thầm lặng quan sát cô. Ran có vẻ rất vui, cô cười nói thi thoảng còn chun chun chiếc mũi trông rất đáng yêu.

--------------

- Chắc em đói rồi, để tôi lấy chút đồ ăn. – Kaito vừa nói xong đã chạy biến đến bàn ăn, Ran chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán.

Bất chợt, một bàn tay nắm lấy cánh tay cô đầy thô bạo kéo đi ra khỏi căn phòng đầy tiếng nhạc át đi cả tiếng hét của cô. Vừa ra khỏi phòng, người ấy nhanh chóng bịt miệng cô bằng một chiếc khăn dường như có tẩm thuốc ngủ, đầu óc cô mụ mị dần, mi mắt cứ khép lại không thể nào mở lên nổi. Cô từ từ chìm vào giấc ngủ, trước khi mất đi hoàn toàn ý thức, cô để ý thấy đôi mắt của người ấy, màu hổ phách.

“Đúng rồi, là đôi mắt dõi theo mình mỗi khi trên hành lang, thôi xong rồi, hắn là kẻ thù chứ không phải bạn.”

Ran cố gắng cự quậy, miệng cố kêu tên người nào đó rồi cuối cùng vẫn bị hắn cõng đi mất.

----------

“ Shinichi” Cậu bỗng giật mình vì hình như có ai đó đang kêu tên mình, một linh cảm không lành ập đến vây lấy cậu. Nhin qua chiếc bàn góc trái, cô nàng Gothic Loli đã biến đi từ lúc nào.
 
kazama-chan chap mới hay quá Au ơi, mình thích chuyện tình tay ba ShinRanKid quá :D, cơ mà chap này hint KaiRan nhiều à nhen :)), cái tên Shin này không chịu giải thích sớm cho Ran hiểu gì hết làm dẫn đến hiểu lầm :(, tội Ran quá.
Anyway, mình hóng chap tiếp theo của Au nhen, không biết Kaito hay Shinichi sẽ cứu Ran đây, bắt đầu kịch tính rồi đó :))
 
oài, hóa ra là Shin có dự tính cả. nhưng ai bắt ko nói gì với Ran chứ. Cho đáng chết!
thấy đoạn Kai dẫn Ran đi chọn váy thấy lãng mạn quá à, nhưng SHinRan cộp dấu rồi, anh Kai lại tiếp tục làm nam phụ. Một phút tưởng niệm cho số phận cuả anh. *Amen*
Kẻ nào đó đã bắt đầu hành động, hi vọng chap sau sẽ gay cấn đối đấu.
:KSV@20:
 
shinrankidluva vì au muốn Ran hiểu lầm Shin mà..... cho fic nó sóng gió xíu..... tiếp tục theo dõi fic nha..... :KSV@03:
erita hạ lan tâm nhi hèm fic chưa có cp chính thức nhen. ... ss chỉ ghi Ran &.... thôi...... Kaito vẫn còn cơ hội nhé nên em đừng lo..... lo là lo cho Shin kìa *chỉ chỉ Ayumi* :KSV@05: típ tục theo dõi fic nhen pé......:KSV@12::KSV@11:
 
Hi............... Ss cơm bách ròi đây( nói vậy thôi chứ mới onl hồi chiều, hô hô) :KSV@01::KSV@01:Dạo này siêng ghê cơ, viết fic liên tục luôn, chap này....... hmm...... nói sao ta...... quăng hint tá lả luôn..........bảo đảm mn sẽ bất ngờ hô hô hô...... đọc xong cho biết ý kiến nhé minna.......:KSV@03::KSV@20:

CHAP 12: GIẢI CỨU


Trong một căn phòng hạng sang của một tòa nhà cao cấp, cô gái mặc bộ váy Gothic Loli bị một dải băng quấn ngang mắt, đôi tay bị trói chặt bởi sợi dây thừng chật cứng làm cổ tay đỏ ửng lên. Đôi giày bị lột ra để bên cạnh chiếc gi.ường cô đang nằm, nỗi hoang mang và lo lắng bao trùm lấy cô. Cô đang ở tình thế "tiến thoái lưỡng nan", đây là hang ổ của địch nếu cô khai triển White Wings khác nào tự chĩa súng vào mình, cô cũng không thể chạy trốn khi tay chân bị trói chặt như thế này, chỉ còn cách nằm im mong mọi người bằng cách nào đó sẽ tìm ra cô.

------------

Tiếng nhạc xập xình của buổi tiệc prom được thay thế bởi sự tĩnh lặng đến đáng sợ, sau khi Ran biến mất, Kaito đã cho mọi người về hết trong phòng giờ chỉ còn lại Shinichi, Ayumi và Shiho vừa mới tức tốc chạy đến sau khi hay tin Ran mất tích. Lại một lần nữa, Ran lại xa khỏi tầm với của cậu, lòng Shinichi nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên:

- Ai đã bắt cô ấy đi được chứ? – Shinichi vẫn loay hoay với câu hỏi oái ăm ấy. Chiếc cà vạt được nới lỏng, áo sơ mi vẫn được xăn đến khuỷu tay như thường lệ, nét lo lắng lẫn bất an hiện rõ trên khuôn mặt cậu.

- Cả hai người………… thật không thể hiểu nỗi, đừng nên rời mắt khỏi cô ấy chứ, cả hai cậu đều biết có một kẻ rình rập đang ẩn nấp trong trường này mà. – Shiho gần như hét lên, đối với cô Ran không chỉ là một người bạn.

- Có đến hàng trăm người đến dự prom, lần ra danh tính kẻ bắt cóc là điều bất khả thi. – Kaito lấy tay xoa trán, nếu Ran có mệnh hệ gì cậu nhất định không tha cho chính mình.

- Có thể đấy, phòng này có camera mà phải không? – Ayumi điềm tĩnh trả lời, lập tức cả bốn người đều tập trung ở phòng Quản lí học sinh, Shinichi nhấp chuột liên tục, chưa đầy 8 phút sau, đoạn băng tại căn phòng tổ chức prom hiện ra, cậu tua nhanh đến khúc Ran bị ai đó kéo đi, rồi lại tua chậm một lần nữa. Mái tóc trắng, đôi mắt màu hổ phách.

- A…. tôi biết người này – Shiho kêu lên.

- Nếu không lầm thì bây giờ hắn đang ở Tòa khách sạn FlyHigh – Có vẻ như không chỉ có mình Shiho biết mái tóc trắng ấy là ai, Ayumi đang lướt nhanh trên bàn phím của chiếc máy tính cô đem theo, xác định địa điểm tòa nhà rồi nói cho mọi người biết. Trên máy tính, đầy đủ dữ liệu về cấu trúc và bảo mật của ngôi nhà.

- Đi thôi. – Shinichi nói với Shiho rồi chuẩn bị rời đi.

- Không. – Ayumi vội ngăn lại – Đừng hấp tấp, anh phải nghe tôi nói hết chứ. Đây là kế hoạch của chúng ta, theo dữ liệu có được thì Ran bị nhốt trên tầng 10, tòa nhà này có cấu trúc rất đặc biệt, không thể nào cứu cô ấy ra khỏi đó bằng đường cửa sổ vì bên ngoài có người canh gác với lại nếu có hạ gục lính canh thì việc nhảy từ tầng 10 xuống quá nguy hiểm nên chúng ta sẽ chia theo hai hướng để cứu cô ấy. Miyano sẽ thu hút sự chú ý của những tên lính canh bên ngoài, có tất cả 4 tên, tới nơi tôi sẽ bày cách cho cô sau, anh Shinichi sẽ đóng giả người đem thức ăn cho Ran, cứ nói hắn kêu đem lên là được. Còn Kuroba, anh sẽ yểm trợ cho Shiho vì 2 tên lính canh cửa sổ ngoài hành lang phía sau. Đây, đeo cái này vào tai, chúng ta sẽ liên lạc với nhau thông qua nó – Ayumi đưa cho mỗi người một cái tai nghe nhỏ không dây, gắn vào tai mỗi người.

- Cô ấy……….là gì vậy? –Shiho kinh ngạc trước cách phân tích của Ayumi, cô ấy không cần suy nghĩ cũng đã có sẵn kế hoạch trong đầu, siêu thật!

- Cố vấn Chiến lược của chúng ta! – Shinichi khẽ nhếch miệng, Ayumi có một khả năng mà không ai có được, bộ óc phân tích siêu việt và khả năng xây dựng kế hoạch hoàn hảo. Đó là lí do tại saoVodka lại quý Ayumi như vậy.

- Miyano, thay bộ này mau lên

Shiho mau chóng thay đồ theo lời Ayumi nói rồi cả bốn người nhanh chóng leo lên chiếc Audi đậu trong sân trường, phóng thẳng đến tòa khách sạn FlyHigh. Sau 5 phút, cuối cùng họ cũng tới nơi, Kaito cho xe nép vào lề đường nơi khuất bóng.

- Miyano vào trong mau lên, số phòng 1013, tôi đã đặt trước rồi, tên Akina Yuuki và nói với tiếp viên chút nữa sẽ có người lên gặp cô nên cứ để anh ta lên.

Shiho bước ra, tiến vào khách sạn, tim đập nhanh vì căng thẳng, bước đến quầy Tiếp tân cô điềm đạm nói:

- Tôi là Akina Yuuki đến lấy phòng đặt trước, 1013.

- Chìa khóa của quý khách đây ạ.!

- À, nếu một chút có người đàn ông nào tìm tôi thì chỉ anh ta lên phòng tôi luôn nhé –Shiho nói rồi nháy mắt, quay quay chiếc chìa khóa trong tay, bước vào thang máy lên thẳng tầng 10.

Đôi giày cao gót khiến Shiho đi lại hơi khó khăn, việc tìm phòng cũng rất dễ dàng, chỉ cần thấy phòng nào có người canh ở ngoài thì phòng kế bên là phòng của cô. Khi đi ngang qua căn phòng Ran bị nhốt, cô cố uốn éo trước mặt bọn lính canh khiến chúng cười hà hà, buông lời cợt nhả:

- Đi một mình hả cô em?

Shiho không nói gì, chỉ đáp lại một nụ cười đầy mê hoặc.Bộ đồ Ayumi đưa cho Shiho phát huy tác dụng nhanh chóng, từng đường cong trên cơ thể cô phô ra gần như tất cả, còn hơn cả bộ mà Ayumi mặc nữa. Shiho thầm rủa Ayumi có cần phải hở đến mức như vậy không. Bước vào phòng, cô vội thở phào, bước đầu thành công trót lọt.

“ Miyano, thay bộ đồ ra, choàng chiếc khăn tắm vào, rồi ra nói với đám lính canh là phòng tắm cô không có nước.”

“ OK.”

Shiho bước ra khiến đám lính canh sững người, cô lại gần, giọng nũng nịu:

- Anh à, sao phòng tắm của em không có nước vậy, hai anh vào xem cho em một chút được không?

- Ơ…….à…….để chúng tôi gọi nhân viên giúp cô- Hai tên ấy có vẻ đắn đo khiến Shiho hơi lúng túng.

- Mồ, muốn anh cơ! – Shiho nói rồi vuốt ve vai của tên lính canh làm chúng cuối cùng cũng không cưỡng được sức hấp dẫn của cô mà bước vào phòng. Vừa vào trong, Shiho cho mỗi tên một cú đá sau cổ làm chúng xỉu ngay tại chỗ.

“Tốt lắm. Kuroba bây giờ vào được rồi đó”

“Hắn lên đây làm gì chứ?” Shiho khẽ càu nhàu.

“ Hai người cố đóng một màn t.ình tứ cho nóng bỏng vào thu hút sự chú ý của hai tên đang canh ngoài ban công nhé.”

“ Cái gì” Cả Kaito và Shiho đều gần như hét lên.

“ Thực hiện mau, hắn về là coi như toi.” Ayumi làm như không để tâm đến, khẽ nhắc Shinichi lúc này đã lẻn vào trong bếp mang đồ ăn lên cho Ran.

--------

- Tôi muốn gặp Akina Yuuki – Kaito hỏi cô nhân viên ở quầy tiếp tân, mặt thoáng chút đỏ ngay gò má.

- Phòng 1013 tầng 10, thưa ông. – Cô lễ tân cười với cậu, đáp với giọng vui vẻ.

Kaito lên thẳng tầng 10, nhanh chóng vào phòng của Shiho. Được 5 phút sau, Shinichi trong trang phục bồi bàn tiến đến căn phòng 1012.

“ Khỉ thật, mật khẩu là mấy thế?” Shinichi phát hiện ra căn phòng bị khóa, 4 chữ số.

“ 5168.”

Cạch.

“ Thiên tài”. Shinichi khẽ mỉm cười, định mở cửa bước vào thì Ayumi lên tiếng.

“ Khoan. Kuroba và Miyano? Nhanh lên, đừng để bị lộ chứ!”

-----Phòng kế bên---------

- Nè, anh làm làm gì vậy? – Shiho giả vờ la to để đánh tiếng với hai tên lính canh ngoài ban công.

- Không phải em nói em thích tôi đến chết đi được sao? Đêm nay tôi sẽ là của em.- Kaito ra vẻ đã hiểu, cũng nói lớn theo Shiho.

Cuối cùng hai tên lính canh cũng tò mò mà ló đầu qua xem có chuyên gì xảy ra. Hai tên ấy cười hí hửng khi thấy Kaito đang kìm hai tay của Shiho, áp vào môi cô một nụ hôn thật sâu và dài (Tác giả: chẳng biết là đang diễn hay thật nữa đây?),lúc Kaito đang chuẩn bị rút sợi dây chiếc áo choàng tắm của Shiho thì Shinichi tung hai cú đá vào cổ khiến hai tên lính canh ngất đi.

“Xong hai tên lính canh rồi. Hai người stop được rồi đó” Giọng Shinichi vang lên rành rọt. Khiến hai người kia đỏ hết cả mặt.

“OK. Cắt. Rút thôi. Kaito và Shiho xuống sau Shinichi và Ran nhé.”

Phía bên kia phòng. Shinichi đang bị Ran ôm chặt, cậu gần như không thể thở được. Cậu mỉm cười, xoa nhẹ đầu cô, khi bước vào phòng thấy Ran bị trói và bịt cả mắt, tim cậu đau thắt, vội vàng chạy đến cởi trói cho cô. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tay cậu khiến Shinichi ôm chầm lấy Ran.

“ Kêu Ran thay bộ đồ phục vụ phòng ở trong xe đẩy vào. À, nhớ bôi hết lớp trang điểm và cột tóc lên nữa”

- Ran, thay ra mau lên, bôi lớp trang điểm và cột tóc lên nữa - Shinichi lặp lại y hệt lời của Ayumi.

Ran vội vàng làm theo lời Shinichi.

- Nếu có ai hỏi, cậu cứ nói là cô gái đó muốn thay đồ nên cậu đi lấy đồ cho cô ấy. Mau lên đi xuống thôi.

Nói rồi, hai người rảo bước xuống thang máy. Vừa bước vào trong, giọng nói phát ra từ chiếc tai nghe khiến Shinichi sững người

“ Đừng bước vào thang máy. Hắn trở về rồi.”

“ Sao cô không nói sớm hơn, chúng tôi đang đi xuống”

“Thang máy ấy không ngừng giữa chừng đâu, nó sẽ xuống thẳng tới tầng trệt luôn đấy”. Tiếng Shiho vang lên.

“ Thôi xong rồi, phải làm sao đây” Ngay cả Ayumi cũng phát hoảng.

Tầng 4.

Dáng người cao và mái tóc trắng bước vào Khách sạn.

Tầng 3.

Hắn đứng chờ ngay thang máy.

Tầng 2.

Tầng 1.

Cánh cửa thang máy chuẩn bị mở ra.

Ting………..

- Amuro Tooru, lâu rồi không gặp, nhớ tôi chứ?

Nghe tiếng ai gọi mình, mái tóc trắng khẽ quay lại khi cánh cửa thang máy bật mở để lộ hai người tiếp viên dứng bên trong, nhận ra người quen cậu bắt đầu sải bước lại gần.

- Ayumi Yoshida, lâu rồi không gặp.

“ Cảm ơn cô. Ráng kéo dài thời gian chút nữa.” Shinichi nói khẽ rồi theo hướng phòng nhà bếp mà đi thẳng. Ran cũng lầm lũi đi theo vẫn chưa dám ngước mặt lên. Ra khỏi khách sạn, cả hai mới dám thở phào.

“ OK. Rút thôi.” Shinichi nói rồi dắt Ran đến chiếc Audi đang đậu không xa.

“ Chúng tôi cũng xuống đây” Shiho nói.

“ Ayumi cố kéo dài thêm một chút nữa.”

5 phút sau, Shiho và Kaito cũng đã vào được xe. Tất cả đã an toàn. Ayumi cuối cùng cũng đi ra, phóng lên xe. Chiếc Audi lao thẳng về phía trước mang theo cả những tiếng cười vui vẻ và nhẹ nhõm của mọi người trong xe.

--------------------------------------------------

Ps: Lời tác giả

Hôhô……… Ta đã có 1 team hoàn hảo, chap này ta quăng hint tới tấp. Tội nghiệp Shiho quá đê =)))

Đây là sơ đồ Tòa Khách sạn FlyHigh tầng 10 ss tự vẽ(hơi xấu nhá), cho mn dễ bắt được cốt truyện .
untitled-1.jpg
 
Hiệu chỉnh:
Chap hay quá au ơi, kế hoạch cứu người có vẻ rất chuyên nghiệp, giống xem phim hành động quá :))
Công nhận hint tá lả lun, đặc biệt là Kaito và Shiho đó nhen :)). Ôi Kaito, trình cưa gái của anh vẫn đỉnh =)). Em mà là Shiho chắc em đổ anh rồi :)). Còn có cả Amuro và Ayumi nữa chứ :d. Hi vọng sau này au ghép cặp được hết nhen :). À còn nữa, nghìn like cho au vì cái sơ đồ khúc cuối, giúp mình dễ hình dung hơn :d
Ps: Mình hóng chap tiếp theo của au nhen. Cố lên au nhé :)
 
×
Quay lại
Top Bottom