[Longfic] Stockholm syndrome and Lima syndrome

Chị ơi...:Conan04: Sao ngắn quá vậy chị?... Không chịu đâu! Oe oe!! :KSV@15::KSV@15:
P.s: Nói vậy thôi chứ hóng fic chị nhiều lắm, gắng ra chap mới cho em đỡ thèm nha chị... :KSV@03:Cảm ơn chị.
 
mình đọc từ đầu thấy bạn Au nói là HE, nhưng mà xuyên suốt mấy chap đầu thì căng thẳng, hai chap sau này lại quá buồn. Tuy có lãng mạn thật nhưng đánh hơi thấy đâu đó toàn nói về sống với chết. Hỏi thẳng bạn một câu, có ai chết không vậy ?
 
Cố lên Mai ! You can do it. Nhưng mà viết ngắn ngắn cho người đọc đỡ ngán, người viết cũng đỡ chán ... vì hết ý :KSV@05:



Miyano Shiho’s POV

Tôi đang cảm thấy sự ấm áp từ anh, hơi thở nhẹ nhàng và nhịp đập của trái tim. Bằng cách cuộn mình nằm trong lòng anh tôi có thể cảm thấy một chút bình yên. Dù cho không phút giây nào tôi ngừng lo lắng cho ngày mai. Đôi khi tôi nghĩ mình không phải người bình thường, tôi lạnh cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, còn anh, anh rất ấm, như một người bình thường vậy. Hai mái đầu chạm vào nhau, tôi mơ màng rằng anh đang cố gắng ngủ hoặc giả vờ ngủ, tôi cũng vậy. Nhưng tôi không muốn nhắm mắt lại, bởi nếu bây giờ nhắm mắt lại, tôi sợ có thể sẽ không bao giờ nhìn thấy khuôn mặt này nữa. Mái tóc nâu vàng sáng tự nhiên, hàng mi dài rũ xuống che đôi mắt đang nhắm lại, chiếc mũi cao thon dài và đôi môi mỏng đang hé mở. Tôi phải thừa nhận rằng đây là một người đàn ông đẹp trai và quyến rũ, hẳn là anh có nhiều bạn gái. Khi bàn tay tôi sắp chạm vào gương mặt say ngủ như trẻ con ấy thì bỗng dừng lại, tôi không muốn đánh thức anh. Bất chợ đôi mắt anh mở toang, màu mắt hung đỏ như xoáy vào trong mắt tôi để lại một ấn tượng không thể nào quên.

Anh cười khúc khích rồi hỏi. “Em đang nghĩ gì thế ?”

Tôi cười buồn đáp lại

“Không có gì … chỉ là sau khi anh rời khỏi đây, hãy đi thật xa. Quên tất cả mọi thứ và sống một cuộc đời tốt đẹp. Thi vào một trường đại học danh tiếng, sau khi tốt nghiệp thì tìm một công việc tốt. Hãy tìm một cô gái xinh đẹp tốt bụng để yêu, rồi kết hôn, sinh con với cô ấy. Có một gia đình, anh sẽ hạnh phúc.”

Tôi đang hy vọng cho anh, nếu tôi không thể hy vọng điều gì tốt đẹp thì anh có thể thay tôi sống tốt đẹp hơn, đúng không ?

“Đã có ai bảo rằng em rất xinh đẹp chưa ?”

Anh cười nhẹ, nụ cười hiền lành ấm áp. Lồng bàn tay tôi vào bàn tay anh, đôi chân chúng tôi chạm vào nhau. Lúc này chúng tôi như một cặp tình nhân yêu nhau từ rất lâu vậy. Bàn tay siết chặt bàn tay, anh cọ nhẹ cằm vào tóc tôi như một cử chỉ thân mật, hít lấy một hơi mùi hương từ người phụ nữ mà tôi chắc rằng anh sẽ không bao giờ gặp lại.

“Em mệt thì hãy ngủ đi !”

Lời nói dịu dàng mang theo hơi thở ấm áp phả vào tai tôi. Bàn tay anh vuốt ve gương mặt hơi lạnh của tôi. Thật sự tôi thích cảm giác này, vì đó là hạnh phúc.

“Em muốn nhìn anh như thế này, ở đây, ngay lúc này”

“Anh cũng vậy !” anh lại cười

“Sao vậy ! Anh sợ em biến thành con rắn làm tổn thương anh sao ?”

tôi không quên mỉa mai một chút.

“Anh không sợ em”

“Hiếm thấy có người không sợ rắn đấy” Tôi nói vu vơ

“Thú cưng của anh là một con chim ưng tên Watson, nếu em gặp nó em sẽ thích” Anh nói đầy tự tin.

“Anh nghĩ rắn sẽ thích chim ưng sao ?”

Tôi hỏi lại, thông minh như anh không thể không hiểu ẩn ý trong câu hỏi ngược này. Vì vậy, trái tim anh chùng xuống, trong ánh mắt hung đỏ là nỗi buồn khó tả. Và anh chàng thám tử thông minh lại che giấu nó, bằng cách nhắm mắt lại.

“Vậy hãy để anh hôn em trước khi em hóa thành con rắn”

Khuôn mặt anh hạ xuống thấp dần cho đến khi môi chạm môi, nụ hôn dịu dàng nhưng đầy khát khao của anh làm tôi đắm say. Tôi không từ chối anh bởi tôi biết anh không thích nghĩ rằng mình đang bị giam giữ, vì vậy hãy xem như chúng tôi đang đi du lịch. Và như thế khi đôi môi đã đủ nồng cháy thì nụ hôn kia trượt dần xuống trên th.ân thể.

--------------------------------------------------------------------------------------------------

Chúng tôi nhìn nhau rồi lại bật cười, tiếng cười nghèn nghẹn trong cổ họng, tiếng cười của những con người không thể nhìn thấy tương lai.

“Anh bắt đầu cảm thấy chúng ta có gì đó không bình thường. Có gì buồn cười chứ ?”

“Phải, cả hai chúng ta đều bị điên”

Tôi vòng tay ôm anh, làn da trần tiếp xúc với nhau, vuốt nhẹ dọc sống lưng anh tôi lại cười buồn.

Anh cúi đầu thỏ thẻ vào tai tôi “Tại sao lại ngủ với anh ?”

“Em không nghĩ là chúng ta ngủ, anh thấy đấy chúng ta đang thức … và cười, và nói, và làm những điều điên rồ”

Miên man nghĩ về điều khủng khiếp mà chúng tôi vừa làm, tôi có thể khẳng định đây là một sai lầm. Còn anh, anh có nghĩ như tôi không ? Tôi tựa vào bờ vai người đàn ông nằm cạnh mình.

“Anh đang đi du lịch sau đó vô tình gặp và trãi qua tình một đêm với một người phụ nữ xa lạ”

Chúa ơi ! chúng tôi thậm chí không uống rượu.

“Không thể tin được”

Tôi lẩm bẩm với chính mình vì lúc này đây cơn buồn ngủ bất chợt kéo đến. Hai chúng tôi rơi vào yên lặng cho đến khi tôi mơ màng nghe giọng nói thân quên đến lạ kì.

“Anh sẽ đưa em ra khỏi nơi này, anh và em” Anh cười tự tin, tôi chỉ mỉm cười đáp lại.

Chạng vạng - mặt trời sắp ló dạng ở phía đông.
 
@jiegeng dạo này Au có vẻ chăm chỉ, những chap yêu đương lãng mạn nối tiếp liên tục nhưng mình đoán chắc sắp hết tình cảm rồi.
Mình có điều thắc mắc là tại sao bạn không đặt tên cho mỗi chap như @haiquynhle119 hay làm, có thêm cái tên có vẻ hay hơn. Hoặc một câu mở đầu cũng gây ấn tượng mạnh. Ý kiến cá nhân thôi !
 
@jiegeng viết xong mới đặt tựa ? vụ này lạ à nhe. Cảnh nóng mà không có rượu thật ra thì mình vẫn thấy nó nóng như thường. :Conan05: Thật ra mình thích ý nghĩa của sự thân mật lẫn đối đầu bạn xây dựng. Trên thực tế thì khi Rắn và Chim Ưng đối đầu, kẻ thắng là Chim Ưng. Không biết trong đây thì sao ?
 
@Aluminium người nào đó cứ nói mình ngâm fic hoài, ngâm thì ngâm chứ vẫn viết đấy thôi. Tin thần trách nhiệm của mình cao lắm !


Miyano Shiho’s POV

Anh xoay mình, ngước nhìn đồng hồ báo thức treo trên tường “Trời sáng rồi !”

Ngày mai đã đến, tôi lo lắng khi nghĩ đến Akemi nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh trước anh

“Phải, sáng rồi !” Tôi ngồi bật dậy “Để em mặc lại áo cho anh được chứ ?”

Vậy là chúng tôi rời khỏi gi.ường, bắt đầu một ngày mới như một cặp vợ chồng bình thường. Mặc áo, cài nút, thắt caravat. Chỉ có điều tôi yên lặng đặt vào trong tay anh bản đồ đường rời khỏi tổ chức mà tôi đã vẽ sẳn cùng chìa khóa tầng hầm.

“Em muốn anh rời khỏi đây ?” Tôi nói. Anh nhìn tôi, ánh mắt ngỡ ngàng.

“Em muốn anh sống, anh hiểu chứ ? Em sẽ gọi người đưa anh về tầng hầm, họ sẽ khóa cửa lại và bỏ đi. Anh phải nhanh chóng thoát ra, có hiểu không ?”

Tôi nắm tay anh lần cuối, cho đến khi tôi nói hết cho anh nghe về kế hoạch thì anh vẫn im lặng. Nhưng trong đôi mắt là sự xao động dữ dội. Và rồi anh được đưa đi.

Tôi bước ra phố, hôm nay là một ngày nắng đẹp. Nhưng trong tim tôi như có một cơn bão dữ dội đang xảy ra, bởi vì trên tay tôi là số báo mới ra ngày hôm nay. Trên trang nhất của tờ báo là bản tin về vụ cướp một tỉ yên thất bại của chị Akemi, danh tính người thực hiện vụ cướp được nêu rõ chính là cái tên giả chị ấy hay sử dụng. Và kể cả cái chết bí ẩn của người thực hiện vụ cướp cũng được báo chí viết đầy đủ. Ngoài kia không ai biết chị tôi làm sao mà chết, chỉ có tôi biết. Rõ ràng chị ấy có thể đi một mình, nhưng lại muốn đi cùng tôi. Nắm chặt tờ báo trong tay cho đến khi nó nhăn nheo và xấu xí hệt như số phận tồi tệ của tôi vậy. Ném nó vào thùng rác, tôi trở về phòng thí nghiệm của mình. Trong phòng yên lặng, có rất nhiều người đang làm việc nhưng họ vẫn im lặng chỉ để chờ xem phản ứng của tôi. Nhưng họ đã lầm, tôi sẽ không khóc trước mặt họ - những con người máu lạnh. Tôi nhớ về đêm đầu tiên tôi gặp anh, tôi đã nghe họ nói về tính mạng anh như một trò đùa. Có lẽ trước khi tôi vào đây họ cũng đã bàn tán nhau về cái chết của chị Akemi và trong tương lai không xa sẽ là tôi. Nhẹ nhàng mở chiếc hộp nhỏ, tôi không để ai phát hiện ra mình lén giấu một viên thuốc độc vào trong túi. Bàn tay tôi run run chạm vào cánh cửa tầng hầm, tôi mở cửa. Bên trong tầng hầm tối đen như sắc màu của tổ chức này vậy, tôi bước từng bước thật chậm xuống cầu thang, tiếng giày cao gót gõ trên sàn nhà. Nếu có anh ở đây, anh sẽ hỏi rằng có phải tôi hay không ? Nếu … chỉ là nếu, bởi vì bây giờ anh đi rồi. Chắc là chưa ai nhận ra anh đã trốn đi, đám sát thủ hẳn là vẫn còn đang tìm kiếm một tỉ yên Akemi đã giấu. Vẫn còn một ít rượu để ở trên chiếc kệ đằng kia, tôi chợt nghĩ rằng rượu uống với thuốc độc có lẽ sẽ là một ý hay. Chỉ là bây giờ sẽ không có ai cùng tôi uống rượu, không có ai quan tâm về cái tên thật của tôi.

“Shiho”

Tôi xoay người lại nhìn chàng trai bước ra từ trong bóng tối nhà giam. Là anh ?

“Sao anh vẫn còn ở đây ?” Giọng tôi run run, tôi bất ngờ.

“Anh sẽ không đi nếu không có em đi cùng”

“Anh nghĩ cái gì vậy ?” Tôi quá đỗi bàng hoàng khi thấy anh, bởi tôi nghĩ anh sẽ trốn đi.

Bàn tay anh nắm hai bàn tay tôi như đêm qua, thành khẩn và yêu thương

“Hãy tin anh, rời khỏi đây. Anh và em, chúng ta sẽ có cuộc sống hạnh phúc. Được không ?”

Sâu trong đôi mắt hung đỏ là tình yêu của anh dành cho tôi, cháy bỏng và đầy tin yêu. Tôi hiểu rõ hơn bất kì ai. Hạnh phúc là thứ mà tôi chưa bao giờ mơ đến. Anh hứa cho tôi hạnh phúc và Akemi cũng vậy.

“Chỉ cần em quyết định, bất cứ khi nào chúng ta cũng có thể đi”

“Là sao ? Anh muốn làm … gì ?”

Mắt tôi rời khỏi anh để hướng về phía đằng xa. Bốn chiếc hộp giấy được đặt cẩn thận trong một góc phòng giam.

“Kia là … ?”

“Bom”

Cái nắm tay của anh dần siết chặt, ánh mắt sắc sảo hiện rõ lên qua từng lời phát ra. Tôi có choáng váng hỏi lại, thật ra tôi gần như không tin vào tai mình.

“Cái gì ?”

“Anh tìm thấy một ít thuốc nổ C4 trong một chiếc thùng đặt ở đây nên đã dùng chế tạo bom…”

Anh bắt đầu nói không ngừng về bốn quả bom. Lượng thuốc nổ không nhiều, tôi đoán chúng chỉ có thể gây náo loạn một chút. Chỉ có điều quả thật không ngờ anh có thể chế bom, tôi tự hỏi mình hiểu người đàn ông này bao nhiêu.

“… Dựa theo bản đồ em đưa, chúng có thể cho nổ ở 4 điểm. Một khi lửa bùng lên, chắc chắn chúng ta sẽ chạy thoát dễ dàng. Shiho ! Anh chỉ muốn biết một điều … Em có đi cùng anh hay không ?”

Tôi nhìn ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết của anh chợt thấy trái tim đau nhói. Akemi cũng đã liều mạng để đưa tôi ra khỏi tổ chức để rồi cuối cùng phải đổi lấy cái chết. Anh cũng muốn như vậy và tôi biết điều này thật dại dột. Nhưng tôi cần phải đồng ý với anh.

Nhìn sâu vào trong đôi mắt ngập tràn hy vọng của anh, tôi gật đầu đáp.

“Được, em đi cùng anh”

Một kế hoạch chạy trốn được vạch ra đầy vội vã. Cho đến khi tôi quyết định thực hiện thì trái tim tôi không ngừng đập nhanh. Tôi mang theo bốn quả bom đặt ở những vị trí anh định sẵn trong khi anh ra tầng hầm để xe chờ tôi. Và rồi khi bom được kích nổ, tình trạng hỗn loạn chưa từng có tại tổ chức diễn ra. Ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ. Chúng tôi trộm một chiếc xe lái đi trong lúc trụ sở tổ chức còn phải lo dập lửa. Tôi lái xe như điên lao ra khỏi nơi đó. Nhưng anh không biết rằng … tôi nói dối. Tôi sẽ không đi cùng anh, tôi không thể hại anh như chị Akemi. Anh đi cùng tôi, kết quả tất yếu sẽ là không ai thoát cả. Ngay từ đầu tôi đã có sẵn một lối thoát cho mình, viên thuốc độc vẫn nằm yên trong túi áo khoác. Đó chính là lối thoát của tôi.
 
thấy trước tương lai Rắn thắng Chim ưng rồi @Aluminium , đúng là căng thẳng thật. Kế hoạch của Hakuba rất hay chỉ có điều không biết mình đang bị dắt mũi. :KSV@09:
 
nghi án Hakuba tình nguyện bị dắt mũi, không nhẽ thám tử không nhận ra người bên cạnh mình nói dối, chỉ có thể là cam tâm tình nguyện. Mà cái fic này hợp logic hơn cái fic không thể không yêu tiếng Trung ah, trong đó cả 4 anh đều bị Shiho dắt mũi.
 
@Aluminium đó là sức mạnh của tình yêu, tự nguyện hy sinh. :KSV@05: Nhắc đến cái fic tiếng Trung mới nói, nàng hứa dịch cho mình 1 fic mà. tớ nói bảo vệ cậu, thất dạ không mưa, không thể không yêu, tình yêu cuối cùng, ... tùy nàng chọn
 
Hiệu chỉnh:
@jiegeng dạ, em đang cố gắng hết sức dịch tình yêu muộn màng ( là tình yêu cuối cùng) đó ! bạn hiền thật sự không dịch được tiếng Trung ... haizz
 
Hi ! mình đã trở lại rồi đây, sau một thời gian đi làm thêm mùa hè.


Hakuba Saguru’s POV

Tôi biết cô ấy yêu tôi và cũng biết cô ấy đang có một kế hoạch khác, nhưng bao nhiêu đó không khiến tôi biết thêm điều gì đó trong đầu cô ấy đang nghĩ đến. Yêu thương ? Lo sợ ? Nghi ngờ ? Trong tôi tồn tại ba loại cảm giác góp phần xáo trộn khả năng suy luận của tôi. Shiho cầm lái chiếc xe Posche đưa chúng tôi ra khỏi hang ổ tội ác, tôi quay lại nhìn nơi mình bị giam giữ suốt một tháng qua chính là một công ty dược khá lớn. Tôi liếc nhìn cô gái bên cạnh mình lúc này tự hỏi rằng chúng tôi có thể nhìn thấy nhau thêm bao lâu nữa, và rồi ánh mắt tôi hạ xuống chiếc áo khoác của cô ấy … Nhưng cho đến khi cô ấy dừng xe lại, tôi nhận ra kế hoạch đã thay đổi. Sau hơn bốn giờ, chiếc xe của chúng tôi đang ở giữa một khoảng đất trống bao quanh bởi những băng rôn, biểu ngữ quảng cáo tranh cử cũ kĩ. Đây là khu ngoại ô thành phố Tokyo, bầu trời lúc này đã chuyển sang màu vàng tím của hoàng hôn. Tôi yên lặng nhìn cô ấy, cả hai chẳng thể nói gì với nhau. Shiho đút tay vào chiếc túi áo khoác bên phải như đang tìm kiếm một thứ rất quan trọng. Và tôi biết cô ấy muốn tìm thứ gì. Cho tay vào túi, tôi lấy ra khẩu súng lục màu đen lặng lẽ đặt nó ra trước vô lăng nơi cô ấy đang ngồi.

“Em đang tìm nó phải không ?”

Tôi đã thấy cô ấy giấu nó trong túi áo và không biết vì một lí do nào đó, tôi quyết định trộm nó. Tôi tự hỏi mình phải chăng tôi lo lắng ? Nhưng tôi không phải là người duy nhất lo lắng, Shiho còn lo lắng hơn cả tôi, ánh mắt ngỡ ngàng cô ấy nhìn tôi khi tôi lấy khẩu súng ra đã nói hết tất cả.

“Anh muốn em đi với anh sao ?”

Cẩn thận, Shiho chầm chậm cầm khẩu súng lên, ánh mắt đặt hết vào đó và nở nụ cười băng giá.

“Cái gì là siêu thám tử trở vể từ London chứ ? Anh không xứng với danh hiệu đó một chút nào. Anh không nghĩ là một khi em có súng … Em sẽ dùng nó … để giết anh hay sao ?”

Shiho cầm súng bằng hai tay và siết chặt nó, nhưng tất cả trong đôi mắt xanh kia chỉ là sự lo lắng. Mặc dù người đang bị chĩa súng vào đầu là tôi nhưng dường như chính Shiho mới là người đang gặp khó khăn khi làm điều này.

“Xuống xe !”

Shiho nói với giọng lạnh lùng và họng súng đen trong tay cô ấy vẫn đặt ngay bên thái dương tôi. Tôi tự hỏi mình rồi cười mỉm Cô ấy đang lừa ai vậy ? Cô ấy đang dọa tôi hay tự dọa mình bằng thứ đồ chơi nguy hiểm đó ?

“Nếu anh xuống xe thì em sẽ bỏ mặc anh và lái xe trở về tổ chức có đúng như vậy không ?”

“Anh đừng tự cho mình thông minh.”

Cô ấy trả lời một câu không liên quan đến câu hỏi nhưng đã khơi lên sự khó chịu trong lòng tôi

“Là em luôn tự cho rằng mình thông minh, là em tự ý thay đổi kế hoạch. Anh là thám tử từ năm 14 tuổi đến giờ. Tại sao em không thể ngoan ngoãn nghe anh ? …”

Nhưng Shiho không để tôi nói hết những bực bội trong lòng mình, cô ấy mở cửa xe lặng lẽ bước ra. Tôi mở cửa bước xuống xe đi theo cô ấy đôi bước. Lòng tin trong tôi vẫn ở đây, trong trái tim của tôi. Đối với cô ấy tôi đã có một niềm tin mãnh liệt kể từ ngày đầu gặp nhau, và bởi vì tin nên tôi sợ cô ấy rời khỏi tôi. Chợt Shiho dừng lại, cô ấy lạnh lùng quay người lại chĩa khẩu súng đen vào tôi.

“Đừng đi theo tôi nữa !”
Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đau khổ, tôi biết trong đôi mắt ấy phải là sự kiềm chế rất nhiều. Nhưng tôi không hiểu, cho đến giờ tôi vẫn không hiểu cô ấy muốn làm gì.

“Em muốn làm gì ? Thả anh … hay giết anh ? Em không thể giết anh, đơn giản là em không làm được ! Còn nếu em cho rằng thả anh rồi em sẽ trở về tổ chức thì anh sẽ không để em đi.”

“Tổ chức muốn tôi giết anh, nếu tôi không làm thì họ sẽ giết tôi”

Cô ấy trầm giọng nói một điều mà tôi đoán rằng không có thật.

“Vậy thì ở đây”

Tôi bước đến gần, đưa tay ra chạm vào đôi bàn tay đang run lên của Shiho kéo nó về phía ngực mình

“Trái tim .. em bắn vào đây anh sẽ chết”

Cô ấy vẫn không bỏ khẩu súng xuống, bàn tay phải siết chặt nó đưa về phía tôi nhưng tay trái đã lục tìm điện thoại trong túi áo. Đôi mày nhăn lại như thể vô cùng bực tức vì tôi vậy.

“Đừng lại đây !”

Bàn tay cô ấy thoan thoắt ấn số điện thoại, ánh mắt người con gái trước mặt tôi lúc này như một khối băng vậy. Rồi Shiho lại bật loa để tôi có thể nghe cuộc nói chuyện, một việc làm kì lạ khiến tôi khó hiểu.

“Xin chào ! đây là sở cảnh sát Tokyo”

“Cho tôi gặp chánh thanh tra Hakuba, tôi đang giữ tính mạng con trai ông ấy”

Chất giọng ấy bình lặng. Và giờ thì tôi đã hiểu cô ấy muốn làm gì.

“Em nói gì vậy ?”

Tôi gằn giọng hỏi. Cô ấy hứa sẽ đi cùng tôi nhưng lại nói như vậy, tôi biết cô ấy sẽ không đi với tôi. Đó có phải là điều mà từ khi rời khỏi đó Shiho đã giữ trong đầu hay không ?

“Anh đứng yên đó !”

Trong điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc với tôi, tất nhiên đó là ba tôi. Cô ấy đã nói rằng đang giữ mạng tôi, chắc chắn ba tôi không thể không nghe điện thoại.

“Tôi là chánh thanh tra Hakuba. Cô người của bọn chúng đúng không ? Con trai tôi đang ở đâu ? Các người đã làm gì con trai tôi ?”

“Ba, không phải.”

Tôi cố hét lên để ba tôi có thể hiểu được sau hàng loạt câu hỏi của ông, nhưng Shiho siết chặt khẩu súng trong tay và nhìn tôi chăm chăm.

“Shiho… em muốn làm gì ?”

“Anh ấy đang ở khu cảng Shizuku ngoại ô Tokyo, ông có thể cho người đưa anh ấy về”

“Đó là tiếng con tôi phải không ?”

Tiếng ba tôi thản thốt qua điện thoại khiến tôi thật sự tức giận bởi vì hành động của cô gái này và những lời cô ấy nói.

“Đưa điện thoại cho anh, em nói vậy ba anh sẽ hiểu lầm”

“Tôi cho ông 10 phút để đến đón con ông về” Cô ấy lạnh lùng cắt điện thoại mà chẳng cần quan tâm đến lời nói của tôi.

Và rồi cả hai chúng tôi rơi vào im lặng, cô ấy không nói gì chỉ nhìn chằm chằm tôi và tôi cũng không thể nói gì. Đây là trò chơi dành cho những người thông minh và chúng tôi đánh cược bằng tính mạng của mình. Ngay từ lúc tôi gặp cô ấy tôi đã biết điều đó mà, nhưng tôi không sợ, làm sao tôi có thể sợ thiên thần của mình ? Tôi quyết không để Shiho quay lại nơi tăm tối đó.

Shiho dần hạ súng xuống và nói chầm chậm, ánh mắt cô ấy lúc này chìm vào nỗi buồn.

“Akemi đã yêu một đặc vụ FBI, nhưng kể cả khi anh ta là FBI, anh ta cũng không thể giúp chị tôi rời khỏi nơi đó ! Anh sẽ chẳng thể giúp gì cho tôi”

Tôi cố giải thích, tại sao vì người bạn trai của chị Akemi mà Shiho cho rằng tôi là kẻ vô dụng, tôi không thích điều này một chút nào.

“Em đã hứa rằng chúng ta phải cùng đi, anh không thể để em quay lại đó”

Bất chợt cô ấy giương súng lên nhìn vào tôi và đe dọa. “Vậy thì tôi sẽ giết anh”

“Nếu em muốn giết anh thì từ khi anh ở trong phòng giam dưới căn hầm đó em đã làm rồi”

Tôi bình thản nói tiếp nhưng cô ấy lại tiếp lời tôi, hay chính xác là muốn giải thích cho tôi

“Anh chết ở đó thì tôi sẽ là người chịu trách nhiệm”

Tôi khó chịu, bực bội vì lời nói dối của cô ấy mà hét lên.

“Em nói dối”

“Đúng vậy, tôi nói dối. Tất cả mọi thứ tôi nói với anh đều là lời nói dối. Là do anh quá tin tôi, không phải tôi đã nhắc nhở anh rằng tôi là mafia sao ?” Shiho lạnh lùng thú nhận. Nhưng tôi không tin, chính xác thì tôi không dám tin rằng người tôi yêu thật lòng nói dối tôi.

“Em …” Tôi bất lực trước lí lẽ của Shiho, chẳng thể tìm thấy một cô gái có tính cách cố chắp như thế này trên thế giới ngoài cô ấy !

Bàn tay cô ấy run rẩy thi hành quyết định của mình.

“Đồ ngốc !”

Đoàng … viên đạn rời khỏi họng súng và ngay lập tức xuyên vào trong d.a thịt tôi.

Cơn đau không có gì là bất ngờ ập đến với tôi. Làn thuốc súng phản phất trước khuôn mặt cô ấy khiến mắt tôi mờ đi. Mùi thuốc súng xen lẫn mùi máu hòa lẫn vào cơn gió lạnh mùa thu. Tôi bất chợt cảm thấy người con gái trước mặt tôi rất lạnh lùng và cũng rất tàn nhẫn. Nhưng tại sao tôi lại yêu cô ấy ? Tôi không biết, có lẽ tình yêu là mù quáng. Tôi quỵ xuống hay đúng hơn là ngã xuống, viên đạn trong chân phải dường như không ngừng xoáy vào khiến tôi đau đớn.
 
bạn hiền đã trở lại và còn bất ngờ hơn xưa !?!? vì một thắc mắc lớn của tui TẠI SAO NỮ CHÍNH BẮN NAM CHÍNH ? bạn viết câu văn thì không khó hiểu, mà cái tình tiết nó khó hiểu thôi
 
cứ tưởng bạn drop rồi chứ, may thật ! chap này hấp dẫn hơn trước nữa, fic này mình thích nhất, nội dung quá độc đáo mà khá dễ hiểu. @Aluminium không bắn là Hak sẽ đi theo hoài luôn đó !
 
Miyano Shiho’s POV

Tôi đang run sợ trước hành động của chính mình, bởi vì tôi vừa bắn anh – người tôi yêu thương. Đây là điều tồi tệ nhất mà tôi từng làm. Tôi không thể đổ lỗi cho anh rằng anh cứ cố chấp buộc tôi đi theo anh, hay trách anh vì đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi. Giây phút khi tôi đặt ngón tay bóp cò, tôi nhìn anh quỵ ngã trước mặt mình mà không chớp mắt. Tôi tự hỏi rằng liệu đây có phải là bản chất của một người lớn lên trong một tổ chức tội ác như tôi hay không ? Và cho đến lúc anh nằm trên mặt đất, tôi vẫn giữ nguyên một gương mặt băng giá ấy, sẽ không ai biết rằng để làm được điều đó tôi đã phải cô gắng kiềm chế những giọt nước mắt. Tôi quỳ xuống bên cạnh anh, nhìn chằm chằm vào vết thương đang chảy máu ở chân phải của anh mà lòng đau xót, chưa bao giờ tôi muốn làm điều này nhưng đây là cách cuối cùng tôi có thể nghĩ ra vào lúc này.

“Anh đau lắm phải không ? Em đã nói với anh rằng con rắn sẽ chẳng bao giờ thích chim ưng”

Giọng tôi lạc đi trong nỗi đau chính mình gây ra cho anh. Người tôi yêu nằm trên đất, hai tay ôm chân phải đau đớn, anh thở gấp và gương mặt gần như tái nhợt. Tôi nghĩ rằng anh sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt dành cho kẻ lừa dối chứa đầy thù hận và hối tiếc. Nếu như vậy có lẽ anh sẽ quên tôi nhanh hơn và đó là điều tôi mong muốn. Tuy nhiên, tôi đã sai khi nghĩ về đôi mắt khủng khiếp như vậy. Anh nghiến răng cố xua tan cơn đau thấu xương, tay vẫn giữ lấy vết thương đẫm máu, ngẩn đầu lên anh nhìn tôi bằng ánh mắt hiền lành mang sự tin tưởng và tình yêu mãnh liệt. Miệng anh mấp máy như muốn thì thầm điều gì đó cùng tôi nhưng tôi không cuối đầu xuống để lắng nghe anh. Bởi một lí do đơn giản, tôi sợ phải nghe câu nói “Anh yêu em”. Đó là câu nói mà có lẽ tất cả phụ nữ trên thế giới này đều muôn nghe, chỉ ngoại trừ tôi.

“Anh bị bệnh, một bệnh tâm thần” Lúc này khả năng làm chủ cảm xúc của tôi không còn nữa, tôi đang khóc và nói trong nước mắt.

Hơi thở anh đứt quãng, anh rất đau và tôi biết điều đó. Đầu đạn nằm trong chân sẽ còn hành hạ anh cho đến khi nó chưa được lấy ra. Anh vương bàn tay đẫm máu chạm vào má tôi như đã từng làm, lòng bàn tay anh vuốt ve nhẹ nhàng bên má tôi. Anh lặng yên không nói, có lẽ chúng tôi đều sợ lời chia tay ? Hình như anh nhận ra má tôi dính máu nên vội vàng lấy chiếc khăn tay trong túi áo lau đi vết máu trên khuôn mặt tôi, mái tóc tôi. Chúng tôi cười nhạt với nhau mà chẳng thể nói nên lời. Tôi không tránh né bàn tay anh bởi vì tôi biết đây có thể là cử chỉ yêu thương cuối cùng giữa chúng tôi.

“Em biết vì sao anh yêu em !”

Níu bàn tay anh nhưng tôi không nỡ để bàn tay ấy rời má tôi nên chỉ có thể khẽ đặt bàn tay mình lên bàn tay anh. Nói với anh những lời cuối cùng.

“Bởi vì anh đã mắc bệnh … hội chứng Stockholm. Nạn nhân bị bắt cóc lâu ngày sẽ chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình, giam giữ mình. Đó còn được gọi là “hội chứng con tin”.

“Tình yêu … không phải là bệnh tâm thần”

Anh lấy hết sức mình nói lớn nhưng trong lời nói chứa đầy cay đắng

“Anh là thám tử và anh không sai”

Tôi gạt bàn tay anh ra phũ phàng nói “Đừng ngu ngốc như vậy nữa ! Chỉ là anh không muốn thừa nhận rằng mình đang bị tâm thần. Anh không muốn chết trong tay một tên tội phạm không hề yêu anh”

Trái tim tôi bỗng nhiên rơi vào sợ hãi cùng cực khi mí mắt anh dần kéo lại. Hôm qua tôi vẫn chưa nhận ra cảm giác đối mặc với cái chết của anh sẽ tồi tệ như thế nào. Nhưng bây giờ tôi biết rồi, tôi rất sợ. Tôi nghĩ về cảnh sát và tự hỏi vì sao họ không thể đến đây ngay lập tức.

“Chúng ta … có thể đi cùng nhau” Bàn tay chúng tôi lồng vào nhau, siết chặt trong hơi thở nghẹn ngào đứt quãng.

“Im đi ! Anh là một kẻ bị bệnh” Tôi hét lớn phủ nhận mọi điều anh nói, xua đi mọi ước mơ của anh và của Akemi.

“Em có thật sự hiểu về hội chứng đó không ?” Anh giận dữ mà hỏi bằng giọng khó chịu xen lẫn bi thương.

“Anh quên rồi sao ? Lĩnh vực của tôi là khoa học và tôi rất hiểu về điều đó” Tôi nhìn anh, nước mắt lăn dài trên má hòa với vệt máu.

“Và tình yêu đầu của tôi là một người bệnh tâm thần”

“Anh yêu em và anh không bị bệnh, em hiểu rõ điều đó !”

Giọng anh nhỏ dần nhỏ dần khiến nỗi sợ hãi dâng cao trong lòng tôi. Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, vì vậy cả hai chúng tôi đều biết tôi sẽ ra đi.

Anh nắm chặt bàn tay tôi đôi môi rung lên và nói, không biết anh có thể chịu đựng được bao lâu nữa. “Anh chưa từng sợ em như bọn họ”

“Im đi”

Tôi vùng tay ra, hét lên lạnh lùng lau vội hàng nước mắt khi nhìn thấy đằng xa là chiếc xe màu đen. Chưa đến ba giây tôi đã nhận ra chủ nhân chiếc xe đó không ai khác là Vermouth.

Giương súng lên trời tôi bắn hai phát chỉ thiên. Đây là cách duy nhất để ra hiệu với cảnh sát vào lúc này. Nghe tiếng súng họ sẽ tới đây nhanh hơn. Một bóng người từ trên xe bước xuống vội vàng hét lên gay gắt.

“ Sherry, cô dám trộm súng của tôi và xe của đại ca. Mau trả lại lại đây !”

Vodka nặng nề bước đến gần mang theo vẻ giận dữ xen lẫn lo sợ.

“Để xem đại ca sẽ làm gì với cô”

Tôi không nghĩ được điều gì nữa. Vôi vàng dúi khẩu súng ngắn vào tay anh.

“Anh bắn được phải không ? Đừng để bọn chúng đến gần anh”

Bàn tay chúng tôi luyến tiếc rời nhau và câu nói cuối cùng tôi có thể nói với anh chỉ là mong anh có thể sống, cho dù tôi sẽ chết. Ánh đèn và tiếng còi xe cảnh sát đã rất gần khiến Volka lo sợ rồi trở lại xe rời đi cùng Vermouth. Chiếc xe cảnh sát đến gần, họ nhìn thấy anh và thấy cả tôi nữa. Tôi biết anh đã an toàn và điều tôi muốn đã thành công. Nhưng cảnh sát thì không nghĩ như vậy, làm sao họ có thể tha cho người đã giam giữ anh chứ ? Tất nhiên họ phải nhìn thấy anh đang nằm trên đất và trong mắt họ tôi đương nhiên là hung thủ. Phải, chính tôi bắn anh bị thương vì chỉ khi tôi làm vậy anh mới có thể an toàn.

“Em muốn anh sống … bởi vì em thật sự yêu anh”

Tôi đứng dậy bước lùi dần về phía xe hơi khi nhìn thấy cảnh sát chĩa súng về phía mình. Đã đến lúc tôi phải đi và chẳng cần nghĩ, tôi vội vã lên xe khởi động. Nhìn ra cửa sổ, tôi thấy anh nằm trên đất đầy cát bụi và những bụi cỏ khô héo úa. Và anh đang cười với tôi - một nụ cười cay đắng. Nhưng không còn con đường nào khác, nếu chúng tôi đi cùng nhau … anh sẽ chết. Tiếng súng vang lên không làm tôi hoảng sợ, nhanh chóng cúi xuống né đường đạn của cảnh sát. Một viên đạn xuyên qua cửa kính để lại một dấu vết đáng sợ. Không cần nghĩ thêm điều gì, tôi lao xe rời khỏi đó.
 
Hiệu chỉnh:
Chào au,
Mình xin nhận xét như sau (kẻo au lại bảo mình chỉ âm thầm đi like):
Bạn thật sự rất hiểu rõ về Shiho, bằng chứng là tính cách của nhân vật Shiho rất sát với bản gốc. Nhưng có vẻ Saguru hơi khác.
Bạn đã liên kết rất hoàn hảo mạch truyện (kể cả truyện gốc). Nhưng đợi chương mới rất là lâu. Dù vậy chất lượng tốt là OK rồi.
Cuối cùng, bạn có một lỗi Type "ngẩn" => ngẩng.
Thân.
 
×
Quay lại
Top Bottom