[Longfic] Stockholm syndrome and Lima syndrome

Ta mê Gin hồi nào hả nhỏ kia? Ta chỉ mê duy nhất Shiho, yêu Conan, rất thích Akai và thích Amuro, Sera, Vermouth, Gin... nói chung ai não có chất xám một tí! =))

Còn về ship thì thật ra chỉ thích ConanAi thôi. Mấy đôi khác thì vì có Ai nên cũng ủng hộ cho có nhưng ko thích AkaiAi lắm vì thích AkaiAkemi hơn.

Hakuba sẽ ngày thêm khổ! Tội cho ẻm. Chưa thấy anh chàng khổ bao giờ. Cố lên nhé trai! ~^o^~

Aluminium Haibara_no_1 : Sao 2 người dìm bạn Gin quá vậy? Thì bạn ấy có chút ác thôi mà... (hay phải gọi là quá ác nhỉ? :D).

Việc ship thì là vấn đề sở thích cá nhân của mỗi người thôi. Có bạn thích Gin và Shiho nên sẽ ship GinShi. Giống như HakShi hay KaiShi vậy. Dù thật ra Hakuba và Kaito có liên quan gì Shiho? Trong khi Gin rất có thể là có mối quan hệ kiểu gì đó với Shiho theo như bác già GA nói lấp lững (cầu trời liên quan kiểu j cũng ko phải tình yêu...[-O<). Mối quan hệ GinShi theo tui thấy giống thiên thần và ác quỷ hơn người đẹp và quái vật. Nói chung thì ai thích sao thì ship vậy.

mizunashi2712 : Chăm chút đến từng chi tiết. Đọc fic với một thái độ nghiêm túc và trân trọng đối với tác giả. Beta-reader điển hình. Thật sự rất là hâm mộ bạn... Đúng là ma kết có khác!
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Hasegawa Michiyo cái đó thì chỉ là ví dụ thôi =))
jiegeng Au nên phân chap cho dễ đọc nhé. có vài chỗ cần lưu ý:
tổng giám đốc sở cảnh sát Tokyo
là giám đốc thôi chứ không phải tổng giám đốc.
Một số chỗ đọc bị vấp, rất khó chịu, ví dụ:
Spider bình thản nói mà chẳng nhìn tôi, dù hắn không phải là trưởng nhóm sát thủ như Gin nhưng luôn tỏ ý coi thường người khác. Nhưng tôi chẳng cần quan tâm một sát thủ như hắn làm gì
vết thương ở chân trái không ngừng chảy máu, mái tóc nâu vàng bết lại thành một màu đen bởi máu chảy ra từ vết thương trên trán
p/s: mình chỉ góp ý vậy thôi, Au tìm giải pháp sửa được thì tốt
 
Hakuba Saguru’s POV

Tôi không biết mình đã ngủ được bao lâu rồi chỉ biết rằng bây giờ đầu tôi nặng như đeo đá. Không gian xung quanh lạnh lẽo và có một mùi rất quen thuộc - mùi máu. Tôi chớp mắt nhìn quanh và thấy hai người đàn ông mặc đồ đen đứng trước mặt. Chưa kịp định thần lại thì một xô nước lạnh tạt vào tôi, cả người ướt đẫm và lạnh cóng. Tôi mở to mắt và ho khan vì sặc nước. Nhưng tôi không thể cử động để làm ấm mình vì thực tế đáng sợ là tôi đang bị trói cẩn thận trên một chiếc ghế gỗ. Đây là điều đáng mừng duy nhất vào lúc này đối với tôi, ít ra nó không phải là ghế điện.

“Mày biết ai là đặc vụ mà cảnh sát cài vào tổ chức phải không ?” Gin nói

Tôi im lặng nhìn thẳng vào hắn với ánh mắt tôi dành cho một tên tội phạm. Kẻ vừa nói nhìn tôi nhếch mép cười khinh khỉnh. Qua giọng điệu của hắn, tôi đoán có lẽ hắn là đại ca ở đây. Tôi ghét điệu cười ấy vì hắn cười quá xấu … ít ra là so với tôi.

“Không nói, đánh đi”

Giọng điệu của tên áo đen có mái tóc vàng rất dài kia vừa dứt thì những cái bạt tai, đấm, đá của tên đàn em liên tục xô đến người tôi đau đớn, khắp người tôi bầm dập chảy máu. Sự im lặng của tôi khiến chúng không được vui.

“ Mày nghĩ mày là ai hả ?”

Tên tóc vàng cầm một cây roi kim loại đánh mạnh vào người tôi. Đó không phải roi da, thứ vũ khí bằng kim loại đó quất vào người tôi khiến tôi có cảm giác thứ gì đó như là tiếng xương sườn tôi đang rạn vỡ. Vết thương hôm qua chưa lành, vết thương mới lại có. Cái đau xé thịt khiến mắt tôi mờ đi, hình ảnh xung quanh dường như nhạt nhoà đi. Một chậu nước lạnh ngay lập tức được tạt thẳng vào mặt tôi, vừa lạnh, vừa đau. Tôi nhìn hắn bằng cái nhìn căm phẫn. Thấy tôi có chút phản ứng hắn và tên đàn em có vẻ khoái chí lắm.

“Nói”

Hắn hét lớn, thể hiện sự mất kiên nhẫn. Đáp lại tôi chỉ im lặng.

“Đánh đi Vodka”

Tôi gục đầu, nhắm mắt chờ đợi trận đòn kế tiếp. Giờ thì tôi chắc chắn mình sẽ không thể rời khỏi đây, bởi vì tôi sẽ chết ở đây. Nếu cô gái đó đột nhiên xuất hiện … nếu như …

“Dừng lại Gin !” Có giọng nữ rất giận dữvang lên.

Một cô gái rất trẻ bước vào nhà giam. Áo khoác màu trắng khiến cô ấy như bừng sáng giữa không gian tăm tối của nơi này.

“Các anh đừng có giết người ở chỗ của tôi”

Cô ấy nói gì vậy ? Đây là chỗ của cô ấy ? Cô ấy là người của tổ chức ?

“Nó còn sống”

Tên tóc vàng kéo đầu tôi buộc tôi ngước mặt lên. Tôi nhìn thấy người con gái đó, tóc ngắn màu nâu đỏ, mắt xanh lơ. Trong đầu tôi loé ra một suy nghĩ khi nhìn thấy mái tóc ấy ! Có lẽ cô ấy là người hôm qua băng bó cho tôi.

“Anh đang cố giết anh ta. Ông chủ có lệnh anh ta phải sống”

Cô ấy nói mà gương mặt không có chút gì sợ sệt, cô ấy không sợ hắn.

“Ông ấy cũng bảo tôi điều tra, Sherry”

Sherry, tôi đã biết mật danh của cô ấy … là Sherry. Tôi khẽ gọi thầm “Sherry” như để ghi nhớ từ này vào trong đầu.

“Nếu anh ta chết thì chẳng có gì để điều tra cả. Anh đi đi ! Hôm nay đến đây thôi”

Cô ấy bước đến gần tôi, nhìn hắn và nói

“Cô đuổi tôi ?”

Hắn bước đến một tay siết trên cổ cô ấy và gằn giọng nói.

“Đừng quên Sherry, ông ấy hứa sau này cô sẽ là của tôi”

Tôi choáng váng, lo lắng cho cô dù cô ấy là người của chúng. Với người cùng tổ chức hắn còn có thể như vậy thì tôi chắc sẽ thê thảm hơn.

Và rồi hai tên sát thủ mặc đồ đen ấy bỏ đi, để lại hai chúng tôi một người đang cố thở dốc và một người vẫn ngồi bất động trên ghế. Hoá ra từ nãy giờ cô ấy chỉ giả vờ, nhìn cách cô ấy thở, tôi cảm thấy cô ấy còn sợ tên đó hơn cả tôi.

“Anh … còn sống chứ ?” Cô ấy ngồi dậy bước đến lay lay vai tôi.

“A … đau !” cả người tôi đầy vết thương vì vậy tôi đau khi cô ấy chạm vào.

Tôi nhìn cô ấy và hỏi

“Cô không phải thả tôi ra chứ Sherry?”

“Nếu tôi thả anh thì tôi sẽ thay vào vì trí hiện tại của anh” Cô ấy vẫn thoăng thoắt tay cởi dây trói.

“Tôi biết, tôi chỉ đùa thôi !” Tôi cười với cô, đây là nụ cười duy nhất trong ngày hôm nay của tôi.

Cô ấy đỡ tôi đứng dậy và đặt tôi ngồi xuống nền đất, dựa lưng vào tường. Cô ấy nhanh chóng lấy một tấm giấy ăn gói 4 miếng bánh mì và đặt vào tay tôi.

“Tôi có bánh mì bơ đậu phộng, anh ăn được chứ ?”

“Huh .. ?”

Tôi vẫn chưa tỉnh hồn trước bữa ăn sáng của cô ấy hay là tôi đã bị đánh đến nỗi mất hồn rồi.

“Anh không dị ứng với đậu phộng chứ ?” Cô ấy nhíu mày hỏi

“Ơ .. không !” Tôi lắc đầu

“Vậy ăn đi !” Cô ấy đứng dậy định bước ra ngoài

“Cảm ơn cô Sherry ”

Tôi cười và nói với cô ấy và cô nhìn tôi bằng vẻ mặt đầy ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu. Tôi đoán rằng cô ấy đang nghĩ

“Anh đang nghĩ gì vậy ? Tôi là người giam giữ anh mà.” Hoặc đại loại như là
"Tôi là mafia còn anh là thám tử đấy !"

Căn phòng giam trở về không gian yên lặng như thường. Ít nhất là trước khi tôi phá vỡ sự im lặng này

“Cô Sherry, tôi đang ở đâu vậy ?”

“Nhà giam”

Cô đáp lạnh lùng và ngắn gọn để như để tôi hiểu rằng mình không nên nói tiếp, nhưng tôi cố tình không hiểu.

“Bữa sáng phong cách Mỹ rất ngon”

Cô ấy im lặng vì bất ngờ, có lẽ cảm thấy người này có vẻ quá lạc quan khi không quan tâm đến hoàn cảnh hiện tại của mình mà lại đi quan tâm bình luận bữa sáng. Cô ấy sẽ nghĩ tôi cố thân thiện với cô ấy để khai thác điều gì về tổ chức ? Tôi không quan tâm lắm về tổ chức nữa vì có vẻ vết thương trên đầu của tôi đã ảnh hưởng não bộ chăng ? Dù sao thì tôi cũng đã biết nhiệm vụ của cô ấy là giữ cho tôi sống.

“Tôi còn sống đến giờ phút hiện tại là nhờ có cô ... Sherry”
 
Au hơi nặng tay với anh ấy nhỉ ?! :Conan04:xem ra anh ấy sẽ không sống lâu ! mình nghĩ thế đấy, có ai nghĩ giống mình không ? Khúc cuối nghe như bị đánh đến đầu óc không bình thường ? Cơ mà tuy khổ nhưng tinh thần tự sướng của anh ấy vẫn rất cao độ "Tôi ghét điệu cười ấy vì hắn cười quá xấu … ít ra là so với tôi." :Conan05:
 
Em nói thiệt, au dã man rợ quá đi ạ. Dù biết fic này Hak sẽ khổ hơn bình thường nhưng cũng đâu phải hành hạ người ta đến tàn tạ như thế này. Tuy nhiên có gái bên cạnh nên cũng ko quá thảm :KSV@05:
 
Cơ bản mình khoái Hakuba bị hành hạ thể xác một chút, mình biết đằng nào tác giả cũng không cho anh chết nên cứ hành hạ thoải mái cũng chẳng sao. Đối với mình Hakuba là một anh chàng công tử khá là trắng trẻo, thư sinh, hơi giống con nhà giàu, công tử được nuôi dưỡng kỹ, ăn mặc chỉn chu, nói năng từ tốn lễ độ nên muốn anh lâu lâu bị hành một chút cho xuống bớt cái vẻ đẹp trai lai láng kiểu công tử ấy đi. Nói chung chắc mình biến thái :p

Sau này hy vọng tác giả sẽ viết khá nhiều vào đoạn anh được thả, chị cũng tự do, cho hai bạn có đường phát triển yêu đương nhu những cặp đôi bình thường một tí :">
 
Aluminium anh ấy sẽ không chết vì mình hoàn toàn thích HE, khác với nàng :Conan01: @Haibara_no_1 mới có gãy vài cái xương thôi mà ! nói chung là gió sẽ đổi chiều. .Nguyên Vy mình muốn khơi một con đường mới mà nhiều người thấy đường này hơi gồ ghề ... thế thôi
 
Hiệu chỉnh:
Cười tí sặc khi nghe Hakuba chê Gin cười xấu hơn mình =)) Gin trong fic này có vẻ hơi OOC nhỉ, Gin tàn ác nhưng lạnh lùng, ít biểu cảm, thích chơi đùa với con mồi còn Gin ở đây man rợ, nóng nẩy, thiếu kiên nhẫn như một tay giang hồ thứ thiệt vậy. Mà thôi, dù sao Gin cũng là nv phụ. Cái chính vẫn là chuyện của 2 anh chị HakShi thế nào.
P/S: mình có thấy Hak bị hành hạ dữ lắm đâu mà mọi người than dữ thế? Thế này còn sướng chán. Bữa sáng kiểu Mỹ nữa cơ. Hay là mình máu lạnh mất rồi :(
 
dự đoán chap kế
Hakuba: cái tên tóc dài cười thấy gớm hôm qua là ai zậy Sherry ?
Sherry: bồ tui
Hakuba: (tiếng trái tim tan vỡ)
 
dự đoán chap kế
Hakuba: cái tên tóc dài cười thấy gớm hôm qua là ai zậy Sherry ?
Sherry: bồ tui
Hakuba: (tiếng trái tim tan vỡ)
Hakuba than thở: tại sao? Chấm anh tóc dài, chưa kịp xin số điện thoại mà bông đã có chậu rồi. Sherry, chúng ta quyết đấu đi :KSV@07:
 
Hakuba Saguru’s POV

Tôi gần như quen với việc bị bịt mắt và hai tay bị trói bởi Sherry. Tuy nhiên tôi hoàn toàn thông cảm cho cô ấy, Sherry làm vậy là bị ép buộc bởi nếu tôi biến mất khỏi đây thì cô ấy sẽ thay thế tôi trong phòng giam này. Ban đầu tôi nghĩ rằng nếu mình không bị thương ở chân thì có thể trốn thoát nhưng sau khi nghe những lời Sherry nói thì dù tôi không bị thương tôi cũng không thể trốn, có người khiến tôi lo lắng hơn bất cứ điều gì trên đời. Ngày ba bữa cô ấy mang thức ăn và nước uống đến cho tôi, chăm sóc vết thương cho tôi. Tiếp xúc thường xuyên là thế nhưng hiếm khi Sherry nhiệt tình nói chuyện với tôi. Trừ khi là tôi bắt đầu trước, nhưng tôi vẫn chưa hỏi cô ấy điều tôi cần hỏi vì tôi còn đang suy nghĩ ...

Cạch …

Có tiếng mở cửa làm ngắt quãng suy nghĩ của tôi, trong lòng có chút lo lắng vì tôi biết bây giờ là buổi tối. Mấy ngày qua Sherry chưa từng đến đây vào buổi tối nên có lẽ người vừa mở cửa là người khác. Có thể là bọn chúng lại lôi tôi ra đánh thêm vài trận nữa, lúc này tôi thực sự nghĩ như vậy. Nhưng khi bước chân người đó càng gần, chợt tôi ngửi thấy mùi của các chất hoá học, một mùi hương rất quen thuộc. Tôi nhận ra và cất tiếng hỏi

“Sherry, là cô phải không ? Sherry ?”

Tôi loay hoay mở bịch mắt, cô ấy không bịt chặt lắm để tôi cảm thấy dễ chịu. Sherry bước xuống tầng hầm với một li đá và một chai rượu trên tay. Trời tối và đèn trong tầng hầm thì mờ ảo không đủ ánh sáng vô tình làm Sherry vấp ngã. Tôi cố vươn người nhìn về phía cô ấy và hỏi

“Cô có sao không ?”

“Tôi không cần một tù nhân lo lắng cho tôi”

Sherry đứng dậy, tay vẫn cầm chặt chai rượu. Cô bình thản nói không có vẻ gì như là đang say.

“Một chàng trai lo lắng cho một cô gái có gì sai ?” Tôi hỏi lại.

Cách nói chuyện của cô ấy hoàn toàn không giống những cô gái cùng độ tuổi khác. Nhưng trên thực tế, thể chất của Sherry cũng như những cô gái bình thường. Cô ấy đặt li đá lên cái bàn nhỏ rồi dùng hết sức để mở nắp một chai rượu bằng tay không nhưng mãi chẳng được. Vì vậy lúc này tôi nên ngỏ ý giúp đỡ như một quý ông. Phải ! tôi nên làm vậy. Không cần nghĩ ngợi nữa, tôi nói

“Để tôi giúp cô”

“Không” Sherry phũ phàng từ chối hành động galant của tôi mà không cần suy nghĩ.

“Tại sao lại từ chối sự giúp đỡ của một chàng trai”

Tôi cần làm rõ hành động kì lạ của cô gái lạnh lùng này.

“Vì tôi biết anh đang cố gắng lừa tôi mở cửa phòng giam”

Ra là thế ! cô ấy nghi ngờ tôi và nói như thể đang thấu hiểu tôi, mà sự thật đâu phải như thế.

“Đừng nghĩ mình thông minh như thế ! Nếu tôi bỏ trốn thì có lẽ cô sẽ gặp rắc rối, đúng không ? Vì vậy tôi sẽ không trốn khi tôi còn ở trong sự chăm sóc của cô”

Khi tôi nó dứt câu, tôi nhìn thấy gương mặt Sherry lại trở nên khó hiểu hơn cả. Có vẻ tôi nói cô không thông minh nên cô ấy giận chăng ?

Sherry miễn cưỡng mở cửa bước vào phòng giam, cởi trói cho tôi. Cô ấy đưa cho tôi chai rượu, ngồi xuống nền đất bên cạnh tôi chờ đợi. Tôi đã thấy cô ấy dùng hết sức nên tôi cũng phải dùng hết sức để mở nút chai. Nhưng bất ngờ thay, lòng tốt của tôi được đền đáp bằng bi kịch. Nút chai bật thẳng vào mũi tôi và thứ hung khí gây sát thương cao độ đó bay vút lên không trung rồi biến mất không chút dấu vết.

“Ah … mũi của tôi ! ”

Ôm cái mũi bị thương tôi kêu lên, cố kềm chế nước mắt đừng chảy ra. Lần đầu tiên tôi tin vào chuyện số mệnh, bởi hình như số tôi khá đen. Trong một tuần đã có rất nhiều chuyện tồi tệ bất ngờ xảy ra với tôi và tình huống này tôi cũng chưa bao giờ gặp.

“Đau … đau quá !”

Thật là mất mặt ! chưa bao giờ tôi thê thảm thế này trước mặt một cô gái. Cố níu giữ chút phong cách lịch lãm hàng ngày của mình, tôi nói ngập ngừng trong đau đớn.

“Cô ... cô biết không ! ở nhà tôi toàn dùng dụng cụ khui nắp chai rượu thôi. Cách đó thật sự … ah ... an toàn hơn”.

Tôi có thể khống chế nước mắt nhưng hoàn toàn không thể kìm chế máu từ trong mũi đang chảy ra. Lúc này đây, tôi nhắm tịt mắt thầm gọi trời xanh!
 
Đọc chap này có chút ko hiểu.

Thứ nhất, tại sao Hakuba bị trói tay và bịt mắt nhưng lại tự mở ra được? Có giải thích là bịt mắt không chặt nhưng còn tay thì sao? Trói kiểu này không trói còn hơn.

Thứ hai, tiếng mở cửa "cạch" là mở cửa nào? Ban đầu mình tưởng là mở cửa trại giam nhưng sau đó có đoạn miêu tả Sherry mở cửa và cởi trói? Vậy sao trước đó Hakuba chạy đến đỡ Sherry được?

Cái vụ nút chai rượu hài quá, cơ mà bị có cái nút chai đập vào mặt cũng đau đến vậy sao? Bình thường bị đánh đến gãy xương còn không kêu la mà. Hơi bị công tử đó nhá! Với lại Hakuba yêu Sherry có vẻ hơi nhanh. Chưa gì mà dù ko gãy chân cũng sẽ không trốn. Người có bản lĩnh phải là tự giải thoát cho bản thân và cho cả cô ấy mới đúng chứ?
 
Hiệu chỉnh:
@Erika Kaulitz mình có thể đoán là ngoài cửa phòng giam còn một cánh cửa nữa, nhưng sự thật thì anh ấy không đi nổi đâu.:Conan04: Chỉ có thể lê lếch thôi nên chả có đỡ được người đẹp đâu! cái vụ nút chai thì nghi án làm nũng trước mặt người đẹp rồi :Conan11:
 
nó thế nào nhỉ !? @Aluminium hiểu có vẻ đúng ! Hak chỉ có thể nhìn Sherry từ xa. Thật ra cái tựa fic đặt ra là chứng minh cho sự nhầm lẫn của Sherry về sau. Từ từ các bạn sẽ hiểu. Còn cái nút chai thì nó bắn rất mạnh đấy, mình bị rồi. Cũng phải lựa người chớ, không lẽ nhõng nhẽo với Gin ?!
Hứa hẹn phần sau sẽ không phải xịt máu mũi lãng xẹt mà là lãng mạn.
 
Lại có chap mới để đọc. Dạo này các chị thật chăm viết fic làm em út được đọc ké thả ga. Good job! Phần này vui nhất là khúc khui chai rượu. Hakuba cũng biết làm nũng với người đẹp quá. Cho em hỏi chảy máu mũi chỉ vì chai rượu đập trúng hay còn vì lí do khác nữa? :Conan22:
 
Mình cũng đoán là có 2 cánh cửa. Nhưng nếu như vậy thì dù ko bị gãy chân cũng không thể đỡ người đẹp được vì người đẹp ngã ở bên ngoài. Chưa mở cửa mà? Đúng là làm màu quá bạn Hakuba ơi!
Hóa ra vụ nút chai là đang làm nũng. Nghi án Sherry bị té cũng là làm nũng. Hai anh chị đang nhõng nhẻo với nhau :D
Có thể mình vốn định kiến với Hakuba về vụ công tử bột nên luôn có cái nhìn khắc khe đối với ẻm. Hy vọng au sẽ giúp mình thay đổi cái nhìn. Theo tiết lộ có nghĩa là còn nhiều uẩn khúc ở đây. Hóng, hóng!

@Haibara_no_1 : sao đầu óc đen tối quá vậy nhỏ? Đúng là con nít thời nay!
 
Miyano Shiho’s POV

Anh chàng này rất tốt, lời nói và cử chỉ thanh lịch, tao nhã, … và cũng rất giả tạo. Anh ta rõ ràng là rất đau nhưng vẫn ra vẻ, như hôm trước lúc bị Gin đánh, hẳn là rất đau nhưng lại không nói gì. Tôi không muốn cười đùa trên sự đau đớn của người khác nhưng nhìn gương mặt điển trai có hai hàng máu mũi, tôi đã rất cố gắng để không bật cười. Anh chàng này thật sự làm tôi không thể ngồi yên. Tôi vội vàng lấy một viên đá áp vào cái mũi sưng tấy của anh, gương mặt anh méo mó vô cùng đáng thương. Tôi đặt anh nằm gối đầu trên đùi mình, trong lòng có chút hối hận khi nhờ anh mở nút chai rượu. Vì tôi không muốn ai vì tôi mà phải bị thương cả.

“Giữ lấy viên đá và nằm yên đi thám tử”

Tôi nói với giọng ra lệnh và đúng là anh ta nghe lời thật.

“Cảm ơn cô đã quan tâm tôi”

Anh nhìn tôi với ánh mắt cảm động, nhưng tôi không thích cách thể hiện tình cảm đó một chút nào. Tôi nên ngăn chặn ánh mắt tình cảm đó.

“Tôi không quan tâm anh”

Tôi rót rượu vào li đá và đưa lên miệng uống. Nhưng tôi lại nhìn xuống anh, hai tay vẫn ôm cái mũi cùng viên đá, bất chợt không hiểu điều gì khiến tôi bật ra một câu nói đùa không liên quan.

“Tội nghiệp chưa ! hết đẹp trai rồi”

Tôi còn nghĩ rằng anh ta sẽ tiếp tục than thở nhưng anh cười toe và nói

“Cô nghĩ tôi đẹp trai ?”

Nụ cười đó khiến tôi muốn đẩy anh ta ra khỏi chân mình. Dường như anh chàng vẫn chưa nhận ra sự khó chịu của tôi nên tiếp tục nói

“Một cô gái tốt thì không nên uống rượu”.

Trên thực tế tôi không thường uống rượu, vậy mà giờ tôi lại ở đây, uống rượu với người lạ và còn phải nghe anh ta nói những điều tôi không thích nghe. Hôm nay chị Akemi nói với tôi về kế hoạch cướp một tỉ từ ngân hàng. Chị tôi là một người lương thiện, nhiệm vụ tổ chức giao cho Akemi lần này là quá khó và nguy hiểm. Tuy nhiên sự tự do của hai chị em tôi phụ thuộc vào vụ cướp ấy, chị tôi chắc chắn sẽ làm. Nếu thành công, tôi không dám chắc chúng tôi sẽ có thể rời khỏi tổ chức. Còn nếu thất bại, tôi chắc chắn chúng tôi mất mạng. Tôi lo sợ, những giấc mơ về cái chết trong tương lai của chúng tôi hiện về mỗi đêm. Tôi chỉ tìm đến rượu để có một đêm dễ ngủ hơn mà thôi. Vì tôi không phải là một cô gái tốt và uống rượu thì đâu có gì sai !

Và tôi cười nửa miệng đáp lại anh bằng một câu hỏi “Sao anh biết tôi là người tốt ?”

“Cô cứu tôi, đó là bằng chứng chứng tỏ cô là người tốt”

Tôi chớp mắt nhìn anh chàng nằm trên chân mình với vẻ đầy ngạc nhiên, lần đầu có người nó tôi là người tốt. Đối đáp nhanh nhẹn, chứng tỏ Spider nói đúng. Anh ta rất thông minh. Nhưng điều này không bất ngờ bằng câu hỏi tiếp theo

“Cô thực sự là một thành viên của tổ chức này sao?”.

Anh ấy biết tôi là người của tổ chức nhưng lại cho rằng tôi là người tốt. Tôi không bắt anh về đây, tôi không đánh anh nhưng tôi chính là người giam giữ anh. Tôi thản nhiên hỏi lại

“Có gì bất ngờ sao ?”

Tuy vậy trong lòng bắt đầu nghĩ rằng Gin và Vodka hẳn đã đánh vào đầu anh nên dẫn đến thần trí bất bình thường và anh ấy bắt đầu nói những chuyện không liên quan

“Hình như chúng ta giống nhau”

“Anh đâu phải thành viên của tổ chức”

“Mẹ tôi là người Anh và cha tôi là người Nhật, ý tôi là vậy”

Tôi thoáng bất ngờ, hỏi lại “Làm sao anh biết tôi giống anh ?”

Tôi vẫn bình thản uống rượu, cố làm ra vẻ không quan tâm những điều anh ấy nói. Tuy vậy tôi khá lo lắng trước sự thông minh của người đối diện.

“Tôi là thám tử và tôi biết điều đó”

Anh cười và nói rất tự tin. Đặt li rượu chưa vừa vơi đi một nửa xuống nền đất, tôi không nói gì thêm để không gian xung quanh chìm vào yên lặng, tôi luôn cô đơn và tôi thích như thế, tôi quên mất có một người đang nằm trên chân mình. Anh cầm lấy ly rượu uống cạn, lại tiếp tục điều tra về tôi

“Vậy … cô làm việc nghiên cứu ở đây ?” Anh ngập ngừng, lo ngại khi hỏi điều này.

Còn tôi lại bình thản thừa nhận

“Đúng vậy, gia đình tôi làm việc cho tổ chức và tôi được sinh ra trong tổ chức”

“Gia đình của cô ?”

Câu hỏi này khiến tôi tự hỏi anh ấy muốn biết về gia đình tôi hay muốn điều tra về tổ chức

“Giờ chỉ còn tôi và chị tôi”

Tôi biết mình đã nói quá nhiều với anh nhưng có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, nếu gia đình anh giao tiền chuộc thì anh sẽ ra khỏi đây, rời xa tôi. Nếu tổ chức không nhận được tiền chuộc từ gia đình anh, anh sẽ chết. Hai điều này tôi không muốn điều nào xảy ra, nhưng cũng không thể giữ anh ở lại đây mãi mãi. Cửa phòng giam mở toan nhưng anh vẫn nằm yên trên chân tôi. Anh không muốn chạy chứ không phải là không thể chạy.

“Sherry Tôi luôn mong cô đến”

Bàn tay anh chạm vào má tôi, vuốt ve nhẹ nhàng lên mái tóc màu nâu đỏ. Điều này đã từng xảy ra và tôi cũng không ngăn cản bàn tay ấy nhưng lại lạnh lùng đáp

“Còn tôi thì mong anh sớm rời khỏi đây”

“Hôm trước là cô băng bó cho tôi đúng không ?”

“Không phải” Tôi rót rượu vào ly và tiếp tục uống để có thể nói dối anh.

“Là cô ... tôi nhớ cảm giác này”

Anh khẳng định chắc nịch, tay vẫn đặt lên má tôi miết nhẹ khiến tôi cảm thấy dễ chịu.

“Anh nhầm tôi với ai đó”

“Vậy có lẽ chúng ta đã quen nhau trong một giấc mơ, như Aurora và Phillip trong truyện cổ tích công chúa ngủ trong rừng”

Lời anh nói rất lãng mạn ... như thể đang say. Vì vậy tôi cần phải khen ngợi sự lãng mạn của anh và còn vì đã cùng tôi uống rượu đêm nay. Tôi cúi đầu xuống chạm nhẹ vào môi anh khi bàn tay anh còn lưu lại trên mái tóc tôi.

Một nụ hôn bắt đầu rất nhẹ nhàng và kết thúc trong tĩnh lặng.

“Trị thương cho anh là nhiệm vụ của tôi và giờ tôi phải đi”

Tôi nói hai từ nhiệm vụ để anh nghĩ rằng tôi cứu anh vì ép buộc không vì lòng tốt hay tình cảm nào khác.

Anh bình thản ngồi dậy nở nụ cười nửa miệng đầy bí ẩn, lúc này tôi mới nhận ra tôi vừa thừa nhận tôi cứu anh. Sao tôi lại có thể dễ dàng mắc bẫy như vậy ? Thoáng ngại ngùng, tôi đứng dậy bước đi ra khỏi phòng giam, không quên khoá cửa lại . Cái khoá cửa nhắc tôi nhớ lại vị trí của mình và anh, chúng tôi nên cách nhau một song sắt. Còn nụ hôn, tôi không quan tâm bởi vì cả hai chúng tôi vừa uống rượu, có thể cho là say. Anh nhận ra tôi muốn nhanh chóng rời khỏi đây nên lại hỏi.

“Tại sao hôn tôi ?”

“Tôi không hôn anh, là rượu hôn anh”

Tôi đáp, một lí do hợp lí và thông dụng khi người ta làm sai điều gì đó sau khi uống rượu.

“Phải ! nhưng nếu không có rượu ?”

Anh hỏi lại, trong ánh mắt đầy hy vọng về một câu trả lời tốt đẹp. Nhưng anh không biết rằng câu trả lời duy nhất mà tôi có thể nói với anh chỉ có thể là

“Hãy quên những chuyện xảy ra đêm nay”

Tôi bước trên cầu thang nhỏ, rời khỏi tầng hầm mà cố gắng không ngoảnh lại.

“Không, tôi sẽ không quên vì đêm nay tôi đã cùng một cô gái uống độc dược của tình yêu” Tiếng anh vang lên đều đều trong bóng tối nhà giam.

Chỉ là một hỏi đơn giản nhưng ấn tượng sâu nặng. Câu hỏi của anh vọng lại trong đầu tôi cho đến khi tôi trở về phòng. Nếu không có thứ độc dược của tình yêu đó tôi có hành động như vậy không ? Tôi bất chợt nghĩ rằng nếu đây là tình yêu ... Không, tôi không nên nghĩ đến tình yêu bởi tình yêu là thứ xa xỉ đối với những con người thuộc tổ chức. Nhưng tôi không say, chính xác là chưa say đến mức không kiểm soát được hành vi của mình. Nếu tôi có tình cảm với anh ấy thì tình cảm đó chỉ có thể xuất phá từ mối quan hệ giữa tù nhân và người giam giữ.

Tôi biết mình đang mắc hội chứng Lima.
 
Hiệu chỉnh:
×
Quay lại
Top Bottom