Miyano Shiho's POV
Tôi nhìn chị Akemi rời đi mà lòng nặng trĩu. Ngày mai, chuyện vui là những từ chưa bao giờ có trong từ điển của tôi bởi chúng tôi là những đứa trẻ sinh ra trong tổ chức tội ác này. Sự kì vọng của chị luôn đối lập với tâm trạng sầu thảm của tôi, hơn ai hết tôi hiểu rằng chỉ có chị mới có thể ra khỏi tổ chức còn tôi thì không. Nhưng dù sao thì tôi phải nghĩ cách đưa người tôi yêu ra khỏi đây. Tôi nhìn anh, bộ dáng bình thản của anh luôn làm tôi cảm thấy kì lạ. Hình như anh ấy chẳng biết sợ là gì, hai tay vẫn bắt chéo sau lưng và nói với giọng rất ôn hòa
“Vậy … em sai họ đưa anh đến đây để cùng em ăn bánh, uống rượu mừng sinh nhật em ?”
“Có người ép buộc em ở đây cùng anh, thế thôi !”
Tôi thản nhiên nói nhưng đôi mắt liếc nhìn anh, trong mắt anh hiện lên một chút không vui. Anh đi qua đi lại, đi chán lại ngồi xuống hai tay chống lên gi.ường, gương mặt tỏ rõ vẻ bực tức, ánh mắt nhìn xa xăm. Tôi tự hỏi đây có phải là biểu hiện của người đang cần tự do hay không ? Vì bản thân tôi đã ơ nơi này quá lâu, vốn đã quên mất tự do là gì rồi. Còn anh, anh thì khác. Tôi băn khoăn nghĩ ngợi nhưng vẫn không quên tìm hộp dụng cụ sơ cứu. Mỗi ngày tôi điều thay băng những vết thương cho anh, điều này đã trở thành công việc bình thường suốt một tháng qua. Anh không hỏi gì khi tôi bước đến gần và đặt hộp dụng cụ xuống thảm. Bàn tay tôi bắt đầu chạm vào cổ áo sơ mi của anh, cởi từng nút áo và ánh mắt tôi chừng lại ở vết thương trên cổ mà tôi đã gây ra sau khi cắn vào xương đòn của anh.
“Huh … em nói là anh sẽ bị tổn thương vì con rắn mà”
“Không sao, dù sao đây cũng không phải là vết thương”
Anh nắm bàn tay tôi nhưng tôi nhanh chóng vùng ra chỉ để anh hiểu đây là một sự từ chối. Vết thương ở bụng đã sắp lạnh, vết thương ở chân gần như hồi phục tuy vậy nếu bảo anh chạy tôi chắc anh không chạy nhanh bằng tôi. Nhưng cũng phải thán phục sức chịu đừng của anh khi nhớ lại ngày đầu gặp nhau. Bàn tay anh cũng giống như lúc này không thể để tôi yên, anh vuốt ve má tôi bằng tay phải, tay trái lại vuốt nhẹ mái tóc. Rồi bất chợ anh làm tôi phải dừng lại khi anh cúi người hôn lên mái tóc.
“Ngồi yên, đừng cử động” Tôi có ý nhắc nhở.
“Anh biết nhưng đây là cách giảm đau rất hiệu quả, em hiểu không ?”
Anh chàng thám tử này có tài làm tôi cười. Lí lẽ của anh ta không đơn giản chút nào.
“Sau này anh sẽ rất hối tiếc vì điều mà anh đang làm”
“Anh không hối tiếc vì yêu em, Shiho”
Câu nói từ miệng anh vừa dứt thì đôi môi anh đã dán chặt lấy môi tôi. Đôi môi ấm của anh hôn tôi thật chặt, bất ngờ và dường như hệ hô hấp của tôi bị gián đoạn bởi sự cuồng nhiệt ấy.
Tôi đẩy anh ra, thở hổn hển rồi nói “Anh không nên yêu em”
Hai tay anh nắm lấy bả vai của tôi, thuận thế kéo tôi ngã xuống gi.ường, cúi người xuống ôm lấy tôi.
“Nếu không vì người đó, em có ở đây ... cùng tôi ?”
Câu hỏi mang ý tứ rất rõ ràng của anh khiến tôi khó lòng trả lời được. Đôi mắt màu hung như xoáy vào tâm trí tôi, anh muốn nắm bắt suy nghĩ của tôi. Với tội phạm anh đều như vậy sao ? Vòng tay tôi đặt lên cổ anh, đây là lần cuối cùng chúng tôi bên nhau vì vậy thành thật với bản thân mình một chút cũng không sao.
“Ở cùng anh có tương lai sao ? Anh có ngày mai sao ?”
Một câu hỏi không lời giải, tôi ý thức được anh đang gặp nguy hiểm và tôi cũng thế. Chúng tôi sẽ không bao giờ có ngày mai. Nhưng chúng tôi đang mắc bệnh tâm thần và không nên nghĩ ngợi về hành động của người điên.
“Anh biết mình sắp chết, nhưng Shiho anh vẫn muốn điều này”
Hơi thở nóng ấm của anh phả vào tai tôi, nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên cổ. Tôi vuốt nhẹ mái tóc nâu vàng của anh, có một điều tôi không thể phủ nhận là anh rất đẹp trai. Nhưng khi nhìn những vết thương trên người anh tôi ái ngại.
“Em sẽ chạm vào vết thương của anh và sẽ đau đấy !”
Tôi nhắc nhở anh nhưng có vẻ anh không quan tâm lắm về điều đó.
“Không sao đâu, đây là lần đầu tiên anh thấy em mặc đồng phục đẹp như vậy.” Anh nhìn tôi nói khẽ bên tai như thì thầm một điều gì đó bí mật.
“Thật ra em không thích màu đen”
“Anh cũng không thích màu đen”
“Vì vậy …”
Bàn tay tôi không tự chủ được mà làm một hành động điên rồ, tôi nhóm người vòng tay ra sau lưng kéo khóa bộ váy dạ hội.
“Nếu anh không thích, em sẽ không mặc”
Mặt anh đỏ dần trước câu nói của tôi, và sau đó là hành động vứt bỏ những thứ vướng trên người tôi. Bất chợt tôi cảm thấy rất buồn cười, anh chàng này có vẻ rất muốn chết trong sự đê m.ê ngọt ngào. Tôi cười, trong đầu mơ màng nhớ lại hình như đây là lần thứ hai tôi cười với anh.
Môi anh nhẹ nhàng đặt lên trán tôi một nụ hôn, rồi anh lại hỏi
“Em cười gì vậy ?”
“Vết thương trên trán không đáng ngại, anh vẫn đẹp trai vì vậy hãy yên tâm”
“Anh hy vọng vết thương của em gây ra sẽ để lại một vết sẹo”
Anh nắm tay tôi đặt lên cổ, gần trái tim anh. Thật kì lạ khi tôi nhóm người hôn lên vết thương ấy, mấy ngày trước cũng chính tôi đã gây ra vết thương cho anh. Tôi như một người sắp chết đi tìm nguồn nước, ôm chặt lấy cổ của anh thật gần để ngực của mình, đôi môi của anh tìm kiếm hương vị thuộc về anh.
“Tell me you love me”
Chúng tôi hôn nhau như thể sẽ không bao giờ còn gặp lại nhau nữa. Rồi anh dừng lại chỉ để nói với tôi một điều
“Anh yêu em”
Tôi biết mình đang ở địa ngục và tôi đang kéo theo anh vào địa ngục cùng tôi. Lý trí trong tôi phản đối điều đó nhưng tình cảm lại nói rằng đây chính là hạnh phúc mà tổ chức dành cho tôi. Những cái ôm ấp vuốt ve của anh làm tôi cảm thấy hạnh phúc ấy có khiến anh khó chịu hoặc đau khổ ? Gần gũi với một tội phạm có làm anh quên mất bản chất lương thiện của mình hay không ?
“Cẩn thận, anh là người đầu tiên của em”
“Nếu em đau thì em hãy nói”
“Còn anh, anh ổn chứ ?”
“Không chắc, có thể ngày mai anh sẽ chết”
Đáng lẽ nên nói những lời lãng mạn vào lúc này, chúng tôi nói về cái chết. Nhưng tôi chắc đây là điều anh rất quan tâm.
“Anh chỉ cần hợp tác với tổ chức. Sau khi trở thành một thành viên của tổ chức anh sẽ được sống. Anh biết, anh cũng có giá trị đối với tổ chức nên cho đến thời điểm này họ không giết anh”
Tôi rùng mình khi nói những lời ấy, chính tôi cũng không tin được tôi đang làm gì, nói gì.
“Em lo lắng cho anh sao ?”
“Lo lắng ? Em không thích từ này và em cũng không lo lắng” Tôi rúc vào ngực anh, cảm nhận hơi ấm và hơn hết là che giấu gương mặt của kẻ nói dối. Tim anh đang đập nhanh vì hơi thở ngắc quãng, tôi lắng nghe nhịp tim của anh, không biết khi nào nó ngừng đập. Nếu ngày đó đến, tôi tự hỏi rằng mình có khóc hay không ?
“Anh là thám tử, anh không thể”
Tôi ngồi trong lòng anh, cẩn thận nói một điều quan trọng. Tôi thay đổi vị trí, trịnh trọng ôm cổ anh chỉ để anh hiểu
“Anh phải sống … để có cơ hội chạy trốn ra khỏi đây”
Giọng tôi lạc đi và run lên bởi những điều tôi sắp nói là điều cấm kị nhất
“Sau đó tiêu diệt tổ chức này”
Thực tế mà nói tôi không biết mình đang làm gì. Mê hoặc hay dâng hiến cho anh. Không phải ! tất cả những điều này rất tồi tệ. Vì cả hai chúng tôi không ai bình thường, chúng tôi là những kẻ tâm th
ần. Đây là biểu hiện của hội chứng Stockholm và hội chứng Lima, tôi hiểu rõ hơn ai hết nhưng không biết từ lúc nào tôi lại dám mơ ước yêu thương như chị Akemi thế này.
“Tại sao em không trốn đi ?” Anh hỏi tôi, một câu hỏi tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến.
“Em không thể, em sợ chết”
Tôi buông anh, thả mình nằm xuống gường, đôi mắt nhìn xa xăm vào khoảng trần tăm tối
“Em không thể phản bội tổ chức … vì em còn có chị Akemi”
“Sao em không hỏi anh ? Nếu em hỏi, anh sẽ nói cho em nghe mọi thứ”
Anh nhìn tôi cười dịu dàng và nói, nhưng tôi hiểu đây là trò chơi đấu trí của những người thông minh.
“Nếu anh nói với em, em sẽ nói với tổ chức”
“Em sẽ không nói, anh tin em”
Bàn tay anh luồn vào bàn tay tôi nắm chặt. Đây là cách người bình thường thường thể hiện khi tin vào một ai đó. Tôi mơ hồ tự hỏi có khi nào mình đã nhầm. Tôi cần phải phá vỡ suy nghĩ đó, tôi vùng ra khỏi tay anh, bước vội xuống gi.ường, trên người chỉ cuộn tấm chăn mỏng. Trong đầu tôi tuyệt vọng với suy nghĩ nếu đây là tình yêu thật sự thì chính là sai lầm của tôi.
“Không, điều sai lầm nhất của anh chính là tin em. Em là mafia” Tôi nhìn anh, tôi nói và chỉ vào mình.
“Không, Shiho quay lại đây”
Anh bật dậy, nhìn tôi nói nhẹ nhàng nhưng ánh mắt có một tia tức giận, tôi làm gì để anh giận. Vùng ra khỏi anh sao ? Phủ nhận niềm tin anh dành cho tôi sao ?
“Trước khi trời sáng em phải ở đây, anh không muốn chúng ta giống như tình một đêm”
Đúng vậy, tôi đã nhận ra rằng chúng tôi chỉ là tình một đêm.