@namnam54 con đường HE đang chờ đón chúng ta !
Hakuba Saguru’s POV
Ba đưa tôi trở về Anh Quốc dưỡng bệnh, ông sợ tôi lại tiếp tục theo vụ án. Tôi hiểu ba đang bảo vệ tôi, ở lại Nhật Bản lúc này với tôi sẽ vô cùng nguy hiểm. Ông nghĩ rằng chỉ cần tôi rời Nhật Bản thì có thể quên mọi thứ, nhưng sự thật không phải như vậy, tôi đi nhưng trái tim tôi ở lại. Trong tuần đầu tiên trở về nhà, tôi thường đứng nhìn mình trong gương suốt hàng giờ. Vết thường trên xương cổ, vết thương Shiho gây ra cho tôi đang lành lại. Tôi không muốn … chính xác thì tôi không muốn nó lành lại. Nó giống như đang nhắc nhở với tôi về lời mà cô ấy từng nói.
“ Sau khi rời khỏi đây, anh hãy đi thật xa. Quên tất cả mọi thứ và sống một cuộc đời tốt đẹp. Thi vào một trường đại học danh tiếng, sau khi tốt nghiệp thì tìm một công việc tốt. Tìm một cô gái xinh đẹp tốt bụng và kết hôn, sinh con. Có một gia đình … anh sẽ hạnh phúc”.
Từng lời nói, từng câu chữ của người con gái đó vẫn hiện về ám ảnh tôi mỗi đêm.Dù thời gian bên nhau không dài nhưng tôi cảm thấy cô ấy có vẻ thích quản lí người khác. Những dự định cô ấy muốn tôi thực hiện rất tốt đẹp, chỉ có điều … tôi không thích. Vì trong những dự định đó không hề có cô ấy. Ngay từ đầu tôi biết trong kế hoạch vốn dĩ không hề có lối thoát, tôi ước cô ấy lừa tôi … kì lạ không ? Tôi ước tôi bị lừa. Nhưng có nằm mơ tôi cũng không ngờ rằng cô ấy không nói dối, tôi thoát ra … chỉ mình tôi thoát khỏi nơi đó.
Miyano Shiho - người con gái đó rất thông minh, rất tài giỏi và cũng rất xinh đẹp. Cô ấy là người tốt nghiệp Harvard đầu tiên tôi quen, nhưng có một điều mà trường đại học danh tiếng ấy quên dạy cô. Đó là về tình yêu. Tôi còn nhớ cảm giác buồn cười khi cô ấy bảo tôi mắc hội chứng Stockholm và cô ấy mắc hội chứng Lima, thật sự lúc đó tôi đang cố ngăn mình cười ngất. Tại sao lại có người lầm lẫn tình yêu là hội chứng tâm thần chứ ? Tôi không biết. Vì vậy, tôi phải nhìn vào vết thương đó hằng ngày để nhắc nhở mình không được quên. Tôi sợ sau khi vết thương đó lành lại tôi sẽ quên đi người con gái đó. Nhưng cô ấy không biết ! cô ấy không bao giờ biết rằng vết thương thể xác dù nặng thế nào vẫn có thể lành lại, còn vết thương trong tim thì không bao giờ.
Tôi trở về Nhật Bản.
... tôi cần tìm Shiho.
... tôi phải tìm Shiho.
Nhưng tôi không gặp được cô ấy, tôi gặp được Akemi … khi chị ấy đã nằm dưới ba tấc đất. Tôi không dám tưởng tượng điều tương tự đã xảy ra với Shiho. Akemi không thể nói với tôi Shiho đang ở đâu? Shiho còn sống hay không ? Tôi đứng bên mộ Akemi với một lời thề. Tôi thề sẽ tìm thấy Shiho dù cô ấy còn sống hay đã chết. Nhưng lời thề này không dễ thực hiện chút nào, vì tôi gần như lật tung Nhật Bản lên vẫn không tìm thấy Shiho. Danh sách xuất ngoại trong một năm không có cái tên Miyano Shiho, chứng tỏ cô ấy không hề ra nước ngoài. Điều tra hộ khẩu dân số cũng không xuất hiện tên cô ấy, và tôi bắt đầu suy sụp. Rồi tôi nghĩ đến Akemi, tôi lại tiếp tục đi tìm Shiho trong nghĩa trang. Thật là một cảm giác đáng sợ ! Không phải vì tôi sợ ma quỷ, chỉ là tôi sợ gặp tên cô ấy tại nơi đây. Cảm giác đi tìm người mình yêu ở một nơi vậy như vậy rất đau đớn. Tôi lại mong mình không tìm thấy ! Tôi có nên vui không ? Hay tôi nên buồn ? Tôi không biết.
Có những con đường người ta cứ đi … đi mãi và dần dần hoá thành một thói quen.Và vì vậy dù có chuyện gì xảy ra thì tôi vẫn không ngừng điều tra về tổ chức tội ác đó. Bởi đây là cách duy nhất để tôi gặp lại cô ấy - người phụ nữ tôi yêu.
Cái chết bí ẩn của Akemi dẫn tôi đi theo dấu vết tội ác mà bọn tội phạm ấy để lại. Bằng chứng không nhiều và tôi nhận ra rằng mình cần một sự giúp đỡ. Không ! Tôi cần rất nhiều sự giúp đỡ hay đúng hơn là cầu cứu. Tôi không biết bao nhiêu lần tôi xin viết thư, gõ cửa FBI, CIA, Interpol chỉ để họ giúp tôi tìm ra tổ chức đó. Gửi những kế hoạch tôi đề nghị với họ và rồi trong vô số lá thư FBI hồi đáp cho tôi. Họ chỉ tôi đến hợp tác một người đồng nghiệp lạ mà quen - Kudo Shinichi.