Thời gian thấm thoát như thoi đưa, thoắt cái, cô đã tốt nghiệp đại học với loại xuất sắc trở thành 1 trong những nữ hoàng xuất sắc trong giới luật sư Nhật Bản khi đang theo học, cô có thể bào chữa thắng cho 1 vụ kiện khó, chắc do cô được thừa hưởng một chút từ mẹ, cộng với sự trợ giúp của một người có công chút đỉnh, đó là tên mà cô phải dùng quãng đời còn lại để sống bên hắn ta không ai khác là chồng sắp cưới của cô Kudo Shinichi. Hôm nay là ngày lễ tốt nghiệp của cô, tất nhiên chưa gì, đã nghe tiếng văng vẳng của cô bạn thân Sonoko, cả ba và mẹ cũng đến, cô kéo riết rồi họ sẽ về với nhau khi cô lấy chồng, vì đó là tâm nguyện của cô muốn ba mẹ thực hiện trước khi cô về nhà Kudo. Có cả Heji và Kazuha cũng lặn lội từ Osaka đến chúc mừng, và không thể thiếu cả ông chồng tương lai của cô nữa. Không biết giờ đang ở phương trời nào, chắc lại vụ án nào rồi chứ gì, cô tự nghĩ, tự trả lời, tự giận anh. Mà ánh mắt không ngừng bật rada tìm kiếm.
Sonoko quay sang hỏi cô:
-Chồng con đâu, hắn ta giờ này còn chưa thấy mặt, bỏ quách đi Ran?
-Hey, tớ k biết nữa, anh ấy bảo sẽ đến, nhưng giờ còn k thấy mặt nữa, thiệt tình?
-Chắc Kudo đang tới đó Ran, chắc k vướng vào vụ nào đâu? Kazuha an ủi Ran. Heji cũng muốn gặp lại chí cốt, đã cất công lên tận đây, mà không gặp hắn thì buồn chết được. Bố mẹ Shin cũng đến chúc mừng Ran, nhưng có vẻ cậu quí tử không đi chung với họ. Ran nghĩ thầm " Shinichi anh đang chết ở nơi nào, sao giờ này vẫn chưa đến". Cô giận anh một, nhưng lại lo cho anh tới 10.
Đôi đồng tử tím lướt qua mọi hướng, bỗng dừng lại trước bóng đen đang chạy vội tới, mồ hôi nhễ nhãi, nhưng lại hút hồn người đối diện đến bất ngờ. Tay cầm bó hoa tiến lại tặng cô, Ran cảm động đỡ lấy, cô rút cái khăn trong giỏ lau mồ hôi cho anh:
-Sao anh tớ muộn vậy, đi với mấy cô chân dài chứ gì???
-Anh vừa mới kết thúc vụ án, là chạy cái vèo đến đấy, còn thời gian mà đi với mấy cô chân dài?????
-Vậy là ý anh nếu còn thời gian thì anh sẽ với mấy cô chân dài chứ gì???
-Ngốc..... Anh lấy bay vẹo má cô
-Nè vợ chồng gì mà mới gặp nhau là to nhỏ cái gì vậy, lại đây chụp hình nè??? Tiếng Sonoko nhắc
-Đợi tớ. Ran vừa nói vừa chạy về phía mọi người.
Shin cũng theo sau, thấy quí tử nhà mình cứ để Ran phải đợi, Yukiko liền liếc xéo con trai:
-Nè, con làm gì thì làm, con dâu tương lai của mẹ mà buồn là mẹ tính tội con đó
-Chưa gì mà mẹ đã bênh cô ấy chằm chặp. Shin hết liếc nhìn Ran, rồi lại nhìn mẹ mình thở dài.
-Ran, Shin mà có bắt nạt con, cứ nói với mẹ, mẹ sẽ xử nó cho con. Nghe tới đó, nó làm anh sởn gai ốc mẹ anh không bao giờ la mắng quát nạt, mà chỉ dùng những lời đường mật, những cái ôm ngọt ngào đến sởn da gà để tra tấn anh.
-Cô ấy có nói với mẹ, đợi mẹ bay về, thì con đã trốn biệt tăm.
-Ran tốt nghiệp rồi đấy, hai đứa lè lẹ lên cho mẹ, mẹ nôn dẫn hai đứa đi thử đồ cưới lắm rồi, nghe chưa Shin. Yukiko định tiến lại ôm cậu quí tử nhà mình, thì anh đã né cánh tay mẹ bảo:
-Mẹ lại ôm ba con kìa, chỉ có ba con mới chịu nổi cái ôm sến súa của mẹ thôi
Sau đó, Shin và Heji lại sáp lá cà, vừa là anh em chiến hữu tốt, vừa có nhiều vụ án để hàn huyên, khiến Ran và Kazuha phải sôi máu, hễ gặp nhau là lại vậy không thèm quan tâm bạn gái, hay vợ chưa cưới mình, vụ án nhiều khi mới là bạn gái, là vợ của hai tên này.
Mọi người kéo lên xe để về nhà Ran dự tiệc, thì Shin quay lại nói:
-Mọi người về trước, con với Ran đi đây chút sẽ về ngay
-Lại đánh bài lẻ. Sonoko lẩm bẩm
Ran bị Shin kéo tay đi, không biết anh sẽ đưa cô đi đâu nữa. Thì ra anh dẫn cô lên đồi lá rẻ quạt mà trước kia anh tìm thấy, cô thích nơi này lắm, buồn vui gì cô cũng chạy ra đây cả, nằm ềnh lên đám cỏ mềm mại khẽ ngắm bầu trời trong xanh không chút gợn mây, ngắm quang cảnh thành phố, ngồi ngắm nghía vô tư những lá rẻ quạt. Từ khi vào đại học, do bận rộn nên cô không thể tới đây nữa, giờ anh đưa cô trở lại đây, cảm giác rất thân thuộc. Như một thói quen cũ, Shin nắm tay cô nằm ềnh trên nền cỏ.Cô quay sang anh thì anh đang khép đôi mắt hờ hững tận hưởng làn gió mát, khiến cô nhớ lại ngày xưa, khi anh kéo cô ra đây, cả hai cùng nằm ềnh trên thảm cỏ, cô chưa kịp hỏi anh chuyện gì, quay sang thấy ai kia ngủ ngon lành, làn gió đùa tóc anh, cô nhìn anh đến ngẩn người, nhưng lại bày trò phá không để cho anh yên, cô lấy lá rẻ quạt để vào hai lỗ mũi anh, hơi thở anh khiến chúng lay động, Ran thích thú, nhưng nó khiến Shin nhột, anh lấy tay gạt ra, hết trò, cô để cả lên tóc, lên người anh, nhiều khi khiến anh nổi sùng. Nghĩ đến đó, cô mỉm cười, rồi cũng nhắm mắt theo anh, tận hưởng làn gió mát, tiếng lá xào xạc, không khí thanh bình, ấm áp đến lạ. Giờ thì tới lượt anh quay sang cô, gió đang mơn man trên làn da trắng hồng của cô, kẽ nghịch những lọn tóc của cô, Shin muốn béo Ran hay xoa đầu cô dễ sợ.
-Ran......xem nè. Ran mở mắt theo tiếng gọi của anh, trước mặt cô là một gói quà nhỏ xinh, được bọc trên nền giấy có cả hình lá rẻ quạt dễ thương.
-Tặng em đấy, quà tốt nghiệp cho em, anh tự chọn cho em đấy. Anh vẹo má cô
-Bất ngờ quá, cảm ơn Shinichi. Cô nâng niu món quà trên tay, rồi nhẹ nhàng cất nó vào túi áo
-Sao em không mở nó Ran. Anh thắc mắc hỏi. Cô cười
-Quà của anh lúc nào em cũng để đến khi nằm yên vị trên gi.ường, chuẩn bị đi ngủ em mới mở
-Ơ, sao vậy
-Tại quà của anh, mở xong, lỡ có sốc, thì em nằm vật ra ngủ luôn, tốt cho sức khỏe. Cô khúc khích che miệng cười
-Em lắm trò hơn anh đó rồi đó Ran.Anh xoa đầu cô
-Này đừng có xoa đầu em như một cô bé chứ. Cô giận dũi không chịu cho anh xoa đầu. Nói thật ra, món quà nào anh tặng nó rất có ý nghĩa với cô, khi mở nó rồi, thế nào cô cũng ôm khư khư suốt, thế nên anh sẽ thấy và cười và chọc cô cho xem, nên cô phải để tới trước khi đi ngủ, cô ôm nó đi ngủ luôn cũng không sao.
-Đi thôi, về thôi nào, không thôi mọi người đợi chúng ta lại lèm bèm cho coi. Anh vơ một nắm lá rẻ quạt thổi chúng vào người cô rồi chạy trước, nhưng quay lại đợi cô chạy đến đi cùng.
Về tới văn phòng, đã nghe tiếng mọi người rôm rả:
-Con về rồi đây, tiếng Shin cất lên
-Hai đứa hò hẹn đi đâu mà lâu phết nhỉ con trai. Tiếng bà Kudo lanh lảnh
-Nói cho chúng tớ nghe với Ran
-Bí mật,luật sư có quyền không nói ra những bí mật của thân chủ mình. Shin tỉnh qoeo trả lời đám bạn
-Được lắm Kudo
-Nhập tiệc thôi. Tiếng bà Eri nhắc mọi người. Bữa tiệc diễn ra sôi nổi, ông Mori, Kudo, Shin, Heji hùn hè nhau xơi hết ly này đến ly khác, cuối cùng ai cũng say mèm, tội nghiệp Yukiko phải gọi taxi đưa ông chồng quí hóa, với cậu quí tử về, bà Eri nhắc Ran theo với Yukiko phụ đưa Shin về nhà, một mình bà đối phó với ông Mori, còn Heji thì được Kazuha lãnh. Yukiko quay sang nói Ran:
-Con đưa Shin về phòng giùm mẹ nhé, để mẹ đưa ba con vào phòng. Ngày hôm này cô Yukiko liên tục xưng hô với cô là mẹ rất gần gũi, nhưng nhất thời cô chưa quen, vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng
-Dạ. Cô đang đỡ Shin, đưa cậu vào phòng, gỡ giày, lấy cho cậu chút nước chườm người trước khi ra về. Sau khi đắp chăn cho cậu tử tế, cô quay người dượm bước, bỗng một bàn tay kéo cô lại với một lực đủ khiến toàn thân cô ngã xuống và bàn tay ai đó đỡ lấy cô, giờ thì cô đang trong tư thế ôm lấy cả người Shin, người Ran nóng bừng, bỗng nghe tiếng anh lẩm bẩm:
-Ran........đừng về, ở lại đây, trễ rồi
Ran ngước lên thấy ai kia đang mở cặp mắt mơ màng nhìn cô, thám tử có lúc say mèm nói năng lung tung cơ đấy, cái này mà chụp lại quăng lên báo, là Shin coi như xong
-Thôi đi ông tướng, em về đây, còn mở quà của anh nữa chứ. Cô gõ nhẹ trán anh, ôm lấy anh trước khi bước ra khỏi gi.ường, qua lớp chăn, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự ấm áp của Ran:
-Em về thiệt đấy à
-Vâng, em về, anh đừng có mà tham lam quá. Ngủ ngon
-Ngủ ngon, Ran, nhớ phải về cẩn thận, anh không thể đưa em về được.
Cô cười và bước ra khỏi cửa. Chào cô Yukiko, cô ấy tiễn cô ra tới cửa, còn bắt taxi để cô về. Sau khi tắm rửa khoác lên mình bộ áo ngủ, cô leo lên gi.ường, cầm món quà của Shin lên:
-Không biết anh ấy tặng gì nữa. Cô cẩn thận mở từng chút một, lòng không khỏi hồi hộp
-Woa...đó là một cọng dây chuyền bằng bạc, có một chiếc lá rẻ quạt xinh xắn màu tím trong suốt, bên trong nhìn kĩ có một tấm hình, đó là tấm anh đang ôm cô khi cả hai diễn kịch trong lễ hội của trường, trong trang phục của một nàng cô chúa, nhưng anh lại bảo cô giống cô dâu,lúc đó anh trở về bất ngờ, khiến cô mừng rơn. Tiếc là không có anh ở đây, để đeo giúp cô, nên cô đành tự đeo vậy, hèn chi lúc đó anh lại muốn cô mở quà. Còn một vật nữa trong hộp, đó là một thỏi son trên vỏ ngoài có khắc tên "Kudo Ran". Cô cười vì anh đáo để thật, ngoài ra có một tấm giấy được gắn trên đó : "Em hãy dùng thỏi son này mỗi khi ra tòa nhé, nó sẽ mang lại may mắn cho em, chúc em luôn thành công trong công việc nhé, nữ luật sư nhí". Anh lại xem cô là con nít nữa rồi, nghĩ kĩ thì Shin quả là một người tinh ý, quan sát thì tuyệt đỉnh, nhưng cái khoản bày tỏ tình cảm thì có vẻ mù tịt, may mà giờ anh đã biết bày tỏ chút đỉnh. Nhưng cô không biết được là thỏi son định mệnh này sẽ theo cô trong công việc, mỗi khi cô tô nó trước khi ra tòa thì cô chưa bào chữa thua lần nào trong suốt quãng đời còn lại, như một lá bùa may mắn mà anh mang lại. Thỏi son anh tặng có màu hồng vừa nữ tính dịu dàng pha thêm chút đỏ của sự sắc sảo, quý phái. Mỗi khi ra tòa, với màu son ấy tuy thể hiện chút xíu của sự dịu dàng, nhưng những lời nói từ môi cô phát ra có sức thuyết phục, lí lẽ logic tuyệt vời
Một trang sách tuyệt vời nữa được viết nên..........................................................................