Lúc đó Shinichi và cô đang theo học năm cuối cấp trung học....Cả trường sục sôi các giải đấu của các câu lạc bộ, cô cũng không là ngoại lệ, cô tập luyện cho đến khi cả người rã rời mới loạng choạng về thì trời cũng đã sập tối, hôm nay cũng như thường lệ, cô tập luyện đến quên cả giờ giấc cho đến khi câu lạc bộ không còn một ai trụ lại......th.ân thể rã rời, mệt mỏi, cô lảo đảo, để cho cơ thể thả lỏng, đôi chân mệt nhừ cứ thế vô tư xiên bên này bên nọ, cái dáng của cô nếu ai thấy lúc này thì không khác gì một gã say rượu..Ooch!!!! Đôi chân cô trật mất rồi, thiệt là rắc rối mà, sao ngay lúc này cô ghét cay ghét đắng cái bậc thang và cả cái cầu thang dài tít tắp, các dãy phòng đã tắt điện tối om, chỉ còn vài bóng đèn soi sáng cái cầu thang, nếu cô không rời khỏi đây sớm thì rồi nó cũng sớm tắt ngúm theo giờ định, chắc không còn ai ở lại đã 8h tối rồi cơ mà, ôi sao số cô xui xẻo thế này, cái điện thoại để trong cặp sớm đã được mang về trước, cô không....Cơ thể mệt mỏi khiến đầu óc mụ mị điều duy nhất cô có thể làm lúc này là ngồi xoa đôi chân mong nó có thể đứng lên tiếp tục đi còn không thì cô buộc phải lết cho bằng hết cái cầu thang dài này...may ra xuống được tới sảnh sẽ có ai giúp đỡ....Lúc đó cô vẫn không hiểu được trong những lúc khó khăn, sợ hãi,sinh tử....người cô muốn cầu cứu, muốn gọi, muốn nhận giúp đỡ lại là Shinichi...cô chỉ nghĩ anh theo bản năng, theo cái danh xưng bạn thanh mai trúc mã hoạn nạn có nhau...có lẽ mãi sau này nó thật sự mới có câu trả lời đó là không chỉ cô xem anh là bạn, mà anh còn chiếm một vị trí đặc biệt không ai thay thế được trong lòng cô...
-Ran à, mày lại nghĩ ngốc cái gì thế, giờ này làm sao Shinichi còn ở trường, cậu ta lại cao bay xa chạy với các vụ án của bác thanh tra mất rồi....Đợi Shinichi đến giúp mình, chắc mình lết về tới nhà rồi, vốn cậu ta không thể nào rứt ra khỏi vụ án mà chạy đến đây, nhưng ít nhất cậu ta sẽ lại gọi , hay nhờ ai đó đến giúp mình...Nhưng với tình hình hiện tại thì mọi thứ đều không thể rồi....Chỉ trách bản thân bất cẩn để ra nông nổi này.....
Nhưng sau đó chính cô không ngờ, Shinichi cũng cố tình ở lại tập banh dù là cả đội đã sớm tan, cậu chơi banh nhưng đôi mắt lại liếc không ngừng về phía chân cầu thang, và câu lạc bộ karate trên tầng 3, đợi ai đó xuất hiện nhưng chờ hoài chả thấy đâu:
-Trễ như thế này rồi mà Ran còn tập sao...._Cậu lại còn định bụng chút nữa không thấy cô xuống, cậu phải đích thân lên nhắc nhở thôi, tất cả mọi người ra khỏi trường đều đi ngang qua sân bóng, nên sẽ không có chuyện mà cậu không chú ý, nhận ra Ran ngay là điều vốn không khó với cậu, nhưng có thể một lúc nào đó do mải suy nghĩ mà lại không chú ý cũng nên....nhưng khi thấy bóng đèn tắt ngúm, Ran sẽ xuống ngay thôi, vì giờ này chắc chỉ còn mỗi mình cô.....Nhưng xem chừng cô có vấn đề thiệt rồi
-Thiệc tình....._Vừa ôm trái banh vừa leo lên các bậc thang miệng không ngừng lẩm bẩm, vừa leo hết tầng 2 cậu ngước lên thì thấy bóng ai đó ngốc xít đang ngồi một cục trên bậc thang tầng 3 bộ mặt nhăn nhó, xoa xoa cổ chân
-Này ngốc, đến bao giờ cậu mời bỏ được cái tật hậu đậu đây hả???_Ran ngạc nhìn người đang đứng chống nạnh trước mặt
-Sh..i...ni...chi..._Cô ngạc nhiên đến lắp bắp, cậu bận đồ đá bóng và trái bóng được ôm gọn một cánh tay
-Hôm nay cậu cũng tập sao????_Cô hỏi đầy ngạc nhiên
-May cho cậu hôm nay tớ tập trễ....Nếu không thì cậu ngồi đây cho tới bao giờ hả?????_ Mặt cậu nhăn nhó ra chiều ngán ngẩm lắm
-Hứ...tớ không cảm thấy mình may mắn gì cả..._Cô phồng mang đáp trả
-Ngốc...đi đứng cũng không để ý để tứ...để ra nông nỗi như thế này...con gái thật phiền phức_Cậu lẩm bẩm nhưng vẫn ngồi hẳn xuống, đỡ lấy cổ chân cô
-Này, cậu nói ai phiền phức.....
-Ư.....cậu đang làm cái gì thế????_Cô đỏ mặt khi thấy cậu xoay xoay cổ chân cô dịu dàng
-Ngồi yên...cậu còn muốn về nhà không đấy_Shinichi không thèm ngước nhìn cô lấy một cái vẫn chăm chú vào công việc của mình
-Này cậu đã lấy lại khớp lần nào chưa thế????_Cô ngó nghiêng hỏi
-Chưa..._Tới giờ cậu mới ngước nhìn cô, đáp tỉnh bơ
-Này....cậu đừng có mà nói tỉnh qoeo như thế chứ??????? Có bất trắc gì với chân tớ thì biết tay....._Cô hăm dọa
-Cậu thừa biết tớ tài năng như thế nào mà....không cần phải hét lên như thế.....nếu tớ có làm sai thì cũng chẳng có gì đáng tiếc cả...ít ra tớ có thêm kinh nghiệm cho lần sau...cậu nên cảm thấy đáng quý về điều đó
-Shinichi, cậu còn nói được như thế à???? Thôi đi, tớ không cần cậu nữa???_Cô co chân mình lại, cúi xuống nắm cậu cổ tay cậu gạt ra
-Khoan..cậu còn muốn đi về không đấy...ngồi yên_Shinichi kéo chân cô về phía mình
-Á.....
-Tớ biết rồi...xin lỗi...
-Shinichi, có đau không đấy_Cô vẫn luyên thuyên hỏi, mặc cho cậu muốn làm gì thì làm, nhưng thật sự nhìn bộ dạng của Shinichi thật ngầu cô không hiểu sao lại thoáng đỏ mặt, tim cô loạn nhịp, khi tay Shinichi chạm vào d.a thịt cô, nhẹ nhàng xoay xoay đỡ lấy cổ chân cô, cô ngẩn ngơ ngắm cậu đến quên cả đau, cũng chẳng buồn trả lời cậu
-Ran, cậu có đau không????_Cậu hỏi nhưng không thấy cô đáp lại, nãy giờ không thấy cô nói gì-
-Ran???? Này sao không trả lời tớ..._Tới giờ cô mới choàng tỉnh, ngơ ngác
-Đau lắm sao???_Giờ cậu mới ngước lên nhìn cô, nhìn cái bộ dạng ngơ ngác của cô, khiến cậu bật cười
-Ran...đừng nói đau quá không nói lên lời đó nhé...hay tớ làm tuyệt quá đang ngẩn ngơ trước tài năng của tớ thế...Không cần phải ngạc nhiên thế đâu_Cậu tuôn một tràng chọc cô
-Xí..Cậu khiêm tốn chút đi..._Ran bĩu môi
-Cám ơn tớ đi....Về thôi.....Cầm cho tớ_Shinichi đưa trái bóng đang chỏng chơ trên bậc thang cho cô cầm, cậu cúi thấp người
-Ư......cám ơn Shinichi_Cô thoáng ngạc nhiên trước hành động của cậu, Shinichi tính làm gì, cậu tính cõng cô sao
-Này....cậu còn ngồi đó làm gì....không tính về sao.....lên đi coi như lần này tớ xui...phải nhọc công cõng cậu_Thấy cô đang còn chần chừ gì đó, cậu hối
-Ran lên thôi, cậu tính ngồi đó tới bao giờ hả, nhanh kẻo đèn cầu thang sẽ tắt mất, cô ngốc này, cậu tưởng cậu đi được chắc...._Không còn cách nào cô đành làm theo ý cậu, vừa ôm trái bóng vừa leo lên lưng cậu, cả hai đỏ mặt rần rần, đây là lần đầu tiên cả hai tiếp xúc gần như thế, đây cũng là lần đầu tiên Shinichi cõng cô, cái cảm giác này thật tuyệt, nó khiến tim cô loạn nhịp, nếu có Sonoko ở đây chắc hẳn sẽ không tha cho hai đứa, chắc đồn khắp trường mất
-Nặng ghê...._Cậu giả vờ than thở để chọc cô....xóa đi cái bầu khí ngại ngùng đang bao chùm hai đứa
-Này..cậu đang nói gì đó....nói lại xem_Cô phẫn nộ dùng một tay còn lại véo má cậu, khiến cậu la oai oái
-Á...Đau...có tin tớ thả cậu xuống ngay lập tức, cô le lưỡi lì lợm
-Tớ không xuống....tớ sẽ lì bám lấy cậu...đừng có mơ mà bỏ tớ lại một mình_Cô cười khanh khách
-Này cậu đang hăm dọa người làm ơn cho cậu sao....
-Phải đó.....có lẽ cậu không biết điều làm tớ thích thú nhất là được hành hạ cậu đó Shinichi à, mà này tớ không có bắt cậu cõng tớ đây nhé....tự cậu tự nguyện đó, cậu quên rồi à
-Được rồi ...được rồi là do tớ tự mắc sai lầm...trả treo với cậu chắc tớ không còn sức mất...._Shinichi chịu thua cô, cô trên lưng Shinichi có thể cảm nhận được nhịp đập của cậu, ôi nó thật nhanh
-Shinichi, tớ có thể đếm được nhịp tim của cậu nè. Nó nhanh ghê_Giọng cô trở nên vui vẻ với phát hiện này
-Ngốc....tại ai đó mà nó phải đập nhanh như vậy để tiếp máu..._Nhưng thẳm sâu lại là một lý do khác mà chỉ có anh mới biết...cõng một người bạn khác giới đã khiến tim đập nhanh rồi...giờ lại là người mình để ý thì nó phải đập nhanh biết chừng nào....Điều này chắc cô ngốc ngày không biết đâu, ngay cả anh cũng không thể biết đâu mới là ranh giới thực sự giữa tình bạn và tình yêu....Bẵng đi một lúc chẳng thấy Ran nói gì, chắc là mết quá ngủ mất rồi.....Ngoái nhìn cô bạn ngủ ngon lành trên vai mình....khiến nụ cười nửa miệng quen thuộc chợt đến không kiểm soát "Ngủ ngon nhé...cô ngốc của tớ....tớ sẽ làm mọi cách để cậu được bình yên và hạnh phúc...như lúc cậu ngủ" Với đầu óc của một chàng trai mới lớn cậu đã tự nghĩ, tự hứa như thế...Có lẽ cậu không biết được sau này chính cậu là nguyên nhân, là người khiến cô khóc, khiến cô đau khổ vì chờ đợi,nhớ nhung, nhưng lại nhất định không buông tay để cô quên cậu đi mà sống bình yên và hạnh phúc................