Hèm, sau bao nỗ lực vượt qua cái áp lực học hành cao vời vợi cuối cùng ta cũng hoàn thành chap mới.
Chap này ta tặng cho
@Duong Ngoc Huyen vì đã ngang nhiên lăn vô tường ta đòi fic. Sự ủng hộ của nàng đối với cái fic non choẹt của ta khiến ta rất vui hắc hắc.
CHAP 3
- Hai người làm tốt lắm. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ con mồi đáng thương kia xuất hiện – nàng lên tiếng. Khuôn mặt nàng vốn đã đẹp nay lại càng bí ẩn hơn dưới ánh trăng rằm mờ ảo. Khẽ nhếch môi, đôi mắt tím ngước lên nhìn thẳng vào mặt trăng, rồi nhẹ nhàng lướt qua ba hình dung bên cạnh mình. Một nét tinh nghịch lóe lên, và sau đó là một tràng cười thỏa mãn của bốn con người.
- Còn bây giờ cũng đã đến thời gian chống lại cái bụng biểu tình rồi đó a~ Cái tên kia cũng hơn một canh giờ nữa mới tới, nhưng đó là nếu hắn có cái gan như vậy nha haha.
Như đã hiểu lời Kazuha, cả mấy người khoác tay nhau vui vẻ bước vào phòng. Xem chừng tối nay cũng sẽ thú vị lắm đây. Mấy nàng tiểu yêu đã tỏ ra thích thú như thế thì nạn nhân chắc cũng sẽ thảm thương lắm a~
____________________
Y vội bước nhanh, mong đến nơi càng sớm càng tốt. Cái cảm giác lo sợ, hồi hộp này chắc sẽ khiến tim y nổ tung mất. Trời rõ ràng là có gió mà tại sao mồ hôi y vẫn túa ra không ngừng. Haizz đúng là đen đủi đâu đâu, vừa trở về đã vớ ngay phải vị tiểu thư không bình thường mà cũng có thể không phải là người kia. Nếu mà thành thân không biết cái mạng hèn này có thể cầm cự được bao lâu? Chẳng lẽ lại bỏ phí cả đời sung sướng phía trước, thế thì sao đặng?
Cũng tại phụ thân chưa tìm hiểu kĩ đã đặt ra cái vụ hôn nhân này. Đúng là sai một li đi cả đời không hết a~ Cũng chỉ vì cô ta là con của Đại tướng Mori, không thì làm gì có cái chuyện rắc rối này.
Mà muốn hủy hôn cũng chẳng xong. Đã có chứng cứ gì đâu a~ Người ta là ai chứ? Nếu như lời đồn kia là giả thì sao có thể bỏ qua cái chuyện này được đây? Đúng là tiến thoái lưỡng nan. Thôi thì y cứ lết xác đến đó cái đã rồi có gì sẽ tính sau, lo nhiều cũng chẳng được thêm cái tốt đẹp gì đâu mà phải khổ.
Phủ tướng quân khá lớn, bên ngoài được thắp hai cái đèn lồng lớn để chiếu sáng. Thật là cũng khiến y yên tâm đi phần nào vì nơi đây cũng không đến nỗi quá đáng sợ (phủ của người ta chứ bộ là nghĩa địa hay sao mà phải lo hả?). Vừa mới xưng danh, y đã được một nữ tì kéo thẳng vào trong mà không thèm nói lấy một câu, chỉ đáp gọn lỏn trước những lời thắc mắc của y:
-Tiểu thư đang chờ ngài ở vườn sau…
Đúng là chẳng hiểu cái quái gì đang diễn ra. Cái phủ này sao mà lắm điều lạ lùng khiến người ta hoang mang thế chứ ha. Cũng chẳng có thời gian thắc mắc chi nhiều, y chỉ biết vội vàng bước nhanh theo cái hình bóng phía trước trên con đường rải sỏi đang óng ánh lên vì được mặt trăng chiếu vào.
Gió hôm nay mạnh thật. Thổi qua gáy khiến y bất giác rùng mình. Cỏ vẻ da gà da ngỗng gì đó cũng đang thi nhau xuất hiện phía dưới lớp y phục sang trọng mà có phần chải chuốt kia a~ Mà sao hôm nay lắm sương mù thế chứ, khiến y cũng chẳng thế nhìn được quá xa chỉ đành thở dài mà thầm mong sớm giải quyết cho xong việc rồi còn rời khỏi cái nơi quỷ quái này cho mau.
Khẽ dụi dụi mắt, nha đầu dẫn đường cho y bỗng biến mất vào đám sương dày đặc. Không hiểu chuyện gì đang diễn ra, hai chân y có chút mất cảm giác. Gió vẫn thổi như gào rít bên tai, y xiết chặt tay vào chiếc đèn lồng. Cũng may ban nãy có cầm theo nếu không thì giờ cũng chẳng biết thế nào nữa.
Đưa tay lên gọi lớn, hầu mong có tiếng trả lời, nhưng chưa kịp gọi quá hai câu thì bỗng nhận ra có một hình dung thấp thoáng trước mặt, mờ ảo như sương khiến y lạnh gáy. Chẳng lẽ là cô nha hoàn khi nãy.
Màn sương có vẻ mỏng dần nhưng vẫn chưa đủ để y có thể nhìn rõ tất cả. Chỉ có gió là dường như vẫn không ngừng thổi. Ngọn nến trong đèn lồng bị tắt phụt sau một luồng gió mạnh khiến y có phần hoảng sợ.
Mắt không rời khỏi cái hình dung đang ngày càng gần bước chân của mình, y bỗng há hốc mồm ngạc nhiên, mặt cắt không còn một giọt máu. Trước mặt y hiện lên hình ảnh của một vị nữ nhân đầu tóc rối bù, mặt mày trắng bệch, hàm răng nhọn hoắt còn dinh dính một ít máu trên môi. Con dao trên tay cô ta đang cắm phập vào bụng của một nha hoàn. Dòng máu tươi tuôn ra chảy lênh láng, ướt đẫm cả một mảng đất.
Cô ta liếc mắt sang nhìn tên nam nhân đang hoảng sợ. Đôi mắt sắc lạnh cắm phập vào y khiến y định thần lại, quay lưng bỏ chạy. Cô ta vẫn đuổi theo không buông, nhẹ nhàng uyển chuyển như cánh bướm nhưng cũng không kém phần nhanh nhẹn. Vừa chạy vừa ngoái cổ lại phía sau, y nhận ra mình vẫn chẳng có cách nào thoát khỏi cái hình ảnh khủng khiếp đó.
Mắt cô ta dần dần trở nên đỏ ngầu, miệng không ngừng rên rỉ như kẻ điên, hai tay lăm lăm con dao nhọn, chực chờ xông đến đâm vào tấm lưng của y bất cứ lúc nào. Nhận ra khoảng cách đang ngày càng hẹp hơn, y trở nên vô cùng kích động, luống cuống như chuột sa bẫy.
Đã không thể chạy cho nhanh mà thoát khỏi đây thì chớ, y lại vì sợ mà hai chân bắt chéo vào nhau, ngã oạch xuống đất. Đau thấu trời xanh a! Cả cơ thể bủn rủn, chẳng nghe theo cái đầu, y cứ ngồi tại chỗ hai mắt mở to đầy kinh hoàng, chân đạp đạp để lùi người lại nhưng chẳng thể nào đứng lên.
Cô ta vẫn lao tới. Khoảng cách ngày càng gần, vết máu tươi trên miệng nhìn càng ngày càng rõ. Đang trong lúc hoảng sợ tột cùng, y vẫn kịp nhận thấy một cảm giác âm ấm bỗng xuất hiện ở phía dưới, có kèm theo cái gì ươn ướt. Chỉ kịp đánh mắt nhìn xuống một cái y nhận thấy quần mình vẫn còn sũng nước, ướt nhẹp. Ôi thôi, không thể ngờ hôm nay tồi tệ đến vậy. Thưở cha sinh mẹ đẻ tới giờ y mới cảm nhận được tột cùng nhục nhã và sợ hãi.
Dường như trên đôi môi đượm màu máu tươi kia có chút gì đó nhếch lên. Kín đáo. Hóa ra cũng chỉ là hạng công tử bất tài, mới bị dọa một tí đã sợ đến vãi cả ra quần. Để xem nếu chuyện này mà lộ ra ngoài thì liệu cái uy danh chức quyền của phụ thân có giúp y tránh khỏi sự chê cười, khinh thường của người ta hay không đa? Đúng là vô dụng vô dụng quá mà. Có chết nàng cũng quyết không bao giờ trở thành nương tử của cái tên quân tử dỏm này.
Vị nữ nhân kia vẫn tiếp tục lao thẳng vào tên đàn ông trước mặt mà không có dấu hiệu muốn dừng lại. Mặt y trắng bệch, nước mắt cứ chực trào ra, mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra như đang tắm nước nóng. Khi khoảng cách hai người chỉ còn lại chừng một mét, thì bỗng có hình dung của một người con gái nhảy ra, cầm lấy hai cánh tay đỏ lừ kia mà ngăn lại:
-Tiểu thư, đừng…
Chưa kịp nói xong câu, con dao đã cắm phập vào bên mạng sườn, máu tuôn chảy như suối. Như kịp hoàn hồn, hắn ta thét lên kinh hãi rồi ba chân bồn cẳng phóng thẳng ra khỏi phủ mà không dám quay đầu nhìn lại. Trên đường về do quá hoảng loạn, y chẳng còn nhớ đã vấp ngã bao nhiêu lần. Chỉ biết khi đã lết được về tới nhà thì y phục đã tơi tả, còn khắp mình mẩy đều thâm tím, rát buốt.
Mà nhiêu đó đã thấm tháp gì, giữ được mạng đã là may rồi. Cũng hữu phước cho y, ngay lúc nguy hiểm nhất thì lại có con nha hoàn ngu ngốc nào đó nhảy ra đỡ hộ cho một dao, nếu không thì chẳng biết giờ này oan hồn y đã lưu lạc tới phương nào.
Không kịp cho cái thân tàn tạ kia nghỉ ngơi sau một trải nghiệm kinh hoàng, y tức tốc viết ngay một lá thư hủy hôn bắt tên gia đinh phải đưa ngay đến phủ tướng quân không được chậm trễ. Sau khi thấy tên đó phóng ra ngoài y mới có thể thở dài nhẹ nhõm. May phước ba đời nhà dòng họ để y phát hiện được cái bí mật này, nếu không thì có nằm mơ cũng không bao giờ dám nghĩ đến.
____________
Ba vị nữ nhân đang ôm nhau cười khoái chí, vị nam tử đứng cạnh cũng không khỏi bàng hoàng trước khuôn mặt hiện tại của tiểu cô nương đã ở bên chàng suốt bao nhiêu năm qua. Đúng là ma quỷ nhìn thấy cũng có dăm phần giật mình. Ai mà ngờ đây lại vốn là một nữ nhân có dung mạo thoát tục, xinh đẹp như tiên, có thể khiến hoa nhường nguyệt then chứ đa, có chăng trước mặt chàng bây giờ chỉ là một tiểu yêu tinh ngang tàng, phá phách mà thôi. Thảo nào tên kia lại phải hồn vía lên mây mà bỏ chạy.
Khẽ lấy tay nhẹ nhàng lau đi vết máu đỏ tươi còn vương trên mặt, nàng rút con dao nhỏ, có một cái khe để có thể gấp đôi lại dễ dàng ra khỏi miếng xốp được buộc phía sau y phục của Kazuha. Cũng chẳng có gì khó khăn khi thực hiện cái kế hoạch hoàn hảo này. Chỉ cần gắn sẵn một bịch máu giả (máu heo máu gà gì mà chả được) thì khi cố đâm nhẹ vào là máu tươi cứ thế mà chảy ào ào ra thôi. Con dao cũng dã được gập đôi nên cứ an tâm mà “tỏ ra nguy hiểm”, chẳng lo cô nàng kia bị thương.
Akai vỗ vào vai tiểu muội, rồi nhẹ nhàng xoa đầu nàng:
- Lâu rồi không cùng luyện võ, khinh công của muội giỏi lên đáng kể đấy nha.
Còn phải nói. Ngày nào mà nàng chẳng leo tường, trèo cây phá phách từ trong nhà đến ngoài ngõ. Như vậy mà không giỏi lên thì có họa là chuyện lạ à nghen~
Nàng và Kazuha thì hay rồi, chỉ khổ cho đại huynh và Sonoko phải è cổ ra mà quạt cho “đám sương mù” kia dày thật dày. Hễ người này mệt là lại đến phiên kẻ kia. Đến giờ hai tay vẫn còn đang mỏi nhừ. Thật là khổ lắm mà.
Như hiểu cái ánh mắt hằm hè mang ý trách móc của vị hảo tỉ muội, nàng vội vàng xoa bóp hai vai, nhẹ nhàng đấm bóp hai cánh tay đang vung vẩy giận dỗi. Còn trưng ra cái bộ mặt ngây thơ kia mà một tiếng xin lỗi hai tiếng cảm ơn rối rít nữa. Đúng là nha đầu, biết cách nịnh nọt người khác ghê.
Mà nàng cũng thừa biết con nhỏ đó trách móc thế thôi chứ chung thân đại sự của một hảo tỉ muội như nàng không cần bảo nó cũng quyết nhúng tay vào. Ai bảo họ là chị em tốt với nhau, bao năm nay đều thân nhau như “gà cũng một mẹ” chứ.
Đưa tay ra quàng lên vai hai cô bạn, nàng cười toe rồi bảo mọi người về thay y phục, tắm rửa cho sạch sẽ. Cũng phải lo đối phó với cái chướng ngại to đùng cuối cũng nữa a~. Haizz đúng là chưa thấy ai vì chuyện đại sự của mình mà phải bỏ ra trăm phương ngàn kế, dốc hết mưu sâu kế bẩn như nàng.
____________
- Tại sao nhị công tử của Thập Hiển Vương lại bỗng nhiên bỏ về mà không từ biệt? – Trong đại sảnh của vương phủ, ông Mori vẫn không ngừng thắc mắc về cái hành động lạ lùng của tên “hiền tế”. Dù gì cũng là người có danh phận cao quý, chẳng lẽ chút lễ nghi thường tình lại không biết sao?
Khẽ nháy mắt với tiểu muội và hai cô nương đang đứng cạnh nàng, Akai tiến đến gần phụ thân mà không khỏi nở một nụ cười khâm phục cái đầu nhỏ bé nhưng ranh mãnh của nàng:
-Con nghe bọn gia nhân kháo nhau rằng, tên đó khi vừa đến đây thì chẳng hiểu sao bỗng nhiên la hét om sòm rồi lại tự dưng bỏ chạy như ma đuổi. Cũng chẳng báo lại một câu nào.Thật là chẳng xem chúng ta ra gì mà. Con e… - Akai cố tình bỏ dở câu nói, cố ý nhấn mạnh vào hai chữ cuối cùng. Cũng phải cố mà tạo cho phụ thân cái ấn tượng thật mạnh, có thế sau mới dễ bề thuyết phục chứ đa.
Không để phụ thân có thời gian suy nghĩ, nàng vội vàng chêm vào câu nói đang bỏ lửng của đại huynh, khuôn mặt sốt sắng đầy chờ đợi:
-Phụ thân~~, Ran nhi chắc chắn là hắn không bình thường. Có khả năng là đang mắc một căn bệnh lạ nào đấy ạ. Nếu không sao lại la hét nơi nhà người ta, đã thế con còn nghe nói hắn lại bị sùi bọt mép, đi đứng không vững, mặt trắng bệch như ma, mồ hôi túa ra ướt cả y phục nữa. Phụ thân, Ran nhi sợ lắm a~ Nếu hắn bị bệnh thật thì con phải làm sao… Chẳng lẽ người đành nhẫn tâm đẩy cô con gái này đến chỗ chết, hủy hoại tương lai của con hay sao ạ? Huhu. Chẳng phải phụ thân luôn thương Ran nhi nhất mà, phụ thân. Mẫu thân, người mau nói giúp con đi chứ ạ - Vừa nói, mắt nàng vừa rưng rưng ngấn lệ, hai con ngươi đỏ au, miệng mím lại, đôi má mềm mại nay đã có chút phớt hồng.
Ba người kia chỉ có thể nhìn nhau mà lắc đầu ngán ngẩm. Nếu từ đầu không tham gia vào cái âm mưu này thì có lẽ họ cũng đã bị cái bộ mặt nai tơ đang cố tỏ ra đáng thương của nàng làm cho mủi lòng từ lâu rồi. Nha đầu này đúng là lắm trò quỷ.
Và đúng như dự đoán, mẫu thân nàng vừa nhìn thấy khóe mắt ái nữ “tội nghiệp” đang ngấn lệ thì lập tức quay sang trách móc phu quân sao có thể không tìm hiểu kĩ càng đã vội vàng đưa nữ nhi gả cho cái tên như vậy. Cho dù có là Vương Gia hay Hoàng Thượng cũng đừng hòng làm khổ con bà. Có biết khi sinh con nha đầu này bà đã phải chịu bao nhiêu khổ cực không hả? Nữ tử gì mà ngang ngạnh hơn cả nam nhân, rặn mãi mà chẳng chịu chui ra, báo hại bà suýt chết mấy lần trên bàn đẻ. Thử hỏi như vậy sao bà không thương, không coi nó như bảo vật cho được.
Như cũng nhận thấy lỗi của mình, ông Mori vẫn để yên cho phu nhân trách móc. Ờ thì tưởng là tên đó cũng thuộc hàng gia giáo, cho tiểu nữ của mình về đó chắc cũng được sung sướng hạnh phúc chứ ai dè hắn lại mắc cái bệnh gì đó. Ây da, thế này thì đừng hòng ông chấp nhận hôn sự này. Nữ nhi của ông chứ có phải là ai đâu mà ông chịu để cho nàng về bên đấy chịu khổ chứ. Hủy hôn. Nhất định phải hủy hôn thì mới được a`.
Chưa kịp nói ra quyết định của mình thì bỗng một tên gia nhân hộc tốc chạy vào báo rằng có thư từ Nhị công tử của Thập Hiển Vương gửi tới. Chuyện gì mà lại gửi thư vào đêm khuya như vậy? Hai phu thê Tướng Quân không khỏi thắc mắc. Chỉ có bốn người nào đó là hứng chí mỉm cười như đã đoán biết được tất cả. Sau cái sự vụ vừa rồi thì có gì khó khăn để mà không biết cái nội dung của bức thư này. Thư hủy hôn.
Một thoáng ngạc nhiên trên khuôn mặt, lí gì mà tự nhiên hắn ta gửi thư hủy hôn vào lúc này? Thật là khó nghĩ nha. Phải chăng tên đó biết bí mật của mình đã bại lộ nên xấu hổ mà gửi thư đến để giữ lại chút thể diện. Thôi thì ông cũng không muốn chuyện bé xé ra to, huống hồ gì cả hai người đều là bậc đức cao vọng trọng, gây nên một vụ lùm xùm trong kinh thành cũng chẳng có gì hay ho, chỉ tổ làm cái bia cho thiên hạ chỉ trỏ. Tốt nhất cứ cho qua việc này. Họ đã biết điều hối lỗi như thế thì cũng không đến nỗi nào.
- Thôi được rồi – Khẽ hắng giọng, Mori lấy lại vẻ uy quyền vốn có của mình, mặt quay đi chỗ khác – Mọi chuyện hôm nay coi như không có gì. Tất cả về phòng đi.
- Phụ thân, người suýt đặt Ran nhi vào miệng cọp như thế mà giờ lại nói không có gì là sao a? Ran nhi không chịu đâu, không chịu đâu!
Bó tay trước cái trò nũng nịu của nàng, vị lão tướng quay lại xoa đầu nữ nhi của mình:
- Thế con muốn phụ thân phải làm sao?
- Ran nhi muốn người cho Ran nhi tự do ra ngoài chơi trong vòng một tháng. Không bắt phạt, không cấm đoán và không được trách mắng con trong bất cứ trường hợp nào.
Đúng là tiểu nha đầu. Đã bày trò phá hoại, dọa nạt người ta thì thôi nay còn dám trả treo đặt điều kiện với phụ thân nữa. Thật là chẳng biết đâu là điểm dừng mà. Chẳng còn cách nào khác, ngài Mori đành gật đầu đồng ý với đề nghị của nàng. Cũng chỉ có một tháng thôi mà, chắc cũng chẳng có gì nghiêm trọng xảy ra đâu, dù gì con gái ngài cũng không phải là không biết phép tắc, chẳng qua chỉ do nàng quá được chiều chuộng nên đâm ra hay bày trò quậy phá cho vui thôi (Ngài có chắc là sẽ yên bình không hả Đại Tướng Quân?).
Khẽ gật đầu, ông Mori lui bước trở về phòng bỏ lại đằng sau là một khuôn mặt rạng rỡ của ai kia và ba cặp mắt ngạc nhiên của những ai đó. Thôi rồi, được tự do ra ngoài chẳng hiểu nàng sẽ còn bày bao nhiêu trò phá phách nữa.
Ngày trước, vì là tướng quân phủ cho nên muốn trốn ra ngoài không phải là dễ dàng. Với lại dù sao nàng cũng chẳng muốn người ta biết cái thân phận của mình làm gì cho rắc rối thêm. Cho nên mỗi khi ra ngoài nàng đều dùng đủ cái tên giả nhất thời nghĩ ra.
Mà để không bị chú ý nàng thường trốn vào xe của người giao rau củ. Ban đầu thì anh ta cũng chẳng đồng ý đâu nhưng nàng là ai chứ, chẳng lẽ việc cỏn con như thế mà cũng không giải quyết được sao a? Thế là trong một tuần liền, hễ anh ta tới là nàng lại nhõng nhẽo bám theo, huyên thuyên đủ thứ, ra sức thuyết phục. Mà nói không ngoa nàng đúng là chúa phiền phức. Mặc cho anh ta tỏ thái độ thế nào, khó chịu ra sao thì đừng hòng nàng bỏ cuộc. Thế là cuối cùng anh ta đành chịu thua, gật đầu đồng ý giúp nàng.
__________
- Hoàng huynh, muội nghe nói tối hôm trước Kaito huynh có vào tẩm cung của huynh phải không? – Một giọng nói trong trẻo cất lên, phá tan cái không khí vốn yên tĩnh của cung thái tử.
Hắn đang ngồi đọc sách, hai chân bắt chéo lên thư án, lưng tựa sâu xuống thành ghế. Không cần nhìn cũng biết được chủ nhân câu hỏi đó là ai. Còn ai dám tỏ cái vẻ nhõng nhẽo như thế đối với hắn ở trong cung này nữa chứ a~. Không thèm ngước mắt nhìn lên, hắn ừ một tiếng, rồi tiếp tục chúi mũi vào quyển sách trên tay, phớt lờ vị cô nương vừa bước vào. Thật đúng là một tên cao ngạo, phách lối, khó chịu.
Aoko khẽ bĩu môi, tỏ vẻ hờn dỗi trước thái độ của hắn, nhưng cũng buột miệng hỏi hắn một câu, dù nhỏ nhưng cái tai vốn sinh ra đã rất thính của hắn cũng kịp bắt được tín hiệu:
- Vậy sao hoàng huynh không cho gọi muội để…
Không nói hết câu, Aoko khẽ cúi mặt xuống, hai má đã ửng hồng từ lúc nào. Trời nóng quá rồi chăng? Đến lúc này hắn mới chịu gập cuốn sách lại, ngước nhìn lên tiểu muội của mình, cười gian mà châm chọc rằng:
- Để làm gì thưa nhị công chúa. Chẳng lẽ nói với muội để giữa đêm muội phóng tới cung của huynh mà gặp cái tên đạo tặc đó sao. Ây da ây da, đâu có được. Muội là cành vàng lá ngọc sao có thể làm thế chứ. Không nên không nên đâu à nha.
Không thèm để ý đến ánh mắt trong veo từ lúc nào đã xuất hiện những tia lửa, hắn vẫn tiếp tục chọc quê cô em gái của mình mà không có ý buông tha. Không biết làm thế nào, Aoko chỉ đành nén lại cục tức mà quay phắt về cung, miệng không ngừng oán trách ông anh trai trời đánh chỉ giỏi trêu chọc mình. Đã không nói gì thì thôi, càng nói chỉ càng khiến cô thêm ghét.
Chẳng qua đã lâu không gặp Kaito, nên khi nghe tin chàng tới thăm hắn Aoko mới muốn hỏi thăm xem lâu nay chàng có khỏe không thôi. Thế mà tên hoàng huynh đó lại nỡ lòng đua cợt cô nữa. Để xem có dịp ,bổn công chúa sẽ báo thù thế nào a~
Mà cũng chẳng biết dạo này Kaito thế nào nhỉ? Sao lâu quá mà không chịu đến thăm làm Aoko phải nhớ nhung cái tên chết tiệt đó. Đâu phải ai cũng có cái phúc phận được một công chúa như cô lo lắng cho, đã thế còn không biết hưởng nữa chứ. Dù có bận mấy thì hôm trước đã mất công vào cung cũng nên đến thăm cô rồi hẵng đi chứ. Báo hại cô chờ mong chàng suốt thời gian qua. Đúng thật là vô tình quá mà.
Mà cũng tại cô số khổ thôi. Thích ai không thích lại đem lòng yêu thương một tên đạo tặc xuất quỷ nhập thần, đến tung tích thế nào cũng chẳng ai rõ. Nếu để Aoko gặp được thể nào cũng mắng cho chàng một trận vì dám ngó lơ mình lâu nay. Đừng tưởng cô là công chúa vốn hiền lành thì không dám nhé, chọc giận rồi thì đừng có mà hối tiếc a~
Khẽ mỉm cười Aoko ngước nhìn lên bầu trời đêm, hai mắt nhắm lại tận hưởng làn gió mát rượi mà thiên nhiên mang tới. Trăng hôm nay thật sáng, sáng và ấm áp như ánh mắt ai kia khiến cô chỉ muốn ngắm mãi không thôi.
Như cảm nhận được bàn tay của ai đó đặt trên vai mình, Aoko bất giác quay lại. Là Kaito. Vội vàng dụi dụi như không tin vào thị giác của mình, Aoko vui sướng ôm chầm lấy bờ vai vững chắc của vị nam nhân tuấn tú, miệng reo lên khe khẽ.
Nhận ra sự vô ý của mình trước nhiều người, Aoko vội đẩy chàng ra xa, mặt cúi xuống ửng hồng, lí nhí nói lời xin lỗi.
Bật cười trước cái vẻ đáng yêu của cô công chúa trước mặt, Kaito khẽ xoa đầu cô, nở một nụ cười gian xảo:
-Sao? Công chúa nhớ kẻ hèn mọn này đến như vậy a~
Không để ý đến khuôn mặt đang đỏ như gấc của ai kia, chàng khẽ gắn lên mái tóc cô một cây trâm bằng ngọc thạch có hình một đóa lan rực rỡ:
-Đây là quà của huynh. Xin lỗi vì lâu nay không đến thăm tiểu muội thường xuyên được nha.
Không để cho Aoko có dịp trách móc hay giận hờn, chàng đã vội từ biệt mà ẩn thân vào màn đêm tối tăm kia. Trước khi đi cũng kịp nhắn lại rằng chàng và cô sẽ sớm gặp lại.
Hơi hụt hẫng vì cách xưng hô là tiểu muội của Kaito, Aoko ngẩn ngơ nhìn bóng hình thanh tú kia biến mất, bất giác đưa tay lên chiếc trâm còn mang chút hơi ấm từ chàng, cô nhẹ nhàng mỉm cười. Dù gì chàng vẫn không quên cô. Trăng đêm nay thật sự rất đẹp, nhẹ nhàng rọi xuống khuôn mặt thoáng ửng hồng của ai kia.
END CHAP 3
Chap này mình đã cố viết thật dài, nếu có sai sót mong mọi người thông cảm nghe.
Nếu đọc qua fic rồi thì xin để lại cho mình cái com khích lệ nha.
Một lần nữa cám ơn sự ủng hộ của mọi người