[Longfic] Kí ức sinh mệnh

@ran cute 1504 trời Ss chăm chú sữa lỗi thế mà vẫn mắc lỗi type sao.:surprise::Conan23:
Shinichi dùng Heijji vào việc trời tối mới dùng được. Yếu tố quyết định đó.&[]
Chap mới k biết khi nào có.:Conan04: Hôm nay Ss bệnh tay phải bị rút xị máu. Tay trái được bom nữa lít nước biển. :KSV@17:Ss xin ngừng viết ít bữa để tịnh dưỡng.:worried:.

Em nó nhớ ghé lau chùi fic cho Ss.
Thương:KSV@03:
 
Vào phủi bụi tí nhỉ. Au ơi bạn đang trốn nã hay sao mà lâu lâu k thấy bạn vậy? Nếu bạn đang trốn như Shin thì thỉnh thoảng cũng phải làm vài cú cho ng khác đỡ thương nhớ chứ???
 
@DC love: Mình bù bằng một chap dài. Bây giờ mình mới bắt đầu gỡ rối, tình tiết truyện sẽ kéo dài, tính hai chap mới đăng cho có chút tình tiết, bạn hối làm mình cũng sốt ruột đăng luôn. Haiz, đây là một chương lê thê và không có gì mới mẻ,cũng không giải thích được gì.( Bí ý nặng lắm luôn)

@all: Dù gì thì mong ai đọc thì vào góp ý giúp mình để mình có thể tìm ra chút ý tưởng để tiếp tục. Mỗi chap mình đăng đều có chút ẩn ý trong đó, mà ẩn quá thành ra thấy nó lan mang, không có gì đặc sắc. Ẩn quá thành bí ý tưởng luôn. Hãy Chỉ giúp mình chỗ nào cần khai thác rõ ràng hơn... tập trung quanh Ran quá cũng nhàm.


Kẻ trong tối- móc khóa.

Hôm nay có lẽ là ngày náo nhiệt nhất trong bốn năm qua, có lẽ những cảm xúc hiện tại đã lâu rồi không tồn tại trong cuộc sống của Ran nữa. Đôi mắt tím biết nhẹ chớp, ẩn trong đó nét cười, cô nhìn mọi người bên cạnh mình.... Cảm giác thật ấm áp.

Bên ngoài cửa phòng, bóng người trầm lặng đứng đó nhìn gương mặt vui vẻ của Ran, môi mấp máy mấy từ vừa nghe được " Tình cảm là sự lựa chọn cá nhân." Sau đó giống như vừa hiểu ra điều gì đó khóe môi nhếch lên nụ cười.

" Yuki?"

" Anh..."
Giật mình vì tiếng gọi, quay người lại Yuki kinh ngạc nhận ra đó là Kou Kazawa. Bỗng chốc sự lúng túng gợn lên từng tế bào, tay cô vô thức vuốt tóc mình.

Kazawa nhận ra hành động nhỏ này của Yuki anh chỉ nhíu lại đôi mày cương nghị một cái, ánh mắt nhìn một lượt cao thấp toàn thân Yuki, trong lòng gợn lên chút cảm xúc khó tả như là lo lắng. Chớp mắt, Kazawa Kou tự bỏ qua cảm xúc vớ vẩn này anh cất giọng trầm trầm hỏi " Đến thăm Ran sao không vào?"

" Em... Em..." Yuki bắt đầu nói lắp, trong mắt cô vụt qua tia thất vọng, chỉ biết cúi đầu xuống để không lộ ra vẻ mặt mất mát đó trước mặt anh.

" Vào thôi."

Sự thất vọng đến lúc này đã không thể che giấu nơi đáy mắt, khoảnh khắc anh lướt qua cô, Yuki cảm thấy trái tim mình như bị bỏng lạnh, buốt giá tràn lan mọi ngóc ngách. Có lẽ cô sẽ tự chìm trong sự đau đớn ấy nếu như không nghe được một giọng nói trầm lạnh quen thuộc ấy vang lên khe khẽ sau lưng.

" Em để tóc này rất hợp."

Tay Yuki lại vô thức đưa lên vuốt mái tóc vừa bị cắt ngắn , miệng cô nở nụ cười rực rỡ. Vậy là anh ấy có chú ý đến cô. Tâm trạng của Yuki chỉ vì một câu nói mà vực dậy phấn khởi, cô vui vẻ xoay người theo sau Kazawa Kou vào phòng, nụ cười trên môi cũng không thu lại.

"Anh Kou."

" Ừm, Yuki đến thăm em."

Kazawa Kou gật đầu xem như chào mọi người, sau đó anh xê dịch người ra ngường vị trí cho Yuki. Bỏ qua sự có mặt của những người xung quanh, Yuki thản nhiên chống lại ánh mắt kinh ngạc của Ran cô vô tư cười hì hì đi đến trước mặt Ran. Vẻ mặt ngả ngớn nâng cằm Ran hỏi: " Thế nào, anh có đẹp trai không?"


Không nghe thấy câu trả lời, Yuki bĩu môi nói " Ran à, không cần phải làm vẻ mặt kinh ngạc như vậy. Cậu làm tớ ngượng đấy."

" Ế, Ế ế ế......? Bà chằn Yuki?"

"Muốn ăn đập?" Cơ mặt Yuki nhăn nhó đến khó coi, cô trừng mắt nhìn Shota, đưa lên nắm đấm dí vào mặt cậu.

Shota rất biết điều ngậm miệng lại, mắt cậu vẫn dán chặt lên khuôn mặt của Yuki, đúng là rất lạ nhưng mà nói sao nhỉ? Phong cách này rất hợp với Yuki, rất đáng yêu, mái tóc dài ngày nào đã được cô cắt ngắn lên ôm sát mặt tôn lên vẻ trắng sáng kết hợp với đôi mắt sáng linh động làm ngũ quan trở nên sắc nét, rực rỡ. Chỉ là cắt tóc một chút mà cả con người như khác hẳn, mái tóc dài trước kia của cô luôn làm người khác nhìn vào có vẻ gượng ép tuy rằng phần tóc rất đẹp nhưng đặt lên người Yuki thì không hợp chút nào. Cô ấy là người thẳng thắng, mạnh mẽ tóc ngắn sẽ hợp hơn.

"Còn cậu, sao cứ đơ mặt nhìn mình hoài vậy, hay là không thích mình đến đây thăm hả?" Nói xong còn giả bộ đứng dậy rời đi thành công làm Ran giật mình kéo cô lại.

" Không, không phải? Chỉ là.... Tóc cậu?" Ran lấy làm khó hiểu chỉ vào tóc Yuki, cô nhớ rằng Yuki rất yêu quý mái tóc của mình, còn luôn miệng kêu ca nói đó chính là sinh mệnh của cô ấy. Nhưng sao bây giờ lại đùng một cái cắt đi? Thật khó hiểu.

Nhìn mặt của Ran, Yuki thừa biết cô suy nghĩ gì. Cô không muốn làm cái bóng của người khác nữa, trong lòng tự giễu cợt nhưng trên mặt lại tỏ vẻ như chuyện không có gì cả nhún nhún vai nói " Thế nào không đẹp sao? Rất nhiều người khen tớ đấy." Ngay cả anh ấy cũng khen nó hợp với tớ.

Ran im lặng nhìn vẻ mặt vui vẻ của Yuki sau đó lại nhìn anh Kou ở phía sau, giờ cô mới phát hiện anh ấy đang thất thần nhìn tóc mới của Yuki, ánh mắt rất dịu dàng. Như bừng tỉnh Ran cũng phụ họa với Yuki " Ừm, rất đẹp. Chặc, chặc... hay là tớ cũng cắt tóc ngắn như cậu nhỉ?"

" Không được."

Ran vừa nói dứt câu thì bị một âm thanh phản đối lớn tiếng vang lên làm cô giật cả mình. Không chỉ cô mà mọi người trong phòng đều ngạc nhiên quay nhìn Shinichi với ánh mắt khó hiểu.

Ánh mắt mọi người nhìn Shinichi hết sức quái dị, có lẽ họ là đang hỏi cậu có ý kiến gì. Shinichi hiện tại rơi vào tình huống cực kì lúng túng, mặt cũng đỏ cả lên, cậu không hiểu tại sao khi nghe Ran nói vậy thì miệng lại nhanh hơn não nói ra câu ấy, lúc đó chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình. Mà bây giờ mọi người đang nhìn mình, Shinichi ánh mắt xoay chuyển liếc điện thoại trên tay cậu nhanh chóng giơ lên cho mọi người xem." Ha.. Ha. Mọi người đừng hiểu nhầm, tôi đang chơi game. Chết mất rồi."

Người ta nói những người IQ cao cũng có sẽ có những ngày não bị phẳng, bằng chứng là cái tên đang cười hì hì giơ cái điện thoại lên này đây.

Mọi người trong phòng nhìn Shinichi và trân trọng gửi đến một ánh mắt xem thường, trong lòng khinh bỉ đúng là khôn ba năm dại một giờ. Có ai nói là hiểu lầm cậu ta chứ, cái này gọi là không đánh mà khai.

Nhận lấy ánh mắt khinh thường của mọi người, Shinichi bấy giờ mới nhận ra bất thường trong câu nói của mình, bây giờ cậu chỉ muốn chui xuống cái lỗ nào đó để trốn,lại nhìn đến một người, cô ấy đang nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu. Shinichi cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng, ú ớ mấy câu muốn giải thích nhưng lại không nói được gì.

"Đúng rồi Ran, điện thoại của cậu. Tớ đã đem nó đi sửa rồi, nhưng còn cái móc khóa này của cậu..." Trong lúc Shinichi vẫn đang lúng túng ngó tây, ngó đông thì thật may mắn được Yuki vô tình giải vây, thật ra Yuki không hề biết gì về chuyện của Shinichi và Ran nên không quan tâm lắm đến thái độ kì lạ của cậu. Yuki cảm thấy có lỗi khi đã rủ Ran đến quán rượu hôm đó, với tâm trạng tự trách cô chỉ muốn giúp Ran làm cái gì đó chẳng hạn sửa lại cái điện thoại nhưng rất tiếc cô không thể sửa được cái móc khóa, nó đã quá cũ.

Câu nói của Yuki cũng đã làm mọi người quên luôn chuyện thất thố của Shinichi, không phải vì chiếc điện thoại mà là cái móc khóa trên tay Yuki, nó đã bị hư đến không thể nhận ra hình dạng và điều mọi người thắc mắc là tại sao Ran lại giữ bên người một cái móc khóa cũ kĩ như vậy, theo như giọng điệu của cô gái tên Yuki thì dường như Ran rất coi trọng nó. Nhưng thái độ sau đó của Ran lại làm mọi người ngỡ ngàng.


" Ờ. Hư rồi thì thôi." Ran nhận lấy điện thoại và móc khóa từ tay Yuki, thái độ thờ ơ cho chúng vào túi áo rồi mỉm cười nói với Yuki trước khi cô ấy kịp nói gì đó "Cũng nên bỏ đi rồi."

Có lẽ có một số người trong phòng không biết nhưng Kazawa Kou và Yuki lại rất rõ ràng Ran đối với cái móc khóa xem như báu vật luôn mang bên người, Yuki nhớ cô đã hơn một lần thắc mắc về nó với Ran, những lúc như vậy Ran sẽ nói " Nó là bùa hộ mệnh của tớ." Nhưng hôm nay không hiểu sao Ran lại có thái độ như vậy, giống như cái móc khóa mà Ran đã từng trân trọng cũng giống như những vật phẩm mua ngoài chợ, không có gì đáng lưu luyến.

Shinichi có ngó thấy vật đó, cũng cảm thấy thái độ trái nghịch bất thường của Ran và Yuki làm cậu lấy làm khó hiểu. Cái vật đó dường như... Là cái gì đó mà cậu đã thấy qua, khoảng cách hơi xa nên cậu không thể hình dung rõ cái móc khóa ấy có hình dạng như thế nào, nó cứ mơ hồ.

Ngược với Shinichi, Sonoko và Kazuha lại đứng sát bên cạnh Ran nên nhìn thấy rất rõ ràng. " A, tớ nhớ rồi, nó không phải là cái móc khóa mà Shinichi Kudo ngày trước đã tặng cho Ran."

Nội dung câu nói của Sonoko là mọi người một phen kinh ngạc, nhất là Shinichi, mặt cậu cứ nghệch ra chỉ vào mặt mình ra vẻ không thể tin nổi." Tôi, cái thứ xấu xí và ngớ ngẩn ấy lại là do tôi tặng. Haha, không thể nào." Miệng thì nói vậy nhưng thật ra không hiểu sao trong lòng lại có chút lân lân

" Hứ, kiêu ngạo." Sonoko liếc mắt khinh thường ra mặt, cô không muốn để ý đến cái tên đại ngốc này." Ừm Ran, có phải cậu có ấn tượng đặc biệt gì với nó đúng không?" Chắc là như vậy nên cậu ấy mới có thể giữ nó bên người lâu như vậy.

Trước thắc mắc của Sonoko, mọi người xung quanh lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Ran, chờ đợi câu trả lời.Shiho đứng cạnh Heiji nhíu mày, khi sự việc kia chưa xảy ra cô vẫn thấy nó được Ran sử dụng. Trong lòng Shiho nổi lên tia nghi ngờ nhìn Ran.

" Cái này sao" Ran lấy ra vật mà cô đã cho vào túi, vẻ mặt bình thản nhìn nó một lúc thì nói tiếp " Không có, chỉ là bốn năm trước nó đã ở bên cạnh mình, lúc đó không nhớ gì cả nên mình chỉ hành động theo bản năng giữ lại." Nói đến đây thì cô dừng lại, vì thấy nét mặt thất vọng của Sonoko và Kazuha, hơi mím môi Ran quay sang Shinichi, theo như lời Sonoko nói thì cái vật này là của cậu ấy.

" Cô có ý gì?"

" Vật về cô chủ."
Shinichi vẻ mặt khó chịu nhìn vật trong bàn tay Ran đang đưa đến trước mặt mình, gương mặt điển trai lạnh đi một phần, mắt cậu không nhìn đến vật đó nữa mà trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Ran, chỉ thấy một đôi mắt tím biết trong suốt hờ hửng nhìn mình. Shinichi không thể nói rõ cảm xúc lúc này của cậu, sự bực bội không biết bắt nguồn từ đâu tìm đến lại không thể bộc phát. Cuối cùng chỉ có thể đứng đó bày ra một tư thế kiêu ngạo, không thèm liếc mắt đến cái móc khóa trên tay Ran, khinh thường nói " Tôi không nhận lại vật đã cho đi, với lại nó thật xấu xí."

" Vậy sao... Thế thì.."

"Này, cô định làm gì."

"Vứt bỏ, anh không cần nữa mà."

" Ha, dù cho tôi không cần nó nữa, nhưng dù gì đó cũng là đồ " người ta" tặng cho mình, làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ như vậy?"

Mọi người nhìn cuộc đối thoại giữa Shinichi và Ran mà không biết nên bày tỏ thái độ gì, mà cái tên nào đó vừa mới mạnh miệng nói "Không nhận lại vật đã cho đi" lại làm ra cái vẻ mặt hung dữ lấy lại nó, rồi giống như sợ cái gì đó cắt kĩ vào túi áo. Haiz đừng ai nói với người khác rằng họ có quen biết với người này. Thật mất mặt.

Ran nhìn bàn tay trống rỗng của mình, chớp mắt mấy cái lại nhìn vẻ mặt hung tợn của người trước mắt, lúc trước cô giữ nó vì nghĩ nó là của mình, cô có ý định trả lại hắn lại không cần, không lẽ cô lại không biết thẹn giữ lại vật người khác không cần vì thế mới muốn vứt đi, ấy vậy mà... Ran đưa mắt nhìn mọi người ý muốn hỏi cô đã làm gì sai sao?

Nắm chặt vật trong tay, ánh mắt Shinichi như rực lửa. Haiz, từ lúc nào cậu không thể giữ được bình tĩnh vốn có của một vị thám tử vậy? Chắc chắn là từ lúc gặp cô gái này rồi, bắt đầu từ đó suy nghĩ trong cậu không ngừng rối loạn, ngay cả hành động và lời nói. Cậu biết mọi người đang khinh thường mình ra mặt, nhưng mà không lẽ trơ mắt nhìn cô ấy vứt đi.

" Xì, nếu biết trước nó là của anh, lần đó tôi nên vứt nó đi rồi." Shota chán ghét nói, nhớ lúc trước khi thấy vật này trên người Ran, cậu đã có ý muốn vứt đi và mua tặng cô một cái mới, thế nhưng lại bị Ran từ chối. Biết vậy vứt mẹ đi rồi... Hừ, từ đầu cậu đã có thái độ không tốt với tên thám tử này rồi.


" Hơ.. Hơ. Vậy tôi có nên nói cảm ơn vì cậu Shimizu- Kun đã không vứt nó đi không?" Shinichi nói bằng cái giọng chua lè, vẻ mặt lại thập phần không có ý định nói cảm ơn. Hừ, ngay lần nhìn thấy tên nhóc này ở chỗ Ran làm đã thấy không ưa rồi.

Giữa không trung ánh mắt hai người đối kháng, như có ngàn tia điện với công suất cực lớn rẹt rẹt xẹt qua lại.

"À, đúng rồi Ran, vụ án lần này đã được chuyển giao cho sở cảnh sát, người phụ trách sẽ là Shinichi Kudo. Theo trình tự chiều nay chúng tôi sẽ đến lấy cung." Heiji lên tiếng cắt ngang màn đấu mắt vô vị của Shinichi và Shota, trong lúc nói chuyện cùng Ran còn tranh thủ liếc mắt với Shinichi một cái, nhắc nhở cậu mục đích chính.

" Ừm, chiều nay tôi sẽ đến."

" Không cần đâu, cô cứ ở đây. Chúng tôi sẽ quay lại, đến lúc đó mong cô hợp tác." Bị nhắc nhở, Shinichi đanh mặt lại lấy lại phong độ nói với Ran.

" Vậy làm phiền." Ran khách sáo nói, sau đó ánh bao quát nhìn mọi người, gương mặt có chút mệt mỏi nói" Xin lỗi, mọi người có thể ra ngoài chút không? Tôi có chuyện muốn nói cùng với anh Kou và Yuki."

" Ran có chuyện gì không thể nói trước mặt bọn mình sao?" Sonoko nghe câu nói của Ran thì kinh ngạc, lại có chút khổ sở hỏi, ngay cả khi Ran đã quay trở lại giữa bọn họ vẫn tồn tại cái thời gian bốn năm đã đánh mất. Bọn cô thực sự rất muốn biết bốn năm qua Ran đã sống thế nào.

"Mình, không phải. Mọi người đừng hiểu lầm, chỉ là có chút chuyện..." Ran cũng không thể nói ra được có chuyện gì, có một vài chuyện sẽ tốt hơn nếu số người biết càng ít.

" Được rồi, chúng ta ra ngoài đi, cô ấy cũng phải nghĩ ngơi rồi." Shiho nãy giờ đứng một góc im lặng mới lên tiếng, đứng trên cương vị hiện tại cô chính là bác sĩ chịu trách nhiệm về tình trạng sức khỏe của Ran, câu nói của cô cũng đồng thời cho mọi người bớt gượng ép hơn.

Shinichi chần chờ, mục đích cậu đến đây còn có hỏi Ran một số chi tiết về vụ án của ông Muza. Nhưng nhìn tình hình hiện tại có lẽ đành dời lại chiều nay vậy. Heiji thấy thái độ chần chừ của cậu bạn thì bước đến vỗ vai cậu một cái " Đi thôi " sau đó lôi kéo Shinichi vẫn đang miên man suy nghĩ ra khỏi phòng cùng mọi người.

Mãi cho đến khi ra khỏi phòng Shinichi vẫn chưa thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân. Bên cạnh Heiji cũng phát hiện Shinichi khác lạ, khủy tay huých cậu một cái hỏi " Cậu đang suy nghĩ cái gì?"

" Cái móc khóa ấy... Chặc, thật kì lạ." Shinichi vô thức trả lời, sau đó như nghĩ đến cái gì đó quay sang nói với Heiji" Tớ có việc đi trước." sau đó vội vàng chạy đi.

" Cái tên này cứ như ma quỷ ấy." Sonoko khó chịu lầm bầm mấy câu, rồi kéo tuột Kazuha đi

Heiji liếc mắt nhìn người nãy giờ vẫn đang im lặng đứng bên cạnh Shinichi, vẻ mặt cô hoàn toàn tỉnh lặng nhưng cậu dám chắc trong lòng Shiho đang gợn sóng, cô ta thứ giỏi nhất chính là che giấu cảm xúc của bản thân. Không biết bản thân có nên thương cảm thay cô không. À mà tốt nhất là không, cô nàng này đặc biệt cao ngạo. Lắc đầu ngán ngẩm, một mình cậu giả ngu giả ngơ, theo sau hai người Sonoko và Kazuha.


" Có phải cô thích tên Shinichi Kudo đó."

Shiho nhíu mày nhìn người đang chặn trước mặt mình, Shota Shimizu, cũng không phủ nhận chỉ mở miệng lạnh lùng hỏi lại. " Thì thế nào?"

" Thế thì tốt rồi, cô hãy đi quyến rũ hắn ta, bảo hắn cách xa Ran của tôi một chút." Shota trừng mắt nhìn Shiho nói, cô gái trước mặt vừa xinh đẹp, vừa lạnh lùng, sẽ thật tốt nếu như cô ta giúp cậu một tay.

" Vớ vẩn." Nếu có thể làm được thì tốt rồi, hắn ta chưa từng xem cô hơn một người cộng sự hoàn hảo.

" này, này, này..., Tôi chưa nói hết sao cô lại bỏ đi, thật bất lịch sự." Bị bơ, Shota rống giọng hét lên, tin cậu đi đây là ngườ đầu tiên giám bơ cậu bằng cái kiểu lạnh lùng như vậy. Bất giác làm sự tự ái trong cậu sôi sục cả lên, cậu không thuộc tuýp người bị người chịu được sự lạnh nhạt như thế. Vì vậy liền nhanh chân chạy theo Shiho.

Trong khi đó trong phòng vẻ mặt Ran đầy căng thẳng nhìn hai người là Yuki và Kazawa Kou.

" Anh Kou, ông ngoại đâu rồi.?"

" Ông đã trở về Kanagawa"

" Ơ, có chuyện gì sao?" Hôm qua ông ngoại chỉ đến thăm cô một cái vậy mà như vậy đã rời đi sao? Điều này làm Ran tránh không khỏi suy nghĩ một chút, chắc là thực sự co chuyện gì rồi.

" Ừm, em nhớ ngài Martinez chứ?"


Martinez, Ran sẽ không quên cái tên này, suốt bốn năm qua ông ấy cùng với bác Joushi chính là hai người bác sĩ điều trị chính cho cô. Như một dự cảm không lành nét mặt Ran hiện lên vẻ ngưng trọng, lo sợ hỏi " Ông ấy, chắc là không có chuyện gì đúng không?"


Kou nhận ra trong mắt Ran là sự né tránh, anh cũng thật sự mong ông ấy không sao cả nhưng rất tiếc " Ông ấy hôm qua đã mất rồi."

" Mất rồi... Mất rồi sao?" Giọng Ran run run lập lại mấy từ, ánh mắt cô cũng trở nên trống rỗng không có bất kì tiêu cự nào. Mọi thứ không thể trùng hợp như vậy chắc chắn là tên đó... chắc chắn là hắn.Kazawa và Yuki nhìn thấy cảnh này thì trong lòng nổi lên lo lắng tiến đến bên cạnh Ran, trong khi Yuki nắm chặt lấy bàn tay đang run lên của Ran thì Kazawa Kou lại cố gắng nói những từ trấn tĩnh.

" Ran, không sao đâu."

" Đúng đó Ran, dù có chuyện gì xảy ra tớ cũng sẽ bên cậu, sẽ không để hắn ta làm hại cậu lần nữa."

Giữa lúc hai người cứ tưởng Ran một lần nữa lại rơi vào hoảng loạn như trước đây thì thật ngạc nhiên Ran lại lấy lại bình tĩnh, cô ngước mắt nhìn hai lạnh lùng mở miệng " Em không sao. Em sẽ tự tay bắt hắn ta."

" Nhưng mà Ran, cậu quên là mình bị loại bỏ khỏi cuộc điều tra rồi sao?" Yuki nắm chặt lấy tay Ran như muốn kéo lấy Ran trở về, vì lúc này đây ánh mắt của cô ấy thật đáng sợ. Tràn đầy sự căm thù.

" Nếu với tư cách là nhân chứng thì thế nào? Anh sẽ giúp em chứ?" Cảm nhận được bàn tay đang siết chặt lại tay mình, Ran cũng nắm chặt lấy bàn tay ấy như một cách tự trấn an, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn anh Kou, ánh mắt cô tràn ngập sự tin tưởng và kiên định.

Kazawa biết, cô bé ngày nào đã trở nên mạnh mẽ và cứng cáp, cũng đủ khả năng tự bảo vệ mình. Vì thế lần này anh sẽ giúp Ran đối mặt với tất cả " Em đã chuẩn bị tinh thần tốt chứ?" Để đối diện với quá khứ và những người ngoài kia.

Bất giác nghe câu hỏi này của anh Kou, Ran giật mình do dự, sau đó khi nhìn thẳng vào ánh mắt lo lắng của Yuki, Ran chợt nhớ đến ông ngoại, ông bà Mori, Sonoko, Kazuha và nhiều người khác nữa, họ cũng dành cho cô ánh mắt này. Có rất nhiều người đã luôn lo lắng cho cô như vậy, cô không thể liên lụy đến họ. Vì thế sau một hồi thất thần suy nghĩ, ánh mắt Ran kiên định nhìn hai người gật đầu nói " Ừm, nhưng bây giờ muốn lật lại vụ án thì rất khó, năm đó mọi người đều kết luận hắn ta đã chết. Chỉ với sự nghi ngờ của em để họ chấp nhận điều tra lại lần nữa chỉ sợ..." cái chết của ông Muza và việc cô bị ám sát có thể có hoặc hay không liên quan đến hắn, nhưng với việc năm tên sát thủ bị giết với cách thức các nạn nhân năm đó bị giết năm đó rất giống nhau. Ran khẳng định hắn ta... Có thể chưa chết và sẽ quay lại.


Bâng khuâng của Ran chính Kou cũng đã nghĩ đến, nếu như không bằng không chứng mà làm ầm việc này lên, rất có khả năng anh và Ran sẽ hoàn toàn bị cưỡng chế ra ngoài phạm vi vụ án.


" Đúng vậy, cứ nhớ đến thái độ hằn học của những người đó là phát chán, nhất là tên đặc vụ Suiya." Yuki nhíu mày phiền chán khi nhớ đến gương mặt hung tợn của một đặc vụ năm đó, hắn ta có thái độ rất xấu với Ran.

Nghe Yuki nhắc đến cái tên Suiya trong đầu Kou và Ran cũng bắt đầu nhớ lại nhân vật này, hắn ta năm đó chính là đặc vụ trong chuyên án, cũng chính là người hỏi cung Ran.

" Có một người có thể điều tra.. Chỉ sợ em không muốn."

" Hả, là ..." Vừa nghe anh kou nói, gương mặt Ran phấn chấn lên nhìn anh hỏi, nhưng khi vừa chạm đến ánh mắt của anh Ran chợt hiểu, lời đến miệng cũng tự động thu vào, mặt lạnh xuống vẻ khó xử.

" Anh nói bóng gió làm gì, còn không mau nói đi." nảy giờ yuki vẫn lẫn trốn không nhìn Kazawa Kou, nhưng đang lúc nóng ruột anh lại nói kiểu nữa nói nữa không làm cô khó chịu buộc miệng hỏi, cô vốn vô tư nên không nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Ran trước mặt, một lòng chỉ muốn cùng Ran giải quyết vấn đề.

" Shinichi Kudo."

" Shinichi Kudo, chính là người lúc nảy?"

Kazawa Kou thất thần nhìn Yuki, phải mất mấy giây mới kịp phản ứng gật đầu, anh vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với hình tượng mới của cô. Yuki thực sự hợp với mái tóc ngắn này, kết hợp với ánh mắt to tròn long lanh làm cô thoạt trông rất tinh khôi, lại có phần lém lỉnh, tinh ranh như con người cô vậy. Vì thế lại không nhịn được nhìn nhiều hơn một chút. Ánh mắt vẫn lạnh như thế nhìn mình, nhưng Yuki lại cảm thấy nó thực rất nóng, nóng đến nổi lan đến từng mạch máu dưới lớp da mặt mà cô vẫn cho là rất dày của mình. Trước cái nhìn của người mình yêu, dù bình tĩnh đến đâu cũng không nhịn được đỏ mặt.


" Khụ, khụ" Ran rất vui vì sự tiến triển của hai người, nhưng mà bây giờ cô không thể quên chuyện chính được.

"Ừm, vậy em tính sao?" Kazawa Kou "bình tĩnh" chuyển ánh mắt đến Ran, anh vẫn như vậy trong mọi tình huống luôn giữ cho mình sự bình tĩnh và quyết đoán.

" Em nghĩ hiện tại vẫn chưa cần đến thám tử. Ngược lại, em nghĩ đến việc khiêu khích Suiya. Anh ta cũng chưa từng tin hắn ta đã chết, nếu chúng ta..." Nói đến đây thì dừng lại, Ran quan sát vẻ mặt của hai người, dường như họ không đồng ý với ý nghĩ này của cô.


" Ran cậu nên suy nghĩ kĩ lại. Tên Suiya đó căm ghét cậu ra mặt."


" Chính vì hắn ta căm ghét tớ, tin chắc rằng hắn sẽ nhảy vào vụ án này."


Trước ý nghĩ này của Ran, Kazawa Kou không có ý ngăn cản cũng không có ý ủng hộ, anh hiện đang vướng vào vụ án của ông Muza và một vài nguyên chức trong quân đội, nếu bây giờ khơi gợi lại vụ án kia của Ran năm đó, nếu có chuyện bất truất e là không kịp trở tay. Chuyện này, dù không muốn nhưng vẫn phải để tên thám tử ấy chen một chân vào, khi đó anh sẽ có thời gian giúp Ran một tay. Nhưng anh vẫn phải một lần nữa nhắc nhở Ran, hắn ta là một tên tội phạm nguy hiểm cở nào.


" Ừm, nếu chuyên án được lật lại sẽ có rất nhiều người liên quan, nhất là em, Ran. Hãy nói với anh rằng em chắc chắn mình có thể đối mặt với tất cả, ngay cả những điều em đang cố gắng che giấu."


" Em..." Ran không thể trả lời Kazawa Kou, tay cô vô thức ôm lấy ngực trái. Cô thừa nhận mình sợ, ánh mắt cô không giấu đi sự hoảng loạn, bên tai cô dường như đang nghe thấy tiếng cười man rợ mà hằng đêm cô vẫn nghe thấy. Cô muốn chấm dứt cơn ác mộng này, chính tay cô sẽ bắt lấy hắn ta, tên tội phạm với biệt danh G. Kẻ đã reo rắc vào giấc mơ của cô và những người khác sự sợ hãi không bao giờ dứt, kẻ khơi gợi lên bóng tối xấu xa trong lòng mỗi người, dẫn họ đến con đường không lối thoát. " Em sẽ làm tất cả để có thể bắt hắn." Ngay cả phải trả giá bằng sinh mệnh này.


" Ran" Yuki run giọng gọi tên Ran, ngay cả như vậy vẫn không giảm đi sự lạnh lùng trong ánh mắt của cô ấy, nó làm cô sợ... Giống như là một linh cảm xấu, Ran mạnh mẽ, cô biết điều đó, nhưng cô cũng biết sự mạnh mẽ của Ran không thể thắng nổi sự ranh ma của một tên tội phạm biến thái. Nhớ lại vụ án năm đó, đội chuyên án của anh Kou cũng đã phải hy sinh rất nhiều người, ngay cả Ran, nếu như bọn họ không kịp đến giải cứu, có lẽ bây giờ... Ran cũng không thể sống mà ngồi đây.


Cạnh.


" Xin lỗi đã làm phiền."



:KSV@02:Chắc là không có lỗi type.:KSV@08::KSV@09:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Nếu Au ko tập trung quanh nhân vật chính thì mới là sao nhãng nội dung xuyên suốt của fic ý. Mọi thứ vẫn sẽ phải xoay quanh Ran mà. Dù vậy mình thấy đang bước vào vụ án đó chứ.thêm nữa là những cảm xúc của Shin và cặp đôi khác như Kou và Yuki nè, rồi cả bạn vui nhộn Shota. Và quan trọng là các vụ án cần điều tra. Biết là viết về phá án khó vì nó đòi hỏi sự hiểu biết.và logic rất nhiều nhưng cố gắng nhé. Đấy gọi là chất đấy
 
Ame đang tiến hành khai thác các tuyến nhân vật, mọi chuyện cũng dần dần tiến triển. Tên chủ mưu cuối cùng tên G cũng đã dần lộ diện. Chỉ khai thác một mình Ran thôi thì cũng không ổn nhưng theo hướng này của Ame thì đang khai thác xung quanh Ran.Ran chính là điểm" mấu chốt "để gỡ Rối hết tất cả mọi khúc mắc trong toàn bộ câu chuyện.
Về phần của Ran nhân vật chính mấu chốt này bạn làm rất tốt vai trò của cô ấy trong truyện. Nhưng nếu có thể, nên khai thác thêm về Shinichi dù gì cậu ta cũng là một trong những mắt xích liên quan đến quá khứ của Ran. Cũng là một thám tử điều tra vụ án. Nếu để cho Ran gánh hết một mình sợ là sức của cô nàng không chịu nổi. Nam chính cũng không nên quá mờ nhạt, đâu Chỉ để cho vai trò của anh nằm ở vị trí ghen tuông là đủ Hãy để anh phát huy tài năng thám tử giúp Ran một phần nào đó. Kéo cô ấy ra khỏi Bóng ma tâm lý đã chịu suốt ngần ấy năm.
Cái này là khen ngợi Ame nè đào ở đâu ra mà một đống nhân vật mà còn là tên tiếng Nhật. Bạn nhớ nổi tên mình thật là khâm phục nha. Nói thật chứ Ame ra chương chậm quá Mấy người này cũng dần phai nhạt trong tiềm thức của mình rồi, chỉ nhớ mang máng thôi'@^@|||
Hú hú mình nghĩ Shiho bị làm phiền là do cái anh Shota này rồi:)). Còn về phần anh Kou có hai cô gái không biết ai mới là Chân mệnh thiên nữ đây:-?
Góp ý thì góp ý vậy thôi nhưng mình nghĩ hướng đi tiếp theo Ame đã định hướng sẵn rồi mong chờ chap mới:KSV@20:
 
@duonghmu cảm ơn duonghmu nhiều.:KSV@11:. Nhưng mà mình cũng không biết có làm ra cái " chất" như bạn nói không.Để suy nghĩ ra một vụ án, rồi cách phá án, nó thực sự quá khó:KSV@18:Cứ có cảm giác mọi thứ đang quay mồng mồng.

@Toyama kasumi Mình hy vọng tên hung thủ thật sự sẽ làm bạn bất ngờ.Và cả Ran với Shinichi nữa. Vì chuyện đủ rối rồi, bạn Shinichi lần này chỉ là nam phụ trong câu chuyện của Ran thôi, ai biểu văn án chính tác giả làm Ran của mình bị lu mờ chi, ở đây mình đòi lại công bằng cho cô ấy. Thật ra đôi lúc mình cũng quên tên các nhân vật, như ông ngoại Ran và bác sĩ Joushi, Còn mấy nhân vật trẻ trẻ thì không thể quên được( ngoại trừ những diễn viên quần chúng), vì hầu hết đó là tên diễn viên ca sĩ mình thích, như Shota chẳng hặn. Shota Shimizu,,,......:KSV@12:( mặc dù hình tượng k giống lắm).

Ừm đến chuyên mục kể lể:Conan09: , chuyện mình ra lâu thật vì mình có ba cái hố, một tuần mình viết một hố, nhanh nhất là Chúng yêu tu tiên, còn kí ức sinh mệnh và Mập mờ được viết song song nhau, vì một bên là trinh thám... còn một bên thì....:KSV@05:. Thể loại trinh thám quá khó, ngày thì suy nghĩ tình tiết cho vụ án, đêm thì tưởng tượng về chuyện tình cảm Shinran, mình mất ngủ trầm trọng. dạo này để có tài liệu về vụ án mình phải xem mấy bộ phim kinh dị:KSV@16:.:Conan04: Phải nói là trăm khổ vạn khổ. Vì thế nên:Conan09:, lỡ truyện có ra chậm mong tất cả thông cảm, và đừng quên fic, hãy phủi bụi giúp mình, còn có lỗi type, mấy bạn bắt nhiều lần sau mình sẽ sửa:wave::wave::wave::wave::wave::wave::wave:
 
" Xin lỗi đã làm phiền."

Tiếng mở cửa làm ba người trong phòng phải dừng lại cuộc nói chuyện. Misaki nhìn ba người ánh mắt bình tĩnh mặt không gợn một sắc thái nói: " Tôi sẽ đợi ở ngoài." Sau đó lui bước chân muốn rời đi.

" Khoan đã." Tay Misaki vừa chạm đến cánh cửa thì phải khựng lại vì tiếng gọi, cô khó hiểu nhìn cô gái tóc ngắn vừa mới gọi mình.

Yuki hơi lúng túng, vì hiện tại trong phòng mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. Chính cô cảm thấy mình bị nhìn đến cả người đều thấy nhột, theo bản năng đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc ngắn, ánh mắt thì cứ đảo tới đảo tới đảo lui, cuối cùng đành cúi đầu vội nói "Ừm... À hay là chị cứ ở lại. Tôi cũng có việc phải đi ngay lập tức. Ran. Hôm khác mình lại đến thăm cậu." sau đó liền lấy tốc độ ánh sáng mà chạy ra khỏi phòng.

" Em ở lại với Ran. Anh cũng đi trước." Chân trước Yuki vừa bước ra khỏi phòng thì Kazawa Kou chân sau cũng đuổi theo sau. Misaki chỉ cảm thấy một cơn gió nhẹ lướt qua người mang theo chút giá lạnh cùng chút mùi hương đã từng quen thuộc. Cô không nói gì chỉ nhìn Ran nhẹ nhún vai một cái, tỏ vẻ cô không hiểu cũng không quan tâm.

Đối với sự tình đột ngột phát sinh này Ran cũng chỉ biết gượng cười đáp trả. Trong lòng cô âm thầm cầu nguyện cho ba người.

" Em cảm thấy khỏe hơn rồi chứ?" Khóe môi Misaki khẽ nhếch, chút ít ý nghĩ trong lòng Ran sao cô có thể không biết.

" Vâng, em khỏe hơn nhiều rồi." Ran mỉm cười nói với Misaki, cô quan sát dáng vẻ của chị ấy thoạt nhìn thật sự không hề để ý đến chuyện vừa rồi, nhưng vẫn lén lút thở một hơi nặng nề. Chuyện tình cảm của anh Kou vẫn là nên để anh ấy tự lựa chọn, hy vọng sẽ không mang đến cho ai hối tiếc bất cứ điều gì.

Misaki kéo ghế ngồi bên gi.ường Ran, nhẹ cười một tiếng, ánh mắt lướt qua cửa sổ đã kéo rèm rồi lại nhìn Ran nói." Trong quá trình điều trị, đừng quá áp đặt, cũng không cần gượng ép bản thân nhớ lại. Nhưng mà chị hy vọng bản thân em phải biết tự vượt qua. Những tổn thương trong quá khứ hãy để nó trở thành chất dinh dưỡng nuôi ta trưởng thành. Có những chuyện đã xảy ra, em không thể chọn cách trốn tránh được. Cái rèm cửa đó... Em không nghĩ kéo lên sao? Hôm nay em cũng thấy bên ngoài rất đẹp."


Ran nhìn theo hướng mắt của Misaki, cái rèm cửa đó vẫn bị cô kéo lại. " Em có rất nhiều giấc mơ, nhưng mọi thứ đều không liền mạch, mơ hồ không rõ, em đã rất sợ hãi. Thứ em rõ ràng nhất chính là cảm giác mình bị phong tỏa trong một không gian trắng xóa, bốn bề im lặng. Nhưng mà khi ở đó em lại thấy an toàn."

Cũng đã có rất nhiều lần Ran hy vọng bản thân sẽ mãi mãi ở đó, chỉ có ở đó bản thân cô sẽ không cần chìm trong những cơn ác mộng, những âm thanh quái dị sẽ không tìm đến cô.

" Có lẽ đó là một nơi tốt." Misaki nhẹ gật đầu, hiện tại cô không muốn phản đối ý nghĩ của Ran. Hôm nay cô đã đọc bệnh án của Ran, em ấy gặp vấn đề về tâm lý nguyên nhân là từng bị giam cầm và trải qua những tổn thương về thể xác lẫn tinh thần. Khi tiếp nhận hồ sơ bệnh án thì Misaki đã vô kinh ngạc, không nghĩ đến Ran lại trải qua những việc thương tâm như vậy. Vụ án về G rất nhiều năm về trước cô cũng đã từng được biết đến. Bất quá đến hai năm trước thì vụ án khép lại, mọi thông tin đều bị phong tỏa. Không ngờ Ran lại là một nạn nhân trong đó. Nếu so sánh với tình trạng của những người khác thì Ran là trường hợp tốt nhất. Cô không biết rõ mọi chuyện nhưng thông qua đó lại rất cảm phục Ran, đó là một cô gái kiên cường. Không. Phải nói là quá kiên cường.

" Chị đã biết về chuyện đó?" Ran hơi ngạc nhiên nhìn Misaki, vì bác sĩ điều trị trước đây của cô hoặc là khuyên cô nghĩ đến những điều tốt đẹp hoặc là bảo cô tự mình bước ra khỏi đó.

"Ừm. Có lẽ ông Martinez đã nói những điều cần nói với em. Vậy chị chọn nghe em nói. Em có muốn kể về nó." Misaki gật đầu, cũng bắt đầu thử dò xét nhưng cô không quá đặt nhiều hy vọng là Ran sẽ kể.

Ran nhìn cửa sổ, mím môi, ánh mắt hiện lên tầng tầng thống khổ " Em hy vọng rằng đó chỉ là một cơn ác mộng, khi tỉnh giấc em sẽ không nhìn thấy những thứ đáng sợ đó nữa. Nhưng mà mọi thứ đều do em tự tưởng tượng. Quá khứ đã xảy ra em không thể trốn tránh, cũng không thể phủ nhận. " Ran nhắm mắt lại, trong đầu dần dần tái hiện lại những việc xảy ra hai năm trước. Chỉ vừa nhắm mắt bên tai cô liền nghe thấy rất nhiều tiếng tiếng nổ,tiếng la hét, tiếng khóc cầu xin... Cô dường như nhìn thấy rất nhiều người chết, rất nhiều máu, trên nền nhà, trên váy và cả trên tay của bản thân cũng có rất nhiều máu.

Đến đây thì Ran vội mở mắt, hoang mang như một con thú, cô nắm lấy bàn tay Misaki như một phao cứu sinh.

" Ran, được rồi không cần nghĩ nữa." Misaki đứng dậy ôm lấy Ran, bàn tay cô vuốt dọc theo sống lưng giúp Ran bình tĩnh lại.Nhưng điều đó không hề giúp được Ran, Misaki cảm thấy cơ thể mình ôm lấy run lên từng đợt.

" Hắn ta...hắn ta... em." Kết cuộc Ran vẫn không thể đối mặt, một tay ôm lấy cổ họng, ở đó như mất nghẹn một thứ gì đó làm cô không nói nên lời. Ánh mắt Ran tràn ngập đau đớn, cô cảm thấy nó không còn là nỗi đau về tinh thần nữa, nơi ngực trái, cả tay chân đều cảm thấy đau buốt.

Misaki có thể cảm nhận nỗi đau của Ran thông qua bàn tay bị cô ấy bấu chặt. Cô chọn cách im lặng thay vì lên tiếng an ủi Ran, cô tin tưởng cô gái này. Một thời gian lâu sau đó Misaki cảm thấy Ran dần bình tĩnh cơ thể cũng không còn run lên nữa, lúc này cô mới nhẹ đẩy Ran ra cúi đầu nhìn Ran không nói gì.

" Em xin lỗi." Ran nhìn vết thương trên tên Misaki nói xin lỗi nhưng vẫn thủy chung không ngẩng mặt lên nhìn chị ấy.

" may mắn không chảy máu." Misaki nhìn nhìn tay mình, cổ tay bị Ran bấm đến tím xanh, cô chỉ lắc đầu cười trừ. Đây là hậu quả của việc quá vội vàng.

Nghe chị Misaki nói vậy Ran hơi ngạc nhiên nhưng nhiều hơn là cảm thấy có lỗi, vì thế đầu cô cúi càng thấp.

Misaki nhìn thái độ của Ran chỉ thở dài một hơi vỗ vào bả vai cô nói tiếng không sao, sau đó lại kéo ghế ngồi đối diện diện Ran, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía cửa sổ, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng nói " Nếu em muốn lật lại vụ án này, em phải mạnh mẽ hơn. Em nghe câu này chưa < Gió đã nổi lên và chúng ta phải tiếp tục sống>"

Lần này thì Ran đã chịu ngẩng mặt lên, ánh mắt phiếm hồng, khuôn mặt cũng tái nhợt. Ran cắn môi cùng chị Misaki nhìn về hướng cửa sổ, nơi rèm cửa đang nhẹ nhàng đung đưa. Đúng là gió đã nổi lên rồi. Thời gian sắp tới không còn yên bình nữa.

+++++++++++____________+++++++++++____________++++++++++++___________++++++++

Tokyo dù là ngày lạnh giá vẫn tấp nập người qua lại. Shinichi thẩn thờ đi giữa dòng người, ánh mắt màu trời bao la ngày nào giờ lại xanh thẩm một màu như biển xanh, vừa xa xăm vừa sâu thẩm, chẳng ai hiểu cậu đang nghĩ gì và ngay cả chính bản thân cậu cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình. Cảm giác bồi hồi luôn thúc trực bên người, dường như đó là một linh cảm không lành.

Shinichi nhìn con đường mà cậu qua lại mỗi ngày, phố xá vẫn sầm uất như vậy nhưng trong lòng cậu lại trống trải đến kì lạ, bốn năm qua cậu luôn cảm thấy vậy, nó ăn mòn cả tâm hồn cậu. Cho hai tay vào túi quần rồi nắm chặt lấy vật trong đó, ánh mắt Shinichi nhìn ngó xung quanh.

" Yô, cậu trai trẻ đang tìm ta à."

Vẫn đang nhìn xung quanh Shinichi giật mình khi có tiếng gọi, âm giọng già nua nhưng lanh lảnh này dường như cậu đã nghe đâu đó rồi.

" Cậu đang cố tình khướt lờ bà già này đấy phải không, huhu. Người trẻ các cậu luôn cố tình làm ra những hành động giả ngu giả ngốc như vậy là muốn bỏ mặt những người già như chúng ta đây. Ôi rồi xã hội Nhật Bản sau này sẽ về đâu đây? Khi con người càng lúc càng vô tình, họ sẵn sàng abc... Xyz...pla pla."


Cái giọng già nua chanh chua và cái kiểu nói không ngừng này. Sống lưng Shinichi cứng đờ từ từ quay người cúi đầu nhìn bà lão bán hoa ban sáng, vẫn điệu bộ thao thao bất tuyệt nói không ngừng. Không biết có nên gọi đây là duyên không nhỉ?

" Thế nào, đã tặng hoa rồi, có phải cô ấy rất thích đúng không?" Sau một hơi dài bà lão vẫn không hề bị hụt hơi, Shinichi trong lòng ngưỡng mộ, lại tiếc thay khi bà không đi làm luật sư, với kiểu ăn nói này dám chắc người nào có cơ hội chen vào mà phản biện.


" Vâng ạ." Shinichi cười cười gật đầu, cậu cũng sẽ không dám nói là cô ấy đã nhận nhưng cũng không có nói là thích, biết đâu bà ấy lại làm một tràng dài về cách thức này nọ.Vì vậy vẫn là nên hạn chế nói nhiều tránh cho bà có thêm cớ để nói nhưng ai dè...


" Ta đã nói rồi, hoa chỗ ta đẹp như vậy đương nhiên là cô ấy sẽ thích mà. Con gái mà, ai chẳng thích lãng mạn, khi ta còn trẻ cũng vậy,trao một cành hoa liền trao cả tấm lòng. Tin ta đi cậu trai trẻ, cô gái ấy nhất định sẽ yêu cậu say đắm."


Khóe mắt Shinichi giật giật, hy vọng là vậy. Quái, cậu đang suy nghĩ cái gì, đúng là bị bà lão này xoay chuyển đến đầu óc mụ mị rồi.


" Nhưng mà một cành hoa thì cũng chưa là gì cả, nếu cậu mua thêm túi hương phiên bản giới hạn của ta đây nhất định sẽ thành công. Này, đừng nhìn ta bằng ánh mắt không thể tin như vậy, haha đây là nghề tay trái, à mà ta lại lạc đề rồi. Túi hương này chính là công thức gia truyền từ mười tám đời gia nghiệp để lại, những cái ta bán đây chính là phiên bản có một không hai, đảm bảo không chỗ nào có."


Không hiểu tại sao Shinichi có cảm giác rằng bản thân mình đang bị một gian thương lừa gạt, lại là một lão gian thương nữa chứ, chỉ là một cái túi hương có cần phải quảng cáo như một món đồ trang sức không?


" Ánh mắt cậu tố giác cậu đang nghĩ gì đấy?"

Bị lời nói của bà lão làm cho giật mình, Shinichi ái ngại đưa tay vuốt vuốt cái mũi cao thẳng của mình, sau đó húng hắng ho hai tiếng muốn nói lời từ chối " Khụ, khụ, xin lỗi nhưng mà..."


" Oa, cậu lại muốn từ chối thành ý của ta, rất tổn thương đó." Chặn họng Shinichi, bà lão trưng ra ánh mắt tổn thương nhìn Shinichi, giọng cũng nghẹn ngào " Các người còn trẻ, tiền tài vô số, chỉ tội thay cho bà lão như ta. Ây da, một thân già một mình lại phải mua bán đông tây các ngõ, còn phải làm đủ nghề để mưu sinh... Thật khổ cho thân già này mà."


Shinichi xin thề, cậu thực sự gặp phải gian thương rồi " Bà à, cháu mua cho bà là được rồi."


"Hừ, cái giọng nói như vậy là sao? Ta cũng không cần cậu thương hại."


" Haha nào có, nào có. Là cháu thực sự, thực sự rất thích túi hương của bà."


Gương mặt Shinichi làm ra vẻ thành khẩn nhất có thể, đổi lại bà lão chỉ liếc mắt khinh thường cậu ra mặt ý nói cậu đang múa rìu qua mắt thợ. Shinichi cũng biết mình không thể giở trò gì, cậu sống hai mươi mấy năm, lại làm cái nghề này, loại người nào mà chưa từng gặp qua. Bất quá lần này cậu xem như là gặp phải " cực phẩm" làm cậu không kịp ứng phó, bị bà xoay vòng vòng. Lén một thở dài một hơi thất bại Shinichi cho tay vào túi lấy bóp tiền, trong lúc đó lại vô tình rơi ra một vật, giật mình Shinichi cúi người xuống nhặt nhưng lại bị bà lão bán hoa nhanh hơn một giây lấy đi.


" Haha, cảm ơn bà, cho cháu xin lại." Shinichi nhìn bà lão vẻ mặt ghét bỏ lật qua lật lại cái móc khóa cũ trên tay mà trong lòng khó chịu, thế nhưng cậu vẫn giữ nụ cười hảo cảm trên môi muốn xin lại vật đã đánh rơi.


Ban đầu thấy vẻ mặt sửng sốt của Shinichi nên bà mới tò mò nhanh tay lẹ chân nhặt lên món đồ, không ngờ lại là một cái móc khóa điện thoại đã lỗi thời" Xì, xấu xí như vậy?Là vật kỉ niệm sao?" Trả lại cho Shinichi vật nhặt được, lại thấy hành động xem nó như trân bảo mà giữ gìn của Shinichi thì dò hỏi.


Bị hỏi động tác lau chùi trên tay Shinichi khựng lại, nhướn đôi chân mày, ánh mắt lướt qua tia buồn rầu nói " cũng có thể xem là như vậy."Nói xong cũng không màng nhìn đến ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bà lão tiếp tục công việc trên tay, chắc chắn không có hư hại gì thì cẩn thận cho vào túi áo, sau đó mới lấy tiền trong bóp đưa cho bà lão, nói tiếng cảm ơn liền muốn rời đi.


" Khoan, khoan... Khoan đã." Sau giây phút ngây ngẩn cầm tiền trên tay, bà lão kịp hồi hồn vịn lại áo Shinichi, ngăn cản cậu rời đi.


" Ơ, không đủ ạ?" Shinichi không nghĩ ra nguyên nhân gì bị giữ lại ngoài cái này, lúc cậu còn đang lúng túng thì cũng mai nhận được lời giải thích.


" Không phải, đủ rồi. Chỉ là vật kia... Ừ, nghĩ tình chỗ khách hàng quen biết, ta có một đề nghị."


Lần này thì Shinichi không thể hiểu nổi nữa, nhìn một đôi mắt sớm đục màu đang nheo mắt nhìn mình, Shinichi không hiểu sao có cảm giác mình đang bị tính toán.


****______%%%%_____^^^^^______^^^^^


Shinichi ánh mắt không thể tin nổi nhìn bà lão đang xoay tới xoay lui một cái chậu hoa, thế mà lại có một cánh cửa mở ra. Không ngờ một tiệm hoa bé xíu còn có " căn cứ địa" như trong miệng bà lão đã nói. Đúng là con người bây giờ thâm tàn bất lộ mà, Shinichi bắt đầu nhìn bà lão bằng một ánh mắt không thể xem thường.


" Có muốn xin chữ kí không? Haha." Ở một giây phút nào đó Shinichi đã nhìn thấy một tia sáng tinh ranh phát ra từ đôi mắt đã đục màu của bà lão, nó làm Shinichi không nhịn được mà thất thần quan sát. Rõ ràng tuổi ngoài sáu mươi bộ dáng lại vẫn khỏe mạnh, trên mặt các nếp nhăn cũng không ít, mái tóc hoa tiêu... Điển hình cho tuổi già, ấy vậy mà lại có một tính cách ranh ma, không khác gì bọn gian thương cả. Shinichi rùng mình, có cảm giác mình bị người khác tính toán.


Bà lão nhìn gương mặt đâm chiêu của Shinichi cũng không quá ngạc nhiên chỉ cười cười vẫy tay ý gọi cậu theo mình, ấy vậy mà Shinichi lại vô thức bước theo. Chỉ là bước chân vừa qua cánh cửa mọi hoạt động của Shinichi đều đình trệ, chỉ còn một đôi mắt không thể tin nhìn những bức ảnh treo trên tường.


Trên bức tường màu vàng nhẹ treo lên rất nhiều những bức ảnh được kết nối bằng sợi dây và những cái ghim, có lẽ nó sẽ không có quá nhiều ngạc nhiên khi đa phần những tấm ảnh đó đều về một người, và cũng sẽ chẳng có gì nếu như người trong ảnh không quá quen thuộc - Ran. Trong miệng Shinichi vô thức thốt lên cái tên này, chân mày cậu nhíu lại thật chặt, bước chân cũng gia tốc.


Shinichi Kudo không nghĩ đến tại nơi này có thể nhìn thấy hình ảnh của Ran, ánh mắt cậu nhìn một lượt những bức ảnh sau đó nhìn về phía bà lão đang loay hoay làm cái gì đó với ánh mắt sắc bén, lạnh giọng hỏi " Rốt cuộc bà là ai?"


" Hả?" Bà lão quay đầu lại ngạc nhiên nhìn Shinichi, không hiểu nổi cậu đang hỏi như vậy là có ý gì, nhưng thấy ánh mắt dò xét của Shinichi bà cũng thành thật trả lời " Ta là ai? A. Ta, chưa nói cho cậu biết sao? Ta tên là Kaede, nghề tay phải là bán hoa, nghề tay trái là bán túi hương."


" Bán hoa? Vậy bà Kaede, xin cho hỏi những tấm hình này là như thế nào?" Giọng Shinichi không tránh khỏi có chút cao. Cậu bắt đầu nghi ngờ về cuộc gặp gỡ giữa cậu và bà lão này. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.


Bà Kaede cũng cảm thấy khác lạ qua cách nói của cậu trai trẻ trước mắt, theo tay của của cậu chỉ chính là những tấm hình mà bà đã chụp trước đây " à, đây chỉ là chút hứng thú khi rãnh rỗi."


Shinichi không tin vào những lời bà lão này nói, bởi cậu quan niệm trên đời này sẽ không có quá nhiều chuyện trùng hợp, rất rõ ràng những tấm ảnh này là được chụp ở Kanagawa nơi cô ấy đã sống, bây giờ cô ở Tokyo và bà ấy cũng đến Tokyo. Điều này không bình thường.


" Tại sao bà lại chụp ảnh cô gái này nhiều như vậy? Bà đó ý đồ gì?" Thay vì đoán mò, Shinichi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.


" Cậu quen biết người này." Buông xuống vẻ mặt đùa giỡn, bà Kaede nghiêm túc nhìn Shinichi hỏi.


Không có câu trả lời, bà Kaede tự cho là Shinichi thừa nhận, ánh mắt bà vụt qua một tia bất ngờ rồi hơi ngây người một chút bà lại bật cười khó hiểu " haha... Trên đời này đúng là chuyện trùng hợp không thiếu."


" Ý bà là..." hơi khó hiểu, mặc dù Shinichi không tin vào chuyện trùng hợp nhưng cậu không hiểu sao mình lại tin bà lão này.


" Shinichi Kudo đúng không? Cậu là thám tử vậy cậu có tin vào chuyện trùng hợp hay duyên số hay không?"


Shinichi không quá ngạc nhiên khi bà ấy biết thân phận của mình, nhưng cậu hơi thất thần khi nghe câu hỏi sau của bà, trùng hợp? Duyên số? Vấn đề này thật khó nói, cậu chắc chắn rằng mình không tin vào nó nhưng cuộc sống này không có gì là chắc chắn cả, bản thân cậu nghĩ là một chuyện, thế giới xoay chuyển bất ngờ ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra?


" Cô gái này là gì của cậu?"

Lại một vấn đề mà Shinichi không biết trả lời như thế nào.


" Là một mối quan hệ không thể gọi tên sao?" Đúng vậy, đúng vậy, không phải bạn, không phải người thân....


" Thật là đáng thương"


" Dạ? À, là có ý gì ạ?" Shinichi hơi khó hiểu nhìn bà Kaede, ngược lại bà ấy chỉ nhẹ kéo một nụ cười nơi khóe môi đã có nhiều nếp nhăn, sau đó xoay lưng lại với Shinichi, bước chân có chút nặng nề đi đến gần những bức ảnh được treo, sau đó cô đơn nói " Chẳng phải người ta hay nói sau : Một mối quan hệ không thể gọi tên chính vì đó là một mối quan hệ chẳng thể gọi tên. Đến đau cũng không thể trọn vẹn."


Hả????? Quá thâm sâu rồi cũng đi quá xa rồi.


" Khụ. Cháu không hiểu. Nhưng mà cháu muốn hỏi về những bức ảnh. Bà có quen cô ấy sao?" Giả vờ ho hai tiếng, Shinichi không đủ khả năng để lãnh giáo vấn đề này vì vậy vẫn là quay về với chuyện cậu quan tâm thì tốt hơn.


" Ừm. Nó là cháu gái của một người bạn." Bà Kaede quay lại nhìn Shinichi nói, thông qua ánh mắt bà nhận ra một tia không thể tin, bấy giờ khóe môi mới nở một nụ cười châm chọc " Thật ra cuộc gặp gỡ giữa ta và cậu vốn chỉ là một sự tình cờ, cho đến hôm nay là một chữ duyên nhưng tại thời khắc cậu đánh rơi cái móc khóa ấy thì mọi thứ không đơn giản nữa. Ta chính là cố tình kéo cậu về đây, muốn cậu xem những thứ này."


"Bà cố ý?...."


Nhẹ gật đầu một cái, bà Kaede kéo Shinichi đến gần hơn những tấm ảnh được treo, bàn tay già nua bắt đầu chạm vào từng bức hình, theo cử động của tay bà Shinichi cũng chăm chú nhìn, cậu cảm thấy nơi phần thịt non mềm ở đầu trái tim như bị ai đó gãy một cái rất khó chịu. Phần lớn hình ảnh đều giống nhau, cùng một nơi, cùng một người. Nhưng dựa trên cách ăn mặc thay đổi, cậu dám cá rằng những bức ảnh này được chụp vào những thời điểm khác nhau trong nhiều năm. Nhưng tại sao lại chụp chỉ một địa điểm, nếu là theo dõi thì không nên như vậy?


" Nếu cậu nói rõ cho ta biết quan hệ giữa hai người, ta sẽ trả lời những thắc mắc trong lòng cậu." Quay sang nhìn gương mặt đăm chiêu của Shinichi bà Kaede cười cười nói.


Từ lúc bước vào căn phòng này Shinichi đã luôn nghi ngờ bà lão này nhưng trong lòng cậu lại không cho bà là người xấu, vì thế đối với câu hỏi này của bà Shinichi chọn cách thành thật, chỉ có thành thật với người, người mới thật tâm, thật dạ với mình. " Cháu từng bị mất trí nhớ, qua những gì mọi người kể thì cháu và cô ấy chính là bạn bè quen biết nhau từ nhỏ."


" À, là thanh mai trúc mã sao?"


" Cũng có thể gọi như thế. Cháu đã nói cho bà vậy bà cũng nên nói cho cháu biết tại sao bà lại chụp nhiều hình như thế về Ran." Shinichi đã bắt đầu trở nên không có kiên nhẫn, cậu thật sự nóng lòng muốn biết những chuyện về Ran, biết đâu thông qua nó cậu có thể có thêm một vài thông tin.


" Ta cũng không biết quá nhiều về cô gái này, chỉ là một lần tình cờ trong lúc lang thang chụp ảnh thì đến đây và gặp cô ấy, lúc đó thấy đẹp thì chụp, nhưng sau đó thì mới biết nó là cháu gái của một người bạn cũ." bà lão chợt ngừng ở đây ánh mắt có chút xa xăm, lại lướt nhìn qua Shinichi đang chăm chú nhìn mình bà lại đột nhiên hỏi " Thật ra có rất nhiều khúc mắc xung quanh chuyện này, nhưng trước tiên ta cần cậu trả lời mấy câu."


" Được, bà cứ hỏi."Mặc dù hơi khó hiểu nhưng Shinichi vẫn đáp ứng, cậu có một linh cảm rằng chắc rằng bà ấy sẽ không kể hết cho cậu nghe mọi thứ.


" Cậu có biết cậu và cô gái này không gặp nhau là từ khi nào?"


"Bốn năm trước trong một vụ án cháu bị thương dẫn đến mất trí nhớ, mọi thứ điều do mọi người kể lại. Cháu chỉ biết trong cùng lúc đó gia đình Mouri rời đi, và mọi người không nói lý do. Bây giờ thì lại đột ngột quay về cùng cô ấy." Khi kể đến việc này, ngực trái Shinichi bịch một cái tiếng đập, chỉ cần cậu nhớ đến việc bốn năm trước thì trong lòng như có một mảng đổ vỡ, luôn luôn là như thế.


" Ra là vậy. Ta gặp Ran là chuyện của hai năm trước, lúc gặp và biết cô gái này là cháu gái của Kazawa Hindo thì ta đã rất ngạc nhiên. Vì theo ta biết, đứa cháu gái thực sự của ông ta đã mất trong một vụ tai nạn năm năm trước. Vì thế ta đã luôn theo dõi Ran, nhưng lão ta quá quỷ quyệt, che giấu toàn bộ dấu vết, Ran chỉ xuất hiện vào ngày thứ bảy cuối cùng của mỗi tháng thôi. "


Bởi vậy những tấm hình ở đây đều cùng một địa điểm, Shinichi lấy xuống một tấm hình quan sát. Trong hình Ran đứng trên một cây cầu gỗ bắt qua một dòng suối, xung quanh bốn bề đều là núi rừng không người qua lại. Tại sao cô ấy lại nhiều lần trong năm đều đi đến đây, và tại sao quanh cô ấy lại làm cho người khác cảm giác xa cách và cô đơn đến vậy. Sẽ có lúc cô mỉm cười với chú chó bên cạnh nhưng Shinichi vẫn cảm thấy đó là nụ cười gượng tệ nhất cậu từng thấy, nó làm cậu đau lòng.


" Ran thường đến đây với Ichi, đó là tên con chó đứng bên cạnh cô ấy. Con chó ấy chính là do một tay cháu gái đã qua đời của Kazawa nuôi dưỡng, nó vốn không cùng người khác tiếp xúc ngoại trừ hai anh em nhà Kazawa. À mà Ran là tên thật của cô ấy luôn sao?"


" Đúng vậy. Cô ấy họ tên đầy đủ là Ran Mouri."


"Ồ, ta đã không thể điều tra được bất kì thông tin nào của cô gái này, nói vậy thì thật trùng hợp, đứa cháu gái đã mất của nhà Kazawa cũng tên Ran, Ran Kazawa, độ tuổi và dáng dấp thì hai người hoàn toàn giống nhau. Cô ấy có khả năng được giữ lại là làm một người thay thế."


Nghe đến đây các khớp xương trên tay Shinichi đều nổi lên, nắm tay nắm chặc. Ấn tượng đối với dòng họ Kazawa càng xấu đi. Sắc mặt cậu trở nên âm trầm, giọng nói lành lạnh phát ra " Ran chính là Ran, không phải là vật thay thế của ai cả."


" Haha. Mọi thứ cũng đều là tạo hóa trêu ngươi, cậu có thấy đây chính là duyên phận." Bà Kaede nhìn biểu hiện của Shinichi mà bật cười, sống sáu mươi mấy năm đều trông thấy còn ít sau, có những thứ không đến lượt bản thân quyết định.


Shinichi từ chối cho ý kiến, có quá nhiều chuyện trùng hợp xảy ra ngay chính bản thân cậu cũng bắt đầu nghi ngờ, là trùng hợp hay là có một bàn tay nào đó sắp xếp.


" Hy vọng là trùng hợp." Như biết được thắc mắc của Shinichi bà Kaede vỗ vỗ bả vai cậu nói sau đó lại bắt gặp ánh mắt thất thần của Shinichi nhìn vào tấm ảnh, ngón tay đặt trên đó cũng nhẹ vuốt người trong hình. Ánh mắt này, cử chỉ này quá quen thuộc, trước đây bà cũng dành cho một người." Ta vào ải tương tư mới biết tương tư khổ. Trường tương tư này là trường tư ức. Đoản tương tư này là vô cùng cực."


" Hả??" Vốn đang chìm trong suy tư, ấy vậy mà Shinichi lại bị mấy câu này của bà lão làm cho bàn tay run rẩy.


" haha, không có gì, chỉ là nhìn cậu ta nhớ lại ta trước đây. Thời tuổi trẻ vẫn thường hay đọc các loại tiểu thuyết này nọ. Mà cậu cứ tự nhiên ta đi làm giúp món đồ kia cho cậu."


Trán Shinichi chảy xuống ba vạch đen, khóe môi hơi run rẩy cả buổi vẫn không thể nói gì. Cậu đúng là gặp phải cực phẩm rồi.

_____+__________+++++++_____________+++++++++______


Shinichi không nghĩ hôm nay mình thu được nhiều lợi ích như vậy, ngoài thông tin về Ran, cậu còn mang về cho mình hai thứ đồ.


Một món đồ chính là bà Kaede thần thần bí bí làm, thật ra đó chính là một lọ hoa khô, trong đó còn có cái móc khóa cũ của cậu, không biết bà đã sử dụng cách gì mà từ lọ hoa tỏa ra chút mùi oải hương nhè nhẹ, mơn mang trong không khí rất dễ chịu.


Còn một món nữa chính là những bức ảnh, khi về Shinichi đã yêu cầu mua lại nó, và đó là một số tiền không nhỏ. Ai bảo cậu gặp phải gian thương. Ngồi trong xe nhìn hai thứ trên tay, Shinichi không nói lên được cảm xúc trong lòng mình, có một chút kích động cùng chút đau lòng. Nhưng cậu quyết định không nghĩ về những thứ cảm xúc đó, chiếc lọ được cậu treo lên đầu xe xem như vật trang trí, còn những bức ảnh thì được cất cẩn thận vào trong cặp táp, làm xong tất cả nhìn đồng hồ thì cũng là vào giờ chiều rồi nên cậu liền quay lại bệnh viện.


____++++++++_________++++++++++___________++++++

Haiz mình không nghĩ câu chuyện sẽ kéo dài miên man như thế này.
Diễn biến rất chậm, nhưng nếu nhanh quá thì không liên kết được mạch truyện. Ước gì những điều mình nghĩ có thể tự động biến thành chữ thì hay rồi.Bây giờ chỉ cần một mồi lửa nhỏ thôi là câu chuyện sẽ bùng cháy. Rất tiếc mình không có nhiều câu văn để diễn đạt.
Sắp tới đây mình về quê, mình vẫn viết nhưng nếu không có mạng thì không thể đăng lên được.
 
Càng ngày càng hay. Shin Ran trong fic rất dễ thương a~ . Các tình tiết trong fic cậu đều rất có ý nghĩa của nó. Không quá thừa cũng không quá thiếu. Diễn biến fic như thế là quá hợp lí rồi không chậm đâu au ( ^∇^) . Fic của cậu đầu tư rất kỹ về nội dung. Mạch truyện rất liên kết làm tớ không đoán được diễn biến tiếp theo . À rất thích nhân vật Shota của cậu. Có cảm giác rất giải trí a~ (^O^) . Lót dép hóng chap mới của au . Fic rất hay gắng lên nhé :wave::wave:~^o^~~^o^~
 
:KSV@03: chờ mòn mỏi cuối cùng cũng ra rồi. Bà bán hoa mấy tháng rồi mới gặp bà đấy ,ôi yêu bà chết mất:x^:)^. Không ngờ thân phận của bà lại đặc biệt như vậy a8-> quen biết với cả Ran.Chap mới này không bị vướng mắc ở chỗ nào hết rất trôi chảy,( mà mình tìm được lỗi type nha bị hai ba chỗ đó:D)
Nội dung thì Không bàn cãi nữa rồi nó vẫn làm mình rối tung rối mù. Nói thiệt nha Mình thích anh kou đến với chị Yuki Không hiểu sao lúc thấy chị ấy cắt tóc ngắn mình lại có cảm giác chị ấy đã trở về với chính bản thân của mình không còn là một cái bóng của người khác nữa. Cảm giác dâng trào trong lòng" mình thích cặp này " :D:D:D.
Thật không ngờ Ran chính là một thế thân của nhà Kazawa, Mình cứ tưởng họ thật lòng yêu thương Ran chứ( mà mình không bị lừa đâu ,biết đâu cũng có khúc mắc gì nữa, Có lẽ lúc trước họ xem Ran là vật thế thân thật nhưng bây giờ họ đã thật sự xem trọng và yêu thương Ran, không bị cậu gạt đâu;)))
Mà mình thích câu nói này của Shin:

" Ran chính là Ran, không phải là vật thay thế của ai cả."

Chuẩn không cần chỉnh:-bd

Đọc "Ký ức sinh mệnh" không biết đã đến chương bao nhiêu rồi:-? nói thật thì rất muốn xem cái kết nó ra như thế nào? Mấy cái rắc rối lòng vòng trong câu chuyện sẽ giải quyết ra sao? Mọi người có được hạnh phúc như mong muốn hay không? Thật sự rất muốn biết kết quả mà lại nữa không muốn hết ,hết rồi thì lấy gì coi đây:((.
Trời ơi ! mâu thuẫn quá%-(
<3
 
Hiệu chỉnh:
@Ame Kimu au lâu lâu vào quét dọn nhé. Bụi bặm quá rồi. Các phóng viên vs fan hâm mộ đang ở ngoài cửa hóng như hóng tin Shin mà k đc vào, do k thấy chủ thớt đâu. Chờ mong tin au
 
Chị sao nỡ lòng nào drop đứa con tinh thần của mk như thế, còn đám reader đợi dài cổ như bọn em nữa. Chị đừng làm thế mà tội nghiệp tụi em huhu:(((
Trả muộn cũng được, ngâm lâu một tý cũng được mà, chứ đừng drop chị ơi. Em biết chị cũng bận nhiều việc nhưng mà thi thoảng rảnh rỗi vẫn có thể viết tiếp mà, cái nghiệp viết nó khổ thế chứ biết sao giờ chị. Mà drop thì chị cũng không nỡ mà đúng không chị. Nên chị đừng drop chị nhá nhá nhá pli pli:((


Sent from my iPhone using KSV
 
@Ame Kimu bạn có thể hay không mà tiếp tục fic này? Mình đọc đi đọc lại fic vẫn thấy cốt truyện hay. Hi vọng bạn sẽ tiếp tục sáng tác và nối tiếp fic này. Chứ thực sự drop fic quả là đáng tiếc
 
Tóm tắt truyện sau n năm bỏ quên. Vừa nghe nhạc vừa đọc đôi dòng lải nhải của bà tác giả bỏ con giữa chợ nha...


Bối cảnh: Câu chuyện bắt đầu sau 4 năm gia đình Mori rời khỏi Tokyo, cũng tức sau vụ án Tổ chức áo đen khép lại và nó hoàn toàn không liên quan đến Tổ chức áo đen.
Các nhân vật ngoài tuyến nhân vật chính trong DC
Kazawa Hindo: ông ngoại nuôi của Ran, tai to mặt lớn trong quân đội

Kazawa Kou : cháu trai Hindo, thiếu úy.

Và một vài nhân vật nhà Kazawa từ từ xuất hiện.

Sotoba Shinobi: Bạn Kou thích Misaki

Yuki Shinobi: Em Sotoba, thích Kou.

Misaki: Bác sĩ tâm lý sau này của Ran, bạn gái cũ của Kou.

Minami: Con trai của anh Misaki

Joushi cùng với Martine (đã bị ám sát trong chap ...) : Bác sĩ điều trị cho Ran.

Shaino Shimizu: chính khách, đang trong một cuộc bầu cử.

Ryo Shimizu: Vị hôn phu của Ran

Shota Shimizu: Ca sĩ thần tượng, em cùng cha khác mẹ với Ryo.

Kodachi: Em gái mưa của Ryo, hai người đã quan hệ và có thai dẫn đến tai nạn giao thông làm Ran mất trí.

Muza: Một tên nghiện chụp ảnh hiện trường vụ án, đã chết. Nhân vật có liên quan ít nhiều đến sự kiện bốn năm trước của Ran.

Và còn nhiều nhân vật chưa xuất hiện theo dõi truyện để biết thêm chi tiết.

Tình tiết chính:

Hai nhân vật chính Shinichi Kudo và Ran đều mất trí nhớ.
Ran hiện tại với cái tên đầy đủ là Ran Kazawa gặp phải tai nạn giao thông, lại mất trí nhớ lần nữa, chính xác là Ran chỉ quên đi việc chú chó Ichi vì cứu mình mà chết. Bác sĩ Joushi là người điều trị cho Ran đã cảnh báo với Hindo Kazawa rằng não bộ Ran có biểu hiện bất thường (cái này mình sẽ giải thích kĩ hơn về hai lần mất trí của Ran trong truyện chính). Bác sĩ yêu cầu hãy để Ran khôi phục trí nhớ của mình. Kazawa Hindo đã liên hệ với gia đình Mori và trả Ran về cuộc sống trước đây của cô.

Ran cùng Kazawa Kou và ông bà Mori trở về Tokyo, họ gặp lại những người bạn năm xưa. Tại Tokyo vị thám tử lừng danh Shinichi Kudo và cậu bạn thân Hejji Hattori đang điều tra về một vụ án liên quan đến học viện quân sự. Và đương nhiên lúc này Shinichi mất não vẫn chưa hay biết gì về Ran Mori vì mọi người đã không kể cho cậu nghe về tình cảm thực sự giữa cậu và Ran.

Shinichi và Ran chính thức gặp nhau tại khách sạn Ran đang ở và tại đây xảy ra một vụ án mạng tạm thời gọi " Vụ án siêu nhân bay ". Nhân vật mẹ Minami xuất hiện, từ đây mở ra một mớ rất rối mà tác giả cũng rối não theo, kiểu gài bẫy người đọc ai dè mình bị dắt theo vòng vòng T_T.

Ran làm thêm tại hộp đêm của Sotoba, bạn thân của Kou và đây không phải công việc chính của Ran đâu, cô ấy vào đây để tìm người. Ran gặp lại Ryo vị hôn phu đã lừa dối cô, Ryo muốn nối lại tình xưa nhưng đã bị Ran từ chối. Muza xuất thân trong quân đội, ông có một sự say mê điên cuồng với ảnh chụp, đặc biệt là ảnh chụp hiện trường và chân dung tội phạm. Ông bị giết cheesrt trong một chuyến tàu cao tốc. Trước lúc chết ông có từng liên lạc với Ran với ý định sẽ cho Ran xem một số hình ảnh. Khi đến nhà nạn nhân để khám xét, Ran vô tình tìm thấy một tấm ảnh chụp cô cùng chú chó Ichi. Trong lúc xem camera tại nhà nạn nhân Muza, Shinichi đã phát hiện sự xuất hiện của mẹ Minami - Misaki.

Ran bị ám sát gần hộp đêm cô đang làm việc. Misaki đã cứu cô và giao cho Ryo chăm sóc. Năm tên ám sát Ran bị giết chết, và để lại dòng chữ "Hi angle. Comeback with me". Ran nhìn thấy và bị shock tâm lý, nó làm Ran nhớ đến tên " Kẻ giết người hàng loạt G". Misaki trở thành bác sĩ tâm lý mới của Ran khi Martine bác sĩ đã điều trị cho Ran trước kia đã bị ám sát.

Rốt cuộc bí mật của bốn năm trước là gì?
Tại sao gia đình Mori lại dọn đi nơi khác khi vừa kết thúc trận chiến cuối cùng với "tổ chức áo đen"?
Lý do gì Ran từ Ran Mori đổi thành Ran Kazawa?
Cái chết của Muza và Martine có liên quan gì đến G? G là ai liên quan gì đến Ran?
Vòng lẩn quẩn gì xoay quanh Sotoba, Kou, Misaki, Yuki và ....?
Liệu Shinichi có giúp Ran tìm lại ký ức và tìm ra kẻ thủ ác? Liệu họ có đến được với nhau..? Và N câu hỏi sẽ được giải đáp khi tác giả đủ bình tĩnh, đủ đam mê để viết hết truyện.
....!

Và câu chuyện mấy chục chap bị bỏ mấy năm đã được tui tóm tắt lãng xẹt thế đó. Tốt nhất các bạn chịu khó đọc lại đi. Chap tiếp theo của câu chuyện đã có từ 2 năm trước rồi. Tôi đã không có dự định viết lại nó cho đến khi dịch covid . Haiz, thật ra bỏ lâu vậy rồi vẫn có một người nhớ và mong đọc được kết truyện làm tinh thần tôi sôi sục lại, nên thôi tranh thủ những ngày này cố gắng viết được đến đâu hay đến đó. Hy vọng vẫn còn người nhớ và ủng hộ, các bạn không biết được những cmt của các bạn nó ý nghĩa thế nào với một con người đã chán đời lắm rồi như tôi thế nào đâu. Chương mới thì có rồi nhưng tạm thời tôi sẽ không đăng lên vì truyện hơi rối tôi cần sắp xếp lại. Tôi của 2 năm sau viết lại truyện đã không còn đảm bảo mạch truyện như ban đầu, tôi dùng hai ngày để đọc và tôi cũng phải đọc lại truyện conan từ chương 1000 nữa, từ khi bỏ viết tôi cũng bỏ luôn conan T_T. Vì thế tôi tạm thời tôi chưa đăng chương mới chỉ đăng cái tóm tắt thôi ( mà tôi tóm tắt nhưng cũng tiết lộ không ít về mạch truyện rồi đó ).

Thật mong các bạn vẫn nhớ và ủng hộ. Cùng chờ chương mới nha.
 
Eww e đọc lâu rồi nè chờ mãi cứ tưởng Au bỏ luôn, em sẽ mò đọc lại từg chap
 
@Ame Kimu Cảm ơn Au với vô vàn xúc động! Chào mừng au trở lại! Mình tin là không chỉ một người mà rất nhiều người trong suốt hơn 3 năm qua vẫn chờ au quay lại và vẫn mong fic được hoàn! Dù có chuyện gì trong cuộc sống, mong au cũng mạnh mẽ như nhân vật của au nhé - kiên trì và không bao giờ bỏ cuộc. Yêu au ???
 
×
Quay lại
Top Bottom