[Cho đến chương này tất cả nhân vật chủ chốt hầu như đã có mặt đầy đủ. Giờ thì câu chuyện bắt đầu, lẽ ra chỉ tính viết về Shinran những nhân vật khác chỉ là làm nền, nhưng suy nghĩ lại vậy thì ác quá nên cho ai cũng có đôi có cặp cả. Bắt đầu từ chương này mình sẽ tập trung vào giải quyết các rất rối về tình cảm của các nhân vật chen xen là những vụ án chưa giải quyết. Ôi câu chuyện đã dài càng thêm dài. Đau đầu."]
Từng bước chân trên dải hành lang vắng lặng vang lên, reo rắc vào tâm trí người ta những điều đáng sợ. Cô gái cố hết sức thu th.ân thể nhỏ nhắn của mình vào một thanh cột, gương mặt căng thẳng lắng nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần mình, hai tay cô nắm chặt vạt áo trước ngực, mím môi cô lấy hết can đảm nhảy ra khỏi chỗ ẩn náo.
"Hù."
Ryo dừng bước chân, chân mày anh nhíu lại đầy vẻ ẩn nhẫn nhìn người con gái đang nhe răng trợn mắt trước mặt mình, ánh mắt anh híp lại sau đó mở miệng lạnh nhạt nói hai từ.
"Vô vị"
"Xì, không vui gì cả. Ít nhất anh phải tỏ ra sợ hãi một chút chứ." Cô gái nhìn vẻ mặt chán ghét của Ryo cũng không hề bận tâm đến nó, gương mặt cô tỏ vẻ hờn dỗi nói tiếp " Anh đi đâu nãy giờ vậy? Báo hại em ở đây chờ dài cả cổ."
"Chẳng phải cô muốn xuất viện sao?"
"À."
Sau tiếng à kéo dài không khí giữa hai người lại trầm mặc không ai nói với ai lời này. Nghĩ cũng có chút chua xót, hình như trước đây không phải như vậy.
"Đi thôi. Anh đã sắp xếp cho em một khách sạn." Thấy vẻ mặt mất mát của cô gái trước mặt Ryo kết cuộc cũng dịu giọng xuống một chút, dù sao đi nữa đi đến tình cảnh hôm nay lỗi hoàn toàn là của anh.
"Không. Em muốn ở nhà của anh."
Thái độ của Ryo vừa mới hòa hoãn một chút thì chợt vì câu nói của cô gái này mà xấu đi. Anh dừng bước chân nhưng không quay đầu lại chỉ là giọng nói của anh lạnh đến đáng sợ "Kodachi. Em không có sự lựa chọn." Nói xong anh lập tức bước đi không hề quan tâm đến người sau lưng có theo hay không.
Cơn gió lạnh thổi qua th.ân thể nhỏ bẻ, rùn mình. Cô không biết là gió lạnh hay do giọng của anh quá lạnh, cô chỉ biết tâm cô lạnh rất lạnh. Ánh mắt Kodachi hiện lên vẻ thống khổ đến tột cùng thế mà trên môi cô lại nỡ nụ cười, là cô cam tâm tình nguyện. Là cô cố chấp yêu người con trai này. Yêu đến điên dại.
Kodachi quen biết Ryo từ nhỏ, anh lớn hơn cô bảy tuổi. Từ nhỏ cô đã dính anh như sam rồi, lúc nào cũng mở miệng gọi tên anh khắp mọi nơi. Trong kí ức mơ hồ, dường như anh đã từng cười rất dịu dàng khi cô gọi tên anh, đó là lần đầu trái tim cô run động. Cũng kể từ lúc đó Kodachi biết cô rất thích Ryo.
Anh ấy là một người rất dịu dàng, rất lịch sự. Nhưng mà Kodachi không cảm thấy như vậy, cô ở bên cạnh anh mười mấy năm cũng chưa cảm thấy niềm vui thật sự từ anh. Nó bắt đầu khi anh mười sáu tuổi, cô chín tuổi. Kể từ lúc đó dù cô gọi tên anh, anh cũng không cười với cô, khi cô bày đủ trò trước mặt anh, anh cũng không thèm nhìn dù chỉ một chút.Kí ức mơ hồ, Kodachi không còn tìm thấy nụ cười của Ryo nhưng cô vẫn yêu anh.
Ryo Shimizu trong mắt người khác là một người đàn ông trưởng thành, chính chắn lại lại dịu dàng. Nhưng không hiểu sao trong tiềm thức Kodachi luôn sinh ra cảm giác sợ hãi, nhất là khi anh ấy nói chuyện với cô như thế này. Mím môi, Kodachi cúi đầu lặng lẽ đi theo sau Ryo.
Không khí ở đây lạnh lẽo như thế lại trái ngược với phòng bệnh của Ran, nó đã trở thành sân nhà của Shota Shimizu.
Vốn Shinichi muốn vào phòng cùng Ran nói chút chuyện về vụ án nhân đó cho cô nghĩ ngơi một chút, nhưng vừa bước vào phòng hai người chưa kịp hiểu gì thì Ran đã bị một sinh vật lạ giống đực từ đâu nhào vào. Shinichi phản ứng rất nhanh liền kéo Ran ra sau lưng mình mà sinh vật lạ không kịp dừng lại cứ thế nhào vào lòng cậu ôm ấp. Dưới tình cảnh này hai người giống như hai cục nam châm cùng cực lập tức đẩy nhau ra, sau đó cả hai đều rùn mình liên tục vuốt tay.
"Anh điên à, tôi không có muốn ôm anh."
"Cậu nghĩ tôi muốn chắc."
Đây là lần gặp thứ hai của Shinichi là Shota và nó chưa bao giờ xấu như lúc này.
" Shota, em đến thăm chị sao?"
"Ran còn tớ và Kazuha nữa."
Ran nhìn tình thế căng thẳng giữa hai người liền lập tức từ phía sau lưng Shinichi đi ra nhìn Shota hỏi, lại không nghĩ đến sẽ nghe giọng nói hờn dỗi của Sonoko, giờ cô mới chú ý trong phòng ngoại trừ Shota còn có một vài người nữa,Sonoko, Kazuha, Miyano Shiho và Heiji Hattori, Ran thấy mình thất lễ vội gật đầu chào mọi người, ái ngại cười cười.
" Đúng vậy, Ran .Tôi nhớ Ran muốn chết rồi." Shota thấy Ran hai mắt liền sáng lên, dang tay lại muốn nhào đến ôm lấy Ran.
Giống như một loại bản năng Shinichi lập tức đứng chắn giữa hai người đưa tay đẩy Shota ra, tránh trường hợp lại bị ôm ấp.
"Anh lại muốn làm cái gì? Anh muốn được tôi ôm lắm sao? Tôi biết tôi nổi tiếng, có rất nhiều người hâm mộ. Được rồi. Gia đây hy sinh cho anh ôm một cái. Mau... Mau đến đi." Shota là một tên vừa trẻ con vừa tự luyến. Thấy shinichi cứ ngăn cản mình ôm Ran thì rất là bực bội, khuôn mặt điển trai lại mang nét trẻ con méo mó, nhắm mắt làm ra vẻ gượng ép dang rộng vòng tay chờ Shinichi đến ôm mình. Cậu cố gắng nghĩ đó là hành động của một fan cuồng, thật ra trường hợp này cũng gặp không ít.
Nhìn tư thế và những lời nói đó của Shota cùng gương mặt tái mét của Shinichi những người trong phòng lập tức cười rộ lên, đúng là một câu chuyện cẩu huyết mà.
"Haha Shinichi giờ tôi mới biết cậu có sở thích này."
Heiji là người đầu tiên không nhịn được mà lên tiếng, đùa sao lâu rồi mới có cơ hội làm shinichi bẻ mặt cậu phải nắm bắt chứ.
Shinichi đảo mắt nhìn mọi người, cậu thấy Heiji, Kazuha và Sonoko không khách khí đang ôm bụng cười ngắc nghẽo còn Shiho thì nhìn cậu đầy thâm ý. Cơ mặt cậu giật giật, miệng cứ mở rồi đóng lại không nói được câu gì.
Cuối cùng chỉ biết ôm trán, tức đến cứng họng , hậm hực lôi kéo Ran vào phòng rồi đẩy cô đến bên gi.ường, còn mình thì ngồi trên sopha trừng mắt nhìn mọi người.
"Các cậu đến đây làm gì?"
" Cậu đến được bọn tôi không thể đến sao?" Shiho đứng ở một góc nhìn Shinichi khinh thường nói. À mà thật ra cô cùng Heiji tìm Shinichi, bọn cô chắc rằng cậu ta đến đây nhưng không ngờ khi đến không gặp Shinichi mà lại gặp Shota cùng với Sonoko và Kazuha trong phòng bệnh. Và Shota chính là lý do giữ chân cô nãy giờ, ừ thì cô ngoại trừ cuồng cầu thủ bóng đá Higo thì cũng có chút đam mê với nam ca sĩ Shota Shimizu.
"Tôi..." Lại một lần nữa Shinichi không thể nói được gì, lắc đầu ngán ngẩm Shinichi không muốn quan tâm đến họ nữa, cậu quay đầu lại nhìn Ran lại không biết khi nào trên gi.ường cô lại dư ra một người, cái tên Shota khốn kiếp không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Vừa đuổi thằng anh lại nhảy ra thằng em.
Trên gi.ường bệnh Ran cùng ba người Sonoko, Kazuha và Shota cười nói rất vui vẻ hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của Shinichi. Nhưng cậu thì lại rất quan tâm đến từng câu nói giữa Ran và Shota.
" Shota- kun. Em không đi cùng với anh Ryo sao?"
"Ryo?"
"Ừm. Chị mới gặp anh ấy, dường như anh Ryo sẽ đến Hokkaido."
Ryo nghe Ran nói thì hơi ngạc nhiên, cậu nhún vai tỏ vẻ không liên quan nhìn Ran nói " Ran cũng biết tôi với anh ấy không hợp nhau mà, chuyện của anh ta tôi làm sao biết? Mà Ran đừng mở miệng là Shota- Kun này. Shota-Kun nọ được không? "
" Hừ, cậu nhỏ tuổi hơn chị đấy. Chị đã nói bao nhiêu lần phải gọi là Ran- oneechan." Ran đưa ngón trỏ điểm vào trán Shota giọng trách móc. Trước đây cậu ta còn gọi chị xưng tôi còn bây giờ thì gọi thẳng tên cô luôn rồi.
" Chỉ kém có một tuổi." Bị Ran mắng, Shota bỉu môi, phụng phịu lầm bầm, sau đó chợt nhìn thấy giỏ hoa lan Ran đặt trên bàn cậu liền cầm nó lên lật qua lật lại nhìn " Tôi nhớ Ran không thích hoa mà. Không phải là của anh Ryo chứ, trước đây ngay cả một đóa hoa còn chưa thấy anh ấy tặng."
"Không phải, anh Ryo bị dị ứng phấn hoa, với lại chị có nói với anh ấy chị không thích hoa. Mà đã bảo gọi là chị mà." Ran giật lại giỏ hoa trên tay Shota sau đó mới phủ nhận câu hỏi của cậu, nhưng lại vòng vo dẫn theo một hướng khác, sao cùng lại hỏi sang một câu khác đánh lừa sự chú ý của Shota, tránh cậu hỏi nhiều hơn.
Ran có thể qua mặt Shota vì cậu ta là một người đơn giản , nhưng lại không thoát khỏi sự tinh ý của ba người Heiji, Shinichi và Shiho. Heiji và Shiho dựa trên câu trả lời của Ran liền biết người tặng là Shinichi, cả hai nhìn cậu bằng ánh mắt dò xét. Đối mặt với ánh mắt đó Shinichi không hề né tránh, vì hiện giờ trong đầu cậu bận suy nghĩ, giờ mới hiểu được tại sao lúc cậu tặng hoa cho Ran thái độ của cô ấy lại như vậy. Theo cậu nghĩ Ran không đơn giản là không thích hoa mà là sợ thì đúng hơn.
Shota hoàn toàn bị Ran đánh lừa,vừa nghe đến việc Ran bắt cậu gọi là Chị thì lập tức nghênh mặt lên phản bác" Lúc trước Ran với anh Ryo có hôn ước không tính, giờ Ran và anh ta đã không còn bất cứ quan hệ gì, tôi muốn gọi sao mà chẳng được."
" Ryo? Hôn ước? Ran, hai người các cậu đang nói chuyện gì vậy? Cậu kết hôn sao?"
Không chỉ mỗi Sonoko và Kazuha ngạc nhiên về điều vừa mói nghe, tất cả mọi người trong phòng đều hướng ánh mắt về phía Ran và Shota, nhất là Shinichi vừa rồi còn bình thản ngồi trên ghế vậy mà vừa nghe đến tính này thì lại giật mình ngồi thẳng người, dỏng tay nghe ngóng.
" À, tôi phải đính chính lại. Ran sẽ không kết hôn với anh Ryo"
"Shota" Ran muốn ngăn cản Shota nói, nhưng cô vừa mở miệng Shota giống như bị kích thích nắm lấy tay cô, ánh mắt tha thiết nhìn cô nói " Ran, chuyện đã thế này, sớm muộn gì hai nhà cũng sẽ hủy hôn. "
" Hả. Là sao, chúng tôi không hiểu? Ryo là ai? , cùng Ran có quan hệ gì?" Kazuha nhìn Sonoko rồi lại nhìn Shota và Ran, đôi mày cô nhíu lại thật chặt không thể hiểu nổi.
Shota vừa nghe Kazuha đề cập đến Ryo thì gương mặt nhăn lại, hừ lạnh một hơi giải thích" Hừ, Ryo là anh trai cùng cha khác mẹ với tôi.Anh ta là một tên chẳng ra gì, chỉ một tháng nữa là cùng Ran kết hôn vậy mà lại làm ra chuyện như vậy. Ran , nếu là tôi thì..."
" Đủ rồi."
Tiếng cáu gắt của Ran làm mọi người trong phòng kinh ngạc không thôi, họ nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin nổi. Nhận ra ánh mắt của mọi người đang nhìn mình Ran cảm thấy rối rắm cùng xấu hổ, lại nhìn đến Shota , cậu ta cứ thế mở to mắt, ngỡ ngàng nhìn cô, Ran cảm thấy hơi có lỗi vì đã nổi giận với cậu vì thế mới dịu giọng lại nói " Shota, đây là chuyện của chị và anh Ryo. Chị biết em quan tâm chị, nhưng mà em không nên nói về anh Ryo như vậy ."
Từ lúc quen biết Ran đến giờ đây là lần đầu tiên cậu bị Ran nặng lời như vậy, tất cả là vì anh ta. Chỉ cần nghĩ đến điều đó, mặt Shota đã xám xịt đến nổi không khống chế được bản thân, bất chấp sự ngăn cản của Ran, cậu hung hăng nói
" Ran cũng biết tôi quan tâm Ran. Tôi mặc kệ điều đó, tôi chỉ biết là chính mắt tôi và Ran đều nhìn thấy anh ta lăn lộn trên gi.ường cùng người khác."
"Cái gì?" Tất cả mọi người trông phòng đồng loạt sửng sốt kêu lên.
Tuy rằng họ không hiểu rõ hết được câu chuyện nhưng cũng đại khái hiểu là Ran có hôn ước với một người tên Ryo và hắn là một tên sở khanh, bội bạc.
Shinichi nhìn Ran đang gượng gạo cười, bất giác tay cậu nắm chặt thành nắm đấm, nếu biết trước chuyện này chắc chắn là khi nãy cậu sẽ chỉnh chết cái tên đó. Hừ, cái kiểu đàn ông gì vậy? Tráo trợ, đê tiện, sở khanh, xấu xa, bỉ ổi,....( Đã tĩnh lượt n dòng), vô liêm sĩ.
" Ran, có phải là vậy không? Là cái tên Ryo gì đó dám đối xử với cậu như vây?"
"Ran cậu không cần buồn, có bọn tớ ở đây. Nếu để tớ thấy hắn ta ở đâu nhất định sẽ xử tái hắn ở đó"
Sonoko và Kazuha mỗi người một câu mà nói, họ còn giơ giơ lên nắm đấm để phụ họa cho lời nói của mình. Nhìn hành động của họ, Ran cảm thấy trong lòng có gì đó rất ấm áp chảy qua, cô muốn nỡ nụ cười để trấn an họ, nhưng không hiểu sao lúc đó trong lòng lại cảm thấy có chút mất mát, đau thương không giải thích nổi làm nụ cười của cô trở nên méo mó khó coi.
"Là do tớ và anh Ryo hữu duyên vô phận, mọi người đừng trách anh ấy."
"Ran, chị đúng là một tên đại ngốc."
Đối với câu mắng của Shota, Ran không hề để tâm đến, trước sự giận dữ của cậu cô chỉ có thể mĩm cười cho qua, sau đó nhẹ nhàng nói " Tình cảm chính là sự lựa chọn cá nhân, không thể cưỡng cầu, đã không thể giữ lấy thì đành buông tay. Với lại em không cảm thấy như vậy là đã rất may mắn cho chị sao? Nếu như sau khi kết hôn mà chị vẫn không biết gì, khi đó có lẽ chị sẽ đau lòng đến chết mất vì bị lừa dối. Đau ngắn còn hơn đau dài không phải sao?
Nghe từng lời nói của Ran mọi người lại lần nữa được một phen kinh ngạc, không ngờ rằng trước sự phản bội như vậy mà cô có thể bình tỉnh nói những câu như vậy, sắc mặt lại không có một chút gợn sóng.
"Tình cảm chính là sự lựa chọn cá nhân, không thể cưỡng cầu, đã không thể giữ lấy thì đành buông tay" Ran cô thật cao thượng như vậy sao? Shiho âm thầm đọc lại câu nói của Ran, cô cảm thấy tim mình đập mạnh vài nhịp, câu nói này dường như là dành cho cô sẽ phù hợp hơn. Nhưng cô không chắc mình có thể cao thượng như vậy từ bỏ mà không oán trách, không đau buồn, không nuối tiếc.
Cô đã từng oán trách tại sao Ran lại quay trở về.
Đã từng giận bản thân cố chấp đặt tình cảm lên một người vô tâm. À không, không phải hắn ta vô tâm , chỉ là tâm của hắn không đặt lên trên người cô.
Cô đã từng nghĩ từ bỏ, nhưng hết lần này đến lần khác thấy tiếc nuối, hết lần này đến lần khác hắn xuất hiện trước mặt cô, rực rỡ đến chói mắt.
Vậy cô phải từ bỏ như thế nào đây khi tình yêu là sự lựa chọn cá nhân.
" Này, cô không sao chứ?" Trước ánh mắt chăm chú của mọi người Ran xấu hổ né tránh, lại không ngờ bất gặp dáng vẻ trầm tư của Shiho, vẻ mặt cô ta có chút xanh lại cộng thêm động tác ôm ngực của cô ấy làm Ran lo lắng hỏi, cô nhận thấy ánh mắt của shiho đặt trên người mình rất lâu rồi.
"Hả? Cám ơn, tôi không sao." Shiho không ngờ bản thân vậy mà lại đứng thất thần làm ra hành động vô thức như vậy.
" Này bà cô già, sắc mặt cô rất kém đó."
Heiji đứng cạnh Shiho cũng phát hiện vẻ mặt thất thường của cô vì vậy liền quan tâm hỏi thăm.
Shiho cảm nhận được sự quan tâm của mọi người dành cho mình, ngay cả Sonoko và Kazuha bình thường vẫn có thái độ không hảo hữu với cô vậy mà bây giờ họ vẫn dành cho cô ánh mắt quan tâm, trong lòng Shiho cảm thấy ấm áp nhìn mọi người. Thế nhưng ánh mắt Shiho chợt khựng lại khi đối diện với ánh mắt của Shinichi Kudo, cậu ta đang nhìn cô. Shiho cảm thấy tim mình lại đập mạnh hơn rồi.
" Shiho mặt cậu có vẻ xanh xao đấy. Nếu cảm thấy không khỏe thì về nghỉ sớm, chuyện ở đây để tớ giải quyết."
Mới vừa rồi Shiho còn cảm thấy vui vẻ vì câu nói quan tâm của Shinichi, nhưng sau đó một khắc cô như bị tạt một gáo nước lạnh. Ý của cậu ấy là cô tự quay về. Ha có phải cô đã quá ảo tưởng rồi không. Khi con người ta nhận được một chút yêu thương thì sẽ muốn nhiều hơn thế nữa.
Tình cảm chính là sự lựa chọn cá nhân, sau sự việc giữa cô và Ryo đã có một khoảng thời gian Ran suy nghĩ về nó. Cô đã không cảm thấy quá khó chịu về đều đó, nhưng bây giờ Ran lại cảm thấy khó chịu vì câu nói quan tâm của Shinichi Kudo dành cho Shiho. Cô bị điên rồi, cô có tư cách gì mà khó chịu. Cười khẩy, Ran quay đầu về phía khác, ít nhất cô không nên bạt đãi bản thân nghe, thấy những điều làm bản thân sinh ra những cảm giác khó hiểu.
"Cậu quên tôi là bác sĩ à." Sau khi đè nén tất cả tâm tình, Shiho lại khoát lên chiếc mặt nạ mà cô vẫn luôn dùng để đối diện với Shinichi Kudo, lạnh lùng, kiêu ngạo, bất cần." Với lại tôi làm sao có thể đi khi mà thần tượng tôi vẫn ở đây."
À, giờ thì mọi người chuyển từ ánh mắt quan tâm lo lắng dành chi Shiho sang ánh mắt không thể tin, vỡ lẽ. Thì ra cô nàng kiêu ngạo này cũng là một Fan của Shota Shimizu.
"Haha, cô là fan của tôi sao? Ôi tôi thật là hạnh phúc khi có nhiều người yêu mến như vậy, hahaha."
Sụp đổ hình tượng. Hoàn toàn sụp đổ hình tượng. Shiho Miyano đúng là có chút thần tượng người này, ừ thì cậu ta rất đẹp trai, nhưng bây giờ hoàn toàn sụp đổ rồi. Trời ạ, trên sân khấu cậu ta tỏa sáng rực rỡ biết bao, lạnh lùng sang chảnh nhường nào, thì ngoài đời... Cậu ta chỉ là một tên tiểu thịt tươi*, tự cuồng bản thân.
* Tiểu thịt tươi: Các cậu trai trẻ có vẻ bề ngoài bắt mắt, khôi ngô tuấn tú. Đây là một câu dành cho một bộ phận nam giới ở Trung Quốc đặc biệt là trong giới C-biz, như Dương Dương.
" Mà này Shota Chẳng phải lúc trước em nói sau khi xuất ngũ sẽ mở một liveshow hoành tráng sao? Chị rất mong đợi đấy."
Nhờ sự tự cuồng của Shota, Ran đã nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác mà nói, cô không hy vọng mọi người sẽ dành quá nhiều sự chú ý vào chuyện của cô và Ryo.
" Đương nhiên, hôm nay tôi đến đây ngoài việc thăm Ran thì còn có muốn mời Ran đến tham dự liveshow của tôi. À mà, ở đây tôi còn một vài vé mời, nếu mọi người không chê tôi thật hy vọng hôm đó mọi người sẽ đến xem buổi biểu diễn." Nói xong Shota lấy từ trong túi ra một sắp vé mời đưa cho mọi người, trên mặt cậu tràn đầy sự phấn khởi. Nhất là khi tấm vé cuối cùng được trao đến tay Ran, Shota còn đặc biệt dặn dò " Ran nhất định phải đến đấy."
"Đương nhiên rồi." Ran gật đầu chắc chắn hứa sẽ tham dự buổi biểu diễn của Shota, cô còn nở với cậu một nụ cười tươi tắn.
" Trời ạ, hôm nay tụi mình gặp vận đỏ rồi."Cầm vé mời trên tay, trên mặt mỗi người đều có chút ngạc nhiên và hơn thế nữa là sự phấn khích của Sonoko, Kazuha và Shiho, mặc dù cách đây không lâu Shiho vừa mới nghĩ Shota bị sụp đổ hình tượng, nhưng mà có còn hơn không, vừa được nhìn cái đẹp, vừa được thưởng thức âm nhạc, quá lời cho cô rồi có ngốc mới không thích.
Shinichi và Heiji thì không được vui vẻ cho mấy, hai người trao đổi ánh mắt. Heiji không hiểu tại sao lại thấy trong ánh mắt của Shinichi lại là sự nghi ngờ, dè chừng. Còn Shinichi lại nhìn thấy trong mắt Heiji là sự ganh ghét, và cậu biết nguyên nhân là vì cô nàng của tên da đen rất cuồng nam ca sĩ Shota, vì thế Shinichi hướng Heiji cười chia buồn.
Heiji nhận thấy cái tên thám tử xấu xa kia đang cười chế nhạo mình, liền trừng mắt với cậu ta, sau đó lăn la đến gần nhỏ giọng hỏi " Này, cậu nghĩ sao về nó." Ý Heiji là về tấm vé mời Shinichi có cảm giác gì đặc biệt không, tỷ như là đố kị, ganh ghét.... Chẳng hạn.
" À, tớ không phải cậu. Chỉ là tớ cảm thấy, có gì đó mờ ám trong đây. Linh tính thám tử mách bảo cho tớ biết như là sẽ có âm mưu lớn sẽ xảy ra." Shinichi cũng rất nghiêm túc thì thầm bên tai Heiji.
" Sao? Không lẽ là..."
" Tớ không biết, nhưng chắc chắn tớ sẽ ngăn cản nó bằng mọi cách."
"Được, tớ sẽ giúp cậu."Heiji thấy sự thâm trầm và quyết tâm của Shinichi thì rất nghĩa khí vỗ vỗ vai shinichi, hứa sẽ giúp cậu.
Shinichi liếc mắt nhìn bàn tay trên vai mình, rồi lại nhìn Heiji, không biết trong đầu cậu đang âm mưu tính toán gì sau đó lại gật gật đầu ra vẻ hài lòng với sự nhiệt tình của Heiji.
Đương nhiên nếu Heiji biết trước được " công dụng" của mình được Shinichi sử dụng vào chuỵên gì, chắc chắn rằng lúc này đây cậu sẽ không hứa sẽ giúp tên này đâu.
"Này, hai người... Là cái loại đó sao?"
" Loại đó là loại gì?" Heiji ngạc nhiên khi bị Shota hỏi, cậu đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Shota.
" Khụ, chính là cái loại mà các cô gái xưng là hủ nữ hay nói đấy." mặt Shota thoáng đỏ khi nghĩ đến vấn đề này, nãy giờ cậu để ý thấy hai người này cứ thì thầm to nhỏ, lại dựa sát vào nhau như vậy. Thật không thể không nghĩ nhiều mà.
Hủ nữ?
Heiji và Shinichi nhìn nhau, sau vài giây suy ngẫm cả hai chợt giật mình tránh xa nhau ra. Hai người thấy mọi người đang nhìn mình bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
" Này, anh đây 100% là trai nhá, anh đây cũng đã có bạn gái rồi. Không tin cứ hỏi cô ấy." Heiji hung hăn nói, sau đó lôi kéo Kazuha đến bên cạnh ôm lấy, khẳng định giới tính làm Kazuha một phen đỏ mặt, xấu hổ nhéo hông cậu mắng.
" Heiji, cậu nói cái gì."
" Nói cái gì là cái gì. Tớ có thẳng hay cong cậu phải biết chứ, có người nghi ngờ bản lĩnh đàn ông của bạn trai cậu mà cậu không hề lên tiếng bênh là sao?"
" Cậu im đi. Cậu mà nói nữa tớ biến cậu thẳng thành cong đó."
Một màn những lời nói mập mờ làm mọi người trong phòng cũng đỏ mặt thay đôi trẻ, nhưng họ không thể nhịn được cười lớn lên. Cặp đôi này cũng quá hài đi.
Bị mọi người cười chọc quê, hai người mới nhất thời xấu hổ, Kazuha thì không còn mặt mũi mà trốn vào trong ngực Heiji làm một con đà điểu. Còn Heiji vì mặt đen quá làm người ta không thấy cậu xấu hổ, chỉ biết cậu xấu hổ quá hóa giận mà chĩa mũi dùi về Shinichi chọc ngoáy " Haha. Shinichi ít nhất tớ còn có người chứng minh. Còn cậu, chặc chặc tớ cũng rất nghi ngờ giới tính của cậu. Trai tân.....Sao này cậu tránh tôi xa một chút."
" Cậu nói gì hả?"
" Tớ nói cậu là một tên trai tân, hai mươi mấy năm chưa từng được khai trai.Haha"
" Cậu dám nói lần nữa." Shinichi trợn mắt đe dọa Heiji
" Trai tân, trai tân." Heiji thấy mình có cơ hội chơi khâm Shinichi thì rất là phấn khích hoàn toàn không quan tâm đến giọng nói thách thức của cậu ta, kết quả là...
Shinichi mĩm cười hiền hậu với Heiji sau đó thì từ tốn nói với người trong ngực cậu ta" Kazuha, có một lần tôi thấy cái tên da đen này xem một blog đen."
" Cái gì. Heiji Hattori. Cậu ta nói có đúng không." Kazuha mặt xám xịt, trợn mắt nhìn Heiji.
" Anh Takagi có thể làm chứng."
" Ấy, ấy khoan đã. Kazuha cậu nghe tớ giải thích, không phải như tên Kudo nói. Là hiểu lầm."
"Tớ chỉ muốn biết có hay không?"
" À, thì, tại... Trời ạ, là do vụ án có liên quan đến nó nên... Nên tớ có liếc mắt chút xíu."
" Ừm, một chút xíu chắc chừng có ba mươi phút hơn Heiji nhỉ?"
" Shinichi, cậu đang đốt nhà tôi đấy."
" HEIJI HATTORI. Cậu đứng đó cho bà."
Thế là trong phòng bắt đầu trình diễn một màn mèo bắt chuột, mà con chuột đó đang phải chịu hai tầng áp bức bóc lột. Một từ cô bạn gái mèo đang nổi khùng đánh đấm tứ tung, một từ thằng bạn chí cốt đang dùng mọi thủ đoạn đốt nhà. Các nhà khoa học đã khảo sát có hơn 90% các vụ cháy nhà xảy ra mà tên hung thủ đó chính là bạn của chủ nhân căn nhà đó.