[Longfic] Kí ức sinh mệnh

@Toyama kasumi Mình không nghĩ gì đâu, lúc đăng là mình biết chắc chắn có người sẽ thấy quen thuộc mà, hì. Đúng là lúc trước giữa Shinichi và ran có gặp chuyện nên mất trí nhớ,:KSV@06:tiết lộ một chút cho bạn là việc mất trí nhớ của họ liên quan đến việc tiêu diệt tổ chức áo đen, có điều cách thức mất đi kí ức của họ là tương phản với nhau.:KSV@05:
 
@Ame Kimu :Chúc mừng bạn đã hoàn thành chap mới nhưng mà mình phát hiện chap này mắc khá nhiều lỗi type và một số diễn đạt hơi lủng củng mình không biết cách trích dẫn cho nên bạn chịu khó đọc và kiểm tra lại nha. Chap mới dài đọc đã lắm bạn không uổng công mình chờ đợi :) cộng với sự xuất hiện của một dàn diễn viên mới hé lộ về cuộc sống sau khi bị mất trí nhớ của ran trong mấy năm qua , diễn biến câu chuyện càng ngày càng phức tạp:-/. Nói tới chị ran thì chị ấy vẫn còn ngây thơ lắm, chị ấy chả biết gì khiến ai kia sắp phát điên vì ghen xuất hiện khuynh hướng bạo lực( đòi cóc đầu đó:D:D:D). Chỉ khổ thân anh heiji bị hội đồng con gái ghét bỏ, vì giúp bạn mà bị nói là khùng :)) kêu đi uống thuốc, cơ mà không phải anh heiji mới cần được uống thuốc đâu anh shin cũng nên uống thuốc bệnh ghen phát hiện sớm thì nên chữa trị để lâu bệnh càng trầm trọng vậy thì nguy. Ôi Sonoco vẫn mê zai như cũ '@^@|||bệnh này lây lan nhanh ghê kazuha chưa nói đến Shiho lạnh băng băng mà cũng bị truyền nhiễm thật là một chứng bệnh đáng sợ. Shiho thật là tội yêu đơn phương thật khổ, việc này không thể trách cô ấy ,cô ấy không có lỗi lỗi là yêu nhầm người( mong bạn sẽ cho cô ấy tìm được một chân mệnh thiên tử yêu thương chăm sóc và chỉ thuộc về một mình cô ấy thôi) O:-)hi hi để mọi người đều có một cái kết đẹp ấy mà ,nhưng bây giờ nói trước điều đó thì còn hơi sớm Bởi vì chuyện mới chị bắt đầu thôi , tất cả phải nhờ vào tác giả rồi ~^o^~:KSV@03::KSV@20:
 
Bây giờ em mới có thời gian ngồi comment cho chị!Thôi vào vấn đề chính trong chap này của chị rất hay và hài hước em rất thích!Hóng chap mới của chị!:KSV@03::KSV@03:
 
@Toyama kasumi Hìhì trình độ viết văn không bao giờ trên trung bình nó vậy đó:KSV@05:, nhiều lúc viết cảm thấy ức chế lắm tình tiết cứ tuôn ra trong đầu mà không biết phải trình bày thế nào nữa. Vì thế mà truyện có thể hoàn thành trong hai ngày mà phải kéo dài đến hai tuần:KSV@15:. mình rất mong nhận được các cmt của các bạn để chỉ chỗ mình sai mà sửa, hi vọng bạn tiếp tục ủng hộ mình. Cảm ơn.
@honghalucky @Shinichi love Ran111 : cảm ơn hai bạn rất nhiều mong thời gian tới tiếp tục ủng hộ fic của ss:D
 
Không thể hiểu nổi tâm trí

Không thể không nhớ

Không thể không ngừng lo lắng

Đứng trước mặt người nhưng không thể chạm đến người

Vậy khoảng cách giữa chúng ta là bao xa vậy?


Ran khó hiểu cứ đứng nhìn Kou mãi lâu sau cô mới mở miệng nghi hoặc hỏi "Tại sao phải nhớ lại em mới được gặp Ichi?"

"Vậy em biết Ichi ở đâu không?" Kazawa Kou cẩn thận hỏi, mắt anh nhìn thẳng vào mắt Ran rất mong bản thân có thể đọc được gì từ nó anh là một chuyên gia phân tích tâm lý việc này đối với anh rất dễ nhưng lần này anh lại không thể từ ánh mắt Ran nhìn ra được điều gì. Đó chỉ là một ánh mắt trong sáng long lanh như sương, thanh khiết không nhuộm chút bụi.

"Thì đang ở chỗ bác Joushi." Ran thẳng thắn đáp.

"Tại sao nó lại ở đó?"

"Không phải Ichi bị thương sao? Lần trước khi đi làm nhiệm vụ nó không cẩn thận đạp phải bẫy thú anh không nhớ sao?" Ran bình tĩnh thuật lại, nhưng trong sự bình tĩnh ấy lại chứa đựng một cơn sóng ngầm, ánh mắt Ran đã có lúc dại ra dù nó xảy Ran rất nhanh nhưng lại không thể qua mắt Kou và cả Shinichi. "Hừ, em không nói với anh nữa em đi xem xét xung quanh đây." Bực bội vì thái độ khó hiểu của Kou, Ran xoay người bỏ đi.

"Này, hai người..." Shinichi khó hiểu hỏi tuy hơi không lịch sự khi xen vào chuyện của người khác nhưng nó lại xảy ra trước mặt cậu một cách kì quặc, nó không phải một cuộc đối thoại bình thường.

Kazawa Kou nhìn Shinichi ánh mắt anh rất lạnh rất áp bức nhưng nó không làm Shinichi sợ hãi không tránh né cậu hoàn toàn đón lấy cái nhìn ấy, cứ như vậy mà đối đầu. Mãi rất lâu sau Kazawa Kou phát hiện nhóm người của thanh tra Megure đang ở ngoài cửa nhìn hai người, cụp mi mắt che giấu tất cả cảm xúc Kazawa lại trở về trạng thái lạnh lùng dửng dưng thường ngày bước đi chỉ là khi lướt qua Shinichi anh chợt dừng lại giọng nhàn nhạt lại mang chút gì đó chua xót chút gì đó hối tiếc truyền đến tai Shinichi " Nếu cậu quan tâm đến một cô gái đừng để cô ấy phải một mình." Sau đó bỏ đi như trước đó chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Shinichi hai người nói gì vậy?" Thanh tra Megure đi vào đứng sau lưng Shinichi hỏi nhưng lại không nhận được câu trả lời ông phải đi đến đập vào vai cậu gọi thêm lần nữa.

"Dạ?" Shinichi bấy giờ mới hồi hồn mặt ngu ngơ nhìn bác Megure, nãy giờ cậu vẫn đang suy nghĩ về câu nói của Kazawa cậu không hiểu tại sao anh ta lại nói với cậu điều đó.

"Haiz thôi đi. Takagi vừa điện báo chổ cậu ấy và Heiji có manh mối, có nhân chứng mục kích nói là đã thấy một người mặt một bộ đồ đen cưỡi moto chạy ngang khi vụ án xảy ra và hắn ta có mang theo cả một khẩu súng trường."

"Súng trường? Không lẽ có liên quan tới quân đội." Shinichi thắc mắc, hiện tại nước Nhật quản lý vũ khí rất chặt chẽ, súng bị cấm sử dụng chỉ có quân đội và cảnh sát được cấp phép sử dụng mà súng trường hay súng bắn tỉa chỉ tồn tại ở quân đôi nhưng cũng ngoại trừ một số thành phần chợ đen có lưu hành những loại này.

"Rất có thể?" Thanh tra Megure gật đầu đồng ý.

"Thế chắc anh ta cũng đã biết việc này?" Ý Shinichi nói đến là Kazawa Kou đã biết.

"Chưa. Bác chưa nói."

"Vậy để cháu nói, sẵn tiện cháu cũng muốn bàn bạc với anh ta một chút." Shinichi nói rồi đi ra khỏi phòng tìm Kazawa Kou, cậu đúng là có chuyện muốn bàn bạc nhưng hơn hết cậu muốn hỏi về việc khi nãy và cả câu nói của anh ta với cậu là có ý gì.

Shinichi đi tìm một vòng cũng không thấy, kiến trúc căn biệt thự này cũng quá trêu người đi quanh co quanh co chỉ một người ở có cần phải làm như mê cung không, rất may cậu là một người thông minh việc này không làm cậu nhưng mà có lẽ đã làm khó cô gái trước mặt. Shinichi không nghĩ mình sẽ thấy Ran ở đây để cậu có dịp chiêm ngưỡng dáng vẻ ngờ nghệch hết ngó đông rồi lại ngó tây, buồn cười Shinichi bỏ hai tay vào túi quần thong thả đi từng bước đến chỗ Ran.

" Có cần tôi chỉ đường?"

Giật mình quay lưng lại Ran nhìn thấy vẻ cười cợt trong mắt Shinichi, cô hừ lạnh không trả lời cũng không thèm quan tâm đến cậu tiếp tục tìm kiếm. Ai nói cô lạc đường chứ cô chỉ đang nghiên cứu kiến trúc ngôi biệt thự này thôi.

Shinichi cười cười không chấp nhắc chỉ lẳng lặng đi theo phía sau cô . Nhìn Ran cứ loay hoay mở cửa phòng này đến phòng khác trong lòng cậu cảm thán <<Tại sao lúc nào cũng thích xông vào phòng người khác mà không thèm gõ cửa nhỉ?>> Lúc nghĩ đến chuyện này Shinichi giật mình trong đầu hiện lên câu hỏi rằng trước đây cô ấy cũng vậy sao?

"Clap." Ran đứng trước mặt Shinichi vỗ tay một cái. mãi lo suy nghĩ cậu đã không biết Ran đã đứng trước mặt mình tự bao giờ còn nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu hỏi " Cậu có nghe tôi hỏi không?"

"Hả? Cô muốn hỏi gì?"

"Hừ, tôi chỉ muốn biết cậu đi theo tôi làm gì?"

"Có sao? à chắc là tôi CŨNG lạc đường.."

Kìm nén, Ran tự dặn bản thân phải kìm nén. Cô thừa biết cậu ta là đang ám chỉ cô lạc đường mà sự thật thì cô lạc thật nhưng tự ái dâng chào không cho phép cô chùn bước, hừ một tiếng hắc đầu Ran xoay người tiếp tục tìm đường trong miệng thầm mắng một câu " Nhỏ mọn."

Kết cuộc dần co một buổi trời quay đi vòng lại Ran cũng tìm gặp Kou và mọi người ở phòng giám sát, khi bước vào phòng mọi người đều nhìn cô bằng một biểu tình kèm nén Ran không hiểu thái độ của mọi người nhưng sau đó nhìn thấy hệ thống máy tính đang hiện lên một loạt hình ảnh rất quen thuộc Ran mới biết họ cư nhiên đang xem hình ảnh các camera giám sát biệt thự có nghĩa là họ cũng đã thấy tình trạng đi lạc của cô. Xấu hổ Ran chạy đến chỗ Kou đang ngồi nhìn anh bằng ánh mắt oán trách.

"Điện thoại em không gọi được."

Nghe Kou nói Ran lật đật lấy điện thoại ra xem thì phát hiện nó đã hết pin, chán nản cắt điện thoại Ran tự an ủi bản thân xem như số cô hôm nay nhọ đi.

"Cậu có tìm thấy phòng tối không?" Kou hỏi Shinichi, thông qua hệ thống quan sát anh thấy Shinichi đi theo Ran như đang đùa giỡn với em ấy nhưng anh có thấy mỗi khi Ran mở một phòng nào đó cậu ta đều có nhìn qua.

Lắc đầu Shinichi đi đến trước máy chủ tay thao tác vài cái thì trên màn hình các máy con mỗi máy hiện lên một khu vực camera đang ghi, chỉ tay vào một máy tính ghi hình ảnh các phòng Shinichi nói " Những căn phòng này tôi đều xem qua không có một căn phòng tối nào cả." Điều này thực sự rất quái lạ vì một nhiếp ảnh gia lại không có cho mình một căn phòng tối.

"Có thể ông ta không có xây phòng tối thời đại này chẳng phải người ta luôn sử dụng máy kĩ thuật số sao?" Thanh tra Megure nói, đúng là thời bây giờ người ta đã quên mất những cuộn phim và cả những quá trình ướt ( các quá trình theo phương pháp thủ công để đi tới một bức ảnh hoàn chỉnh).

"Ông ta chỉ thích chụp ảnh rồi rửa flim thôi." Kazawa Kou nhàn nhạt lên tiếng.

"Hôm kia ông ấy có gọi cho em nói muốn đưa cho em một cuộn flim." Ran bất ngờ lên tiếng hai ngày trước qua cô có nhận được một cuộc gọi từ ông Muza về việc này cô có nói với Kou.

"Hả? Cuộn flim gì? Ran cháu biết ông ấy sao?" Thanh tra Megure ngạc nhiên nhìn Ran hỏi.

"Ưkm ông ấy chỉ nói là có một cuộn flim muốn đưa, cháu biết ông ấy trong một vụ án trước đây."

"Vậy thì thật quái lạ chúng tôi đã cho tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy có một bức ảnh hay cuộn flim nào." Các cảnh sát được lệnh thanh tra Megure chia ra tìm kiếm trong quá trình đó họ không tìm thấy cái gì liên quan đến flim ảnh cả nếu không được thông báo trước ông ta là nhiếp ảnh gia thì cũng không ai tin điều đó.

"Còn có một vài điều lạ." Shinichi lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người cậu chỉ tay vào màn hình nói "Thứ nhất những hình ảnh camera ghi trước đó đều không có. Thứ hai căn biệt thự này có nhiều phòng nhưng khi chúng ta đến đây lại không có ai cả, cả một người dọn dẹp cũng không có. Thứ ba trong ác căn phòng này tôi để ý trong đó có một vài sợi dây được treo mắc gần cửa sổ tôi nghĩ nó được dùng để treo các bức ảnh.Cuối cùng các bức ảnh và cả cuộn flim mà cô ấy nói đang ở đâu?."

"Có thể là hung thủ đã lấy đi. Nhưng mà ông ta chụp cái gì chứ?" Thanh tra Megure hỏi ông cảm thấy vụ án này thật đau đầu không đầu không đuôi không có gì để tìm ra manh mối, có lẽ manh mối duy nhất chính là những thứ đã bị lấy đi.

"Hiện trường vụ án."

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Kazawa Kou anh ấy vừa mới nói là hiện trường vụ án ý anh ta là gì chứ.

"Ông ta thực ra chỉ chuyên chụp hình hiện trường các vụ án và chân dung hung thủ.Theo nguyên tắc thì phải trao trả cho cảnh sát nhưng ông ấy luôn cố ý giữ lại một phần" Kou giải thích. Nhiều năm trước đây khi anh vẫn đang theo đuổi đam mê phác họa chân dung tội phạm thông qua phân tích tâm lý thì Muza vẫn thường cùng anh hợp tác, ông ta sẽ chụp lại hình ảnh hiện trường vụ án gửi cho anh và sau khi phá án ông ta lại chụp lại chân dung phạm nhân. Đó là đặc quyền của ông ta trao đổi cùng cảnh sát vì chỉ ông ta khi đó mới có thể tìm ra Kazawa Kou để giúp đỡ phá án.

"Như vậy có thể cuộn flim mà ông ấy muốn đưa cho em có liên quan đến một vụ án nào đó và ông ấy bị giết vì nó?" Ran lo sợ nói trong đầu cô bây giờ ngổn ngang rất nhiều thứ.

"Tất cả chỉ là suy luận ban đầu. Không cần suy nghĩ nhiều."

Ran ngẩng đầu nhìn Shinichi không hiểu tại sao cậu ta lại nói điều này.

Chính Shinichi cũng không biết tại sao lại nói vậy, cậu tin chắc mọi điều nãy giờ mọi người suy luận là đúng hướng chỉ là khi thấy cô ấy lo lắng thì miệng cậu đã nói ra lời này.


"Mọi người đến đây xem có một camera còn lưu lại được một hình ảnh."Trong lúc Shinichi lúng túng không biết nói gì thì một nhân viên cảnh sát thuộc bộ phận IT vừa tìm ra được một đoạn clip.


"Anh phóng to hình lên đi." Shinichi hối thúc camera ghi lại nạn nhân đang cùng nói chuyện với một người ở ngoài cổng. Hình ảnh được phóng to đó là một người phụ nữ và Shinichi biết cô ấy.


"Đây không phải là người phụ nữ hôm đó sao?" Thanh tra Megure nhận ra người trong clip đó không phải là mẹ của cậu bé Minami trong vụ án ở khách sạn Parara sao.


"Ông biết cô ấy." Giọng Kazawa vang lên nó không còn vẻ lạnh nhạt thường ngày mà là gấp gáp cùng chút run rẩy


"Chị ta... mẹ của Minami-kun." Cũng không đợi thanh tra Megure trả lời Kazawa nghe thấy Ran lẩm bẩm


"Ran. Em nói gì? Mẹ của ai? Em cũng biết cô ấy sao?" Kazawa đứng dậy hung dữ nắm lấy tay Ran hỏi dồn dập. Ran kinh ngạc nhìn Kou cô chưa bao giờ thấy anh ấy như vậy bất giác Ran sợ hãi không biết phải nói gì.


"Anh làm gì vậy?" Shinichi nhận thấy thái độ không đúng lắm của Kazawa Kou vội chạy đến đẩy anh ra sau đó kéo Ran ra sau lưng mình bảo hộ ánh mắt cậu hằn lên tia khó chịu.


Kazawa Kou sau khi bị đẩy ra mới chợt bình tĩnh thấy mọi người đang nhìn mình chầm chầm lại nhìn đến Ran đang nhìn mình lo lắng cùng với ánh mắt xòng xộc của Kudo Shinichi anh biết mình đã làm việc quá kích động và tất cả chỉ vì cô ấy. Mệt mỏi đưa tay xoa thái dương sau đó nhìn mọi người nói " Sau này vụ án sẽ do tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm hy vọng sẽ nhận được sự hợp tác của mọi người, còn bây giờ tôi nghĩ tất cả nên dừng lại ở đây." Sau đó anh quay sang nhìn Ran ánh mắt dịu xuống đầy vẻ có lỗi "Anh xin lỗi. Chúng ta về thôi!"


Ran nhìn Kou gật đầu cô dường như đã nhớ ra người phụ nữ ấy là ai. Người bị chôn vùi trong gốc khuất của Kazawa Kou, người như bức tường ngăn cách chôn chặt trái tim anh và tuy mơ hồ nhưng Ran nhớ đó là người đã cứu cô 4 năm trước.


Thấy Ran gật đầu Kazawa Kou cũng không nhìn đến gương mặt trứng thối của Shinichi Kudo nắm lấy tay cô rời đi, để lại một người đứng đơ như tượng sắc mặt xấu đến cực đỉnh.


Sau cái chết của Muza dường như mọi việc rơi vào im lặng cả tuần lễ trôi qua không hề có một vụ án mạng nào tất cả tin tức liên quan đến nó đều bị quân đội phong tỏ. Người ta vẫn thường nói trước cơn giông bão bầu trời thường trong xanh đến lạ kì thật ra nó vẫn đang đến chỉ là mọi người không cảm nhận được thôi khi mọi việc rất rối cứ bám lấy không ngừng làm chúng ta không cách nào biết nguy hiểm đang đến gần.


Hôm nay Ran đề nghị với Kazawa Kou về việc cô sẽ trở về "nhà" sau ba tuần cô đã chưa một lần đến đó nhưng dạo gần đây quá nhiều việc xảy ra cô nghĩ bản thân nên thử nhớ lại, không hiểu sao cô cứ cảm thấy bức bối nó dày vò cô mỗi đêm những cơn mộng mị những cảm xúc lẫn lộn có lẽ việc nhớ lại có lẽ nó sẽ giúp cô trả lời tất cả nhưng nó không dễ dàng gì.


"Ran sao con không vào đi đây là nhà chúng ta." Thấy Ran cứ đứng chần chừ trước cửa ông Kogoro hối thúc, hôm nay con gái ông kết cuộc cũng chịu về nhà việc này làm ông vui mừng biết nhường nào cả đêm qua ông đã không thể ngủ được hết dọn cái này đến dẹp cái kia cho thật giống với bốn năm trước đây mà thực ra hiện tại nó cũng chưa từng thay đổi.

Bước vào nhà Ran nhìn một lượt xung quanh ánh mắt cô không dừng ở một điểm nào cả chỉ là thờ ơ như một người khách xa ghế thăm một nơi xa lạ nhưng mà đã có một khoảnh khắc trong mắt cô lại lướt qua một tia đau đớn ,à chính bản thân cô cũng không nhận ra được.

"Ran con có nhớ gì không? Chúng ta đã ở đây. Lúc đó bố là một thám tử tài ba lừng danh khắp Nhật Bản ai ai cũng biết thám tử Mori Kogoro này. HAHA" Ông Mori vẫn luôn rất hoài niệm khoảng thời gian trước đây tính ông vẫn vậy vẫn ba hoa khắp nới.

"Vâng ngài thám tử ngủ gật. Ông còn tự mãn còn không nhìn lại xem làm sao mình mới nổi tiếng." Bà Eri tạc cho ngài thám tử ngủ gật một gáo nước lạnh hy vọng nó có thể giúp ông tỉnh mộng.

"Cô có cần phải vạch lá tìm sâu, sát muối lên vết thương của tôi không. Đừng có nhắc đến cái thằng nhóc trời đánh đó." Mori Kogoro hằn hộc nói bao năm qua ông vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm đó suốt một khoảng thời gian dài ông cứ như một con rối ngủ bị cái tên "nhóc" đó mặc nhiên điều khiển.

"Ôi chao... không phải nói là do ông ham danh thích được người tung hô nên mới bị người ta xỏ mũi dắt đi."

"Cô... chính cô cũng không phải bị lừa sao?"

"Tôi.."

"A xin lỗi." Ran lên tiếng cắt ngang cuộc cãi vả của hai người, từ ngày gặp hai người họ hầu như khi nào họ cũng tranh cãi nhau từ những việc nhỏ nhặt nhất đến linh tinh các loại lúc nào họ cũng cãi nhau được nhưng dường như sau tất cả họ chưa bao giờ thù ghét nhau thật sự. " Chúng ta trước kia ở đây sao? Còn nảy giờ hai... à ờ nhắc đến ai vậy?" Ran lên tiếng chỉ là muốn dùng lại cuộc tranh luận không hồi kết nhưng cô chợt nhận ra không biết nên gọi họ là gì nên bỏ qua danh xưng hỏi.

Thoáng thất vọng lướt qua gương mặt hai vợ chồng nhưng bà Eri vẫn là bình tĩnh rất nhanh nở nụ cười giải thích với Ran " Không phải. Lúc trước vì một vài lý do nên hai người chúng ta ly thân, lúc đó con đã chọn ở lại với ông ta."

" Vậy sao? Còn bây giờ?" Giọng Ran thoáng chút buồn hỏi.

"Bốn năm trước khi con mất tich thì chúng ta đã trở lại sống với nhau hy vọng sẽ tìm thấy con nhưng mà phải đến bây giờ mới gặp kết quả con lại không nhớ gì.'Mori Kogoro giọng buồn buồn giải thích.

"Xin lỗi." Cúi đầu nói xin lỗi, Ran che đi ánh mắt thống khổ.

"Xin lỗi gì chứ. Bỏ đi mọi việc đã qua cái chúng ta mong là con bình an vô sự. Mà khi nãy con muốn hỏi là chúng ta đang nhắc đến ai sao? Chắc con cũng nghe kể về việc của Shinichi Kudo khi nãy mẹ là nhắc đến cái tên đáng ghét đó."

Shinichi Kudo... Một loạt hình ảnh lướt qua đầu Ran rồi nhanh chóng biến mất như lời kể của anh Kou cùng mọi người hắn ta là bạn thanh mai trúc mã của cô là một tên thám tử và trong một lần đi chơi cùng cô ở công viên Tropical Land thì bị một bọn áo đen cho uống một loại thuốc độc có tên là Aptx gì đó sau đó thì bị teo nhỏ thành một cậu nhóc bảy tuổi mạo danh là Edogawa Conan đến ở cùng nhà với cô sao? Thật là một chuyện hoang đường có phải không cô vốn không tin nếu như không được xem những tài liệu về vụ án năm đó.

Reng Reng

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của Ran, cúi đầu nhìn tên người gọi Ran bần thần nhìn sau đó mới từ từ nghe điện thoại miệng gọi một tiếng " Bác gái."

Dưới ánh mắt tò mò của vợ chồng Mori, Ran kết thúc cuộc gọi nhìn hai người ái ngại nói " Thật xin lỗi con có việc phải đi."

"Ran có chuyện gì vậy?" Bà Eri lo lắng, rõ ràng bà nhìn thấy trong mắt Ran có một chút khó xử khi nghe điện thoại.

"Không có gì ạ. Là mẹ Ryo muốn gặp con."

"Bà ta sao? Gặp con làm gì? " Nghe nhắc đến cái tên này Mori Kogoro thái độ khó chịu hỏi.

Ran lắc đầu cô cũng không biết

"Để chúng ta đưa con đi." Bà Eri lo lắng đề nghị.

"Không sao đâu ạ. Bác ấy đang ở chỗ gần khách sạn của con ở. A sắp đến giờ hẹn con đi phải đi trước." Ran từ chối thấy sắp cũng tới giờ hẹn cô cúi đầu chào hai người sau đó xoay người đi chỉ là sau khi đến cửa cô quay đầu lại hứa hẹn " Khi khác con sẽ ghé lại đây." Nhưng mà cái khi khác này cũng phải rất lâu sau đó khi sự thật dần hé lộ.
 
@Ame Kimu có khi nào "mẹ của Minami-kun" là người phụ nữ đã xuất hiện trong giấc mơ của Ran?? Còn Minami-kun là "đứa trẻ cần có một gia đình"? Vả lại au cũng nói "Mẹ của Minami là người phụ nữ ẩn trong góc khuất bóng tối của Kazawa Kou. Vậy có khi nào 2 người này từng có quá khứ vs nhau và Minami là con ngoài giá thú của Kou không? P/s: nội dung truyện của bạn rất hay, nhưng câu văn không có nhiều dấu chấm, dấu phẩy để ngắt ý. Vs lại bạn type vẫn bị sai lỗi chính tả nhé. Ý kiến cá nhân mình chỉ vậy thôi. Ủng hộ fic của bạn
 
A ha lại có chap mới rồi vui quá! Ba cái vụ án rồi quá Khứ nó làm mình rối tin rối mù mình không có thiên phú về mấy cái vụ án đó cho nên bạn viết sau mình nghe vậy zay. Bây giờ chỉ còn cách vạch lá Tìm sâu tìm lỗi tuye của bạn thôi:KSV@05:
-Chấp nhắc > chấp nhất
- quân đôi > quân đội
- rất rối > rắc rối
- tự ái dâng chào > tự ái dâng trào
- vần co > giằng co
- Rấc may cậu là một người thông minh việc này không làm ( )cậu Nhưng mà có lẽ đã làm khó cô gái trước mặt > thiếu chữ( khó )thì phải
- hừ 1 tiếng (hắc) đầu ran tiếp tục tìm đường > hất đầu ( cái này nghi nghi không biết đúng không)%-(
- kèm nén > kìm nén
- cắt điện thoại >cất điện thoại
- kết cuộc cũng chịu về nhà thì hơi kỳ mình thấy bạn đổi thành cuối cùng cũng chịu về nhà thì ổn hơn
- khách xa( ghế )thăm một nơi xa lạ > ghé
Đừng trách mình vạch lá tìm sâu chỉ là văn phong của bạn quá ổn thỏa rồi không còn gì để nói nữa .Nói chung chỉ có thể tìm được những điểm này mà bắt lỗi thôi hi hi hi :D:D:D:KSV@20:
 
@DC love Ahaha có lẽ nào.... mình chỉ có thể trả lời là " Himistu." Người phụ nữ đó chính là nhân tố quyết định: Là góc khuất trong lòng Kou và là người mở mối thắt trong lòng Ran.
@Toyama kasumi ui chà bắt được cả một đống sâu rồi. Cảm ơn bạn đã bắt giúp mình "lũ sâu" đó. :Conan09:. Quyết tâm chau chuốt hơn để không bị bắt sâu nữaB-). hihi.

Doumo arigatou gozaimasu^:)^^:)^
 
Bạn có biết không? Kí ức cứ như một cơn gió vậy!

Vội vàng đến vội vàng đi. Thứ mà chúng ta có thể giữ lại chính là cảm giác về nó



Tại tầng hai một nhà hàng hải sản truyền thống của Nhật.


Hôm nay cả nhà Kudo có dịp dùng bữa ở đây mừng hai vợ chồng già Kudo trở về Nhật Bản sau một chuyến đi chơi ở Dubai, họ còn mời cả tiến sĩ Agasa nhưng lại bị ông từ chối với lý do: " Có hẹn với bạn già." Mà người bạn già đó không ai khác, đó chính là mối tình đầu của ông.


"Này này, ngài thám tử của tôi. Xin hỏi quý ngài Kudo đây đang nhìn gì mà chăm chú thế nhỉ?" Rõ ràng là một câu nói lịch sự nhưng mà Yusaku Kudo phải nổi cả da gà, ông cảm thấy trong không khí tràn ngập mùi giấm chua được phóng ra từ người vợ ông - bà Yukiko Kudo.


"Thế quý cô Kudo nghĩ như thế nào?" Không trả lời câu hỏi của vợ mình ông chỉ nhẹ mỉm cười hỏi lại, ông quá hiểu rõ cái tính trẻ con của cô ấy.


Liếc xéo chồng mình Yukiko Kudo quay đầu hừ lạnh sau đó nhướng mắt chỉ vào hướng mà ông Kudo đã nhìn. Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, vận một chiếc đầm màu vàng đất theo phong cách phương tây lại nhìn tư thái bà ta dùng trà, từ cái nhấc tay cũng nhẹ nhàng tao nhã. Yukiko Kudo đoán chắc chắn bà ta là người một gia đình gia giáo hoặc là thuộc một dòng dõi quý tộc.


Thật ra bà Yukiko đoán cũng không sai


" Haiz, em lại thích đoán già đoán non. Anh chỉ là cảm thấy hiếu kì vì sao cô ta lại xuất hiện ở đây. Em nhìn kĩ lại đi cô ta không phải là vợ của chính khách Shaino Shimizu sao?" Yusaku Kudo thở dài lên tiếng giải thích không muốn cô vợ mình lại ghen lên thêm nữa


"Ồ đúng là cô ta." Kết cuộc bà Yukiko cũng chịu nhìn kĩ lại người phụ nữ kia, đúng như lời của ông Yusaku nói người phụ đó chính là vợ của một chính khách tên Shaino Shimizu, hiện đang tranh cử chức thị trưởng ở Kanagawa." Lẽ ra giờ này cô ta nên ở Kanagawa mới đúng. Shinichi con có thấy lạ không?" Bà Yukiko hỏi cậu con trai của mình nhưng mà dường như cậu không hề chú tâm đến câu hỏi của mẹ mình mà mắt chỉ chăm chú nhìn xuống tầng một ,vị trí của người phụ nữ mà nãy giờ hai vợ chồng Kudo nhắc đến. Chỉ là cậu không nhìn người phụ nữ ấy, trong mắt cậu chỉ là hình dáng của cô gái mặc váy trắng đang ngồi đó.


Nhìn thấy sự kì lạ của Shinichi hai người hiếu kì nhìn theo hướng cậu nhìn, thì ngạc nhiên khi tự lúc nào có một có gái ngồi trước mặt phụ nữ ấy.


"Ran." Yukiko Kudo kinh ngạc cất tiếng gọi khẽ. Việc Ran trở về ông bà có nghe nói đến cũng đã biết Ran mất trí nhớ, lúc nghe tin đó bà Yukiko đã buồn không dứt, cảm thấy cô bé mà bà yêu mến thật đáng thương. Lẽ ra Ran không phải là người chịu đựng những tổn thương đó nhưng mọi tổn thương cứ nhằm vào cô mà đến. Có phải chăng ông trời muốn thử thách cô?


Ran đã không biết mình đến đây với tâm trạng gì,từ lúc bước vào chỗ hẹn ở nhà hàng cho đến khi đứng trước mặt người phụ nữ đã hẹn mình, Ran cứ cảm thấy mình đã phải trải qua một thời gian rất dài. Nhìn người phụ nữ hiền hòa cười với mình, Ran chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu gọi một tiếng "Bác gái"


Một tiếng gọi này làm nụ cười trên mặt người phụ nữ như tắt hẳn, mắt bà vụt qua tia mất mát, nếu như không có chuyện gì xảy ra có phải hay không bà bên được nghe một tiếng mẹ. Thở dài trong lòng dẹp qua sự mất mát hiện tại,bà lại mỉm cười hiền lành nắm tay Ran kéo cô ngồi xuống ghế " Chỉ một tháng không gặp con lại xa lạ với ta như vậy sao? "


" Con không có chỉ là..."


Ran vội vàng giải thích nhưng kết cuộc khi nhìn vào đôi mắt chờ đợi của người trước mặ,t cô chỉ ú ớ không biết trả lời như thế nào chỉ biết cúi đầu im lặng.


"Con gái ngốc ta chỉ nói đùa với con." Bà Shimizu vỗ vỗ tay Ran chấn an, bà mỉm cười nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Ran rồi nói tiếp " Hôm nay ta đến đây là vì chuyện của con và Ryo ta là muốn thay mặt nó xin lỗi con. Ran! Con cũng biết mà đàn ông bọn họ tính vốn là như vậy, hai đứa thực sự rất đẹp đôi. Với lại Ryo nó thực sự yêu con rất nhiều ta ... ta không muốn hai đứa cứ như vậy mà kết thúc. Con có thể nào suy nghĩ lại không?"


Bà Shimizu nói một mạch hết suy nghĩ của mình, hôm nay bà tìm đến Ran là muốn khuyên cô quay lại với con trai mình, hai đứa vốn một tháng trước thì đã kết hôn. Vậy mà đùng một cái giữa hai người xuất hiện kẻ thứ ba, rồi đùng một cái Ran bị tai nạn xe, rồi sau đó hàng đống rất rối ập đến gia đình bà, đã bị từ hôn vậy ngay cả con đường chính khách của chồng bà cũng gặp trở ngại lớn từ phía gia đình Kazawa.


Ran ngây ngẩn, cô cũng đoán được bà tìm cô là vì chuyện này nhưng khi nghe những lời nói này trong lòng Ran cảm thấy chua chát. Cô không thể hiểu nổi suy nghĩ của những người phụ nữ sống trong một gia đình gia giáo, họ luôn đặt người đàn ông lên vị trí hàng đầu dù họ có làm gì sai cũng có thể tha thứ nhưng cô thì không. Không biết tự lúc nào trong tâm trí cô có một chấp niệm đó là cô có thể chấp nhận chờ đợi một người nhưng lại không thể chấp nhận việc họ lừa dối cô. " Bác gái con xin lỗi nhưng mà..."


" Con không cần trả lời vội, ta đã hẹn Ryo đến đây khi đó hai đứa có thể từ từ nói chuyện. Nhưng mà ta chỉ muốn xin con hãy cho nó một cơ hội." Đánh gãy lời nói của Ran, bà Shimizu ánh mắt tha thiết mong đợi nhìn cô,chỉ cần Ran gật đầu thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết trong im đẹp bà vừa có một cô con dâu như ý muốn, chồng bà lại không còn bị gia đình bên kia làm khó dễ.


" Con bé khác xưa nhiều quá. Haiz!" Bà Yukiko buông tiếng thở dài thấy Ran thực sự đã khác rất nhiều, vẫn hình dáng ấy, gương mặt đấy nhưng lại mất đi vẻ linh động, vui tươi ngày nào. Bà chú ý thấy ánh mắt Ran luôn ẩn chứa sự u buồn khi nói chuyện cùng người phụ nữ kia.


"Ý mẹ nói cô ta trước kia không như vậy sao?" Shinichi hiếu kì lên tiếng hỏi.


"Con muốn biết sao?" Không để bà Yukiko trả lời ông Yusaku đột ngột lên tiếng hỏi ngược lại Shinichi, ánh mắt ông nhìn con trai mình ẩn ẩn ý cười.


Nhận ra ánh mắt của bố mình, Shinichi bất giác đỏ mặt quay đi hướng khác. Cậu không trả lời cũng không phủ nhận vậy có thể hiểu là cậu muốn biết đi.


"haha cái này con phải tự mình tìm hiểu rồi chàng thám tử à." Liếc mắt với chồng mình bà Yukiko bắn tay vào trán cậu con trai mình một cái, cười cợt nói trước con mắt khó hiểu của Shinichi.


Bị đau Shinichi nhíu mày, cũng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa cúi đầu xuống chăm chú dùng bữa. Nhưng thật ra ánh mắt cậu không nhìn món ăn mà chỉ lo nhìn bên dưới lầu, cậu vừa mới phát hiện cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ xuất hiện thêm một người con trai. Cũng không biết họ nói gì chỉ một lát sau người phụ nữ kia rời đi chỉ còn lại Ran và người con trai mới đến. Nhìn người này cậu không hiểu sao cảm thấy không có hảo cảm cho lắm, bản thân sinh ra sự khó chịu không thể hiểu


Ran nhìn người trước mặt dường như anh ấy vẫn vậy, vẫn một phong thái xuất chúng, vẫn gương mặt điển trai, vẫn nụ cười nhẹ thường trực trên môi nhưng cô không thích nó. Anh ta luôn luôn như vậy, lúc nào cũng giữ một nụ cười trên mặt với người đối diện nhưng Ran cảm thấy nó không thật chút nào, nó khác với nụ cười dịu dàng trên gương mặt lạnh lùng của anh Kou, nó khác nụ cười hạnh phúc trên gương mặt ông bà Mori, khác với nụ cười vui vẻ của Sonoko,Kazuha và cả nụ cười nửa miệng kiêu ngạo quen thuộc trong trí nhớ của cô. Nụ cười của anh ấy đã từng quen thuộc đã từng làm ấm áp trái tim Ran nhưng bây giờ thì không.


"Ran." Ryo lên tiếng gọi, anh thấy Ran đang nhìn mình ngây ngẩn nhưng đó không phải là một ánh mắt say mê của một cô gái dành cho một chàng trai, mà là một ánh mắt tìm tòi pha lẫn chán ghét. Thật sự là chán ghét anh nghĩ mình nhìn nhầm rồi nhưng cũng phải thôi, với tất cả những gì đã xảy ra anh còn có thể mong mỏi điều gì từ người đối diện.


"Ukm. Anh đã lâu không gặp." Ran gật đầu chào máy móc. Có những thứ mất đi rồi không thể tìm lại được nhất là cảm giác với một người....


Đã từng như thế.


Hai năm trước cô quen biết anh không phải là cuộc gặp gỡ tình cờ hay lãng mạn gì, chỉ là trong một bữa ăn xã giao cùng với ông ngoại thì gặp. Khi đó cô như một con búp bê vậy không tìm được cho mình bất cứ một cảm giác chân thực nào, cứ ngây ngây dại dại nhìn mọi người xung quanh mình. Cho đến khi bắt gặp anh đứng ở một góc nhưng rất nổi bật, cô thấy anh cười... một nụ cười rất dịu dàng với mọi người. Không hiểu sao lúc đó cô đã nghĩ mình thấy ánh sáng nhỉ?


Rồi sao này Ran biết được gia đình Kazawa và Shimizu có hôn ước, lúc đó cô cũng không bận tâm đến nó nên không từ chối, rồi cô với anh trở thành một cặp. Trong suốt ba năm đó Ryo vẫn luôn dịu dàng khoan dung với Ran trong khi cô thì luôn luôn bài xích sự động chạm của anh, cùng lắm thì chỉ là một cái nắm tay trong các buổi xã giao hay là một cái ôm chào tạm biệt... Khi tình cảm cho đi từ một phía mà không nhận được đáp trả thì cũng rất mệt mỏi mà dẫn đến việc tìm một người khác có phải không? Có lẽ vậy mà cô và anh ra nông nổi như ngày hôm nay.


"Ukm. Em....Tai nạn hôm đó... không sao chứ?" Ryo quyết định bỏ qua ánh mắt của Ran, anh bây giờ chỉ muốn xác định một vài chuyện anh nghe được, tay anh đưa ra muốn chạm vào trán Ran. Anh nhớ rõ vết thương là ở trán nhưng tay vừa đưa đến đã bị Ran tránh né


"A không sao chỉ là để lại một chút sẹo ở trán." Ran vô thức né tránh đụng chạm của Ryo, tay đưa lên trán sờ vết thương dưới mái tóc, chỉ cảm thấy có một vết sẹo nhỏ rất nhanh thôi sẽ lành hẳn.


"Thật xin lỗi." Ái ngại thu tay về Ryo nói một câu xin lỗi .Nhớ lại tình huống hôm đó anh cũng không phải là cố ý.Hôm đó anh nghe nói Todachi đến tìm Ran nên vội chạy đến xem, không ngờ lại thấy hai người dằn co bên đường. Khi anh muốn chạy đến ngăn cản thì đã thấy Ran đẩy Todachi ngã. Kodachi cô ấy đang mang thai. Trong đầu anh lúc đó chỉ nghĩ đến đứa bé có thể sẽ mất, vì vậy rất là tức giận mà đẩy Ran. Cũng không nghĩ đến cái đẩy ấy dùng bao nhiêu sức mạnh. Cũng không nghĩ một cái đẩy này đưa Ran vào nguy hiểm, khi một chiếc xe đang băng tới. Cũng không nghĩ tới.... khoảnh khắc này trái tim anh như bị bóp nghẹn.


"Anh xin lỗi gì chứ? Cũng không liên quan đến anh là do em bất cẩn bị xe tông thôi."


Thật sự đã quên. Khi nghe câu nói này Ryo ngỡ ngàng nhưng sau đó trong lòng có một tia vui mừng lướt qua. Nếu như Ran thực sự quên có phải hay không anh và cô vẫn còn cơ hội. Nhẹ nhàng nắm lấy tay Ran cũng không để cô rút tay lại, tay anh từ trong túi áo lấy ra một hộp nhung đỏ đưa đến trước mặt Ran, ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng nói " Ran anh hy vọng chúng ta có thể quay lại với nhau. Trước khi mất mẹ em vẫn luôn hy vọng chúng ta cưới nhau, anh đã hứa với bác gái là sẽ chăm sóc em thật tốt. Em có thể cho anh một cơ hội được không?"


Nhẹ nhàng rút lại bàn tay bị giữ lấy, Ran mỉm cười không nói gì cả cứ như vậy nhìn Ryo, lúc trước cô không nghĩ đến cưới một người thì phải yêu một người, chỉ là muốn hoàn thành tâm niệm của mẹ. Cô cũng biết Ryo thực lòng với cô nhưng mà tình cảm đến là đến, đi là đi chúng ta vốn không thể thay đổi được gì. Huống chi trong đoạn tình cảm này đã có hơn một người tham gia, nó không còn là mối quan hệ thuần khiết giữa hai người nữa rồi.


" Kodachi và đứa bé vẫn khỏe chứ?"


Rõ ràng là Ran muốn nói cho Ryo biết muốn nhắc nhở anh về sự tồn tại của một cô gái và cả đứa con của họ.


" Đứa bé mất rồi. " Giọng Ryo buồn buồn truyền đến, dường như Ran không thể cho anh một cơ hội.


"Anh đừng buồn... sau này anh và cô ấy có thể..."


"Ran. Anh phải nói bao nhiêu lần nữa giữa anh và cô ta chỉ là sự cố. Người anh thật sự yêu là em." Ryo nóng nảy vịn vai Ran cắt ngang lời nói của cô, anh không muốn nghe những câu như vậy.


Nhíu mày Ran cố chịu cơn đau do Ryo mang đến, cô không trả lời anh mà chỉ im lặng nhìn Ryo cho đến khi anh bình tĩnh lại buông tay ngồi xuống vị trí của mình. Ran không muốn tiếp tục chủ đề này nữa từ trong túi xách lôi ra một vài bức ảnh đưa đến trước mặt Ryo, cô có chuyện muốn hỏi anh.


"Hình này... ở đâu em có?." Tay Ryo run run cầm những bức ảnh chụp anh và Kodachi ra vào khách sạn, anh nhớ rõ là anh đã lấy lại tất cả từ tay ông Muza. Tại sao Ran lại có nó?


"Là ông Muza đưa cho em."


Thì ra cô đã biết chuyện anh và Kodachi lâu như vậy.


"Anh có biết ông ấy đã bị giết rồi không?"


"Sao? Bị giết? Anh... anh không biết." Ryo kinh ngạc " Em nghi ngờ anh sao?"


Đúng là cô nghi ngờ Ryo nếu như những tấm hình này bị đưa ra ngoài điều này thực không tốt cho gia đình anh hiện tại, vừa rồi cô hỏi là muốn xem xem một chút phản ứng của Ryo nhưng xem ra anh ấy có thể không liên quan đến việc này, thu hồi ánh mắt Ran cũng không phủ nhận việc mình nghi ngờ anh.


" Ukm. Những tấm hình này anh nên xử lý tốt. Anh cũng không nên hiểu lầm dù gì chúng mình cũng từng quen biết không nên duyên cũng là bạn bè em không hy vọng anh gặp chuyện gì. Nếu không còn chuyện gì nữa em đi trước."


Dứt lời Ran đứng dậy muốn ly khai nhưng cánh tay lại bị Ryo giữ chặt, ánh mắt anh nhìn cô có bất đất dĩ có cô đơn, còn trong mắt cô chỉ là một ánh mắt xa lạ trống rỗng cứ như vậy hai người nhìn nhau, mãi rất lâu sau đó Ryo mới lên tiếng hỏi Ran "Anh chỉ muốn biết trong 2 năm qua em đã có bao giờ yêu anh."


Giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp truyền đến tai Ran làm cô giật mình. Yêu? cô không biết. Hai người ở bên nhau lâu như vậy cũng chưa từng nói một lời yêu đương nào chỉ đơn giản ở bên cạnh nhau. Đến tận bây giờ cô cũng không biết giữa hai người rốt cuộc là mối quan hệ gì? Vì vậy lần này cô không biết trả lời anh như thế nào chỉ là đưa tay vừa gỡ tay anh vừa nói " Em hy vọng anh hãy trân trọng người bên cạnh mình và đối xử thật tốt với cô ấy." Lần này nói xong Ran thật sự xoay người rời đi chỉ để lại trong mắt Ryo một bóng lưng lạnh lùng dứt khoát.

"Thứ tồn tại" chỉ là cảm giác,
Nhưng đôi khi cả những cảm giác cũng phai dần đi trong kí ức.
"Thứ còn lại" chỉ là một khoảng trống.

Những gì xảy ra nãy giờ đều thu vào mắt gia đình Kudo. Bà Yukiko và ông Yusaku là người từng trải nên đại khái cũng đoán được ít nhiều câu chuyện phía dưới kia, còn Shinichi lại càng hiểu cái này đại khái có thể hiểu là giác quan nhạy bén của một thằng con trai trước "kẻ thù" mà cái tên "kẻ thù" đó còn đi dụ dỗ " Bạn gái mất trí" của cậu , còn nắm tay nắm chân, còn tặng nhẫn... Nghĩ đến đây Shinichi hừ lạnh, tay nắm chặt đôi đũa chỉ chờ cậu phát động chút sức mạnh thì nó có thể gãy bất cứ lúc nào. Cậu và cô chỉ là tạm thời mất trí thôi mà theo lời mọi người kể thì hai người lúc trước chính là rất "mặn nồng", cái tên Hattori Heiji còn nói với cậu khi cậu bị teo nhỏ thành Conan đã từng ăn nằm à nhầm là có đôi lần tắm chung, ngủ chung... Thân là một thanh niên trai tráng là tương lai của Nhật Bản từ lúc nghe những lời đó tuy là không nhớ gì nhưng cậu quyết định chịu trách nhiệm suốt đời với cô ấy.

Shinichi nghĩ mình phải cho tên này vào danh sách đen, cậu không muốn sau này hai người nhớ ra thì đã quá muộn. Vì vậy Shinichi quyết định hành động."Con có chuyện phải đi trước."

"Shinichi con đi đâu vậy?" Bà Yukiko giật mình với gọi khi thấy Shinichi đứng bật dậy bỏ đi, bà nhìn thấy trong mắt con bà tràn ngập lệ khí cứ y như là sắp đi giết giặc vậy.

"Không cần gọi."

"Tại sao?" Bà Kudo thắc mắc khi bị chồng ngăn cản

"Nếu em muốn mau mau có con dâu thì không cần gọi."
À.... giờ này thì bà Yukiko gật gù hiểu, hai người trao đổi ánh mắt mỉm cười sau đó thì tiếp tục thông thả dùng bữa chờ đợi tin tốt của con trai mình. Nhưng mà họ lại không biết trước được con đường "truy thê" của con trai mình rất là dài và vất vả.

Shinichi chạy một mạch ra ngoài nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Ran đâu vì vậy quyết định xuống gara lấy xe chạy một vòng đi tìm, và tìm gặp được cô cũng là chuyện của một tiếng sau. Trong khoảng thời gian đó thì ở một công viên, Ran đang ngồi thơ thẩn trên một chiếc xích đu nhìn Minami nghịch cát. Sau khi rời khỏi nhà hàng cô đã bắt xe về thẳng khách sạn mình đang ở nhưng mà vừa đến nơi cô lại thấy anh Kou cùng mẹ của Minami tranh cãi không nhỏ ,lúc đó bên cạnh còn có Minami vì vậy cô trở thành người giữ trẻ bất đất dĩ cho đến khi họ giải quyết xong chuyện riêng.

"Chị." Minami đi đến bên cạnh Ran nhìn cô bằng đôi mắt ngây thơ.

"Hửm. Em mệt à?" Ran bế bổng Minami lên cho cậu bé ngồi bên cạnh mình, sau đó lấy khăn lau đi những vết bẩn trên mặt Minami, dường như rất lâu...rất lâu trước đây cô đã từng lặp đi lặp lại hành động này rất nhiều lần chỉ là gương mặt trong trí nhớ cứ mờ dần đi.

"Không phải... em...khi nào thì cái chú <<đá tảng>>mới chịu trả mẹ lại cho em vậy?" Minami vò vò góc áo hỏi.

<<Đá tảng>> Ran hơi ngẩn người khi nghe Minami hình dung về anh Kou nhưng sau đó ngẳm nghĩ lại Ran cũng thấy đúng đúng, anh ấy vừa lạnh lùng phát ra hơi lạnh như nước đóng băng, lại vừa cứng rắn như một tảng đá lớn...

"Em không thích chú ấy sao?" Ran dọa ý hỏi Minami, dường như cậu bé đối với anh Kou không có hảo cảm.

"Hừ chú ấy hung dữ như vậy lại còn bắt mẹ Misaki của em. Em mới không thèm thích chú ấy." Minami chu môi hờn giận lên án.

Misaki tên của mẹ Minami, cậu bé vẫn thường hay gọi mẹ mình luôn cả tên.

"Vậy sao? Nhưng mà chú ấy với mẹ em có chuyện phải nói, một lát nữa thì mẹ sẽ đến rước em thôi." So với cảm giác về cậu bé mà Ran hay nhớ đến thì Minami ra dáng một cậu bé hơn, vừa trẻ con lại hay giận hờn.

"Nhưng mà mẹ Misaki hứa sẽ dẫn em đi tropical land chơi, hôm nay ở đó có diễn lại siêu nhân Yaiba lúc mười giờ. "

Bây giờ đã là chín giờ ba mươi. Nếu cứ ở đây thì Minami không thể xem nó được.

"Còn ba mươi phút nữa nếu đi bây giờ vẫn còn kịp." Một giọng nói trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu hai chị em. Ran ngước nhìn, người trước mắt dường như chìm vào những tia nắng làm cô không nhận rõ nhân diện, chỉ là có gì đó quen thuộc, giọng nói quen thuộc, nụ cười quen thuộc... làm Ran đau đầu, cô lắc đầu nheo mắt vài cái cho đến khi nhìn thấy rõ người đến là Shinichi Kudo.

"A..là chú hung dữ." Minami reo lên khi gặp Shinichi, cậu bé còn nhớ rõ hôm đó là Shinichi đã hung dữ với cậu... ừ con nít nó cũng thù dai.

"Xì nhóc con... thấy anh già chỗ nào vậy?" Shinichi gõ vào đầu Minami một cái khi nghe cậu bé gọi mình là chú, kết quả là cái tên nhóc con này ôm đầu ăn vạ. Ừ con nít nó không những thù dai mà còn mít ướt .

"Này, anh làm gì vậy?" Thấy Minami la đau Ran sót ruột ôm đầu cậu bé xít xoa, còn liếc Shinichi một cái.

Lần này là Shinichi oan ức không biết tỏ cùng ai, chỉ biết câm giận nắm chặt nắm tay nhìn tên nhóc gian xảo nào đó đang dựa đầu vào Ran miệng kêu ca mà mắt lại trừng mắt với cậu. Hừ con nít bây giờ là một lũ ranh...

"Nếu mà em cứ ở đó nháo nữa là không thể xem yaiba được đó." Shinichi chán nản đành phải xuống nước dụ dỗ, đúng như cậu đoán là cái tên nhóc Minami chui khỏi ngực Ran mắt sáng rực nhìn cậu.

"Này này... Hay là anh đưa em đi đi." Rốt cuộc con nít vẫn là con nít.

"Thế anh được gì nhỉ?" Shinichi cười gian manh cúi đầu hỏi Minami.

Đồ keo kiệt! Trong lòng Minami thầm mắng Shinichi một trăm linh một lần nhưng trên mặt lại thể hiện sự rối rắm đáng thương nhìn Ran cầu tương trợ.

"Không cần đâu. Tôi có thể tự đưa Minami đi được." Ran lạnh lùng từ chối Shinichi cô không muốn có quá nhiều dính dáng đến người này, trực giác nói cô biết nếu cô cứ ở cùng cậu ta chắc chắn có chuyện không may.

Shinichi nhận ra thái độ xa cách của Ran nhưng cậu cũng không để ý lắm, đứng thẳng người cậu bỏ hai tay vào túi sau đó xoay người vài cái nhìn ra đường lớn xe cộ chen chút nói " Cô chắc chứ bây giờ là lúc dễ bị tắc đường lắm từ đây đến Tropical land cũng phải mất mười lăm phút, nếu không may gặp tắc đường thì xem ra Minami không thể xem nó được rồi."

"Không được. Minami muốn xem Yaiba." Nghe nhắc đến khả năng mình không thể xem được thứ mình thích Minami bắt đầu ăn vạ kéo váy Ran.

Ây da Ran cảm thấy nhức đầu rồi. Cô không muốn đi với tên đó nhưng mà cứ nhìn cậu nhóc mắt to long lanh nhìn cô đầy mong đợi chỉ chực chờ cô nói một tiếng không thì nước mắt sẽ thế mà rơi. Ảo não Ran gật đầu cùng Shinichi Kudo và Minami cả ba tiếng đến công viên Tropical land, trước khi đi cô cũng không quên thông báo với anh Kou và mẹ Minami một tiếng và tất nhiên cô không nói với họ là có cả Shinichi Kudo đi cùng.

Công viên Tropical Land.

Ran đứng ngẩn ngơ nhìn dòng người qua lại, kẻ tươi cười vui vẻ với bạn bè, kẻ cười hạnh phúc bên người yêu... dường như thế giới xoay vòng quanh cô. Trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh, rất nhiều, rất nhiều...còn bên tai cô cứ văng vẳng một giọng nói trầm thấp, giọng nói đó cứ lúc trầm lúc bổng luyến thắng về một điều gì đó. Giọng nói đó, gương mặt đó, cứ lúc gần, lúc xa.Cô muốn đưa tay bắt lấy nhưng nó cứ xa dần, xa dần.

"A" Cảm giác mát lạnh trên mặt làm Ran giật mình. Ran ôm má ngây người nhìn Shinichi đang cười cợt trước mặt mình.

"haha Cái biểu cảm gì vậy? Chỉ là một lon Coca thôi có cần phải giật mình không?" Shinichi cười haha quơ quơ lon Coca trước mặt Ran nhưng mà sau đó cậu lập tức thu lại nụ cười khi nhìn thấy dường như Ran không mấy vui vẻ mà cứ ngây ngẩn nhìn mình, mặt thì cứ tái nhợt đi. Lo lắng Shinichi đưa tay lên trán Ran sau đó đưa lên trán mình thử nhiệt độ "Không nóng. Cô.. làm sao vậy?"

"Tôi.. tôi không sao?" Nhận ra độ ấm từ tay Shinichi, Ran bối rối lùi về sau mấy bước, cúi đầu che giấu gương mặt từ tái nhợt chuyển sang ửng đỏ cũng che giấu luôn ánh mắt ưu thương.

"Cô... a... Minami. Nhóc làm cái quái gì vậy?" Shinichi còn muốn hỏi thêm Ran thì bất ngờ bị Minami tập kích bằng súng nước.

"Không cho người xấu ức hiếp chị Ran." Minami làm ra một bộ dáng siêu nhân Yaiba cậu vừa xem được sau đó tiếp tục bắn nước về phía Shinichi.

" Con mắt nào của em nhìn thấy hả? hả? hả...?" Shinichi làm bộ dáng hung dữ từng bước từng bước tiếp cận Minami làm cậu bé liên tục lui về sau mấy bước.

"Minami. Chính là anh ta ức hiếp chị." Nhìn thấy Minami bị dồn lui về phía sau. Ran mỉm cười gian xảo làm bộ dáng đáng thương tố giác Shinichi.

"Tôi." Shinichi trừng mắt với Ran tự chỉ vào mình nói.

" Chíu. Đã bị vạch mặt còn chối tội. Người xấu, người xấu... chíu.. chíu." Minami không cho Shinichi có cơ hội biện minh liên tục bắn vài phát vào gương mặt điển trai của cậu.

"Được lắm. Chờ đó." Không thể nói lên lời Shinichi đứng thẳng người mắt dáo dác nhìn xung quanh, sau đó cậu mượn được một cây súng nước từ một bạn nhỏ trong đám trẻ đang chơi trò bắn nhau gần đó trả thù Minami. Thế là một đám người cùng nhau chơi đùa vui vẻ.

Ran đứng bên ngoài nhìn mọi người chơi mà không nhịn được cười vui vẻ, lại nhìn Shinichi bây giờ nhếch nhác không thể tả còn đâu vẻ phong độ kiêu ngạo thường ngày làm Ran liên tục phì cười. Hiện tại cô không muốn nhớ, không muốn ép bản thân mình phải nhớ...những kí ức đau lòng đó.

"Phụt." Tia nước bất ngờ bắn lên chia cắt Ran với mọi người ở bên trong. Trước mắt Ran là màn nước trắng xóa cũng giống như kí ức của cô vậy, cô vẫn có thể nhìn thấy bóng mọi người đùa giỡn bên trong nhưng cảm giác này thật cô đơn... thật trống rỗng. Giống như cô cứ như vậy mãi mãi cùng với mọi người bị chia cắt bởi bức màn trắng xóa đó vậy. Ran cứ như vậy đứng nhìn bức tường nước mà chìm vào trong suy nghĩ của riêng mình, cho đến khi cô nhìn thấy có một bóng đen chìa tay về phía cô, xuyên qua màn nước chạm vào Ran kéo lấy cô xuyên qua bức tường trắng xóa.

Khoảnh khắc này thật ấm áp. Thì ra xuyên qua được bức tường của bản thân chính là cảm giác ấm áp như vậy, dù là bị dội ướt, dù là th.ân thể giá lạnh nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười tươi tắn ấy... thì như được rót vào cơ thể một sự ấm áp đến lạ thường...

"Cô tính trốn ở đó một mình sao? Đừng. Có. Mơ." Shinichi nắm chặt tay Ran nhìn gương mặt ướt đẫm nước của cô mỉm cười rực rỡ, cậu gần giọng nói từng tiếng sau đó liên tục dùng súng nước bắn vào gương mặt ngờ nghệch của cô.

Bức tường nước kết cuộc cũng sụp đổ...hiện lên khung cảnh vui vẻ của chúng ta, những giây phút vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất, rực rỡ nhất.


:KSV@06:[Eo ơi viết đến đây tự dưng muốn viết một Shortfic dễ sợ, có ý tưởng...có cốt truyện mà không có thời gian. Sợ bản thân tự đào hố chôn mình:KSV@05:. Không biết mai với mấy bạn có phải là cuối tuần không nhưng đối với Ss thì là cuối tuần. :KSV@10:Chúc tất cả cuối tuần vui vẻ.]:KSV@14:
 
Hiệu chỉnh:
@Ame Kimu Chào em! Chị có theo dõi fic của em từ đầu đến giờ, chỉ là cái tính lười comment nên không góp ý, với lại văn phong mấy chap trước không có gì phải bàn cãi rồi nhưng chap này đọc xong chị thấy thất vọng. Thất vọng hơn so với mấy chap trước. Nhịn không được liền đi comment
Giọng văn không mỹ lệ, đơn giản nhưng trơn tru. Còn chap này chị có cảm giác em viết qua loa, nếu không nói là sơ sài, không biết phải không nhưng chap này giống như viết xong là em post liền không đọc lại lần nào. Nếu em đọc lại sẽ phát hiện lỗi câu đơn giản của mình.

Hình như em ghét dấu phẩy. Một câu khá dài em lại không phẩy hay ngắt một chỗ nào. Ngay câu đầu tiên của chap chị đã có cảm giác muốn đứt hơi rồi. Ví dụ:
"Hôm nay cả nhà Kudo có dịp dùng bữa ở đây mừng hai vợ chồng già Kudo trở về Nhật Bản sau một chuyến đi chơi ở Dubai họ còn mời cả tiến sĩ Agasa nhưng lại bị ông từ chối với lý do " Có hẹn với bạn già."

"Liếc xéo chồng mình Yukiko Kudo quay đầu hừ lạnh sau đó nhướng mắt chỉ vào hướng mà ông Kudo đã nhìn chỉ nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp vận một chiếc đầm màu vàng đất theo phong cách phương tây lại nhìn tư thái bà ta dùng trà từ cái nhấc tay cũng nhẹ nhàng tao nhã Yukiko Kudo đoán chắc chắn bà ta là người một gia đình gia giáo hoặc là thuộc một dòng dõi quý tộc".

---->Một đoạn khá dài nhưng không có một dấu phẩy nào, xét ra nó chỉ là một câu văn, một câu dài thường thượt và phức tạp. Thực ra câu này chị phải đọc hơn một lần để hiểu hết nội dung của nó.

Tương tự đây thêm 1 câu nữa " Bà Yukiko hỏi cậu con trai của mình nhưng mà dường như cậu không hề chú tâm đến câu hỏi của mẹ mình mà mắt chỉ chăm chú nhìn xuống tầng một vị trí của người phụ nữ mà nãy giờ hai vợ chồng Kudo nhắc đến chỉ là cậu không nhìn người phụ nữ ấy trong mắt cậu chỉ là hình dáng của cô gái mặc váy trắng đang ngồi đó".

"Con gái ngốc ta chỉ nói đùa với con." Bà Shimizu vỗ vỗ tay Ran chấn an mỉm cười nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Ran bà nói tiếp " Hôm nay ta đến đây là vì chuyện của con và Ryo ta là muốn thay mặt nó xin lỗi con. Ran con cũng biết mà đàn ông bọn họ tính vốn là như vậy hai đứa thực sự rất đẹp đôi với lại Ryo nó thực sự yêu con rất nhiều ta không muốn hai đứa cứ như vậy mà kết thúc. Con có thể nào suy nghĩ lại không?"

---->Chị không nghĩ một người nói chuyện lại có thể nói liền tù tì như hát cải lương mà không nghỉ lấy hơn ở chỗ nào. Mặc dù nói một mạch nhưng hai người đang trò chuyện bình thường, Ran cũng không có ý ngắt ngang, nếu theo câu của em thì cảm giác không giống, nói chuyện chứ không phải đánh giặc a~

Và còn rất nhiều câu nếu không nói là hầu như chap này em mắc lỗi tương tự, em đọc lại và sửa nghen, không biết như thế nào, đọc như vậy chị cảm thấy khá khó chịu, có thể là do chị khó tính nhưng fic của mình, mình không tôn trọng, yêu thương thì ai thay mình yêu thương được đây.

Cuối cùng tài năng có hạn nên phát hiện nhiêu thôi, không góp ý câu cú gì cho em được. Chúc em viết tốt^^
 
Đùng rầm, xoèt xoẹt ,đập bàn ,xé giấy ,tức tối ,bực bội ,bứt xúc ,bức nút :Conan08: hừ hừ hai mẹ con nhà tên Ryo này đúng là trơ trẻn làm chuyện có lỗi với chị Ran như vậy mà còn mặt dày tới xin lỗi mong được tha thứ nối lại tình xưa. Còn bảo cái gì "đàn ông bọn họ tính tình vốn là như vậy" hừ mình chỉ thấy bà ta muốn sự nghiệp của chồng mình không bị ảnh hưởng mới đến năn nỉ thôi ,chỉ biết trục lợi cho bản thân mà còn giả nhân giả nghĩa .Gia Đình gia giáo gì chứ mình thấy da cốc da nhái còn không bằng chứ ở đó gia với giáo . Còn có cái tên Ryo kia bản thân ăn vụng mà còn bảo là sự cố .Đúng là đáng ghét cũng may chị Ran nhà mình vẫn chưa lấy hắn, cũng không có giao tâm cho hắn Nếu không thật sự rất đáng thương a~. Hóa ra bấy lâu nay mình đã trách làm anh Shinichi mình cứ tưởng người gây ra tai nạn cho chị Ran là anh chứ ,mấy cái đoạn mở đầu của bạn ghi đó "thành thật xin lỗi anh Shin". Thôi dẹp chuyện bức xúc qua một bên mình nói về anh Shin nhé ảnh lại ghen tuông nữa rồi mắc cười nhất là cái khúc ảnh nhớ lại mọi người kể về quá khứ của mình và Ran cái gì mà "ăn nằm "đọc khúc đó mình muốn sạc luôn ngụm nước cười chết mất=)). Lần này bạn diễn tả biểu cảm của con nít rất đạt, trẻ con đúng là ngây thơ hay giận cũng hay mít ướt .Người xưa nói phụ nữ và tiểu nhân là khó đối phó nhất (mà tiểu nhân ở đây là chỉ con nít) Anh một lúc phải đối phó với cả hai thật tội nha Hihihi:D.Ahem lần này Mình đọc lại bài viết là lần thứ hai ,lần đầu mình đọc đúng là có hơi sơ sài lỗi mắc cũng rất nhiều ,nhưng bây giờ bạn sửa lại rồi mình cũng không còn lỗi bắt chỉ bỏ sót một vài điều sau đây mình sẽ dẫn chứng ra:
- đã bị từ hôn vậy ngay cả con đường chính khách của chồng bà cũng gặp trở ngại.
> nên đổi thành "bị từ hôn đã vậy ngay cả con đường chính khách của chồng bà cũng gặp trở ngại "hoán đổi vị trí từ ngữ cho hợp lý
- chỉ là muốn hoàn thành tâm niệm của mẹ
Theo mình đối với người đã mất thì nên dùng Là tâm nguyện sẽ hợp hơn
- Còn có cái tên cô gái lúc thì "todachi" lúc lại "kodachi " umk rốt cuộc cổ tên gì?
Bấy nhiêu thôi à vẫn còn lỗi tyte đó, ít thôi chứ không nhiều với lại lần này mình cũng không muốn làm "dũng sĩ diệt sâu bọ" cho nên tha cho bạn đó hihihi:KSV@20:
 
@DoominSRF . Cảm ơn Ss đã góp ý, bây giờ em mới trả lời. Thật ra Ss nói rất đúng, lúc viết chương này em viết rất cẩu thả. Còn về phần dấu phẩy Ss nói trúng chỗ đau của em rồi. Không phải em ghét dấu phẩy mà là không biết phải ngắt câu chỗ nào cho hợp lý, nó là cái tặc xấu em chưa khắc phục được, từ lúc đi học đã vậy rồi... lúc nào viết văn em cũng niệm chú trong đầu "Nhớ chấm câu, nhớ ngắt câu" nhưng kết quả lúc nào cũng viết liền một lèo...:Conan26:. Không biết bao giờ mới khá lên nữa. Em hơi buồn khi bị Ss chỉ ra chỗ sai của em, nhưng không phải vì vậy mà nản. Nếu như không có người chỉ dạy thì làm sao tốt lên được. Cảm ơn Ss đã chỉ giáo:Conan09:.
@Toyama kasumi Nếu bạn thấy sai xin hãy giúp mình chỉ ra, mình vốn cộc lốc nên văn chương nó cứ khô khan thế nào á, lại hay mắc lỗi nữa. Có gì bạn giúp mình "bắt sâu" với. Người ta nói một con sâu làm rầu nồi canh mà.:Conan05:
 
"Tình yêu của chúng ta giống như cảnh sắc mà anh từng đi qua.
Anh cứ đi như vậy chưa từng vì em mà dừng lại.
Trao cho anh tình yêu thầm lặng này.
Chỉ mong đổi lấy một chút quan tâm trong chốc lát.
Rõ ràng là câu chuyện tình yêu của ba người.
Nhưng em lại chẳng tìm được tên mình trong đó."







Tiếng nhạc du dương truyền đến làm người ta cảm thấy ray rức không yên. Yuki càng nghe càng thấy khó chịu vì thế cứ liên tục uống hết ly này đến ly khác, cô đã không còn cảm nhận được cái vị cay nồng trong cổ họng nữa mà là mắt cay, sống mũi cay, tâm đau đến nghẹn lại.

"Ran. Cậu nói xem tớ đã làm gì sai? Haha anh ấy...anh ấy nói...ha...Đứa bé cần một gia đình. Vậy còn mình? Còn mình là gì đây?"Yuki ôm vai Ran, mắt mông lung nhìn cô nói đến cuối cùng muốn nói gì đó nhưng lại bị mất nghẹn không thể tiếp tục, cứ thế nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hẳn trong giai điệu du dương, chỉ còn lại nước mắt từng giọt, từng giọt rơi trên má.

"Yuki, cậu đừng uống nữa." Ran dùng khăn ướt lau nước mắt cho Yuki, sau khi cùng Shinichi đưa Minami về nhà thì cô vội chạy đến chổ làm khi nghe Yuki gọi. Từ lúc đến đây Ran thấy Yuki không ngừng uống, rồi bảo cô uống cùng cô, trên bàn cũng đã một đống chai rượu lớn nhỏ các loại. Mà nguyên nhân là vì hôm nay Yuki cũng đã thấy anh Kou cùng mẹ Minami và dường như cô đã nghe những điều khiến mình tổn thương." Yuki. Cậu đừng uống nữa. Có lẽ sự việc không như cậu nghĩ đâu."

"Không như tớ nghĩ? Chính tai tớ đã nghe rất rõ ràng. Có lẽ họ sẽ quay lại với nhau thôi Ran à. Họ là thanh mai trúc mã mà, còn tớ? Tớ chỉ là một người đến sau thôi...khụ..khụ.. Có lẽ năm năm qua anh ấy chỉ xem tớ là cái bóng của cô ấy thôi." Yuki đưa ánh mắt đau khổ nhìn Ran, dùng chất giọng bi ai, chua chát nói.

"Làm sao có thể chứ?" Thanh mai trúc mã ư? Nghe câu này trong mắt Ran vụt qua tia chế giễu cùng mất mát mà Yuki đã không thể thấy được.

"Thật đấy Ran. Anh ấy vẫn thường hay thất thần khi nhìn vào mái tóc của tớ." Yuki đưa tay vuốt mái tóc đen bóng mà cô vẫn luôn kiêu hãnh, trong mắt là sự trống rỗng, xa xâm " Đến bây giờ tớ mới biết thì ra là vì nó giống với cô ấy. Tại sao cô ấy lại xuất hiện chứ? Haha tớ thật thất bại mà phải không?" Dứt lời Yuki giành lấy chai rượu từ tay Ran, mặc cho cô ngăn cản cứ thế mà tu ừng ực vào miệng. Cô muốn say.

Biết mình không thể ngăn cản được nữa, Ran bất lực nhìn Yuki. Cái cô có thể làm bây giờ là im lặng, im lặng ở bên cạnh cô ấy và suy nghĩ. Những lời nói của Yuki có tác động không nhỏ với Ran, trong đầu cô hiện lên hình ảnh về Shinichi, về những phút giây vui vẻ họ vừa trải qua và cũng nhớ đến sự tồn tại của một người con gái tên Shiho. Ánh mắt cô ta nhìn Shinichi Kudo không khác gì với ánh mắt Yuki dành cho anh Kou, là một loại tình cảm yêu thương.

"Ran. Haiz... em ấy ngủ rồi à" Sotoba từ sau khi nhận được thông báo của Ran thì vội vàng chạy đến. Nhìn thấy Yuki say khướt nằm trên bàn Sotoba chán nản thở dài.

"Ừm. Anh đưa cậu ấy về đi."

"Em về cùng không?"

"Anh cứ đưa Yuki về trước đi ạ. Em vẫn chưa làm xong việc ở đây." Ran đỡ Yuki cùng với Sotoba, khi nghe anh đề nghị cô nhìn đồng hồ vẫn còn chưa hết giờ làm nên từ chối anh đưa về.

" Vậy anh về trước. Mà trời sắp mưa đó em chút nữa về phải cẩn thận"

Ran gật đầu chào Sotoba, nhìn theo bóng lưng họ rời đi trong lòng cô ngổn ngang nhiều tư vị. Dường như mọi rất rối bắt nguồn từ cô, mọi thứ cứ quay cuồng giống như đầu cô lúc này vậy rất loạn, rất đau, Ran đưa tay lên trán sau đó ảo não thở dài, cô cư nhiên bị sốt. Còn một tiếng nữa mới hết giờ làm, vỗ vỗ mặt để bản thân tỉnh táo hơn Ran gắng sức đứng dậy đi đến bên cạnh cây đàn Piano, ngón tay nhẹ lướt lên từng phím đàn điểm lên những giai điệu u buồn như cơn mưa ngoài trời vậy, tí tách rơi.

Những tưởng sau khi kết thúc công việc thì Ran có thể thuận lợi trở về nhà uống một ít thuốc, thế nhưng cô lại không biết ngoài đường vừa xảy ra một vụ tai nạn giao thông làm tắc nghẽn một đoạn dài. Đứng ngẩn người nhìn tình trạng rối loạn trước mắt, cơn nhức đầu trong cô càng lúc càng đau, nếu cứ đứng đây thì không biết đến khi nào cô mới về được, trời lại mưa không dứt. Ran xoay người quyết định sẽ đi qua con hẻm nhỏ phía sau bar, nếu đi xuyên qua đó cô sẽ ra được đường lớn, hi vọng là ở đó không bị tắc đường.

Con hẻm nhỏ phía sau một quán bar thì sẽ rất nguy hiểm, nhưng mà đây là địa bàn của anh Sotoba nên Ran cũng yên tâm mà đi vào cô chỉ sợ ma thôi... Mà dường như bọn ma quỷ nó không có hứng thú với cô, thay vào đó Ran cảm nhận được có người theo dõi mình, khoảng năm người. Ran tăng nhanh bước chân, nếu là thường ngày dù là có ba chục người cô cũng không sợ nhưng mà tình trạng hiện tại của cô thật sự không ổn, nếu họ có sát khí cô e rằng mình không thể chống đỡ

Thấy Ran tăng nhanh bước chân những người theo dõi phía sau trao đổi ánh mắt, thân thủ chợt lóe, chặn trước mặt Ran.

"Các người muốn gì?" Ran thủ thế ánh mắt đề phòng nhìn năm người phía trước mặt. Dựa theo cách ăn mặc cô chắc chắn đây là sát thủ. Rốt cuộc thì cô đã đắc tội ai mà chơi lớn đến vậy.

Năm người phía trước hoàn toàn không cho Ran bất kì sự chuẩn bị nào, đồng loạt tấn công. Ban đầu Ran vẫn có thể chống trả được nhưng dần dần về sau sức lực cô vơi dần, hình ảnh năm kẻ công kích cô cứ mờ mờ ảo ảo, Ran không cách nào tấn công trúng họ ngược lại bản thân cô lại chịu không ít tổn thương khi liên tiếp bị những con dao sắc nhọn cứa vào d.a thịt. Nếu cứ tiếp tục tình trạng này cô sẽ không bảo toàn nổi tánh mạng. Ran dồn hết sức đá gục một tên, nhân cơ hội đó chạy thoát thân. Chỉ cần ra khỏi con hẻm này cô có thể được cứu rồi nhưng những kẻ phía sau sắp bắt kịp cô rồi, Ran cố sức chạy nhanh hơn vừa chạy cô vừa rút điện thoại gọi cầu cứu. Trong đầu lúc này lại hiện lên hình ảnh của Shinichi, tâm trí cô cũng kêu gào tên cậu cứu cô nhưng cô làm gì biết cách liên lạc với cậu chứ. Nấp vào một ngã rẽ Ran nhấn nhanh một dãy số, hơi thở cô gấp rút, chờ đợi, hy vọng anh Kou sẽ có thể đến kịp cứu cô.

"Hự." Lạch cạch. Chiếc điện thoại rơi, cùng Ran gục xuống đất. Cô đã không kịp chờ được anh Kou nhắc máy, rơi vào hôn mê bất tỉnh.

Một trong năm tên đánh Ran bất tỉnh, nhìn thấy chiếc điện thoại của Ran đang phát tín hiệu gọi đi hắn ta nhíu mày đá chiếc thoại vào vách tường vỡ nát. Lại nhìn đến Ran đang nằm dưới mặt đất, rút ra một con dao gâm...

"Đùng" Tiếng súng vang lên làm dừng động tác của tên sát thủ. Năm tên nhìn nhau đồng loạt rút lui bỏ lại Ran nằm dưới cơn mưa.

Nước mưa cùng máu hòa vào nhau nhuộm đỏ màu váy trắng thanh khiết. Một bóng đen trên tay cầm một khẩu súng lục nhìn Ran thở từng nhịp yếu đuối dưới màn mưa.

Trên chiếc gi.ường trắng Ran yếu ớt nằm đó, trên người cô vẫn là bộ váy trắng với một vài mảng màu đỏ thấm từ vết thương trên người. Ran đang mơ, cơn sốt đàn hành hạ cô ngay cả giấc mơ cũng hành hạ cô. Một bàn tay dịu dàng chạm vào mặt Ran, dùng khăn lau đi những giọt mồ hôi trên người Ran. Bàn tay từ từ dời xuống đến eo Ran, gỡ bỏ cái thắt lưng. Ran mắt mông lung muốn mở ra nhìn rõ người trước mặt là ai, cô cảm thấy có người chạm vào mặt cô, cảm thấy có người đang cởi bỏ chiếc váy trên người mình.Cô không muốn. Bao nhiêu năm nay cô vẫn không cho ai nhìn thấy th.ân thể mình, nó đối với cô chính là điều tối kị nhất,muốn ngăn cản nhưng không có sức lực, muốn mở miệng nhưng lại không thể phát thành lời. Chỉ có thể mặc người kéo xuống chiếc váy đã nhuộm đỏ hiện lên th.ân thể trắng nõn cùng một vài vết thương. Ran lại rơi vào hôn mê, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức hình ảnh cô thấy chỉ là một bóng lưng quen thuộc.

Trong khi đó ở khách sạn Ran đang ở lại loạn cả lên. Hôm Ran bị tấn công Kazawa Kou có nhận được cuộc gọi của Ran nhưng lúc nhận máy nghe thì lại bị ngắt cuộc gọi, khi anh gọi lại thì lại không thể kết nối. Anh gọi đến chỗ làm của Ran thì được thông báo là Ran đã về lâu rồi, trong lòng anh lúc này cảm thấy bồn chồn không yên, vội chạy ra ngoài tìm... cả một đêm không hề có tin tức. Lẽ ra Kazawa Kou nghĩ mình có thể tự tìm được Ran thông qua GPS từ điện thoại Ran. Thế nhưng có người đã đưa nó đến sở cảnh sát báo án, nói đã tìm được nó ở một con hẻm ở đó cùng với một vài vết máu. Sau khi cảnh sát cho khám nghiệm thì tra ra chính là máu của Ran, sự việc bắt đầu nằm ngoài vòng kiểm soát của Kazawa Kou. Hai ngày, không hề có tung tích về Ran.

" Thật xin lỗi, em... em không nên gọi Ran đến đó." Yuki cúi đầu nói xin lỗi, hôm đó uống say bí tỉ, cô vốn không còn biết trời trăng mây đất gì, mãi đến hôm sau mới biết Ran mất tích. Và dường như nó không đơn giản chỉ là một vụ mất tích đơn giản, có khả năng có người muốn giết Ran.

" Không liên quan đến em." Kou liếc mắt lạnh lùng nhìn Yuki, mệt mỏi xoa xoa thái dương. Đón nhận ánh mắt của Kou, Yuki tái mặt, tâm như bị hàng ngàn con dao đâm qua, anh có cần đối với cô như vậy. Yuki cúi đầu che giấu đi ánh mắt phiếm hồng, cô không muốn bản thân cứ phải vì một người mà đau khổ nữa. Đoạn tình cảm đơn phương này chỉ mình cô giữ được rồi.

" Rầm" Mori Kogoro hết chịu đựng nổi đập tay xuống bàn, tức giận đùng đùng nắm áo, lớn tiếng hỏi Takagi "Cảnh sát các người làm việc cái kiểu gì vậy? Hai ngày rồi mà còn chưa có tin tức gì của Ran là sao?"

"Mori, cậu bình tĩnh đi." Yusaku Kudo vội đứng dậy ngăn cản .

"Kudo. Đó là con gái tôi. Cậu kêu tôi bình tĩnh kiểu gì. Damn it." Buông cổ áo Takagi, Mori Kogoro chửi một tiếng chân đạp vào góc bàn. Ai hiểu được cảm giác của ông chứ, giống như bốn năm trước Ran mất tích, liền một cái bốn năm đằng đẳng trôi... con gái mình ông chỉ có thể nhìn qua những tấm hình, con gái mình trong mắt nó lại xem mình là người xa lạ. Không, chuyện đó không thể xảy ra một lần nữa. " Không cần các người. Tôi tự đi tìm."

"Anh náo cái gì? Anh biết tìm con bé ở đâu sao?" Bà Eri mặc dù rất lo lắng cho Ran nhưng bà còn chưa đánh mất cả phần lý trí của bản thân. Bà tin Ran sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhất định là vậy.

Nhìn một màn náo loạn trước mắt, Shinichi trên gương mặt vẫn giữ nét bình tĩnh nhưng chỉ bản thân cậu biết cậu lúc này cảm thấy thế nào. Bất an, lo lắng cùng sợ hãi... cảm giác mà bốn năm qua chưa từng một người có thể tạo ra. Cậu đã bắt đầu cảm thấy như vậy từ tối hôm qua, cậu nghe có người gọi mình, cậu nghe trái tim mình đập liên hồi như trống dục... tâm tình bất an, thì ra cô ấy gặp nạn. Có phải tối qua cô ấy đã gọi cậu không? Nắm chặc nắm đấm, một thám tử như cậu thật thất bại, đã hai ngày một đêm mà không hề tìm được một chút manh mối nào.

"Reng... reng" tiếng chuông điện thoại khô khốc vang lên, làm tâm trạng mọi người vực dậy. Tất cả chăm chú nhìn Kazawa Kou, họ hy vọng đó là một cuộc gọi báo tin tốt. Chính Kou cũng giật mình khi nghe tiếng chuông nhưng khi nhìn đến tên hiển thị người gọi đáy mắt anh liếc qua tia phiền muộn, vẫn là nhấn nghe.

Bóng tối bao trùm lấy Ran, hàng loạt hình ảnh vụt lên trong bóng tối ấy, những hình ảnh đẹp nhất cho đến những điều kinh khủng nhất. Máu nhuộm trên nền trắng, những con người rũ rượi trong bóng tối, những âm thanh kinh khủng... dòng nước lạnh cuốn lấy cô, nhấn chìm cô. Trước khi rơi vào dòng nước cô đã nhìn thấy hình ảnh đau thương ấy. Đau đến mức cô nguyện cả đời này không nhớ đến.

"KHÔNG." Bật dậy. Nhìn hình ảnh xa lạ xung quanh và cả người con trai trước mặt. Thì ra chỉ là một giấc mơ.

"Ran. Em không sao chứ?. Em đau ở chỗ nào sao lại khóc?" Ryo lo lắng ôm vai Ran, nhìn cô lo lắng hỏi.

Khóc? Ran đưa tay lên mặt, nơi đó ướt đẫm nước mắt thế mà cô đã không nhận ra. Vội vàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại Ran nhẹ mỉm cười lắc đầu " Em không sao? Anh.. anh đã cứu em à?"

"Ờ..ừm." Hơi bối rối Ryo gật đầu " Bây giờ em cảm thấy thế nào có chỗ nào không khỏe, anh đưa em đến bệnh viện."

"Không cần đâu. Ryo anh nói dối rất tệ." Ran lắc đầu từ chối, lật tẩy anh.

"Anh.."

"Không thể nói sao?" Người đã cứu cô.

"Thực ra anh cũng không biết là ai đã cứu em." Hai hôm trước anh nhận được cuộc gọi, chạy đến đây thì thấy Ran trong tình trạng hôn mê, th.ân thể bị thương lại bị sốt đến mê sảng.

Ran biết người đó khoong muốn cô biết là ai nên cô cũng không tiếp tục truy hỏi Ryo thêm nữa, chỉ là cúi đầu nhìn chiếc váy màu xanh trên người, khẽ nhíu mày hỏi " Em hôn mê bao lâu rồi?"

"Hai ngày."

"Sao? Lâu như vậy. Em phải trở về." Ran hoảng hốt khi nghe nói mình hôn mê hai ngày, lần này gặp đại nạn không chết nhưng lại mất tích hai ngày sẽ làm mọi người lo lắng.

"A" Vội vàng bước xuống gi.ường, dường như cô đã quá xem thường những vết thương trên người rồi, chúng không quá nặng nhưng cô hiện tại vẫn sốt cả sức đứng vững cũng không có.

"Không sao chứ? Em vội gì chứ vẫn còn chưa khỏe mà?." Đỡ Ran ngồi lại trên gi.ường, Ryo cau mày nghiêm nghị nói.

Ran ngạc nhiên nhìn Ryo, trước đây họ không như vậy. Anh ấy vẫn luôn đối tốt với cô, vẫn luôn dịu dàng với cô cho đến khi... cúi đầu che giấu ánh mắt. Những chuyện đã qua hãy để nó qua đi, hiện tại vẫn làm được bạn bè là tốt rồi " Anh cho em mượn điện thoại, em muốn gọi cho anh Kou, có lẽ mọi người đã rất lo lắng." Điện thoại cô chắc đã không còn.

Hơi do dự nhưng Ryo vẫn đưa điện thoại cho Ran, ;ẳng lặng nhìn cô nghe điện thoại. Ba năm quen nhau anh cũng chưa từng ở cùng Ran như thế này, cô ấy luôn lẳng lặng, yên tĩnh như mặt nước chính là cho người ta cảm giác vô vị nhưng không hiểu sao anh lại không thể ngừng nhìn về phía Ran, có cảm giác cô vốn không phải là người như vậy. Cô có một sức hút riêng mà anh không thể hiểu nổi. Chính là trong buổi tiệc ba năm trước quen biết Ran, từ lúc cô bước vào anh đã chú đến cô, mi thanh mục tú tuykhông xinh đẹp sắc xảo nhưng lại dịu dàng, thanh như nước, đặc biệt là ánh mắt tím lúc như cất giấu cả một dãy ngân hà với các vì tinh tú lung linh,lúc lại dịu dàng như một hồ nước thu xinh đẹp. Ánh mắt ấy đã thu hút anh, cô như tách biệt với không khí giả tạo xung quanh.

"Ừm. Điện thoại của anh. Cảm ơn." Ran đưa điện thoại đến trước mặt Ryo, cắt đứt dòng suy tư của anh.

"Không cần khách sáo."

"Anh có thể đưa em về khách sạn em đang ở không?"

"Ran.. em vẫn.."

"Em không sao."

"Haiz được rồi." Bây giờ anh mới biết Ran lại cố chấp như vậy. Thở dài trong lòng, Ryo giúp Ran đứng dậy dìu cô bước đi, trước khi ra ngoài anh còn choàng cho cô chiếc áo khoác của mình. Ran không từ chối, chiếc váy mỏng manh trên cơ thể không giúp cô giảm cơn lạnh ngoài kia.

Vị trí hiện tại của Ran cách khách sạn cũng không xa, đi xe khoảng hơn hai mươi phút thì đã đến nơi. Từ xa thông qua kính xe cô thấy ông bà Mori và anh Kou đang chờ mình.

Ryo dừng xe trước cửa khách sạn, vội bước xuống xe mở cửa bên cạnh dìu Ran xuống xe.

"Ran."

"A..."
Rên nhẹ một tiếng, Ran ôm chặt cánh tay, cô cảm giác nơi đó có chút ẩm ướt có lẽ là vết thương bị toét do bị bà Eri trong lúc kích động chạm đến quá mạnh tay.

"Ran con sao vậy?" Nhận ra sự đau đớn trên mặt Ran bà Eri căng thẳng nhìn, giờ mới thấy trên người con gái mình gái mình có quá nhiều vết thương, trên trán còn quấn băng gạt gương mặt lại rất xanh xao, nhìn Ran thế này trong lòng bà tràn ngập xót xa cùng đau đớn. Ánh mắt bà tràn đầy đau xót nhìn Ran, tay run run đưa lên trán cô khẽ chạm "Đau lắm phải không?"

Một câu hỏi này làm tâm Ran mãnh liệt run động, cô cảm nhận được ánh mắt và cả lời nói đau xót của người trước mặt, nó làm cô thấy ấm áp đến lạ đó là cảm giác của huyết thống sao? Nhẹ lắc đầu Ran không muốn làm bà lo lắng " Không sao, chỉ đau một chút." Chiếc áo khoác đã che vết thương đang chảy máu.

"Hay là chúng ta vào trong đi. Ran không được khỏe." Ryo lên tiếng nhắc nhở, ngoài này gió lớn không khéo Ran lại cảm nặng hơn.

"Cậu còn nói. Cậu mang con gái tôi đi đâu biệt tích hai ngày." Mori Kogoro vốn không thể kiềm nổi cơn nóng giận lại xông đến nắm cổ áo người ta hăm he, vừa nhìn thấy người tên Ryo này là ông rất không hài lòng.

"Bác trai đừng nóng giận." Kou đứng giữa can ngăn sau đó quay sang nhìn Ryo mặt đanh lại mở miệng " Sao cậu không báo với chúng tôi?" anh và Ryo là bạn cùng trường.

" Tôi..." Ryo không biết giải thích thế nào, anh không phải là người đã cứu Ran thật sự, khi đến đó hôm qua anh mới biết Ran gặp chuyện. Với lại là do bản thân anh tham lam muốn bên cạnh Ran trong lúc cô yếu đuối nhất thôi.

"Mọi người đừng trách anh Ryo. Là anh ấy đã cứu em, chính em không muốn báo cho mọi người biết sợ mọi người lo lắng."

Ryo kinh ngạc, Ran nói dối. Sao cô lại nói dối, rõ ràng cô biết anh không phải là người đã cứu cô mà. Rốt cuộc trong đầu Ran suy nghĩ gì vậy.

"Con gái ngốc. Con làm như vậy chúng ta lại càng lo lắng." Bà Eri thở dài nhẹ trách mắng Ran. Hai ngày nay tâm trạng bà cứ lơ lửng không thể bình tâm nổi khi nghĩ đến Ran có thể biến mất một lần nữa.

"Thật xin lỗi." Ran cúi đầu lí nhí nói.

"Được rồi vào thôi." Kou nhận ra Ran đang bao che cho Ryo, anh cũng không muốn chen vào chuyện tình cảm của riêng Ran.

"Anh Ryo hay là anh về trước đi. Anh có việc mà phải không?" Từ lúc trở về đến bây giờ anh nhận không ít cuộc gọi, tính chất công việc của anh vốn bận rộn, dạo gần đây lại giúp ba mình tranh thủ phiếu bầu lại càng bận hơn.

"Ơ...ừm.. nhưng mà."

"Em ổn." Ran thấy Ryo phân vân, cô không muốn phiền đến anh, cô thực sự ổn.

"Ừm. Vậy em giữ sức khỏe. Bác trai bác gái, con xin phép." Ryo cúi đầu chào ông bà Mori, anh nhận ra ánh mắt chán ghét của họ, xoay người gật đầu chào với Kou rời đi, không được vài bước thì lại có điện thoại gọi đến hối thúc anh.

Sự việc xảy ra bảy giờ đều thu vào mắt Shinichi cả âm thanh lẫn hình ảnh. Cậu đang ngồi trên xe cùng với ba mẹ mình ở một chỗ khuất thuận tiện quan sát. Khi nãy lúc Kazawa Kou nhận điện thoại báo Ran bình an sau đó lại muốn đuổi người là cậu nhanh tay cài được một máy ghi âm nhỏ vào người ông Mori vì vậy cậu đã nghe rất rõ những gì họ nói. Xì một tiếng, trong lòng Shinichi cảm thấy bức bách khó chịu, từ lúc Ran bước xuống xe cùng người đàn ông đó, lại ôm ôm ấp ấp đã thế còn nói giúp người ta. Thì ra là trong hai ngày mọi người vì cô mà loạn cả lên, ngay chính cậu tóc cũng muốn xoăn lên rối loạn, cô lại an an, nhã nhã... bên cạnh người khác.

"Này bé Shin. Cái biểu tình đó là sao? Mặt như ăn phải trứng thối vậy?"Bà Yukiko thông qua kính chiếu hậu có dịp được thưởng thức gương mặt rối rấm của con trai mình.

Shinichi giật mình, thấy trong mắt mẹ mình là sự bỡn cợt cậu bất giác đỏ mặt. " Trứng thối gì chứ? Bố cho xe chạy đi đi. Chúng ta đang cản trở giao thông đấy."

Có sao? Có sao? Bà Yukiko trố mắt nhìn ngó xung quanh rõ ràng đây là chỗ ràng cho xe đậu mà...
Ông Yusaku không nói gì, không cùng vợ mình đùa giỡn cậu con trai, chỉ cười cười cho xe lui đi. Con trai ông lớn rồi, ông tin tưởng nó có thể giải quyết tốt chuyện của bản thân.

"Khoan đã."

"Lại gì nữa đây ông tướng." Giữa lúc xe lăn bánh rời đi Shinichi lại lên tiếng ngăn cản làm bà mẹ của mình bực mình.

"Sở cảnh sát vừa báo, tìm gặp năm thi thể... có thể liên quan đến vụ Ran mất tích." Mắt Shinichi chăm chú nhìn vào điện thoại, sự việc càng ngày càng phức tạp rồi.
 
Hiệu chỉnh:
Haha lại có chap mới Những tưởng bạn có tới mấy cái fic Không biết khi nào mới ra chap nhưng lại ra sớm như vậy thật là vui quá đi:KSV@03:. Chap này bạn viết hay quá<3 Thích ghê vậy đó.Haiz Rốt cuộc trong cái fic của bạn có ai là người xấu không, mấy bữa trước mình còn dập anh Ryo tàn tạ Vậy mà hôm nay ảnh biến thành người tốt cảm thấy có lỗi quá:-". Cơ mà Vậy cũng tốt ,người ta nói thêm bạn bớt thù chị Ran nhà mình có thêm bạn, anh Shin nhà mình thêm một tình địch hahaha:D:D:D. Bạn viết càng ngày càng Lên tay nha ,khiến cho người đọc bị lôi cuốn bởi cốt truyện Giống như mình đang xem một bộ phim thật sự vậy:Conan24:
-Còn bây giờ là phần" bắt sâu, tỉa cành"
Cái cây nhà bạn càng ngày càng phát triển xum xuê , tươi tốt cho nên cũng sẽ có một số cành cây xấu và có một vài con sâu quấy rối:hee_hee:
- mắt mong Linh --> mắt mông lung
- rất rối --> Rắc Rối
-Nhắc máy --> nhấc máy
-Đàn hành hạ -->Đang hành hạ
- nhắn nghe --> nhấn nghe
-khoong muốn --> không muốn
-ẳng lặng --> lẳng lặng
- bảy giờ --> bấy giờ
(:thinking:Chắc cái máy tính hay cái điện thoại của bạn bị gì rồi nó hay bỏ lộn dấu ă thành dấu â hoài hà)
* Đứng ngẩn người nhìn tình trạng rối loạn trước.... Hình như thiếu từ "mắt"
* Thân thủ chợt loé chặn trước mặt Ran. Nghe nó cứ kì kì sao ấy. Có thể sửa thế này: Thân thủ nhanh nhẹn lách qua chặn trước mặt Ran. Hoặc Thân thủ chợt vụt qua chặn trước mặt Ran
* con gái mình ông chỉ có thể nhìn qua những tấm hình. Nếu đọc như vậy thì thấy bình thường nhưng nếu đọc cả đoạn của bạn thì rất dễ lộn, bạn nên thêm "dấu phẩy "vào hoặc thêm vào từ "của"
VD -Con gái mình ,ông chỉ có thể nhìn qua những tấm hình
-Con gái của mình ông chỉ có thể nhìn qua những tấm hình
- Bất An lo lắng cùng sợ hãi ...cảm giác mà 4 năm qua chưa từng một người có thể tạo ra. Nghe nó cũng kỳ kỳ ,có thể sửa là
-Bất An lo lắng cùng sợ hãi ...trong 4 năm qua chưa từng có ai khiến cậu có cảm giác ấy
- mi thanh mục Tú không xinh đẹp sắc sảo lại dịu dàng thanh như nước. Nên sửa thành
-mi Thanh mục Tú tuy không xinh đẹp sắc sảo nhưng lại dịu dàng như nước hoặc là
- mi thanh mục tú không xinh đẹp sắc sảo nhưng lại thanh diệu như nước
Hihi:KSV@05: bảo mình viết hay được như bạn thì mình đành ngồi bó tay cắn bút Nhưng nếu là tỉa cành bắt sâu là chuyên môn của mình:KSV@09:haiz mỗi lần cmt cho bạn mình như ác quỷ hiện hình :KSV@02:cứ ngồi soi mói bắt bẻ từng chút một. Biết sao được Lỡ hứa rồi ,với lại thấy mấy con sâu đó mình cũng chịu không nổi Không thể để nó phá hoại cây xanh được mình còn đợi nó ra quả mà:)). Cơ mà phải nói tuy mình mang danh đi đòi nợ nhưng mình không có bức nợ đâu nha^#(^, Khi nào bạn rảnh rỗi thoải mái thì đăng bài cho tụi mình thưởng thức mình không có ép bạn phải ra sớm hihi( Khi nào lâu ra quá mình đòi tiếp;))
Vậy thôi nha mình đi đây, chờ diễn biến tập Sau lại sắp có án mạng xảy ra rồi<3🍀?:KSV@20:
 
Hiệu chỉnh:
@Toyama kasumi Chắc tạm thời không có nhưng lâu nhất trong hai tuần sẽ có. Hehe tại tui đang mê một bộ phim Nhật. Với lại mình viết bị lệch quỹ đạo hiện đang suy nghĩ hướng giải quyết.:KSV@08: Không phải điện thoại hay máy tính sai dấu ớ và á đâu tại mình viết sai chính tả ấy ( thật là ngại quá đi):KSV@09:. Mà hứa với tui là phải làm à nha. Fic mong bạn chiếu cố "chém" sạch lũ sâu. Mà vấn đề lúc trước mình quên trả lời tên nhân vật nữ được nhắc đến là Kodachi, vì lúc viết trong đầu nhớ đến từ "Tomodachi" có nghĩa là bạn, không biết hai từ nó "ăn nhậu" gì với nhau mà mình viết nhầm tên nv lúc này lúc kia.:KSV@06: (Suỵt) mấy chap sau cô ấy chào săn ấy (rất kịch tính)
Nhân vật phản diện? Nhiều lắm.
Ryo tốt hay xấu tùy bạn cảm nhận.
Shinichi cậu ta phải ăn dấm chua dài dài vì Ran rất là "đào bông" lại cái kiểu thương người.
:KSV@12:.
Cuối cùng vẫn mong bạngíup mình sửa mấy cái sai:KSV@03:
 

Khi Shinichi,Heiji và Shiho đến sở cảnh sát thì thấy hai người Kazawa Kou và Ran cũng đang ở đây, sắc mặt cả hai vô cùng khó coi.

"Bác Megure." Heiji lên tiếng gọi.

" Ừm. Các cậu cũng đã đến rồi." Thanh tra Megure gật đầu chào sau đó quay sang nhìn Ran và Kazawa Kou nói tiếp " Hiện tại bên pháp y đang tiến hành giải phẩu thi thể, các cô cậu tạm thời vào phòng chờ khi nào có kết quả khám nghiệm tử thi tôi sẽ mang qua."

"Vậy làm phiền bác." Shinichi gật đầu khách sáo nói, ánh mắt cậu nãy giờ vẫn chăm chú nhìn Ran. Không ổn, cô ấy thực sự không ổn tý nào.

"Khoan đã. Ngài thanh tra tôi muốn xem lại băng ghi hình ở nhà ông Muza hôm trước." Kazawa Kou ngăn cản bước đi của thanh tra Megure, thái độ của anh so với lúc trước hòa hoãn hơn rất nhiều điều này làm mọi người hơi ngạc nhiên nhưng họ cũng không quá để tâm.

"À... ờ vậy cậu đi theo tôi."

"Em cũng muốn đi." Ran níu áo Kazawa Kou, giọng cô yếu đi hẳn "Anh đã hứa không gạt em ra mà." Cô có linh cảm không tốt lắm về những chuyện đang xảy ra, giống như có một bàn tay đen tối đang thao túng mọi chuyện vậy.


"Em tạm thời ở đây đi. Đừng suy nghĩ nhiều không có gì đâu." Không để ý đến ánh mắt khẩn khiết của Ran, Kou vỗ nhẹ tay Ran sau đó kéo xuống xoay người bỏ đi.

Đứng thẩn thờ nhìn theo bóng lưng của Kazawa Kou trong lòng Ran ngổn ngang nhiều tư vị. Cô biết anh ấy sẽ không lừa dối cô, sẽ không bỏ rơi cô... nhưng mà tại sao lần này trong lòng cô lại bất an đến như vậy?

"Cô còn đứng ngốc ở đó làm gì?" Shinichi nhíu mày nhìn Ran đứng ngây ngẩn giọng cậu cũng bất giác cộc cần vô lý.

"Tôi... Mọi người vào trước đi. Tôi muốn đi nhà vệ sinh." Nói dứt lời Ran cúi đầu cũng không để cho mọi người nói gì cô xoay người rời đi, vết thương ở tay lại chảy máu thêm nữa thấm ướt cả một mảng trên áo khoác của Ryo. Dù đã cố che đậy sự mệt mỏi của bản thân nhưng bước chân cô không tránh khỏi lảo đảo, khi đến được WC cô đã không còn đủ sức để đứng vững cả người dựa hẳn lên bồn vệ sinh.

Trong gương hiện lên hình ảnh người con gái có gương mặt tái nhợt, ánh mắt tím biết lại trống rỗng vô hồn, chăm chú nhìn chính bản thân mình trong gương. Có đôi khi bạn sẽ nhìn thấy hình ảnh của bạn trong gương nhưng bạn lại không biết họ là ai? Vì lúc này đây bạn không thể biết được rốt cuộc mình là ai? Mình muốn gì? Cái bóng trong gương là mình? hay mình chỉ là cái bóng trong gương... Lắc đầu, Ran hắt nước liên tục lên mặt hy vọng nó sẽ giúp cô tỉnh táo hơn. Cô đã đứng ở đây ngây ngẩn hơn mười lăm phút rồi. Ran không biết bản thân mình đã làm gì, nghĩ gì trong khoảng thời gian đó, đầu cô vừa nặng vừa đau,cô không cách nào tập trung được. Vỗ vỗ mặt trấn tĩnh bản thân, Ran cởi bỏ áo khoác xuống hiện lên trên cánh tay một vết thương đang chảy máu, nén đau Ran rửa vết thương bằng nước lạnh sau đó xử lý qua loa rồi bước ra khỏi WC trong trạng thái mệt mỏi suy nhược.

"A.. Thật xin lỗi" Vừa bước ra khỏi toilet Ran đã đụng phải một ai đó, cũng không nhìn đến người mình đụng đến là ai cô vội vàng cúi đầu xin lỗi muốn rời đi, thế mà người trước mặt không hề có ý muốn nhường đường. Nhíu mày giờ này Ran mới để ý đến người chặn trước mặt đi một đôi giày da cho nam giới. Kinh ngạc ngẩng đầu Ran nhìn thấy Shinichi Kudo đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt cậu ta đầy vẻ soi mói bắn đến cô, hơi hoài nghi Ran xoay đầu nhìn cửa toilet. Quái, cô không có đi nhầm toilet dành cho nam vì cớ gì mà cậu ta lại nhìn mình như vậy. Không lẽ cậu ta...

Rùng mình với ý tưởng trong đầu, Ran vuốt cánh tay, cúi đầu mím môi bước sang một bước tránh đường cho Shinichi. Nhưng mà cậu ta lại cũng xê dịch qua một bước lại chặn trước mặt Ran. Nhịn, Ran lại bước qua bên kia một bước... Cậu ta lại bước qua một bước. Tức giận Ran ngẩng đầu trừng mắt nói "Cậu muốn gì tôi đã nhường đường cho cậu?"

Nhưng mà người ta cũng không có trả lời cô, cứ như vậy từ trên cao cúi đầu xuống nhìn cô. Mệt mỏi, hiện tại cô không đủ sức để hơn thua với ai cả, nhẹ thở ra một cái, giọng Ran nhàn nhạt vang lên " Tôi không rảnh tranh cãi với anh." Sau đó lách qua người Shinichi bước đi. Chỉ là vừa bước đi qua một bước cánh tay lại mạnh mẽ bị người khác giữ lại sau đó cứ như vậy bị kéo đi.

" Anh làm cái gì vậy?" Sau khi bị kéo vào một căn phòng Ran bực tức trừng mắt với Shinichi Kudo.

"Ngồi xuống." Đẩy Ran ngồi xuống một cái ghế, giọng Shinichi lành lạnh làm Ran không dám phản kháng, chỉ có thể tức giận mím môi nhìn Shinichi, xoay tới, xoay lui tìm kiếm cái gì đó, mãi một lúc sau cậu mới đi đến trước mặt Ran, trước ánh mắt căm giận của cô Shinichi vẫn giữ nét mặt như người ta thiếu nợ cậu nhìn cô.

"Cởi áo." Lại là một câu ra lệnh cộc lốc nhưng mà lần này hơi quá đáng rồi làm Ran đỏ mặt ôm chặt lấy chiếc áo khoác, mắt đề phòng nhìn Shinichi.

Nhưng hành động này rơi vào mắt Shinichi thì lại mang một ý nghĩa khác, trong đầu cậu là đang nghĩ Ran đang ôm ấp yêu thương chiếc áo của tên kia không muốn cởi ra. Càng nhìn càng chướng mắt chỉ muốn lột nó xuống vứt vào cái xó nào đó, nghĩ là làm Shinichi bất chấp mọi chống cự la mắng từ Ran thô bạo kéo xuống cái áo vứt xuống đất.

"Anh điên à? Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi sẽ la lên đó" Ran rống lên tức giận, hiện tại cô không đủ sức chống cự lại cậu, cả khí tức để nói lớn lên càng không có. Cô không khác gì một con mèo bị ướt muốn xù lông lên hâm dọa người khác cũng đành bất lực, chỉ biết dùng ánh mắt uất ức nhìn người ta khi dễ mình.

"Tay."

"Hả." Ran ngu ngơ nhìn không hiểu Shinichi muốn làm gì.

"Hừ." Thở hắt ra một hơi bực bội, Shinichi không muốn nói nhiều với cô gái cứng đầu trước mắt, cậu kéo đến một cái ghế và hộp cứu thương ngồi xuống. Trước gương mặt ngây ngốc của Ran, Shinichi kéo cánh tay bị thương của cô nhíu mày nhìn vết thương lại bị chảy máu. Có lẽ khi nãy cậu đã quá tay.

Sự tiếp xúc của Shinichi làm Ran giật mình muốn rút lại cánh tay nhưng lại bị cậu giữ chặt lại,khi nhìn thấy vết thương cứ chảy máu Shinichi không hiểu tại sao trong lòng sinh ra cảm giác tức giận động tác bất giác mạnh tay nhưng sau đó lại dịu dàng hơn khi Ran rùng mình vì đau, chính cậu cũng không biết tại sao như vậy, chỉ là cảm thấy khi cô ấy đau tâm cậu cũng tự dưng đau. Nãy giờ cậu vẫn như vậy cúi đầu không nhìn lấy Ran một lần, cậu chính là sợ.

Sợ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng.

Sợ nhìn thấy ánh mắt u buồn, cô tịch.

Sợ nhìn thấy cô nhìn cậu xa lạ, dửng dưng.

Từ lúc cô xuất hiện cậu luôn có cảm giác lo sợ như vậy, bắt đầu lo được lo mất.

Shinichi cứ cúi đầu, Ran đã không nhìn ánh mắt dịu dàng, lo lắng vì cô.Nhưng nếu cậu ngẩng đầu lên nhìn Ran có lẽ cậu sẽ nhìn thấy ánh mắt quen thuộc của cô gái dành cho cậu trong những giấc mơ. Không phải là sự lạnh lùng, xa lạ, cô tịch mà là ánh mắt dịu dàng chỉ dành cho cậu. Rất tiếc là họ đã bỏ qua khoảnh khắc chân thực nhất của trái tim.

"Cảm ơn. Tự tôi làm được." Lại là cái giọng nói xa lánh, Ran mạnh mẽ rút lại cánh tay, không để ý đến Shinichi cô tự mình xử lý vết thương.

Shinichi không nói gì để mặc Ran tự mình làm, nhìn động tác thành thạo của Ran cậu nghĩ việc này vốn đã quen thuộc với cô, có lẽ là thường giúp ai đó hoặc có lẽ là tự làm cho mình, trên tay chân cô có một vài vết thương vừa mới lành thôi. Một cô gái cả việc tự chăm sóc tốt cho bản thân cũng không được.

"Shinichi Kudo cậu đang ở đây à?" Một giọng nữ lành lạnh truyền đến. Shiho đứng trước cửa nhìn hai người, ánh mắt cô vẫn lạnh lùng như vậy không tìm được bất cứ cảm xúc gì, trong khi hai người trong phòng lại khá lúng túng giống như bản thân họ đang vụn trộm vậy.

"Ờ.. ừm. Cậu tìm tôi à." Shinichi đứng dậy đi đến trước mặt Shiho trên mặt cậu vẫn là nét bối rối.

"ừ. Anh Takagi tìm cậu và Heiji bàn về vụ án gần đây hai người điều tra nói có manh mối. Heiji đến đó trước rồi, cậu cũng đến đó đi."

"Thật sao." Shinichi thật sự phấn khởi khi nghe tin này nhưng mà lại nghĩ đến cái gì đó cậu quay đầu nhìn Ran, bắt đầu chần chờ.

"Nhìn tôi làm gì." Ran liếc mắt nhìn Shinichi một cái, vẫn là không thèm để ý đến cậu tiếp tục băng bó vết thương.

"Haiz" Nhẹ thở dài một cái, Shinichi thật sự bó tay với cái người cứng đầu này.

"Đi đi. Tôi không có hứng thú đến đó" ý của cô là cô sẽ ở lại đây giúp cậu trông chừng ai kia.

"Vậy. Cảm ơn cậu." Hiểu ý Shiho, Shinichi gật đầu cảm ơn sau đó lại quay đầu nhìn Ran, phát hiện người ta không thèm nhìn đến mình, cười giễu một cái Shinichi xoay người rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, không gian rơi vào trạng thái trầm mặc. Đối với người con gái có vẻ ngoài lạnh lùng, xinh đẹp sắc xảo như Shiho, Ran không biết phải cùng cô nói cái gì trong tình cảnh này. Theo như linh cảm của bản thân Ran cảm thấy cô gái tên Shiho này thích, à không là yêu Shinichi Kudo nhưng mà có lẽ đó là một tình cảm đơn phương. Một cô gái toàn diện như cô lại yêu đơn phương một người không dám nói ra sao? Ran không hiểu, cô thấy hai người đứng chung rất xứng đôi chẳng phải trai tài gái sắc sao. Mặc dù hình ảnh đó làm cô ít nhiều khó chịu.

"Ừm. Cô đừng hiểu lầm, cậu ta chỉ có lòng tốt giúp tôi xử lý vết thương." Vẫn là Ran mở miệng trước, cô không muốn bị hiểu lầm.

"Tôi biết rồi."

Xem ra cô đã lo lắng thừa rồi, người ta vốn chẳng quan tâm đến, xấu hổ đỏ mặt Ran không biết nói gì hơn lại cúi đầu quấn nốt lớp băng còn lại chỉ là động tác lần này rất chậm, cô chỉ hận không thể chậm hơn nữa vì nếu làm nhanh quá, kết thúc rồi cô lại không biết cùng Shiho nói gì.

"Có cần giúp không?"

"Hả. À không. Cảm ơn." Dường như cô bị lật tẩy rồi.

Nhìn vẻ mặt bối rối của Ran bất giác trên môi Shiho nở một nụ cười nhẹ. Lúc Ran trở về cô khá bất ngờ trong lòng có chút cảm giác mất mát, có chút câm hận. Cô tự hỏi rất nhiều tại sao cô ấy lại trở về, mất tích bốn năm đùng một cái lại xuất hiện. Nhưng sau đó cô lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ cho suy nghĩ của bản thân, cô thật ích kỉ nhưng cô lại không thể ngăn cản bản thân mình có cảm xúc đó. Trước đây Shiho từng nghĩ nếu không có Ran có lẽ cậu ta sẽ chú ý đến cô nhưng mà thời gian bốn năm trôi qua đã chứng minh Shinichi chỉ xem cô là một người bạn, một người cộng sự không hơn không kém. Nhưng cô không đủ can đảm từ bỏ đoạn tình cảm này. Thích một người thật đau khổ, yêu một người vô tâm lại càng đau khổ.

" Cô thực sự không nhớ gì sao?"

"Hả? Đúng vậy." Ran hơi ngạc nhiên khi Shiho đề cập đến vấn đề này.

"Vậy giờ cô muốn nhớ lại sao?"

"Ừm. Tôi muốn nhớ mình là ai, một người không biết gì về quá khứ thì thật đáng buồn." Khi nói đến điều này ánh mắt Ran trở nên xa xăm, buồn bã.

"Kể cả bao gồm những điều làm cô đau buồn à? Những người đã lừa dối cô?"

"Hửm" Ran mở mắt to tròn ngây ngốc nhìn Shiho sau đó nhẹ mỉm cười nói với cô " Nếu cô muốn nói về những thứ đó, về cậu ta thì không sao cả. Mọi người đã kể cho nghe tất cả."

Shiho kinh ngạc nhìn thái độ dửng dưng của Ran, nó không giống với một Ran cô quen biết quá bình thản.

"Tôi và người tên Shinichi Kudo chỉ là quá khứ. Hiện tại chúng tôi đã quên đi tất cả, chẳng phải nó cũng tốt sao. " Nhẹ buông xuống mảnh gạt, Ran ngước mắt nhìn Shiho thâm sâu nói. Chuyện này tốt cho cả ba, cô quên đi giúp cô có thể đối diện với quá khứ một cảnh bình thản nhất, cô và cậu ta quên đi đoạn tình cảm kia giúp cả ba cho mình một cơ hội. Vốn chẳng có một cái gì là chắc chắn cả, thời gian là thước đo tốt nhất. Người yêu nhau sẽ ở bên cạnh nhau.

Shiho lẳng lặng nhìn người con gái trước mặt, cô ấy thực sự thay đổi rất nhiều, so với trước đây có phần trưởng thành hơn mạnh mẽ hơn cô nghĩ. Bốn năm trôi qua biến một cô gái gái ngây thơ, dịu dàng trở nên mạnh mẽ như vậy. Đúng là làm cô rất ngạc nhiên, tò mò muốn biết bốn năm qua cô ấy đã trải qua những gì.

"Đi thôi mọi người đang chờ chúng ta ở phòng họp." Trong thời gian Shiho mãi mê suy nghĩ Ran nhận được tin nhắn của anh Kou, cô vội vàng thu dọn mọi thứ không quên nhặt lên chiếc áo bị ai đó vứt xuống khoác lên người sau đó nói với Shiho đang ngây ngẩn muốn cô cùng đi.

Khi cả hai đến nơi thì mọi người đã ngồi sẵn trong phòng, cả hai cùng cúi đầu ái ngại nói câu xin lỗi sau đó ngồi xuống vị trí hai ghế trống. Ran ngồi bên cạnh Kazawa Kou đối diện cô là Shinichi, Shiho Miyano và Heiji Hattori. Lúc Ran ngồi xuống cô rõ ràng cảm nhận được ánh mắt mang theo hơi lạnh của Shinichi Kudo chiếu đến cô, nhưng cô quyết không bận tâm đến nó quay qua thì thầm to nhỏ với anh Kou " Lúc nãy anh nói xem lại đoạn đoạn video đó vậy có thấy gì khả nghi không."

"Ừm, không có. Em sao rồi." Khi trả lời câu hỏi của Ran, Kazawa đã có hơn mấy giây thất thần.

"Em ổn."

"Ừm" Nhẹ nhìn Ran một cái thấy sắc mặt cô đã tốt hơn lúc trước một chút trong lòng anh mới an tâm một gật đầu một cái, sau đó lại rơi vào trầm mặc biểu cảm trên mặt có chút ngưng trọng. Ran nhận ra nét mtj khó coi của anh Kou nghĩ anh có chuyện đang khó nghĩ nên cũng không nói gì tiếp ổn định lại vị trí ngồi của mình.

Shinichi lật tới lật lui tập tài liệu trên tay nhưng mà một chữ cũng không vào đầu cậu, trong lonhgf cứ cảm thấy bực bội mà không thể phát tác.

"Cậu đọc ngược rồi." Heiji Hattori ngồi kế bên Shinichi nhìn động tác trên tay Shinichi thì nhướng mày nhích ghế lại gần Shinichi nói nhỏ.

"Hả...hừ." Nghe lời nhắc nhở của cậu bạn Shinichi vội dừng động tác nhìn lại tập tài liệu thấy nó vẫn đúng chiều, biết mình bị lừa Shinichi lườm Heiji một cái.

"Cậu bực bội chuyện gì à." Cười cười kiểu gian xảo Heiji nhìn Shinichi Kudo đầy ẩn ý.

"Hửm? Làm gì có" Shinichi Khó hiểu nhìn Heiji cậu không hiểu lắm ý của cậu ấy.

"Xì. Nó viết rõ lên mặt cậu kìa."

"Ấm đầu."

"Cậu..."Heiji tức giận không nói nên lời khi bị Shinichi mắng, rõ ràng là cậu có ý tốt muốn quan tâm lại bị người ta không thèm để ý để, thật là tức chết cậu.

"E hèm. Các cậu giữ im lặng chú ý" Thanh tra Megure hắng giọng tập trung sự chú ý của mọi người "Tập tài liệu trên tay mọi người là báo cáo khám nghiệm tử thi và trên đây là một vài hình ảnh trước khi sơ phẫu. Takagi, mở ảnh lên đi."

"Vâng" Trung sĩ Takagi thao tác trên máy tính sau đó trên màn hình hiện lên hình ảnh năm nạn nhân. Chỉ vừa mới nhìn lướt qua toàn thể mọi người có mặt đều hít vào một ngụm khí lạnh bởi vì hình ảnh hiện lên quá kinh khủng." Nguyên nhân cái chết được xác định là mất máu quá nhiều. Như các vị đã nhìn thấy trên thi thể nạn nhân có rất nhiều vết thương,hãy nhìn miệng vết thương tất cả điều không bị cắt trúng mạch chủ mà là cắt vào các vị trí khác... rõ là bị hành hạ cho đến chết." Một bác sĩ pháp y đứng trước màn hình trình bày.

"Có lẽ đây là một nhóm người gây ra. Rõ ràng đây là năm sát thủ lại bị giết một cách như vậy thì khó có thể do một người làm." Shiho đưa ra suy luận của bản thân, những hình ảnh này quá ghê rợn đến cả cô nhìn nhiều tử thi như vậy mà vẫn không thoát khỏi cảm giác sợ hãi..

"Không, có lẽ là do một người làm." Heiji lên tiếng phản đối.

"Hửm. Làm sao có thể?" Shiho liếc mắt nhìn, chuyện này cũng quá khó tin đi. Một người có thể giết chết năm người một lúc lại là năm tên sát thủ.

"Heiji nói đúng đấy. Cậu nhìn kĩ lại miệng vết thương đi các vết cắt nông sâu vừa phải, phải nói là hoàn mỹ. Còn có vị trí các vết thương trên năm thi thể đều giống nhau." Shinichi kết cuộc cũng lên tiếng chỉ ra một vài điểm, nghe Shinichi nói Shiho mới nhìn lại đúng là như vậy có lẽ do hình ảnh qua kinh khủng làm cô bỏ qua các chi tiết này.

"Cậu Kudo nói rất đúng, tôi nghĩ đây có lẽ là một tên giết người biến thái." Bên bộ phận giải phẫu cũng rất đồng tình với suy luận của Shinichi "và dường như hắn ta muốn gửi đến một lời chào với một người." Dứt lời bác sĩ pháp y quay người về phía màn hình chỉ cho mọi người xem một số hình ảnh " Sau khi khám nghiệm chúng tôi phát hiện trên thi thể mỗi nạn nhân ở lòng bàn tay trái đều có khắc chữ. Tổng hợp lại là <Hi Angle, Comeback with me>."

"Xoảng" tiếng vị bác sĩ vừa thì âm thanh đổ vỡ chói tai vang lên. Ran từ từ đứng dậy mắt mở to kinh hãi nhìn hình ảnh trên màn hình, tay run rẩy che miệng lắp bắp nói không thành câu "Không... làm...làm sao có thể?"

"Ran cháu làm sao vậy?" Thanh tra Megure kinh ngạc nhìn Ran hỏi, nhưng mà cô không có trả lời ánh mắt cô vẫn tràn đầy khiếp sợ nhìn màn hình miệng vẫn cứ nói những điều khó hiểu " Không thể nào. Chết rồi, đã chết rồi..."

"Ran, bình tĩnh nghe anh nói. Không như em nghĩ chỉ là trùng hợp mà thôi, em hãy bình tĩnh." Kazawa Kou cũng kích động không kém, vội vàng đứng dậy vịn vai Ran lay động, cố gắng làm Ran bình tĩnh nhưng dường như nó không có tác dụng. Anh nhìn thấy trong mắt Ran bây giờ là một đôi mắt trắng dã vô hồn, nó làm anh thật sự sợ hãi.

"KHÔNG, không thể nào... không thể nào." lui về phía sau vài bước Ran liên tục lắc đầu, cô hiện tại không thể nghe thấy mọi người nói gì, càng không nhìn thấy sự lo lắng của mọi người dành cho mình. Trong mắt cô là năm từ trên màn hình, trong đầu cô là một màn trắng xóa và bên tai cô là giọng cười rất ghê rợn "KHÔNG... không đừng đến đây."

"Hự...đừng." Kazawa Kou không thể làm Ran bình tĩnh được đành phải dùng đến biện pháp cuối cùng là đánh cô bất tỉnh. Trước khi mất đi ý thức trong miệng Ran vẫn thì thào sợ hãi.

"Anh làm gì vậy?" Shinichi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi thấy hành động của Kazawa Kou thì hoảng hốt hỏi.

"Đừng hỏi nhiều. Mau gọi xe cứu thương." Kazawa Kou không có tâm tình để giải thích anh bế thốc Ran lên chạy ra ngoài trước con mắt không thể hiểu của mọi người.

Bầu trời hôm nay u ám đến lạ.
 
🍀Ame yêu dấu lại ra chap rồi thích hóa<3. Chap này đọc muốn banh con mắt tìm lỗi đó;))
- cộc cần ---> cộc cằn
- hắt nước ---> hất nước
- câm hận ---> căm hận
- nét mtj khó coi --->nét mặt khó coi
} thì phải?
-trong lonhgf ---> trong lòng
- phát tác ---> phát tiết
Hihi:Conan24: Hôm nay chỉ có sâu không có cành xấu:D:D:D mà hôm nay xuất hiện hai con sâu lạ:)).

🍀 tội cho chị Ran bệnh còn chưa khỏi mà lại bị cuốn theo án mạng tiếp rồi:((. Theo mình nghĩ chắc người cứu Ran và giết 5 tên sát thủ một cách tàn nhẫn như vậy chắc là Vermouth×_× (nghi hỏm rài):KSV@07:. Trong đây chỉ thấy tội mỗi anh Heiji ảnh xuất hiện ít mà lúc nào cũng bị dập tới tắp, Khổ thân, tốt bụng không được đền đáp mà chỉ toàn bị ăn thuốc súng từ Shin:D:D.Shiho nói trải qua 4 năm Ran từ một cô gái ngây thơ ,dịu dàng lại trở nên mạnh mẽ .Mình thấy không đúng Ran vốn dĩ là một cô gái mạnh mẽ điều đó ở sâu trong cô mà ít ai phát hiện được, bây giờ chính là lúc cô bộc lộ ra sự mạnh mẽ đó ,nhưng con người mà, mạnh mẽ cách mấy cũng phải có một mặt yếu đuối chứ vì Ran đã phải trải qua biết bao nhiêu đau khổ mạnh mẽ để bảo vệ chính mình ;)( Khổ thân chỉ biết bao giờ mới có được hạnh phúc viên mãn)O:-)O:-)O:-)O:-).
:KSV@20:
 
@Ame Kimu bạn định cho drop fic này à? Đang gay cấn thế mà lại chờ đợi đến mòn mỏi như Ran đợi Shin bản gốc mà sao thấy đau lòng quá. Bạn hãy xoa dịu trái tim mỏng manh của readers = chap ms đi
 
:KSV@19:Drop sao đừng ma. Sét dánh trơi oi. Tiêp tục di au minh dang ngóng cho chap mới mà
 
@DC love thật có lỗi. Hiện tại sẽ không có truyện bạn a. Fic khong drop đâu. Vai ngay nữa minh duoc nghĩ phép sẽ bù.... đảm bảo gây cắn hấp dẫn và đầy lôi cuốn. Yên tâm bạn nha không phải chờ quá lâu đâu.
 
×
Quay lại
Top Bottom