[Longfic] Không thể quên anh

Xin lỗi vì sự chậm trễ của mình. Chap này làm mình hết sức hoang mang. Chưa viết dk chap này mà lại nghĩ đến chap sau và ước gì mình dk viết những chap sau trước. Ngược đời lun ak. Cơ mà hên là đã xong. Rất mong nhận được sự ủng hộ của các bạn trong thời gian tới.
 
Hamano Nanami à, hôm qua mình là người đầu tiên đọc chap mới của bạn đấy nhé, nhưng mãi bây giờ mới bình luận được, thật ngại quá!
Chap mới hay lắm nhá, mình có thấy sến gì đâu mà bạn nói sến thế. Mình thích cách bạn diễn đạt cảm xúc của Shinichi lắm lắm, cho thấy tình cảm đối với Ran thật nhiều nhiều :D. Nhưng có một câu là:
"Cô nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của anh và nhanh chóng chạy về phía cô bé lúc nãy nhưng cô nhanh chóng khựng lại bởi cơn chóng mặt."
Trong một câu, cụm từ"nhanh chóng" bạn lặp lại đến 3 lần lận, nghe nó là lạ sao í. Mình chỉ góp ý thế thôi. Bạn mau ra chap mới nhé. Luôn ủng hộ bạn. Thân!:D:p
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
mình thấy rất hay và nhẹ nhàng, đâu có sến đâu, tiếp tục cố gắng nhé tác giả, mong những chap tiếp theo của bạn!~^o^~
 
bunnythao91
Cảm ơn nàng lắm lắm vì đã chỉ ra lỗi của mình. Hơ hơ thú thật đánh xong chap ms mình có nhìn lại nhưng chữ nó cứ bay nhảy tùm lum trong đầu thành ra chả thấy lỗi sai nào cả. ^^ mình viết sến hổng có dk. Cơ mà con bạn mình nó vô đọc fic xong nó còn phán là quá sến ak. Hjhj

lamnhi317 tks bạn nhìu vì vẫn ủng hộ mình. Hjhj mình sẽ cố gắng và sẽ k bỏ dở fic. ^^ chap sau sẽ đến vào tương lai k xa nhưng k hẹn trước dk bởi vì dạo này vừa bận vừa lười. hehe

longstreetsingleshadow
Hj tks bạn vì đã ủng hộ mình. Tình hình là cỡ chủ nhật sẽ có chap ms bù những ngày trước bỏ bê fic. Mong bạn tiếp tục ủng hộ. <3
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chap 5
Cánh cửa đóng lại cùng bóng lưng rộng và thẳng tắp của người con trai ấy. Cô khe khẽ thở hắt ra. Cô không ghét anh, chỉ là… khi người đó ở gần cô thì ngay lập tức cô sẽ đánh mất sự lạnh lùng và bình tĩnh vốn có. Và điều đó làm cô cảm thấy hoang mang.

“ Mình phải rời khỏi đây ngay thôi.” Cô tự nói với bản thân mình.

Cố gắng xoay xở để bước xuống gi.ường nhưng thân hình cô hơi chao đảo khiến cô phải dựa vào chiếc bàn cạnh gi.ường. Chợt cô nhìn thấy bát cháo mà anh vừa đem vào cho cô. Khẽ đưa tay mở nắp ra, một mùi hương dễ chịu lan tỏa khắp căn phòng. Là anh đã nấu nó sao? Hay là người con gái của anh đã nấu? Cô không biết, và cũng không muốn biết. “… nhớ ăn hết bát cháo.” Đó là lời dặn dò của anh trước lúc anh biến mất và cô sẽ nghe theo anh. Dù cho có là người con gái anh yêu nấu thì đã sao chứ? Cô chỉ là đang nghe theo lời anh thôi. Rồi cô sẽ rời khỏi đây và không bao giờ làm phiền đến anh nữa.

Lặng lẽ ăn hết bát cháo. Cô chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi nơi đây. Căn nhà này làm cô cảm thấy hơi khó chịu. Chắc là do nó là nhà của người lạ, đặc biệt lại là một người con trai khiến cô cảm thấy ngại ngùng. Thêm vào đó nữa là cảm giác thân quen mà ngôi nhà này mang lại cho cô. Nó như thể là cô đã từng vào ngôi nhà này rất nhiều lần vậy. Từng căn phòng, từng bậc thang… tất cả đều giống như trong một giấc mơ cô từng mơ thấy. Chỉ khác một điều là trong giấc mơ ấy dường như tất cả đều như bị phủ một lớp sương mù không rõ ràng khiến cô không thể xác định phương hướng. Nhưng tại sao cô lại có kí ức về một nơi mà cô chưa hề đặt chân đến? Đó là điều mà cô cảm thấy sợ nhất và chính điều đó hối thúc cô nhanh chóng phải về nhà.

“ Em đang làm gì vậy? Sao lại ra ngoài trong tình trạng như vậy?” Chợt một giọng nói vang lên ở phía trước mặt làm cô giật mình. Thoảng thốt nhìn, là anh. Anh đang đứng dưới chân cầu thang cách cô chỉ vài bậc. Và ánh sáng rọi hắt lên làm cô không thể nhìn rõ khuôn mặt anh.

“ Em… tôi đã khỏe hơn rồi nên muốn xuống cảm ơn anh và từ biệt.” Cô trả lời trong vô thức nhưng lại nhận ra mình đã thất thố nên nhanh chóng sửa lại. Em- Anh là cách gọi thân mật và điều này khiến cô cảm thấy ngại ngùng và không ổn chút nào cả. Cô và anh, chỉ là người xa lạ với nhau mà thôi.

Nhanh như vậy mà em đã muốn trốn chạy khỏi anh sao? Thậm chí em còn không cho anh một cơ hội để hỏi thăm em nữa. Em, thật sự đã quên anh rồi sao? Đau đớn quá. Cái đau gặm nhấm tim can như một liều thuốc độc giết chết anh từ từ. Em tàn nhẫn lắm em có biết không? Nếu như em biến mất mãi mãi, có lẽ anh đã không cảm thấy đau như thế này. Nhưng em lại không làm như thế. Em-một cô gái tàn nhẫn xiết bao. Em cho anh hi vọng khi anh đã sắp buông tay, nhưng lại nhanh chóng dập tắt ánh sáng hi vọng của anh một cách lạnh lùng và tàn nhẫn. Em…em… Tại sao em dày vò anh đến như vậy nhưng khi nhớ đến em, từng tế bào trong anh lại như rung lên và trái tim anh luôn mất kiểm soát. Anh phải làm gì với em mới được đây? Ran…

Dù khuôn mặt anh đã bị bóng tối che khuất nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang khóa chặt lấy cô. Một sự im lặng bao trùm lấy họ. Ngoài trời, tiếng mưa cùng tiếng gió rít trộn lẫn vào nhau càng làm tăng thêm sự căng thẳng trong cô. Khẽ đan 2 bàn tay vào nhau, cô né tránh ánh mắt anh một cách vô cùng khẩn trương. Cô nên làm sao mới tốt đây? Phải rồi, cô nên về nhà ngay. Cô không thể ở cùng anh thêm nữa.

“ Xin cảm ơn anh rất nhiều vì đã cứu tôi. Rất xin lỗi nhưng bây giờ tôi có việc gấp phải đi ngay, hôm khác tôi sẽ đến để cảm tạ anh. Rất xin lỗi anh.” Cô cố gắng nói thật nhanh và nhanh chóng bước xuống cầu thang. Nhưng do quá vội vàng nên cô bị vấp ngã. Nhắm chặt mắt lại. Xong rồi, ngay cả xuống cầu thang mà cũng bị té, thật mất mặt quá.

Nhưng rồi

1s

2s

3s

Sao cô không cảm thấy đau? Tại sao sàn nhà mà lại không bằng phẳng vậy nhỉ? Giật mình nhổm dậy, đối diện với đôi mắt màu xanh biếc như đại dương ấy, trái tim cô lại thêm một lần nữa loạn nhịp. Tại sao cô lại lần nữa rơi vào vòng tay anh? Lần anh cứu cô chỉ do bất đắc dĩ nhưng còn lần này, anh ấy có nghĩ là mình cố ý làm vậy không? Nếu như vậy chẳng phải…

“ A… Thật xin lỗi anh, là do tôi bất cẩn…” Cố gắng nhanh chóng gượng dậy nhưng… bàn tay người nào đó đã nhanh chóng tóm lấy cánh tay cô và kéo cô trở lại. Giật mình, cô cố gắng thoát ra nhưng không thể. Anh ấy quá mạnh so với cô.

“ Cho tôi xuống...a…” Cố gắng vùng vẫy một cách kịch liệt nhưng đáp lại cô chỉ là vòng tay càng thêm xiết chặt. Khuôn mặt cô giờ đã ửng đỏ và sự chống cự càng ngày càng yếu. Đang cố tìm cách trốn thoát thì cô nghe thấy giọng nói của anh vọng lại từ phía trên đầu.

“Đừng nhúc nhích nữa. Để yên một lát thôi. Đầu tôi đang rất đau.”

Lập tức cô cố gắng nằm yên không nhúc nhích. Cô biết là do cô nên anh mới bị đập đầu xuống nền nhà. Có lẽ do choáng váng quá nên anh mới nằm yên như vậy. Xét cho cùng là do cô nên cô cảm thấy rất hối hận nhưng… chẳng lẽ cứ duy trì tư thế mờ ám này sao? Bây giờ không chỉ gương mặt mà cả cổ và tai cô đều đã đỏ lựng hết lên rồi. Phải làm sao đây?

Anh nhìn về phía người con gái đang vùi mặt vào lòng anh. Cô cứ như một con mèo nhỏ dễ dàng xù lông lên để người khác tránh xa mình nhưng khi đã bị khuất phục lại vô cùng đáng yêu. Xem kìa, cô ấy còn đỏ mặt nữa chứ. Thật đáng yêu vô cùng. Anh mỉm cười vô cùng tinh quái. Nếu cứ dùng biện pháp cứng rắn thì cô ấy nhất định sẽ tránh mặt mình nhưng chỉ cần tỏ ra yếu đuối một chút thì cô ấy sẽ mềm lòng ngay thôi. Lúc nãy khi cô ngã xuống dù là đỡ cô nhưng với đầu óc thông minh như anh thì sao có thể xảy ra sự cố gì được. Chỉ là anh muốn được ôm cô thêm một chút nữa nên giả vờ như thể rất đau vậy. Quả đúng như lời tên Hattori nói, anh cũng khá bỉ ổi nha.

Chợt anh nghe thấy giọng nói nhỏ xíu của cô: “ Anh… đã ổn hơn chưa? Có thể buông tôi ra được không?”

Trời ơi khi nói câu đó mà cô vẫn không dám ngước lên nhìn anh. Em làm như vậy là muốn anh ôm em luôn đó có biết không hả? Nhưng thôi, nay vậy là đủ rồi. Sau này chắc chắn còn nhiều cơ hội nữa mà, nhỉ?

Nếu mà cô can đảm ngảng đầu lên, có lẽ cô đã có thể thấy được nụ cười gian xảo của một tên nào đó. Nhưng cô lại không hề ngẩng lên dù chỉ một chút. Cô rất ngại. Và còn một điều nữa là khi tiếp xúc ở gần như vậy, cô mới có dịp ngửi thấy mùi hương trên cơ thể anh. Mùi hương bạc hà dịu dàng thoang thoảng khiến cô cảm thấy ngại ngùng và thêm một chút hồi hộp. Nó mạnh mẽ nhưng vẫn tràn đầy sự ấm áp và suýt nữa nó đã nhấn chìm cô trong đó rồi. Anh thật sự rất nguy hiểm mà. Và điều tệ nhất là cô lại không cách nào tránh xa được sự nguy hiểm đầy cám dỗ này.

“ Tôi xin lỗi. Em có sao không?” Cuối cùng thì anh cũng đã buông lỏng bàn tay và cô nhanh chóng thoát ra. Điều này làm anh cảm thấy hụt hẫng nhưng nhanh chóng anh đã che dấu nó.

“ Tôi không sao. Tôi có thể về được không?” Cô nhanh chóng điều chỉnh tư thế và hỏi anh.

“Tùy em thôi nhưng tôi nghĩ có lẽ là không thể rồi.” Anh nhìn cô một cách đầy hứng thú. Mới chỉ vài phút trước cô còn ngoan ngoãn như một con mèo trong lòng anh. Bây giờ lại khẩn trương muốn rời khỏi đây. Anh làm cô hoảng sợ rồi sao?

“ Tại tại sao?” Cô nhanh chóng đáp lại. Cô không muốn ở đây thêm một giây nào nữa. Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng mới diễn ra đã khiến cô cảm thấy muốn chết vì ngượng lắm rồi.

Anh hất đầu về phía cánh của sổ gần đó: “ Em không thấy sao? Trời đang mưa rất to. Nếu em muốn về ngay tôi cũng không ngại nhưng tôi không muốn một cô gái tôi vừa bỏ công chăm sóc chạy giữa trời mưa và có thể sẽ lại bị ngất nữa. Bác sĩ mà biết sẽ giết tôi mất.”

Cô giật mình quay đầu nhìn về phía đó. Đúng thật như lời anh nói. Trời mưa rất to và có khả năng sẽ kéo dài đến tận sáng. Nhưng mà cô cũng không muốn ở lại đây và đối diện với anh như thế này.

“ Em đừng lo. Nhà tôi rất rộng. Bố mẹ tôi hiện đang sống tại Mỹ và chỉ có mình tôi ở đây. Em có thể ở phòng của mẹ tôi.”

“ Nhưng…”

“ Nếu em không thích, em có thể ở chung phòng với tôi. Thấy sao?”

“ A… không… cảm ơn, tôi sẽ nhờ tạm phòng mẹ anh.” Cô ngại ngùng trả lời. Khẽ liếc mắt về phía anh, cô thấy rõ ý cười trong mắt anh. Đáng ghét, dám chọc ghẹo cô.

“ Nếu vậy tôi sẽ đưa em lên đó. À mà em đã ăn hết bát cháo tôi nấu chưa đấy?”

“ Anh nấu sao? Vậy mà tôi cứ tưởng…”

“ Tưởng gì cơ?”

“ A không, rất ngon. Không ngờ anh có tài như vậy.”

“ Em thích là dược rồi. Là phòng này. Nghỉ ngơi thật tốt nhé. Ngủ ngon.”

“ Anh cũng vậy. Ngủ ngon.”

Nhanh chóng đóng cửa lại. Cô lắc đầu thật mạnh để vứt những suy nghĩ vẩn vơ về anh. Nhưng càng làm vậy trong đầu cô lại càng hiện lên đôi mắt xanh biếc và giọng nói của anh. Và cô thật sự cảm thấy rất vui khi nghe anh nói anh chỉ sống một mình chứ không có cô gái nào sống cùng anh. Cả bát cháo mà anh nói là do tự tay anh nấu nữa. Những điều đó dịu ngọt đến mức chúng đưa cô vào giấc ngủ say với một gương mặt ánh lên nụ cười vui vẻ. Cô, trong suốt 3 năm nay, có lẽ đây là lần đầu tiên cô ngủ ngon và có những giấc mơ đẹp đến thế.

Khi đã chắc rằng cô đã ngủ say, anh nhẹ nhàng mở cửa phòng ra và tiến về phía cô. Cô ấy đang ngủ rất ngon. Bờ môi anh đào chúm chím đang mỉm cười thật tươi. Anh khẽ khàng ngồi xuống và đưa tay vén những sợi tóc nghịch ngợm trên trán cô. Cô vẫn ngoan ngoãn ngủ say mà không biết rằng có một người nãy giờ luôn chăm chú dõi theo cô bằng ánh mắt dịu dàng tràn đầy thương yêu. Chỉ cần em như vậy thôi Ran à. Chỉ cần em luôn nằm trong tầm mắt anh, anh sẽ không để bất cứ điều gì làm tổn hại đến em nữa.

a a a xin lỗi mọi người nhiều. Đã qua ngày mới được 1 tiếng 14 phút mà giờ mới đăng. Tính ra lại thất hứa rồi. hix thật là khó để giữ lời nhỉ? M người trừng phạt keng sao cũng dk hết. Thành thật rất xin lỗi.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Hamano Nanami, ta đợi chap mới của nàng mãi, thật là lâu quá đi.I-) Chap mới hay lắm nhé, nhưng mình cứ thấy hơi sến nhỉ? Như vậy thì càng hay, chap này mình thấy Shinichi nhà ta gian gian thế nào nhưng cũng có nét rất dễ thương còn Ran nhà ta thì ngây thơ, dễ bị dụ quá chừng:D. Nhưng mà mình thấy có vài lỗi chính ta đó nha mà chẳng biết trích dẫn thế nào nữa đây!
"Tại sao sàn nhà mà lại k bằng phẳng vậy nhỉ? " --> "không bằng phẳng" chứ, ghi thiếu rồi kìa.:p
"Anh khẽ khàng ngỗi xuống" ---> "ngồi xuống"
Hình như còn 1 lỗi nữa nhưng tìm hoài ko thấy thì thôi vậy. Chap này rất dễ thương và ngọt ngào, ta có lời khen tặng nàng đó, =D>mau ra chap mới nhé. Thân!
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
chap này rất nhẹ nhàng và dễ thương, anh Sinichi nhà ta gian quá đi, mong tác giả tiếp tục cố gắng nhé, mong chờ những chap sau!:KSV@03:
 
bunnythao91 :KSV@05:hehe cho shin gian xảo 1 tí mới hấp dẫn. Nam chính là cáo nữ chính là cừu. a a vui vẻ. hô hô Giáng sinh r nên viết ngọt ngào sến súa 1 tí cho nó đỡ lạnh nàng ơi. Tks nàng nhiều nha, do viết gấp quá nên sai chính tả nhiều. ^^ Mong nàng tiếp tục ủng hộ. hjhj

lamnhi317 hê hê vui ger. Sau 1 tg quay lại các nàng vẫn ủng hộ là mừng ùi. ^^ sẽ vẫn là câu nói muôn thuở: chờ cháp sau nhá. ^^

yukidori :KSV@09::KSV@09::KSV@09:hahaha thật sự tính viết shin nấu ăn dở cực kì cho nó giống bao Ao. Cơ mà thấy dạo này xu hướng con trai biết nấu ăn hot quá xá nên...

:KSV@03::KSV@03::KSV@03:sắp giáng sinh r viết tc cho đỡ tủi nk Lisel. Dạo này bận quá chả lên dk mấy thành ra cũng chả biết Lisel có ra fic ms nào hot k. Khi nào rảnh sẽ bay qua đập phá mấy fic của nàng liền. :KSV@09:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Hamano Nanami: Em thì còn lâu mới đủ trình độ viết fic chị ạ! Bây giờ em mới viết được truyện ngắn thôi ạ!:D Khi nào rảnh chị qua ủng hộ em nhé!<3
 
Đây đây đọc chap mới vừa xong comt ủng hộ Au nè. ShinRan nhà ta tình cảm quá. thích thật. :KSV@01:
Sớm ra chap mới nha Au.
Chúc Au và những thành viên đọc fic giáng sinh vui vẻ, hạnh phúc nha. :KSV@12:
 
Lisel lại khiêm tốn. Chị lại thấy viết truyện ngắn khó. ^^ Mấy truyện ngắn em đăng rất ý nghĩa nha. Ủng hộ. ^^

longstreetsingleshadow
Giáng sinh vv. Hjhj Đọc xong thấy ngọt ngào hem? Quà giáng sinh đóa. Một chút ngọt ngào xua tan băng giá ^^ hô hô văn chương kinh khủng.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Truyện khá nhẹ nhàng và ngọt :v
Chủ yếu thiên về nội tâm nhân vật =w=
Au viết khá lắm ạ!
Chap sớm.
 
Au viết sến ghê =] nhưng mà dễ thương lắm lắm luôn đó ^.^~ Đọc mà cứ cười tủm tỉm :"> Đúng gu đọc của tớ r " Shin cáo Ran cừu " <333 Chiều giờ lội page với hy vọng ngắm được cái chap cuối cơ mà lại hụt hẫng vì vẫn chưa có :"( Thôi đành vậy, chờ chứ biết làm sao ^^ Au chăm chỉ và dễ thương ghê, post chap đều đều, giữ đúng lời hứa, qua giọng văn của au cái mô típ mất trí nhớ nó k hề cũ tẹo nào, mà còn rất kawaii nữa là đằng khác <3 ( nói thì nói v chứ mấy chap sau mình cũng đoán được 1 kịch bản màu đen thui ảm đạm r T.T chỉ hy vọng H.E thôi ^^ ) Mong chap mới của au ^^
 
charm angel
Hjhj đúng thật là đoạn sau ảm đạm cực kì. Cơ mà yên tâm, ai chứ shin ran thì ta k để SE âu. Nàng đọc fic cười tủm tỉm còn ta đọc nx của nàng xong còn cười dữ hơn. Được khen ngại quá xá. Hehe cảm ơn nàng nhiều và mong nàng tiếp tục ủng hộ.
:KSV@03:
 
Chapter 6



Không khí buổi sáng tràn ngập sự trong lành và tươi mát, nhưng hôm nay nó còn pha thêm một chút gì đó của sự hân hoan vui mừng và nhộn nhịp. Phải rồi ha, cô xuýt quên mất là sắp đến lễ Oshogatsu rồi. Mà cũng không hẳn là cô quên nhưng những năm trước vào dịp này cô đang ở bên Mỹ và đang bận rộn ở phòng nghiên cứu. Năm mới- đối với cô là một từ ngữ xa lạ đến nhói lòng. Và đến bây giờ, khi đang một mình dạo bước trên những con đường tràn ngập sắc màu và nhìn những gương mặt vui vẻ hạnh phúc ấy, cảm giác cô đơn đó lại ập đến khiến cô chỉ muốn khóc. Ước gì… có người sẽ đến và kéo cô ra khỏi sự cô đơn lạnh lẽo này, đưa cô đến một vương quốc chỉ có sự vui vẻ và hạnh phúc thôi. Ước gì… người đó sẽ không để cô phải đợi quá lâu. Và… người đó là có thật chứ không phải chỉ tồn tại trong tưởng tượng của cô. Khẽ khàng quẹt đi giọt nước mắt chưa kịp lăn xuống đôi gò má phớt hồng, cô lẽ ra phải biết chứ nhỉ? Sẽ chẳng có một ai đến nắm tay cô và kéo cô đi cả, bởi vì cô chỉ có một mình thôi. Từ xưa đến nay, và có lẽ cả đến mai sau nữa.


Cô tiếp tục bước đi mà không biết rằng, có một chiếc xe đã dừng ngay cạnh chỗ cô vừa đứng lại rất lâu mà không có dấu hiệu di chuyển. Chiếc xe ấy, cũng như chủ nhân chiếc xe, chỉ lặng lẽ dõi theo bóng dáng của một người con gái mảnh mai yếu ớt nào đó mà không hề quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Cô mạnh mẽ, anh chỉ muốn bắt nạt cô. Nhưng khi cô yếu đuối, anh lại là người hơn ai hết chỉ muốn kéo cô vào lòng và dùng sự ấm áp của mình để xua tan đi sự cô đơn trong cô. Anh luôn tự hứa với lòng sẽ bảo vệ cô, nhưng khi thấy cô tự mình tách ra khỏi sự vui vẻ và cố trốn mình trong cái bóng tối của sự lạnh lẽo cô độc ấy, anh lại cảm thấy không chỉ phải bảo vệ cô mà anh còn cần mang đến cho cô sự vui vẻ.


Ran của ngày xưa là thiên thần ánh sáng, luôn vui vẻ dẫu cho có gặp chuyện đau lòng đến bao nhiêu. Vì lúc đó anh biết, Ran đó còn có ba, mẹ, Conan-kun, Sonoko,… và còn có Shinichi-tên thám tử ngốc nghếch anh đây ở bên. Nhưng Ran của bây giờ, không có một ai ở cạnh cả. Và đó là lí do anh nên đến bên cô, bảo vệ và làm cho cô hạnh phúc. Không cần biết cô có nhớ lại Shinichi của ngày xưa hay không, không cần biết có bao nhiêu sự bí ẩn bao quanh cô từ khi cô trở về đây, anh chỉ biết cô là Ran. Đối với anh vậy là quá đủ rồi.


Chỉ còn vài tiếng nữa thôi sẽ có 108 hồi chuông được gióng lên để chào đón năm mới rồi. Và có lẽ trong lúc chờ đến khoảng khắc đó, cô sẽ tự thưởng cho bản thân một tách trà hoa cúc nhẹ nhàng và để bản thân chìm đắm trong quyển tiểu thuyết. Chỉ vậy thôi với cô là đủ rồi.


Nhưng có lẽ là ông trời đã không chiều theo ý cô khi cô chợt nghe thấy tiếng chuông cửa reo lên. Là ai mà lại tới vào giờ này? Cô mới gọi cho mẹ cô và được biết bà sẽ đến nhà ông ta. Ngoài mẹ ra thì còn ai nữa có thể đến nhà cô vào lúc này nhỉ? Nhanh chóng mở cửa, khựng lại, là anh ấy.


“… Um xin chào, Xin lỗi nhưng anh đến tìm tôi có việc gì không ạ?” Cô nhẹ giọng hỏi.

“ Chào em, tôi đến để đòi thù lao hôm trước tôi chăm sóc em đây. Tôi đã chờ em rất lâu nhưng có vẻ như em đã quên mất nên tôi đành phải đến đòi vậy. Hi Mau thay đồ đi, em phải cùng tôi đến nơi này.”

Giọng nói trầm bổng của anh ẩn chứa một sự hào hứng và vui mừng đến kì lạ.

“… Bây giờ sao? Nhưng sắp đến giao thừa rồi mà. Và anh còn phải đón tết bên người thân chứ?”

Cô hỏi lại, giọng đầy ngạc nhiên và cảnh giác. Trả nợ sao? Nhưng trả thế nào chứ? Chẳng lẽ… đem mình đi bán? Không không, anh ta không phải người như vậy. Nhưng…

Nhìn cô nàng đang ra sức dè chừng mình, trong lòng anh tự nhiên cảm thấy hay hay. Anh cố ra vẻ nghiêm túc và nói:

“ Chỉ một chút thôi mà. Và tôi không bán em đi đâu. Em gầy như vậy, chả ai thèm mua đâu.”

“ Gì chứ?” Anh ta vừa nói không ai thèm mua mình. Được, được. Để tôi coi xem anh sẽ làm gì tôi.

“ Tôi sẽ đi thay đồ. Anh chịu khó đứng ngoài này đợi tôi nha.”

Và sầm, cánh cửa nhanh chóng đóng lại một cách đầy bạo lực. Anh tủm tỉm cười. Cô bé thiên thần của tôi ơi, em lại mắc bẫy của tôi rồi.


Vừa thay đồ, cô vừa không ngừng oán trách người nào đó. Cô gầy lắm sao? Hay là do chế độ ăn uống của cô? Cũng có thể là vậy. Nhưng chưa ai chê cô gầy cả, anh ta thật là… đáng ghét. Nhưng thật sự nếu chọn đi cùng anh ấy với việc ở nhà đọc truyện thì có lẽ cô vẫn sẽ chọn đi với anh. Anh luôn chọc ghẹo cô, nhưng cùng với việc đó là cảm giác an toàn và thoải mái anh mang lại cho cô. Và khác với vẻ cam chịu khi cô bước ra ngoài với anh, trong lòng cô lại len lỏi cảm giác vui sướng. Nhưng cô sẽ không để anh biết đâu. Đây sẽ là bí mật nho nhỏ của cô.


Cùng dạo bước trên con đường tấp nập người qua lại và tràn ngập sắc màu hân hoan, cô khẽ mỉm cười. Mới đây thôi cô còn cảm thấy rất cô đơn nhưng bây giờ cô lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Có lẽ là do cô đã không còn bước trên nó một mình nữa mà lần này là cùng với một người khác. Khẽ liếc về phía anh, dưới màu sắc lung linh của những ngọn đèn, anh mang lại cảm giác ấm áp và an toàn. Và anh cũng rất đẹp trai nữa. Khi họ cùng dạo bước trên đường, cô đã đếm được gần chục cô gái luôn nhìn về phía anh với anh mắt si mê. Hừ, chỉ đi đường thôi mà đã như vậy rồi thì không biết trong cuộc sống anh còn đào hoa đến mức nào nữa. Đột nhiên cô cảm thấy hơi khó chịu. Thậm chí có cô nàng còn chạy đến và hỏi đường anh nữa. Khi thấy cảnh họ gần nhau như vậy, cô cảm thấy hơi giận anh. Cô không chờ anh nữa mà bước nhanh về phía trước. Chợt cô bị một dòng người cuốn đi và đến khi nhận ra, cô đã lạc mất anh. Hốt hoảng. Đông như vậy, sao cô có thể tìm anh được. Cô cố gắng nhớ lại hướng mà mình đi lúc nãy nhưng vô vọng, đường quá đông và cô không thể nhận ra bất cứ một dấu hiệu nào. Chợt cô nghe thấy một giọng nói gần ngay sát mình



“ Cậu đã hay lạc đường rồi thì đừng có chạy lung tung như thế. Đến lúc bị lạc rồi thì sao?”

“ Không phải cậu sẽ tìm thấy tớ à? Vì Shinichi là thám tử lừng danh mà…”


Cô nhanh chóng quay lại nhưng cô không thể thấy ai cả. Là ai đã nói vậy? Sao hai giọng nói ấy luôn vang lên trong đầu cô? Nhưng mẫu đối thoại, những con đường… tất cả đều mơ hồ lúc rõ lúc mơ. Như là một chiếc hộp Pandora không thể mở ra vậy.


Và ai là Shinichi?


Chợt có một bàn tay nắm lấy tay cô. Cô nhanh chóng giật tay mình lại nhưng bàn tay ấy vẫn một mực nắm chặt tay cô. Cô định hét lên nhưng có một bàn tay đã đặt lên miệng cô. Rồi cô ngửi thấy mùi hương bạc hà thoang thoảng, là anh, may quá.

“ Em đã đi đâu? Tôi chỉ rời mắt khỏi em một giây và sau đó khi tôi quay lại em lại biến mất. Em muốn chạy khỏi tôi đến thế sao?”

Giọng của anh tràn đầy sự tức giận và ẩn nhẫn sự bi thương sắp trào dâng. Đúng vậy, chỉ một giây ngắn ngủi, giây sau đó cô đã biến mất hoàn toàn. Cô có lẽ không biết được giây phút đó cảm giác của ba năm trước tràn về trong anh. Cảm giác khi cô tan biến trước mắt và anh không thể làm gì được. Cảm giác đó, em đâu biết được đâu Ran. Rốt cục người tàn nhẫn nhất vẫn là em.


“ Không phải vậy đâu. Em… em bị dòng người đẩy xa và khi nhìn lại thì em đang đứng ở một nơi xa lạ rồi. Em cố gắng tìm kiếm anh nhưng không thấy.”


Giọng cô nhanh chóng nghẹn lại. Cô cảm nhận được sự tức giận và bất an của anh. Và cô cảm thấy hối hận vì bản tính trẻ con chỉ biết ích kỉ giận anh vì những chuyện nhỏ nhoi. Cô thật là tệ mà.

Là… vậy sao? Không phải là cô cố tình rời xa anh mà là cô bị lạc sao? Anh như vậy mà lại trách nhầm cô. Anh thật nhỏ nhen. Đáng nhẽ anh nên an ủi cô chứ không phải là buông những lời trách cứ ấy. Cơn ác mộng cuốn cô vào màn đêm đen ấy, hãy để nó tan biến mãi mãi đi shinichi à. Cô ấy giờ đang ở ngay bên mày chứ không còn là một ảo ảnh lạnh lẽo trong suốt không thể chạm tay vào. Trân trọng hiện tại và hãy để quá khứ trôi đi thôi.


“ Em không sao là tốt rồi. Anh xin lỗi vì đã không kiềm chế được mà trách lầm em. Anh sẽ đền bù cho em nha.”

Cô ngước nhìn anh với đôi mắt tràn đầy thắc mắc. “ Đền bù gì cơ?”

“ Đền bù bản thân anh. Anh sẽ ở bên em để em không bị lạc đường nữa. Cô bé hậu đậu à.”

“… Không,… không cần đâu. Em không phải trẻ con. Mà ai cần anh chứ.”
Cô nhanh chóng đỏ bừng mặt và nhìn nhanh về nơi khác. Sao anh ấy có thể thốt nên một câu nói dễ gây hiểu lầm như thế chứ?

“ Còn không bằng một đứa con nít. Tốt hơn hết là anh sẽ nắm chặt tay em như thế này, không thể bị lạc nữa nha.”

“ Ai… ai thèm nắm tay anh chứ? Buông ra. Buông ra đi mà.”

“ Không buông.”

“ Buông.”

“ Không bao giờ.”

“…”

Cả con đường như bừng sáng theo từng bước chân họ đi bên nhau. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, như thể là cùng một khối, như thể họ sinh ra đã dành cho nhau vậy. Và tin được không, điều mà cô gái nào đó ước đã thành hiện thực mất rồi.

Nào nào, sắp đến 0h rồi. Chỉ còn

5s

4s

3s

2s

1s

0

Pháo hoa bừng sáng từng chùm trên nền trời đen tuyền. Từng cụm từng cụm cứ nối tiếp nhau nở bung ra thật tuyệt vời. Và có một anh chàng, dưới chân một cây cầu nào đó, đã hét lên thật to với một cô nàng: “ Akemashite omedetou gozaimasu.”

Tiếng chuông đầu tiên trong 108 hồi chuông vang lên chính là thời khắc hạnh phúc nhất của hai người nào đó và nó cũng chính là điềm báo cho những sóng gió sắp tới. Họ không hề biết rằng có một bóng người bí ẩn ở một nơi rất xa nào đó đang khẽ mỉm cười cùng ly rượu màu đỏ sóng sánh như màu máu tươi trên tay. Hãy cứ hưởng thụ đi, hưởng thụ cái hạnh phúc mong manh ấy đi. Nhưng rất nhanh thôi, chúng sẽ vỡ tan thôi... Ly rượu nhanh chóng vỡ nát cùng tiếng cười chứa đầy nguy hiểm. Kết cục của 2 người họ sẽ ra sao?



Hj và dòng cuối cùng đây. Akemashite omedetou gozaimasu tất cả các bạn. ^^ Hjhj
 
Tem + phong bì mang đốt hihi cảm ơn về món quà năm mới nha bạn. Akemashite omedetou gozaimasu !!!:KSV@03:
 
Hamano Nanami, chap mới hay và ấm áp quá đi, thế là Ran không còn cô đơn trong đêm giao thừa nữa rồi. Thật là có ý nghĩa! Ta thích lắm lắm! :D. Nàng còn ra chap mới ngay đúng thời điểm giao thừa nữa chứ, sao mà canh hay dữ! :):x Thôi mau ra chap mới nhé, ta muốn xem. Còn cái câu dài dài đó là "happy new year" hả, sorry nhé, ta chẳng hiểu tí gì về tiếng Nhật đâu, "gãi đầu". Tạm biệt. "happy new year" nhé. năm mới nhiều thành công và hạnh phúc nhé Hamano Nanami&[]
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
×
Quay lại
Top Bottom