[Longfic] Không thể quên anh

Yeah, có chap mới để đọc rồi!:KSV@01:
Mà mình thấy Nhất_Huy_shinigami nhận xét về phần câu rất đúng đó! Dù sao cũng cảm ơn Au đã ra chap mới!:KSV@04: Mình luôn hóng chap của bạn!:KSV@03:
 
Keng xin lỗi mọi người rất nhiều. Hix hôm qua mạng nhà keng bị lỗi, hôm nay lại cúp điện. :KSV@16::KSV@16::KSV@16:
Xin lỗi lần nữa vì sự chậm trễ của mình. hix

Chapter 3.1

Khẽ ngước nhìn lên những tán lá cây xanh mướt được trồng khắp bệnh viện, anh nhíu mày như đang suy tư điều gì đó. Đã một tuần trôi qua từ sau ngày hôm ấy… vẫn chưa có một thông tin gì cả, anh sốt ruột tưởng như muốn điên lên rồi. Chợt một giọng nói như tiếng chuông bạc cất lên từ phía sau anh:

“ Chú gì ơi? Chú đang nhìn gì vậy? Tại sao cả tuần nay chú cứ ra ngoài đây và ngẩn ngơ như thế? Có phải chú buồn vì bị bác sĩ tiêm thuốc đau không ạ? ”

Anh quay lại và nhìn về nơi có giọng nói dễ thương ấy, là một cô bé khoảng tầm 3,4 tuổi đang ngước đôi mắt to tròn long lanh chờ đợi câu trả lời của anh.

Khẽ xoa đầu cô bé, anh hơi mỉm cười: “ Không phải đâu, chỉ là do chú đang có tâm trạng thôi.”

Cô bé nhăn mày suy nghĩ, đoạn chu chu cái môi nhỏ lên hỏi với vẻ khó hiểu: “ Tâm trạng là gì vậy ạ? Nó có đau như bác sĩ tiêm không ạ? Hay nó đắng như vị thuốc cháu phải uống hằng ngày?” Nói đến đây cô bé lại le lưỡi ra như thể đang nhớ lại vị thuốc đắng đó vậy.

Anh phì cười. Cô bé thật dễ thương với những câu hỏi đáng yêu. Nhưng anh phải trả lời câu hỏi đó như thế nào đây? Tâm trạng anh đang mang… nó còn đau hơn hàng trăm lần cảm giác bị tiêm vào người, đắng gấp vạn lần những vị thuốc đắng nhất trên thế gian này. Đó chính là cảm giác của anh lúc này với sự xuất hiện của cô. Anh muốn ngay lập tức chạy đến bên người con gái ấy, ôm cô vào lòng, xiết chặt cô trong vòng tay này. Nhưng…



“Cậu tỉnh rồi à?” Giọng một người con gái vang lên, thanh và lạnh.

“ Kudo tỉnh rồi à?” Lại thêm một giọng nói khác. Lần này là giọng một người con trai, tiếng lóng vùng Kaisan,…

Khẽ cựa quậy, anh muốn ngồi lên nhưng cảm giác đau nhói ở vùng bụng khiến anh khựng lại. Cô gái có mái tóc nâu đỏ lập tức bước đến gần và nhấn anh nằm xuống một cách thô bạo kèm theo ánh mắt lạnh lùng như thể “ Cậu mà động đậy lần nữa tôi sẽ lập tức băm vằm cậu ra!”. Khẽ mỉm cười, đúng là phong cách của Shiho. Tưởng như cô là cô gái lạnh lùng vô cảm không quan tâm ai nhưng thật ra tâm hồn cô lại vô cùng ấm áp. Và cái tên đang tía lia bên gi.ường bệnh của anh kia, hắn ta cười cũng to đấy, mỉa mai cũng ghê đấy nhưng anh thừa biết hắn ta khi nghe tin đã lập tức chạy vội đến đây ngay bỏ mặc cả núi công việc bận rộn. Nhưng Hattori này, vội thì vội chứ anh đã chết đâu mà đến nỗi ngay cả cúc áo cũng cài nhầm…

“Nè Kudo, khi tớ tới đây thì nghe nói có một cô gái đã cứu cậu, hơn nữa cậu còn chạy theo người ta như một tên điên trong tình trạng nghiêm trọng. Bộ cô ta… móc bóp của cậu à???”

Đó chính là chứng bệnh ngu ngốc về cả ngôn từ và cách suy diễn của siêu đại tài từng là thám tử miền Tây nổi danh Hattori Henji… Anh bóp trán: “ Hattori, cậu chưa ăn gì cả ngày nay à?”

“ Sao cậu biết hay vậy? Còn không phải do cái tên ngu ngốc nào nào đó chỉ vì ngăn cản người ta tự tử mà lãnh trọn một nhát dao sao? Thật khôi hài đó Kudo à. Hahaha.”

Lại bóp trán. Vậy thì đi ăn gấp thứ gì đó đi chứ đừng có mà đứng đó suy diễn trong tình trạng não thiếu dinh dưỡng như vậy. Hờ, mà thôi, sao phải nói ra nhỉ? Cứ để cậu ta ngu thêm xíu nữa cũng hay.

“ Tớ cũng thấy lạ. Có nguyên do gì sao Kudo?” Mãi đến giờ Shiho mới lên tiếng. Quả đúng là Shiho, cô ấy hiểu anh đến mức chính anh cũng thấy ngạc nhiên.

“ Lúc tớ chuẩn bị ngất đi do mất máu thì có một người con gái đã xuất hiện và cứu tớ. Lúc đó tớ chỉ nghĩ là mình bị ảo tưởng do mất máu. Nhưng người đó sau khi đưa tớ đến đây lại cho máu nữa. Cùng hình dáng, cùng nhóm máu… Tớ không nghĩ đó lại là người khác đâu…” Nói đến đây, anh hít vào một hơi như thể quyết tâm nói ra điều rất hệ trọng vậy.

“ Người con gái ấy chính là Ran.”

1s

2s

3s

… “ CÁI GÌ???”

Bịt tai lại, anh nhìn cái tên vừa mới hét lên. Hờ, quả đúng là đầu óc chậm hơn hẳn bình thường. Nhìn cái mặt hắn bây giờ anh thấy thật sự thỏa mãn.

“ Cậu… cậu nghiêm túc chứ Kudo? Không phải cô ấy đã chết… nhầm, mất tích từ 3 năm trước à?” Hattori vội vàng hỏi lại. Shiho cũng hơi nhíu đôi lông mày suy tư.

“ Không nhầm được đâu… Khi cô ấy chạm vào tớ, tớ đã có thể khẳng định ngay đó là Ran.”

“ Nhưng tại sao cô ấy lại không sớm, không muộn mà lại đúng lúc cậu bị thương mới xuất hiện. Và liệu cô ấy có phải là Ran mà chúng ta quen hay là một người khác?” Shiho bình tĩnh đặt câu hỏi. Cô cũng rất ngạc nhiên trước khẳng định của Shinichi. Nhưng trong thân tâm cô lại chắc chắn rằng đó là Ran. Còn người con gái nào khác có thể làm cho một Kudo luôn bình tĩnh phải bất chấp tất cả chỉ để đuổi theo? Còn người con gái nào khác có thể làm cho một người mù tịt về tình cảm chỉ qua một cái chạm nhẹ cũng đủ để khẳng định là cô ấy? Nhưng tại sao cô ấy lại xuất hiện ngay lúc này? Lúc mà cô đã hạ được quyết tâm sẽ nói ra điều mình giấu kín bấy lâu…

“ Bà chị nói đúng đấy Kudo. Cậu nên xác nhận lại cho chắc chắn, đừng nên vội vàng. Nếu là cô ấy, tại sao lại vội vàng rời đi? Nếu là cô ấy, hẳn đã quay lại và chăm sóc cho cậu rồi.”

Đúng vậy… Đó chính là điều làm anh suy nghĩ… Đó chính là cô ấy, anh khẳng định. Nhưng những hành động và lời nói kì lạ trước lúc anh bị ngất đi vẫn luôn vang vọng trong đầu anh. “Anh ổn chứ”… Chứ không phải là “ Shinichi, cậu sao vậy?” như ngày xưa. Là cô đã quên anh hay là cô chỉ giả vờ không quen biết?...


“ Nhớ đấy Kudo, hãy nghe lời Hattori! Đừng vội đi kiếm cô ấy ngay. Cậu ấy đã có trong tay địa chỉ nhà cô ấy, cậu ấy sẽ điều tra. Việc cậu cần làm bây giờ chỉ là nghỉ ngơi và chờ đợi thôi…” Tiếng nói sau cùng của Shiho vang lên…



“ Chú ơi? Chú ơi… Chú sao vậy? Chú mệt à?” Tiếng nói của cô bé cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

“ Chú không sao đâu bé con. Chú chỉ là đang nhớ lại một số việc thôi. Đừng quá lo lắng.” Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé. Tóc cô bé thật đẹp, đen và dài… như là mái tóc ai đó vậy.

“ Phù… Hên quá cháu tưởng chú bị đau cơ. Mà chú vẫn chưa trả lời câu hỏi của cháu.” Cô bé nhẹ nhàng thở ra. Cử chỉ đó làm anh cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy vào tim. Rất… ấm áp.

“ À, tâm trạng là gì ư? Vậy khi cháu được cho một cây kẹo rất ngon thì cháu cảm thấy như thế nào?”

“ Vui lắm ạ. Vì cháu rất thích kẹo. Vậy tâm trạng chính là cảm giác vui sao chú? Nhưng nếu vậy tại sao chú lại nhăn mày và thở dài? Khuôn mặt chú lúc đó rất buồn a.”

Một cô bé lém lỉnh. Anh có thở dài nhiều như vậy sao? Từ lúc nào mà ngay cả một cô bé cũng biết là anh đang buồn?

“ Tâm trạng của chú lúc đấy là buồn… Như thể cháu muốn đi công viên mà mẹ cháu lại không cho đi vậy… Nhưng không phải là chú không được đi công viên mà buồn đâu nha…” Vội vàng giải thích thêm vì sợ cô bé lại hiểu nhầm.

“ Cháu hiểu rồi.” Cô bé reo lên. Khuôn mặt cô bé rạng ngời dưới ánh nắng thật đẹp.

“ Vậy thì chú ơi, chú đừng buồn như thế nữa. Những lúc như vậy cháu thường được cho kẹo, ăn xong là cháu liền quên hết cảm giác không vui á. Cho chú một viên nè.”

Anh khẽ xòe bàn tay vừa được cô bé đặt viên kẹo vào đấy. Cảm giác tâm trạng buồn bã lúc này như thể đã bay đi đâu hết sau cuộc trò chuyện của cô bé. Anh khẽ nắm lấy chiếc kẹo. Có lẽ… anh không nên chỉ biết ngồi và buồn bã như vậy.

“ A, mẹ cháu gọi rồi. Cháu phải đi đây. Chú ơi, đừng buồn nữa nha. Mẹ cháu bảo nếu cứ vui vẻ thì thiên thần sẽ luôn ở bên bảo vệ cho mình. Còn nếu cứ buồn phiền không vui thì thiên thần sẽ bay đi mất á. Hãy luôn vui vẻ nha chú! Tạm biệt chú.” Bóng cô bé đã khuất xa nhưng dư âm của những lời trò chuyện lại như còn vang mãi trong anh…

Có thật là cứ vui vẻ thiên thần sẽ luôn ở bên ta không? Với anh, cô chính là thiên thần. Có phải là do anh đã nói dối quá nhiều, nhiều điến mức khiến thiên thần buồn nên mới vỗ cánh bay đi, bay thật xa khỏi vòng tay anh? Nếu… anh làm thiên thần vui, cô ấy sẽ quay trở lại và ở bên anh, mãi không rời xa… có đúng không? Những điều anh làm trong suốt tuần qua chỉ là chờ đợi. Chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại nghe lời Shiho đến như vậy? Nếu là ngày xưa… anh đã chạy ngay đến bên cô ấy rồi. Có phải là anh đang sợ hãi phải không? Anh sợ khi đối diện với cô ấy, cô ấy lại xem anh như người xa lạ. Anh rất sợ cảm giác kinh khủng ấy. Vì vậy anh chạy trốn khỏi nó và vịn vào cái cớ là anh chỉ nghe theo lời Shiho thôi. Từ bao giờ anh lại trở nên hèn nhát đến vậy? Chính là từ lúc anh mắc phải sai lầm 3 năm về trước sao? Không, anh không thể lại tiếp tục phạm sai lầm, anh phải chủ động bảo vệ cô ấy. Anh nhất định sẽ không để bản thân phải ôm hối hận thêm một lần nữa.


Ran, anh sẽ không khiến em phải đau khổ thêm lần nữa đâu.


Nấp sau thân cây to lớn, cô lặng lẽ nhìn ngắm anh. Cô luôn dõi theo anh một cách thầm lặng như vậy. Cô thấy rõ những đau buồn trong anh, và nó cũng khiến cô cảm thấy đau. Cô đã quá quen thuộc với những hành động, biểu hiện cho dù rất nhỏ trong anh. Khi khuôn mặt anh thay đổi thì cô đã biết được quyết định của anh rồi. Quả nhiên… tất cả đều là vì cô ấy. Khẽ mỉm cười tự mỉa mai, cô còn hi vọng gì nữa sao? Có lẽ cô mãi chỉ có thể là người thứ ba, lặng thầm dõi theo từng bước chân của anh khi anh đến bên cô ấy. Ba năm qua, cô luôn ở bên anh, kiễn nhẫn chờ đợi cho đến khi anh quên được cô ấy. Nhưng có vẻ tất cả chỉ là suy nghĩ của cô thôi. Anh, có lẽ hàng ngàn hàng vạn năm sau cũng sẽ không thể quên được, và đó cũng chính là một trong những diều cô thích ở anh. Cô mong sao anh đã có thể quên hết mọi thứ và làm lại từ đầu, như thế cô đã không chần chừ gì mà sánh vai cùng anh. Vậy mà anh chẳng những không thể quên mà càng ngày càng khắc sâu hơn hình ảnh người con gái ấy. Có lẽ, đã đến lúc cô phải ra đi rồi…
 
Hiệu chỉnh:
tuyệt rất sáng tạo khoái nhất là việc đưa hình ảnh cô bé dễ thương kia vào.
nhưng cần sửa thêm một vài lỗi type
“ Kudo tỉnh rồi à?” Lại thêm một giọng nói khác. Lần này là giọng một người con trai, tiếng lóng vùng Kaisan,

“ Vui lắm ạ. Vì cháu rất thích kẹo. Vậy tâm trạng chính là cảm giác vui sao chú? Nhưng nếu vậy tại sao chú lại nhăm mày và thở dài? Khôn mặt chú lúc đó rất buồn a.”

“ Vui lắm ạ. Vì cháu rất thích kẹo. Vậy tâm trạng chính là cảm giác vui sao chú? Nhưng nếu vậy tại sao chú lại nhăm mày và thở dài? Khôn mặt chú lúc đó rất buồn a.

cơ mà con gái rất thích viết mấy cái motip chuyện tình tay ba này ak nha
 
tuyệt rất sáng tạo khoái nhất là việc đưa hình ảnh cô bé dễ thương kia vào.
nhưng cần sửa thêm một vài lỗi type
“ Kudo tỉnh rồi à?” Lại thêm một giọng nói khác. Lần này là giọng một người con trai, tiếng lóng vùng Kaisan,

“ Vui lắm ạ. Vì cháu rất thích kẹo. Vậy tâm trạng chính là cảm giác vui sao chú? Nhưng nếu vậy tại sao chú lại nhăm mày và thở dài? Khôn mặt chú lúc đó rất buồn a.”

“ Vui lắm ạ. Vì cháu rất thích kẹo. Vậy tâm trạng chính là cảm giác vui sao chú? Nhưng nếu vậy tại sao chú lại nhăm mày và thở dài? Khôn mặt chú lúc đó rất buồn a.

cơ mà con gái rất thích viết mấy cái motip chuyện tình tay ba này ak nha
k phải là c gái thích đâu chú ơi nhưng thường nó như zậy ak. Cháu cũng k mún Shi đau khổ nhưng vẫn phải đưa vào để cho nó gay cấn. Chớ suôn sẻ quá cháu sợ nó nhàm chán.
 
Chap này của chị rất sáng tạo và hấp dẫn đấy ạ!^^
Miêu tả nội tâm nhân vật có chiều sâu, mà em thấy thương Shiho quá cơ!:KSV@18:
Fic ngày càng lôi cuốn chị ạ. Em hóng chap nha!:KSV@03:
ai bảo thích chuyện tình tay ba cơ. lúc thì thương, lúc thì lại muốn hành nhân vật chính. vãi! con gái h không thể nào hiểu nổi.
 
Chap này của chị rất sáng tạo và hấp dẫn đấy ạ!^^
Miêu tả nội tâm nhân vật có chiều sâu, mà em thấy thương Shiho quá cơ!:KSV@18:
Fic ngày càng lôi cuốn chị ạ. Em hóng chap nha!:KSV@03:
Lisel :) hjhj cảm ơn nhiều. Thú thật ss cắn răng lắm ms phải viết thêm khúc của Shi. Huhu thương Shi kinh khủng nhưng mà ss vẫn thik Shi trong hình ảnh một cô gái với nội tâm luôn mâu thuẫn và tình yêu thầm lặng cao cả. :KSV@18:
 
k phải là c gái thích đâu chú ơi nhưng thường nó như zậy ak. Cháu cũng k mún Shi đau khổ nhưng vẫn phải đưa vào để cho nó gay cấn. Chớ suôn sẻ quá cháu sợ nó nhàm chán.
nhưng chú thấy motip này nó phổ biến quá rồi. người nào đọc fic kiểu này nhiều dễ nhàm chán lắm. cần phải phá cách hơn nữa, tạo đột phá càng tốt, càng xa rời cốt truyện càng hay.
" khác biệt tạo ra đẳng cấp" cháu ạ.( câu này mấy anh maketing dùng phổ biến vãi chưởng luôn ý)
 
chap này nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, tác giả rất biết cách dùng từ ngữ, đoạn về cô bé rất dễ thương và tự nhiên, mong những chap tiếp theo, ủng hộ tác giả, tiếp tục cố gắng bạn nhé!~^o^~
 
Cuối cùng bạn cũng ra chap mới rồi, chap này dài hơn hẳn chap trước đó, giữ lời ghê ha, nội dung hay và sâu lắng lắm, mà chừng nào 2 nhân vật chính của chúng ta gặp nhau nữa đây, mau ra chap mới nhé. Thân!
 
bunnythao91 dự là chap sau mình sẽ cho 2 ng gặp nhau. ^^ tks bạn nhiều vì đã ủng hộ mình suốt tg qua. Đó chính là động lực để mình có thể viết tiếp <3

Shinichi mãi yêu Ran cảm ơn bạn đã ủng hộ. Xin lỗi rất nhiều vì cả tuần nay không có chap mới. Vài ngày nữa mình sẽ đăng 2 chap để đền bù. ^^
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Xl mọi người nhiều. Chapter 4 đã có nhưng nó có vẻ không ổn nên keng sẽ phải sửa lại hoặc viết lại. Thật xl vì không giữ được lời hứa 2 chap liên tiếp. Xin lỗi nhìu nhìu lun.



Chapter 3.2

Cơn choáng váng ập đến khiến thân hình nhỏ bé của cô lảo đảo và gần như khụy xuống. Cảnh vật xung quanh mờ nhạt dần. Cô cố gắng nhắm mắt lại và mở ra để nhìn rõ hơn nhưng tình hình có vẻ không khá lên một chút nào. Cũng đúng thôi, cô đã tự nhốt mình trong phòng nghiên cứu cả ngày mà không hề ăn uống dù chỉ một chút. Như thế thì đến cả những người khỏe mạnh cũng không thể nào chịu nổi được chứ nói gì đến một cô gái vốn đã yếu như cô lại vừa mới cho đi một lượng lớn máu. Nhưng cô lại cảm thấy mình dù bị thiếu máu một chút cũng không sao. Thay vào đó cô lại nhớ đến người là nguyên nhân khiến cô kiệt sức.


“ Không biết người đó có ổn không nữa?” Cô nghĩ thầm, rồi cô cảm thấy cả thân hình cô từ từ ngã xuống và chìm dần vào mê man.


Ngày hôm đó, khi cô theo anh vào phòng phẫu thuật, lặng nhìn khuôn mặt trắng bệch như thể chỉ cần cô chớp mắt anh sẽ tan biến vào hư không, lần đầu tiên cô có cảm giác rất sợ hãi. Cô sợ đôi mắt màu xanh đẹp đẽ nhưng chất chứa đầy nỗi đau ấy sẽ không thể mở ra nữa. Cô sợ bàn tay anh sẽ buông lỏng tay cô và mãi mãi chìm vào cõi vĩnh hằng của giấc ngủ. Cô rất sợ. Tim cô theo từng cử động của bác sĩ cứ khẽ nảy lên, nhói đau. Cô lặng lẽ nhắm mắt và nguyện cầu cho anh- một người con trai chỉ vài phút trước còn xa lạ với cô, giờ phút này lại như thể là một phần cơ thể của cô vậy.

“Con cầu xin các vị Thần phật. Xin hãy cứu anh ấy. Xin hãy để anh ấy được sống. Cầu xin Người…”

“ Ca phẫu thuật đã thành công. Anh ấy đã qua cơn nguy kịch.” Tiếng của vị bác sĩ vang lên vui mừng và cùng lúc mang theo những sự hòa trộn cảm xúc đến cho một người con gái nào đó.

Vui mừng sao? Thật sự là vậy. Cảm giác như trút được một gánh nặng rất lớn trong lòng. Nhưng tại sao trái tim cô vẫn cảm thấy rất đau đớn và xen lẫn đó là một cảm xúc như thể là… tức giận? Đột nhiên cô lại thấy rất giận anh. Giận anh vì cứu người mà để bị thương. Giận anh vì nắm tay cô rất chặt mà không chịu buông để xém chút nữa thôi anh đã không qua khỏi. Nhưng… tại sao cô lại giận anh cơ chứ? Cô có quyền gì mà giận anh? Là cô đang quan tâm đến anh sao? Quan tâm một người không được tính là quen biết với cô. Sự bối rối khẽ tràn từ ánh mắt rồi lan đến cả khuôn mặt cô. Đây rốt cuộc là loại cảm xúc gì đây? Cô không thể giải thích được. Cảm xúc rắc rối này, làm ơn có ai giải thích cho cô biết là gì được không?


Nhìn anh từ từ chìm vào giấc ngủ với khuôn mặt thật yên bình, trái tim cô chợt cảm thấy ấm áp và bất chợt nó… rung lên một nhịp, rồi lại một nhịp. Khuôn mặt của một người con gái nào đó nhanh chóng ửng hồng như cánh hoa hồng buổi sớm mai, bối rối, e thẹn. Cô ôm mặt và nhanh chóng tự trấn an bản thân. Chắc là do khuôn mặt của anh lúc ngủ say thật đẹp nên trái tim cô mới mất kiểm soát vậy thôi. Lại nhìn về phía đôi bàn tay bướng bỉnh của ai đó, đôi môi hồng chúm chím của cô khẽ mỉm cười. Mới chỉ một lúc trước nó còn xiết bàn tay cô rất đau, cảm giác như thể là anh đang trút những cơn giận hờn trẻ con lên bàn tay cô vậy. Vậy mà giờ đây, bàn tay ấy lại tràn đầy dịu dàng khẽ đan từng ngón tay anh vào tay cô, tin tưởng và ngập tràn ấm áp. Cái nắm tay đầy dịu dàng ấy làm cho cô đắm chìm vào nó và phút chốc cô như thể đã quên hết tất cả mọi thứ. Cả thế giới này như thể chỉ còn lại anh và cô cùng với hai bàn tay đan chặt vào nhau và trái tim càng ngày càng mất kiểm soát của cô.

Chợt tiếng chuông điện thoại reo lên kéo cô thoát khỏi thế giới màu hồng ấy. Cô nhanh chóng bắt máy vì sợ người nào đó sẽ bị tiếng chuông ồn ào đánh thức.

“ Alo. Xin hỏi ai vậy?” Cô khẽ thì thào và nhìn về phía anh. Khuôn mặt anh vẫn bình yên như lúc nãy. Cô thầm thở phào.

“ Xin lỗi vì đã làm phiền cô nhưng cô có thể đến phòng nghiên cứu ngay được không? Có một vấn đề rất nghiêm trọng đã xảy ra và chúng tôi rất cần đến sự giúp đỡ của cô”.

“ Ngay bây giờ sao…?” Cô lặp lại, sự khó xử hiện lên cả trong cả ánh mắt và giọng nói. Lần đầu tiên, cô cảm thấy công việc ở phòng thí nghiệm hay bất cứ việc gì khác đều không quan trọng… không quan trọng bằng khuôn mặt bình yên cùng cái nắm tay cực ấm áp của một người.

“ Vâng thưa cô. Ngay bây giờ. Đây là mệnh lệnh của Chủ tịch.”

“Tôi biết rồi…” Tiếng cô khe khẽ đáp lại và cúp máy. Cô không thể từ chối những yêu cầu mà ông ấy đưa ra bởi vì đó là người rất quan trọng với mẹ cô.

Cô thẫn thờ nhìn về phía anh. Khuôn mặt anh vẫn bình yên như vậy nhưng hình như anh đang có một giấc mơ đẹp thì phải. Dường như anh đang mỉm cười. Nhìn anh bây giờ ngoan ngoãn như một đứa trẻ khiến cô không tự chủ được mà khẽ đưa tay lên vén những lọn tóc nghịch ngợm đang xõa trước trán anh. Anh ấy thật đẹp. Một người con trai như vậy chắc hẳn đã có người yêu rồi nhỉ? Đó là một cô gái như thế nào? Có hơn cô không nhỉ? Chợt cô khựng lại trước những suy nghĩ vẩn vơ của mình. Tại sao cô lại có ý nghĩ như thế với một người cô không quen biết? Tại sao cô lại ngốc nghếch muốn vứt bỏ tất cả chỉ để được ngồi cạnh và chăm sóc anh, được lặng ngắm khuôn mặt bình yên của anh? Tại sao cô lại so sánh bản thân mình với một cô gái lạ?

Anh ấy chắc hẳn đã có bạn gái rồi và cô không liên quan gì đến họ hết. Cô, có lẽ chỉ là một người con gái giống bạn gái anh nên mới khiến anh có những hành động kì lạ như vậy thôi. Có lẽ cô cần rời khỏi đây ngay. Rồi người quan gái quan trọng của anh đến và chăm sóc cho anh, nhưng người đó lại không phải cô, một cô gái chỉ tình cờ ghé ngang cuộc đời anh trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, như một cơn mưa mùa hạ đến nhanh đi cũng nhanh. Khẽ rút bàn tay cô ra khỏi lòng bàn tay anh. Cô khẽ thì thầm

Tạm biệt.

Và rồi cô quay nhanh người chạy ra khỏi phòng bệnh như thể trốn chạy một điều gì đó mà không hề biết rằng, phía đằng sau cô, khuôn mặt say ngủ của người con trai nào đó đột nhiên nhăn lại đầy đau đớn. Những ngón tay anh khẽ cử động như thể muốn níu giữu một thứ gì đó rất quan trọng.



Khẽ giật mình tỉnh giấc, cô nhìn xung quanh như thể đang kiếm tìm thứ gì đó. Giấc mơ… à không là hồi tưởng ban nãy tại sao với cô lại lạ lùng như vậy? Tại sao cô lại có thể thấy lúc cô chạy khỏi phòng bệnh, người con trai ấy lại đau đớn đến như vậy? Khẽ mỉm cười tự an ủi, có lẽ là do cô bị kiệt sức đến mức mơ thấy ảo ảnh rồi. Cứ như thế này thì không ổn, có lẽ cô nên đi đến bệnh viện kiểm tra xem sao.
 
Hiệu chỉnh:
Hamano Nanami, chap này hay lắm nhé, bạn miêu tả nội tâm của Ran đối với Shinichi rất sâu sắc. chắc chap sau Shinichi và Ran mới gặp nhau hả? Mau ra chap mới nhé. Thân!
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chà chà cho mình xin con tem nha!!!!!!!!Chap này hay lém nhưng hơi ngắn sao ý!!!!!Hóng chap mới của bạn nha phải thật dài đó ,và Ran gặp đc Shin một cách thật lãng mạn nhé
 
bunnythao91
Uk chap sau gặp nhau nk bạn. Mình viết được đoạn đầu với cái sườn. Nhưng đọc lại thấy hời hợt quá nên phải để viết lại từ đầu. Xl nhiều vì thất hứa. Ngại quá lun. Chap sau sẽ dài để xl vì sự thất hứa của mình. Hj mong bạn đọc và đóng góp ý kiến cho mình nha. Sumimasen. Arigatogozaimasu. ^^

Shinichi mãi yêu Ran
Shin cứu ran có dk tính là lãng mạn k nhỉ? <3
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Shinichi mãi yêu Ran
Haha ok ok sến chảy nước lun. Xong r có khi cả người đọc lẫn bạn tg đều mún ói. ^^ :D

love_shinran_2000
Sorry sorry sorry. Hjhj nay mai thoy bạn. K thì mình sẽ thấy tự dằn vặt mà chết bất đắc kì tử lun quá. Yêu bạn nhiều vì vẫn kiên trì ủng hộ mình. <3
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
10453460-569870826478293-4393507446424471853-n.jpg


Chapter 4.1



Thành phố về đêm thật sự vô cùng nhộn nhịp. Trên mọi ngả đường, người qua kẻ lại tấp nập. Họ, hoặc đã có gia đình và người thân yêu ở bên cạnh, hoặc tay trong tay với người mình yêu thích. Cảm giác đó thật hạnh phúc biết bao. Những nụ cười nở trên gương mặt họ, đều là thứ quá xa xỉ với cô-một con người cô đơn. Cô cũng có người thân, có gia đình nhưng… tại sao cảm giác cô có khi ở bên họ rất… giả tạo. Sự yêu thương che chở của những người mà cô gọi là người thân thật sự rất lạnh lẽo. Đó là cảm giác khi bạn được cho một cốc ca cao nóng nhưng khi bạn uống vào, nó lại là một ly nước đá lạnh buốt. Khẽ rùng mình, cô cố cuộn mình lại trong chiếc áo bông nhưng cô vẫn cảm thấy rất lạnh. Là do những cơn gió mang theo sự băng giá thổi đến hay là sự cô đơn làm cô cảm thấy lạnh? Lắc đầu, cô cố gắng bước đi thật nhanh lướt qua mọi cảnh vật hào nhoáng trước mắt. Có lẽ, thế giới của cô không thể tồn tại ánh sáng mà chỉ có bóng tối ngự trị mà thôi.

Từ phía bên kia con đường, cô đã nhìn thấy ngôi nhà nơi mình mới chuyển đến. Nó… cũng như bao căn nhà cô đã từng ở suốt mấy năm nay, luôn đặc biệt tối tăm và lạnh lẽo. Nó làm cô không muốn nhìn thêm dù chỉ một khoảnh khắc. Nó làm cô cảm nhận rõ sự cô đơn mà cô phải trải qua từng ngày. Nhưng cô lại không thể chống lại khỏi số mệnh mà con người lạnh lùng ấy đã sắp đặt cho cô. Có lẽ, chuyến về Nhật lần này cũng là do người đó âm thầm sắp đặt chứ không phải là chiều theo mong ước của cô như cô nghĩ.

Khẽ mỉm cười chua chát, cô khẽ nói trong vô thức: “ Ran, mày thật ngốc mà.”

Chìm trong dòng suy nghĩ, cô không hề hay biết cô đã đứng bao nhiêu lâu ở bên lề đường, chiếc đèn dành cho người đi bộ đã chuyển màu bao nhiêu lần cho đến khi một người đi đường do vội vã đã huých nhẹ vào vai cô để vượt qua, cô mới thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung đó. Ngước nhìn lên đèn báo sáng, cô đã bỏ lỡ mất không biết bao nhiêu thời gian rồi nhỉ? Lại tự mỉm cười, chờ một lúc nữa thôi. Thời gian đối với một người cô đơn như cô là thứ vô cùng dư dả mà.

Bất chợt, trước mắt cô diễn ra một cảnh tượng. Cô nhìn thấy một quả bóng màu đỏ rất đẹp nhẹ lăn ra giữa con đường đông đúc tấp nập. Rồi chỉ một giây sau đó, cô lại thấy một bé gái xinh xắn đang cố chạy đuổi theo trái bóng. Thầm nghĩ không ổn, cô vội vàng vụt chạy về phía ấy. Chợt, một chiếc xe ô tô lao vút đến bất chấp đứa bé chỉ cách đầu xe vài mét. Tim cô thắt lại. Phải cứu đứa bé. Chỉ kịp nghĩ đến đấy thì thân hình mảnh mai của cô đã lao thật nhanh đến và đẩy đứa bé ra khỏi nguy hiểm nhưng bản thân cô lại chỉ kịp nhìn thấy đèn của chiếc xe ấy rọi thẳng vào cô như ánh sáng cuối cùng trước khi tử thần đến mang cô đi vậy. Tiếng hét hoảng sợ của ai đó vang lên hòa lẫn với nó là tiếng ồn ào của động cơ đang đến gần cô. Nhắm mắt lại, có lẽ với cô bây giờ, chết là sự giải thoát tốt nhất.

Chợt cô cảm thấy một bàn tay ấm áp vòng qua eo cô vào ôm chặt lấy cô vào lòng. Rồi đầu óc cô dần choáng váng với những vòng quay nhưng tuyệt nhiên cô lại không cảm thấy bị đau ở chỗ nào cả. Vòng tay an toàn và ấm áp của người nào đó đã bảo vệ cô. Và trong cái khoảng khắc ngắn ngủi khi bàn tay anh ôm lấy cô đấy, cô đã kịp nhìn thấy ánh mắt của anh. Đôi mắt màu xanh tuyệt đẹp ấy dường như đã khắc sâu vào trong tim cô. Là anh ấy. Nhưng tại sao anh ấy lại ở đây? Tại sao lại bất chấp nguy hiểm cứu một kẻ xa lạ như cô?

Cô khó khăn mở miệng: “ Tại sao? Tại sao lại cứu tôi?”

Dường như ở bên hông, bàn tay người đó đang xiết lấy cô rất chặt. Ánh mắt anh xoáy chặt vào cô làm cô cảm thấy mất tự nhiên. Là anh đang giận sao?

“ Tại sao em vẫn ngốc như vậy?” Tiếng anh vang lên, không rõ cảm xúc ẩn trong giọng nói trầm ấm ấy.

“ Em…” Ngốc ư? Anh ấy đang nói đến ai vậy? Là… đang nói cô sao?

“ Tại sao? Tại sao em…” Tại sao em luôn làm cho anh lo lắng đến như vậy? Tại sao em vẫn thánh thiện đến như vậy?

Em, em sẵn sàng lao ra cứu một sinh mạng bất chấp nguy hiểm nhưng, liệu em có biết trái tim anh dường như đã chết vào khoảng khắc em nhắm mắt và đón nhận cái chết không?

Em… liệu em có biết rằng vào lúc đó anh chỉ nghĩ rằng nếu em có mệnh hệ gì thì anh… có lẽ anh sẽ không thể sống được mất.

Đôi mắt màu xanh chất chưa đầy đau đớn của người con trai ấy làm cô không thể thốt lên bất cứ một lời nào cả. Cảm xúc trong đôi mắt tuyệt đẹp ấy là… dành cho cô sao? Anh đau đớn vì cô sao? Là thật hay chỉ là do cô tự mình đa tình.

“ Con có làm sao không con yêu?” Tiếng thét gọi của bà mẹ làm cả hai người giật mình và bối rối. Họ từ nãy đến giờ vẫn giữ tư thế thân mật ấy. Cô nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của anh và chạy về phía cô bé lúc nãy nhưng chợt cô phải khựng lại bởi cơn chóng mặt. Tại sao cô lại cảm thấy trời đất như quay cuồng. Cảnh vật xung quanh dần mờ đi và trước khi cô ngã xuống, một vòng tay ấm áp đã đỡ lấy cô. Lại là anh, cô biết. Bởi vì chỉ có vòng tay anh mới mang lại cho cô cảm giác lạ lùng như thế. Trước khi chìm vào cơn mê, cô khẽ thì thầm

Cảm ơn anh.



“ Ran, tỉnh lại đi Ran. Em làm sao vậy? Làm ơn hãy trả lời anh.”

Tiếng thét của anh vang lên đầy tuyệt vọng. Người đi đường bắt đầu xúm lại xem xét tình hình. Anh không hề nghe thấy tiếng của bất cứ ai hết bởi vì bây giờ toàn bộ suy nghĩ của anh đều tập trung vào người con gái đang nằm thiếp đi trong lòng anh. Cô ấy không bị thương, tại sao lại ngất đi? Có phải là do anh đã bảo vệ cô không tốt nên có thể cô đã bị va chạm vào vật gì đó? Nếu là như vậy thì anh thật sự cảm thấy bản thân thật vô dụng. Vội vàng bế cô lên, anh cố gắng chạy thật nhanh hướng về phía bệnh viện.

Xin đừng rời bỏ anh, Ran à. Làm ơn đừng có chuyện gì xảy ra với em, không thì anh sẽ phát điên mất.







Khẽ cựa quậy, cô cố gắng hé mở đôi mắt. Nhìn khắp căn phòng xa lạ này, đây rõ ràng không phải nhà của cô, cũng không phải là bệnh viện, cô đang ở đâu? Cô ôm đầu cố gắng nhớ lại những việc đã xảy ra vào ngày hôm qua, chợt cánh cửa căn phòng hé mở và một người con trai bước vào. Trên tay anh là một bát cháo thơm phức và nó khiến cô cảm thấy đói. Người con trai ấy nhẹ nhàng tiến về phía cô.

“ Em tỉnh rồi à?”

“ Vâng… Xin lỗi nhưng… Tôi đã thiếp đi bao lâu rồi ạ?”

Bàn tay cô khẽ nắm chặt lấy chiếc chiếc chăn và cánh mắt cô không hề chạm đến mắt anh mà chỉ dừng lại ở ngực anh. Cô đang sợ phải đối diện với anh vì tim cô luôn có những bất thường khi tiếp xúc với anh.

Anh dường như cũng nhận ra sự khẩn trương trong cô. Khẽ nhăn mày, tại sao cô dường như lại muốn tránh mặt anh?

“ Em đã thiếp đi một ngày một đêm rồi. Tôi đã đưa em đến bệnh viện và họ nói là do quá lao lực nên em mới bị ngất. Giờ thì hãy dẹp những thắc mắc đó qua một bên và ăn hết bát cháo này đi.”

Anh nhẹ nhàng đặt chiếc bát tinh xảo lên trên chiếc bàn cạnh gi.ường cô đang nằm và nhẹ nhàng xoay người rời đi như muốn trốn chạy. Tại sao vậy? Bởi vì anh sợ, vì anh không muốn nhìn thấy cái cách cô tránh mặt anh. Anh không muốn nhìn thấy đôi mắt màu tím dịu dàng đẹp đẽ của cô nhìn anh và xem anh như người xa lạ. Anh không muốn và không thể chấp nhận điều này.

“Tại sao anh ấy như thể muốn tránh mặt mình? Anh ấy ghét mình sao? Vì mình gây nên cho anh ấy bao phiền phức. Mình thật tệ mà.” Cô thầm nghĩ. Dõi theo bóng lưng anh dần biến mất sau cánh cửa, cô khẽ khàng nói:

“ Cảm ơn anh… rất nhiều…”

Cánh cửa phòng từ từ khép lại và cô đã không hề biết rằng, chỉ vì một câu nói dù rất khẽ của cô nhưng trái tim người nào đó lại được dịp chấn động. Cô, có lẽ đã quên anh thật rồi. Nhưng tại sao và vì điều gì đã khiến cô quên, anh nhất định sẽ tìm ra nó.
 
Hiệu chỉnh:
×
Quay lại
Top Bottom