[Longfic] Chập Choạng-Chênh Vênh-Vụn Vỡ

Chênh vênh
CIII-P3
Chiều, một buổi chiều không chút dư âm lướt qua vội vã như cơn gió đầu thu... Cô mệt mỏi ngã người về phía sau, vô tình chạm vào thành ghế. Day day hai thái dương đang lên tục truyền đến từng trận đau nhức cô vừa chú ý đến chiếc bàn gỗ không có ai ngồi ở đối diện mình. Cô bật ho. Cánh cửa lập tức mở ra, một cô gái lập tức bước vào. Đôi mắt từ lúc nào nhìn cô không chớp mắt, cô vội vã vỗ vai cho cô.

- Cô không sao chứ?
- Tôi không sao.

Cô gái đáp lại, rồi uống vội cốc nước lạnh trên bàn. Kazuha quan sát biểu hiện của cô, lại tiếp tục thở dài. Cách đây vài tháng, cô đã nhận công việc chăm sóc cô gái này. Và bây giờ cô mới biết nó khó khăn đến chừng nào... Quả nhiên công việc để có thể kiếm được tiền khó khăn ngoài sức tưởng tượng mà. Cô gái trước mặt cô không giống như một người bệnh nào, cô đặc biệt hơn nhiều... và người đứng sau thuê Kazuha để chăm sóc cô cũng đặc biệt không kém. Rất khó tin khi cô gái này lại có một gia thế vô cùng hiển hách. Trông cô có chút trầm tư, có chút cao ngạo... nhưng nhìn không ra lại là kẻ có tiền. Cô gái nhận ra Kazuha vẫn đang tiếp tục làm công việc quan sát cô một cách im lặng, cô thở ra, đằng hắng vài tiếng kéo cô về với hiện tại. Kazuha lập tức lắc lắc đầu, chạy đến ngồi đối diện cô.

-Chúng ta bắt đầu nhé, hôm nay cô cảm thấy thế nào?
-Tôi ổn.
-Đêm qua cô không mơ thấy ác mộng chứ?

Cô gái lắc lắc đầu, nở nụ cười yếu ớt. Kazuha cảm thấy cô ấy không cười thì tốt hơn nhiều.

-Vậy à? Cô có muốn đi dạo không? Tôi giúp cô ra ngoài nhé? Bên ngoài không ngột ngạt... -Kazuha liếc nhìn căn phòng rồi nói tiếp câi nói nửa chừng của mình- như ở đây.

Kazuha không nói quá cho căn phòng này chút nào. Trong ngôi biệt thự này, có rất nhiều căn phòng đều được xây dựng theo phong cách cố kính. Mỗi căn phòng đều có rất nhiều cửa sổ, ánh sáng rất hài hòa. Nhưng chỉ có căn phòng này là không như vậy. Độc nhất trong phòng là ánh sáng hắt vào từ cánh cửa lúc nào cũng khép lại. Chiếc gi.ường nằm trong góc khuất, Kazuha đã từng không dưới mười lần muốn đề nghị cô chuyển đến một nơi khác nhiều ánh sáng hơn... nhưng cô từ chối. Quay lại với câu hỏi của mình, Kazuha chờ đợi. Đôi mắt thạch anh liếc nhìn những khung cửa, cô như trong thế giới riêng của mình mà không ai có thể bước vào được. Cô chầm chậm lắc đầu. Không ngoài dự đoán, Kazuha bước đến gần cửa sổ, để tay lên của, ý định mở ra. Lần này thì cô không phản đối, Kazuha rất ngạc nhiên, nhưng rồi cũng mở toang cánh cửa đã khép kín từ lâu. Ánh sáng tràn vào tươi tắn và tinh khôi. Cô nhìn vầng sáng nhảy trên lớp gỗ của chiếc bàn cổ. Môi nở nụ cười yếu ớt...

Kazuha quay lại, nở nụ cười thật tươi với cô. Rồi lấy ra một quyển sách đã chọn lọc rất kĩ. Cô bắt đầu đọc. Giọng Kazuha không như những cô gái hiện tại, nó có một thứ ngọt ngào không thể nào hình dung. Lúc trầm, lúc đột nhiên chậm rãi... cô yên lặng nghe hết câu chuyện. Một câu chuyện tình yêu xưa lắm rồi. Không ngờ Kazuha cũng thích thể loại sến súa này. Cô nghĩ, rồi với tay uống tiếp nước lọc của mình.

-... Mà này, tại sao ngày nào cô cũng nhất định phải nghe một câu chuyện vậy?

Kazuha đột nhiên dừng lại, cô ngước nhìn Kazuha, nở nụ cười.

- Từ đầu chúng ta đã có một quy ước phải không?

Kazuha nghiêng đầu, bối rối vân vê những dải ruy băng buộc tóc của mình. Từ đầu đến biệt thự này, cô đã có một quy ước với nữ chủ nhân nơi đây... cô có thể làm việc ở đây, nếu không hỏi những câu hỏi về cô ấy... Thấy vẻ bối rối của cô, cô lại thấy buồn cười. Cô không nói gì nữa, bỗng nhiên cũng bắt chước hành động nghiêng đầu của Kazuha.

-Chúng ta ra ngoài được không?
-.... A? Được chứ!

Kazuha vội vã dìu cô gái đi. Ánh sáng trong phòng rất yếu ớt, Kazuha không chắc cô ấy có thể ra ngoài ánh sáng không nữa. Cô không nói gì, chỉ bình thản mà bước đi. Nói thật cô cảm thấy cô ấy vô cùng yếu ớt, chỉ như một cành liễu trước gió... gió nổi lên, lúc nào cũng có thể bay mất. Nhưng cô ấy không đến nổi không thể tự bước đi chứ? Kazuha cười khổ, không để ý lúc nào cô ấy đã đi cách cô một đoạn. Cô vội chạy theo. Không gian xung quanh biệt thự rất rộng rãi. Riêng phía sau đã có một mảnh đất thoáng đãng, cô nhìn về phía đó, lòng thầm ngạc nhiên. Như một thảo nguyên thu nhỏ vậy, còn có một rạch nước nhỏ dẫn đến cối xay nước. Lần đầu cô quan sát cô gái ấy kĩ đến vậy. Cô đứng giữa cánh đồng, váy áo bay bồng bềnh trong gió. Đôi mắt pha lẫn giữa sắc tím và xanh lúc nào cũng như đang suy nghĩ điều gì đó. Màu mắt này cô chưa bao giờ gặp qua, cảm thấy nó vừa huyền bí vừa u buồn. Mái tóc như trời đêm buông lỏng trên hai vai. Trông cô toát lên vẻ mà ai cũng muốn bảo vệ. Kazuha hít sâu, đến gần cô ấy hơn.

-Này... có phải ở đây rất tuyệt phải không?

Cô chỉ gật đầu. Lòng nhớ về một kỉ niệm đã xa mờ... Cô nhớ mùi canh nóng tỏa nhẹ nhàng trên mũi. Đồng hồ tích tắc gõ... một bàn tay ôm cô từ phía sau, ngắm nhìn cả thành phố đang rực rỡ trong ánh đèn. Giọng nói trầm ổn mà nhẹ nhàng rót vào tai cô hơi thở âm ấm "một ngày nào đó, anh sẽ đến bất cứ nơi nào em muốn..." "Em à? Em lại thích đến nơi nào đó anh muốn hơn..." "vậy cũng được sao? " Cô cười vang vọng, rồi tách mình ra khỏi bàn tay anh. Một ngày nào đó, chưa hẳn phải xảy ra phải không?

Nhìn thấy gương mặt có chút biến động của cô. Kazuha đột nhiên muốn tìm hiểu cô... lần đầu cô muốn biết về một người nhiều như vậy... Nhưng cô ấy sẽ từ chối mọi câu hỏi.

Cô thở dài, theo như Heiji nói "tò mò luôn là đức tính nhất của cô. Nếu một ngày có chết vì tò mò cũng không biết" cô thấy buồn cười, khôi phục lại tinh thần rất nhanh. Cô ở đây là để trò chuyện và chăm sóc cô gái trước mặt. Cô phải hoàn thành nhiệm vụ chứ. Cô nhìn thấy Kazuha đang mỉm cười, cũng dịu dàng cười theo rồi ngồi xuống bãi cỏ. Ở ngoài này cảm giác rất khác so với căn phòng ngột ngạt kia... Cô đã từ bao giờ thích cảm giác của bóng tối thế? Cô lắc lắc đầu, vân vê những ngọn cỏ.

Cuộc sống luôn có những quy luật, mà khi con người dẫm vào, chỉ có thể chờ đợi cho vòng xoay ấy quay hết một vòng. Đến bao lâu không ai có thể biết được, có thể là rất nhanh thoát khỏi vòng xoay ấy... nhưng cũng có thể đến ngày nhắm mắt xuôi tay vẫn còn bị cuốn vào nó...

---------------

Cuối năm là thời điểm bận rộn nhất ở công ti. Nhân viên thầm ca thán khi nhìn thấy vị tổng giám đốc lạnh lùng đánh giá từng người một. Không thể không thừa nhận anh ấy rất giỏi... nhưng cũng không thể phủ nhận anh ta rất biết cách bòn rút toàn bộ sức lao động của họ. Ở đây, không có chuyện "nghỉ ngơi" "nghỉ phép" "đình công" hay bất cứ một cụm từ nào đồng nghĩa với "nhàn rỗi" như một phép cộng cơ bản, chỉ cần họ làm việc, họ sẽ nhận được ưu đãi hậu hĩnh... Cũng chính vì vậy mà họ đánh cắn răng mà bán mạng cho vị tổng giám đốc này. Không ai không thích công việc nhàn hạ, nếu ra khỏi đây, họ chắc chắn sẽ kiếm được công việc nhàn hạ hơn... nhưng không hiểu lí do gì mà họ vẫn không muốn mình bị người đàn ông này đuổi ra khỏi đây. Bởi lãnh đạo của họ không phải chỉ ngược đãi mỗi nhân viên... Bản thân anh là một bằng chứng sống về tự ngược đãi bản thân... bản thân anh cũng không dễ thở như họ. Anh là người đầu tiên đến và là người cuối cùng rời đi. Không bao giờ để lộ những scandal như trước kia. Kín tiếng, âm thầm và luôn có những chuẩn mực mà bất cứ cô gái nào cũng hi vọng anh để mắt đến mình. Nhưng anh đối xử với ai cũng như nhau... một tảng băng không cách nào làm tan chảy. Cũng chính vì thế, đến bây giờ anh vẫn không dính dáng đến bất cứ cô gái nào.

Rất nhiều năm trước, có người đã nghĩ anh sẽ lấy Hoshi- ngôi sao của làng giải trí Nhật. Nhưng không, anh không hề liên lạc với cô gái ấy về sau. Họ suy đoán có, nhiều người thổi phồng câu ch.uyện ấy lên... nhưng rồi tất cả cũng kết thúc. Nhường lại là một con người đầy bản lĩnh như hiện nay.

Chỉ duy nhất một lần. Có người nhìn thấy anh đứng trước một quầy trang sức, đôi mắt không rời một cặp nhẫn chế tác tinh xảo. Có người đoán anh mua cho vị hôn phu của mình... nhưng rồi anh lướt đi thật nhanh. Không hề quay lại nữa. Ước mơ về một gia đình, không phải là thứ mà người đàn ông này theo đuổi.

Có ai từng phát hiện ra rằng... nếu một người đàn ông biết quý trọng một người phụ nữ. Anh ta đã trưởng thành....

Trong đời của anh, không thể có người phụ nữ để anh quý trọng. Ngoại trừ cô ấy. Shinichi cười, trở về gara như mọi khi. Anh ngồi vào chiếc xe, đạp mạnh thắng.

Căn nhà nhỏ nằm góc phố. Anh thậm chí còn không kiếm được chỗ để xe cho mình. Nhưng đúng là anh chọn nó trở thành căn nhà của mình... Shinichi bước xuống, tra chìa khóa vào ổ. Anh mở đèn, rồi quan sát ngôi nhà. Nó vẫn như thế từ ngày ấy. Một chiếc bàn gỗ giữa nhà, có hai chiếc ghế. Bếp ở phía sau. Một phòng ngủ và một phòng sách. Hương nhài từ chậu hoa bên cạnh cửa sổ phảng phất để nói rằng ngôi nhà này có người ở. Shinichi không thay rèm cửa, không thay đồ nội thất... cả chiếc gi.ường cũng để yên màu thanh thiên. Mặc dù người đã không còn ở đây nữa.

Anh mở nhạc, chiếc máy nghe đã cũ nhưng vẫn chạy tốt. Âm thanh lần nữa chảy vào căn phòng nồng nàn.

Đối diện với chiếc bánh kem đã mua sẵn anh mở ra rồi để lên bàn. Rót cho mình một li cognac, Shinichi nhấp từng ngụm nhỏ. Anh hít sâu mùi hương nồng đậm. Gương mặt không chút cảm xúc.

Sinh nhật vui vẻ... Ran
 
Giữa yêu và hận, căn bản không tồn tại khoảng cách!!!
Giữa yêu và hận, căn bản không thể lấy bất cứ sự chuẩn mực nào ra so sánh!!!
Hàn Trạc Thần giết chết cả nhà Hàn Thiên Vu không mảy may cảm xúc, cô vẫn yêu anh như điên như dại!
Cha Triệu Mặc Sênh ép cha Hà Dĩ Thâm phải chết, anh vẫn kiên cường ròng rã đợi cô 7 năm để yêu thương nhung nhớ!!!
An Dĩ Phong, 1 tên tội phạm- Tư Đồ Thuần- 1 nữ cảnh sát, oán hận luân triền nhiều không kể siết. 15 năm sau, 2 người lấy nhau!!!
Một khi đã yêu, bất kì lý trí cũng không nhanh hơn rung động bất chợt!!!
Một khi trái tim đã rung, mọi Lôgic sẽ không còn tồn tại nữa!!!
Ran hận Shin, muốn yêu, không cách nào từ chối được.
............
Trên đây là e luyên thuyên vài dòng về cái vấn đề mà mọi người đang băn khoăn, về cơ bản là em thấy từ yêu đến hận rất nhanh có thể chạm tới nên ss cứ yên tâm và hoàn thành thật tốt Fic nhé.
Một fic có thành công hay không, độ dài cũng góp phần rất quan trọng. Theo như e thấy, ss ra chap khá đều, mọi người cũng ít spam nên lội fic cũng k quá khó. Cốt lõi ở đây là ss chia ra thành nhiều part nhỏ quá, làm giảm đi đôi chút cảm xúc...
Có đôi lúc e thấy ss chuyển đoạn hơi mất tự nhiên, đang ở khung cảnh này đã chuyển qua khung cảnh khác khiến ng đọc không biết khoảng thời gian giữa đã diễn ra chuyện gì. Biết nói thế nào nhỉ, hình như là diễn biến hơi bị nhanh... Lúc đầu e thấy cả hai người đều khá là lạnh lùng với nhau, chả hiểu sao Shin đột ngột đưa nhẫn cho Ran. Theo e thấy thì trước đó chưa có sự kiện gì đặc biệt, có thể ss có dụng ý chăng. Hay là do 2 người ở chung với nhau nhiều đâm ra nảy sinh tình cảm. Cơ hồ vẫn còn điều gì khó diễn đạt?
Còn đoạn nữa e không hiểu, về nước Shin với Ran tiếp tục sống chung nhà ạ?
E nghĩ cũng nên nói đôi chỗ về những đoạn bộc lộ cảm xúc của ss. Thực ra nó khá là hay. Tuy nhiên có hơi dài và đôi chỗ lặp lại. Ss còn trình bày khá là rít, nhìn nó cộm một chỗ, rất khó đọc. Lại có nhiều đoạn miêu tả tâm trạng khá kĩ, một số câu còn dài, ngắt chưa chuẩn, làm ng đọc hơi mệt. E nghĩ nên tiết chế đi chút ít. Chọn những câu văn thật đắt, thật hay, đôi khi nên để cho ng đọc tự đọc và cảm nhận, thế mới thấm được. Lời ít, ý nhiều! E thấy hay hơn!
......
Ss chọn miêu tả nội tâm của Shin nhiều hơn, e thấy khá là mới lạ. E thấy truyện đa phần khai thác nội tâm nhân vật nữ chính, nam chính thì hầu như rất kì bí và khó nắm bắt. E thấy hình như trong Fic này anh Shin rất bất lực thì phải? Ss ôm mối hận gì với anh ấy thế =)) * just4fun*
Lần đầu tiên e đọc Fic của ss là Rực rỡ màu phong, khá là khó hiểu * lúc đấy thì e thấy thế, giờ đỡ nhiều rồi =)) * Một thời gian cuồng Fic, e đọc tiếp đến Khi tuyết tan hết, hay, vô cùng hay. Không hiểu sao e thấy có phần hơi hơi giống Chân trời góc bể * e k có ý gì đâu, chỉ là cảm nhận thế thôi* E nghĩ chắc hẳn ss đọc khá nhiều, căn bản như những từ " Phiếm hồng", " cánh môi"... chỉ trong ngôn tình mới có. Vì vậy, lối văn của ss rất mượt mà, lôi cuốn, lại vô cùng thấm, và triết lý. Thỉnh thoảng lại thấy một vài câu đối. Làm dịu đi phần nào không khí căng thẳng của truyện, cũng để ng đọc ngẫm lại, fic của ss có ý nghĩa gì và đã mang đến thông điệp gì.
Cái này là ngoài lề, e thấy ss viết Shortfic ổn hơn thì phải =)) có gì k đúng ss đừng đáp đá em...
À còn nữa, văn phong của ss buồn quá, k biết ngoài đời có như thế không =)) E bị cuồng ngôn tình, đêm đêm đi ngủ toàn tưởng tượng linh tinh xong rồi mất ngủ. Ss rất tâm huyết với nghiệp viết fic nhưng cũng đừng đắm chìm vào quá, bao h lại bị trầm cảm thì khổ...
Thôi, xàm luyên thuyên đủ rồi, hẹn gặp lại ss vào 1 ngày k xa, chúc ss ngày càng viết tốt nhá....
Á á suýt quên đoạn 17+, e là e thấy hụt hẫng chết đi đc T^T, ss miêu tả nhiều hơn chút ít cũng đc mà, viết thế khó hiểu lắm. K đọc cmt bên dưới e cũng k biết đoạn đấy là cảnh đấy đấy =))
 
Chênh vênh
CIII- Part 4

Khúc quanh khiến con đường gấp khúc theo một con đường xa lạ. Shinichi chưa bao giờ thử đến nơi này nên vẫn còn chút bất an. Liệu anh có lạc đường không? Shinichi men theo một lối khác để tiếp tục lái xe đi, lần này không cố gắng phóng thật nhanh nữa. Anh chầm chậm quan sát những biển báo bên lề đường. Nơi này không hề đặt bản nguy hiểm vì đường đất hay cái gì đó tương tự. Điều này làm anh khá ngạc nhiên... Bình thường thì sẽ khó kiếm được một vùng hẻo lánh như thế này để đặt một khu nghĩ dưỡng, và càng khó khăn về việc xây dựng một cơ sở hạ tầng vững chắc như thế này. Lối vào rất dốc, những Shinichi không gặp trở ngại nào khi lái xe đi. Anh cảm thấy hài lòng và thầm thán phục suy nghĩ khác thường của “cấp trên”. Anh không thể tin một người như vậy có thể nghĩ ra xây dựng một khu du lịch ở cái nơi khỉ ho cò gáy này. Nghe thật trêu ngươi làm sao. Thậm chí anh còn không chắc nơi này có đèn điện buổi tối nữa. Mải suy nghĩ khiến anh không nhận ra quang cảnh xung quanh hai bên đường dần thay đổi. Đến khi anh nhìn lại thì phát hiện ra một cánh đồng kéo dài vô tận đến khuất tầm mắt. Shinichi kinh ngạc, nhìn thấy một màu xanh rợp ngợp phủ đầy mọi giác quan... Không tự chủ anh hạ kính xuống. Mùi hương hoang sơ phả vào má nhẹ nhàng như sợi tơ mỏng manh. Anh nhận ra nơi này có cảm giác rất tự tại, giống như đã bỏ lại sau lưng tất cả những gì mệt mỏi để trở về với niềm vui thuần túy nhất. Shinichi đột nhiên cảm thấy thoải mái không rõ lí do...

Đến gần một khu đất trống, anh để lại chiếc xe vì dù sao nó không thể nào đi sâu vào trong nữa. Anh bước xuống đường-con đường đất mà không có chút bụi nào. Hình như không khí ở đây đã được thanh lọc đến mức tối đa, bao gồm cả những vụn vặt hàng ngày... Bỗng chốc có từng lớp hương vờn quanh con đường anh đi, đến khi anh dừng lại ở một biệt thự nho nhỏ. Biệt thự nằm tách biệt với tất cả khung cảnh xung quanh mang theo một vẻ cổ kính. Shinichi cảm thấy chủ nhân của biệt thự này chắc hẳn có cá tính rất đặc biệt. Ở một nơi hoang vu như thế này, thậm chí còn có chút tách biệt với thế giới bên ngoài nữa. Anh không định vào, chỉ quan sát một ô cửa sổ khá đặc biệt. Cánh cửa khép hờ, một cánh mở toang, chiếc rèm bay bay trong gió chiều.

Từ ô cửa, một gương mặt đang ló ra, cô gái nhìn xa xăm, tận hưởng những đợt gió mát phả vào th.ân thể. Mùi hương cỏ cây thoáng qua từng chút một. Shinichi dừng lại, tim chậm mất một nhịp.... Có lẽ cuộc gặp gỡ quá bất ngờ... đến mức anh không tin người mà bấy lâu mình đang ở trước mặt... Đến khi đôi mắt màu thạch anh chạm vào ánh nhìn của anh anh mới sững người lại. Cô đối diện anh, vẻ bình tĩnh hiếm thấy lại hiện ra rõ ràng như vừa mới hôm qua. Giọng anh lạc đi, anh không biết mình có thật sự có thể nói được hay không nữa. Cô quay lưng bước vào, chiếc rèm vẫn buông thả trên bậu cửa. Vài phút sau, cửa mở ra, cô đi từ từ về phía anh. Shinichi không thể tin rằng cô thậm chí còn không có ý định trốn tránh... Ran khẽ cười, mở cửa. Từng động tác của cô không qua được mắt anh, Shinichi vẫn im lặng nhìn cô thu hẹp khoảng cách của mình hơn. Đến khi anh có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc phảng phất của cô... Anh nhận ra quá đỗi không thật, tất cả liệu có phải là giấc mơ?

-Shinichi...

Môi cô mấp máy, còn anh thì nắm chặt cánh tay cô. Từng đợt đau đớn truyền từ tay lên đến khiến cô hơi chau mày. Anh không có ý định buông ra, nhưng thấy cái chau mày rất nhẹ đấy... lại không nỡ cầm tay. Anh dùng lực ít hơn. Không biết phải nói gì, bắt đầu từ đâu và về cái gì nữa.

-Không phải anh có rất nhiều điều muốn hỏi tôi sao?

Sững sờ, anh quan sát thật kĩ cô ấy. Rồi anh phát hiện ra gương mặt cô như đang bỡn cợt anh... thì ra thái độ này mới là thái độ nên dành cho anh? Anh buông tay, buông cả con tim mình xuống...

-Tại sao?

Ran nhìn anh đang nhìn mình, đôi mắt vẫn vô hồn. Chút ánh sáng cô từng thấy bên trong đã biến mất trong nháy mắt... cô biết, mình đã thành công hơn cả mình đã dự đoán. Thế nhưng trong lòng lại có một cảm giác nghẹn đứng lan truyền. Âm thanh cũng lạc đi ù đặc trong tâm trí.

-Câu hỏi này có phải anh đã biết đáp án? Sao còn hỏi thừa thãi như thế?

-Em hận anh? Nên có thể bước đi mà không thèm quay đầu nhìn lại như thế? Phải không?

Shinichi nhìn thấy môi cô khẽ cong lên thành một nụ cười. Gấu váy chợt bay trong cơn gió. Cô vẫn vậy, dáng vẻ yếu đuối đến mức không nỡ làm vấy bẩn, không thể làm tổn thương. Bất giác anh nắm chặt bàn tay mình siết đến khi bàn tay chuyển sang màu đỏ mới buông lỏng ra.

-Hận ư? Sao anh biết tôi hận anh? Tôi có quyền hận anh sao?

Ran đến gần anh hơn, bàn tay vuốt lên âu phục thẳng tắp của anh, rồi chạm vào má anh. Cô ép anh nhìn vào đôi mắt mình, một tia bi ai khiến động tác cô khựng lại, nhưng vẫn tiếp tục cảm nhận hơi ấm từ má anh truyền qua làn da lạnh buốt của bàn tay mình. Shinichi không trả lời. Anh nên trả lời gì đây? Ran không độc thoại, cũng không có ý định chờ đợi anh trả lời. Cô hạ cánh tay, cảm thấy cảm giác ấm áp vẫn còn tỏa rất nhẹ trên mu bàn tay. Và ngay khi cô định rời đi, anh ôm chầm lấy cô. Ran ngạc nhiên, cố gắng thoát khỏi bàn tay anh, khỏi vòng ôm như gọng kìm đang kìm h.ãm toàn bộ cảm xúc của cô. Giọng anh vẫn trầm ấm như vậy, từng câu chữ rót vào tim cô một thứ nước vô cùng lạnh lẽo.

-Vậy làm sao thì em mới vừa lòng đây? Em muốn trả thù, tìm anh đi? Anh sẽ chấp nhận mọi thứ, chỉ cần em không rời khỏi tầm mắt anh nữa. Em muốn ghét anh, muốn bức anh, muốn làm gì anh cũng được. Có cần biến mất như chưa từng tồn tại như thế không?

Ran nghe anh nói, không trả lời. Người ôm cô vẫn còn kích động. Hình như tất cả chỉ mới vừa bắt đầu..

-... Được, giờ em muốn gì? Anh có thể cho em. Đừng rời đi nữa. Em không muốn nhìn thấy anh đau đớn sao? Em muốn hận anh mà? Vậy sao còn trốn làm gì?

Ran cảm thấy một tầng sương mù đang bao phủ mình. Cô phải bước ra, cô cố gắng hít thở, rồi mỉa mai:

-Anh thật ấu trĩ.

Động tác của anh khựng lại, cô đột nhiên tách ra khỏi anh. Mỉm cười.

-Tại sao tôi lại không được biến mất? Tôi đã chán rồi, chán ngấy việc anh ở bên và buông những lời dối trá đấy rồi. Không phải tôi ra đi... là điều “anh không muốn” sao? Nếu nhìn anh đau đớn mà vẫn ở bên anh, chẳng bằng tôi biến mất để anh cảm nhận được cảm giác một người rời bỏ mình là như thế nào... Shinichi, có phải rất đau không? Anh có hiểu cảm giác chỉ trong vài tuần ngắn ngủi mà từ người thân đến người yêu đều bỏ mình mà đi là như thế nào không? Anh có biết cảm giác cô đơn có cảm giác như thế nào không?

Shinichi đứng ngây như phỗng. Anh không thể nói gì. Không phản biện, cũng không thể phủ nhận những sự thật trong lời nói của cô. Anh biết mình đã làm cô tổn thương, nhưng hình như anh thì không? Ran nhìn anh, cảm thấy thật ngu muội khi theo đuổi một thứ gì đã quá xa tầm tay. Cô lại nói, lần này Shinichi không có tâm trạng để nghe nữa. Đối mặt chỉ làm thêm khó xử... vậy sao cô vẫn chọn gặp anh để nói những lời thừa này?

-Bây giờ anh đã biết tôi ở đâu, tôi không trốn anh. Chỉ là anh tìm không được tôi mà thôi.

Ran nhìn thấy dáng vẻ của anh. Lòng nặng hơn. Nói những điều cần nói, làm những việc cần làm. Nhưng sao không tốt hơn một chút nào? Cô cảm thấy mình đã nhìn thấy tia tuyệt vọng trong vùng trời màu xanh nhạt. Cô tưởng chừng như chính mình hô hấp không được khi thấy vẻ bi ai không che giấu của anh... Cô nhắm mắt, đi vào sau cánh cửa kia. Nhưng lần nữa, cô lại nghe thấy giọng nói của anh...

-Mặc dù vậy... anh vẫn không hối hận vì đã yêu em.

Cô dừng lại, rồi lại bước đi. Yêu ư? Tất cả những tổn thương, đổi lấy tình yêu của anh. Tất cả những mất mác, đổi lại một Shinichi? Cô cảm thấy nghịch lí trong tâm khảm bòn rút toàn bộ sức lực của mình. Cô hít sâu, quay lại đối diện với đôi mắt của anh. Lần này cô không nói gì, chỉ nhìn anh một chút rồi quay đầu vào. Yêu thì sao? Người như cô cũng được phép có tình yêu sao...

----------------

Ran ngồi bên chiếc tách hồng trà của mình, nhấp từng ngụm một. Cô dửng dưng nhìn kết quả trên bàn, lại một lần nữa cô cảm thấy mệt mỏi. Shuu không nói gì, tiếp tục thả vào tách cô thêm vài viên đường. Ran chau mày khi nhìn thấy tách trà của mình ngọt hơn ban đầu rất nhiều. Cô ngã người ra phía sau, kí ức tràn về ép cô không còn đường sống...

-Ran? Em làm sao vậy?

Shuu lo lắng khi nhìn thấy cô đang dần dần thu mình lại. Ran lắc lắc đầu, cảnh tượng lần nữa quay về với cô. Bên khung cửa sổ, một người đang mỉm cười. Trong khoảng khắc, Ran nghe đầu mình vỡ tung. Mùi máu tanh nồng phảng phất trong không khí. Shuu kinh ngạc, gọi với ra. Vài người chạy vào bế bổng cô lên. Ran cảm giác cánh tay mình khẽ nhói đau, rồi cô chìm sâu vào giấc ngủ. Shuu thở dài khi thấy cô đã bình tĩnh lại. Anh nhìn cô thiêm thiếp trên chiếc gi.ường, cảm thấy cô cùng bất lực. Cô dường như từ chối mọi sự giúp đỡ, chỉ cho phép mình tự chống chịu tất cả. Giá như anh có thể chia sẻ cùng cô, dù chỉ là một kí ức nhỏ thôi... Anh quan sát một chút hàng lông mày đang nhíu lại liên tục của cô, anh đưa tay xoa nhẹ, rồi chăm chú vuốt những lọn tóc lòa xòa trước mặt.

Anh khẽ nghiến răng. Ran như thế này chỉ vì một lần gặp Shinichi thôi sao? Anh biết, anh rõ ràng không nên tin tưởng cô gái đáng ghét này. Cô không bao giờ làm chuyện gì tốt cho bản thân cả... hình như xung quanh cô chỉ có thể có những toan tính... tổn thương sâu hơn nữa... liệu có tốt đẹp gì cho cả hai không?

Ran nghiêng đầu khỏi gối, Shuu sửa lại gối cho cô rồi cũng ra ngoài. Bên trong, đôi mắt thạch anh dần mở ra. Không biết từ bao giờ, nước mắt đã ướt đẫm đôi mi. Cô khẽ run rẩy, co người cuộn tròn lại nhưng vẫn không thể có được cảm giác an toàn.

Mặc dù vậy... anh vẫn không hối hận vì đã yêu em.

Ran nhắm mắt, xua đi tiếng nói của anh. Nhưng vô ích. Vẫn từng ngữ một âm vang trong tâm trí của cô. Anh yêu cô... yêu cô thật sao? Ran lắc đầu, không thể tin vào những lời nói của anh. Cô sợ, rất sợ cảm giác có rồi lại mất... vẻ bi ai của anh làm cô gần như nghẹn ngào... Và cả trái tim cũng ngăn mình dừng lại... Khó khăn đến thế sao?

Ran im lặng, nhớ lại những tư liệu một.

Shinichi Kudo, tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Kudo...

Shinichi Kudo... Người đàn ông mà cô yêu từ khi mới quen lần đầu...

Shinichi Kudo, người mà dù trong giấc mơ cô vẫn có cảm giác đang hiện diện xung quanh mình. Để rồi khi mở mắt ra anh lại biến mất...

Người đó đang ở ngôi nhà của cô, ngôi nhà nhỏ không có chỗ để xe. Ngôi nhà lụp xụp luôn tràn đầy tiếng nhạc chảy vào đêm tối... Không thay đổi...


Cô nhắm mắt, khẽ khàng siết chặt cánh tay mình. Cơn đau từ đỉnh đầu theo dây chuyền mà truyền đi. Cô cảm thấy như đầu mình muốn nổ tung thành từng mảnh... Đủ rồi. Tất cả kí ức, dừng lại ở đây thôi... Ran thở gấp, nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt lần nữa rơi ra, tan vào trong chiếc gối ngà ngà sữa...

Giá như, tất cả quay lại từ đầu. Cô sẽ không làm tổn thương anh, anh cũng không tổn thương cô... tất cả chưa từng quen biết nhau... thì hay biết mấy...

 
Sr ss Ony vì đã đọc chùa như đúng rồi fic của ss, hì ^_^ , fic hay, cảm động, e đọc đi đọc lại mấy (chục) lần rồi vẫn thấy hay, hì hì, nhưng chả có nhẽ ss định phủ bụi fic trong thời gian dài ạk??? E hóng dài hết cả cổ rùi :'( :'( :'(
 
Một dòng sông dịu dàng tuôn chảy
Âm thanh nghe thật hiền hòa

Ngọn gió vô tình khẽ lướt qua bờ má,

Những hồi ức đau thương lại ùa về.
[Yume to Hazakura]

421099_369291449821615_1939039902_n.jpg

~ Vụn Vỡ ~
Chapter 1
Part 1

-------------------------------------------
Lần thứ hai Ran tỉnh dậy th.ì trời đã tối từ lâu. Cô uể ỏi nhấc cánh tay của mình lên, nhận ra một bàn tay khác đang nắm chặt nó. Cô hơi hơi nhíu mày, gương mặt có chút ảm đạm nhìn sang bên cạnh. Anh vẫn dựa đầu vào tấm ra gi.ường. Dường như ngay cả trong giấc ngủ cũng không quên nắm thật chặt tay cô. Ran thở dài, rồi lấy cánh tay của mình ra thật nhẹ nhàng để không đánh thức anh. Cô khẽ mỉm cười, rồi nhận ra mồ hôi đang từ từ chảy dài trên gò má. Cô lặng lẽ cuộn tròn lại, như thể muốn tách mình ra khỏi tất cả những gì đang hiện hữu. Cô kinh ngạc khi nhìn thấy cánh cửa mở toang ra, một người lấp ló sau cánh cửa. Ran chầm chậm xuống gi.ường. Bước đi thật đều đặn theo người ấy. Căn phòng cuối tầng ba vẫn như cũ không mấy người qua lại. Cô xoay người, định bước đi. Nhưng rồi cô lại không thể kiềm lại được. Cô đẩy nhẹ cánh cửa ra, đến bên cạnh một gi.ường ngủ. Ran ngồi xuống, dùng tay đưa về phía hơi thở âm ấm đang đều đều tỏa ra từ chiếc gi.ường. Ran chạm vào đôi môi nhỏ nhắn, vuốt vuốt gò má tròn tròn, phúng phính. Cô lướt qua chiếc tả nhỏ đến khi nhận ra đứa bé đã chộp lại ngón tay cô từ lúc nào. Tay nó nhỏ đến mức chỉ cần nắm chặt lại là đã đủ vòng quanh ngón tay của cô. Ran chợt cảm thấy ngượng ngập. Cô rút tay mình ra, bàn tay nó nắm lại trong không trung, rồi tiếp tục phiêu du với giấc mơ chưa định hình của mình. Đến lúc này, Ran mới đứng lên. Cô đóng cánh cửa lại, một tiếng động nhỏ vang lên, và tất cả như chưa bao giờ có ai đụng chạm vào đó.

Cô đến bên cạnh điện thoại, cô tự hỏi người bên kia đã ngủ chưa. Thế nhưng, khi ngón tay chạm vào những con số. Cô lại vô thức nhấn một số điện thoại đã lãng quên từ lâu. Đầu dây bên kia có một giọng uể oải đáp lại gần như là lập tức.

-Tôi là Kudo Shinichi.

Ran im lặng, cô trầm mặc một hồi trước khi đưa ra một quyết định cụ thể. Cô nhìn về phòng khách sáng đèn, rồi một hình ảnh nhanh chóng lướt qua. Cô nhận ra giọng mình dần trầm xuống, nhưng Ran không có ý định thay đổi chất giọng khàn khàn ấy.

-Tôi là Ran Mori...

-....

Ran nghe thấy âm thanh từ điện thoại vọng lại, tiếng thở không hề vồn vập của anh. Cô có thể tưởng tượng ra một bộ dạng khẩn trương từ anh. Cô cũng có thể hình dung con ngươi xanh ngọc không để lộ chút cảm xúc nào vẫn có thể khiến người khác tan chảy bên trong nó... Cô kiên nhẫn đợi anh nói, từng phút một trôi qua thật nặng nề.

-Em có việc muốn tìm anh sao? Tại sao bây giờ chưa ngủ?

-Tôi muốn mời anh...

Ran ngập ngừng, rồi lại nói.

-... đến đám cưới của tôi.

Ran không nghe âm thanh nào từ điện thoại nữa. Cũng không nghe tiếng hít thở trầm trầm từ anh. Cô chờ đợi, và lại chờ đợi. Đến cuối cùng, rốt cục cô cũng nghe thấy giọng của anh khàn khàn cất lên.

-Vậy anh có nên chúc mừng em? Sao lại gọi cho anh giờ này? Chẳng lẽ chỉ để thông báo với anh em đang có thêm dự định khiến anh khó xử? Em hận anh đến vậy sao? Em cũng trẻ con quá đấy Ran...

-.... anh đang đề cao mình đấy Shinichi... em mệt mỏi, em muốn dừng lại. Anh không thấy tất cả những gì chúng ta đang làm là vô ích sao?

-...Anh không mệt mỏi sao?

Giọng của anh trầm trầm, chính cô cũng không thể hiểu nổi vì sao anh lại có cảm giác đó nữa. Cô thấy tim mình dần thắt lại, âm thanh như những vụn vỡ vỡ tan ra. Anh cũng có thể có cảm giác đó sao?

-... Ran, chuyện đã qua, làm sao anh có thể thay đổi được đây? Em định hành hạ mình đến bao giờ? Có ai ép buộc em nhận lấy đau thương như thế không?

Cô im lặng, và vài phút sau Shinichi nghe thấy những tiếng tút dài từ điện thoại. Anh lấy tay xoa xoa hai bên thái dương, xô ngã tất cả những gì trong tầm quan sát. Cửa sổ phòng mở toang, anh đến gần tựa lưng vào cánh cửa. Kí ức lần nữa tràn về.

Người đàn ông đứng đối diện với anh, gương mặt đã lộ rõ mệt mỏi. Anh bất giác nhếch môi cười. Chính anh cũng không ngờ có ngày đối diện với ông ấy trong tư thế như thế này. Vì sao lại trở thành như thế này? Shinichi ngồi vắt chân lên ghế. Tay nâng một chất lỏng sóng sánh sắc đỏ.

-Cuối cùng cũng có thể gặp ông... Thế nào, vẫn còn nhớ cái tên ấy chứ?

Người đàn ông kinh ngạc nhìn anh. Rồi lại lắc đầu nguầy nguậy. Shinichi nhận ra cánh cửa phía sau lưng ông đang mở toang. Anh lại cười, nụ cười đầy ngạo nghễ. Anh khiêu khích ông, ông thách con người này có thể ra khỏi cái bẫy mà anh sắp đặt nên. Điều này khiến anh cảm thấy ông ta cũng chỉ là một lão cáo già, nhưng đến cuối cùng, cái đuôi vẫn bị anh dẫm đạp.

-Thì ra cậu đã sớm chuẩn bị.

-Thật ra tôi đâu có chuẩn bị gì... tôi chỉ trả lại ông tất cả những gì ông đã từng làm thôi.

-Yukiko... khỏe chứ?

Gương mặt trở nên ảm đạm. Anh không thích nhắc đến tên mẹ mình. Một chút cũng không... Shinichi nhận ra bàn tay mình đang dần siết chặt lại. Những vết hằn đỏ từ lúc nào đã hiện lên rõ mồn một. Anh im lặng, không đáp một tiếng nào. Người đàn ông không hỏi nữa, ông đã có đáp án mà mình mong muốn. Chợt ông thấy giật mình, ông tiến đến gần anh, siết chặt hai tay anh.

-Khoan.... còn Ran? Hai đứa...

Shinichi bất giác mỉm cười. Gương mặt chế giễu.

-Sao thế? Nhận ra điều gì rồi à? Không phải muốn chúng tôi cưới nhau sao...

-Mày... mày là cầm thú!

Shinichi nghe mùi máu tanh vọng lại trong miệng. Anh cắn môi, cố gắng lau đi vết máu còn đọng lại nơi khóe miệng. Anh đứng dậy, hai tay vòng vào nhau. Anh thấy người đàn ông lảo đảo dần ra phía sau. Nơi cánh cửa sổ đã mở tung từ lúc nào. Ông gắng sức hít thở, nhưng từ lồng ngực cảm giác đau buốt quen thuộc khiến ông không thể thở được. Lảo đảo, Shinichi nhìn thấy bóng người ngã xuống. Anh đến bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn người đang rơi xuống. Anh nhìn thấy phía sau có người. Shinichi quay phắt lại, anh nhìn thấy cô công chúa nhỏ. Tay chạm vào bậc cửa, gương mặt có chút sợ hãi nhìn anh... Shinichi hơi kinh ngạc khi thấy Ran, anh định tiến lại gần nhưng cô nhanh hơn... Shinichi mỉm cười. Cũng tốt... trong gia đình này, cô ấy hầu như không có lỗi gì. Ngoại trừ việc yêu người không nên yêu...

Trở về với hiện tại, Shinichi nhận ra cơn gió đang dần tràn vào th.ân thể, anh nhớ, sau đó cô gái ấy vẫn chạy đến tìm anh... Anh lại cười, cảm thấy chính mình cũng bị cuốn vào một vòng xoáy không rõ lối ra...

Mở cửa,anh bước vào phòng. Tiện tay cầm theo chiếc chăn mỏng, Shinichi khoát lên người mẹ mình. Rồi lặng lẽ ngồi xuống. Anh không hối hận, tất nhiên là không hối hận... nhưng hầu như tất cả điều anh làm đều khiến cho tất cả dần trở nên khó khăn hơn...

Mẹ anh đột nhiên mở mắt ra, cô kinh ngạc nhìn con trai đang trầm ngâm nhìn mình. Đột nhiên lại chạy vào phòng mình hù dọa mẹ. Cô ngồi dậy, mỉm cười.

-Bé Shin, sao con lại chạy vào đây?

Anh lắc đầu, anh không nói gì. Chỉ lặng lẽ giúp mẹ mình nằm xuống.

-Mẹ ngủ đi, con về phòng.

Shinichi đóng cửa lại, Yukiko nhìn theo, vội thở dài. Gương mặt dần trở nên trầm xuống từ lúc nào....

-----------------------

Cô gái chăm chú vào món ăn trước mặt được đem ra từ lâu, bỗng chốc thấy không có chút cảm giác nào là thèm ăn cả. Cô không suy nghĩ nhiều, cầm chiếc thìa rồi xúc một đống ớt vào dĩa của mình. Ran cười cười, rồi đem hỗn hợp cay xè ấy tống vào bụng mình. Cô cảm thấy một cảm giác từ mũi xộc lên. Rất cay. Nhưng hình như cô không có ý định tìm cách để thuyên giảm thì phải. Ran vẫn lặng yên, để cho cảm giác ngự trị lâu thêm chút nữa. Từ cổng, cô bắt gặp một ánh mắt đang nhìn cô chăm chú. Ran nghiêng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ đang bước vào. Đột nhiên môi nở nụ cười thoáng qua. Người phụ nữ đến gần cô hơn, gương mặt đã dần hiện lên những nghi vấn. Ran cảm thấy biểu hiện của người này quá phong phú. Đến mức cô không biết phải đánh tan nghi vấn của người này trước hay chào hỏi trước nữa. Đột nhiên, đôi vai gầy của người phụ nữ run rẩy. Môi của bà mấp máy như thể nói cho chính mình nghe.

-Ran Mori?

-Cháu chào cô.

Ran khẽ mỉm cười, người phụ nữ vẫn chưa hết kinh ngạc. Đối diện Ran, Yukiko ngỡ như giấc mơ này thật quá hão huyền. Cô bước vào gần, chạm vào Ran như thể chắc chắn cô thật sự là người thật.

-Bé Ran, cháu đã đi đâu? Tại sao cô không gặp lại cháu nữa?

Ran im lặng, cô không biết trả lời ra sao. Đột nhiên cô thấy trong ánh mắt màu ngọc có chút chờ mong, có chút trông ngóng, chút đau lòng không sao xua tan đi được. Ran thấy tim mình nghẹn thắt, cô cố gắng để hốc mắt mình không hoe đỏ lên.

Yukiko để ý rất kĩ đến ánh mắt hơi khác lạ của Ran, trong phút chốc muốn gạt đi một vài giọt nước mắt đang chực rơi xuống của Ran. Yukiko thầm oán trách, rồi lại đột nhiên không thể biểu lộ gì hơn nữa. Trước mặt cô, không còn là cô bé Ran hay chạy theo con trai mình làm nũng nữa. Cũng không phải là cô bé quấn lấy cô kêu một tiếng mẹ nữa. Yukiko không thấy cái nhìn trẻ con xưa, thay vào đó là sự tiều tụy như thể đã trãi qua một kiếp người... không còn thiết tha gì với tất cả mọi thứ nữa.

[TBC]
tk17.gif
 
Hiệu chỉnh:

~ Vụn Vỡ ~
Chapter 1
Part 2
Cánh cổng nặng nề khép lại sau khi Ran bước vào nhà. Bên cạnh lối mòn, rất nhiều hoa được trồng. Ran thích thú khi thấy những cánh hoa phiêu dạt trong gió, cô hít thật sâu. Nghe như kí ức vừa mới thoáng qua đây thôi. Cô nhớ mình đã đến căn nhà rất nhiều lần, đến nỗi mỗi lần cô đến đều có cảm giác quen thuộc như đây là nhà của mình. Ran dọc theo hành lang, men theo những con suối giả để vào một khu vườn nhỏ. Yukiko đang ngồi trên một chiếc ghế mây, tay bưng một tách hồng trà. Ran có thể nhìn thấy làn khói uốn éo quanh tách mà cô đang định uống. Lòng bình yên lạ, Ran ngồi xuống. Cô dõi theo từng động tác của cô Yukiko, từ việc lấy trà, đến rót nước, pha trà. Ran nhìn thấy cô bỏ thêm vào tách mình vài viên đường. Cô khẽ mỉm cười, đón nhận lấy tách đã ngào ngạt hương từ lúc nào. Vị trà ngọt ngào, hương thơm vẫn như cũ. Nhưng, có lẽ bây giờ đã quá muộn để quay lại... Ran thấy trong nội tâm có chút biến động. Cô muốn phá tan nụ cười kia... nhưng rồi lại không thể.

Ai ngờ được sau tất cả những yêu thương... người ấy lại là người phá hoại gia đình cô? Ran nghiêng đầu, cố gắng quan sát thật kĩ đôi mắt màu trời của cô Yukiko. Đó là đôi mắt không hề nhiễm tạp chất, cũng khó đoán như con ngươi hiện lên sau mỗi giấc mơ của cô... Ran lắc đầu chầm chậm. Nở nụ cười. Rồi lại kinh ngạc khi thấy một dáng người quen thuộc ở phía sau bệ cửa. Anh đứng nhìn nụ cười trên môi Ran. Đột nhiên dừng hẳn động tác của mình. Anh không hiểu mình nên có biểu hiện gì. Đột nhiên, trên môi nở nụ cười. Ran ngơ ngẩn nhìn theo, đột nhiên muốn tránh cái nhìn ấy.

Yukiko mỉm cười, nhìn lại phía sau. Đôi mắt dừng ở Shinichi đang đứng ở phía cửa.

-Bé Shin, về rồi à?

Shinichi không nói gì, kéo chiếc ghế mây đối diện Ran rồi ngồi xuống. Yukiko đứng lên, như thể vừa quên một thứ gì đó.

-Để mẹ đi lấy bánh ngọt, hai đứa cứ nói chuyện đi.

Ran thở hắt ra khi Yukiko vừa rời khỏi, cô quan sát anh... nhưng vẫn cố gắng tránh ánh mắt bất cứ khi nào có thể. Ánh mắt anh cứ xoáy sâu vào cô. Tạo thành cảm giác vừa yêu vừa hận... không thể thoát ra được.

Shinichi không ép Ran nữa, anh quay người đi. Nhận ra sự yếu đuối phát ra từ cô. Bàn tay khẽ chạm vào cô, ngay khi cô định rút lại thì anh nắm chặt lấy tay cô. Ép cô nhìn vào mắt mình. Ran không tránh né nữa, bình tĩnh quan sát con ngươi ngọc bích...

Shinichi không nói gì, chỉ có hơi thở của anh lâu lâu phả vào má cô. Điều đó khiến gương mặt Ran thoáng ửng hồng. Cô rốt cục đang để ý đến điều gì thế này?


Shinichi quan sát thấy hành động của cô. Đột nhiên buông tay ra. Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng thưởng thức tách trà của mình. Anh đã thử rất nhiều cách, cũng đã làm rất nhiều việc. Và việc cô đến đây là ngoài dự tính của anh. Shinichi vẫn nhớ mình đã hồi hộp đến mức muốn chạy thẳng đến nhà cô để xác minh có thật như anh điều tra không. Nhưng lí trí lại lần nữa chiến thắng. Anh không thể làm như thế được. Ran không hiểu thái độ của Shinichi là như thế nào… ít nhất cô cũng không muốn mình phải chịu đựng những sự kì lạ từ anh. Cô đứng dậy, định vào trong. Lúc này, Shinichi lại thì thầm:

-Em định để thằng bé lớn lên mà không có cha sao?

Ran run rẩy, cô quay lại nhìn anh. Nhưng vượt qua cảm xúc nhất thời, Ran lấy lại bình tĩnh. Thái độ của cô không thoát khỏi ánh mắt anh. Shinichi thầm nhủ, chính xác đó là những gì anh cần biết. Anh lại mỉm cười. Lần này không chấp vặt với cô nữa.

-Tôi không hiểu anh muốn nói gì.

-Anh biết em hiểu.

Shinichi lại im lặng thưởng trà. Ran cảm thấy như mình vừa bị quăng vào một hầm băng, cô đột nhiên không muốn làm gì nữa. Nắm chặt tay, môi nở nụ cười.

-Hiểu? Đúng vậy… nó là con anh.

Shinichi suýt nữa thì thở phào. Nhưng rồi anh phát hiện có chuyện không ổn. Anh quay lại, đối diện với đôi mắt thạch anh trầm xuống. Shinichi không hiểu nó bắt nguồn từ đâu, nhưng anh không có cảm giác Ran sẽ để yên cho tất cả…

-Chúng ta cùng nhau thực hiện một trao đổi nhé?

Ran mỉm cười. Nụ cười của Ran khiến anh bàng hoàng… Cô không giống như người trước đây anh đã từng quen… Shinichi cảm thấy bàn tay mình ngày càng nắm chặt hơn.

-Trao đổi gì?

-Tôi muốn anh giải thể công ty, bán hết tài sản. Tôi sẽ đưa nó cho anh. Và chúng ta không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Shinichi đối diện với Ran. Anh không tin được vào tai mình nữa. Cô ấy đang nói gì? Ran không thể như thế được… Shinichi cảm thấy tất cả như một mớ bòng bong mà anh càng cố gắng gỡ, mọi chuyện lại càng phức tạp hơn.

-Em nghĩ uy hiếp như thế thì được? Nó cũng là con em!

-Không đâu, anh nghĩ thế thật sao? Lúc nó còn ở trong bụng tôi… đã có lúc tôi muốn biến nó thành một vũng máu… nhưng vì sao tôi chưa làm thế… anh có hiểu không? Vì tôi chờ anh!

Vũng máu? Shinichi cảm thấy tai mình ù đi. Anh không tin! Nhưng Ran vẫn mỉm cười.

-Tôi cho anh 3 ngày. Nếu sau 3 ngày vẫn chưa làm xong… tôi không chắc sẽ đưa nó đi đâu đâu. Cô nhi viện, hay trực tiếp vứt nó đi? Tôi cũng thấy mệt mỏi với nó lắm rồi. Khi nghĩ đến dưới mạch máu mỏng manh kia chảy dòng máu của anh!

-… tôi thật sự ghê tởm!

Ran quay ra sau, không để ý đến Shinichi nữa. Cô ra ngoài, chạy ra khỏi nhà. Đến một bờ tường, cô dừng lại để hít thở. Đến lúc này, Ran mới bình tĩnh lại. Một chút đau thương hiện lên trên đôi mắt màu tím nhạt…

Nhắm mắt lại. Từng hơi thở trở nên nặng nề hơn.

Nếu mọi chuyện đã đến hồi kết thúc.
Tôi sẽ là người kết thúc tất cả.







 
Chap ms hay lắm ss ạk :KSV@03::KSV@12::KSV@04:
Cuối cùng cũng ngắn đk cái cổ lại :KSV@09::KSV@10::KSV@10:
p/s: nhưng mà Ran-chan cũng phũ quá nhỉ, dù sao cũng là con của cả 2 vk ck mờ :KSV@16::KSV@16::KSV@16:
 

~ VỤN VỠ ~
ngndng5.jpg

Ngược chiều yêu thương...
lạc dòng cảm xúc...

Gió mang hương cỏ về tản mạn trên gò đất đã cũ. Mùi hương lặng lẽ vuốt ve mái tóc dài của cô. Đôi mắt màu thạch anh mang theo một nét buồn vô tận, dường như không thể có những tác động bên ngoài có thể làm cô gái chú ý. Nhưng bên trong thân hình ấy, vẫn toát lên một vẻ ảm đạm không gì so sánh được. Chiếc xe theo cô nhiều giờ liền, bỗng chốc dừng lại bên con đường toàn là đất. Ran mím môi, quay lại từ từ. Cô nhìn thấy anh, bộ âu phục chỉnh chu, gương mặt không rõ đang vui hay buồn. Ran thở dài, không thể làm gì hơn ngoài đối diện với người trước mặt. Bỗng anh đến gần cô hơn, nắm lấy tay cô. Ran chau mày, cố gắng vùng khỏi anh. Nhưng Ran nhận ra cái siết thật chặt, đến mức tay mình đã hằn những vết đỏ chạy dài. Ran nhìn thấy trong mắt anh có một sự bối rối, nhưng nó biến mất nhanh như thể cô vừa nhìn nhầm thôi. Thay vào đó, cảm xúc chủ đạo trong gam màu xanh dương là kiên định, có một chút đen đặc lại. Ran gần như không thể thở được.

-Anh muốn làm gì?

Shinichi không nói, anh kéo tay cô lên xe. Thô lỗ quăng Ran vào ghế phụ. Shinichi cúi xuống, vòng qua eo để thắt dây an toàn cho cô. Ran im lặng, nhìn thấy anh đã đóng cửa từ bao giờ. Shinichi về ghế của mình, sự im lặng của anh làm cô không thể nói gì được. Rốt cục thì Shinichi muốn làm gì? Ran tự hỏi, rồi lại quan sát cảnh vật dần dần biến đổi xung quanh. Shinichi lái xe rất nhanh, Ran gần như không nhận ra mình đang đi với tốc độ bao nhiêu nữa. Cô thấy tay mình đã bắt đầu run rẩy...

-Shinichi! Anh điên à? Dừng lại!!!!

Shinichi mặc kệ cô đang hét ầm lên bên cạnh, vẫn tiếp tục lái xe như bay. Ran cảm tưởng như mỗi lần xuống dốc là thân hình có thể bay ra ngoài xe. Cô nhắm mắt, mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo từ bao giờ. Shinichi rẽ vào vài ngõ nửa, rồi dừng lại ở một khu chung cư. Ran thấy anh xuống xe, lại tiếp tục kéo cô đi vào thang máy. Ran bắt đầu thấy bực. Cô không biết nên làm thế nào với người này nữa. Ran thấy anh dùng thẻ quẹt vào máy, cánh cửa mở ra. Bên trong là một không gian khá tối. Ran nhìn quanh, nhận ra có một phòng ngủ và một phòng khách. Cửa sổ rất lớn, không treo rèm. Ran nhận ra th.ân thể đau ê ẩm khi anh đẩy cô xuống ghế sô pha. Ran xoa xoa cổ tay của mình, lúc này thì mới nhận ra anh ngồi xổm trước mặt từ bao giờ. Shinichi nhìn cô, rồi mỉm cười. Ran cảm thấy hơi sợ nụ cười này... cô không rõ ý anh là gì... Shinichi không giải thích, cũng chẳng nói gì. Ran có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh. Cô quay mặt đi.

-Ran, tốt nhất em cứ ngoan ngoãn ở trong này. Anh không để em thoát khỏi tay anh đâu.

-Shi..

Cô chưa kịp phản ứng, đã nghe tiếng cửa đóng lại. Ran giật mình, chạy đến. Cô cố gắng lay lay cánh cửa, nhưng vô ích. Ran nhận ra mình đang bị giam lỏng... Ran lùi lại, không cố gắng tự làm đau bản thân nữa. Cô đến gần cửa sổ, chợt thấy âm thanh gần như biến mất hết. Ran không hiểu, ở đây để làm gì chứ? Anh có thể nhốt được cô suốt không? Ran khẽ cười, đến gần cửa sổ hơn. Cô để th.ân thể mình trượt dần xuống bậu cửa. Ngơ ngác nhìn những đám mây kéo về, trời một màu xám xịt. Ảm đạm, vần vũ.... Ran nhắm mắt, cảm thấy một giọt nước mắt khẽ rơi ra. Hòa tan vào làn gió mát thổi từ cửa vào...

Lúc cô tỉnh dậy th.ì trời đã tối từ lúc nào. Vài giọt mưa bắn vào má cô. Ran ngơ ngác, cả người vì ngồi quá lâu mà ê ẩm. Cô nghe thấy tiếng mở cửa, vội nhìn về hướng ấy. Trong nhà không có ánh đèn, Ran nhận ra mình đang hoang mang đến cực độ. Cô nghe thấy tiếng sét bên ngoài, không hẹn mà kêu lên một cái tên.

-Shuu, anh ở đâu?

Người đứng trước mặt sững lại vài giây, cô ôm lấy tai mình, thu mình vào góc. Ran gần như bất lực... cô thấy những tia sét làm cả bầu trời sáng trưng lên đằng sau. Cô hoang mang, nhìn thấy một bàn tay đến gần. Cô bám lấy cánh tay người ấy. Nhắm nghiền mắt. Đèn sáng, Ran mới nhận ra mình đang ôm ai... Cô khẽ lùi lại, lại thấy nụ cười quen thuộc của anh.

-Sao? Nhớ người đàn ông của cô à?

Ran thẩn thờ, buông tay anh ra. Cô chán ghét không muốn nhìn vào đôi mắt anh. Lòng thắt lại theo từng nhịp thở. Anh không cho phép cô quay đi, chạm vào má cô. Anh ép cô nhìn vào mắt mình. Ran lại né đi. Đến khi không thể phản kháng được nữa, cô thấy âm ấm ở đầu môi. Nụ hôn như trừng phạt, Ran không tin anh có thể làm thế, vội đẩy anh ra. Nhưng Shinichi vẫn kiên trì, anh ngấu nghiến môi cô. Đến khi môi cả hai cùng bật máu. Cô cắn anh sao? Cô chán ghét anh đến thế sao? Shinichi tiến lại gần cô. Tay siết chặt cánh tay cô. Ran không kêu gào, cũng không phản kháng. Chỉ lặng lẽ nhìn anh...

Shinichi buông cô ra, không muốn nhìn nữa. Anh tháo cà vạt, quăng tất cả những thứ vướng víu trên người rồi vào phòng tắm. Vài phút sau, Ran nghe tiếng nước chảy bên trong. Cô lúc này mới thở ra một chút.

Cô nhìn bóng lưng anh đi vào. Rồi co mình lại.

----------

Ran, con tuyệt đối phải làm điều đó! Con phải làm...

Ran ngơ ngác, tai lại nghe tiếng ai như thều thào... cô cảm thấy cảm giác quen thuộc trào ra, nước mắt cứ thế mà chảy ngược vào trong. Uất ức, thêm từng tầng nức nở cứ thế mà bóp nghẹn cô.

Cô nhìn thấy cánh tay người mẹ của mình dần dần buông lỏng. Giây phút ấy, cả thế giới của cô đã chết rồi. Ran không quen việc ở một mình trên thế gian như thế này... Cô không còn cha, cũng mất cả mẹ. Cuộc sống còn đáng sống ư?

Nước mắt theo kí ức tràn ra. Ngày đưa tang, cũng chỉ có một mình cô cầm di ảnh của mẹ, đứng lặng hàng giờ dưới mưa... Ran biết, mình đã không còn con đường lùi nữa rồi. Thế nhưng... cảm giác này lại làm cô đau đớn..

Con xin lỗi... thù giết cha mẹ không đội trời chung... nhưng con lại yêu hắn...

--------------

Ran nhìn anh bước ra từ phòng tắm. Cô đến gần, ôm lấy anh. Nước mắt cứ thế chảy dài trên má. Mới đây thôi, có thể khóc đến như vậy sao? Anh kinh ngạc, trong lòng cảm thấy muốn ôm cô vào lòng... Người con gái này quá yếu đuối, đến mức anh không thể làm gì khác. Shinichi ôm lấy cô, hương thơm bạc hà quen thuộc đong đầy tâm trí... Ran dựa vào anh, lấy ngực anh làm khăn... cứ thế mà nước mắt cứ chảy dài ra.

-Ran?

-Shinichi... đừng nói gì cả.

Cô nhón chân, hôn lên môi anh. Một đêm, lại tiếp tục trôi qua như thế.

---------------

Shinichi tỉnh dậy th.ì trời đã sáng từ lâu. Sờ bên cạnh, ra nệm nhăn nhúm lại, không một chút dấu vết có người đã từng ngủ qua đêm. Anh loạng choạng xuống gi.ường, thấy Ran đang ngồi trên ghế, ánh mắt mông lung.

Anh nhịn không được đến bên cạnh cô.

-Em đang nghĩ gì?

-Chúng ta rời khỏi đây được không? Bắt đầu tất cả từ đầu được không?

Shinichi nhìn thấy một chút bi thương trong đôi mắt thạch anh. Anh nghẹn lại, chỉ biết ôm lấy cô. Ran mệt mỏi tựa vào anh...

Ngày đã bắt đầu từ lâu, nhưng bây giờ Ran mới cùng Shinichi lên xe. Anh bước vào xe mình, rồi lại quan sát Ran. Cô nở nụ cười.

-Shinichi, nếu em có lỗi với anh... liệu anh có hối hận... vì đã yêu em không?

-Ngốc, lại nói gì nữa thế?

Ran lắc đầu, vui vẻ cười lớn. Cô lồng bàn tay mình vào tay anh. Cái siết tay thật nhẹ từ anh khiến lòng cô chùng xuống. Nhưng rồi lại xua tan được ngay...

Thời gian lặng lẽ trôi qua. Shinichi lái xe với tốc độ rất ổn định, thậm chí một tay cũng có thể an toàn mà lái xe đi. Khung cảnh biến hiện ra, Ran kéo cửa xuống, để gió biển mơn man gò má. Niềm vui thuần khiết lan tỏa trong cô, cô nhìn sang anh, thấy nụ cười vô cùng dịu dàng...

Ran cũng mỉm cười với anh.

Cô thấy đầu mình ong ong, Ran khẽ nhắm mắt... Trong bóng tối do mình tạo ra, Ran thầm hỏi.

-Shinichi, anh có yêu em không?

-Ran, em sao vậy?

-Shinichi, em rất hận anh...

-Ran?

Cô không nói nữa. Lại mở mắt ra, lệ đã hơi ươn ướt hốc mắt. Nhưng vì lí do nào đó không buông lơi...

-Shinichi, em nhận ra... cho dù như thế, em vẫn không đủ tàn nhẫn...

-Ran?

Shinichi có dự cảm không lành, Anh dừng xe lại, nhưng thắng đã bị người nào đấy cắt đứt từ lúc nào. Shinichi thấy vách núi gần xe mình, chỉ vài phút ngắn ngủi... chiếc xe sẽ đâm xuống. Anh cố gắng lái, nhưng chiếc xe vẫn không có mảy may chuyển hướng nào.

Shinichi mở tung cửa xe. Kéo lấy Ran. Nhưng tay cô không buông ra. Anh thấy cô đang đẩy mình ra, nước mắt lúc này mới chực trào ra... Shinichi thấy chiếc xe lao nhanh xuống vực. Anh thấy những âm thanh hỗn độn cứ thế trộn lẫn vào nhau. Một vụ nổ lớn diễn ra gần vài phút sau đó. Shinichi cảm thấy chân mình không thể cử động. Nhưng anh vẫn cố gắng nhìn về phía lửa. Bật kêu thành tiếng, Shinichi vùng lên bằng hết khả năng, chân anh không thể đi. Lần nữa lại ngã xuống. Đến khi anh lết được đến bên chiếc xe, thì lửa đã bớt đi. Anh thấy một thi thể bên cạnh chiếc xe. Tim như ngừng đập, Shinichi đến gần, chạm vào vết thương vẫn còn chảy máu của cô.

-Không.. Ran.. không! Này, em đang đùa với anh sao? Cố lên... Ran...

Anh kéo Ran vào lòng, truyền cho cô từng chút hơi ấm của mình. Nhưng vô ích, Ran nhắm nghiền mắt, máu chảy ra thấm ướt cả áo sơ mi của anh.

-Ran!!! Tại sao chứ? Em không phải bảo sự tồn tại của em là thứ làm anh đau đớn... vậy tại sao???

Shinichi cố gắng lau đi những vết thương trên má cô. Nhưng anh càng lau, máu lại càng chảy ra nhiều thêm. Shinichi biết, cho dù anh làm gì... cũng không thể quay lại được nữa rồi.

Bỗng anh dừng lại, ôm lấy cô chặt hơn.

-Ran... Như thế này không phải là nhẫn tâm sao? Em còn nói em không nhẫn tâm...

Bên trong lòng anh, một tiếng rên rỉ khe khẽ. Cô mở mắt, nhìn thấy người đàn ông mình dành cả đời để yêu thương... Mắt cô mờ dần, đã không còn nghe rõ những âm thanh xung quanh nữa. Chỉ thấy anh rất bi thương... rất bi thương...

-Shi...ni...chi...

Shinichi mừng rỡ, anh nắm chặt cô như một đứa trẻ.

-Anh đây! Ran... đừng nói gì cả! Chúng ta đi viện...

Ran lắc đầu, bàn tay giơ lên, chạm vào má anh. Cô thấy tay mình có một giọt ấm áp...

-Anh...

Ran mỉm cười. Shinichi cúi sát hơn, để cô có thể trực tiếp nói vào tai anh.

-Em, nói dối đấy... em.. chưa.. bao.. giờ... có.. thể... ngừng... yêu...

Giọng nói cô nhỏ dần, âm thanh cũng nhỏ dần.

-Đừng... nhớ...

Ran chạm vào môi anh. Nước mắt đã khô cạn từ lâu. Cô nhắm mắt, để bóng tối tràn ngập tất cả mọi thứ xung quanh. Một vầng ánh sáng nơi cuối đường, Ran miễn cưỡng bước nhanh hơn...

Gió biển từng cơn thổi vào gương mặt cô. Shinichi có thể nghe thấy giọng nói cô gái nhỏ nũng nịu. Một cái nhìn yêu thương, một làn môi mềm... Shinichi có thể thấy vòng ôm siết chặt từ cô bé Ran... suốt một đời... lúc nào cô gái ấy cũng đuổi theo anh theo cách trẻ con như thế...

Tổn thương, rồi không ngừng tổn thương...

Tất cả, rồi cũng sẽ kết thúc...

------------

Ngày hạ huyệt. Người thân vây quanh ngôi mộ lớn. Một người phụ nữ gần như ngất đi mỗi nhịp bước. Một gương mặt trầm ngâm, trên tay vẫn ôm lấy một đứa trẻ...

Bia mộ khắc tên cô...

Người đàn ông đứng xa dần, không có dũng khí đến gần.

Âm thanh dừng lại, cho đến khi tất cả đã đi mất. Không còn ai lai vãng, người này mới điều khiển chiếc xe lăn đến gần hơn.

Anh cố gắng đứng dậy, rồi cả người đổ ập đến. Shinichi nhìn mộ bia, tay vuốt nhẹ lên dòng chữ còn mới. Anh cúi đầu, tựa trán vào bia mộ. Như thể đang tựa vào một cô gái, từ lâu rất lâu rồi... cô ấy mỉm cười, cô ấy khẽ chạm vào má anh. Gương mặt ửng hồng...

Không khí dừng lại. Từ xa, ai đó thấy từ đôi mắt nhắm nghiền. Nước mắt chảy dài trên má anh...


NT- 29/4/13
The End ~
By Ony ~
Gửi lời cám ơn chân thành đến mọi người đã đọc và đồng hành cùng tôi suốt thời gian qua...
ngndng1.gif
Kai giúp Ss Ony post chap cuối... Ss không thể onl được :s ~ Thật ra đến tận bây giờ Kai mới biết kết của nó... dù đã được Ss cảnh báo là một S.E, cũng đúng thôi... sau tất cả mà một H.E thì là quá miễn cưỡng... *Cười* Riêng Kai, mình vẫn thấy mọi chuyện quá... ừ, đến phút cuối Ran vẫn không thể để anh chết... và mình chưa thấy được tình yêu của anh dành cho cô. Hình như, tình yêu của họ đau đớn quá... Hình như, hạnh phúc sao mà khó khăn đến thế? ... :( Haiz...
 
Chập Choạng-Chênh Vênh-Vụn Vỡ
By Ony

HA_png01100258.png

nameicon_126098.gif
Disclaimer:
Tất cả nhân vật không thuộc về mình.
nameicon_126098.gif
Genres:
Romance, Angst, Sad....
nameicon_126098.gif
Rating:
T
nameicon_126098.gif
Pairing:
Shinichi.K & Ran.M
nameicon_126098.gif
Status:
Completed
nameicon_126098.gif
Fandom:
Detective Conan
nameicon_126098.gif
Warnings:
Không re-post dưới mọi hình thức..
nameicon_126098.gif
Note:
28

972060Barres_etoiles__42_.gif

Nếu yêu thương trở thành gánh nặng... Vậy đừng yêu nữa ~
Nếu yêu thương trở thành cái cớ làm tổn thương... Vậy đừng yêu nữa... ~
Nếu yêu thương làm tất cả quay lại nơi bắt đầu, để nhận ra trong anh em là tất cả...
Vậy chúng ta yêu nhau đi ~



valentine691.gif
Mục lục ~~~:

HA_png01100022.png

Chập choạng

nameicon_126098.gif
Chapter 1
Part 1 Part 2 Part 3Part 4 Part 5 Part 6 Part 7Part 8 Part 9
nameicon_126098.gif
Chapter 2
Part 1 -- Part 2 -- Part 3 Part 4-- Part 5.1-- Part 5.2-- Part 6...
nameicon_126098.gif
Chapter 3
Part 1 Part 2 Part 3 Part 4 Part 6
HA_png01100054.png

Chênh vênh
nameicon_126098.gif
Chapter 1
Part 1 Part 2 Part 3 Part 4 Part 5
nameicon_126098.gif
Chapter 2
Part 1 Part 2 Part 3 Part 4
Extra 0.1
Vĩ Thanh [Thanh âm vĩ cầm]
nameicon_126098.gif
Chapter 3
Part 1 Part 2 Part 3 Part 4

Vụn Vỡ

nameicon_126098.gif
Chapter 1

Part 1 Part 2
Chapter cuối
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Fic của ss Ony đọc mà buồn thê thảm :(( cơ mà hay kinh khủng luôn <3 lời văn ss mượt gì đâu á <3
 
hay quá! Mình thích kiểu này nè! Thích cách bạn diễn đạt Ran lạnh lùng như zị! Truyện hay quaaaaaaaaaaá <3 :KSV@12::KSV@12:
Nhưng mà dù j đi nữa thì cũng đừng cho Ran chết chớ :KSV@15::KSV@15: thấy Shin buồn tội quaaaaaaaaaaaaá :KSV@17::KSV@17:
 
Hiệu chỉnh:
E là e hâm mộ ss Ony từ lâu rồi, e đọc khá nhiều fic của c, hay quá nhưng e k thích kết cục nầy, tội Ran
 
Sao ran lại chết cơ chứ không chịu đâu :KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15: thấy shin buồn tội quá :KSV@16::KSV@16::KSV@16::KSV@16:

Kết thúc không như mong đợi tội nghiệp đôi trai tài gái sắc vẫn không thể ở bên cạnh nhau đến suốt đời tội nghiệp angel của chúng ta và cả a shin nữa :KSV@16::KSV@16::KSV@16::KSV@16::KSV@16::KSV@16::KSV@16:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
- Đọc một chiều hết cả fic của ss. Đây là lần đầu tiên em đọc Fic của ss, mặc dù dạo trước em cũng biếng lười việc thấy nhiều chữ. Nhưng hôm nay thì khác. Nhan đề của Fic quả thưc thu hút người đọc và cũng kéo người đọc vào sự biết trước về cái kết buồn. Ở những chương đầu tiên, em đã thoáng nghĩ hai nhân vật chính có lẽ sẽ trở về với nhau. Câu văn cảm xúc, cách miêu tả nội tâm tinh tế, cách miêu tả quang cảnh tự nhiên với ngôn từ đắt; tuyệt nhiên cuốn hút và khiến em giật mình. Lối hành văn của ss thấm tháp những nhẹ nhàng và bi trải, đưa người đọc cảm nhận rõ ràng, sâu sắc nỗi đau của Hai nhân vật chính. Trong cuộc tình này, có lẽ cả hai đều đã sai. Nếu như có một người buông tay quá khứ để bước đến hiện tại cùng tương lai thì cái kết sẽ khác. Nhưng có lẽ, nỗi đau của quá khứ dằn vặt và day xéo, khiến họ muốn tìm nhưng cũng không thể tìm ra lối thoát... Nhân vật Kudo Shinichi được ss đặc biệt thay đổi - Điều em ấn tượng nhất trong Fic này, theo em đã làm nên thành công của Fic. Những thứ anh trải qua, những ngày đêm dài chịu đựng cuộc sống vắng cô. Lúc nhận ra đã yêu cô thì quá muộn. Muộn màng nhưng chưa phải là kết thúc? Đúng không? Đến cuối cùng, họ vẫn là yêu nhau - yêu mà không có hận. Yêu chân thành, yêu không tiếc nuối.
Dư âm của Fic ss vẫn thoảng qua đâu đó trong tâm khảm em.
Em vẫn mong chờ một Fanfic Conan có cái kết Happy Ending nhiều hơn thế :x
Cảm ơn ss đã tạo ra nó, đã đưa em vào chiều sâu, chiều rộng mới của một tầm cảm xúc nhẹ nhàng; giống như lúc em tìm thấy Cố Mạn.
Thân
Zxu
 
×
Quay lại
Top Bottom