Sau một tuần chạy deadline mòn mỏi thì au đã trở lại, cảm ơn các bạn cute đã luôn ủng hộ fic, chap này sẽ lấy lại công bằng cho Shinichi nhà mình nhé, fic này cũng sẽ khép lại vụ án, sẽ còn nhiều sơ sót, mong mọi người tiếp tục đóng góp ý kiến. Yêu cả nhà. ???
Chap 8.
Hôm sau, lời khai của Yoshida bắt đầu được ghi lại, người hỏi cung là Kudo Shinichi.
-Em là Yoshida Watanabe?
Cô gái trẻ khẽ gật đầu, ánh mắt mông lung đầy nước.
-Em bao nhiêu tuổi?
-15 tuổi.
-Tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Em hãy kể lại theo những gì em nhớ.
-Lúc đó khoảng 3 giờ sáng, em nghe thấy một tiếng động rất lớn. Đối với em những chuyện như vậy cũng không còn mới mẻ nữa, ba mẹ em rất hay cãi nhau, mỗi lần cãi nhau đều rất ầm ĩ. Mỗi lần như vậy em đều trốn trong tủ, cho đến khi anh xuất hiện.
Từ tai nghe anh nghe được đồng nghiệp xác nhận, hàng xóm cũng bảo nhà đó rất hay cãi nhau, đêm đó thật sự có tiếng cãi nhau, dù sao họ cũng quen rồi nên cũng không bất ngờ, nhưng về nội dung thì không nghe được gì, dù sao khoảng sân cũng khá lớn.
-Đây là thói quen của em từ nhỏ?
-Phải, từ khi có nhận thức, em đều trốn vào tủ. Ba rất hay đập đồ đạc, mẹ rất hay chì chiết. Em không nên xuất hiện trước mặt họ.
-Họ cãi nhau vì nguyên nhân gì?
-Tình cảm, ba luôn nghĩ mẹ ngoại tình và luôn nói rằng em không phải con của ông ấy.
Shinichi trầm mặc:
-Vậy bình thường khi nào thì em bước ra?
-Khi em nghe được cả hai đều đã đi làm. Nhưng hôm đó mãi em vẫn không nghe tiếng đóng cửa.
Mọi người đồng loạt im lặng, không ngờ đằng sau một gia đình như vậy, lại là bi kịch. Shinichi ghi chú lại, sau đó lại hỏi:
-Khi em trốn vào tủ, em có nghe được âm thanh nào lạ không?
-Không có. – Cô gái nhỏ khẽ cắn môi, sau đó chau mày ngước nhìn Shinichi – Hình như họ cãi nhau một lúc, sau đó có tiếng một người đàn ông lạ, cãi nhau với ba em. Em không nghe được nội dung, nhưng rất ồn ào.
Shinichi không nói gì, cũng không ghi gì nữa. Anh tiếp tục hỏi:
-Người đàn ông đó tầm bao nhiêu tuổi?
-Tầm 40 đến 50 tuổi.
-Em có biết người đó không?
-Không biết.
-Em không ngạc nhiên khi có người lạ trong nhà mình sao?
-Có gì lạ đâu? Mẹ em hay đưa đối tác làm ăn về nhà, hết người này đến người khác. Mỗi ngày một gương mặt khác nhau.
Shinichi im lặng. Anh bước đến camera, gập camera lại, khiến mọi người bên phòng quan sát sủng sốt. Đã có chuyện gì vậy?
Ran Mori cau mày, định ôm người ta vào lòng nữa à? Cô không nói không rằng trực tiếp xoay người trong sự ngơ ngác của mọi người, cô xông thẳng vào phòng thẩm vấn. Yoshida đang cúi đầu, không rõ nghĩ gì. Shinichi ngồi im trước bàn giấy, không làm gì cả, nhưng lại có cảm giác người đẹp ý vui, hòa hợp với không gian đến lạ, dù đây là phòng thẩm vấn với 4 bức tường kín, ngột ngạt vô cùng mà anh lại có thể toát ra vẻ thản nhiên đến vậy. Cô bước vào thì hừng hực khí thế, khi thấy cảnh trước mắt thì có chút lúng ta lúng túng:
-Ơ… em xin lỗi.
Shinichi đối với Ran đã sớm dung túng đến vô pháp vô thiên rồi. Anh cau mày, định mắng người nào xông vào không gõ cửa, không phép tắc gì cả. Đến khi thấy là cô gái nhỏ, anh nhớ tới nụ hôn bạo lực tối qua, anh khẽ cười, bảo cô:
-Đến đây, ngồi đi.
Anh đưa hẳn giấy tờ cho Ran, ý bảo cô giúp anh ghi lại biên bản. Ran Mori, từ lúc gặp lại đến nay, lần đầu tiên ngoan ngoãn phối hợp với anh.
Shinichi lại nói, lần này là nói với Yoshida:
-Em chỉ mới 15 tuổi, tuy tôi không biết vì lý do gì. Nhưng tôi khuyên em đừng tiếp tục nói dối nữa, tôi có thể giúp em nói với tòa án xem xét. Khi nào em suy nghĩ xong nên nói gì, thì tôi sẽ bật lại camera. Em có 15 phút suy nghĩ.
-Sao anh lại cho rằng em nói dối chứ?
Yoshida nhìn anh, ánh mắt vô cùng oan ức, đến Ran nhìn mà còn cảm thấy rùng mình. Tuy vậy Shinichi không hề mềm lòng hay tỏ ra lúng túng, ngược lại, ánh mắt anh trở nên sắc bén:
-Từ khi bước vào hiện trường tôi đã biết được phần nào suy nghĩ của hung thủ. Để tạo được một hiện trường rối loạn như vậy cần phải có thời gian nhất định và tiếng động ồn ào nhất định. Có thể yên tâm tạo hiện trường như vậy chỉ có một khả năng: hung thủ là người quen. Hung thủ biết rõ gia đình em rất hay cãi nhau mà còn biết rõ đập nát đồ vật trong nhà, nên hung thủ mới có thể tự tin đập phá đồ đạc, dù có tạo tiếng động lớn thế nào cũng không lo lắng.
-Anh lầm rồi. Ba mẹ tôi rất hay cãi nhau, mỗi lần cãi nhau đều như vậy. Cho nên bãi chiến trường mà anh thấy chính là chiến tích của họ thôi. Hung thủ không nhất định là người quen thân với gia đình tôi.
-Được, cứ cho là vậy. Vậy hung thủ chắc chắn xuất hiện sau khi ba mẹ em cãi nhau. Giữa bãi hỗn loạn như vậy, hung thủ nếu không chuẩn bị sẽ không thể nào không để lại dấu vết gì. Nếu đi chân trần sẽ để lại vết máu, nếu đi dép hoặc giày thì sẽ để lại vết vải, hoặc dấu giày,… Nhưng ngoài sự hỗn loạn, không phát hiện thêm được gì, nên vẫn quay lại lập luận cũ hung thủ là người quen của ba mẹ em.
Ran Mori cau mày, cô hỏi, hơi mơ hồ về chuyện tại sao phải thảo luận về việc suy luận xem hung thủ là ai trước mặt nạn nhân:
-Nhưng nếu người là người quen của ông bà Watanabe thì phải biết còn có Yoshida ở nhà, không thể nào sơ sót như vậy được.
Shinichi gật đầu:
-Phải. Nên hung thủ chính xác là người quen của Yoshida, và em đang cố nối dối để bao che người đó.
Yoshida đột nhiên đứng bật dậy, cô chống cả hai tay lên bàn, cả người run bần bật, dòng nước mắt trào ra từ khóe mắt, nhìn thế nào cũng yếu đuối mỏng manh vô cùng đáng thương xót:
-Sao anh cứ nhất định là em nói dối chứ? Em không nói dối. Hung thủ là người đàn ông đã cãi nhau với ba em trong đêm đó.
Shinichi nghiêm túc:
-Từ lúc em lao vào lòng tôi, tôi đã biết em có vấn đề. Tôi có hỏi qua về bộ phận pháp chứng, lúc đó có người vào kiểm tra phòng em, tại sao em không bước ra?
-Em đã thiếp đi mất, em không hay biết gì cả. – Yoshida trả lời ngay lập tức.
Shinichi bật cười:
-Họ đã thử mở tủ, nhưng tủ khóa trái nên không mở ra được. Có lẽ xuất phát từ việc em sợ ba mẹ mình tìm thấy nên đã lén làm một ổ khóa trái ở bên trong. Em cũng làm tương tự như vậy với đồng nghiệp của tôi. Khi tôi đến, em nhìn qua khe tủ, từ việc nam giới sẽ dễ mềm lòng với phụ nữ, hơn nữa, cảm giác tôi là người trẻ tuổi nhất ở đây, có thể dễ dàng bị đánh lừa, sau đó lại nghe mọi người gọi tôi là “Sếp” em quyết tâm chọn tôi làm mục tiêu, nên đẩy cửa xông ra. Tôi nói đúng không? – Ánh mắt anh lóe sáng, nhìn thẳng vào Yoshida hoàn toàn làm cô gái trẻ mất hết khí thế.
Yoshida ngồi xuống, cả người xụi lơ như một quả bóng bị xì hơi, cô nói vẻ giận dỗi:
-Anh cảnh sát, anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Tôi tình cờ tỉnh dậy lúc anh đến, chẳng lẽ tôi không được quyền ngủ sao? Anh là người đầu tiên tôi thấy, lúc đó tôi đang rất hoảng sợ cho nên tôi mới…
Ran bắt đầu hiểu ra mọi chuyện, cảm giác khó chịu trong lòng bay đi mất, nên cũng trở nên sáng suốt hơn nhiều, cô chớp chớp mắt:
-Đúng vậy, ba mẹ cô ấy cãi nhau thường xuyên nên việc mất cảnh giác sau đó ngủ thiếp đi là chuyện hoàn toàn bình thường mà. Nói vậy, em nghĩ hung thủ là người đàn ông tầm 30, 40 tuổi sao?
-Phải. - Hai mắt Yoshida lóe sáng, dường như tìm được người tin mình, khiến cô gái trẻ phấn khởi. – Một người đàn ông, không biết tại sao lại xuất hiện sau khi ba mẹ em cãi nhau, sau đó ông ấy và ba em cãi nhau rất to tiếng vào đêm đó.
Ran Mori tiếp tục hỏi:
-Xuất phát từ việc ba em từ nhỏ đã có xu hướng bạo lực và ngược đãi, chắc em và ba em không thân thiết?
-Đúng vậy. –Yoshida mơ hồ trả lời.
-Giai đoạn từ 4 đến 10 tuối rất quan trọng trong việc định hình thế giới quan và tính cách cũng như xu hướng tính dục của con người. Xét theo tâm lý thông thường, thì em sẽ có xu hướng sợ hãi tiếp xúc với nam giới. Hơn nữa, nếu như em nghĩ hung thủ là người đàn ông kia, thì khi vừa nhìn thấy người đàn ông trong phòng mình, em phải sợ hãi, chứ không phải là ỷ lại. Em gái à, hình như tâm lý của em bị ngược rồi? – Ran Mori phân tích, trong lòng thầm hừ lạnh. Thật ta, con người đều có bản năng tự chữa lành cho bản thân, tuy Ran không biết sự thật như thế nào, nhưng nhìn thái độ tự tin của Ran, cộng với việc tâm lí là tự Yoshida tự biên tự diễn nên cũng có chút hoang mang, mình chọn tâm lí sai rồi à, chẳng lẽ không phải người bình thường đều như vậy sao?
Mặt Yoshida trở nên trắng bệch, Shinichi nhìn Ran, có cảm giác thành tựu, cô gái của anh, hình như ngày càng xuất sắc, đáng yêu quá đi mất.
-Nếu theo những gì em kể, thì khi gặp cảnh sát em nên hỏi là “Có chuyện gì vậy?”, tại sao em lại nói là “tôi sợ quá” ? Em vốn không xuống tầng, em nghĩ là ba mẹ cãi nhau như mọi khi, vậy tại sao khi thấy cảnh sát em không ngạc nhiên?
Yoshida mất hoàn toàn vẻ nũng nịu, yêu đuối. Gương mặt đanh lại, bình tĩnh đến lạnh nhạt:
-Hừm, uổng công tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi nghĩ mình thế nào cũng có sơ hở hơn, nhưng tôi đã cố gắng làm anh thương hại nhất có thể, anh không bị phân tâm sao? Anh khó đối phó hơn tôi nghĩ.
Shinichi từ chối cho ý kiến.
-Anh thật sự không động lòng trắc ẩn à? Hôm qua tôi đã khóc tận 30 phút?
Shinichi nửa thật nửa đùa nói:
-Đúng là tôi chú ý đến em, vì em mang lại cho tôi nhiều cảm giác bất thường, nên tôi muốn xem em định làm gì. Điều làm tôi chú ý, là thái độ của cô ấy – Shinichi nhìn về phía Ran – Cô ấy khó chịu trong lòng, chứng tỏ cô ấy cảm giác được em đang tính toán tôi chứ không phải xuất phát từ sự sợ hãi đơn thuần. Trực giác của phụ nữ thật sự không thể xem thường.
Yoshida lướt mắt qua nhìn Ran sau đó lại nhìn Shinichi:
-Hai người yêu nhau à? Tôi đúng là không tính đến việc này. – Yoshida cười tự giễu – Nhưng tôi nghĩ cô ấy chỉ đang ghen mà thôi.
Shinichi chống cằm nhìn cô gái nhỏ của mình mặt mày đỏ bừng, há hốc miệng muốn thanh minh nhưng chẳng biết nói gì kia:
-Không đâu. Ran Mori là người nhân hậu và đơn thuần nhất tôi từng biết. Nếu cô thật sự sợ hãi đến hoảng loạn, Ran sẽ không lạnh nhạt đứng xem như vậy.
.
.
.
Kết thúc một vụ án rất buồn.
Yoshida Watanabe, một lần nữa, trước camera cho lời khai. Hơn 10 năm trước, ông Watanabe sau khi làm ăn thất bại, thường xuyên uống rượu, đổ lỗi cho đứa con vừa ra đời là sao chổi khắc ông, khiến mọi thứ sụp đổ. Ngược lại, bà Watanabe lại là người biết làm ăn, nhưng lại không biết động viên chồng, cũng chẳng hề dành thời gian chăm sóc con,vì thật ra Yoshida là con riêng, trong một lần bà lầm lỡ, nên bà cũng không có quá nhiều tình cảm. Dẫn đến cuộc sống dù không có gì là khó khăn nhưng lại cực kì ngột ngạt, cả ba người đều không hề nói chuyện với nhau. Việc phải xin tiền vợ mỗi tháng, khiến người đàn ông ức chế trầm trọng, thường xuyên rượu chè, cãi vã, đánh đập vợ và con gái. Tối hôm đó, ông Watanabe sau khi biết Yoshida thật sự không phải là con ruột của mình thì đùng đùng nổi giận dùng dây nịt xiết cổ vợ mình đến chết, Yoshida thật sự sợ hãi, vội vàng dùng điện thoại cá nhân, lén lút gọi cho bạn trai mình. Sau đó, ba người xô xát dẫn tới việc đâm chết ông Watanabe. Còn lại hai con người trẻ tuổi, suy nghĩ cách trốn tội, sau khi khiến hiện trường rối tung lên, xóa hết những gì có thể, Yoshida chưa yên tâm, cô cố tình ngã vào giữa sàn nhà một lần nữa, với hy vọng xóa đi những dấu vết còn sót lại ở hiện trường. Nhưng dù gì cũng là những người đang tuổi học sinh, cũng không thể nào che giấu được sự thật…