Không biết nói gì, ngoài cảm ơn các bạn đã luôn dõi theo fic. <3
Chap 11.
Cuối tuần, tổ của Ran và tổ một bên đội giao thông được một chuyến đi chơi, một chuyến đi biển và leo núi. Làm cảnh sát cũng không dễ dàng gì, được đi chơi nhưng phải kèm theo rèn luyện thể lực.
Sau 5 ngày làm lơ đối phương triệt để, Ran Mori cũng không có lý do gì để từ chối một chuyến đi chơi xa. Thậm chí lúc soạn vali, Ran Mori vô cùng bức xúc, nhìn bộ bikini màu đỏ chói mắt ở đáy tủ, không chút di dự ném vào vali. Bộ bikini kia là Sonoko tặng cho cô trước khi đi Anh cùng Makoto kèm lời nhắn: “Đừng chờ tên dở hơi đó nữa Ran à, tận hưởng cuộc sống của mình đi. Ngoài kia có khối người hơn hắn không biết bao nhiêu lần”. Cô hậm hực nghĩ, phải rồi, Kudo Shinichi chẳng là gì cả, để rồi xem cô tận hưởng cuộc sống thế nào.
Lúc đến điểm xuất phát, Ran Mori mới biết, Shinichi không hề đi cùng với mọi người, anh chỉ bảo anh có việc bận, không hứa sẽ đến, mọi người cũng không cần đợi. Vậy nên, Ran Mori nhìn mọi người, chủ yếu vẫn là những cô gái xinh xắn, trẻ đẹp thở dài tiếc nuối. Ai cũng biết, đây là thời cơ có một không hai, Shinichi có vẻ không còn hứng thú với Ran nữa, đây chính là ý trời, bọn họ không cần ai bảo ai, đều đồng loạt giương cờ khởi nghĩa. Chỉ đáng tiếc là, nhân vật chính không xuất hiện, biết làm thế nào… Ran Mori cũng khẽ thở dài, anh không đến, làm sức chiến đấu của cô vô thức giảm đi đáng kể.
.
.
.
Sau khi đến nơi, bọn họ chia phòng khách sạn. Sau đó, chuẩn bị đồ đạc chơi trò chơi vận động tập thể ở bãi biển. Nói là trò chơi, nhưng thật ra cũng là một kiểu rèn luyện thể lực, chỉ là không khí vui vẻ hơn, và không có áp lực như khi huấn luyện ở Sở cảnh sát. Trải qua buổi sáng mệt nhoài, buổi trưa ở khách sạn có buffet, còn buổi chiều là sinh hoạt tự do. Mọi người có thể đi tham quan tùy thích. Tương tự cho ngày mai, buổi sáng được sinh hoạt tự do, chiều và tối đi giải mật thư trên núi. Sau đó sáng sớm ngày mốt sẽ chuẩn bị về lại thành phố.
.
.
.
Đến khi thật sự vào trò chơi, Ran mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Khi bốc thăm, khi chơi cô đều như có như không rơi vào những nhiệm vụ khó khăn nhất, sau đó còn liên tục uống nước biển. Đồng đội cũng không hợp tác ăn ý, khiến đội Ran liên tục thua, liên tục bị phạt. Ran sau khi trải qua một buổi sáng mệt nhoài, cả người ướt sủng bước vào phòng thay đồ, cô nghe được có tiếng trò chuyện ở bên ngoài. Là hai giọng nữ, hơi xa lạ, chắc bên đội giao thông:
-Ran Mori cũng bình thường nhỉ? Chẳng có gì đặc biệt lắm. - Một giọng nữ bình thường lên tiếng.
-Phải. Chẳng hiểu Shinichi Kudo thích cô ta ở điểm nào. Chắc là anh ấy chưa thấy cậu thôi.
Ran ở bên trong phòng thay đồ nghe được, khóe môi không khỏi giật giật. Hơ hơ.
-Haha. Thì đấy là lý do mà sếp Kudo chán đấy. Đã chẳng có gì đặc biệt, còn kiêu ngạo. Thật buồn cười.
Buồn cười quá cơ… Ran Mori thầm nghĩ, không nên tính toán với những người này, dù sao cũng chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ Shinichi nên yên lặng ngồi nghe, fan não tàn cũng không phải là Ran chưa từng gặp qua.
-Cậu nói xem có phải vì có Mori nên sếp Kudo mới không đến không nhỉ? Haizzz. Tiếc quá cơ, tới còn định chiều nay sẽ mặc một bộ bikini thật sexy rồi nhờ anh ấy thoa kem chống nắng.
Nói rồi hai cô gái trẻ cười phá lên. Ran Mori nghe mà cảm thấy ngượng nóng cả mặt, thật sự có thể làm vậy sao? Hừm.
-Mà này, cậu có thấy bộ dạng vừa nãy của Mori lúc uống nước không? Ôi, nhớ lại mình còn thấy hả hê. Mà mọi người xuống tay cũng thật sự không nể tình nhỉ?
-Hahaha. Cũng đáng đời thôi. Không có sếp Kudo thì cũng chẳng ai biết đến cô ta là ai, kiêu ngạo cái gì chứ.
Tới đây thì Ran Mori nổi nóng, cô kiêu ngạo bao giờ chứ,còn nữa, cô cũng đâu cần ai biết đến, mà còn nữa, những người này cố tình bẫy cô buổi sáng à? Như vậy thì fan não tàn hơi quá đáng rồi đó. Đến lúc này mà còn nhịn thì chẳng phải là bị ngốc rồi sao?
Ran đẩy cửa đi ra, vẻ mặt bốc hỏa. Cô nhìn hai người, cả hai đều lạ mắt, nhưng được cái, cả hai đều có gương mặt rất tinh xảo, dáng người cũng chuẩn, vòng một có vẻ to, khiến Ran nhìn cũng có chút ganh tị. Ran nhìn hai người đối diện:
-Nếu hai người thích Shinichi Kudo thì đi mà tìm anh ta, nhắm về phía tôi để làm gì? Hai người bị ngốc à? Còn nữa, Shinichi Kudo ngoài trừ đẹp trai hơn người một chút, thông minh hơn người một chút, như vậy là tôi phải nhảy cẫng lên sung sướng như hai người à. Thật nhạt nhẽo.
Ran bỏ đi. Hai cô gái còn lại ngơ ngác, “đẹp trai hơn người một chút, thông minh hơn người một chút”, đó chính là những gì mọi người cần mà?
.
.
.
Ran sau khi ăn trưa no nê, thì đi dạo các cửa hàng xung quanh, sau đó trời mát thì trực tiếp đi ra bãi biển. Đi ra biển mà không được tắm biển thì thật quá phí phạm. Ran về khách sạn, thay bộ bikini đỏ tươi nóng bỏng, áo hai dây mỏng manh, cột một cái nơ xinh xắn phía sau lưng, lộ ra cái lưng mảnh mai, trắng nõn nà. Thêm một cái nơ đỏ trên cổ, thật sự là muốn giết người, màu đỏ càng làm nổi bật cần cổ trắng ngần của Ran. Chiếc quần cùng bộ, hai chiếc nơ bên hông khiến mỗi lần cử động đều làm người ta không thể rời mắt. Ran Mori nhìn mình trong gương, khẽ cắn môi do dự, sau đó dứt khoát choàng áo choàng mỏng rồi đi ra bãi biển. Có gì mà phải sợ kia chứ...
Ran vừa xoay lưng đi không lâu, mọi người nhận được tin mật. Rằng lúc đó, có một đồng nghiệp trong sở cảnh sát đứng gần quầy tiếp tân, nghe được có một người tên là “Kudo Shinichi” đặt phòng, 4 giờ chiều nhận phòng. Mọi người lập tức nhờ tổ trưởng Myuki gọi điện xác nhận lại, sao đó mọi người vỡ òa, vì Shinichi Kudo thật sự sẽ đến.
Hai cô gái trẻ ở tổ giao thông khi nãy gặp Ran ở toilet, vô cùng phấn khích vì được gặp người trong mộng, vội vội vàng vàng thay áo tắm sexy nhất có thể, sau đó ra bãi biển, vì mục tiêu được thoa kem chống nắng giúp. Hai cô gái trẻ đến bãi biển thì bắt gặp Ran Mori sau khi tắm chán chê, đang lang thang ở bãi cát, thì khẽ nháy mắt với nhau.
Hai người đứng trước mặt Ran, lên tiếng:
-Mori này, chuyện ở nhà vệ sinh buổi sáng, thật sự xin lỗi cô. Chúng tôi không nên làm như vậy.
Ran Mori cũng không phải là người nhỏ nhặt, hơn nữa cũng không phải chuyện gì to lớn, Ran không quan tâm lắm, bây giờ cũng chẳng còn cảm giác gì:
-Umh. Tôi sớm cũng quên rồi.
Cô gái thứ hai mỉm cười:
-Tôi biết mà, cô gái mà sếp Kudo thích nhất định không phải là người hay tính toán. Vậy cô đi với chúng tôi một lát đi, tôi biết chỗ này hay lắm.
Ran hơi cân nhắc:
-Không cần đâu, tôi muốn đi dạo ở đây một lát.
-Này, có phải cô vẫn còn nhớ trong lòng, vẫn không vui sao? Chúng ta không xem nhau là bạn được sao?
Ran mím môi:
-Không phải như vậy…
-Vậy thì đi thôi.
Sau đó Ran Mori bị hai cô gái trẻ nắm tay kéo đi, phía sau bãi biển, có một rừng cây, nhưng không hề hoang sơ, có lẽ là được trồng nhân tạo, theo hàng rất đẹp mắt, vừa mát lại vừa đủ ánh sáng, không hề ẩm ướt, lá cây lạo xạo dưới chân ngược lại có vẻ rất thú vị. Ran bắt đầu cảm thấy hứng thú. Sau đó Ran được hai cô gái trẻ dắt vào một căn nhà tạm, có lẽ là của người gác rừng, cô ngơ ngác:
-Trong này có gì thú vị sao?
Hai cô gái trẻ mỉm cười:
-Trong này vui lắm, ở trong này chơi một lát nhé, thử rèn luyện xem khả năng của cô có xứng đáng làm cảnh sát không?
Ran chợt hiểu, cô toang thoát ra, nhưng cả 3 đều là cảnh sát, đối phương có tận hai nhưng cô chỉ có một. Đó không phải là vấn đề, khả năng của Ran có thể thắng được nhưng một trong hai cô gái bất ngờ kéo chiếc áo choàng trên người cô, khiến Ran bất ngờ lẫn xấu hổ. Cô gái kia nhếch khóe miệng:
-Ăn mặc sexy thế này để làm gì? Chắc gì đã được gặp sếp Kudo?
Sau đó cánh cửa đánh sập lại trước mặt Ran.
.
.
.
Ran Mori định phá cửa, nhưng đối phương là cảnh sát, thừa biết Ran nghĩ gì, chặn cửa đến mức Ran không phá nổi. Ran chỉ đành đi một vòng quan sát căn nhà, hy vọng duy nhất chính là cửa sổ. Khi Ran leo lên cửa sổ thì phát hiện cửa sổ hướng thẳng ra biển, gió biển khiến cô rùng mình, Ran bắt đầu oán trách bộ bikini quá là mỏng manh này. Hai cô gái này biết chắc Ran phải nhảy từ cửa sổ, thẳng xuống biển, có điều những tảng đá nằm bên bờ khiến Ran ghê người, bình thường nó là điểm tựa an toàn để đi lại, bây giờ lại trở thành nỗi sợ hãi. Đúng là vừa đủ ác ý, cũng chẳng thể thiệt mạng hay bị thương nặng, đủ để dạy dỗ người khác một bài học. Ran nghiến răng ken két, đúng là dính dáng tới Shinichi Kudo chẳng có gì tốt lành… Bộ bikini độc nhất trên người khiến Ran dần thấy lạnh, phải dứt khoát thôi. Cô khởi động làm ấm cơ thể, sau đó chọn một góc độ hạn chế va đập những tảng đá nhất có thể. Bình tĩnh nào Ran Mori, xác suất va phải những tảng đá không quá cao… Ran hít một hơi sâu, sau đó lao xuống.
Cú tiếp nước khá an toàn, nếu không tính đến bàn chân phải của Ran đập phải một tảng đá, như vậy cũng là tốt nhất rồi. Ran cắn môi. Cô bơi vào bờ. Cơn đau ở bàn chân không nặng, chẳng qua là khiến Ran đi có chút khập khiễng. Cô gặp ngay Takashi trên bờ với ánh mắt lo lắng. Takashi sau khi ăn trưa thì đi chơi bài với các đồng nghiệp nam khác, đến lúc tìm Ran thì không thấy đâu, nghe nói cô đi bơi nên anh ra bãi biển, nhưng tìm mãi không thấy người khiến anh lo lắng. Anh phát hiện chân cô có vấn đề thì lo lắng đỡ lấy:
-Em có sao không?
-Không sao. Bị thương chút thôi. Em tự về khách sạn là được rồi. Anh cứ đi bơi đi. – Ran mỉm cười.
-Không được, bị thương thế này tuy nặng không nặng, nhẹ không nhẹ, nhưng nếu không cẩn thận, em cứ cố sức vận động sẽ làm tổn thương gân và xương. Không thể coi thường được. Đi nào, anh đưa em về khách sạn.
Khi bàn tay anh chạm vào eo trần của Ran khiến cô có chút bài xích. Ran khẽ lắc đầu:
-Thật sự không cần.
Takashi vẫn kiến quyết không buông. Vừa đi được tầm 10 bước, Ran nhìn thấy Shinichi Kudo, quần âu và áo sơ mi, đứng trước gió biển lồng lộng, ánh nắng chiều nhàn nhạt, bao quanh lấy người anh toát lên một vẻ ấm áp, thật sự đẹp đến khó thở. Cô có chút ngẩng người. Trước mặt anh là hai cô gái đẩy Ran vào căn nhà kia lúc nãy, những bộ bikini khoe trọn đường cong cơ thể, không biết họ nói gì, nhưng nhìn có vẻ vui vẻ. Ran cụp mắt, vô thức bị Takashi đỡ đi thêm một đoạn, tại ai mà mình ra nông nổi này cơ chứ, tại sao hung thủ lại nhởn nhơ vui vẻ như vậy… Thật sự không cam lòng....
Note:
Lúc viết fic tâm trạng au không ổn định nên hình như Ran có chút đanh đá mọi người ạ. :v :v :v