Au chỉ biết chân thành cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ fic. Chap mới đến đây. Lấy lại chút hình tượng cho Shinichi nào. <3
Chap 13.
Shinichi bước vào phòng, trên tay xách theo một phần cơm, một phần súp và một phần sữa. Cô gái nhỏ tối hôm qua mệt mỏi như vậy, hôm nay cần được bồi bổ. Anh bước vào mà không hề gây ra tiếng động nào, anh sợ làm cô gái nhỏ thức giấc, dù bây giờ đã hơn 8 giờ sáng. Anh xoay chốt cửa phòng ngủ nhẹ nhàng, anh không thở nổi, cảm giác hệt như một tháng về trước, vào cái đêm mà ánh trăng ngoài cửa sổ khiến ánh sáng như dát vàng, cô gái nhỏ của anh trở nên mong manh như sắp tan biến bất cứ lúc nào, vẻ mặt yếu đuối lặng lẽ khóc khiến anh chết lặng.
Còn hôm nay, cô gái nhỏ của anh không biết thức dậy từ khi nào. Cô mặc chiếc áo sơ mi của anh, khiến cô có vẻ như gầy hơn, cô ngồi trên gi.ường, hai tay bưng lấy gương mặt, cô khóc nức nở, cả người đều run rẩy, nước mắt tràn ra từ kẽ tay cô, rơi xuống chiếc chăn đang đắp hờ hững trên cơ thể cô. Shinichi nghe trái tim mình xiết lại một cái, rút cạn oxy trong cơ thế, anh cảm tưởng như mình không thở nổi. Anh bước đến bên cô, ôm lấy cô vào lòng, anh vuốt dọc tấm lưng Ran:
-Anh ở đây. Làm sao vậy? Sao lại khóc?
Ran dường như mới nhận ra sự có mặt của anh, cô ngước mặt lên nhìn anh, đôi mắt sưng húp, khuôn mặt ướt đẫm nước, chứng tỏ cô gái này vừa sáng ra đã khóc rất dữ dội. Anh đau lòng, dùng tay lau sạch sẽ nước mắt trên gương mặt cô, sau đó hôn lên đôi mắt đỏ bừng của Ran:
-Đừng khóc nữa, sưng hết cả mắt rồi. Sao vậy…em hối hận à?
Ran Mori lắc đầu, cô nép vào vòng tay anh.
-Vậy hôm qua anh làm em đau à?
Ran lại lắc đầu.
-Vậy sao lại khóc, hửm? – Shinichi nửa năn nỉ, nửa dỗ dành, anh ôm xiết lấy cô, Ran không trả lời, anh không có nhiều kiên nhẫn, cách 5 giây anh lại “hửm” một lần, sau đó lại hôn lên môi Ran một cái, cô gái nhỏ vừa khóc xong, thật sự mềm nhũn đến không thở nổi, cô đầu hàng dùng tay chặn môi anh, sau đó vùi mặt vào lồng ngực anh:
-Em thức dậy mà không thấy anh. – Giọng cô khàn khàn - Em đã gọi nhưng anh không trả lời, em thậm chí không dám bước xuống gi.ường, em không biết sau khi tìm không thấy anh thì mình phải làm gì.
Ran vừa nói, nước mắt lại tiếp tục rơi, ướt cả ngực áo anh. Thật ra, có không ít người, dựa vào anh mà khóc, có lẽ cố tìm sự đồng cảm của anh, dù có những lần anh vô cùng xót xa, vô cùng đồng cảm, nhưng anh chưa từng biết, một giọt nước mắt của cô gái này cũng có thể xiết lấy trái tim anh như vậy, một giọt nước mắt cũng làm trái tim anh tan chảy thành vũng nước.
Anh ôm lấy cô, xiết rất chặt, anh vùi đầu vào cổ Ran, vào mái tóc Ran, giọng anh nghẹn lại:
-Anh xin lỗi.
.
.
.
Sau khi Ran Mori bình tĩnh lại, ăn bữa sáng sau đó nằm lì với Shinichi thì buổi chiều bắt đầu tham gia hoạt động ngoại khóa với mọi người. Nghe quá trình thì đơn giản, nhưng thật ra khá phức tạp. Thứ nhất là bàn chân Ran bị bong gân, mặc dù cũng không nghiêm trọng, hôm qua Shinichi sau khi hả hê cũng giúp cô nắn lại chân, nhưng đi đứng có vẻ hơi thiếu tự nhiên. Thứ hai là, sau khi bị Shinichi hành hạ cả đêm, cả người cô đều muốn tan rã, chứ không riêng gì bàn chân, đó cũng không phải là vấn đề nếu như hôm nay không phải là thử thách leo núi. Bên cạnh vấn đề thể lực, còn một vấn đề nữa là, Shinichi Kudo hôm qua bế Ran thẳng về phòng anh, đã đủ làm cô đỏ mặt, bây giờ Shinichi lại phải xuống phòng cô để mang hành lý lên. Thật sự Ran định mặc áo sơ mi của Shinichi, sao đó khoác thêm lớp áo khoác ngoài cũng của Shinichi, rồi chạy nhanh về phòng mình thay quần áo. Cảm giác ở lại trong phòng anh làm Ran thấy…khá lo sợ. Nhưng Shinichi nhìn chân dài trắng nõn của Ran dưới lớp áo sơ mi mà nổi cáu, trực tiếp ra lệnh:
-Ở yên đó, em thử ăn mặc như vậy bước ra khỏi phòng xem.
Sau đó, Shinichi lấy cả vali của Ran lên phòng mình. Anh còn vô cùng tốt bụng trực tiếp xuống quầy tiếp tân trả phòng giúp Ran.
Ran Mori: …
.
.
.
Buổi trưa khi hai người cũng xuất hiện, mọi người xem như ngầm thừa nhận, cũng không tiện trêu chọc, dù gì người ta cũng là sếp cấp cao, lại không quá thân quen, nhưng đằng sau những ánh mắt ấy lại đủ mọi loại thâm ý.
Sau đó, buổi chiều là hoạt động giải mật thư trên núi, đích đến là một căn nhà nhỏ trên đỉnh núi. Vừa rèn luyện thể lực vừa rèn luyện tư duy. Mỗi đội gồm hai người, có thể tự chọn, sau đó sẽ bốc thăm nếu chưa chọn được đồng đội, không cần ai nói cũng biết, Shinichi tự chọn cùng một đội với Ran.
Ở mỗi mật thư, Ran Mori đều chăm chú suy nghĩ, còn Shinichi thì nhàn nhã đi bên cạnh, thật ra nếu là 3 năm trước khi anh còn là một thám tử, những mật thư này có chút khó khăn, đều cần thời gian và gợi ý để suy nghĩ. Sau 3 năm tôi luyện gian khổ, suy nghĩ anh cũng nhanh hơn, hơn nữa mật thư cho mọi người nên đều ở mức đơn giản, có thể đoán được chủ đề và gợi ý, chứ không phải bất ngờ như các vụ án. Ran vô cùng nghiêm túc, sau đó sẽ cùng Shinichi thảo luận, anh thỉnh thoảng sẽ khích lệ cô, thỉnh thoảng sẽ cho cô gợi ý, cứ như vậy, hai người tuy không phải lúc nào cũng dẫn đầu, nhưng tốc độ thì khá nhanh. Đến độ cao nhất định, Ran Mori bắt đầu đau chân, một là do vết thương hôm qua, hai là do Shinichi hành hạ cô cả đêm, cả người có chút ê ẩm. Shinichi mỉm cười ấm áp:
-Để anh cõng em lên.
Gọi là leo núi, nhưng thật ra là đồi núi với độ cao vừa phải, dốc thoai thoải, thích hợp để rèn luyện sức bền. Ran Mori cũng không buồn khách sáo, dù sao nguyên nhân cũng là do anh mà ra, không phải do anh, thì làm sao cô bị nhốt trong căn nhà đó chứ, không phải tại anh sao cô lại phải lao xuống biển, không phải tại anh, sao người cô ê ẩm như vậy, Ran Mori leo lên lưng anh, ôm lấy cổ anh, sau đó vô cùng làm bộ làm tịch nói:
-Không phải em bắt nạt anh. Tất cả là tại anh, nên cũng đáng đời anh thôi.
Shinichi cũng không vạch trần, vô cùng ngoan ngoãn phối hợp:
-Đúng. Đúng, nhưng mà tại anh thế nào?
-Nếu không phải tại anh sao em lại rơi từ trên cao xuống biển chứ, thật ra lúc đó em cũng đã cố gắng chọn góc độ tốt nhất, không hiểu sao lại xui xẻo như vậy chứ, chắc là va phải đá ngầm… - Ran Mori đang nghiền ngẫm lại khoảnh khắc lịch sử của mình, sau đó nhận ra bàn tay đang ôm lấy bắp chân cô xiết chặt lại. – A…
Shinichi đen mặt:
-Kể rõ ràng ra xem nào.
-Hả? – Ran Mori ngu ngơ.
.
.
.
Sau đó, cả đoạn đường lên đến căn nhà trên đỉnh núi, Shinichi im lặng không nói gì. Sau khi mọi người đến đông đủ, anh lên tiếng khen ngợi vài câu, cảm ơn vài câu, động viên vài câu, trao quà cho đội về nhất và hình phạt cho đội về cuối. Sau khi xong tất cả hình thức, mọi người định kéo nhau ngắm hoàng hôn rồi chuẩn bị xuống núi về khách sạn, thì Shinichi lên tiếng:
-Cho tôi hỏi, hai cô gái phòng giao thông nào đó, cô gái của tôi đã làm gì sai?
Shinichi cũng không hề nổi cáu, anh nói với ngữ điệu vô cùng bình thản, nhưng người nghe đều thấy có một cơn gió lạnh thổi qua lưng cùng hàng chục dấu chấm hỏi chạy qua đầu :
-Tôi không muốn chỉ đích danh, là một người cảnh sát, dám làm thì dám nhận trách nhiệm.
Hai cô gái nào đó tái mặt, không phải Shinichi Kudo mất hứng thú với Ran rồi sao, đột nhiên lại đúng lúc xuất hiện, còn bế người ta về phòng thì trong lòng hai người nào đó đã có chút dự cảm vô cùng thê thảm. Nhưng sếp Kudo đã nói như vậy rồi, dù gì là cảnh sát, tất nhiên có đủ lòng dũng cảm và danh dự. Hai cô gái cắn răng bước ra, một người lên tiếng trước:
-Chúng tôi chỉ đùa thôi, Mori cũng là cảnh sát, cũng không thể có vấn đề gì được.
-Cô ấy không có hứng thú đùa với hai người. – Shinichi chẳng hề nể mặt – Đừng nghĩ ở sau lưng tôi thì muốn làm gì cũng được, cô ấy bị một vết xước tôi cũng nhận ra.
Nói đến đây, mọi người dù không biết chuyện gì, nhưng cũng phần nào đoán ra được ai là người gây chuyện với ai. Cô gái thứ hai đỏ mắt, mặt dù chỉ có hai tổ cảnh sát, mặc dù Shinichi không nói thẳng ra họ đã làm gì đã là giữ cho họ mặt mũi, nhưng vẫn là mất mặt:
-Ran Mori chẳng phải vẫn lạnh lặn đứng đây sao? Sao anh lại bênh vực cô ấy như vậy chứ?
Shinichi như nghe chuyện cười:
-Cô ấy không làm gì sai, sao lại gọi là bênh vực? Và, nếu Ran có chuyện gì, thì hai người đã không yên ổn đứng đây rồi.
Không riêng thì hai cô gái, mọi người đều tái mặt. Ran có chút sợ hãi, cô níu lấy áo sơ mi của anh, chưa bao giờ, Ran thấy Shinichi bênh người như vậy, còn đi hăm dọa người khác. Shinichi không hề nao núng:
-Đáng ra tôi cũng nên đùa lại với hai người một chút, nhưng tôi cũng không có hứng lắm. Từ nay về sau, người của tôi, đừng vô cớ trêu chọc.
.
.
.
Nói rồi, Shinichi gỡ bàn tay nhỏ bé đang bám vào người anh, anh đan tay vào tay cô, khẽ kéo đi:
-Đi thôi.
-Thật ra…không cần như vậy đâu Shinichi. – Ran mềm mại, chỉ là mâu thuẫn nho nhỏ, không cần anh phải ra mặt như vậy.
Anh không nhìn cô, khiến Ran không biết đằng sau đôi mắt anh ẩn chứa điều gì, anh nói:
-Có anh ở đây, sao anh có thể để họ tùy tiện bắt nạt em chứ? Hình như mọi người đều không biết rằng, yêu anh em thiệt thòi biết bao nhiêu…
Shinichi nghe thấy cô gái nhỏ ôm lấy cảnh tay anh thì thầm:
-Ngốc, một cách nào đó, em rất hạnh phúc mà…