Kikyou đang ngồi ngắm mặt trời mọc qua chấn song cửa sổ nơi căn phòng quen thuộc. Hôm qua sau khi cùng ba mình đi viếng mộ chú Toichi và ghé thăm Kaito, cô bé lại được người cha đưa trở về đây. Vẫn là thứ mùi ẩm mốc dịu nhẹ, vẫn là mảng tường trát vữa nhem nhuốc, căn phòng nhỏ bé đến thế mà ánh sáng đèn điện leo lét cùng với ánh nắng ấm áp của mặt trời cũng chẳng soi rọi được khắp các ngóc ngách trong phòng. Kikyou nhớ về lần đầu tiên ngồi ngắm bình minh cùng Kaito trên khoảng sân trước nhà cậu bạn. Lần đó tầm nhìn vẫn còn quang đãng cho dù có bị những tòa nhà cao tầng che khuất một chút, hoàn toàn không như bây giờ. Trước mắt cô bé sau song sắt cửa sổ là một mặt bằng rộng lớn với rất nhiều thùng container xếp chồng chất, ở phía đằng xa là các kho chứa hàng với những cánh cửa to lớn kiên cố. Tiếng xe đẩy, cần cẩu trục vang lên chát chúa giữa bầu không khí mát lành buổi sớm mai. Thỉnh thoảng lại có một vài tiếng nổ nho nhỏ vọng lại từ đằng xa.
Kikyou rời mắt khỏi khung cảnh trước mặt và đi đến bên chiếc gi.ường gỗ. Cô bé nhẹ nhàng nhấc chiếc gối lên, để lộ một cành hồng đỏ thắm ở phía dưới.
“Hi vọng Kaito sẽ nhanh chóng hồi phục sau cái chết của người cha, thực sự mình rất lo lắng cho cậu ấy. Mình đã hứa sẽ gặp lại Kaito. Đến khi nào mình mới được rời khỏi nơi này để thực hiện lời hứa ấy đây?”
“Cạch.”
Cánh cửa nặng nề của căn phòng bé nhỏ bất chợt mở ra. Kikyou nhanh chóng đặt chiếc gối trở lại chỗ cũ và ngồi xuống gi.ường, đưa mắt hướng theo người vừa mới xuất hiện. Đó là một thanh niên còn rất trẻ, chỉ khoảng 17, 18 tuổi. Mái tóc màu vàng ánh kim, nước da ngăm ngăm, khuôn mặt thanh tú cùng với ánh mắt sắc sảo khiến cho người thanh niên có một vẻ quyến rũ đến lạ thường.
“Ra là anh ta à….”
Người thanh niên nhanh chóng bước vào trong phòng, đặt khay đựng đồ ăn đang cầm trên tay xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ, chẳng thèm để ý đến cô gái nhỏ nãy giờ đang nhìn chằm chằm vào mình. Từ khi Kikyou được đưa đến căn phòng này, ngày nào cậu thanh niên cũng mang đồ ăn đến cho cô bé. Lần nào cũng thế, cậu ta chỉ ở lại trong phòng không quá năm phút và chẳng bao giờ mở lời nói chuyện với Kikyou dù chỉ một câu.
“Đồ máu lạnh. Hôm nay anh đến đúng giờ quá nhỉ?”
Người thanh niên bất chợt quay sang nhìn Kikyou khiến cô bé giật mình. Cô sợ hãi trước ánh mắt săm soi của anh ta, cô bé còn tưởng đâu mình vừa nói ra thành tiếng cái suy nghĩ vừa bất chợt hiện ra trong đầu.
“Phịch.”
Người thanh niên thả mình xuống chiếc ghế mà vừa nãy Kikyou dùng để ngồi ngắm bình minh. Anh ta lôi ra từ trong áo khoác hai khẩu súng đen ngòm cùng một chiếc khăn tay nhỏ màu trắng. Bằng những động tác thành thạo, người thanh niên lần lượt tháo ra từng bộ phận của khẩu súng và đặt chúng lên mặt bàn, cẩn thận dùng chiếc khăn tay lau sạch thân súng và nòng súng. Sau cùng, người thanh niên lắp lại các bộ phận, trả về như cũ hiện trạng vốn có của khẩu súng. Kikyou nhìn từ đầu đến cuối hành động của người thanh niên, trong lòng không khỏi kinh ngạc và thắc mắc tại sao hôm nay anh ta lại dở chứng ngồi trong phòng cô lâu đến vậy. Nhưng niềm vui vì cuối cùng cũng có người bầu bạn và sự thích thú với cảnh tượng trước mắt khiến cô gái nhỏ nhanh chóng gạt đi những suy nghĩ đang hiện ra trong đầu. Kikyou mon men tiến đến gần người thanh niên, kéo ghế ngồi xuống đối diện với anh ta.
- Đó là súng thật phải không ạ?
Người thanh niên im lặng không trả lời, anh ta đang bận lên đạn cho khẩu súng của mình. Tiếng lách cách phát ra khi người thanh niên bắt đầu tháo rời khẩu súng thứ hai vang lên khắp căn phòng.
- Em đã từng bắn súng. –Kikyou hào hứng khơi chuyện.- Nhưng chỉ là súng bắn đạn bi thôi. Ba đã
thiết kế cho riêng em. Nhưng khi em bắn chết một chú chuột và suýt làm mù mắt mèo bông xù thì ba đã quyết định không bao giờ để em cầm trên tay một khẩu súng nào nữa.
“Cách.”
Khẩu súng thứ hai trên tay người thanh niên trẻ tuổi đã được lên đạn. Lúc bấy giờ anh ta mới quay sang nhìn cô bé đang ngồi phía trước mặt mình.
- Nhóc thích học cách tháo lắp súng không? –Người thanh niên khẽ lên tiếng, chất giọng nhẹ nhàng ấm áp vô cùng truyền cảm.
Kikyou gật đầu lia lịa. Dù gì thì cô bé cũng bị nhốt khá lâu rồi. Bị buộc phải sống tách biệt với thế giới bên ngoài, một mình côi cút trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo, đây là lần đầu tiên có người muốn nói chuyện với cô. Vả lại, không hiểu sao Kikyou cảm thấy những khẩu súng đen ngòm kia lại có sức thu hút đến kỳ lạ.
Đặt một khẩu súng lên tay Kikyou còn mình giữ lại một khẩu, người thanh niên bắt đầu tháo rời từng bộ phận của khẩu súng lần thứ hai. Lần này anh ta làm vô cùng chậm rãi và tỉ mỉ, vừa tháo súng vừa giải thích cho cô bé đang ngồi đối diện.
- Bước thứ nhất là tháo băng tiếp đạn và sau đó kéo hộp khóa nòng để kiểm tra đạn.
Kikyou chăm chú nhìn từng cử động của người thanh niên, sau đó làm theo y hệt với khẩu súng của mình.
- Bước thứ hai là bóp chết cò, ấn lẫy hộp khóa nòng và tháo hộp nòng súng. Đúng rồi đấy, làm tốt lắm. Cuối cùng là tách thoi đẩy về trên hộp nòng và tháo ra nòng súng.
Người thanh niên giơ trên tay khẩu súng giờ đây đã được tháo rời các bộ phận, Kikyou cũng làm theo. Cô bé nhoẻn miệng cười, reo lên vui sướng:
- A! Em làm được rồi này.
- Tốt lắm. Tiếp theo là lắp súng. Nhóc phải thực hiện ngược lại theo thứ tự, các bộ phận tháo sau sẽ lắp lại trước. Làm thử xem.
Kikyou làm theo lời hướng dẫn của người thanh niên. Cô bé không hề lúng túng hay nhầm lẫn một bước nào. Tuy có chậm hơn so với người thanh niên nhưng cuối cùng Kikyou cũng đã hoàn thành xong việc lắp ráp khẩu súng của mình.
- Giỏi lắm. –Gương mặt người thanh niên bừng sáng một nụ cười rạng rỡ.- Nhóc làm thử một lần nữa đi.
Kikyou lại tháo rời khẩu súng trong tay mình và lắp các bộ phận trở lại. Trong suốt quá trình tháo lắp, cô bé không hề nói một lời nào, đôi mắt đen láy khẽ nheo lại đầy tập trung. Đặt khẩu súng lại một lần nữa được hoàn thành trên mặt bàn, lúc này cô bé mới ngẩng đầu lên nhìn người đang ngồi phía trước mặt. Người thanh niên mỉm cười hài lòng với cô bé và cất hai khẩu súng cùng chiếc khăn tay vào trong áo khoác. Anh ta đứng dậy bước về phía cánh cửa, nhưng bất chợt khựng lại như vừa nhớ ra điều gì đó. Ngoái về phía sau nhìn cô gái nhỏ, người thanh niên cất tiếng hỏi:
- Nhóc có muốn tập bắn súng thật không?
-------------------------------------------------------------
Kikyou theo chân người thanh niên đi bộ một quãng đường rất xa. Cô bé phải đi qua các bãi chứa hàng, men theo con đường chật hẹp được tạo nên bởi các thùng container chồng chất lên nhau. Sau cùng, cả hai người dừng chân trước một cánh cửa làm bằng gỗ sồi được chạm khắc vô cùng tinh xảo. Người thanh niên tra chìa khóa vào ổ và mở hé cánh cửa để lộ một khoảng đất trống ở phía sau. Hiện rõ trước mắt Kikyou lúc này là một thao trường rộng lớn với những thảm cỏ xanh mượt, những gò đất cao chót vót và những chiến hào trải dài tít tắp. Ở phía đằng xa là những tấm bia tập bắn hình tròn được dựng đứng trên chiếc cột cao ngang đầu người. Ở chính giữa tấm bia là một vòng tròn màu đỏ ghi số 10, các vòng tròn tiếp theo cách đều nhau và được đánh số 9, 8, 7, 6 tương ứng với từng vòng.
Người thanh niên cúi xuống nhìn Kikyou, đưa cho cô bé khẩu súng mà khi nãy cô đã lắp ráp.
- Đây là khóa an toàn, nếu nhóc muốn bắn thì phải mở chốt an toàn. Đứng thẳng, giơ cao tay vuông góc với thân người, cầm súng ngang với tầm mắt. Nhớ ngắm thật kỹ mục tiêu rồi mới bắn.
Kikyou làm đúng theo lời hướng dẫn của người thanh niên.
- Còn nữa. –Anh ta chụp lên đầu cô bé một chiếc mũ trùm tai, mỉm cười dịu dàng.- Đeo cái này sẽ giúp nhóc giảm bớt âm vang tiếng súng nổ. Khi nào nghe quen rồi nhóc sẽ không cần đến nó nữa.
Người thanh niên rút khẩu súng còn lại trong áo khoác ra và cầm trên tay.
- Bắn thử vài phát đi. Xem khả năng thiện xạ của nhóc thế nào.
Kikyou chĩa họng súng về phía tấm bia tập bắn ở trước mặt. Cô bé hít một hơi thật dài và kéo cò.
“Đoàng!! Đoàng!! Đoàng!!!”
Từng tiếng súng nổ chát chúa vang lên. Kikyou cởi bỏ chiếc mũ trùm tai, kinh ngạc nhìn thành quả của mình. Tấm bia khi nãy vẫn còn lành lặn và nguyên vẹn giờ đây đã nhường chỗ cho ba lỗ thủng sâu hoắm. Hai lỗ thủng nằm giữa hai vòng tròn số 6 và số 8, lỗ còn lại ở trong vòng số 9 và rất gần với hồng tâm. Kikyou quay sang nhìn người thanh niên đang đứng cạnh mình. Người thanh niên lúc này cũng đang hướng mắt về phía tấm bia tập bắn, trên gương mặt thanh tú không hề biểu lộ chút cảm xúc nào. Một lúc lâu sau, anh ta mới chịu lên tiếng:
- Làm tốt lắm nhóc con. Hôm nay đến đây thôi.
Kikyou đưa trả khẩu súng cho chủ nhân của chúng, sau đó đi cùng anh ta rời khỏi thao trường. Trên đường trở về, cô gái nhỏ thắc mắc:
- Em phải quay lại căn phòng đó sao?
- Nhóc không thích à?
- Không thích một chút nào. –Kikyou lầm bầm trong miệng.- Lúc nào em cũng phải ở trong phòng, chẳng có ai chịu đến nói chuyện với em, chẳng có ai làm bạn.
- ….
- À mà em vẫn chưa biết tên anh.- Cô bé ngước mắt lên nhìn người thanh niên.- Anh tên là gì?
Người thanh niên đứng lại, mỉm cười dịu dàng với cô gái nhỏ:
- Tên anh là Akira.
------------------------------------------------------
Mấy ngày sau đó Akira không hề xuất hiện, anh ta để một người khác làm thay nhiệm vụ mang đồ ăn đến cho Kikyou. Cô gái nhỏ tội nghiệp đã có lúc nghĩ rằng anh bạn mới quen rốt cục cũng bỏ rơi cô như người cha của mình. Sáng nay Kikyou dậy từ rất sớm, cô bé không muốn bỏ dở thói quen ngồi ngắm bình minh đã được hình thành ngay từ những ngày đầu cô đến đây. Tiếc thay, mây đen vần vũ kéo đến che phủ cả bầu trời. Căn phòng nhỏ bỗng chốc trở nên tối tăm lạnh lẽo cho dù đèn điện luôn được thắp sáng. Kikyou bước đến bên cửa sổ, ngước mắt lên nhìn bầu trời mịt mờ bóng đêm. Tâm trạng buồn bã của cô bé cũng đang rất giống với khung cảnh ngoài kia.
- Kikyou..?
Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp bất chợt cất lên. Kikyou quay ngoắt lại phía sau, mừng vui ra mặt khi nhìn thấy người quen.
- Anh Akira! –Cô bé chạy đến bên người thanh niên trẻ tuổi.- Mấy hôm nay anh đã ở đâu vậy?
- Xin lỗi nhóc. –Akira mỉm cười dịu dàng với cô gái.- Anh có chút việc bận.
- Em còn tưởng anh sẽ không đến thăm em nữa chứ. –Kikyou phụng phịu nói.
- Thôi mà, giờ anh đã ở đây rồi. –Akira đưa tay ra trước mặt cô bé.- Nhóc muốn đi cùng anh không?
Môi nở nụ cười tươi tắn nhất, Kikyou nắm lấy tay người thanh niên.
- Tất nhiên rồi!
Akira dẫn cô gái nhỏ đi vào một mê cung hành lang và bước xuống những chiếc cầu thang sâu hun hút. Kikyou cảm tưởng như mình đang ở dưới mặt đất đến vài trăm mét. Cô bé phải cố kìm nén để không tuôn ra một tràng các câu hỏi liên quan, ngược lại cô chỉ im lặng bước theo sau người thanh niên trẻ tuổi. Không khí ngày một loãng dần và Kikyou bắt đầu thấy lạnh toát sống lưng.
- Chúng ta đến nơi rồi.
Akira dừng chân trước một cánh cửa sắt nặng nề rỉ sét.
“Đằng sau cánh cửa đó chắc phải là một hầm ngục tối tăm hoặc là cái gì đó tương tự. Anh ấy dẫn mình đến đây làm gì chứ?” –Kikyou lo sợ nghĩ thầm.
Phỏng đoán của cô gái nhỏ là không hề sai. Phía sau cánh cửa là một căn hầm rộng lớn được xây nên bởi những viên gạch to bản sần sùi một màu đen đặc. Akira bật mở công tắc đèn điện, căn hầm lập tức bừng sáng. Ngoại trừ một chiếc bàn dài được kê vào góc tường thì trong hầm chẳng có thứ đồ đạc gì hết. Akira dắt Kikyou tiến đến gần chiếc bàn. Lúc này cô bé mới nhận ra có rất nhiều sợi xích được treo lủng lẳng phía trên chiếc bàn dài. Đặt lên mặt bàn hai khẩu súng ngắn và vài băng đạn, Akira quay sang mỉm cười với cô gái nhỏ:
- Hôm nay chúng ta sẽ tập bắn súng ở đây.
- Vì ở trên kia trời mưa ạ? –Kikyou ngây thơ hỏi lại.
- Không hẳn vậy. –Akira lên đạn một khẩu súng rồi đưa nó cho cô bé.- Đây là bài tập thứ hai của nhóc. Nhóc còn nhớ tư thế bắn súng chứ?
Kikyou khẽ gật đầu. Akira dắt cô bé ra đứng giữa căn hầm, sau đó anh ta quay trở lại dãy bàn. Với tay lên phía trên đầu, Akira kéo nhẹ một sợi dây xích.
“Rầm!!”
Một tấm bia tập bắn rơi xuống từ trên trần nhà. Tấm bia có hình dạng giống hệt một người trưởng thành với hai vòng tròn màu đỏ được đặt ở vị trí đầu và tim. Hình nộm tập bắn này được treo bởi một sợi xích dài, nó không đứng yên một chỗ mà đi tới đi lui. Sợi xích phía trên đầu kêu lên những tiếng loảng xoảng chói tai mỗi khi hình nộm di chuyển.
- Còn chần chừ gì nữa, nhóc? Bắn đi!
Kikyou giương cao họng súng và ngắm bắn.
“Đoàng!! Đoàng!! Đoàng!!”
Hình nộm to lớn vẫn uốn éo di chuyển và ngày càng đến gần Kikyou hơn. Cô gái nhỏ sợ hãi lùi xuống phía dưới. Những phát súng vừa nãy của cô không hề bắn trúng hình nộm, thậm chí còn chẳng làm cho thứ hình nộm đó bị xây xát tí nào.
- Anh Akira, em không thể…!
Akira buông tay khỏi sợi dây xích, tấm bia tập bắn ngay lập tức ngừng di chuyển. Người thanh niên trẻ tuổi nhanh chóng bước đến bên Kikyou.
- Có chuyện gì với nhóc vậy?
- Em không… không thể bắn trúng được. –Nét bàng hoàng vẫn còn hiện rõ trên gương mặt cô gái nhỏ.- Nó di chuyển nhanh quá, và đang tiến về phía em…
Akira ngồi xuống để khuôn mặt của Kikyou ngang với tầm mắt mình. Anh khẽ chạm tay lên má cô bé và dịu dàng nhìn cô.
- Kikyou, đừng sợ. Hãy tưởng tượng những hình nộm kia là người xấu, và chúng định làm hại em. Em sẽ giết chết chúng để bảo vệ chính mình và gia đình chứ?
Cô gái nhỏ gật đầu, ánh mắt đen láy tràn đầy quyết tâm.
- Lại một lần nữa nhé.
Akira đứng dậy và bước về phía dãy bàn. Người thanh niên kéo gọn bốn sợi xích sắt chỉ bằng một tay. Bốn chiếc bia tập bắn lại rơi xuống phía dưới vây xung quanh Kikyou. Cô bé lên đạn cho khẩu súng một cách thành thạo, hít một hơi thở sâu và giương cao họng súng.
“Chúng là người xấu.” –Kikyou tự nhủ.- “Mình sẽ không để chúng làm hại mình hay làm hại cha mẹ. Mình sẽ bảo vệ gia đình bằng chính đôi tay này.”
“Đoàng!! Đoàng!! Đoàng!! Đoàng!! Đoàng!!”
Tiếng súng khô khốc vang vọng khắp căn hầm. Từng tấm bia hình người giờ đây được điểm xuyết thêm mỗi tấm một lỗ đạn, hai trong số năm hình nộm bị bắn ngay chính giữa hồng tâm. Kikyou reo lên những tiếng vui sướng, cô bé nhảy loi choi vòng quanh khắp lũ hình nhân săm soi thành quả của mình. Cô gái nhỏ không để ý phía sau lưng mình, ánh mắt Akira lóe lên đầy hiểm độc.
------------------------------------------------
Thấm thoắt một tuần đã trôi qua kể từ ngày Kikyou tập bắn súng cùng Akira dưới hầm ngục. Akira vẫn đến thăm cô gái nhỏ đều đặn, ở lại trong phòng nói chuyện với cô rất lâu rồi mới rời đi. Kikyou mừng vui vô cùng vì rốt cục cô bé cũng có người bầu bạn. Mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên mà Kikyou làm là ngắm mặt trời mọc, sau đó ngồi im lặng chờ đợi người thanh niên trẻ tuổi đến thăm cô. Kikyou luôn đặt niềm tin vào Akira và anh chưa bao giờ để cô bé phải thất vọng.
- Món đó ngon chứ?
Akira đang ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ. Hai tay đan vào nhau để đỡ lấy cằm, đôi mắt xanh sắc sảo khẽ nhấp nháy khi ngắm nhìn người đối diện.
- Ngon, nhưng em không thích nấm đông cô.
- Nhóc không thích? Nhưng nó tốt cho sức khỏe mà. –Akira mỉm cười dịu dàng, vươn tay hất nhẹ những lọn tóc vướng trên mi mắt cô gái nhỏ.
- Đừng lén cho nấm đông cô vào đồ ăn của em có được không. –Kikyou giận dỗi nói.- Sao anh độc ác quá vậy?
- Nếu nhóc không ăn, anh sẽ không dẫn nhóc đi tập bắn súng nữa.
Kikyou ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên trẻ tuổi, cô bé bất bình kêu lên:
- Không công bằng! Anh đang lạm dụng quyền người lớn để bắt nạt em!
- Anh không bao giờ làm thế. –Akira xua xua hai tay trước mặt giúp cô bé con hạ hỏa.
“Reng… Reng….”
Tiếng chuông điện thoại của Akira vang lên, anh ta lập tức nghe máy. Từng đường nét thanh tú trên gương mặt nhanh chóng trở về trạng thái lạnh tanh không chút cảm xúc.
- Vâng, tôi hiểu.
Chỉ một câu nói gọn lỏn và tắt máy ngay sau đó, Akira mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt của Kikyou.
- Đi với anh nào, nhóc. Đã đến lúc hoàn tất khóa huấn luyện của nhóc rồi.
.
.
.
.
Kikyou trở lại căn hầm rộng lớn lần thứ hai, trên tay cô bé đang cầm lúc này là một khẩu súng lục loại M1911. Ngoài Kikyou và Akira, trong hầm còn có sự xuất hiện của người thứ ba. Đó là một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen, mái tóc bạch kim dài đến thắt lưng. Ông ta đội một chiếc mũ rộng vành cùng màu với trang phục. Lẩn khuất sau những lọn tóc xõa dài che kín khuôn mặt là đôi mắt sắc lạnh như thú dữ săn mồi. Kikyou lạnh toát sống lưng khi bắt gặp tia nhìn chết chóc của người đàn ông hướng về phía mình. May sao, Akira đứng bên cạnh nhẹ nhàng trấn an cô bé:
- Không sao đâu, Kikyou. Đây chỉ là bài kiểm tra nho nhỏ thôi. Khẩu súng nhóc đang cầm có độ sát thương cao, tầm bắn hiệu quả là 62 mét với độ chính xác tuyệt đối. Băng đạn chứa 7 viên cộng thêm 1 viên đã được lên nòng là 8. Nhóc phải bắn trúng 7 mục tiêu di chuyển, cố gắng ngắm thật kĩ rồi mới bắn.
Akira cúi thấp xuống khẽ thì thầm vào tai cô bé, lời nói nhẹ nhàng tựa gió bay.
- Giết chết lũ người xấu đó đi, Kikyou.
Kikyou nhoẻn miệng cười. Cô bé đã không còn sợ hãi khi phải đối diện với lũ hình nộm đó nữa. Siết nhẹ khẩu súng lạnh băng trên tay, cô gái nhỏ chĩa thẳng họng súng về phía trước mặt.
--------------------------------------------------------
- Thế nào?
Akira đứng dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực. Gương mặt hoàn mĩ của người thanh niên trẻ giờ đây ánh lên vẻ hiểm độc, hoàn toàn đối lập với vẻ dịu dàng ấm áp mà anh ta sử dụng khi đứng trước mặt cô bé con nào đó. Ngay đến giọng nói cũng không còn nét truyền cảm nhẹ nhàng, Akira lúc này giống như một con người hoàn toàn khác.
- Ừ… -Gin đứng đối diện với Akira, tay cầm điếu thuốc đang cháy dở.- Con bé có tố chất…
- Tổ chức quyết định đào tạo con bé chứ?
- Có khả năng. –Ánh mắt Gin nheo lại đầy vẻ độc địa, môi nở nụ cười nửa miệng.- Còn cha mẹ con bé, Toshiro và Ohara…
- Không phải lo. Tôi đã có một kế hoạch. –Akira cười nhẹ.
Gin ném tàn thuốc lá xuống đất, buông lời đe dọa trước khi quay lưng bỏ đi:
- Đâm lao thì phải theo lao đấy, Bourbon!
To Be Continued…